Ở ngoài sân thư giãn một chút mới trở về phòng bệnh, Trần Tống Mạn lúc đi ngang phòng đã thấy Augus ngồi ở bên trong. Nhưng mà sắc mặt của Augus dường như không tốt lắm, à… ờ, cô thừa nhận, biểu cảm hắn ta đó đã là kinh điển, họa chăng chỉ có tâm trạng cô không tốt lắm mà thôi.
Vừa nãy đồng bọn Trương Tiểu Hồng đã thám thính trở về, chị nói với cô nguyên nhân Giang Uyển Chi tới đây chính là đặc biệt muốn gặp Chúc Thần, cơ mà sau khi bà ta rời khỏi phòng khách khu 9, lại đi sang khu khác, hỏi thăm về tình hình gần đây của cô.
Bác sĩ trực ban hôm nay là bác sĩ Hoàng, hắn cũng không rõ lắm về tình trạng của 1024, liền đem chuyện tối đó cô suýt chút phát bệnh nói cho Giang Uyển Chi nghe. Hiển nhiên, bà ta cảm thấy mọi thứ vô cùng mỹ mãn.
Hừ hừ.
Trần Tống Mạn cười lạnh trong lòng một tiếng. Mỹ mãn chứ lại còn không, mụ ta còn mong cô phát bệnh rồi chết ở cái xó xỉn này nữa là.
Trương Tiểu Hồng nhìn qua thậm chí còn tức tối hơn cả Trần Tống Mạn: “Cái thái độ mụ ta cứ chảnh chọe như con công xòe đuôi làm màu ấy, nhìn ngứa cả mắt luôn được.”
Trần Tống Mạn vẫn bình lặng như nước, an ủi một câu: “Không sao đâu, tiếp xúc vài lần nữa cũng quen thôi.” Phải biết rằng, cô đã đối diện với mụ ta suốt sáu năm qua.
Trương Tiểu Hồng bĩu bĩu môi: “Chắc chị sẽ cố gắng thích nghi với con mụ đó.”
Hai người đang trò chuyện, Augus ngoài cửa đi vào phòng cô, rồi ở trước mặt các cô thoát y, đem áo quần cởi bỏ, ném vào sọt rác. Đây đây, da thịt trắng trẻo, cơ bắp rắn chắc, xương quai xanh nổi lên đầy khiêu gợi, lại còn có… bụng sáu múi, đôi chân thon dài quyến rũ.
Đẹp trai sắp mù mắt luôn đi được!
Trần Tống Mạn đưa tay che mặt, nhưng lại lần theo khe hở mà len lén nhìn ra. Đứng cạnh cô là Trương Tiểu Hồng, giờ phút này cũng như con sói đói, cứ ngó chằm chặp vào Augus nam thần, thậm chí còn hận mình không thể móc đôi mắt ra dán vào người hắn.
Đàn ông cởi trần làm đầu óc Trần Tống Mạn bị đình trệ thời gian, thế nhưng cái kẻ áo quần thiếu nghiêm túc kia vẫn thản nhiên ngồi công khai trên giường. Augus khẽ xoay người, khuỷu tay chống trên đầu gối làm cơ bụng càng thêm rõ nét. Trần Tống Mạn chợt cảm giác thấy cánh tay mình bị Trương Tiểu Hồng bấu chặt đến mức buông ra là chị ta sẽ đùng té xỉu.
“Ê!” Trần Tống Mạn không biết đặt tầm mắt chỗ nào, rốt cuộc liếc ngang một cái, “nhắc nhở ông anh, nhà tắm ở cuối hành lang, rẽ phải.”
Augus cũng không nhìn cô: “Cô còn muốn xem tôi cởi nốt quần đùi à?”
Trương Tiểu Hồng nghe xong hít hà liên tục.
Trần Tống Mạn đưa tay che mũi chị ta: “Bình tĩnh, bình tĩnh hộ em.” Rồi lại hướng Augus nói: “Anh bị gì vậy?”
Cô buông bỏ Trương Tiểu Hồng, vui vẻ chạy đến phòng bệnh bên kia, tùy tiện lấy một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ, lại chạy như bay về ném vào người hắn.
“Ôi dồi ôi cơ bắp cuồn cuộn…” Trần Tống Mạn tấm tắc khen rồi nhìn ra cửa, đột nhiên thấy vài em y tá “vô tình ngang qua”, cái vê kép tê ép*, giỡn mặt hả các mẹ, từ nãy đến giờ tôi thấy các mẹ đi tới đi lui cả chục lần rồi.
