“Ông ấy, bệnh rất nặng.” Trần Tống Mạn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm về phía Lưu Thanh, “bác sĩ nói ông ấy sống không quá một năm.”
Lưu Thanh nghe xong, trên mặt hiện lên biểu cảm tiếc nuối. Y lắc lắc đầu, giống như thương xót cho bạn cũ: “Tội nghiệp quá. Cậu em ở đây lâu như vậy, nhưng vẫn không có chuyển biến hay sao?”
Trần Tống Mạn mím môi: “Tôi không biết, lúc tôi gặp lại cậu, còn bị ông ấy đá bay ra ngoài.”
Cô có cảm giác thần kinh của mình đã căng đến cực hạn, giữa tiết trời rét mướt, ấy mà da đầu cô không ngừng vã mồ hôi. Hơn nữa bị gió lạnh thổi, tựa hồ đặt một thùng băng ở đỉnh đầu, Trần Tống Mạn vô cùng mệt mỏi.
Trước mặt gã đàn ông thâm sâu khó lường kia, cô càng không biết y muốn gì. Tuy nhiên y hỏi thì phải trả lời, mà cô cũng lờ mờ đoán ra được, y đang khảo xem lời cô nói và lời Augus nói có thực sự khớp với nhau không.
Nói cách khác, chỉ cần cô nhỡ một lời sẽ hại chết Augus.
Cô thấy tim mình đập thình thịch như trống, từng li từng tí như muốn nhảy khỏi lồng ngực mình. Cô nhìn chằm chặp Lưu Thanh, mỗi một cử chỉ, động tác của y; dù là đầu ngón tay vừa động, đều sẽ khiến hô hấp của cô đình trệ.
“Augus vất vả rồi.” Lưu Thanh đột nhiên cảm thán.
Trần Tống Mạn ngậm chặt môi, không dám tiếp lời.
Cô nhìn về phía cửa hang, nếu không nhầm thì người nằm bên kia đã tỉnh. Trần Tống Mạn không dám quan sát lâu, sợ rằng Lưu Thanh sẽ phát hiện. Cho nên cô chỉ có thể vừa vâng dạ với y, vừa liếc chừng hướng bên kia.
Thấy Trương Tiểu Hồng ôm đầu ngồi dậy, cô mới xác định chị đã tỉnh. Vậy thì không được, không thể để Lưu Thanh phát hiện!
Hiện tại cô đứng đối diện với lưới sắt, còn Lưu Thanh thì đứng ngược hướng cô. Y nhướn mắt, đột ngột quan sát cô.
Hỏng rồi, vừa rồi y đã hỏi cái gì? Trần Tống Mạn chỉ lo lắng nhìn Trương Tiểu Hồng, cơ bản không chú tâm tới lời nói của y.
“Về việc cậu em bị bệnh, em biết nhiều hay ít?” Thật may Lưu Thanh cũng không hỏi lại câu hỏi kia, mà chuyển đề tài sang Chúc Thần.
Tuy rằng Trần Tống Mạn không biết vì sao y đối với cậu mình lại có hứng thú, nhưng điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là kéo dài thời gian, đánh lạc hướng Lưu Thanh để Trương Tiểu Hồng nhanh chóng chạy thoát. Màu da cô tái nhợt, trên má có chút ửng đỏ bất thường, bờ môi thì khô nứt. Cô bặm môi: “Tôi không rõ ông ấy nhập viện khi nào, thành thật mà nói, từ năm 16 tuổi tôi đã không còn gặp lại cậu tôi.”
“Ồ!” Lưu Thanh tỏ ra hứng thú, “trước kia ông ấy làm nghề gì?”
Trần Tống Mạn tò mò nhìn y một cái: “Hai người là bạn tốt, sao anh lại không biết cậu làm nghề gì.”
