Nha hoàn tên gọi Xảo Tư mới vừa bước vào sảnh chính, Tạ Cát Tường đã nhìn thấy trên mặt nàng có một vết bầm rất rõ ràng.
Vóc dáng nàng thấp thấp bé bé, nhìn rất gầy yếu, còn tuổi tựa hồ cũng không nhỏ, hẳn là đã qua hai mươi.
Xảo Tư ngược lại cũng không che giấu vết thương trên mặt, nàng vào sảnh chính liền cúi đầu ngồi, cũng không hé răng.
Tạ Cát Tường vẫy vẫy tay với Triệu Thụy, để hắn chờ một chút, vẫn để mình dò hỏi trước.
Triệu Thụy rũ mắt, nhìn thoáng qua Xảo Tư không hề có một chút kinh hoảng nào, hướng về Tạ Cát Tường gật gật đầu.
Trong sảnh chính an tĩnh một lát, Tạ Cát Tường mới mở miệng nói: “Ngươi gọi là Xảo Tư? Ngươi là tỳ nữ của Phan phu nhân?”
Xảo Tư ngoan ngoãn gật gật đầu: “Hồi bẩm đại nhân, nô tỳ là tỳ nữ của phu nhân, vẫn luôn chăm sóc phu nhân.”
Tạ Cát Tường lại hỏi: “Phu nhân trước khi mất tích một ngày đã làm cái gì, ngươi có biết không?”
Theo lời Văn Chính Thành nói, trước khi Phan phu nhân mất tích, cuộc sống trong phủ vẫn luôn rất bình yên, tựa hồ không có chuyện gì lớn phát sinh.
Ngoại trừ một ngày trước, buổi tối hắn trở về dùng cơm chiều, Phan phu nhân tựa hồ không cao hứng lắm, còn nổi nóng với hắn một hồi.
Cho nên trọng điểm của Tạ Cát Tường, tự nhiên đặt vào ngày trước khi Phan phu nhân mất tích.
Nghe Tạ Cát Tường hỏi như thế, Xảo Tư vội vàng ngẩng đầu, dùng đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía Tạ Cát Tường.
“Chuyện của phu nhân ta hiểu rõ nhất, xem như đại nhân hỏi đúng người rồi.”
Xảo Tư nhẹ giọng mở miệng: “Gần đây ngày nào lão gia cũng phải đi nha môn rất sớm, bởi vậy phu nhân cũng không thể dùng bữa với lão gia được, dùng bữa sáng đều phải dùng riêng.
Phu nhân gần đây hơi mệt mỏi, sáng sớm luôn sẽ dậy muộn hơn một ít, ước chừng qua giờ Tỵ (g - g) mới thức dậy, nô tỳ liền hầu hạ phu nhân dùng bữa sáng vào lúc đó.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, nàng nhanh chóng ghi lại lời Xảo Tư nói lên quyển sách mang theo bên người.
Xảo Tư chú ý thấy nàng nghiêm túc lắng nghe, đột nhiên cười cười.
“Đại nhân thật nghiêm túc.”
Tạ Cát Tường hơi ngập ngừng, nói: “Phá án tất nhiên cần nghiêm túc.”
Xảo Tư không hỏi nữa, tiếp tục nói chuyện ngày hôm trước: “Phu nhân dùng bữa sáng không nhanh không chậm, ước chừng dùng độ hai khắc (p), dùng xong bữa sáng không bao lâu, Tôn quản gia liền mang sổ sách lại đây, phu nhân liền mời Tôn quản gia đi thư phòng, hai người cùng nhau thẩm tra đối chiếu khoản mục.”
Tạ Cát Tường hỏi: “Lúc ấy ngươi hầu hạ trong thư phòng sao?”
“Không có, nô tỳ mang trà tới liền ra ngoài, bất quá Tôn quản gia cũng không ở lâu, ước chừng chưa tới nửa canh giờ (h) đã rời khỏi chủ viện.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, tiếp tục ghi ghi chép chép trên quyển sách.
Nha hoàn tên gọi Xảo Tư này tựa hồ như rất thích người khác lắng nghe nàng nói chuyện, bởi vậy càng nói càng lưu loát, có thể nói là nét mặt toả sáng ngời ngời.
Xảo Tư tiếp tục nói: “Sau khi quản gia đi rồi, phu nhân nói muốn nghỉ ngơi một lát liền trở về phòng ngủ, đợi cho đến lúc giữa, ta và mấy nha hoàn khác tới hầu hạ phu nhân dùng cơm trưa, phu nhân mới vừa dùng chén nhỏ mì Dương Xuân xong, đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân liền tới đây thỉnh an, chỉ ngồi một lát liền đi.”
