Từ lúc Hoàng Nhạc lên tiếng, sắc mặt Giang Uyển Chi đã không còn kiêu ngạo như trước. Thẳng đến khi một câu chốt hạ, ý định đuổi khách đã rõ như ban ngày. Bà ta chỉ có thể tỏ ra bình thản với y, sau đó đưa tay chỉnh lại viên kim cương cài áo trước ngực mình, lại nhìn qua bảng tên của Hoàng Nhạc.
“Bác sĩ Hoàng Nhạc đúng không, tôi nhớ kỹ rồi.” Giang Uyển Chi quay đầu hướng về phía Trần Tống Mạn, “Mạn Mạn, đây là lần cuối dì đến thăm con.”
Tuy rằng dáng điệu hết sức ôn hòa nhưng đôi con ngươi lại không giấu đi sự độc ác: “Con cứ yên tâm ở đây đi. Con chớ lo, dì còn sống ngày nào, thì ngày đó con đừng mơ có thể xuất viện.”
Trần Tống Mạn nghe xong, khóe môi cong lên, trong mắt không có nét cười đáp: “Vậy hả? Dì ơi, đêm khuya đi ngủ cẩn thận nhé dì, ba con ông ấy sẽ tìm gặp dì, lúc đó ông ấy chết rất thê thảm.”
Sắc mặt Giang Uyển Chi trắng nhợt, xương cốt cũng dựng đứng lên. Bà ta cùng với Trần Phinh Đình nện gót giày cồm cộp xuống sàn nhà, ngún nguẩy rời khỏi phòng trực ban.
Trương Tiểu Hồng bấy giờ mới vội vã nói với cô: “Chị phải đi gọi điện thoại cho bạn chị bên khu 9, bảo nó đừng cho mụ ta vào.”
Trần Tống Mạn ngồi sừng sững tại chỗ, tầm mắt chăm chú nhìn theo bà ta. Cho tới lúc bóng lưng Giang Uyển Chi biến mất nơi cuối hành lang, cô mới nhẹ nhàng thở hắt ra một tiếng, rã rời dựa vào xe lăn.
“Không cần đâu chị.” Cô lại nhìn về phía ấy, “bà ta sẽ không tới khu 9.”
Khi nói lời này, biểu cảm của cô thật tệ hại, xem chừng rất mệt mỏi và nhiều suy tư. Những ngày qua cô sống khá thư thái, nhưng chỉ cần đối diện với bà ta là có cảm tưởng mọi thứ đều trở nên khó lường. Trái ngược với sự băn khoăn của Trần Tống Mạn, chờ Giang Uyển Chi vừa đi, y liền ngồi xổm bên cạnh xe lăn cô như một chú cún khổng lồ, tay vịn xe lăn, vừa thè lưỡi vừa thở hồng hộc.
“Phù phù phù!” Y vỗ cánh tay Trần Tống Mạn, nhìn cô, lại liếc mắt ngó Trương Tiểu Hồng, cả người dường như vô cùng hưng phấn. “Vừa rồi biểu hiện của tôi được không, được không? Có phải tôi đây đẹp trai lai láng, tỏa sáng hào quang?” Động tác của y chẳng khác nào đứa trẻ con, cứ nhảy lên rồi ngồi thụp xuống.
Trần Tống Mạn nhìn y, thấy trong mắt y tràn ngập sự mong chờ, vì thế cô bật một ngón cái lên, tiếp theo lại bật thêm một ngón cái nữa. Lời khen ngợi bằng hành động này khiến y thích thú không thôi.
“Không chỉ đẹp trai mà còn khí chất ngời ngời.” Trần Tống Mạn vỗ vỗ bả vai Hoàng Nhạc, tự đáy lòng cất cao lời tán thưởng với y.
