Ngồi trong xe, Trần Tống Mạn luôn bị bao vây bởi một loại không khí yên tĩnh bất thường. Ngay cả người ngồi bên cạnh cô hầu như trầm mặc chẳng nói lời nào, toàn thân tản ra khí lạnh cũng không kìm được mà hạ mắt nhìn cô vài lần. Trần Tống Mạn, quả thật trông cô bình tĩnh đến mức kỳ lạ.
Mà Trương Tiểu Hồng thì quá mức khoa trương, chị ta phòng ngừa vạn nhất nếu Trần Tống Mạn có phản ứng bất thường thì sẽ nhanh chóng ngăn chặn cô lại.
Kỳ thực, Trần Tống Mạn thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Hai tay cô luôn đặt trong túi áo bông, khuôn mặt giấu trong cổ áo to đùng, chẳng thấy có biểu cảm gì. Nhưng Trương Tiểu Hồng và Augus không hề biết, lúc đôi tay cô đặt trong túi, đã sớm nắm chặt thành đấm, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Đôi chân khẽ run lên, còn tầm mắt thì luôn nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Bởi vì Trần Tống Mạn không muốn bỏ lỡ một gốc cây bên vệ đường, hoặc một ai đó vừa ngang qua.
Quý giá cỡ nào!
Trần Tống Mạn nghĩ.
Đã lâu cô không được quan sát người ta ăn mặc bình thường đi tới đi lui ngoài đường. Mặc kệ bọn họ cô đơn lẻ bóng hay có bạn có đôi, mặc kệ là ai; chỉ cần lọt vào đáy mắt của Trần Tống Mạn thì cô luôn thầm ước mình có thể là họ đang đi trên đường lớn kia.
Trái tim cô đập thật nhanh, thân hình theo sự lay động của xe hơi mà cũng lắc lư theo đó, trong đầu chợt hiện lên vô số hình ảnh cuộc đời. Thì ra những sự việc khổ sở vừa qua cô đều không nhớ, chỉ cố gắng hồi tưởng những phút giây đẹp nhất trong tâm trí của mình. Thì ra thời gian có thể làm phai mờ mọi thứ, dẫu rằng lúc đó ngỡ rằng bản thân sẽ không cách nào vượt qua được. Nhưng giờ ngẫm lại, hận thù yêu thương đều chẳng còn nghĩa lý gì so với việc có thể thoải mái đứng trên con phố rộng, hít thật sâu một luồn không khí thị thành.
Xe chạy hơn một giờ, khi tới nơi thì đã là mười giờ sáng, là khung giờ mà người trong công viên thưa thớt nhất.
Lúc này bọn họ đều đang làm việc, học sinh đều đã đến lớp, trong công viên chỉ có vài người trò chuyện linh tinh, còn có một vài ông cụ đang ngồi chơi cờ vua. Lãnh đạo ở bệnh viện đã liên lạc trước với người ở công viên, cho nên hiện tại nơi này hầu như có nhiều bảo vệ canh giữ từng lối một, bệnh viện cũng điều thêm bảo vệ đến tuần tra. Ngoài ra còn có bác sĩ y tá hiện diện, nói dễ hiểu là phía bệnh viện không muốn có bất kỳ một tình huống bất lợi nào xảy ra ở đây.
Lần này có ba chiếc xe chuyên chở, mỗi chiếc năm bệnh nhân, tổng cộng là mười lăm người. Họ đều là người được tuyển trong viện, tinh thần tương đối bình thường.
Trước đó, lúc Trần Tống Mạn lên xe đã từng nhìn lướt qua, phát hiện người quen cũng có mặt. Bỏ qua Tinh Tinh và Augus ngồi cùng xe với cô, thì kẻ ở xe đối diện chính là gã đàn ông từng ngăn Augus lại, bảo hắn đi nhà kho nói chuyện ngày hôm đó.
Cô nhìn sang Augus thầm ngụ ý, chỉ thấy hắn dùng ánh mắt cảnh cáo liếc cô một cái, như bảo cô không cần lo việc bao đồng. Trần Tống Mạn bị hắn dọa đến co rụt cổ, càng không dám nhìn ngó gì thêm. Cũng may bọn họ không ngồi chung xe…
Kỳ thực trước khi ra cửa, Trần Tống Mạn cũng từng len lén hỏi Giang Hành rằng cậu cô có khả năng tạm thời xuất viện như cô không, như dự kiến, câu trả lời là không.
