Tuy rằng hôm đó cùng Cora tán gẫu vui quên trời đất, tâm trạng của cô cũng thoải mái rất nhiều, nhưng việc muốn đi gặp cậu cô vẫn còn đang là một nỗi lo canh cánh. Vì thế lúc sáng đến lớp, cô vẫn chưa yên lòng được.
Hôm nay viện tâm thần hướng dẫn bệnh nhân làm bánh, bọn họ chi tiền mua một số lượng lớn lò nướng, cũng như các nguyên vật liệu, còn mời giáo sư chuyên nghiệp đến dạy mọi người làm bánh.
Trần Tống Mạn nhờ đó cũng thoát, dù tên có trong danh sách huấn luyện, nhưng vì nằm ở phòng VIP cho nên khó quá bỏ qua, cô chỉ còn biết đi vào ngó nghiêng một chút, cười nói một hồi, cuối cùng dụ dỗ chuyên gia làm bánh lấy hàng mẫu cho cô ăn trước để đỡ cơn thèm. Và lúc này đây, Trần Tống Mạn cùng Tinh Tinh ngồi trên xích đu, cô và bé con vừa cắn bánh, vừa vô tư ngẩng mặt nhìn trời. Cuối thu trời mát, gió thổi hoa bay, mang theo chút se lạnh đầu đông thanh khiết. Trần Tống Mạn vừa nhồm nhoàm ăn, vừa thấp thỏm nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy cách đó không xa, Augus với quả đầu hồng chói lọi chậm rãi bước ra ngoài, hướng về cô mà đi tới, lướt ngang qua người cô, còn đưa tay trái đang sọt trong túi quần làm thành một biểu tượng “OK” kín đáo. Trần Tống Mạn lập tức vui vẻ, ánh mắt xuyên qua hắn ta để nhìn rộng thêm một chút.
Ước chừng nửa tiếng sau, ở đằng kia xuất hiện cô y tá đẩy chiếc xe lăn ra khỏi cửa. Điều này khiến hơi thở của Trần Tống Mạn cũng trở nên dồn dập hơn. Khoảng cách bấy giờ chẳng thành vấn đề với cô, vì lẽ vừa nhìn như vậy, cô đã biết bệnh nhân ấy chính là cậu ruột của mình. Cô cố nén xúc động, cứ ngồi ở xích đu chờ thời điểm thích hợp nhất. Hai tay cô đặt trên đầu gối, vô thức túm lấy quần mình, khiến mặt vải trở thành những nếp nhăn.
Rốt cuộc, cô y tá để Chúc Thần ở một nơi tương đối nhiều người, sau đó cùng vài y tá khác thì thầm vài câu rồi vội vàng chạy đi. Trần Tống Mạn vừa thấy cơ hội tới, chút bánh cầm trong tay liền ngốn hết vào miệng, cố gắng nuốt sạch, rồi căng thẳng tìm cách lai vãng gần, thoạt trông bộ dạng rất là điềm tĩnh. Mắt thấy Trần Tống Mạn muốn tiếp cận 1002, cô y tá liền quay về vị trí cũ, tay cầm điện thoại chẳng biết là đang nói cái gì.
Trần Tống Mạn lạnh người dừng bước, đứng yên tại chỗ, trơ đôi con ngươi nhìn cô y tá vòng vo đẩy đi khuất sau cửa bệnh viện.
Augus đứng ở sau lưng cô, cùng cô nhìn theo bóng lưng đã khuất của Chúc Thần.
“Có gì sao?” Trần Tống Mạn quay đầu hỏi.
Augus sờ sờ cằm: “Em gái nhỏ vừa nghe xong điện thoại đã đi, cũng méo thèm nhìn tôi một cái.” Hắn thản nhiên cợt nhã, “thực khiến tôi hoài nghi sức hấp dẫn của chính mình.”
Trần Tống Mạn phối hợp giật giật khóe môi.
Rồi từ đâu, Trương Tiểu Hồng đột ngột nhảy xổ tới.
“Thì ra gái ở chỗ này!” Trương Tiểu Hồng kéo tay Trần Tống Mạn đi chỗ khác, cô bối rối nhìn sang Augus, cảm giác không được tự nhiên, “hay mình nói ở đây đi.”