Trương Tiểu Hồng đỏ bừng gò má: “Bác sĩ Hoàng, không ngờ anh lại tài ba như thế. Tôi thật sự rất sùng bái anh! Có trời mới biết lúc anh mở miệng thì gương mặt của bà ta khó coi đến độ nào, ha ha, ha ha ha—” Chị vừa bộc lộ sự khoái chí, vừa vươn bàn tay to dùng lực vỗ đồm độp vào lưng Hoàng Nhạc. Cứ cười một tiếng là đánh một cái, đánh đến Hoàng Nhạc ho khan không nói được câu nào, chỉ biết cố gắng né trái né phải tránh cú nện ngàn cân.
Trần Tống Mạn ngắm hai người dở hơi trước mặt, tâm trạng buồn bực cũng vơi đi ít nhiều.
Đối với Hoàng Nhạc, cô cảm ơn không hết. Xem ra hai người bọn họ đối xử cũng thật tốt với cô. Nghĩ như vậy, Trần Tống Mạn bất giác vui vẻ mỉm cười. Nhưng nụ cười cũng vụt tắt rất nhanh. Cô đưa tay kéo kéo áo blouse của Hoàng Nhạc, rướn cổ hỏi: “Này, từ khi nào Giang Hành biến anh thành người giám hộ cho tôi, sao tôi không biết?”
Nhắc đến việc trên, Hoàng Nhạc chỉ gãi gãi đầu: “Quá trình cụ thể tôi không rõ lắm, lúc nhận hồ sơ của cô tôi cũng chẳng cẩn thận xem. Vì vậy lúc phát hiện chuyện này, tôi chưa kịp hỏi Giang Hành thì hắn đã đi.” Y làm ra bộ suy xét. “Bình thường người giám hộ bệnh nhân tâm thần đều là người thân thích, ví như cha mẹ, anh chị em ruột. Ngoài ra còn có họ hàng xa, hoặc bạn bè. Tuy nhiên họ hàng xa hoặc bạn bè bình thường thì phải tự nguyện giám hộ. Giống như tình huống của cô thì không có ai thân thuộc nguyện ý làm người giám hộ cho cô, thế nên là…”
Trương Tiểu Hồng đứng một bên giật giật tay áo Hoàng Nhạc, y quay đầu, chỉ thấy Trương Tiểu Hồng nháy nháy mắt kịch liệt liên hồi.
Bấy giờ y mới ý thức được mình vừa lỡ lời, trên mặt cũng hiện lên biểu cảm áy náy, liền xua tay phân bua: “Tôi không có ý như vậy!”
Trần Tống Mạn lắc đầu: “Không sao đâu.”
Mẹ mất sớm, cha cũng rời khỏi dương gian. Cậu út vào bệnh viện tâm thần, người thân duy nhất còn sống bên ngoài là bà ngoại. Nhưng bà ngoại tuổi tác đã cao, săn sóc cho bản thân còn khó, vậy làm sao có thể săn sóc mình?
Cả Giang Uyển Chi lẫn Trần Phinh Đình, hai kẻ này đánh chết cũng không làm người giám hộ. Bọn họ còn ước cho cô chết nhanh một chút nên bỏ mặc cô ở viện tâm thần cho tự vật lộn với cuộc đời, vì thế hoàn toàn không có khả năng cô yên ổn ở đây bằng tiền của bọn họ.
Chờ đã… Trần Tống Mạn đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng!
Cô vội vã ngẩng đầu, trong giọng nói tràn đầy luống cuống: “Chi phí của bệnh nhân nhập viện, có phải đều do người giám hộ chi trả hay không?”
Hoàng Nhạc bị cô làm cho hoảng, y theo bản năng thành thật gật đầu. Trần Tống Mạn im lặng cúi đầu xuống, những phép toán trong não cũng linh chuyển rất nhanh.
Từ khi cô vào viện đến giờ, thời gian đã hơn một năm. Ở thì ở phòng VIP, có y tá riêng, uống thuốc tốt nhất; ngoài ra mỗi ngày cộng thêm khoản ăn uống, phí bảo vệ, phí sưởi ấm, vụn vặt linh tinh hằng hà sa số khác cộng vào. Trần Tống Mạn đột nhiên chẳng dám tính nữa. Ánh mắt cô có chút đờ ra, lẳng lặng nhìn chằm chằm về khoảng không phía trước.