Augus đưa tay cầm áo, ngoài hành lang y tá lại the thé reo hò. Đúng thật là, chúng sinh nông cạn. Chỉ vì một con khổng tước xòe đuôi đã khiến người ta điên cuồng tâm trí. Cô thầm nghĩ nghĩ vậy.
Dần dần, nhóm y tá ấy cũng tản đi, chỉ nghe vài tiếng thở dài loáng thoáng, lúc này cô mới thấy Augus khôi phục hiện trạng ban đầu.
“Nó chọc gì anh à?” Trần Tống Mạn ngó ngó đống quần áo cũ nằm trong sọt rác.
Nhắc tới đống bùi nhùi kia, sắc mặt Augus càng thêm tối tăm. Trần Tống Mạn nháy mắt đọc hiểu nội tâm của hắn rằng: “Còn nói tới đề tài này, bố với mày méo cần làm bạn nữa.”
“Thế em y tá kia nói gì?” Trần Tống Mạn thông minh lờ đi, bắt sang chuyện khác mới thấy biểu cảm Augus hòa hoãn vài phần.
Nhưng mà Trương Tiểu Hồng giống như không thích thú lắm. Trần Tống Mạn ôm cái thắt lưng mỏi nhừ do bị cấu của mình, đau khổ nghĩ vậy.
“Nó nói, con mụ kia không phải lần đầu đến gặp cậu cô. Trước kia đến hai ba lần rồi, nhưng lần nào cũng thế, đều hỏi tình hình gần đây của ông ta, còn chuyện khác thì không đề cập.”
“Bánh bèo không biết Giang Uyển Chi với cậu tôi có quan hệ gì sao?”
Bộ dạng Augus mệt mỏi, nằm vật trên giường cô, hai tay gối ở sau đầu: “Có nói mà cũng không rành rọt, chỉ là mụ ta nhận mình là họ hàng xa với cậu cô.”
Dứt lời hắn nhắm mắt lại, giống như đang ngủ bình thường. Trần Tống Mạn quay sang nhìn Trương Tiểu Hồng, chân mày cũng nhăn nhíu. Tuy rằng Giang Uyển Chi với cha cô quen biết nhiều năm, khả năng biết tới Chúc Thần cũng có thể, nhưng tột cùng là mối quan hệ gì? Tình yêu chăng? Trần Tống Mạn càng nghĩ càng thấy đó là điều ngu xuẩn. May mà có Giang Hành, Augus nhắc nhở cô. Đột nhiên cô cảm thấy, xung quanh mình còn có những kẻ tâm lý bình thường, thường xuyên khuyên nhủ mình, bằng không…
“Tôi bảo chứ.” Gã đàn ông đang nằm trên giường đột nhiên mở miệng khiến Trần Tống Mạn suy tư cũng mình, “mỗi lần mẹ kế của cô tới thăm cậu cô, ông ấy đều không bình tĩnh được.”
“Ý anh là…”
“Bánh bèo không nói với tôi điều này, là tự tôi suy đoán.” Augus tiếp tục nhắm mắt, “lần nào thăm bệnh cũng được ghi chép vào sổ tay, rồi tôi phát hiện ra cứ mụ kia xuất hiện: nhanh thì hôm đó, chậm thì hai ba hôm, ông ấy đều sẽ phát bệnh, và lần sau nghiêm trọng hơn lần trước.”
Là trùng hợp ư?
Trần Tống Mạn đột nhiên nói một giả thiết lớn mật: “Nghĩa là Giang Uyển Chi cố tình kích động cậu tôi?”
Nếu nói như vậy, nếu nói như vậy, Trần Tống Mạn cảm thấy có luồn sáng vụt qua trong đầu, nhưng luồn sáng đi quá nhanh, khiến cô kiểu gì cũng không giữ được.
Augus lại mở mắt: “Cái này là cô nói.”
“Vậy vì sao bà ta…?”
Augus lạnh lùng cắt ngang: “Méo biết, méo phải chuyện của tôi.”
Trần Tống Mạn cơ hồ muốn ngã quỵ, cô phải tìm đến ghế sofa và ngồi xuống ôm hai gối, bàn tay cũng nắm chặt lại.