Giang Hành nói, bệnh tình của Chúc Thần không ổn định, hơn nữa lúc phát bệnh thì quá mức kích động. Cho nên, không thích hợp rời viện. Trần Tống Mạn cũng chỉ có thể nhận đáp án này.
Đây là công viên lớn nhất ở thành phố T, mấy phương tiện trò chơi vài năm trước đã bị dỡ bỏ, hình thành nên một công viên nhỏ dùng để tản bộ đơn thuần. Cảnh quan tao nhã, vô cùng thích hợp cho bệnh nhân đến đây dưỡng bệnh hoặc giải khuây.
Lúc bước xuống xe, Trần Tống Mạn bởi vì quá phấn khích mà không cẩn thận bước hụt chân, suýt chút thì ngã từ trên xe xuống đất; may mắn là Augus đứng đằng sau nhanh tay lẹ mắt, đem cô kéo ngược trở về.
Trần Tống Mạn kinh hồn vỗ ngực, dùng ánh mắt cảm khích nhìn hắn, lại bất ngờ nhận được một thúng bơ từ Augus. Hắn chính là không muốn nhìn cô. Đang lúc cô ngạc nhiên thì cô bỗng phát hiện ra một điều – gã đàn ông hôm đó đang ngó chòng chọc về phía mình. Ánh mắt y sắc lẻm tựa lưỡi dao xẹt ngang cổ Trần Tống Mạn. Theo bản năng, cô vội vàng lãng tránh đôi con ngươi tràn đầy hung ý kia.
Cô mới hiểu ra vì sao vừa rồi Augus không thèm quan tâm tới mình.
Trần Tống Mạn cố gắng bình tĩnh lại, sau đó thản nhiên kéo lấy cánh tay của Trương Tiểu Hồng. Cô cũng không nhìn sang Augus, mà chỉ lẳng lặng quan sát phong cảnh xung quanh. Thẳng đến khi cảm giác được gã đàn ông dời đi ánh mắt, trong lòng cô mới nhẹ nhõm thở phào. Bấy giờ cô mới thực sự ngẩng đầu, nhìn ngắm quan cảnh thiên nhiên. Gió lạnh chợt vỗ về trên khuôn mặt cô, khiến làn da bỗng chốc ửng hồng, hết sức đẹp mắt.
Mười lăm bệnh nhân trước tiên được tập trung ở một bãi sân trống. Trần Tống Mạn vừa nắm tay Tinh Tinh, vừa đi theo Trương Tiểu Hồng. Những bệnh nhân khác cũng đều như vậy, mỗi người một y tá, cứ thế bước song song.
Viện trưởng cũng tổ hợp thành một đội, giao cho Giang Hành đứng đầu bác sĩ trong bệnh viện. Bọn họ cởi đi áo blouse trắng, thoạt trông cũng là những kẻ bình thường. Nhưng nếu chú ý một chút, sẽ thấy bọn họ giữ khoảng cách nhiều hơn thân cận.
Viện trưởng dặn dò vài điều chủ yếu, ví như đừng chạy lung tung ở đây, ngoan ngoãn vâng lời y tá bác sĩ. Phỏng chừng bà ta cường điệu lặp đi lặp lại mấy chục lần khiến lỗ tai Trần Tống Mạn ù ù hết cả lên. Thành thật mà nói, lời bà ta thao giảng cô nghe chẳng lọt tai, một mực nhìn về con đường nhỏ quen thuộc.
Khi viện trưởng bảo mọi người giải tán, đại đa số bệnh nhân dưới sự hướng dẫn của y tá mà rẽ đi nhiều hướng khác nhau, chỉ có Trần Tống Mạn là đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.
“Đi nè gái ơi!” Trương Tiểu Hồng đẩy đẩy Trần Tống Mạn.
Trần Tống Mạn nhắm mắt đầy lưu luyến: “Chờ một tẹo. Em đang hít thở không khí của sự tự do.”
Trương Tiểu Hồng: “…” Sau đó liếc cô một cái, đứng bên cạnh chờ.
Một lát sau, Trần Tống Mạn chậm rãi mở mắt, nhìn về đằng trước.