“Vậy… cho hỏi, Augus ở cạnh phòng tôi, một tháng hắn phải trả cho bệnh viện bao nhiêu tiền?” Trần Tống Mạn nuốt nước bọt, thận trọng hỏi.
Ở phương diện này Hoàng Nhạc không rõ ràng, vì thế bốn mắt đều tập trung ở người Trương Tiểu Hồng đang đứng đó.
Trương Tiểu Hồng chảy mồ hôi lạnh, tiếp theo giơ mười ngón tay lên đếm: “Dựa theo chi phí ở đây, ba tháng sẽ có một đợt trị liệu. Tiền thuốc có thể không nhiều, nhưng mỗi ngày cũng hơn mười. Viện phí phòng VIP một tháng 2000. Phí trị liệu chị không biết tính sao, thường thì bác sĩ Giang khám bệnh, một giờ được năm trăm đồng.[1]”
[1]Tiền trong bản gốc viết như vậy, mình cũng không biết nó là bao nhiêu nữa nên giữ nguyên. Bạn nào biết chỉ mình mình sửa nha.
“Dừng chị!” Sắc mặt cô tái nhợt cắt ngang lời cùa Trương Tiểu Hồng.
Cô ôm ngực của mình, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là ‘cảm giác đau lòng’ trong truyền thuyết.
—
Trên đường trở về, Trần Tống Mạn từ chối sự hỗ trợ của Trương Tiểu Hồng, cô chỉ lặng lẽ quay bóng lưng cô độc rồi yết ớt nói ‘để em yên tĩnh một chút’, tiếp theo tự mình lăn xe về phía trước, còn Trương Tiểu Hồng thảnh thơi theo sau.
Trần Tống Mạn một mình lăn xe trên hành lang, trong lúc nhất thời chẳng biết rẽ hướng nào, bèn rẽ lung tung không định hướng. Bất tri bất giác, cô đi tới khu 9.
Cô nhìn dòng người trong hành lang khu 9, chợt thở dài, sau đó tiếp tục phe phẩy xe lăn tiến lên, đi tới trước phòng bệnh của cậu cô.
Phòng cô là phòng đơn, không giống với phòng cậu phải ở chung với mấy người bệnh trạng tương tự. Bởi vì mắc bệnh, giờ phút này ông ấy ngồi bó gối trên giường, ánh mắt mờ mịt không biết suy nghĩ điều gì, cổ chân bị dây đàn hồi buộc lấy, không thể rời đi. Trần Tống Mạn nhìn qua ô cửa sổ một lát, cô chợt cảm giác được Trương Tiểu Hồng đang vỗ về đôi vai mình.
Cô ngẩng đầu, nhận ra Trương Tiểu Hồng đã cùng y tá phòng bệnh nói chuyện xong, y tá kia đồng ý để Trần Tống Mạn vào thăm cậu. Trần Tống Mạn cảm kích nhìn hai người bọn họ, tiếp tục lăn xe tiến vào trong.
“Cậu, con là Mạn Mạn, con tới gặp cậu đây.” Trần Tống Mạn ngồi bên giường bệnh, lần đầu tiên không để ý đến Chúc Thần có phản ứng hay không, cũng như đang tự thủ thỉ với mình.
“Cậu biết chăng? Mụ đàn bà kia lại tới nữa.” Cô cố ý tránh tên Giang Uyển Chi, “bà ta nói, cha con từ lâu đã phản bội mẹ con.”
Ánh mắt của cô trở nên hỗn loạn, giọng nói không có chút cảm tình: “Bây giờ nhớ cha, cảm xúc cũng trở nên phức tạp.”
Ánh mặt trời theo song cửa sổ hắt vào, hắt lên hai người bọn họ, dường như đang cố xua tan sự buồn đau.
