“Vậy nên chỉ cô mới đủ khả năng.”
Trần Tống Mạn nghe xong, liếm môi nói: “Nhưng tôi không rõ, cho dù chứng thực là Abel làm đi nữa thì hắn vẫn là bệnh nhân tâm thần, không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Giang Hành tựa lưng vào sofa, ánh mắt tựa hồ nhìn xuyên thấu con người cô, sau đó dõi về nơi xa xăm mờ mịt: “Có thể đám cảnh sát kia muốn tìm ra chân tướng sự việc thôi.” Giọng Giang Hành nhẹ như gió.
Cho dù là án mạng xảy ra trong viện tâm thần, cho dù người bị hại không có gia quyến, hơn nữa còn có tiền án tiền sự, cho dù hung thủ chính là bệnh nhân tâm thần, bắt được cũng không thể truy cứu trước vành móng ngựa, vậy hà tất phải cố chấp tìm ra ngọn nguồn? Trần Tống Mạn đột nhiên cảm thấy có chút bi thương. Nếu khi đó, án tử của cô đụng phải đám cảnh sát như bây giờ, có lẽ hiện tại… cô rùng mình, càng không dám nghĩ ngợi nữa.
Thật sự sợ hãi khi nhớ lại những ngày tháng đã qua.
Trong ký ức của cô, mọi thứ có nhiều điều tốt đẹp, đối lập với tình huống bây giờ. Cô sợ mình sẽ làm hỏng bét nó, rồi có một ngày tỉnh dậy, phát hiện ra mình nằm ở phòng lạnh như băng, mặc áo bệnh nhân, ngồi trong song sắt, tất cả thực sự đã sớm hỏng bét rồi. Vì thế cô bắt buộc bản thân không được nhớ tới chuyện cũ, chỉ nên hi vọng tương lai xa vời, dùng từ ‘nếu’ vẽ ra trước mắt, an ủi chính cô. Bởi vì cô còn muốn tiếp tục sống.
Tại đây, Trần Tống Mạn chẳng biết mình còn có thể chống chọi thêm bao lâu nữa. Cô nghĩ thông suốt, dứt khoát khởi động tinh thần, đem cây thánh giá trao trả cho anh, vừa mỉm cười, vừa áy náy: “Ngại quá, nhưng nhiệm vụ này tôi không làm đâu.”
“Vì sao?” Giang Hành bị cô khơi lên hứng trí.
Trần Tống Mạn không tính là trả lời: “Không vì sao cả, chẳng thích làm là chẳng thích làm, có được hay không? Tôi cũng có sự tự quyết ở phương diện này chứ?” Cô nhìn ánh mắt Giang Hành thẫm lại một chút, “ngày trước anh cũng từng nói, bảo tôi không cần thân cận Abel, cái chính là dưỡng bệnh cho tốt rồi xuất viện. Sao mới hai tháng qua mà bác sĩ Giang đã sớm quên lời nói của mình vậy?”
Cô ngó đăm đăm Giang Hành, đôi con ngươi mang theo một niềm khiêu khích. Còn anh thì vẫn ngọt nhạt thản nhiên: “Quả thực đây là quyền tự do của cô, tôi cũng chỉ là rảnh miệng kể chơi cho cô nghe chuyện ở cục cảnh sát thôi mà. Nếu cô từ chối thì, ờ, để tôi thẩm vấn anh ta cũng được.”
Giang Hành đứng dậy muốn đi. Nhưng vừa đứng lên, anh lại ngừng giữa không trung một lát. Anh ngoảnh đầu, nhìn Trần Tống Mạn đang suy nghĩ đăm chiêu, chỉ cười rồi nói: “Tôi thực không hiểu, để bảo vệ một người bạn chung trại chưa đầy ba tháng làm quen, so với việc biết rõ chân tướng của chính mình, cái nào cô thích hơn nhỉ?”
Trần Tống Mạn cúi đầu im lặng, răng cửa cắn lấy môi dưới. Giang Hành so với thần sắc vừa nãy còn lạnh lẽo hơn, anh không nhìn cô thêm lần nào nữa, lẳng lặng quay người bỏ đi.
“Giang Hành, chờ đã!” Ở phía sau, Trần Tống Mạn hấp tấp gọi giật ngược anh.
Giang Hành xoay người. Trần Tống Mạn mím môi theo bản năng: “Tôi cũng rất muốn biết, vì sao anh quan tâm án mạng này?” Làm một bác sĩ, lại hiểu biết nhiều về vụ án không liên quan đến chức vụ mình, quả thực có điểm kỳ lạ.
Bóng lưng Giang Hành hơi khựng một chút. Nửa ngày, anh không giải thích, chỉ điềm tĩnh phất tay: “Lần sau nói cho cô.”
