“Nhìn không ra cô là chị đại trong giang hồ đấy!” Giang Hành nhìn nhìn ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch lên.
“Đúng vậy.” Trần Tống Mạn khoanh tay, “có phải anh đang sợ hãi hay không? Bác sĩ Giang đáng kính?” Cô lắc lư đầu, ra vẻ như một kẻ cao ngạo khó chiều.
Theo sự chuyển động của cô, nhất thời bên trong áo lộ ra một chiếc cổ trắng ngần. Ánh mắt Giang Hành trượt xuống, khóe môi ý cười càng sâu: “Cô…”
“Á!!!”
Xa xa vang lên một tiếng thét chói tai từ phía sau sân. Trần Tống Mạn còn chưa kịp phản ứng, Giang Hành đã vội vàng lao đến chỗ vừa phát ra tiếng thét kia, cô loay hoay một lát cũng cấp tốc chạy theo. Đằng sau sân thể dục có một đám đông, vài ba nữ bệnh nhân đã run rẩy lùi về sau, ôm nhau mà sợ sệt. Có vài y tá đang cố gắng khống chế những bệnh nhân nổi điên, hiện trường một mảng hỗn loạn. Giang hành chạy dẫn đầu phía trước, y tá bác sĩ khác theo sau anh, nghiêm túc chỉ huy nhân lực sơ tán bệnh nhân tránh khỏi vòng vây đông đúc kia, cảnh tượng bên trong cũng dần hé lộ.
Biểu cảm Giang Hành bỗng chốc trầm xuống.
Đằng sau Trần Tống Mạn cũng có vài kẻ chen chúc xô đẩy nhau, vài gã bệnh nhân cao lớn che khuất tầm mắt cô nên kết quả cô không thấy sự thể rõ ràng lắm. Rốt cuộc lao vào một hồi, cô cũng tìm được khe hở mà chen chân đứng cạnh Giang Hành.
Đập vào mắt là một màu sắc đỏ tươi.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay to che mắt lại, cả người rơi vào lồng ngực rắn chắc.
“Á!” Trần Tống Mạn bị kéo về phía sau, lưng chạm phải tấm thẻ vuông vuông mới biết đó là Giang Hành.
“Ngoan nào!” Giang Hành giữ chặt tay cô, ngăn cản cô giãy dụa.
Lúc này cô mới nhận thức được, vừa rồi một vũng máu đỏ, không khác gì… mà là, trong đầu cô hiện ra thi thể của cha dính đầy máu, mà mặt cô cũng đầy máu…
Đầu óc cô bỗng trống rỗng.
Đột nhiên, Giang Hành cảm thấy người đang ôm trong ngực có chút kỳ lạ, bèn gọi một tiếng: “Trần Tống Mạn.”
Không ai trả lời.
“Trần Tống Mạn!” Anh nói bên tai cô, “không cần nghĩ đến hình ảnh này, cô hiện tại đã an toàn, không có xác chết, cái gì cũng không có.”
Anh lại thì thào bên tai cô: “Không phải lỗi của cô, mau đi chỗ khác, không phải lỗi của cô, không phải, biết chưa?”
Giang Hành khẽ vuốt gò má của cô. Cuối cùng, Trần Tống Mạn khóe môi hơi nhếch, như đang nói cái gì đó.
Giang Hành nhíu mày, chung quanh thật sự đang rất ầm ĩ, anh căn bản không nghe được âm thanh của cô, vì thế anh nghiêng đầu kề sát mặt cô, hỏi: “Cô nói gì? Nói lại lần nữa.”
Trần Tống Mạn thì thào: “Giang Hành, anh bố láo vừa thôi, tát tôi một cái làm gì? Đừng tư thù cá nhân chứ?!” Trong giọng nói còn có chút bực mình.
Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng bàn tay che trước mắt cô vẫn không rụt về. Một tay anh che khuất tầm nhìn cô, một tay ôm lấy vai cô, lướt qua tầng tầng đám người ra khỏi hiện trường, sau đó giao cô cho một vị y tá.
Anh thì thầm bên tai Trần Tống Mạn: “Nhớ kỹ, cái gì cũng không thấy, mọi việc không liên quan đến cô, không cần nghĩ nhiều, hiểu ý tôi chứ?”
Trần Tống Mạn gật đầu.
Giang Hành còn căn dặn với y tá: “Đừng để cô ấy ở một mình, nếu có phát sinh thì cứ trói tay chân lại mà không cần hỏi, chờ tôi về rồi nói, được không?”