Lưu Thanh nghe cô lật ngược vấn đề, ý cười trong mắt càng sâu: “Cô em đây là đang chất vất anh sao?” Y quay đầu đi, ngẩng mặt nhìn mây trắng trên trời. “Lúc bọn anh gặp nhau, anh chưa từng nghe ông ấy nói đến nghề nghiệp. Nhưng anh có thể thấy ông ấy không phải kẻ vô công rỗi nghề, như vậy trước kia cũng làm việc không bình thường.”
Trần Tống Mạn thừa dịp y đang tâm sự, liền đảo tầm mắt qua cửa hang bên kia — Trương Tiểu Hồng bấy giờ đã không còn tung tích.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục đẩy đưa câu chuyện: “Lúc đó tôi còn nhỏ, không nhớ rõ lắm.” Lời vừa thốt ra, cô liền hối hận.
Quả nhiên khi nghe xong, Lưu Thanh lập tức xoay người lại nhìn cô. Y nheo mắt, biểu cảm cay nghiệt và hiểm độc: “Mày nói gì đấy?”
Trần Tống Mạn biết đã lỡ lời, trong đầu tưởng tượng ra thảm cảnh mà cô sắp phải đối mặt. Thần trí cô rối rắm, cô nên làm gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ!
Không đợi cô nghĩ ra cớ để trả lời, cô chợt thấy ánh nhìn y chuyển về phía Trương Tiểu Hồng ban nãy, nhìn một hồi lâu.
“À, chả trách.” Y kỳ quặc nói một câu khiến Trần Tống Mạn sợ tới mức thân thể co rụt lại.
Lưu Thanh nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi anh đánh ngất bạn em, chỉ là không muốn bạn em nghe được cuộc nói chuyện này. Nhưng hiện tại xem ra bạn em hiểu lầm anh thì phải.”
Trần Tống Mạn gật gật đầu, trong lòng mắng thầm: Hiểu lầm cái búa!
“Cô ấy hiểu lầm anh sẽ làm gì bất lợi với tôi.” Trần Tống Mạn ra vẻ thoải mái khoát tay, “một lát tôi khi trở về tôi sẽ nói rõ, chúng ta chỉ đơn thuần trò chuyện mà…” Lời của cô nghẹn trong cổ họng.
Bởi vì trên vai cô là một ống sắt lạnh lẽo.
Súng lục.
Cô run rẩy một chút, sau đó im lặng hoàn toàn.
“Trở về?” Lưu Thanh mạnh bạo kéo mái tóc dài của cô, cưỡng ép cô quay mặt về phía y, mặc cho da đầu Trần Tống Mạn đang đau rát. “Mày còn nhớ xác chết ở sau bệnh viện không?” Y thấp giọng nói bên tai cô, “giờ tao giết mày tại đây, không ai truy cứu được tao, hung thủ nghiễm nhiên sẽ là cô bạn gái vừa bỏ chạy của mày.”
Thế lực của y bao lớn, Trần Tống Mạn đã không mường tượng được nữa.
“Mày đơn thuần nghĩ tao sẽ thả mày đi?” Lưu Thanh cười nhạo.
Hiện tại cô bị lời nói của y dọa đến sợ mặt cắt không còn giọt máu, càng không nghĩ nhiều, tay chân quờ quạng muốn phản kháng kẻ đang uy hiếp mình, nhưng y dễ dàng né tránh đi. Đáng sợ hơn là lúc y nói những lời này, biểu cảm luôn luôn tươi cười.
“Mày đừng gạt tao.” Cẳng chân Lưu Thanh bị Trần Tống Mạn hoảng loạn đá trúng khiến y có phần tức giận. Y nhấc chân lên, sút vào chân cô một phát. Cô chỉ thấy cảm giác đau đớn lan tỏa, không tự chủ được sẽ khuỵu xuống.
Lưu Thanh túm tóc cô, họng súng theo bả vai chuyển ra sau gáy. Tim đánh thót một giây, cô đủ biết đó là súng thật.
Bấy giờ đầu óc cô ong ong, da đầu đau không chịu được nhưng cô không thể làm cách nào để giảm bớt cơn đau. Đầu gối khuỵu trên đất, may mắn là một tầng mỏng manh rêu xanh bao phủ trên đất, cho nên lúc cô quỳ xuống không phải quá đau, chỉ là cô không còn sức lực để bỏ trốn nữa.