Tạ Cát Tường có chút vi diệu: “Đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân giữa trưa mới đến thỉnh an?”
Xảo Tư gật gật đầu: “Trong nhà vốn cũng không có quy củ thỉnh an, đại nhân hẳn cũng biết, phu nhân không phải là mẹ ruột của đại thiếu gia, vốn cũng không thân cận lắm, sau khi đại thiếu phu nhân vào cửa thì mẹ con hai người mới thân cận hơn một ít, đôi khi thiếu phu nhân sẽ thúc giục đại thiếu gia tới thỉnh an phu nhân.”
Cả nhà này, vẫn còn rất nhiều chuyện.
Tạ Cát Tường gật gật đầu, ý bảo Xảo Tư tiếp tục nói.
Xảo Tư nói: “Đợi dùng xong cơm trưa, phu nhân liền nghỉ ngơi, ngủ hơn một canh giờ mới thức dậy, sau khi phu nhân tỉnh ngủ liền trang điểm chải chuốt, đi hoa viên ngắm hoa, nhưng mà……”
Sắc mặt Xảo Tư đột nhiên biến đổi: “Nhưng mà trong hoa viên, phu nhân bất ngờ đụng phải kẻ cắp vào đây ăn trộm, bị đụng thương cánh tay, cho nên không nấn ná ở hoa viên nữa mà lập tức trở về phòng ngủ, nô tỳ nhanh chóng báo Tôn quản gia mời đại phu tới.”
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy cũng không ngờ tới, trước khi Phan phu nhân mất tích một ngày, kỳ thật cũng đã gặp một lần nguy hiểm.
Chuyện này, bất luận là Văn đại nhân hay là Tôn quản gia đều không có nhắc tới, tựa hồ hoàn toàn không biết.
Nhưng căn cứ lời Xảo Tư nói, Tôn quản gia có biết việc này.
“Phu nhân bị thương có nghiêm trọng không? Lão gia các ngươi có biết việc này?”
Xảo Tư lắc lắc đầu: “Không tính quá nghiêm trọng, chỉ là trên tay bị rách một vết, lúc ấy phu nhân không cho nói với lão gia, cũng vì dạo gần đây lão gia vô cùng bận rộn, sợ lão gia phân tâm, nên trong nhà cũng không ai nói với lão gia.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, chuyện lúc ngắm hoa bị gây thương tích, cần đánh dấu trọng điểm.
Xảo Tư nói: “Phu nhân bị thương, Tôn quản gia đi mời đại phu đã lâu cũng chưa tới, nô tỳ đành phải băng bó miệng vết thương cho phu nhân trước, chờ tới trước lúc dùng cơm tối đại phu mới vội vàng chạy tới, cho phu nhân chút thuốc trị thương liền đi mất.”
Sau đó hẳn chính là lúc dùng cơm tối, Phan phu nhân có vẻ không cao hứng lắm, Văn Chính Thành hỏi nàng vì sao, còn bị nàng phát cáu, hai người liền tan rã trong không vui.
Kể từ đó ngược lại có thể biết được Phan phu nhân vì sao phải phát giận.
Nàng bị thương, lại không thể để trượng phu biết, còn phải một mình cố chịu đau đớn, tâm tình tự nhiên không được tốt.
Tạ Cát Tường hỏi: “Sau khi dùng cơm tối Văn đại nhân liền trở về nha môn phía trước?”
Xảo Tư gật đầu nói: “Đúng, đêm hôm trước là do lão gia chúng ta trực đêm, chỉ có thể ở tại nha môn phía trước, buổi tối ta hầu hạ phu nhân tắm gội thay quần áo, lại đổi thuốc tốt hơn, phu nhân liền cho ta đi xuống nghỉ ngơi, không cần hầu hạ nàng.”
Điểm này thật ra có chút kỳ quái, Tạ Cát Tường hỏi: “Ngày thường ngươi cũng không cần gác đêm sao?”
Xảo Tư nói: “Giấc ngủ của phu nhân rất ngắn, ngày thường khi lão gia không có nhà, phu nhân cũng không gọi nô tỳ hầu hạ, nếu lão gia ở nhà, phu nhân phần lớn đều phải dùng thuốc an thần để giúp ngủ ngon, để lại vài nô tỳ chỉ vì hầu hạ lão gia đi tiểu đêm.”