Nếu…
Đầu óc cô quay vòng, Giang Uyển Chi ngẫu nhiên tới gặp cậu, hơn nữa thời điểm thật khéo, cậu luôn phát bệnh. Cô có lý do để hoài nghi đó không phải là tình cờ. Rốt cuộc giữa bọn họ đã nảy sinh cái gì? Trần Tống Mạn càng nghi ngờ tuyệt đối có việc xảy ra, và cũng là một việc không hề đơn giản. Cô vò tóc của mình, vô lực giải tỏa sự muộn phiền cùng phẫn nộ.
Lạch cạch, lạch cạch.
Có người đang gõ song sắt ngoài kia.
Trần Tống Mạn và Trương Tiểu Hồng nhất thời nhìn ra, chỉ thấy ba vị cảnh sát đứng ngay cửa chính, phía sau là y tá trưởng. Trong đó có hai cảnh sát quen mắt, vị kia có lẽ là đội trưởng Lương và hai chàng cảnh sát trẻ. Cô và Trương Tiểu Hồng liếc nhau, rồi đứng lên. Ba vị cảnh sát tiến vào, phòng bệnh phút chốc cũng trở nên chật chội.
Augus chậm rãi ngồi dậy, trong mắt có vài phần cợt nhã: “Hàng tháng đều đến một lần, các ông so với kinh nguyệt cũng chẳng khác là bao.”
Nghe được lời Augus châm chọc, đội trưởng Lương hòa khí cười cười: “Nếu hàng tháng đến một lần mà tìm ra chân tướng, với tôi mà nói cũng không phải quá tệ.”
Rồi ông ta nhìn về hai chàng cảnh sát phía sau, bọn họ liền gật đầu, tiến lên trước một bước.
“Để tôi tự giác.” Augus lạnh nhạt nói, rồi đứng dậy đem hai tay bỏ vào túi, mặt cũng vênh lên, “đi!”
Dứt câu, chân dài sải bước, hai chàng cảnh sát cũng bước vội theo.
“Và cô Trần này, cô có thể bỏ chút thì giờ để hợp tác với chúng tôi không?”
Lòng Trần Tống Mạn lộp bộp một tiếng.
Nói thật, cô không dám nhìn ánh mắt của Lương Thiết Cường, cái loại ánh mắt này đã trải qua nửa đời sóng gió, rất nặng tang thương, chỉ cần vừa chạm phải, cô đều nghĩ mình đã bị xuyên thấu tâm cơ rồi. Trương Tiểu Hồng thấy Trần Tống Mạn có vẻ không thích, bèn giải vây nói: “Chú Lương à, 1204 trạng thái không được tốt lắm, chú có thể…”
Lương Thiết Cường hiểu rõ, gật đầu, ánh mắt vẫn còn quan sát cô như cũ: “Vậy tôi chờ cô Trần chuẩn bị tốt, rồi hỏi cũng không muộn.”
Nói xong ông ta nhanh chóng bước đi.
Còn tâm trạng cô cho đến buổi tối vẫn còn không ổn lắm.
Cô mở TV, tùy tiện chuyển vài kênh, sau đó tắt TV, ngồi nghệch ở đầu giường. Trần Tống Mạn đột nhiên cảm giác được, thời gian ngày một dài thêm. Là từ khi nào? Cô cố gắng nhớ lại, giống như từ lúc cô vào viện tâm thần…
Y tá đẩy xe thuốc vào phòng cô, chuyện vẫn như cũ, đưa thuốc có dãy số quen thuộc cho cô uống. Cô nhận lấy, ánh mắt trở nên mù mịt.
Có thể từ trước đến nay Trần Tống Mạn luôn uống thuốc ngoan ngoãn, cho nên khi y tá đưa thuốc cho cô, liền cúi đầu sửa sang bản thân gì đó. Sửa sửa một lúc, y tá ngẩng đầu nhìn, vẫn thấy thuốc còn nằm trong tay bệnh nhân, còn chưa được uống.
“Sao thế?” Nàng ta bước tới, hỏi.
“À…” Trần Tống Mạn giật mình vội đáp, rồi nhìn gói thuốc trong tay, “ngại quá, tôi vừa mới xao lãng.”
Sau đó nhắm mắt ngửa đầu, đem viên thuốc ném vào miệng.
Y tá dùng que gỗ kiểm tra khoang miệng cô, xác định thuốc đã trôi vào dạ dày, nàng ta mới yên tâm đẩy xe rời khỏi phòng bệnh.
Trần Tống Mạn ngồi trên giường ngây ngẩn.