Người đàn ông trung niên và cô thiếu nữ trẻ tuổi, khung cảnh như thế, cho dù là người qua đường vô tình bắt gặp cũng sẽ thấy nao nao trong lòng.
Tại nơi ánh dương chiếu xuống, Trần Tống Mạn luôn lẩm bẩm huyên thuyên nói đủ chuyện trên đời, cô cũng không chú ý tới việc người đàn ông chân trần ngồi trên giường kia, ngón chân có hơi động đậy.
“Bác sĩ Hoàng Nhạc đúng không, tôi nhớ kỹ rồi.” Giang Uyển Chi quay đầu hướng về phía Trần Tống Mạn, “Mạn Mạn, đây là lần cuối dì đến thăm con.”
Tuy rằng dáng điệu hết sức ôn hòa nhưng đôi con ngươi lại không giấu đi sự độc ác: “Con cứ yên tâm ở đây đi. Con chớ lo, dì còn sống ngày nào, thì ngày đó con đừng mơ có thể xuất viện.”
Trần Tống Mạn nghe xong, khóe môi cong lên, trong mắt không có nét cười đáp: “Vậy hả? Dì ơi, đêm khuya đi ngủ cẩn thận nhé dì, ba con ông ấy sẽ tìm gặp dì, lúc đó ông ấy chết rất thê thảm.”
Sắc mặt Giang Uyển Chi trắng nhợt, xương cốt cũng dựng đứng lên. Bà ta cùng với Trần Phinh Đình nện gót giày cồm cộp xuống sàn nhà, ngún nguẩy rời khỏi phòng trực ban.
Trương Tiểu Hồng bấy giờ mới vội vã nói với cô: “Chị phải đi gọi điện thoại cho bạn chị bên khu 9, bảo nó đừng cho mụ ta vào.”
Trần Tống Mạn ngồi sừng sững tại chỗ, tầm mắt chăm chú nhìn theo bà ta. Cho tới lúc bóng lưng Giang Uyển Chi biến mất nơi cuối hành lang, cô mới nhẹ nhàng thở hắt ra một tiếng, rã rời dựa vào xe lăn.
“Không cần đâu chị.” Cô lại nhìn về phía ấy, “bà ta sẽ không tới khu 9.”
Khi nói lời này, biểu cảm của cô thật tệ hại, xem chừng rất mệt mỏi và nhiều suy tư. Những ngày qua cô sống khá thư thái, nhưng chỉ cần đối diện với bà ta là có cảm tưởng mọi thứ đều trở nên khó lường. Trái ngược với sự băn khoăn của Trần Tống Mạn, chờ Giang Uyển Chi vừa đi, y liền ngồi xổm bên cạnh xe lăn cô như một chú cún khổng lồ, tay vịn xe lăn, vừa thè lưỡi vừa thở hồng hộc.
“Phù phù phù!” Y vỗ cánh tay Trần Tống Mạn, nhìn cô, lại liếc mắt ngó Trương Tiểu Hồng, cả người dường như vô cùng hưng phấn. “Vừa rồi biểu hiện của tôi được không, được không? Có phải tôi đây đẹp trai lai láng, tỏa sáng hào quang?” Động tác của y chẳng khác nào đứa trẻ con, cứ nhảy lên rồi ngồi thụp xuống.
Trần Tống Mạn nhìn y, thấy trong mắt y tràn ngập sự mong chờ, vì thế cô bật một ngón cái lên, tiếp theo lại bật thêm một ngón cái nữa. Lời khen ngợi bằng hành động này khiến y thích thú không thôi.
“Không chỉ đẹp trai mà còn khí chất ngời ngời.” Trần Tống Mạn vỗ vỗ bả vai Hoàng Nhạc, tự đáy lòng cất cao lời tán thưởng với y.