Trương Tiểu Hồng lộ nét mặt u sầu, biểu cảm này trông có hơi quen thuộc.
“Mụ dì ghẻ của em lại đến nữa.” Chị ta nói.
Cứ y như rằng!
“Cơ mà không phải tìm em.” Chị bổ sung thêm, “chị thấy mụ ta vào phòng khách.”
“Khéo ghê.” Augus trào phúng mở miệng.
Trần Tống Mạn nhìn hắn, rồi lại nhìn mình, bất giác cô ý thức được, lời nói thâm sâu của Augus có bao nhiêu hàm nghĩa.
Thực tình quá khéo!
Cô lập tức kéo tay Trương Tiểu Hồng, giục giã: “Đến phòng khách thôi chị!”
Năm phút sau, Trần Tống Mạn cùng Trương Tiểu Hồng và Augus lặng lẽ xuất hiện tại bên dưới cửa sổ phòng khách, ba người cứ chui nhủi, chẳng khác gì kẻ xấu. Vốn cái hình tượng ngu muội này Augus từ chối tham gia, nhưng vì Trần Tống Mạn uy hiếp dữ tợn nên hắn đành phải ỡm ờ đáp ứng. Giờ phút này hắn ngồi bệt dựa tường, bày ra bộ dáng “hai mẹ làm trò gì tôi cũng đếch quan tâm.”
Mà thật ra Augus có thế nào cô cũng chẳng quan tâm lắm, thứ cô đang chú ý là mọi sự diễn ra trong phòng khách kìa.
Xoay lưng về phía cô giông giống cô y tá trưởng khu 9, còn Chúc Thần ngồi ở xe lăn, mặt không cảm xúc, phía sau là cô y tá ban nãy, cạnh sofa là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, có lẽ là bác sĩ phụ trách, mà mặt bên đối với Trần Tống Mạn, dáng vẻ cao quý, chẳng ai khác ngoài Giang Uyển Chi. Bà ta ăn mặc thời thượng, trên cổ còn đeo một chuỗi ngọc trai đắt giá.
Hiển nhiên, bà ta đến gặp Chúc Thần. Nhưng tại sao bà ta lại tới gặp cậu?!
Rõ ràng lúc bà ta được gả vào nhà, cậu đã bật vô âm tín, bọn họ vì sao biết, còn cô và cậu mình vì sao bị bệnh tâm thần, có phải ẩn số này lớn nhất là ở phía Giang Uyển Chi?
Trần Tống Mạn cảm thấy mình sắp chịu không nổi.
Trương Tiểu Hồng sợ cô sẽ mất bình tĩnh, bèn đè vai cô lại, không cho vùng lên. Trần Tống Mạn không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ thấy Giang Uyển Chi cùng tay bác sĩ kia trao đổi, chẳng biết hắn ta nói gì đó mà mụ dì ghẻ cứ đằm thắm gật đầu. Tuy rằng khuôn mặt như đưa tang, nhưng đôi mắt lại đang cười chế giễu. Cái biểu cảm ngàn năm vẫn một của bà ta cô đã quá rõ ràng rồi.
Thời gian trôi qua, Trần Tống Mạn đang ngồi xổm xem tình hình cũng dần trở nên lo lắng đứng dậy, tinh thần và thể xác cô đều rệu rã, lòng thì nóng như lửa đốt, chẳng nghe bên trong nói điều gì, mà cô thì tại sao không biết bọn họ đã từng chạm mặt? Trương Tiểu Hồng vội giơ chân đá đá cái kẻ tóc hồng đang híp mắt lim dim, ngầm bảo hắn có cách nào để trấn an Trần Tống Mạn không thì thương tình trấn an hộ phát.
Augus mở mắt ra, đi theo Trương Tiểu Hồng đứng đằng sau cô, vỗ vỗ vai cô, môi kề sát vành tai, khẽ nói: “Xoắn cái gì, con bánh bèo của tôi còn ở trong kia.”
Trần Tống Mạn nghe xong, theo bản năng nhìn cô y tá trẻ, mới nhớ ra y tá và Augus từ trước tới nay vốn luôn có… gian tình.