Sau đó Giang Hành buông tay cô, ánh mắt nhìn cô một cái thật sâu, rồi chạy lẫn vào đám người không quay đầu lại.
Trần Tống Mạn ở trong bóng tối cũng khá lâu, vừa mở mắt thấy ánh mặt trời chói chang quá, cô nheo mắt đứng tại chỗ thích ứng. Cô không xem bọn họ đang xôn xao nữa, chỉ đứng yên mà lắng nghe âm thanh hỗn độn.
Nhao nhao cô nghe được “nguy hiểm”, “súng lục”, “thù hận”, chỉ một vài chữ loáng thoáng, còn lại đều không rõ.
“1204, 1204!” Y tá gọi cô, “chúng ta đi thôi, bác sĩ Giang bảo không nên ở đây lâu.”
Trần Tống Mạn gật đầu.
Cô cảm giác ánh nắng ấm áp chiếu trên mi mắt cô, nhưng lại không hề thấy ấm áp gì cả.
Một lần nữa trở lại hiện trường, đầu tiên Giang Hành đem vài bệnh nhân bệnh nặng trở về phòng, lập tức gọi điện báo cảnh sát đồng thời cắt bớt những bác sĩ không cần thiết, đợi đến khi trong vụ án mạng chỉ còn vài người quan trọng thì bác sĩ mới tiến hành khám nghiệm tử thi.
“Thế nào?” Giang Hành mở miệng hỏi.
Xác nhận nạn nhân đã tử vong, bác sĩ đứng dậy, tháo bao tay cùng mắt kính, nghiêm túc nói: “Súng lục bắn xuyên sọ, mất mạng tức khắc, không có khả năng kiểm nghiệm. Nghe nói lúc đó không có âm thanh, hẳn là súng lục tiêu âm. Về phần là cái gì, dù sao tôi không chuyên ngành, vẫn nên chờ pháp y đến kiểm tra.”
Ánh mắt Giang Hành tỉ mỉ quan sát nạn nhân đã chết: “1103, là kẻ mắc chứng hoang tưởng lúc nãy?” Giang Hành cau mày, anh nhớ được ban nãy ở trong sân, tựa hồ chính là người này.
“Đúng thế!” Bác sĩ phụ trách khám nghiệm tử thi nói, “hắn cho rằng mình chính là đại ca xã hội đen, mỗi ngày đi ngang đều quát tháo y tá.” Bác sĩ hướng cằm tới cách đó không xa, “bên kia hình như là hai cô người hầu của hắn, lúc hắn chết, bọn họ đều ở đây, sợ đến mức không nói được gì.”
Giang Hành theo hướng hắn chỉ nhìn sang, thấy hai nữ bệnh nhân đang ngồi cùng nhau, hờ hững nhìn bên này. Anh nhớ được, lúc anh đến đây, bọn họ khiếp đảm không dám nhúc nhích.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường, phát y bắt đầu khám nghiệm tử thi, Giang Hành cùng một vị bác sĩ khác ghi chép lại mọi thông tin cần thiết.
Bởi vì án mạng này xảy ra ở nơi có chút lập dị, là trong bệnh viện tâm thần, nhân chứng đều là bệnh nhân tâm thần, tuy rằng Giang Hành cùng các y tá bác sĩ khác cũng có thể làm chứng, nhưng dù sao bọn họ cũng chẳng phải là người tận mắt chứng kiến. Đội trưởng cảnh sát từ đầu đến cuối đều cau mày. Bệnh viện tâm thần mà lại xuất hiện súc lục, hơn nữa là súng tiêu âm, nếu hung thủ là bác sĩ y tá thì còn đỡ, nhưng nếu loại vũ khí mang tính sát thương cao này nằm trong tay bệnh nhân thì có bao nhiêu hậu quả nghiêm trọng đây? Đội trưởng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Y phóng mắt nhìn đằng xa, người đang đứng ở hành lang, không phải áo blouse trắng mà mặc đồ bệnh nhân. Đầu đội trưởng càng thêm đau. Y nghĩ ngợi, chỉ vào thi thể nằm bên dưới rồi hỏi những người xung quanh: “Có ai biết bình thường hắn ta gây thù chuốc oán với ai không?”
Không gian một mảnh yên tĩnh.
Bác sĩ phụ trách khám nghiệm tử thi bèn mở miệng nói: “Đồng chí cảnh sát, hắn ta mắc bệnh hoang tưởng, bình thường luôn cho rằng mình là đại ca xã hội đen, nơi này không ít bệnh nhân bị hắn gây sự, cho nên thù hằn rất nhiều, muốn điều tra cũng khó.”