Trương Tiểu Hồng đỏ bừng gò má: “Bác sĩ Hoàng, không ngờ anh lại tài ba như thế. Tôi thật sự rất sùng bái anh! Có trời mới biết lúc anh mở miệng thì gương mặt của bà ta khó coi đến độ nào, ha ha, ha ha ha—” Chị vừa bộc lộ sự khoái chí, vừa vươn bàn tay to dùng lực vỗ đồm độp vào lưng Hoàng Nhạc. Cứ cười một tiếng là đánh một cái, đánh đến Hoàng Nhạc ho khan không nói được câu nào, chỉ biết cố gắng né trái né phải tránh cú nện ngàn cân.
Trần Tống Mạn ngắm hai người dở hơi trước mặt, tâm trạng buồn bực cũng vơi đi ít nhiều.
Đối với Hoàng Nhạc, cô cảm ơn không hết. Xem ra hai người bọn họ đối xử cũng thật tốt với cô. Nghĩ như vậy, Trần Tống Mạn bất giác vui vẻ mỉm cười. Nhưng nụ cười cũng vụt tắt rất nhanh. Cô đưa tay kéo kéo áo blouse của Hoàng Nhạc, rướn cổ hỏi: “Này, từ khi nào Giang Hành biến anh thành người giám hộ cho tôi, sao tôi không biết?”
Nhắc đến việc trên, Hoàng Nhạc chỉ gãi gãi đầu: “Quá trình cụ thể tôi không rõ lắm, lúc nhận hồ sơ của cô tôi cũng chẳng cẩn thận xem. Vì vậy lúc phát hiện chuyện này, tôi chưa kịp hỏi Giang Hành thì hắn đã đi.” Y làm ra bộ suy xét. “Bình thường người giám hộ bệnh nhân tâm thần đều là người thân thích, ví như cha mẹ, anh chị em ruột. Ngoài ra còn có họ hàng xa, hoặc bạn bè. Tuy nhiên họ hàng xa hoặc bạn bè bình thường thì phải tự nguyện giám hộ. Giống như tình huống của cô thì không có ai thân thuộc nguyện ý làm người giám hộ cho cô, thế nên là…”
Trương Tiểu Hồng đứng một bên giật giật tay áo Hoàng Nhạc, y quay đầu, chỉ thấy Trương Tiểu Hồng nháy nháy mắt kịch liệt liên hồi.
Bấy giờ y mới ý thức được mình vừa lỡ lời, trên mặt cũng hiện lên biểu cảm áy náy, liền xua tay phân bua: “Tôi không có ý như vậy!”
Trần Tống Mạn lắc đầu: “Không sao đâu.”
Mẹ mất sớm, cha cũng rời khỏi dương gian. Cậu út vào bệnh viện tâm thần, người thân duy nhất còn sống bên ngoài là bà ngoại. Nhưng bà ngoại tuổi tác đã cao, săn sóc cho bản thân còn khó, vậy làm sao có thể săn sóc mình?
Cả Giang Uyển Chi lẫn Trần Phinh Đình, hai kẻ này đánh chết cũng không làm người giám hộ. Bọn họ còn ước cho cô chết nhanh một chút nên bỏ mặc cô ở viện tâm thần cho tự vật lộn với cuộc đời, vì thế hoàn toàn không có khả năng cô yên ổn ở đây bằng tiền của bọn họ.
Chờ đã… Trần Tống Mạn đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng!
Cô vội vã ngẩng đầu, trong giọng nói tràn đầy luống cuống: “Chi phí của bệnh nhân nhập viện, có phải đều do người giám hộ chi trả hay không?”
Hoàng Nhạc bị cô làm cho hoảng, y theo bản năng thành thật gật đầu. Trần Tống Mạn im lặng cúi đầu xuống, những phép toán trong não cũng linh chuyển rất nhanh.
Từ khi cô vào viện đến giờ, thời gian đã hơn một năm. Ở thì ở phòng VIP, có y tá riêng, uống thuốc tốt nhất; ngoài ra mỗi ngày cộng thêm khoản ăn uống, phí bảo vệ, phí sưởi ấm, vụn vặt linh tinh hằng hà sa số khác cộng vào. Trần Tống Mạn đột nhiên chẳng dám tính nữa. Ánh mắt cô có chút đờ ra, lẳng lặng nhìn chằm chằm về khoảng không phía trước.