Cô cảm kích nhìn Augus, chỉ thấy hắn ta liếc ngang ánh mắt, sau đó lốc cốc tìm chỗ ngồi xuống, tiếp tục lim dim. Nhưng khi Trần Tống Mạn vừa quay mặt lại, đã phát hiện sự yên ả bên trong trở nên vỡ nát. Cậu cô không hiểu thế nào, đột nhiên bật dậy, muốn chạy ra khỏi cửa. Tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, đều sững sờ nhìn ông ấy hoảng loạn. Nhưng do đùi phải vừa bị thương tích nghiêm trọng, không thể đi lại lúc này, cho nên mới chạy hai bước thì đã ngã lăn trên đất. Trần Tống Mạn nóng ruột đứng lên, nửa người cũng lộ hẳn nơi cửa sổ.
Trương Tiểu Hồng vội kéo cô thấp xuống, còn nhỏ giọng quát: “Bình tĩnh giùm chị đi gái, bình tĩnh đi.”
Tuy nhiên mọi sự chú ý đều tập trung vào Chúc Thần, chẳng ai phát giác ra ngoài cửa có ba người đang nghe lén.
Bác sĩ phụ trách của Chúc Thần vội đỡ ông ấy dậy, Chúc Thần giơ tay muốn cào xé đùi mình, nhưng y tá và bác sĩ đã kịp thời ngăn cản ông ấy. Giang Uyển Chi đang ngồi bên trái cũng phát hoảng đứng lên, còn lui về sau một bước. Đợi cho bọn họ khống chế được Chúc Thần, bà ta mới giả mù sa mưa, bước lên nói vài câu gì đó, rồi nhìn sang bác sĩ lắc lắc đầu. Tiếp theo, nện giày cao gót lộp cộp trên mặt sàn, bước ra khỏi cửa.
Trần Tống Mạn toan rời chỗ đuổi theo, liền bị Augus tóm cổ tay giữ chặt. Cô trừng mắt liếc hán một cái, Augus lại dùng thêm chút lực, kéo cô ngã xuống bên người.
“Cô làm trò mèo gì vậy?”
Vẻ mặt cô đầy tức tối: “Tôi phải tìm con mụ già ấy để nói cho ra lẽ.”
“Hừ.” Augus khinh khi một tiếng, “chẳng biết nên nói cô đang đập đá hay hút cần, cô dẫn xác ra hỏi, mụ ta sẽ hồn nhiên trả lời cho nghe chắc?”
Trần Tống Mạn nắm chặt hai tay thành đấm: “Ý anh là tôi phải ở đây chờ chết à? Mụ ta là đồ quỷ cái, luôn toan tính âm mưu, tôi không thể để mụ ta đi như thế!”
“Âm mưu?” Augus liếc cô, “tôi méo biết giữa các người xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết, cô đang giở chứng, không khống chế được cảm xúc của bản thân. So với mụ ta, tôi thấy cô còn nguy hiểm hơn nhiều.”
Trần Tống Mạn há mồm định phản kháng, thì Augus chèn thêm một câu làm nghẹn trở về: “Ít nhất nếu tôi là người bình thường, lúc đối mặt với cô và bà ta, tôi sẽ lựa chọn tin bà ta hơn là tin cô.”
“Vấn đề lớn nhất nằm ở bản thân cô, chứ không nằm ở bản thân con mụ ấy, nói sơ sơ vậy cô có hiểu không?”
Đây giống như một thau nước lạnh tạt vào người, khiến lửa thiêu Trần Tống Mạn hoàn toàn bị dập tắt.
“Tôi phải làm sao bây giờ?” Giọng Trần Tống Mạn có phần nức nở, “tôi thấy cậu mình phát bệnh, mà nguyên nhân lớn nhất chính là Giang Uyển Chi. Bà ta cứ nhàn nhã ngoài kia, khiến tôi, khiến tôi…”
Augus ngẩng mặt nhìn trời: “Sông có lúc, người thì có một khúc. Ai mà chẳng từng sa cơ lỡ vận bao giờ. Nhưng cô may mắn có…” Nói tới đây, Augus ngừng lại. “Ờ, có bác sĩ Giang với mấy người y tá, tôi nghĩ bọn họ sẽ giúp cô mà.”