Cô không động đậy được, cơn đau cũng dần dần chai lì, nhưng trong lòng cô nghẹn ngào uất ức đến rơi nước mắt. Đôi con ngươi nhìn thấy một mảng trời trong suốt và mây trắng bồng bềnh, cô không thấy được Lưu Thanh, càng không mường tượng ra bộ dạng của mình lúc này. Nhưng không nói cũng biết, nhất định rất chật vật, thê thảm.
“Con kia, tao cho mày cơ hội sống.” Giọng khàn đục của y vang lên. “Mày nói Augus có phải cớm chìm không?” Y hất tay khỏi suối tóc dài khiến Trần Tống Mạn lảo đảo ngã ra đất.
Quần áo của cô đều dính bùn, tóc dài tản ra trên đất, da dẻ tái nhợt, thật giống như một nữ quỷ chui lên từ địa ngục.
Vừa ngã xuống đất, Trần Tống Mạn theo bản năng lấy tay cào trên đất, mồ hôi ướt đẫm quần áo bệnh nhân. Cô cắn răng chịu đựng cơn đau nhức ở đùi, cố gắng trườn đi.
“A—“ Cô hét thảm một tiếng.
Lưu Thanh nhanh chóng vòng tới phía trước cô, dùng lực đá vào cổ tay nhỏ bé. Dường như cô nghe thấy tiếng ‘răng rắc’ ở bên tai, rồi một lần nữa sự đau đớn lại lan tỏa trong từng thớ thịt.
Mặt cô áp vào rêu, môi há to, trong cổ họng không phát ra một âm tiết nào.
“Nghĩ tao đùa hả?” Lưu Thanh ngồi xổm, họng súng đen ngòm đặt ngay sườn mặt cô, lạnh lẽo chạm vào làn da trắng bệch. “Nói, nó có phải cớm chìm hay không?”
Trần Tống Mạn thống khổ nhắm mắt.
Trước mắt bỗng chốc hiện ra rất nhiều người. Cha cô, mẹ cô, Giang Uyển Chi, Trần Phinh Đình, bạn bè thời cấp hai, cấp ba, học trưởng mà cô thầm mến. Còn có những người bạn gặp sau này, Augus, Trương Tiểu Hồng, và cả Giang Hành. Nửa giờ trước, cô vẫn đang ở bên cạnh anh, trao anh một nụ hôn nồng ấm; vậy mà lúc này lại trong tình cảnh thập tử nhất sinh. Người ta thường nói, lúc nguy nan nhất là lúc cuộc đời như một cuốn phim chiếu chậm, quả thật chẳng sai.
Vừa nãy cô vừa ngã nhào trên đất, giống như va muốn vỡ trán; giờ mồ hôi hòa lẫn nước mắt, khốn đốn tận cùng, cô cũng không rõ cục diện đang diễn ra theo chiều hướng gì nữa. Trần Tống Mạn khó khăn hít thở từng đợt, giọng nói đứt quãng: “Tôi không biết anh đang nói gì… a!” Lời chưa trọn vẹn, lại bị y đá thêm một đá vào vai.
Cô lộn hai vòng trên đất, khi dừng lại vẫn là sườn mặt tiếp rêu xanh.
Mũi giày thể thao màu xám cũ kỹ của Lưu Thanh phóng đại trước mắt cô, cuối cùng dừng hẳn. Hắn ngồi xuống, chậm rãi hỏi cô: “Tao hỏi lần chót, Augus nằm vùng phải không? Và quyển nhật ký của nó giấu ở chỗ nào?”