Đợi đến khi thanh âm đẩy xe biến mất hoàn toàn, cô mới chậm rãi từ trên giường bước xuống, đi tới bồn cầu, kéo mành ngăn trở camera.
Sau mành phát ra một trận trầm thấp nôn ọe.
Vừa nãy đồng bọn Trương Tiểu Hồng đã thám thính trở về, chị nói với cô nguyên nhân Giang Uyển Chi tới đây chính là đặc biệt muốn gặp Chúc Thần, cơ mà sau khi bà ta rời khỏi phòng khách khu 9, lại đi sang khu khác, hỏi thăm về tình hình gần đây của cô.
Bác sĩ trực ban hôm nay là bác sĩ Hoàng, hắn cũng không rõ lắm về tình trạng của 1024, liền đem chuyện tối đó cô suýt chút phát bệnh nói cho Giang Uyển Chi nghe. Hiển nhiên, bà ta cảm thấy mọi thứ vô cùng mỹ mãn.
Hừ hừ.
Trần Tống Mạn cười lạnh trong lòng một tiếng. Mỹ mãn chứ lại còn không, mụ ta còn mong cô phát bệnh rồi chết ở cái xó xỉn này nữa là.
Trương Tiểu Hồng nhìn qua thậm chí còn tức tối hơn cả Trần Tống Mạn: “Cái thái độ mụ ta cứ chảnh chọe như con công xòe đuôi làm màu ấy, nhìn ngứa cả mắt luôn được.”
Trần Tống Mạn vẫn bình lặng như nước, an ủi một câu: “Không sao đâu, tiếp xúc vài lần nữa cũng quen thôi.” Phải biết rằng, cô đã đối diện với mụ ta suốt sáu năm qua.
Trương Tiểu Hồng bĩu bĩu môi: “Chắc chị sẽ cố gắng thích nghi với con mụ đó.”
Hai người đang trò chuyện, Augus ngoài cửa đi vào phòng cô, rồi ở trước mặt các cô thoát y, đem áo quần cởi bỏ, ném vào sọt rác. Đây đây, da thịt trắng trẻo, cơ bắp rắn chắc, xương quai xanh nổi lên đầy khiêu gợi, lại còn có… bụng sáu múi, đôi chân thon dài quyến rũ.
Đẹp trai sắp mù mắt luôn đi được!
Trần Tống Mạn đưa tay che mặt, nhưng lại lần theo khe hở mà len lén nhìn ra. Đứng cạnh cô là Trương Tiểu Hồng, giờ phút này cũng như con sói đói, cứ ngó chằm chặp vào Augus nam thần, thậm chí còn hận mình không thể móc đôi mắt ra dán vào người hắn.
Đàn ông cởi trần làm đầu óc Trần Tống Mạn bị đình trệ thời gian, thế nhưng cái kẻ áo quần thiếu nghiêm túc kia vẫn thản nhiên ngồi công khai trên giường. Augus khẽ xoay người, khuỷu tay chống trên đầu gối làm cơ bụng càng thêm rõ nét. Trần Tống Mạn chợt cảm giác thấy cánh tay mình bị Trương Tiểu Hồng bấu chặt đến mức buông ra là chị ta sẽ đùng té xỉu.
“Ê!” Trần Tống Mạn không biết đặt tầm mắt chỗ nào, rốt cuộc liếc ngang một cái, “nhắc nhở ông anh, nhà tắm ở cuối hành lang, rẽ phải.”
Augus cũng không nhìn cô: “Cô còn muốn xem tôi cởi nốt quần đùi à?”
Trương Tiểu Hồng nghe xong hít hà liên tục.
Trần Tống Mạn đưa tay che mũi chị ta: “Bình tĩnh, bình tĩnh hộ em.” Rồi lại hướng Augus nói: “Anh bị gì vậy?”
Cô buông bỏ Trương Tiểu Hồng, vui vẻ chạy đến phòng bệnh bên kia, tùy tiện lấy một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ, lại chạy như bay về ném vào người hắn.
“Ôi dồi ôi cơ bắp cuồn cuộn…” Trần Tống Mạn tấm tắc khen rồi nhìn ra cửa, đột nhiên thấy vài em y tá “vô tình ngang qua”, cái vê kép tê ép*, giỡn mặt hả các mẹ, từ nãy đến giờ tôi thấy các mẹ đi tới đi lui cả chục lần rồi.