Rồi nhanh chóng biến mất khỏi đó.
Lần sau?
Trần Tống Mạn cười, ngã vào trong chăn, đưa cánh tay gầy che phủ đôi mắt, cả tâm tư chìm vào khoảng lặng. Anh ta biết cô quan tâm, đây là cách ép buộc cô đồng ý mà thôi. Nhưng mà, Trần Tống Mạn thôi cười, làm sao Giang Hành có thể biết, Abel đối với cô là một người quan trọng?
Thời điểm vừa nhập viện, cô là một kẻ không nhận thức, khi đó cô ở trong mắt mọi người chính là quả bom hẹn giờ, dù là bình thường cùng nhau đùa giỡn thân thiết như Trương Tiểu Hồng, nhưng đôi lần cô bắt gặp, Trương Tiểu Hồng trước tươi cười, còn sau thì e dè, phòng bị. Tất cả mọi người đều như vậy, trừ Abel. Nói đúng thì, Abel, Augus, Cora. Người bạn tâm thần phân liệt này luôn rất vô tư, mỗi người mỗi nết, bỗng chốc cô lại có thêm ba đồng minh tốt. Hiện giờ cô có một loại trạng thái ỷ lại, nếu người phòng bênh cạnh không trở về, cho dù uống thuốc an thần cô cũng không ngủ được. Trần Tống Mạn chợt nghĩ, bệnh của mình càng lúc càng trầm trọng rồi.
“Thế nhưng tôi không hiểu, để bảo vệ một người bạn chung trại chưa đầy ba tháng làm quen, so với việc biết rõ chân tướng của chính mình, cái nào cô thích hơn?”
Câu hỏi của Giang Hành đột ngột lóe lên trong đầu cô.
Trần Tống Mạn tận đáy lòng tin tưởng nạn nhân trăm phần trăm không phải do Abel giết, nhưng vạn nhất… nếu thực sự là Abel làm, thì cô chính là che giấu cho hắn ư?
Lúc này Trần Tống Mạn rất đau đầu, chẳng biết nên làm sao. Cuối cùng cô dứt khoát đứng dậy, lấy thuốc an thần Trương Tiểu Hồng đưa bỏ vào trong miệng, nuốt khan xuống. Tuy rằng hơi khó chịu, nhưng ý thức lập tức được thả lỏng đi…
Để mai tính, còn giờ thì ngủ là vừa.
Cô tự nói với mình như vậy.
Trần Tống Mạn nghe xong, liếm môi nói: “Nhưng tôi không rõ, cho dù chứng thực là Abel làm đi nữa thì hắn vẫn là bệnh nhân tâm thần, không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Giang Hành tựa lưng vào sofa, ánh mắt tựa hồ nhìn xuyên thấu con người cô, sau đó dõi về nơi xa xăm mờ mịt: “Có thể đám cảnh sát kia muốn tìm ra chân tướng sự việc thôi.” Giọng Giang Hành nhẹ như gió.
Cho dù là án mạng xảy ra trong viện tâm thần, cho dù người bị hại không có gia quyến, hơn nữa còn có tiền án tiền sự, cho dù hung thủ chính là bệnh nhân tâm thần, bắt được cũng không thể truy cứu trước vành móng ngựa, vậy hà tất phải cố chấp tìm ra ngọn nguồn? Trần Tống Mạn đột nhiên cảm thấy có chút bi thương. Nếu khi đó, án tử của cô đụng phải đám cảnh sát như bây giờ, có lẽ hiện tại… cô rùng mình, càng không dám nghĩ ngợi nữa.
Thật sự sợ hãi khi nhớ lại những ngày tháng đã qua.
Trong ký ức của cô, mọi thứ có nhiều điều tốt đẹp, đối lập với tình huống bây giờ. Cô sợ mình sẽ làm hỏng bét nó, rồi có một ngày tỉnh dậy, phát hiện ra mình nằm ở phòng lạnh như băng, mặc áo bệnh nhân, ngồi trong song sắt, tất cả thực sự đã sớm hỏng bét rồi. Vì thế cô bắt buộc bản thân không được nhớ tới chuyện cũ, chỉ nên hi vọng tương lai xa vời, dùng từ ‘nếu’ vẽ ra trước mắt, an ủi chính cô. Bởi vì cô còn muốn tiếp tục sống.
Tại đây, Trần Tống Mạn chẳng biết mình còn có thể chống chọi thêm bao lâu nữa. Cô nghĩ thông suốt, dứt khoát khởi động tinh thần, đem cây thánh giá trao trả cho anh, vừa mỉm cười, vừa áy náy: “Ngại quá, nhưng nhiệm vụ này tôi không làm đâu.”
“Vì sao?” Giang Hành bị cô khơi lên hứng trí.