Trần Tống Mạn cười khổ, thân thể đau nhức không ngừng: “Tôi thật sự không biết… anh đang nói gì… hắn trước kia tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, còn đi… đi nước ngoài du học. Sau này… là nhà hắn, đưa hắn tới. Nhà bọn họ… tranh giành gia tài, anh trai…” Ý thức cô ngày càng mơ hồ, lời nói vỡ tan thành những mảnh vụn, không tạo nên một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng, cô suy kiệt ngã trên đất, thở hổn hển. Tay chân không động đậy nổi, chỉ còn biết trơ mắt nhìn Lưu Thanh chậm chạp đứng dậy trước mặt mình. Cô nhắm mắt, vành tai kề trên đất.
Dường như cô nghe tiếng mẹ năm nào.
Mà sở dĩ Lưu Thanh còn chần chừ, là bởi vì y đang suy xét. Y suy xét xem có nên tin tưởng Trần Tống Mạn hay không. Rốt cuộc, dựa vào kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm của y, y tin rằng Trần Tống Mạn chẳng hề nói dối. Quả thật cô ta không biết gì về chuyện này.
Y không tin một con đàn bà qua lại với Augus không quá nửa năm, ngay lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc – lại có thể che chở một người đàn ông, nhất là người đàn ông này không phải nhân tình của ả. Cho nên, y tin chắc nhận định của mình.
Nghĩ đến đây, Lưu Thanh có chút hối hận về quyết định ngày hôm nay.
Trước kia y luôn khăng khăng rằng Trần Tống Mạn và Augus có mối quan hệ mật thiết hơn những gì thể hiện bên ngoài, mà cô ta cũng biết rõ thân phận Augus; cho nên y mới thừa dịp này mượn gió bẻ măng, chính là để uy hiếp moi ra nguồn cơn Augus có phải cớm chìm hay không. Đáng tiếc chẳng như mong muốn.
Tuy vậy… Lưu Thanh cúi đầu nhìn Trần Tống Mạn đang thở yếu ớt, chậm rãi giơ cao khẩu súng lục, kéo nòng.
Y đã vạch ra kế hoạch hoàn chỉnh, mặc kệ cô ta cho mình đáp án ra sao, thì cô ta cũng không còn mạng quay về nữa.
Vài giây sau đó, họng súng nhắm thẳng vào đầu Trần Tống Mạn.
Lưu Thanh nghe xong, trên mặt hiện lên biểu cảm tiếc nuối. Y lắc lắc đầu, giống như thương xót cho bạn cũ: “Tội nghiệp quá. Cậu em ở đây lâu như vậy, nhưng vẫn không có chuyển biến hay sao?”
Trần Tống Mạn mím môi: “Tôi không biết, lúc tôi gặp lại cậu, còn bị ông ấy đá bay ra ngoài.”
Cô có cảm giác thần kinh của mình đã căng đến cực hạn, giữa tiết trời rét mướt, ấy mà da đầu cô không ngừng vã mồ hôi. Hơn nữa bị gió lạnh thổi, tựa hồ đặt một thùng băng ở đỉnh đầu, Trần Tống Mạn vô cùng mệt mỏi.
Trước mặt gã đàn ông thâm sâu khó lường kia, cô càng không biết y muốn gì. Tuy nhiên y hỏi thì phải trả lời, mà cô cũng lờ mờ đoán ra được, y đang khảo xem lời cô nói và lời Augus nói có thực sự khớp với nhau không.
Nói cách khác, chỉ cần cô nhỡ một lời sẽ hại chết Augus.
Cô thấy tim mình đập thình thịch như trống, từng li từng tí như muốn nhảy khỏi lồng ngực mình. Cô nhìn chằm chặp Lưu Thanh, mỗi một cử chỉ, động tác của y; dù là đầu ngón tay vừa động, đều sẽ khiến hô hấp của cô đình trệ.
“Augus vất vả rồi.” Lưu Thanh đột nhiên cảm thán.
Trần Tống Mạn ngậm chặt môi, không dám tiếp lời.
Cô nhìn về phía cửa hang, nếu không nhầm thì người nằm bên kia đã tỉnh. Trần Tống Mạn không dám quan sát lâu, sợ rằng Lưu Thanh sẽ phát hiện. Cho nên cô chỉ có thể vừa vâng dạ với y, vừa liếc chừng hướng bên kia.