“Đi thôi.” Augus đứng lên, ngó mắt vào phòng khách không còn ai nữa, “tiễn cô về trước, còn tôi tìm bánh bèo ôn chuyện đây.”
Hôm nay viện tâm thần hướng dẫn bệnh nhân làm bánh, bọn họ chi tiền mua một số lượng lớn lò nướng, cũng như các nguyên vật liệu, còn mời giáo sư chuyên nghiệp đến dạy mọi người làm bánh.
Trần Tống Mạn nhờ đó cũng thoát, dù tên có trong danh sách huấn luyện, nhưng vì nằm ở phòng VIP cho nên khó quá bỏ qua, cô chỉ còn biết đi vào ngó nghiêng một chút, cười nói một hồi, cuối cùng dụ dỗ chuyên gia làm bánh lấy hàng mẫu cho cô ăn trước để đỡ cơn thèm. Và lúc này đây, Trần Tống Mạn cùng Tinh Tinh ngồi trên xích đu, cô và bé con vừa cắn bánh, vừa vô tư ngẩng mặt nhìn trời. Cuối thu trời mát, gió thổi hoa bay, mang theo chút se lạnh đầu đông thanh khiết. Trần Tống Mạn vừa nhồm nhoàm ăn, vừa thấp thỏm nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy cách đó không xa, Augus với quả đầu hồng chói lọi chậm rãi bước ra ngoài, hướng về cô mà đi tới, lướt ngang qua người cô, còn đưa tay trái đang sọt trong túi quần làm thành một biểu tượng “OK” kín đáo. Trần Tống Mạn lập tức vui vẻ, ánh mắt xuyên qua hắn ta để nhìn rộng thêm một chút.
Ước chừng nửa tiếng sau, ở đằng kia xuất hiện cô y tá đẩy chiếc xe lăn ra khỏi cửa. Điều này khiến hơi thở của Trần Tống Mạn cũng trở nên dồn dập hơn. Khoảng cách bấy giờ chẳng thành vấn đề với cô, vì lẽ vừa nhìn như vậy, cô đã biết bệnh nhân ấy chính là cậu ruột của mình. Cô cố nén xúc động, cứ ngồi ở xích đu chờ thời điểm thích hợp nhất. Hai tay cô đặt trên đầu gối, vô thức túm lấy quần mình, khiến mặt vải trở thành những nếp nhăn.
Rốt cuộc, cô y tá để Chúc Thần ở một nơi tương đối nhiều người, sau đó cùng vài y tá khác thì thầm vài câu rồi vội vàng chạy đi. Trần Tống Mạn vừa thấy cơ hội tới, chút bánh cầm trong tay liền ngốn hết vào miệng, cố gắng nuốt sạch, rồi căng thẳng tìm cách lai vãng gần, thoạt trông bộ dạng rất là điềm tĩnh. Mắt thấy Trần Tống Mạn muốn tiếp cận 1002, cô y tá liền quay về vị trí cũ, tay cầm điện thoại chẳng biết là đang nói cái gì.
Trần Tống Mạn lạnh người dừng bước, đứng yên tại chỗ, trơ đôi con ngươi nhìn cô y tá vòng vo đẩy đi khuất sau cửa bệnh viện.
Augus đứng ở sau lưng cô, cùng cô nhìn theo bóng lưng đã khuất của Chúc Thần.
“Có gì sao?” Trần Tống Mạn quay đầu hỏi.
Augus sờ sờ cằm: “Em gái nhỏ vừa nghe xong điện thoại đã đi, cũng méo thèm nhìn tôi một cái.” Hắn thản nhiên cợt nhã, “thực khiến tôi hoài nghi sức hấp dẫn của chính mình.”
Trần Tống Mạn phối hợp giật giật khóe môi.
Rồi từ đâu, Trương Tiểu Hồng đột ngột nhảy xổ tới.
“Thì ra gái ở chỗ này!” Trương Tiểu Hồng kéo tay Trần Tống Mạn đi chỗ khác, cô bối rối nhìn sang Augus, cảm giác không được tự nhiên, “hay mình nói ở đây đi.”
Trương Tiểu Hồng lộ nét mặt u sầu, biểu cảm này trông có hơi quen thuộc.