Cô thấy có một thân hình cao to từ xa đi tới. Áo bành tô vải nỉ màu đen, đầu tóc chải chuốt, đôi chân dài ẩn sau lớp vải jeans thật gợi cảm. Người nọ bước từng bước, từng bước đến chỗ cô.
Trong đầu Trần Tống Mạn chợt vang lên một câu nói: “Ý trung nhân của ta là một vị anh hùng cái thế. Ta biết có một ngày y sẽ xuất hiện trước mặt mọi người, thân mặc kim giáp thánh y, chân đạp thất thải tường vân đến cầu hôn ta.”
Cô có người trong mộng tuy không mang kim giáp thánh y, chỉ có áo bành tô vải nỉ; không có thất thải tường vân, chỉ có đôi giày bốt cổ cao. Người phía trước là thần thoại hư cấu, người phía sau là bằng xương bằng thịt. Nhưng cũng đều rạng rỡ như nhau.
Ánh mắt anh nói cho cô biết, anh không cần mọi người chú ý; chỉ cần cô chú ý đến anh, là đủ. Trần Tống Mạn cũng nghĩ vậy. Như là rừng khô mùa thu, như là ốc đảo trong sa mạc.
Trần Tống Mạn nhìn Giang Hành kiên định đi tới trước mặt mình, đưa bàn tay mơn trớn trên gò má lành lạnh của cô, chợt nhăn mày hỏi: “Khẩu trang đâu?”
Trần Tống Mạn đột nhiên có phản ứng, cô cuống quýt giải trình: “Ở trong túi em. Ban nãy cảm thấy hơi ngạt nên em tháo ra.”
Giang Hành nhìn theo động tác của cô, lướt qua chiếc áo khoác rộng thùng thình. Đằng sau ống tay áo là hai chiếc còng tay lạnh lẽo. Dưới ánh dương ấm áp, chúng ánh lên sắc kim loại xám màu, hoàn toàn đối lập với bầu không khí ngoài kia.
Trần Tống Mạn ngó còng tay trên tay mình, chẳng hề bận tâm mà còn lắc lư nó: “Chuyện nhỏ thôi mà anh, em đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi. Cũng chỉ là cái còng tay thôi mà, lúc em vừa tới bệnh viện cũng đeo gần tuần lễ. Hiện tại chỉ đeo vài giờ sao có thể làm khó được em.”
Có lẽ do Trần Tống Mạn cười đến sáng lạn khiến cho đáy lòng Giang Hành như có ai đó dùng sức cào vào, khiến anh thấy rất đau. Tuy nhiên, Giang Hành vẫn nhếch môi cười, nắm lấy đôi tay cô mà giơ lên: “Trông cũng hay lắm.”
Anh như đăm chiêu quan sát, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Tống Mạn: “Cún con thì kêu làm sao em nhỉ?”
Trần Tống Mạn: “Hành Hành!”
Giang Hành bóp nhẹ mặt cô: “Nếu em đã thích gọi tên cúng cơm của anh như vậy, anh sẽ đồng ý cho em về sau ở chỗ không người gọi anh thế nhé.”
Trần Tống Mạn: “…” Quả nhiên người này không biết xấu hổ.
Hai người đứng nói chuyện một lát, đến khi ngoảnh đầu nhìn lại thì đã thấy không còn ai, ngay cả Trương Tiểu Hồng cũng thức thời né đi chỗ khác, tránh phiền nhiễu đôi tình nhân hiệp lữ.
Giang Hành kéo tay Trần Tống Mạn, chỉ vào một con đường nhỏ: “Theo anh.” Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Trần Tống Mạn có chút nghi ngờ: “Anh làm sao biết em muốn đi con đường này?”
Giang Hành nghe vậy, liền mỉm cười đến cuồng quyến: “Đừng quên anh theo dõi em suốt hai năm.”
Công viên này lúc còn nhỏ Trần Tống Mạn thường ghé, là do mẹ cô đưa cô đi. Khi đó công viên còn rất nhiều trẻ em chơi trò chơi, và ban nãy nơi cô đứng là quảng trường. Còn con đường nhỏ trước mặt, chính là mỗi khi cô chơi đùa mệt lã, mẹ cô sẽ dắt cô về ngang lối ấy. Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua, công viên được trùng tu khang trang hẳn lên, nhưng lối nhỏ vào đời vẫn không hề biến mất.
