Thời gian “thả lan” của cô là thứ ba và thứ bảy, nhưng Abel lại là thứ hai đến cuối tuần luôn, bất kể lúc nào cũng có thể tự do hoạt động. Sau khi cô biết việc này, liền tỏ ra bất mãn.
Còn ngược lại Abel rất khoái chí, nhưng hắn không có tính công kích tinh thần người khác nên Trần Tống Mạn nhất thời cảm thấy ánh mặt trời bên ngoài cũng không sáng lạn bằng hắn.
Bệnh viện có một cái sân để hoạt động, trong sân có bàn ghế, có xích đu, giống như một công viên nhỏ, bày trí hết sức xinh xẻo.
“Oa!” Trần Tống Mạn đối với công viên này thật là thích, những khóm hoa nở rộ vô cùng đẹp mắt.
Cái này có điểm nào giống hậu viện của bệnh viện chứ? Quả thực chính là ngoại cảnh để chụp ảnh cưới.
“Cô thích nơi đây à?” Âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng, Trần Tống Mạn quay đầu nhìn gã đàn ông đằng sau, nói: “Anh làm sao có thể hiểu rõ ràng tâm trạng của thiếu nữ ôm ấp tình cảm như chúng tôi được.”
Augus bước đi, nhanh nhẹn ngồi vào xích đu trước khi cô có ý định đó. Sắc đỏ của mái tóc lấp lánh, khuyên tai cũng lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Đàn ông 1m8 dáng vóc cao to ngồi ở xích đu, chân dài đong đưa phía trước, tựa như người mẫu nam của tạp chí, quyến rũ vô cùng. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn lá cây rì rào trong gió, nhiều vệt nắng mỏng phản chiếu qua mặt hắn.
Trần Tống Mạn thấy mẫu nam này thật cao quý, đột nhiên cảm thán, thế giới quá bất công, thượng đế tôn tạo cho hắn vẻ ngoài đẹp đẽ, lại an bày hắn vào bệnh viện tâm thần, thực sự là tạo hóa trêu ngươi.
Trần Tống Mạn nhìn xung quanh trong sân, phát hiện cách đó không xa có vài nữ bệnh nhân chụm lại đánh bài. Cô tò mò đi đến xem rồi lập tức quay trở lại xích đu, bởi vì cô phát hiện bản thân nhìn không hiểu bọn họ đánh cái gì.
Một người còn lại không ngồi yên, chính là kẻ ngốc đứng lặng, không có ai để trò chuyện. Trần Tống Mạn quay về, ngồi cạnh Augus, hai tay ôm má: “Anh nói tại sao bọn họ không tán gẫu? Bọn họ suy nghĩ gì nhỉ?”
Augus nhìn cô một cái, không trả lời vấn đề cô vừa hỏi, chỉ thản nhiên hỏi ngược cô: “Amanda, cô còn uống thuốc không?”
Trần Tống Mạn không ngờ hắn hỏi mình cái này, sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.
Augus nghe vậy ném cho cô một ánh mắt khinh bỉ: “Tốt lắm, chỉ cần cô kiên trì uống thuốc một năm, sau một năm thì cô với đám người kia chẳng khác gì nhau.”
Trần Tống Mạn nghe ra lời nói của hắn có phần châm chọc, cô cắn môi, phản bác: “Nhưng chẳng phải tôi có bệnh sao? Uống thuốc chữa bệnh là đúng, lại nói gần đây tôi cảm thấy bình thường, đầu óc vẫn minh mẫn, cũng không tái phát bệnh.”
Augus nhún vai: “Tùy ý cô, tôi đã nhắc nhở trước.”
Nói xong hắn chẳng buồn nói nữa, ánh mắt khép lại.
So với bệnh nhân tâm thần, Trần Tống Mạn đành tin vào bác sĩ y tá ở bệnh viện. Nhưng mà, Trần Tống Mạn thấy các bệnh nhân khờ dại kia, lại thực sự sợ hãi bản thân biến thành như vậy…
Biết phải làm sao đây?