Thấy Trương Tiểu Hồng ôm đầu ngồi dậy, cô mới xác định chị đã tỉnh. Vậy thì không được, không thể để Lưu Thanh phát hiện!
Hiện tại cô đứng đối diện với lưới sắt, còn Lưu Thanh thì đứng ngược hướng cô. Y nhướn mắt, đột ngột quan sát cô.
Hỏng rồi, vừa rồi y đã hỏi cái gì? Trần Tống Mạn chỉ lo lắng nhìn Trương Tiểu Hồng, cơ bản không chú tâm tới lời nói của y.
“Về việc cậu em bị bệnh, em biết nhiều hay ít?” Thật may Lưu Thanh cũng không hỏi lại câu hỏi kia, mà chuyển đề tài sang Chúc Thần.
Tuy rằng Trần Tống Mạn không biết vì sao y đối với cậu mình lại có hứng thú, nhưng điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là kéo dài thời gian, đánh lạc hướng Lưu Thanh để Trương Tiểu Hồng nhanh chóng chạy thoát. Màu da cô tái nhợt, trên má có chút ửng đỏ bất thường, bờ môi thì khô nứt. Cô bặm môi: “Tôi không rõ ông ấy nhập viện khi nào, thành thật mà nói, từ năm 16 tuổi tôi đã không còn gặp lại cậu tôi.”
“Ồ!” Lưu Thanh tỏ ra hứng thú, “trước kia ông ấy làm nghề gì?”
Trần Tống Mạn tò mò nhìn y một cái: “Hai người là bạn tốt, sao anh lại không biết cậu làm nghề gì.”
Lưu Thanh nghe cô lật ngược vấn đề, ý cười trong mắt càng sâu: “Cô em đây là đang chất vất anh sao?” Y quay đầu đi, ngẩng mặt nhìn mây trắng trên trời. “Lúc bọn anh gặp nhau, anh chưa từng nghe ông ấy nói đến nghề nghiệp. Nhưng anh có thể thấy ông ấy không phải kẻ vô công rỗi nghề, như vậy trước kia cũng làm việc không bình thường.”
Trần Tống Mạn thừa dịp y đang tâm sự, liền đảo tầm mắt qua cửa hang bên kia — Trương Tiểu Hồng bấy giờ đã không còn tung tích.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục đẩy đưa câu chuyện: “Lúc đó tôi còn nhỏ, không nhớ rõ lắm.” Lời vừa thốt ra, cô liền hối hận.
Quả nhiên khi nghe xong, Lưu Thanh lập tức xoay người lại nhìn cô. Y nheo mắt, biểu cảm cay nghiệt và hiểm độc: “Mày nói gì đấy?”
Trần Tống Mạn biết đã lỡ lời, trong đầu tưởng tượng ra thảm cảnh mà cô sắp phải đối mặt. Thần trí cô rối rắm, cô nên làm gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ!
Không đợi cô nghĩ ra cớ để trả lời, cô chợt thấy ánh nhìn y chuyển về phía Trương Tiểu Hồng ban nãy, nhìn một hồi lâu.
“À, chả trách.” Y kỳ quặc nói một câu khiến Trần Tống Mạn sợ tới mức thân thể co rụt lại.
Lưu Thanh nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi anh đánh ngất bạn em, chỉ là không muốn bạn em nghe được cuộc nói chuyện này. Nhưng hiện tại xem ra bạn em hiểu lầm anh thì phải.”
Trần Tống Mạn gật gật đầu, trong lòng mắng thầm: Hiểu lầm cái búa!
“Cô ấy hiểu lầm anh sẽ làm gì bất lợi với tôi.” Trần Tống Mạn ra vẻ thoải mái khoát tay, “một lát tôi khi trở về tôi sẽ nói rõ, chúng ta chỉ đơn thuần trò chuyện mà…” Lời của cô nghẹn trong cổ họng.