Xem ra, vị Phan phu nhân này không chỉ có tính tình hung bạo, còn không thích có người đi theo thời gian dài, là người có tính tình hơi khác người.
Tạ Cát Tường hỏi nàng: “Lần cuối cùng ngươi thấy Phan phu nhân là khi nào?”
Xảo Tư không chút do dự trả lời: “Chính là khi hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi, lúc ấy phu nhân cho nô tỳ đi xuống, nô tỳ liền lui xuống, đêm hôm đó nô tỳ ngủ đặc biệt ngon, mãi cho đến bình minh mới tỉnh lại, ban đêm tự nhiên không thấy phu nhân.
Ngày thứ hai lão gia trở về dùng bữa sáng, nô tỳ đi kêu phu nhân rời giường, phát hiện phu nhân đã không còn ở trong phòng ngủ.”
Truyện chỉ đăng tại .
Nói cách khác, từ lúc hầu hạ Phan phu nhân nghỉ ngơi vào đêm hôm trước đến sáng sớm hôm sau, Xảo Tư mới phát hiện không thấy nàng, suốt một đêm này cũng không người nào biết nàng đi đâu.
Đợi tới lúc Văn Chính Thành sinh nghi hoặc, sai người tìm kiếm trong ngoài, cũng không tìm được bóng dáng Phan phu nhân, căn cứ lời nói của Tôn quản gia, lúc này nàng cũng không có ở sương phòng, phòng chứa củi cùng phòng bếp phía sau, toàn bộ trong phủ đều không tìm được nàng.
Cho nên, người chết trong phòng chứa củi sáng nay, rốt cuộc có phải vị Phan phu nhân đang mất tích không?
Tạ Cát Tường tạm thời xem lời kể của Xảo Tư trở thành căn cứ xác thật cho chuyện phát sinh ngày hôm trước, rốt cuộc, căn cứ khẩu cung trước đó của Văn Chính Thành và Tôn Tam Lang, chuyện phát sinh trước giờ dùng cơm trưa ngày hôm trước, đều có thể đối chiếu với lời nói của Xảo Tư.
Chờ hỏi rõ ràng chuyện ngày hôm trước, Tạ Cát Tường mới có thể đè giọng nói xuống, dùng giọng điệu ôn hòa nhất hỏi nàng: “Xảo Tư, ta có thể hỏi vết thương trên mặt ngươi có như thế nào không?”
Trên mặt Xảo Tư ngược lại cũng không có bao nhiêu bi thương và sợ hãi, nàng chỉ nhẹ nhàng sờ soạng vết bầm theo bản năng một chút, dùng giọng điệu mơ hồ nói: “Là phu nhân đánh.”
Căn cứ theo lời Tôn Tam Lang nói, Phan phu nhân hễ một chút là động tay đánh chửi Xảo Tư, không hề có tình cảm chủ tớ với nàng ta.
Mà Xảo Tư tựa hồ cũng không chịu nỗi ngược đãi, còn tìm riêng Tôn quản gia, muốn đổi một công việc mới, kết quả tự nhiên là đổi không được, nàng vẫn chỉ có thể ở lại bên cạnh Phan phu nhân, ngày tiếp nối đêm chịu đánh chửi.
Nhưng xem biểu tình và ngữ khí hiện tại của Xảo Tư, tựa hồ cũng không oán hận Phan phu nhân.
Loại thần thái hoảng hốt này của nàng ta, khiến lông tơ người nhìn thấy dựng thẳng đứng.
Tạ Cát Tường rất chậm rãi rất nhẹ nhàng hỏi nàng: “Phan phu nhân đánh ngươi như thế, ngươi không hận nàng sao?”
Xảo Tư nhấp nhấp môi, nàng lại sờ sờ vết thương trên mặt, cuối cùng rũ mắt nói: “Ngay từ đầu kỳ thật ta rất sợ phu nhân, đại nhân ngài chưa từng gặp phu nhân, một khi phu nhân tức giận, rất dọa chết người, nàng cứ như ác quỷ từ địa ngục tới, tựa hồ tùy thời đều có thể ăn thịt người.”
Loại hình dung này, so với lời nói của Tôn Tam Lang thì Phan phu nhân càng thêm ác độc.
Nhưng Xảo Tư lại nói: “Mặc dù phu nhân thích đánh người, nhưng ngày thường nàng đối xử với ta cũng tốt lắm, mỗi lần đánh ta xong, phu nhân luôn nói xin lỗi ta, nàng nói nàng không cố ý.