Cô cũng học theo bộ dáng của Augus, nhắm mắt, lẳng lặng cảm nhận vị gió đầu thu se lạnh chậm rãi thổi qua, tạm thời giũ bỏ phiền muộn. Ngồi một lúc, cô tựa như linh cảm có gì đó không đúng lắm, bèn mở mắt ra nhìn, thì thấy có vài người đang đi tới.
Ánh mắt cô mở to, ngó chằm chằm bọn họ, càng quan sát càng thấy không đúng. Cô chỉ chỉ bọn họ, thấp giọng bảo: “Anh xem đám người kia, khá kỳ quặc.”
Augus chỉ tiếp tục nhắm mắt: “Mặc kệ họ, nhắm mắt ngủ đi.”
Trần Tống Mạn bị một bàn tay to kéo về.
Lát sau, cô không chịu được, lặng lẽ lướt qua đám người ấy, nhưng phát hiện ra khoảng cách bọn họ đối với mình càng lúc càng gần. Tên đàn ông cầm đầu nhìn sơ nét mặt rất u ám, trên da đầu còn có hình xăm, bộ dáng như một đại ca xã hội đen, theo sau là hai cô gái tóc tai bù xù, áo quần xộc xệch, bên trong còn không mặc nội y.
Cô thấy gã ta trừng mình, vội kéo tay Augus: “Anh nhìn đi, bọn họ đang đi về phía chúng ta!”
Augus lúc này mới mở mắt.
Chỉ giây lát, bọn họ đã chạy tới đây. Tên cầm đầu quan sát Trần Tống Mạn đang ngồi ở xích đu, rồi lại nhìn sang Augus.
“Con nhóc, mày đi theo Abel nhát gan làm gì, cả đời sẽ không có đường lui.” Tên cầm đầu trên cao nhìn xuống nói, “không bằng mày đi theo tao, tao cho mày ra viện sớm, ok?”
Gã kéo kéo lưng quần, có ý đồ muốn sờ mặt cô, lại bị Agus duỗi tay ngăn cản.
Augus đứng dậy, lắc lắc cần cổ, dựa vào bản thân cao hơn tên kia một cái đầu, hắn đi đến trước mặt tên cầm đầu, nheo mắt nhìn. Bộ ba đầu gấu bỗng chốc hoảng sợ, giơ tay giơ chân phòng thủ, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Augus trừng mà động đậy cũng không động đậy.
Tên cầm đầu kinh sợ, lắp bắp nói: “Mày là… Augus!”
Augus giơ nắm đấm, chất giọng lạnh lùng: “Tao không cần biết mày gặp ai, nhưng lúc này mày còn muốn thể hiện không?”
Tên cầm đầu hít thở không thông, hai tay giãy dụa nắm lấy tay Augus, ánh mắt co rúm: “Thực xin lỗi anh, là em có mắt như mù. Anh để em tự bấm nút biến được không… anh!”
Augus trông thấy cô y tá đang đi về đằng này, hắn mới thấp giọng nói một câu: “Mày đi đi.”
Sau đó đẩy mạnh gã.
Tên cầm đầu lảo đảo vài bước, y tá đã nhanh chóng đi đến. Cô ta còn liếc nhìn Augus, sau đó đưa bọn người kia đi.
Vốn đang đứng xem chiến sự, lúc này đã ai về nhà nấy thì Trần Tống Mạn mới nhẹ nhàng hỏi: “Sao ở đây còn có loại người này?”
Augus lấy trong túi ra chiếc khăn mùi xoa, lau lau cánh tay rồi vứt khăn vào thùng rác: “Cá lớn nuốt cá bé, xã hội chính là như vậy, dù là bệnh viện tâm thần cũng không ngoại lệ.”