Bởi vì trên vai cô là một ống sắt lạnh lẽo.
Súng lục.
Cô run rẩy một chút, sau đó im lặng hoàn toàn.
“Trở về?” Lưu Thanh mạnh bạo kéo mái tóc dài của cô, cưỡng ép cô quay mặt về phía y, mặc cho da đầu Trần Tống Mạn đang đau rát. “Mày còn nhớ xác chết ở sau bệnh viện không?” Y thấp giọng nói bên tai cô, “giờ tao giết mày tại đây, không ai truy cứu được tao, hung thủ nghiễm nhiên sẽ là cô bạn gái vừa bỏ chạy của mày.”
Thế lực của y bao lớn, Trần Tống Mạn đã không mường tượng được nữa.
“Mày đơn thuần nghĩ tao sẽ thả mày đi?” Lưu Thanh cười nhạo.
Hiện tại cô bị lời nói của y dọa đến sợ mặt cắt không còn giọt máu, càng không nghĩ nhiều, tay chân quờ quạng muốn phản kháng kẻ đang uy hiếp mình, nhưng y dễ dàng né tránh đi. Đáng sợ hơn là lúc y nói những lời này, biểu cảm luôn luôn tươi cười.
“Mày đừng gạt tao.” Cẳng chân Lưu Thanh bị Trần Tống Mạn hoảng loạn đá trúng khiến y có phần tức giận. Y nhấc chân lên, sút vào chân cô một phát. Cô chỉ thấy cảm giác đau đớn lan tỏa, không tự chủ được sẽ khuỵu xuống.
Lưu Thanh túm tóc cô, họng súng theo bả vai chuyển ra sau gáy. Tim đánh thót một giây, cô đủ biết đó là súng thật.
Bấy giờ đầu óc cô ong ong, da đầu đau không chịu được nhưng cô không thể làm cách nào để giảm bớt cơn đau. Đầu gối khuỵu trên đất, may mắn là một tầng mỏng manh rêu xanh bao phủ trên đất, cho nên lúc cô quỳ xuống không phải quá đau, chỉ là cô không còn sức lực để bỏ trốn nữa.
Cô không động đậy được, cơn đau cũng dần dần chai lì, nhưng trong lòng cô nghẹn ngào uất ức đến rơi nước mắt. Đôi con ngươi nhìn thấy một mảng trời trong suốt và mây trắng bồng bềnh, cô không thấy được Lưu Thanh, càng không mường tượng ra bộ dạng của mình lúc này. Nhưng không nói cũng biết, nhất định rất chật vật, thê thảm.
“Con kia, tao cho mày cơ hội sống.” Giọng khàn đục của y vang lên. “Mày nói Augus có phải cớm chìm không?” Y hất tay khỏi suối tóc dài khiến Trần Tống Mạn lảo đảo ngã ra đất.
Quần áo của cô đều dính bùn, tóc dài tản ra trên đất, da dẻ tái nhợt, thật giống như một nữ quỷ chui lên từ địa ngục.
Vừa ngã xuống đất, Trần Tống Mạn theo bản năng lấy tay cào trên đất, mồ hôi ướt đẫm quần áo bệnh nhân. Cô cắn răng chịu đựng cơn đau nhức ở đùi, cố gắng trườn đi.
“A—“ Cô hét thảm một tiếng.
Lưu Thanh nhanh chóng vòng tới phía trước cô, dùng lực đá vào cổ tay nhỏ bé. Dường như cô nghe thấy tiếng ‘răng rắc’ ở bên tai, rồi một lần nữa sự đau đớn lại lan tỏa trong từng thớ thịt.
Mặt cô áp vào rêu, môi há to, trong cổ họng không phát ra một âm tiết nào.
“Nghĩ tao đùa hả?” Lưu Thanh ngồi xổm, họng súng đen ngòm đặt ngay sườn mặt cô, lạnh lẽo chạm vào làn da trắng bệch. “Nói, nó có phải cớm chìm hay không?”
Trần Tống Mạn thống khổ nhắm mắt.