Đội trưởng trầm ngâm một lát: “Vậy người hắn gây sự gần đây là ai?”
Đứng ở một bên, một trong hai nữ bệnh nhân kia đột nhiên nói: “Là Augus!”
Cô ta ngẩng đầu, đôi mắt sâu trũng thâm quầng nhìn thật đáng sợ: “Buổi chiều, hắn chọc Augus!” Cô ta trông có vẻ rất sợ hãi, đến nỗi sắc mặt cũng xanh xao.
Lúc trở về phòng bệnh, ngang qua chỗ Augus, Trần Tống Mạn còn cố ý nhìn vào, phát hiện Augus không có ở trong phòng, vì thế cô quay đầu đi luôn. Bệnh viện phát sinh sự cố, y tá cũng không dám chậm trễ, cô vừa vào là liền kéo cửa sắt nhốt lại, cả y tá và cô đều ở cùng một nơi. Vì để phân tán sự chú ý của Trần Tống Mạn, y tá còn bật TV chuyển đến kênh phim thần tượng.
Nhưng bấy giờ Trần Tống Mạn nào có tâm trạng xem phim thần tượng, bởi trong đầu cô tràn ngập cảnh tượng vừa rồi. Lúc này cô chỉ có thể xác định một việc, có người chết, bị bắn chết, hung thủ đang trà trộn trong bệnh viện tâm thần, hơn nữa hắn còn có súng, rất nguy hiểm.
Bệnh nhân thì làm sao có súng?
Chỉ có hai khả năng, một hung thủ là bác sĩ hoặc y tá, động cơ là vì báo thù? Hoặc thời gian dài đè nén? Đây xem như giả thuyết thứ nhất.
Còn một khả năng, hung thủ chính là bệnh nhân. Mà muốn giết người với mác bệnh nhân thì đúng là chẳng dễ chút nào. Trong đầu cô chợt nghĩ đến một người, sau đó cô lắc đầu phủ nhận, làm sao có thể chứ!
Nhìn bộ dạng bình tĩnh của cô, y tá thấy lạ bèn hỏi: “Cô không sợ hãi à?”
Trần Tống Mạn nhăn mày, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi chỉ thấy một mảng tối đen.
Vừa nãy Giang Hành che mắt cô lại, cảnh tượng dọa người thế nào cũng chưa thấy, còn sợ hãi cái gì? Thậm chí cô còn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh vẫn còn vấn vương…
Tựa vào lồng ngực anh, như được che chở an toàn. Nói thật, cô lớn như vậy rồi cũng chưa từng có bạn trai, được đàn ông ôm một lần cũng không. Nhớ tới Giang Hành bảo vệ cô đi ra khỏi đám đông ấy, trong lòng đột nhiên hơi xúc động.
Đáng tiếc là thằng cha biến thái!
Trần Tống Mạn bĩu môi.
“Không sao đâu, hạ song sắt rồi, cho dù tình huống gì thì kẻ xấu cũng không tiến vào đây, yên tâm đi!” Cô chợt ý thức được, bản thân một bệnh nhân tâm thần lại ngồi an ủi y tá.
Cái quái gì thế này?
Cô quyết định không nghĩ về chuyện chết chóc nữa, cô không rành lắm, có suy diễn cũng chỉ tổ hỏng đầu, không bằng tìm cơ hội hỏi anh ta, còn có thể biết được chút ít.
Cô chuyển mắt nhìn về phía TV, ngồi chống cằm xem phim thần tượng.
“Kịch! Kịch!” Có người giật giật song sắt.
Y tá và Trần Tống Mạn quay đầu xem, thấy hai vị cảnh sát đứng bên ngoài.
“Cô Trần Tống Mạn, tôi muốn thu thập thông tin một chút ở cô.” Một trong hai người cảnh sát nói.
Trần Tống Mạn buồn bực đáp: “Tôi không liên quan gì vụ án, hỏi tôi làm chi?”
Vị cảnh sát còn lại trả lời: “Bởi vì có người gặp qua cô và Augus ngồi ở trong sân, trước khi xảy ra vụ án này, mời cô phối hợp với chúng tôi.”
Y tá nghe vậy mở cửa, để cảnh sát đi vào, ngồi xuống bàn đối diện, y tá trực ban kéo vài chiếc ghế đến. Theo sau cảnh sát còn có Giang Hành, anh quan sát hoạt động của cô.