Nàng sẽ làm cho ta một bộ váy mới, sẽ cho ta son phấn xinh đẹp, cũng sẽ gọi đại phu trị thương cho ta, còn nói……”
Trong giọng nói Xảo Tư, mang theo hoài niệm khiến người ta phát lạnh.
“Hơn nữa, trước kia khi cha mẹ ta sinh bệnh nặng, là phu nhân dùng tiền riêng mời đại phu, điều trị hơn nửa năm, cuối cùng không cứu được người, cũng do phu nhân ra tiền an táng cho cha mẹ ta, phu nhân đối xử với ta không tệ.”
Như vậy xem ra, quan hệ giữa Phan phu nhân và Xảo Tư, tựa hồ cũng không phải rất tệ như Tôn quản gia nói.
Nhưng thần thái và ngữ khí Xảo Tư như vậy, xác thật rất giống người có bệnh, một người bình thường bị đánh chửi nhiều năm, không có khả năng một chút oán hận đều không có, nhưng nhìn thái độ của Xảo Tư, lại còn mang ơn đội nghĩa Phan phu nhân?
Xảo Tư ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Tạ Cát Tường, nàng nói: “Kỳ thật phu nhân cũng rất đáng thương, nàng chỉ không kiềm chế được cảm xúc của mình thôi, nàng không phải thiệt tình muốn đánh ta.”
“Khi nàng không tức giận đặc biệt hòa ái dễ gần, đối xử với ta giống như người thân, chưa bao giờ trách móc nặng nề ta nửa phần, ta đần độn vụng về như thế, phu nhân cũng không bỏ rơi ta, vẫn mang ta theo bên người, nói ta là người thân cận nhất của nàng.”
Xảo Tư hoài niệm lại lúc Phan phu nhân bình tĩnh như thế, nhưng Tạ Cát Tường lại cảm thấy nàng ta tựa hồ cũng giống Phan phu nhân, thân thể không có bệnh, nhưng tâm lại bệnh.
Tạ Cát Tường thấy nàng nói lặp đi lặp lại đều là Phan phu nhân tốt như thế này tốt như thế kia, nhớ lại Phan phu nhân như thế này như thế kia, cho nên cũng cảm thấy không thể lấy thêm được manh mối nào khác từ nàng nữa.
Cuối cùng nàng nói: “Ngươi cảm thấy, trong phủ này có ai không quá vừa lòng với Phan phu nhân không?”
Xảo Tư mở to hai mắt.
“Ta biết!”
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, hỏi nàng: “Là ai?”
Xảo Tư do dự một lát, hỏi trước: “Nếu ta nói, có phải là có thể tìm được phu nhân không?”
Vấn đề này, Tạ Cát Tường không biết trả lời như thế nào.
Tới lúc này, Triệu Thụy mới mở miệng: “Nếu ngươi trả lời đúng sự thật, chúng ta sẽ tìm được Phan phu nhân nhanh hơn.”
Xảo Tư tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, nàng theo bản năng nhìn trái nhìn phải, đợi đến khi phát hiện trong sảnh chính chỉ có mấy đại quan này, không có người Văn gia, nàng mới thần thần bí bí mở miệng.
“Đại thiếu gia…… Đại thiếu gia rất hận phu nhân.”
Đại thiếu gia?
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy liếc nhìn nhau, đột nhiên phát hiện vụ án tại Văn gia thật sự một chút cũng không đơn giản.
Văn Chính Thành cho rằng Tôn quản gia bởi vì bị phát hiện tham ô nên muốn giết hại chủ mẫu, Tôn quản gia lại cảm thấy Xảo Tư bị Phan phu nhân ngược đãi nhiều năm, nên động sát tâm.
Mà nha hoàn Xảo Tư này, lại cảm thấy đại thiếu gia trong nhà rất hận Phan phu nhân.
Cả nhà này, tựa hồ như đã có ba người có ác ý sâu đậm với Phan phu nhân.
Tạ Cát Tường hỏi nàng: “Đại thiếu gia Văn Tử Hiên?”
Xảo Tư dùng sức gật gật đầu, lén lén lút lút nói: “Đại thiếu gia cảm thấy là phu nhân hại chết tiên phu nhân, sau đó phu nhân lại bức bách hắn cưới thiếu phu nhân hắn không thích, trước ngày thành thân hắn uống say, còn mắng phu nhân là tai họa.”
Ánh mắt Xảo Tư mơ hồ, thanh âm mang theo nhút nhát: “Nếu nói trong nhà có ai không thích phu nhân nhất, khẳng định là đại thiếu gia.”.