Trước mắt bỗng chốc hiện ra rất nhiều người. Cha cô, mẹ cô, Giang Uyển Chi, Trần Phinh Đình, bạn bè thời cấp hai, cấp ba, học trưởng mà cô thầm mến. Còn có những người bạn gặp sau này, Augus, Trương Tiểu Hồng, và cả Giang Hành. Nửa giờ trước, cô vẫn đang ở bên cạnh anh, trao anh một nụ hôn nồng ấm; vậy mà lúc này lại trong tình cảnh thập tử nhất sinh. Người ta thường nói, lúc nguy nan nhất là lúc cuộc đời như một cuốn phim chiếu chậm, quả thật chẳng sai.
Vừa nãy cô vừa ngã nhào trên đất, giống như va muốn vỡ trán; giờ mồ hôi hòa lẫn nước mắt, khốn đốn tận cùng, cô cũng không rõ cục diện đang diễn ra theo chiều hướng gì nữa. Trần Tống Mạn khó khăn hít thở từng đợt, giọng nói đứt quãng: “Tôi không biết anh đang nói gì… a!” Lời chưa trọn vẹn, lại bị y đá thêm một đá vào vai.
Cô lộn hai vòng trên đất, khi dừng lại vẫn là sườn mặt tiếp rêu xanh.
Mũi giày thể thao màu xám cũ kỹ của Lưu Thanh phóng đại trước mắt cô, cuối cùng dừng hẳn. Hắn ngồi xuống, chậm rãi hỏi cô: “Tao hỏi lần chót, Augus nằm vùng phải không? Và quyển nhật ký của nó giấu ở chỗ nào?”
Trần Tống Mạn cười khổ, thân thể đau nhức không ngừng: “Tôi thật sự không biết… anh đang nói gì… hắn trước kia tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, còn đi… đi nước ngoài du học. Sau này… là nhà hắn, đưa hắn tới. Nhà bọn họ… tranh giành gia tài, anh trai…” Ý thức cô ngày càng mơ hồ, lời nói vỡ tan thành những mảnh vụn, không tạo nên một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng, cô suy kiệt ngã trên đất, thở hổn hển. Tay chân không động đậy nổi, chỉ còn biết trơ mắt nhìn Lưu Thanh chậm chạp đứng dậy trước mặt mình. Cô nhắm mắt, vành tai kề trên đất.
Dường như cô nghe tiếng mẹ năm nào.
Mà sở dĩ Lưu Thanh còn chần chừ, là bởi vì y đang suy xét. Y suy xét xem có nên tin tưởng Trần Tống Mạn hay không. Rốt cuộc, dựa vào kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm của y, y tin rằng Trần Tống Mạn chẳng hề nói dối. Quả thật cô ta không biết gì về chuyện này.
Y không tin một con đàn bà qua lại với Augus không quá nửa năm, ngay lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc – lại có thể che chở một người đàn ông, nhất là người đàn ông này không phải nhân tình của ả. Cho nên, y tin chắc nhận định của mình.
Nghĩ đến đây, Lưu Thanh có chút hối hận về quyết định ngày hôm nay.
Trước kia y luôn khăng khăng rằng Trần Tống Mạn và Augus có mối quan hệ mật thiết hơn những gì thể hiện bên ngoài, mà cô ta cũng biết rõ thân phận Augus; cho nên y mới thừa dịp này mượn gió bẻ măng, chính là để uy hiếp moi ra nguồn cơn Augus có phải cớm chìm hay không. Đáng tiếc chẳng như mong muốn.
Tuy vậy… Lưu Thanh cúi đầu nhìn Trần Tống Mạn đang thở yếu ớt, chậm rãi giơ cao khẩu súng lục, kéo nòng.
Y đã vạch ra kế hoạch hoàn chỉnh, mặc kệ cô ta cho mình đáp án ra sao, thì cô ta cũng không còn mạng quay về nữa.
Vài giây sau đó, họng súng nhắm thẳng vào đầu Trần Tống Mạn.