Hắn khịt mũi một cái: “Thằng đấy nó bị mắc chứng ảo tưởng nghiêm trọng, cho rằng mình là đại ca xã hội đen, còn hai cô gái lại tin lời điên khùng của nó, tự nguyện đi theo, thực sự đần độn hết biết.”
Thế anh không phải bị tâm thần phân liệt à, còn mỉa mai người ta? Trần Tống Mạn chợt nghĩ. Đột nhiên cô nhớ lại cảnh tượng kia, bèn hỏi: “Nói thế anh làm trùm ở đây à?”
Augus liếc cô, khinh khỉnh đáp: “Ngu vừa thôi.” Sau đó chân dài bước đi, không quay đầu lại, để mặc Trần Tống Mạn xấu hổ đứng như trời trồng.
Cô cố làm ra gương mặt dữ tợn, hướng theo bóng lưng Augus, căm giận chỉ trỏ: “Hừ thằng nhóc kia, nơi này chị đây mới là trùm cuối!”
Nói xong không tự giác mà phì cười.
Cô lại nhìn vào khóm hoa tươi đặt trên bàn, nhớ đến chuyện ban nãy, tâm trạng hưng phấn cũng không có, quyết định rời khỏi vườn hoa thì bị ai đó túm lấy áo.
Quay đầu nhìn, tìm nửa ngày, mới phát hiện con bé chỉ đứng đến eo cô.
Mặc đồ bệnh nhân, 0652, có vẻ thâm niên rồi đấy. Dù là đứa bé nhưng cô cũng không dám coi thường. Vạn nhất nó tuy nhỏ bé mà sức lực đầy mình thì cô biết phải làm sao, nghĩ vậy, thu người lui về sau một bước.
Con bé khanh khách cười, chỉ vào xích đu, khoa tay múa chân vài cái, nói gì đó mà nghe không hiểu.
Thấy con bé da dẻ nõn nà, tóc buộc đuôi ngựa, luôn nhoẻn miệng cười, cô đành kiên nhẫn hỏi: “Ngại quá, chị chưa hiểu ý em lắm, nói lần nữa được không?”
Con bé chỉ vào xích đu, tiếp tục khoa tay múa chân.
Lần này, cô nghe đã thông não, “chơi không chơi” và “xích đu.” Vì thế cô bèn đoán: “Em bảo chị ngồi xích đu cùng em?”
Con bé gật đầu.
Trần Tống Mạn thở phào nhẹ nhõm, đối diện với gương mặt xinh xẻo tươi cười kia, cô cũng khó giữ sắc mặt nghiêm túc, chỉ có thể nhếch môi cười, sờ đầu con bé: “Chị không chơi, em chơi đi.”
Con bé lại cười, lộ ra và chiếc răng trắng muốt đang thời kỳ thay răng, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.
Con bé vui vẻ ngồi ở xích đu, đóa hoa và ánh mặt trời càng làm nó trở nên rạng rỡ, tâm trạng cô cũng khá hơn một chút. Thậm chí khi về hành lang gặp phải Giang Hành, sắc mặt tươi tỉnh của cô cũng chưa bị anh phá hỏng.
“Vui lắm hay gì mà cười?” Giang Hành tháo kính bỏ vào túi, tựa vào cột hỏi.
Viện trưởng có việc gấp tìm anh, anh vốn không dừng chân ở đây, nhưng ngay lúc anh lơ đãng nhìn ra xích đu, phát hiện cô đang vuốt tóc con bé, mái tóc cô đổ dài như thác, khóe môi dịu dàng nét cười, anh không kìm được bèn dừng lại ngắm cô.
Ánh ban mai chiếu vào bọn họ, Giang Hành trong nháy mắt cảm thấy trước mặt là hai vì thiên sứ lạc xuống nhân gian.
Thẳng đến khi Trần Tống Mạn chủ động chào hỏi, anh mới biết mình đang làm chuyện ngu ngốc gì.