Trần Tống Mạn không tính là trả lời: “Không vì sao cả, chẳng thích làm là chẳng thích làm, có được hay không? Tôi cũng có sự tự quyết ở phương diện này chứ?” Cô nhìn ánh mắt Giang Hành thẫm lại một chút, “ngày trước anh cũng từng nói, bảo tôi không cần thân cận Abel, cái chính là dưỡng bệnh cho tốt rồi xuất viện. Sao mới hai tháng qua mà bác sĩ Giang đã sớm quên lời nói của mình vậy?”
Cô ngó đăm đăm Giang Hành, đôi con ngươi mang theo một niềm khiêu khích. Còn anh thì vẫn ngọt nhạt thản nhiên: “Quả thực đây là quyền tự do của cô, tôi cũng chỉ là rảnh miệng kể chơi cho cô nghe chuyện ở cục cảnh sát thôi mà. Nếu cô từ chối thì, ờ, để tôi thẩm vấn anh ta cũng được.”
Giang Hành đứng dậy muốn đi. Nhưng vừa đứng lên, anh lại ngừng giữa không trung một lát. Anh ngoảnh đầu, nhìn Trần Tống Mạn đang suy nghĩ đăm chiêu, chỉ cười rồi nói: “Tôi thực không hiểu, để bảo vệ một người bạn chung trại chưa đầy ba tháng làm quen, so với việc biết rõ chân tướng của chính mình, cái nào cô thích hơn nhỉ?”
Trần Tống Mạn cúi đầu im lặng, răng cửa cắn lấy môi dưới. Giang Hành so với thần sắc vừa nãy còn lạnh lẽo hơn, anh không nhìn cô thêm lần nào nữa, lẳng lặng quay người bỏ đi.
“Giang Hành, chờ đã!” Ở phía sau, Trần Tống Mạn hấp tấp gọi giật ngược anh.
Giang Hành xoay người. Trần Tống Mạn mím môi theo bản năng: “Tôi cũng rất muốn biết, vì sao anh quan tâm án mạng này?” Làm một bác sĩ, lại hiểu biết nhiều về vụ án không liên quan đến chức vụ mình, quả thực có điểm kỳ lạ.
Bóng lưng Giang Hành hơi khựng một chút. Nửa ngày, anh không giải thích, chỉ điềm tĩnh phất tay: “Lần sau nói cho cô.”
Rồi nhanh chóng biến mất khỏi đó.
Lần sau?
Trần Tống Mạn cười, ngã vào trong chăn, đưa cánh tay gầy che phủ đôi mắt, cả tâm tư chìm vào khoảng lặng. Anh ta biết cô quan tâm, đây là cách ép buộc cô đồng ý mà thôi. Nhưng mà, Trần Tống Mạn thôi cười, làm sao Giang Hành có thể biết, Abel đối với cô là một người quan trọng?
Thời điểm vừa nhập viện, cô là một kẻ không nhận thức, khi đó cô ở trong mắt mọi người chính là quả bom hẹn giờ, dù là bình thường cùng nhau đùa giỡn thân thiết như Trương Tiểu Hồng, nhưng đôi lần cô bắt gặp, Trương Tiểu Hồng trước tươi cười, còn sau thì e dè, phòng bị. Tất cả mọi người đều như vậy, trừ Abel. Nói đúng thì, Abel, Augus, Cora. Người bạn tâm thần phân liệt này luôn rất vô tư, mỗi người mỗi nết, bỗng chốc cô lại có thêm ba đồng minh tốt. Hiện giờ cô có một loại trạng thái ỷ lại, nếu người phòng bênh cạnh không trở về, cho dù uống thuốc an thần cô cũng không ngủ được. Trần Tống Mạn chợt nghĩ, bệnh của mình càng lúc càng trầm trọng rồi.
“Thế nhưng tôi không hiểu, để bảo vệ một người bạn chung trại chưa đầy ba tháng làm quen, so với việc biết rõ chân tướng của chính mình, cái nào cô thích hơn?”
Câu hỏi của Giang Hành đột ngột lóe lên trong đầu cô.
Trần Tống Mạn tận đáy lòng tin tưởng nạn nhân trăm phần trăm không phải do Abel giết, nhưng vạn nhất… nếu thực sự là Abel làm, thì cô chính là che giấu cho hắn ư?
Lúc này Trần Tống Mạn rất đau đầu, chẳng biết nên làm sao. Cuối cùng cô dứt khoát đứng dậy, lấy thuốc an thần Trương Tiểu Hồng đưa bỏ vào trong miệng, nuốt khan xuống. Tuy rằng hơi khó chịu, nhưng ý thức lập tức được thả lỏng đi…
Để mai tính, còn giờ thì ngủ là vừa.
Cô tự nói với mình như vậy.