Trước lúc cô chưa nhập viện, mỗi lần gặp điều phiền muộn cô liền đến đây một cách ngẫu nhiên. Có lẽ ở đây giúp cô cảm thấy tâm trạng sẽ bớt đi mỏi mệt. Và bấy giờ, cảnh cũ người cũ, nhưng suy nghĩ của cô đã trở nên xa lạ rất nhiều.
Cô len lén nhìn Giang Hành đang bước song song với cô. Công viên này cô chỉ ghé qua vài lần, thế mà anh lại nhớ rõ. Theo góc nhìn của cô thì chỉ có thể nhìn thấy đường cong của sườn mặt anh cùng với cần cổ thon dài, yết hầu như ẩn như hiện…
Khụ khụ, Trần Tống Mạn đỏ mặt liếc sang chỗ khác.
Cô chuyên tâm đếm sỏi dưới chân mình, mơ hồ chợt nhớ, nơi này từng có một rừng trúc nhỏ.
Kỳ thật vẫn là có đổi thay.
Giống như, người bên cạnh không còn là mẹ cô nữa, mà thay vào là Giang Hành. Gần đây dưới sự trợ giúp của Giang Hành, tâm trạng Trần Tống Mạn bình thản hơn nhiều, cô cũng điềm nhiên nghĩ suy rất nhiều việc. Ví như cuộc sống hiện tại, ví như tương lai ngày mai. Từng chút từng chút, trong đời cô bỗng xuất hiện những người chưa từng gặp, sau đó lại không thể thiếu họ.
Giang Hành.
Cái tên này khiến cô xao xuyến, khi nhắc tới không tự chủ được mà cong cớn đôi môi. Vừa hay Giang Hành bắt gặp nụ cười yên lặng của cô, cứ như thế thu hết vào tầm mắt anh, nhẹ nhàng thấm vào lòng.
Ánh mặt trời nhàn nhạt rơi lên làn da trắng nõn của cô gái, giống như là một bức tranh được vẽ một cách kỳ công, khiến cho người ta không kìm được mà muốn chạm vào sự xinh đẹp của nó.
Mà dáng vẻ này, lặng lẽ khắc sâu vào đầu Giang Hành, đến suốt cuộc đời không bao giờ quên.
Mà Trương Tiểu Hồng thì quá mức khoa trương, chị ta phòng ngừa vạn nhất nếu Trần Tống Mạn có phản ứng bất thường thì sẽ nhanh chóng ngăn chặn cô lại.
Kỳ thực, Trần Tống Mạn thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Hai tay cô luôn đặt trong túi áo bông, khuôn mặt giấu trong cổ áo to đùng, chẳng thấy có biểu cảm gì. Nhưng Trương Tiểu Hồng và Augus không hề biết, lúc đôi tay cô đặt trong túi, đã sớm nắm chặt thành đấm, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Đôi chân khẽ run lên, còn tầm mắt thì luôn nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Bởi vì Trần Tống Mạn không muốn bỏ lỡ một gốc cây bên vệ đường, hoặc một ai đó vừa ngang qua.
Quý giá cỡ nào!
Trần Tống Mạn nghĩ.
Đã lâu cô không được quan sát người ta ăn mặc bình thường đi tới đi lui ngoài đường. Mặc kệ bọn họ cô đơn lẻ bóng hay có bạn có đôi, mặc kệ là ai; chỉ cần lọt vào đáy mắt của Trần Tống Mạn thì cô luôn thầm ước mình có thể là họ đang đi trên đường lớn kia.
Trái tim cô đập thật nhanh, thân hình theo sự lay động của xe hơi mà cũng lắc lư theo đó, trong đầu chợt hiện lên vô số hình ảnh cuộc đời. Thì ra những sự việc khổ sở vừa qua cô đều không nhớ, chỉ cố gắng hồi tưởng những phút giây đẹp nhất trong tâm trí của mình. Thì ra thời gian có thể làm phai mờ mọi thứ, dẫu rằng lúc đó ngỡ rằng bản thân sẽ không cách nào vượt qua được. Nhưng giờ ngẫm lại, hận thù yêu thương đều chẳng còn nghĩa lý gì so với việc có thể thoải mái đứng trên con phố rộng, hít thật sâu một luồn không khí thị thành.