“Đúng vậy.” Trần Tống Mạn khoanh tay, “có phải anh đang sợ hãi hay không? Bác sĩ Giang đáng kính?” Cô lắc lư đầu, ra vẻ như một kẻ cao ngạo khó chiều.
Theo sự chuyển động của cô, nhất thời bên trong áo lộ ra một chiếc cổ trắng ngần. Ánh mắt Giang Hành trượt xuống, khóe môi ý cười càng sâu: “Cô…”
“Á!!!”
Xa xa vang lên một tiếng thét chói tai từ phía sau sân. Trần Tống Mạn còn chưa kịp phản ứng, Giang Hành đã vội vàng lao đến chỗ vừa phát ra tiếng thét kia, cô loay hoay một lát cũng cấp tốc chạy theo. Đằng sau sân thể dục có một đám đông, vài ba nữ bệnh nhân đã run rẩy lùi về sau, ôm nhau mà sợ sệt. Có vài y tá đang cố gắng khống chế những bệnh nhân nổi điên, hiện trường một mảng hỗn loạn. Giang hành chạy dẫn đầu phía trước, y tá bác sĩ khác theo sau anh, nghiêm túc chỉ huy nhân lực sơ tán bệnh nhân tránh khỏi vòng vây đông đúc kia, cảnh tượng bên trong cũng dần hé lộ.
Biểu cảm Giang Hành bỗng chốc trầm xuống.
Đằng sau Trần Tống Mạn cũng có vài kẻ chen chúc xô đẩy nhau, vài gã bệnh nhân cao lớn che khuất tầm mắt cô nên kết quả cô không thấy sự thể rõ ràng lắm. Rốt cuộc lao vào một hồi, cô cũng tìm được khe hở mà chen chân đứng cạnh Giang Hành.
Đập vào mắt là một màu sắc đỏ tươi.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay to che mắt lại, cả người rơi vào lồng ngực rắn chắc.
“Á!” Trần Tống Mạn bị kéo về phía sau, lưng chạm phải tấm thẻ vuông vuông mới biết đó là Giang Hành.
“Ngoan nào!” Giang Hành giữ chặt tay cô, ngăn cản cô giãy dụa.
Lúc này cô mới nhận thức được, vừa rồi một vũng máu đỏ, không khác gì… mà là, trong đầu cô hiện ra thi thể của cha dính đầy máu, mà mặt cô cũng đầy máu…
Đầu óc cô bỗng trống rỗng.
Đột nhiên, Giang Hành cảm thấy người đang ôm trong ngực có chút kỳ lạ, bèn gọi một tiếng: “Trần Tống Mạn.”
Không ai trả lời.
“Trần Tống Mạn!” Anh nói bên tai cô, “không cần nghĩ đến hình ảnh này, cô hiện tại đã an toàn, không có xác chết, cái gì cũng không có.”
Anh lại thì thào bên tai cô: “Không phải lỗi của cô, mau đi chỗ khác, không phải lỗi của cô, không phải, biết chưa?”
Giang Hành khẽ vuốt gò má của cô. Cuối cùng, Trần Tống Mạn khóe môi hơi nhếch, như đang nói cái gì đó.
Giang Hành nhíu mày, chung quanh thật sự đang rất ầm ĩ, anh căn bản không nghe được âm thanh của cô, vì thế anh nghiêng đầu kề sát mặt cô, hỏi: “Cô nói gì? Nói lại lần nữa.”
Trần Tống Mạn thì thào: “Giang Hành, anh bố láo vừa thôi, tát tôi một cái làm gì? Đừng tư thù cá nhân chứ?!” Trong giọng nói còn có chút bực mình.
Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng bàn tay che trước mắt cô vẫn không rụt về. Một tay anh che khuất tầm nhìn cô, một tay ôm lấy vai cô, lướt qua tầng tầng đám người ra khỏi hiện trường, sau đó giao cô cho một vị y tá.
Anh thì thầm bên tai Trần Tống Mạn: “Nhớ kỹ, cái gì cũng không thấy, mọi việc không liên quan đến cô, không cần nghĩ nhiều, hiểu ý tôi chứ?”
Trần Tống Mạn gật đầu.
Giang Hành còn căn dặn với y tá: “Đừng để cô ấy ở một mình, nếu có phát sinh thì cứ trói tay chân lại mà không cần hỏi, chờ tôi về rồi nói, được không?”