Rình xem bệnh nhân của mình ở đây?
Giang Hành cười cười, hướng tầm mắt về con bé kia.
Còn ngược lại Abel rất khoái chí, nhưng hắn không có tính công kích tinh thần người khác nên Trần Tống Mạn nhất thời cảm thấy ánh mặt trời bên ngoài cũng không sáng lạn bằng hắn.
Bệnh viện có một cái sân để hoạt động, trong sân có bàn ghế, có xích đu, giống như một công viên nhỏ, bày trí hết sức xinh xẻo.
“Oa!” Trần Tống Mạn đối với công viên này thật là thích, những khóm hoa nở rộ vô cùng đẹp mắt.
Cái này có điểm nào giống hậu viện của bệnh viện chứ? Quả thực chính là ngoại cảnh để chụp ảnh cưới.
“Cô thích nơi đây à?” Âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng, Trần Tống Mạn quay đầu nhìn gã đàn ông đằng sau, nói: “Anh làm sao có thể hiểu rõ ràng tâm trạng của thiếu nữ ôm ấp tình cảm như chúng tôi được.”
Augus bước đi, nhanh nhẹn ngồi vào xích đu trước khi cô có ý định đó. Sắc đỏ của mái tóc lấp lánh, khuyên tai cũng lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Đàn ông 1m8 dáng vóc cao to ngồi ở xích đu, chân dài đong đưa phía trước, tựa như người mẫu nam của tạp chí, quyến rũ vô cùng. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn lá cây rì rào trong gió, nhiều vệt nắng mỏng phản chiếu qua mặt hắn.
Trần Tống Mạn thấy mẫu nam này thật cao quý, đột nhiên cảm thán, thế giới quá bất công, thượng đế tôn tạo cho hắn vẻ ngoài đẹp đẽ, lại an bày hắn vào bệnh viện tâm thần, thực sự là tạo hóa trêu ngươi.
Trần Tống Mạn nhìn xung quanh trong sân, phát hiện cách đó không xa có vài nữ bệnh nhân chụm lại đánh bài. Cô tò mò đi đến xem rồi lập tức quay trở lại xích đu, bởi vì cô phát hiện bản thân nhìn không hiểu bọn họ đánh cái gì.
Một người còn lại không ngồi yên, chính là kẻ ngốc đứng lặng, không có ai để trò chuyện. Trần Tống Mạn quay về, ngồi cạnh Augus, hai tay ôm má: “Anh nói tại sao bọn họ không tán gẫu? Bọn họ suy nghĩ gì nhỉ?”
Augus nhìn cô một cái, không trả lời vấn đề cô vừa hỏi, chỉ thản nhiên hỏi ngược cô: “Amanda, cô còn uống thuốc không?”
Trần Tống Mạn không ngờ hắn hỏi mình cái này, sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.
Augus nghe vậy ném cho cô một ánh mắt khinh bỉ: “Tốt lắm, chỉ cần cô kiên trì uống thuốc một năm, sau một năm thì cô với đám người kia chẳng khác gì nhau.”
Trần Tống Mạn nghe ra lời nói của hắn có phần châm chọc, cô cắn môi, phản bác: “Nhưng chẳng phải tôi có bệnh sao? Uống thuốc chữa bệnh là đúng, lại nói gần đây tôi cảm thấy bình thường, đầu óc vẫn minh mẫn, cũng không tái phát bệnh.”
Augus nhún vai: “Tùy ý cô, tôi đã nhắc nhở trước.”
Nói xong hắn chẳng buồn nói nữa, ánh mắt khép lại.
So với bệnh nhân tâm thần, Trần Tống Mạn đành tin vào bác sĩ y tá ở bệnh viện. Nhưng mà, Trần Tống Mạn thấy các bệnh nhân khờ dại kia, lại thực sự sợ hãi bản thân biến thành như vậy…
Biết phải làm sao đây?