Xe chạy hơn một giờ, khi tới nơi thì đã là mười giờ sáng, là khung giờ mà người trong công viên thưa thớt nhất.
Lúc này bọn họ đều đang làm việc, học sinh đều đã đến lớp, trong công viên chỉ có vài người trò chuyện linh tinh, còn có một vài ông cụ đang ngồi chơi cờ vua. Lãnh đạo ở bệnh viện đã liên lạc trước với người ở công viên, cho nên hiện tại nơi này hầu như có nhiều bảo vệ canh giữ từng lối một, bệnh viện cũng điều thêm bảo vệ đến tuần tra. Ngoài ra còn có bác sĩ y tá hiện diện, nói dễ hiểu là phía bệnh viện không muốn có bất kỳ một tình huống bất lợi nào xảy ra ở đây.
Lần này có ba chiếc xe chuyên chở, mỗi chiếc năm bệnh nhân, tổng cộng là mười lăm người. Họ đều là người được tuyển trong viện, tinh thần tương đối bình thường.
Trước đó, lúc Trần Tống Mạn lên xe đã từng nhìn lướt qua, phát hiện người quen cũng có mặt. Bỏ qua Tinh Tinh và Augus ngồi cùng xe với cô, thì kẻ ở xe đối diện chính là gã đàn ông từng ngăn Augus lại, bảo hắn đi nhà kho nói chuyện ngày hôm đó.
Cô nhìn sang Augus thầm ngụ ý, chỉ thấy hắn dùng ánh mắt cảnh cáo liếc cô một cái, như bảo cô không cần lo việc bao đồng. Trần Tống Mạn bị hắn dọa đến co rụt cổ, càng không dám nhìn ngó gì thêm. Cũng may bọn họ không ngồi chung xe…
Kỳ thực trước khi ra cửa, Trần Tống Mạn cũng từng len lén hỏi Giang Hành rằng cậu cô có khả năng tạm thời xuất viện như cô không, như dự kiến, câu trả lời là không.
Giang Hành nói, bệnh tình của Chúc Thần không ổn định, hơn nữa lúc phát bệnh thì quá mức kích động. Cho nên, không thích hợp rời viện. Trần Tống Mạn cũng chỉ có thể nhận đáp án này.
Đây là công viên lớn nhất ở thành phố T, mấy phương tiện trò chơi vài năm trước đã bị dỡ bỏ, hình thành nên một công viên nhỏ dùng để tản bộ đơn thuần. Cảnh quan tao nhã, vô cùng thích hợp cho bệnh nhân đến đây dưỡng bệnh hoặc giải khuây.
Lúc bước xuống xe, Trần Tống Mạn bởi vì quá phấn khích mà không cẩn thận bước hụt chân, suýt chút thì ngã từ trên xe xuống đất; may mắn là Augus đứng đằng sau nhanh tay lẹ mắt, đem cô kéo ngược trở về.
Trần Tống Mạn kinh hồn vỗ ngực, dùng ánh mắt cảm khích nhìn hắn, lại bất ngờ nhận được một thúng bơ từ Augus. Hắn chính là không muốn nhìn cô. Đang lúc cô ngạc nhiên thì cô bỗng phát hiện ra một điều – gã đàn ông hôm đó đang ngó chòng chọc về phía mình. Ánh mắt y sắc lẻm tựa lưỡi dao xẹt ngang cổ Trần Tống Mạn. Theo bản năng, cô vội vàng lãng tránh đôi con ngươi tràn đầy hung ý kia.
Cô mới hiểu ra vì sao vừa rồi Augus không thèm quan tâm tới mình.
Trần Tống Mạn cố gắng bình tĩnh lại, sau đó thản nhiên kéo lấy cánh tay của Trương Tiểu Hồng. Cô cũng không nhìn sang Augus, mà chỉ lẳng lặng quan sát phong cảnh xung quanh. Thẳng đến khi cảm giác được gã đàn ông dời đi ánh mắt, trong lòng cô mới nhẹ nhõm thở phào. Bấy giờ cô mới thực sự ngẩng đầu, nhìn ngắm quan cảnh thiên nhiên. Gió lạnh chợt vỗ về trên khuôn mặt cô, khiến làn da bỗng chốc ửng hồng, hết sức đẹp mắt.