Augus đưa tay cầm áo, ngoài hành lang y tá lại the thé reo hò. Đúng thật là, chúng sinh nông cạn. Chỉ vì một con khổng tước xòe đuôi đã khiến người ta điên cuồng tâm trí. Cô thầm nghĩ nghĩ vậy.
Dần dần, nhóm y tá ấy cũng tản đi, chỉ nghe vài tiếng thở dài loáng thoáng, lúc này cô mới thấy Augus khôi phục hiện trạng ban đầu.
“Nó chọc gì anh à?” Trần Tống Mạn ngó ngó đống quần áo cũ nằm trong sọt rác.
Nhắc tới đống bùi nhùi kia, sắc mặt Augus càng thêm tối tăm. Trần Tống Mạn nháy mắt đọc hiểu nội tâm của hắn rằng: “Còn nói tới đề tài này, bố với mày méo cần làm bạn nữa.”
“Thế em y tá kia nói gì?” Trần Tống Mạn thông minh lờ đi, bắt sang chuyện khác mới thấy biểu cảm Augus hòa hoãn vài phần.
Nhưng mà Trương Tiểu Hồng giống như không thích thú lắm. Trần Tống Mạn ôm cái thắt lưng mỏi nhừ do bị cấu của mình, đau khổ nghĩ vậy.
“Nó nói, con mụ kia không phải lần đầu đến gặp cậu cô. Trước kia đến hai ba lần rồi, nhưng lần nào cũng thế, đều hỏi tình hình gần đây của ông ta, còn chuyện khác thì không đề cập.”
“Bánh bèo không biết Giang Uyển Chi với cậu tôi có quan hệ gì sao?”
Bộ dạng Augus mệt mỏi, nằm vật trên giường cô, hai tay gối ở sau đầu: “Có nói mà cũng không rành rọt, chỉ là mụ ta nhận mình là họ hàng xa với cậu cô.”
Dứt lời hắn nhắm mắt lại, giống như đang ngủ bình thường. Trần Tống Mạn quay sang nhìn Trương Tiểu Hồng, chân mày cũng nhăn nhíu. Tuy rằng Giang Uyển Chi với cha cô quen biết nhiều năm, khả năng biết tới Chúc Thần cũng có thể, nhưng tột cùng là mối quan hệ gì? Tình yêu chăng? Trần Tống Mạn càng nghĩ càng thấy đó là điều ngu xuẩn. May mà có Giang Hành, Augus nhắc nhở cô. Đột nhiên cô cảm thấy, xung quanh mình còn có những kẻ tâm lý bình thường, thường xuyên khuyên nhủ mình, bằng không…
“Tôi bảo chứ.” Gã đàn ông đang nằm trên giường đột nhiên mở miệng khiến Trần Tống Mạn suy tư cũng mình, “mỗi lần mẹ kế của cô tới thăm cậu cô, ông ấy đều không bình tĩnh được.”
“Ý anh là…”
“Bánh bèo không nói với tôi điều này, là tự tôi suy đoán.” Augus tiếp tục nhắm mắt, “lần nào thăm bệnh cũng được ghi chép vào sổ tay, rồi tôi phát hiện ra cứ mụ kia xuất hiện: nhanh thì hôm đó, chậm thì hai ba hôm, ông ấy đều sẽ phát bệnh, và lần sau nghiêm trọng hơn lần trước.”
Là trùng hợp ư?
Trần Tống Mạn đột nhiên nói một giả thiết lớn mật: “Nghĩa là Giang Uyển Chi cố tình kích động cậu tôi?”
Nếu nói như vậy, nếu nói như vậy, Trần Tống Mạn cảm thấy có luồn sáng vụt qua trong đầu, nhưng luồn sáng đi quá nhanh, khiến cô kiểu gì cũng không giữ được.
Augus lại mở mắt: “Cái này là cô nói.”
“Vậy vì sao bà ta…?”
Augus lạnh lùng cắt ngang: “Méo biết, méo phải chuyện của tôi.”
Trần Tống Mạn cơ hồ muốn ngã quỵ, cô phải tìm đến ghế sofa và ngồi xuống ôm hai gối, bàn tay cũng nắm chặt lại.
Nếu…
Đầu óc cô quay vòng, Giang Uyển Chi ngẫu nhiên tới gặp cậu, hơn nữa thời điểm thật khéo, cậu luôn phát bệnh. Cô có lý do để hoài nghi đó không phải là tình cờ. Rốt cuộc giữa bọn họ đã nảy sinh cái gì? Trần Tống Mạn càng nghi ngờ tuyệt đối có việc xảy ra, và cũng là một việc không hề đơn giản. Cô vò tóc của mình, vô lực giải tỏa sự muộn phiền cùng phẫn nộ.