Sau đó Giang Hành buông tay cô, ánh mắt nhìn cô một cái thật sâu, rồi chạy lẫn vào đám người không quay đầu lại.
Trần Tống Mạn ở trong bóng tối cũng khá lâu, vừa mở mắt thấy ánh mặt trời chói chang quá, cô nheo mắt đứng tại chỗ thích ứng. Cô không xem bọn họ đang xôn xao nữa, chỉ đứng yên mà lắng nghe âm thanh hỗn độn.
Nhao nhao cô nghe được “nguy hiểm”, “súng lục”, “thù hận”, chỉ một vài chữ loáng thoáng, còn lại đều không rõ.
“1204, 1204!” Y tá gọi cô, “chúng ta đi thôi, bác sĩ Giang bảo không nên ở đây lâu.”
Trần Tống Mạn gật đầu.
Cô cảm giác ánh nắng ấm áp chiếu trên mi mắt cô, nhưng lại không hề thấy ấm áp gì cả.
Một lần nữa trở lại hiện trường, đầu tiên Giang Hành đem vài bệnh nhân bệnh nặng trở về phòng, lập tức gọi điện báo cảnh sát đồng thời cắt bớt những bác sĩ không cần thiết, đợi đến khi trong vụ án mạng chỉ còn vài người quan trọng thì bác sĩ mới tiến hành khám nghiệm tử thi.
“Thế nào?” Giang Hành mở miệng hỏi.
Xác nhận nạn nhân đã tử vong, bác sĩ đứng dậy, tháo bao tay cùng mắt kính, nghiêm túc nói: “Súng lục bắn xuyên sọ, mất mạng tức khắc, không có khả năng kiểm nghiệm. Nghe nói lúc đó không có âm thanh, hẳn là súng lục tiêu âm. Về phần là cái gì, dù sao tôi không chuyên ngành, vẫn nên chờ pháp y đến kiểm tra.”
Ánh mắt Giang Hành tỉ mỉ quan sát nạn nhân đã chết: “1103, là kẻ mắc chứng hoang tưởng lúc nãy?” Giang Hành cau mày, anh nhớ được ban nãy ở trong sân, tựa hồ chính là người này.
“Đúng thế!” Bác sĩ phụ trách khám nghiệm tử thi nói, “hắn cho rằng mình chính là đại ca xã hội đen, mỗi ngày đi ngang đều quát tháo y tá.” Bác sĩ hướng cằm tới cách đó không xa, “bên kia hình như là hai cô người hầu của hắn, lúc hắn chết, bọn họ đều ở đây, sợ đến mức không nói được gì.”
Giang Hành theo hướng hắn chỉ nhìn sang, thấy hai nữ bệnh nhân đang ngồi cùng nhau, hờ hững nhìn bên này. Anh nhớ được, lúc anh đến đây, bọn họ khiếp đảm không dám nhúc nhích.
Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường, phát y bắt đầu khám nghiệm tử thi, Giang Hành cùng một vị bác sĩ khác ghi chép lại mọi thông tin cần thiết.
Bởi vì án mạng này xảy ra ở nơi có chút lập dị, là trong bệnh viện tâm thần, nhân chứng đều là bệnh nhân tâm thần, tuy rằng Giang Hành cùng các y tá bác sĩ khác cũng có thể làm chứng, nhưng dù sao bọn họ cũng chẳng phải là người tận mắt chứng kiến. Đội trưởng cảnh sát từ đầu đến cuối đều cau mày. Bệnh viện tâm thần mà lại xuất hiện súc lục, hơn nữa là súng tiêu âm, nếu hung thủ là bác sĩ y tá thì còn đỡ, nhưng nếu loại vũ khí mang tính sát thương cao này nằm trong tay bệnh nhân thì có bao nhiêu hậu quả nghiêm trọng đây? Đội trưởng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Y phóng mắt nhìn đằng xa, người đang đứng ở hành lang, không phải áo blouse trắng mà mặc đồ bệnh nhân. Đầu đội trưởng càng thêm đau. Y nghĩ ngợi, chỉ vào thi thể nằm bên dưới rồi hỏi những người xung quanh: “Có ai biết bình thường hắn ta gây thù chuốc oán với ai không?”
Không gian một mảnh yên tĩnh.
Bác sĩ phụ trách khám nghiệm tử thi bèn mở miệng nói: “Đồng chí cảnh sát, hắn ta mắc bệnh hoang tưởng, bình thường luôn cho rằng mình là đại ca xã hội đen, nơi này không ít bệnh nhân bị hắn gây sự, cho nên thù hằn rất nhiều, muốn điều tra cũng khó.”