Cô cũng học theo bộ dáng của Augus, nhắm mắt, lẳng lặng cảm nhận vị gió đầu thu se lạnh chậm rãi thổi qua, tạm thời giũ bỏ phiền muộn. Ngồi một lúc, cô tựa như linh cảm có gì đó không đúng lắm, bèn mở mắt ra nhìn, thì thấy có vài người đang đi tới.
Ánh mắt cô mở to, ngó chằm chằm bọn họ, càng quan sát càng thấy không đúng. Cô chỉ chỉ bọn họ, thấp giọng bảo: “Anh xem đám người kia, khá kỳ quặc.”
Augus chỉ tiếp tục nhắm mắt: “Mặc kệ họ, nhắm mắt ngủ đi.”
Trần Tống Mạn bị một bàn tay to kéo về.
Lát sau, cô không chịu được, lặng lẽ lướt qua đám người ấy, nhưng phát hiện ra khoảng cách bọn họ đối với mình càng lúc càng gần. Tên đàn ông cầm đầu nhìn sơ nét mặt rất u ám, trên da đầu còn có hình xăm, bộ dáng như một đại ca xã hội đen, theo sau là hai cô gái tóc tai bù xù, áo quần xộc xệch, bên trong còn không mặc nội y.
Cô thấy gã ta trừng mình, vội kéo tay Augus: “Anh nhìn đi, bọn họ đang đi về phía chúng ta!”
Augus lúc này mới mở mắt.
Chỉ giây lát, bọn họ đã chạy tới đây. Tên cầm đầu quan sát Trần Tống Mạn đang ngồi ở xích đu, rồi lại nhìn sang Augus.
“Con nhóc, mày đi theo Abel nhát gan làm gì, cả đời sẽ không có đường lui.” Tên cầm đầu trên cao nhìn xuống nói, “không bằng mày đi theo tao, tao cho mày ra viện sớm, ok?”
Gã kéo kéo lưng quần, có ý đồ muốn sờ mặt cô, lại bị Agus duỗi tay ngăn cản.
Augus đứng dậy, lắc lắc cần cổ, dựa vào bản thân cao hơn tên kia một cái đầu, hắn đi đến trước mặt tên cầm đầu, nheo mắt nhìn. Bộ ba đầu gấu bỗng chốc hoảng sợ, giơ tay giơ chân phòng thủ, nhưng bị ánh mắt lạnh băng của Augus trừng mà động đậy cũng không động đậy.
Tên cầm đầu kinh sợ, lắp bắp nói: “Mày là… Augus!”
Augus giơ nắm đấm, chất giọng lạnh lùng: “Tao không cần biết mày gặp ai, nhưng lúc này mày còn muốn thể hiện không?”
Tên cầm đầu hít thở không thông, hai tay giãy dụa nắm lấy tay Augus, ánh mắt co rúm: “Thực xin lỗi anh, là em có mắt như mù. Anh để em tự bấm nút biến được không… anh!”
Augus trông thấy cô y tá đang đi về đằng này, hắn mới thấp giọng nói một câu: “Mày đi đi.”
Sau đó đẩy mạnh gã.
Tên cầm đầu lảo đảo vài bước, y tá đã nhanh chóng đi đến. Cô ta còn liếc nhìn Augus, sau đó đưa bọn người kia đi.
Vốn đang đứng xem chiến sự, lúc này đã ai về nhà nấy thì Trần Tống Mạn mới nhẹ nhàng hỏi: “Sao ở đây còn có loại người này?”
Augus lấy trong túi ra chiếc khăn mùi xoa, lau lau cánh tay rồi vứt khăn vào thùng rác: “Cá lớn nuốt cá bé, xã hội chính là như vậy, dù là bệnh viện tâm thần cũng không ngoại lệ.”
Hắn khịt mũi một cái: “Thằng đấy nó bị mắc chứng ảo tưởng nghiêm trọng, cho rằng mình là đại ca xã hội đen, còn hai cô gái lại tin lời điên khùng của nó, tự nguyện đi theo, thực sự đần độn hết biết.”