“Mụ dì ghẻ của em lại đến nữa.” Chị ta nói.
Cứ y như rằng!
“Cơ mà không phải tìm em.” Chị bổ sung thêm, “chị thấy mụ ta vào phòng khách.”
“Khéo ghê.” Augus trào phúng mở miệng.
Trần Tống Mạn nhìn hắn, rồi lại nhìn mình, bất giác cô ý thức được, lời nói thâm sâu của Augus có bao nhiêu hàm nghĩa.
Thực tình quá khéo!
Cô lập tức kéo tay Trương Tiểu Hồng, giục giã: “Đến phòng khách thôi chị!”
Năm phút sau, Trần Tống Mạn cùng Trương Tiểu Hồng và Augus lặng lẽ xuất hiện tại bên dưới cửa sổ phòng khách, ba người cứ chui nhủi, chẳng khác gì kẻ xấu. Vốn cái hình tượng ngu muội này Augus từ chối tham gia, nhưng vì Trần Tống Mạn uy hiếp dữ tợn nên hắn đành phải ỡm ờ đáp ứng. Giờ phút này hắn ngồi bệt dựa tường, bày ra bộ dáng “hai mẹ làm trò gì tôi cũng đếch quan tâm.”
Mà thật ra Augus có thế nào cô cũng chẳng quan tâm lắm, thứ cô đang chú ý là mọi sự diễn ra trong phòng khách kìa.
Xoay lưng về phía cô giông giống cô y tá trưởng khu 9, còn Chúc Thần ngồi ở xe lăn, mặt không cảm xúc, phía sau là cô y tá ban nãy, cạnh sofa là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, có lẽ là bác sĩ phụ trách, mà mặt bên đối với Trần Tống Mạn, dáng vẻ cao quý, chẳng ai khác ngoài Giang Uyển Chi. Bà ta ăn mặc thời thượng, trên cổ còn đeo một chuỗi ngọc trai đắt giá.
Hiển nhiên, bà ta đến gặp Chúc Thần. Nhưng tại sao bà ta lại tới gặp cậu?!
Rõ ràng lúc bà ta được gả vào nhà, cậu đã bật vô âm tín, bọn họ vì sao biết, còn cô và cậu mình vì sao bị bệnh tâm thần, có phải ẩn số này lớn nhất là ở phía Giang Uyển Chi?
Trần Tống Mạn cảm thấy mình sắp chịu không nổi.
Trương Tiểu Hồng sợ cô sẽ mất bình tĩnh, bèn đè vai cô lại, không cho vùng lên. Trần Tống Mạn không nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ thấy Giang Uyển Chi cùng tay bác sĩ kia trao đổi, chẳng biết hắn ta nói gì đó mà mụ dì ghẻ cứ đằm thắm gật đầu. Tuy rằng khuôn mặt như đưa tang, nhưng đôi mắt lại đang cười chế giễu. Cái biểu cảm ngàn năm vẫn một của bà ta cô đã quá rõ ràng rồi.
Thời gian trôi qua, Trần Tống Mạn đang ngồi xổm xem tình hình cũng dần trở nên lo lắng đứng dậy, tinh thần và thể xác cô đều rệu rã, lòng thì nóng như lửa đốt, chẳng nghe bên trong nói điều gì, mà cô thì tại sao không biết bọn họ đã từng chạm mặt? Trương Tiểu Hồng vội giơ chân đá đá cái kẻ tóc hồng đang híp mắt lim dim, ngầm bảo hắn có cách nào để trấn an Trần Tống Mạn không thì thương tình trấn an hộ phát.
Augus mở mắt ra, đi theo Trương Tiểu Hồng đứng đằng sau cô, vỗ vỗ vai cô, môi kề sát vành tai, khẽ nói: “Xoắn cái gì, con bánh bèo của tôi còn ở trong kia.”
Trần Tống Mạn nghe xong, theo bản năng nhìn cô y tá trẻ, mới nhớ ra y tá và Augus từ trước tới nay vốn luôn có… gian tình.