Mười lăm bệnh nhân trước tiên được tập trung ở một bãi sân trống. Trần Tống Mạn vừa nắm tay Tinh Tinh, vừa đi theo Trương Tiểu Hồng. Những bệnh nhân khác cũng đều như vậy, mỗi người một y tá, cứ thế bước song song.
Viện trưởng cũng tổ hợp thành một đội, giao cho Giang Hành đứng đầu bác sĩ trong bệnh viện. Bọn họ cởi đi áo blouse trắng, thoạt trông cũng là những kẻ bình thường. Nhưng nếu chú ý một chút, sẽ thấy bọn họ giữ khoảng cách nhiều hơn thân cận.
Viện trưởng dặn dò vài điều chủ yếu, ví như đừng chạy lung tung ở đây, ngoan ngoãn vâng lời y tá bác sĩ. Phỏng chừng bà ta cường điệu lặp đi lặp lại mấy chục lần khiến lỗ tai Trần Tống Mạn ù ù hết cả lên. Thành thật mà nói, lời bà ta thao giảng cô nghe chẳng lọt tai, một mực nhìn về con đường nhỏ quen thuộc.
Khi viện trưởng bảo mọi người giải tán, đại đa số bệnh nhân dưới sự hướng dẫn của y tá mà rẽ đi nhiều hướng khác nhau, chỉ có Trần Tống Mạn là đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.
“Đi nè gái ơi!” Trương Tiểu Hồng đẩy đẩy Trần Tống Mạn.
Trần Tống Mạn nhắm mắt đầy lưu luyến: “Chờ một tẹo. Em đang hít thở không khí của sự tự do.”
Trương Tiểu Hồng: “…” Sau đó liếc cô một cái, đứng bên cạnh chờ.
Một lát sau, Trần Tống Mạn chậm rãi mở mắt, nhìn về đằng trước.
Cô thấy có một thân hình cao to từ xa đi tới. Áo bành tô vải nỉ màu đen, đầu tóc chải chuốt, đôi chân dài ẩn sau lớp vải jeans thật gợi cảm. Người nọ bước từng bước, từng bước đến chỗ cô.
Trong đầu Trần Tống Mạn chợt vang lên một câu nói: “Ý trung nhân của ta là một vị anh hùng cái thế. Ta biết có một ngày y sẽ xuất hiện trước mặt mọi người, thân mặc kim giáp thánh y, chân đạp thất thải tường vân đến cầu hôn ta.”
Cô có người trong mộng tuy không mang kim giáp thánh y, chỉ có áo bành tô vải nỉ; không có thất thải tường vân, chỉ có đôi giày bốt cổ cao. Người phía trước là thần thoại hư cấu, người phía sau là bằng xương bằng thịt. Nhưng cũng đều rạng rỡ như nhau.
Ánh mắt anh nói cho cô biết, anh không cần mọi người chú ý; chỉ cần cô chú ý đến anh, là đủ. Trần Tống Mạn cũng nghĩ vậy. Như là rừng khô mùa thu, như là ốc đảo trong sa mạc.
Trần Tống Mạn nhìn Giang Hành kiên định đi tới trước mặt mình, đưa bàn tay mơn trớn trên gò má lành lạnh của cô, chợt nhăn mày hỏi: “Khẩu trang đâu?”
Trần Tống Mạn đột nhiên có phản ứng, cô cuống quýt giải trình: “Ở trong túi em. Ban nãy cảm thấy hơi ngạt nên em tháo ra.”
Giang Hành nhìn theo động tác của cô, lướt qua chiếc áo khoác rộng thùng thình. Đằng sau ống tay áo là hai chiếc còng tay lạnh lẽo. Dưới ánh dương ấm áp, chúng ánh lên sắc kim loại xám màu, hoàn toàn đối lập với bầu không khí ngoài kia.
Trần Tống Mạn ngó còng tay trên tay mình, chẳng hề bận tâm mà còn lắc lư nó: “Chuyện nhỏ thôi mà anh, em đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi. Cũng chỉ là cái còng tay thôi mà, lúc em vừa tới bệnh viện cũng đeo gần tuần lễ. Hiện tại chỉ đeo vài giờ sao có thể làm khó được em.”