Thế anh không phải bị tâm thần phân liệt à, còn mỉa mai người ta? Trần Tống Mạn chợt nghĩ. Đột nhiên cô nhớ lại cảnh tượng kia, bèn hỏi: “Nói thế anh làm trùm ở đây à?”
Augus liếc cô, khinh khỉnh đáp: “Ngu vừa thôi.” Sau đó chân dài bước đi, không quay đầu lại, để mặc Trần Tống Mạn xấu hổ đứng như trời trồng.
Cô cố làm ra gương mặt dữ tợn, hướng theo bóng lưng Augus, căm giận chỉ trỏ: “Hừ thằng nhóc kia, nơi này chị đây mới là trùm cuối!”
Nói xong không tự giác mà phì cười.
Cô lại nhìn vào khóm hoa tươi đặt trên bàn, nhớ đến chuyện ban nãy, tâm trạng hưng phấn cũng không có, quyết định rời khỏi vườn hoa thì bị ai đó túm lấy áo.
Quay đầu nhìn, tìm nửa ngày, mới phát hiện con bé chỉ đứng đến eo cô.
Mặc đồ bệnh nhân, 0652, có vẻ thâm niên rồi đấy. Dù là đứa bé nhưng cô cũng không dám coi thường. Vạn nhất nó tuy nhỏ bé mà sức lực đầy mình thì cô biết phải làm sao, nghĩ vậy, thu người lui về sau một bước.
Con bé khanh khách cười, chỉ vào xích đu, khoa tay múa chân vài cái, nói gì đó mà nghe không hiểu.
Thấy con bé da dẻ nõn nà, tóc buộc đuôi ngựa, luôn nhoẻn miệng cười, cô đành kiên nhẫn hỏi: “Ngại quá, chị chưa hiểu ý em lắm, nói lần nữa được không?”
Con bé chỉ vào xích đu, tiếp tục khoa tay múa chân.
Lần này, cô nghe đã thông não, “chơi không chơi” và “xích đu.” Vì thế cô bèn đoán: “Em bảo chị ngồi xích đu cùng em?”
Con bé gật đầu.
Trần Tống Mạn thở phào nhẹ nhõm, đối diện với gương mặt xinh xẻo tươi cười kia, cô cũng khó giữ sắc mặt nghiêm túc, chỉ có thể nhếch môi cười, sờ đầu con bé: “Chị không chơi, em chơi đi.”
Con bé lại cười, lộ ra và chiếc răng trắng muốt đang thời kỳ thay răng, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.
Con bé vui vẻ ngồi ở xích đu, đóa hoa và ánh mặt trời càng làm nó trở nên rạng rỡ, tâm trạng cô cũng khá hơn một chút. Thậm chí khi về hành lang gặp phải Giang Hành, sắc mặt tươi tỉnh của cô cũng chưa bị anh phá hỏng.
“Vui lắm hay gì mà cười?” Giang Hành tháo kính bỏ vào túi, tựa vào cột hỏi.
Viện trưởng có việc gấp tìm anh, anh vốn không dừng chân ở đây, nhưng ngay lúc anh lơ đãng nhìn ra xích đu, phát hiện cô đang vuốt tóc con bé, mái tóc cô đổ dài như thác, khóe môi dịu dàng nét cười, anh không kìm được bèn dừng lại ngắm cô.
Ánh ban mai chiếu vào bọn họ, Giang Hành trong nháy mắt cảm thấy trước mặt là hai vì thiên sứ lạc xuống nhân gian.
Thẳng đến khi Trần Tống Mạn chủ động chào hỏi, anh mới biết mình đang làm chuyện ngu ngốc gì.
Rình xem bệnh nhân của mình ở đây?
Giang Hành cười cười, hướng tầm mắt về con bé kia.