Lạch cạch, lạch cạch.
Có người đang gõ song sắt ngoài kia.
Trần Tống Mạn và Trương Tiểu Hồng nhất thời nhìn ra, chỉ thấy ba vị cảnh sát đứng ngay cửa chính, phía sau là y tá trưởng. Trong đó có hai cảnh sát quen mắt, vị kia có lẽ là đội trưởng Lương và hai chàng cảnh sát trẻ. Cô và Trương Tiểu Hồng liếc nhau, rồi đứng lên. Ba vị cảnh sát tiến vào, phòng bệnh phút chốc cũng trở nên chật chội.
Augus chậm rãi ngồi dậy, trong mắt có vài phần cợt nhã: “Hàng tháng đều đến một lần, các ông so với kinh nguyệt cũng chẳng khác là bao.”
Nghe được lời Augus châm chọc, đội trưởng Lương hòa khí cười cười: “Nếu hàng tháng đến một lần mà tìm ra chân tướng, với tôi mà nói cũng không phải quá tệ.”
Rồi ông ta nhìn về hai chàng cảnh sát phía sau, bọn họ liền gật đầu, tiến lên trước một bước.
“Để tôi tự giác.” Augus lạnh nhạt nói, rồi đứng dậy đem hai tay bỏ vào túi, mặt cũng vênh lên, “đi!”
Dứt câu, chân dài sải bước, hai chàng cảnh sát cũng bước vội theo.
“Và cô Trần này, cô có thể bỏ chút thì giờ để hợp tác với chúng tôi không?”
Lòng Trần Tống Mạn lộp bộp một tiếng.
Nói thật, cô không dám nhìn ánh mắt của Lương Thiết Cường, cái loại ánh mắt này đã trải qua nửa đời sóng gió, rất nặng tang thương, chỉ cần vừa chạm phải, cô đều nghĩ mình đã bị xuyên thấu tâm cơ rồi. Trương Tiểu Hồng thấy Trần Tống Mạn có vẻ không thích, bèn giải vây nói: “Chú Lương à, 1204 trạng thái không được tốt lắm, chú có thể…”
Lương Thiết Cường hiểu rõ, gật đầu, ánh mắt vẫn còn quan sát cô như cũ: “Vậy tôi chờ cô Trần chuẩn bị tốt, rồi hỏi cũng không muộn.”
Nói xong ông ta nhanh chóng bước đi.
Còn tâm trạng cô cho đến buổi tối vẫn còn không ổn lắm.
Cô mở TV, tùy tiện chuyển vài kênh, sau đó tắt TV, ngồi nghệch ở đầu giường. Trần Tống Mạn đột nhiên cảm giác được, thời gian ngày một dài thêm. Là từ khi nào? Cô cố gắng nhớ lại, giống như từ lúc cô vào viện tâm thần…
Y tá đẩy xe thuốc vào phòng cô, chuyện vẫn như cũ, đưa thuốc có dãy số quen thuộc cho cô uống. Cô nhận lấy, ánh mắt trở nên mù mịt.
Có thể từ trước đến nay Trần Tống Mạn luôn uống thuốc ngoan ngoãn, cho nên khi y tá đưa thuốc cho cô, liền cúi đầu sửa sang bản thân gì đó. Sửa sửa một lúc, y tá ngẩng đầu nhìn, vẫn thấy thuốc còn nằm trong tay bệnh nhân, còn chưa được uống.
“Sao thế?” Nàng ta bước tới, hỏi.
“À…” Trần Tống Mạn giật mình vội đáp, rồi nhìn gói thuốc trong tay, “ngại quá, tôi vừa mới xao lãng.”
Sau đó nhắm mắt ngửa đầu, đem viên thuốc ném vào miệng.
Y tá dùng que gỗ kiểm tra khoang miệng cô, xác định thuốc đã trôi vào dạ dày, nàng ta mới yên tâm đẩy xe rời khỏi phòng bệnh.
Trần Tống Mạn ngồi trên giường ngây ngẩn.
Đợi đến khi thanh âm đẩy xe biến mất hoàn toàn, cô mới chậm rãi từ trên giường bước xuống, đi tới bồn cầu, kéo mành ngăn trở camera.
Sau mành phát ra một trận trầm thấp nôn ọe.