Có lẽ do Trần Tống Mạn cười đến sáng lạn khiến cho đáy lòng Giang Hành như có ai đó dùng sức cào vào, khiến anh thấy rất đau. Tuy nhiên, Giang Hành vẫn nhếch môi cười, nắm lấy đôi tay cô mà giơ lên: “Trông cũng hay lắm.”
Anh như đăm chiêu quan sát, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Tống Mạn: “Cún con thì kêu làm sao em nhỉ?”
Trần Tống Mạn: “Hành Hành!”
Giang Hành bóp nhẹ mặt cô: “Nếu em đã thích gọi tên cúng cơm của anh như vậy, anh sẽ đồng ý cho em về sau ở chỗ không người gọi anh thế nhé.”
Trần Tống Mạn: “…” Quả nhiên người này không biết xấu hổ.
Hai người đứng nói chuyện một lát, đến khi ngoảnh đầu nhìn lại thì đã thấy không còn ai, ngay cả Trương Tiểu Hồng cũng thức thời né đi chỗ khác, tránh phiền nhiễu đôi tình nhân hiệp lữ.
Giang Hành kéo tay Trần Tống Mạn, chỉ vào một con đường nhỏ: “Theo anh.” Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Trần Tống Mạn có chút nghi ngờ: “Anh làm sao biết em muốn đi con đường này?”
Giang Hành nghe vậy, liền mỉm cười đến cuồng quyến: “Đừng quên anh theo dõi em suốt hai năm.”
Công viên này lúc còn nhỏ Trần Tống Mạn thường ghé, là do mẹ cô đưa cô đi. Khi đó công viên còn rất nhiều trẻ em chơi trò chơi, và ban nãy nơi cô đứng là quảng trường. Còn con đường nhỏ trước mặt, chính là mỗi khi cô chơi đùa mệt lã, mẹ cô sẽ dắt cô về ngang lối ấy. Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua, công viên được trùng tu khang trang hẳn lên, nhưng lối nhỏ vào đời vẫn không hề biến mất.
Trước lúc cô chưa nhập viện, mỗi lần gặp điều phiền muộn cô liền đến đây một cách ngẫu nhiên. Có lẽ ở đây giúp cô cảm thấy tâm trạng sẽ bớt đi mỏi mệt. Và bấy giờ, cảnh cũ người cũ, nhưng suy nghĩ của cô đã trở nên xa lạ rất nhiều.
Cô len lén nhìn Giang Hành đang bước song song với cô. Công viên này cô chỉ ghé qua vài lần, thế mà anh lại nhớ rõ. Theo góc nhìn của cô thì chỉ có thể nhìn thấy đường cong của sườn mặt anh cùng với cần cổ thon dài, yết hầu như ẩn như hiện…
Khụ khụ, Trần Tống Mạn đỏ mặt liếc sang chỗ khác.
Cô chuyên tâm đếm sỏi dưới chân mình, mơ hồ chợt nhớ, nơi này từng có một rừng trúc nhỏ.
Kỳ thật vẫn là có đổi thay.
Giống như, người bên cạnh không còn là mẹ cô nữa, mà thay vào là Giang Hành. Gần đây dưới sự trợ giúp của Giang Hành, tâm trạng Trần Tống Mạn bình thản hơn nhiều, cô cũng điềm nhiên nghĩ suy rất nhiều việc. Ví như cuộc sống hiện tại, ví như tương lai ngày mai. Từng chút từng chút, trong đời cô bỗng xuất hiện những người chưa từng gặp, sau đó lại không thể thiếu họ.
Giang Hành.
Cái tên này khiến cô xao xuyến, khi nhắc tới không tự chủ được mà cong cớn đôi môi. Vừa hay Giang Hành bắt gặp nụ cười yên lặng của cô, cứ như thế thu hết vào tầm mắt anh, nhẹ nhàng thấm vào lòng.
Ánh mặt trời nhàn nhạt rơi lên làn da trắng nõn của cô gái, giống như là một bức tranh được vẽ một cách kỳ công, khiến cho người ta không kìm được mà muốn chạm vào sự xinh đẹp của nó.
Mà dáng vẻ này, lặng lẽ khắc sâu vào đầu Giang Hành, đến suốt cuộc đời không bao giờ quên.