Cô cảm kích nhìn Augus, chỉ thấy hắn ta liếc ngang ánh mắt, sau đó lốc cốc tìm chỗ ngồi xuống, tiếp tục lim dim. Nhưng khi Trần Tống Mạn vừa quay mặt lại, đã phát hiện sự yên ả bên trong trở nên vỡ nát. Cậu cô không hiểu thế nào, đột nhiên bật dậy, muốn chạy ra khỏi cửa. Tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, đều sững sờ nhìn ông ấy hoảng loạn. Nhưng do đùi phải vừa bị thương tích nghiêm trọng, không thể đi lại lúc này, cho nên mới chạy hai bước thì đã ngã lăn trên đất. Trần Tống Mạn nóng ruột đứng lên, nửa người cũng lộ hẳn nơi cửa sổ.
Trương Tiểu Hồng vội kéo cô thấp xuống, còn nhỏ giọng quát: “Bình tĩnh giùm chị đi gái, bình tĩnh đi.”
Tuy nhiên mọi sự chú ý đều tập trung vào Chúc Thần, chẳng ai phát giác ra ngoài cửa có ba người đang nghe lén.
Bác sĩ phụ trách của Chúc Thần vội đỡ ông ấy dậy, Chúc Thần giơ tay muốn cào xé đùi mình, nhưng y tá và bác sĩ đã kịp thời ngăn cản ông ấy. Giang Uyển Chi đang ngồi bên trái cũng phát hoảng đứng lên, còn lui về sau một bước. Đợi cho bọn họ khống chế được Chúc Thần, bà ta mới giả mù sa mưa, bước lên nói vài câu gì đó, rồi nhìn sang bác sĩ lắc lắc đầu. Tiếp theo, nện giày cao gót lộp cộp trên mặt sàn, bước ra khỏi cửa.
Trần Tống Mạn toan rời chỗ đuổi theo, liền bị Augus tóm cổ tay giữ chặt. Cô trừng mắt liếc hán một cái, Augus lại dùng thêm chút lực, kéo cô ngã xuống bên người.
“Cô làm trò mèo gì vậy?”
Vẻ mặt cô đầy tức tối: “Tôi phải tìm con mụ già ấy để nói cho ra lẽ.”
“Hừ.” Augus khinh khi một tiếng, “chẳng biết nên nói cô đang đập đá hay hút cần, cô dẫn xác ra hỏi, mụ ta sẽ hồn nhiên trả lời cho nghe chắc?”
Trần Tống Mạn nắm chặt hai tay thành đấm: “Ý anh là tôi phải ở đây chờ chết à? Mụ ta là đồ quỷ cái, luôn toan tính âm mưu, tôi không thể để mụ ta đi như thế!”
“Âm mưu?” Augus liếc cô, “tôi méo biết giữa các người xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết, cô đang giở chứng, không khống chế được cảm xúc của bản thân. So với mụ ta, tôi thấy cô còn nguy hiểm hơn nhiều.”
Trần Tống Mạn há mồm định phản kháng, thì Augus chèn thêm một câu làm nghẹn trở về: “Ít nhất nếu tôi là người bình thường, lúc đối mặt với cô và bà ta, tôi sẽ lựa chọn tin bà ta hơn là tin cô.”
“Vấn đề lớn nhất nằm ở bản thân cô, chứ không nằm ở bản thân con mụ ấy, nói sơ sơ vậy cô có hiểu không?”
Đây giống như một thau nước lạnh tạt vào người, khiến lửa thiêu Trần Tống Mạn hoàn toàn bị dập tắt.
“Tôi phải làm sao bây giờ?” Giọng Trần Tống Mạn có phần nức nở, “tôi thấy cậu mình phát bệnh, mà nguyên nhân lớn nhất chính là Giang Uyển Chi. Bà ta cứ nhàn nhã ngoài kia, khiến tôi, khiến tôi…”
Augus ngẩng mặt nhìn trời: “Sông có lúc, người thì có một khúc. Ai mà chẳng từng sa cơ lỡ vận bao giờ. Nhưng cô may mắn có…” Nói tới đây, Augus ngừng lại. “Ờ, có bác sĩ Giang với mấy người y tá, tôi nghĩ bọn họ sẽ giúp cô mà.”
“Đi thôi.” Augus đứng lên, ngó mắt vào phòng khách không còn ai nữa, “tiễn cô về trước, còn tôi tìm bánh bèo ôn chuyện đây.”