Đội trưởng trầm ngâm một lát: “Vậy người hắn gây sự gần đây là ai?”
Đứng ở một bên, một trong hai nữ bệnh nhân kia đột nhiên nói: “Là Augus!”
Cô ta ngẩng đầu, đôi mắt sâu trũng thâm quầng nhìn thật đáng sợ: “Buổi chiều, hắn chọc Augus!” Cô ta trông có vẻ rất sợ hãi, đến nỗi sắc mặt cũng xanh xao.
Lúc trở về phòng bệnh, ngang qua chỗ Augus, Trần Tống Mạn còn cố ý nhìn vào, phát hiện Augus không có ở trong phòng, vì thế cô quay đầu đi luôn. Bệnh viện phát sinh sự cố, y tá cũng không dám chậm trễ, cô vừa vào là liền kéo cửa sắt nhốt lại, cả y tá và cô đều ở cùng một nơi. Vì để phân tán sự chú ý của Trần Tống Mạn, y tá còn bật TV chuyển đến kênh phim thần tượng.
Nhưng bấy giờ Trần Tống Mạn nào có tâm trạng xem phim thần tượng, bởi trong đầu cô tràn ngập cảnh tượng vừa rồi. Lúc này cô chỉ có thể xác định một việc, có người chết, bị bắn chết, hung thủ đang trà trộn trong bệnh viện tâm thần, hơn nữa hắn còn có súng, rất nguy hiểm.
Bệnh nhân thì làm sao có súng?
Chỉ có hai khả năng, một hung thủ là bác sĩ hoặc y tá, động cơ là vì báo thù? Hoặc thời gian dài đè nén? Đây xem như giả thuyết thứ nhất.
Còn một khả năng, hung thủ chính là bệnh nhân. Mà muốn giết người với mác bệnh nhân thì đúng là chẳng dễ chút nào. Trong đầu cô chợt nghĩ đến một người, sau đó cô lắc đầu phủ nhận, làm sao có thể chứ!
Nhìn bộ dạng bình tĩnh của cô, y tá thấy lạ bèn hỏi: “Cô không sợ hãi à?”
Trần Tống Mạn nhăn mày, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi chỉ thấy một mảng tối đen.
Vừa nãy Giang Hành che mắt cô lại, cảnh tượng dọa người thế nào cũng chưa thấy, còn sợ hãi cái gì? Thậm chí cô còn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh vẫn còn vấn vương…
Tựa vào lồng ngực anh, như được che chở an toàn. Nói thật, cô lớn như vậy rồi cũng chưa từng có bạn trai, được đàn ông ôm một lần cũng không. Nhớ tới Giang Hành bảo vệ cô đi ra khỏi đám đông ấy, trong lòng đột nhiên hơi xúc động.
Đáng tiếc là thằng cha biến thái!
Trần Tống Mạn bĩu môi.
“Không sao đâu, hạ song sắt rồi, cho dù tình huống gì thì kẻ xấu cũng không tiến vào đây, yên tâm đi!” Cô chợt ý thức được, bản thân một bệnh nhân tâm thần lại ngồi an ủi y tá.
Cái quái gì thế này?
Cô quyết định không nghĩ về chuyện chết chóc nữa, cô không rành lắm, có suy diễn cũng chỉ tổ hỏng đầu, không bằng tìm cơ hội hỏi anh ta, còn có thể biết được chút ít.
Cô chuyển mắt nhìn về phía TV, ngồi chống cằm xem phim thần tượng.
“Kịch! Kịch!” Có người giật giật song sắt.
Y tá và Trần Tống Mạn quay đầu xem, thấy hai vị cảnh sát đứng bên ngoài.
“Cô Trần Tống Mạn, tôi muốn thu thập thông tin một chút ở cô.” Một trong hai người cảnh sát nói.
Trần Tống Mạn buồn bực đáp: “Tôi không liên quan gì vụ án, hỏi tôi làm chi?”
Vị cảnh sát còn lại trả lời: “Bởi vì có người gặp qua cô và Augus ngồi ở trong sân, trước khi xảy ra vụ án này, mời cô phối hợp với chúng tôi.”
Y tá nghe vậy mở cửa, để cảnh sát đi vào, ngồi xuống bàn đối diện, y tá trực ban kéo vài chiếc ghế đến. Theo sau cảnh sát còn có Giang Hành, anh quan sát hoạt động của cô.