“Vậy… cho hỏi, Augus ở cạnh phòng tôi, một tháng hắn phải trả cho bệnh viện bao nhiêu tiền?” Trần Tống Mạn nuốt nước bọt, thận trọng hỏi.
Ở phương diện này Hoàng Nhạc không rõ ràng, vì thế bốn mắt đều tập trung ở người Trương Tiểu Hồng đang đứng đó.
Trương Tiểu Hồng chảy mồ hôi lạnh, tiếp theo giơ mười ngón tay lên đếm: “Dựa theo chi phí ở đây, ba tháng sẽ có một đợt trị liệu. Tiền thuốc có thể không nhiều, nhưng mỗi ngày cũng hơn mười. Viện phí phòng VIP một tháng 2000. Phí trị liệu chị không biết tính sao, thường thì bác sĩ Giang khám bệnh, một giờ được năm trăm đồng.[1]”
[1]Tiền trong bản gốc viết như vậy, mình cũng không biết nó là bao nhiêu nữa nên giữ nguyên. Bạn nào biết chỉ mình mình sửa nha.
“Dừng chị!” Sắc mặt cô tái nhợt cắt ngang lời cùa Trương Tiểu Hồng.
Cô ôm ngực của mình, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là ‘cảm giác đau lòng’ trong truyền thuyết.
—
Trên đường trở về, Trần Tống Mạn từ chối sự hỗ trợ của Trương Tiểu Hồng, cô chỉ lặng lẽ quay bóng lưng cô độc rồi yết ớt nói ‘để em yên tĩnh một chút’, tiếp theo tự mình lăn xe về phía trước, còn Trương Tiểu Hồng thảnh thơi theo sau.
Trần Tống Mạn một mình lăn xe trên hành lang, trong lúc nhất thời chẳng biết rẽ hướng nào, bèn rẽ lung tung không định hướng. Bất tri bất giác, cô đi tới khu 9.
Cô nhìn dòng người trong hành lang khu 9, chợt thở dài, sau đó tiếp tục phe phẩy xe lăn tiến lên, đi tới trước phòng bệnh của cậu cô.
Phòng cô là phòng đơn, không giống với phòng cậu phải ở chung với mấy người bệnh trạng tương tự. Bởi vì mắc bệnh, giờ phút này ông ấy ngồi bó gối trên giường, ánh mắt mờ mịt không biết suy nghĩ điều gì, cổ chân bị dây đàn hồi buộc lấy, không thể rời đi. Trần Tống Mạn nhìn qua ô cửa sổ một lát, cô chợt cảm giác được Trương Tiểu Hồng đang vỗ về đôi vai mình.
Cô ngẩng đầu, nhận ra Trương Tiểu Hồng đã cùng y tá phòng bệnh nói chuyện xong, y tá kia đồng ý để Trần Tống Mạn vào thăm cậu. Trần Tống Mạn cảm kích nhìn hai người bọn họ, tiếp tục lăn xe tiến vào trong.
“Cậu, con là Mạn Mạn, con tới gặp cậu đây.” Trần Tống Mạn ngồi bên giường bệnh, lần đầu tiên không để ý đến Chúc Thần có phản ứng hay không, cũng như đang tự thủ thỉ với mình.
“Cậu biết chăng? Mụ đàn bà kia lại tới nữa.” Cô cố ý tránh tên Giang Uyển Chi, “bà ta nói, cha con từ lâu đã phản bội mẹ con.”
Ánh mắt của cô trở nên hỗn loạn, giọng nói không có chút cảm tình: “Bây giờ nhớ cha, cảm xúc cũng trở nên phức tạp.”
Ánh mặt trời theo song cửa sổ hắt vào, hắt lên hai người bọn họ, dường như đang cố xua tan sự buồn đau.
Người đàn ông trung niên và cô thiếu nữ trẻ tuổi, khung cảnh như thế, cho dù là người qua đường vô tình bắt gặp cũng sẽ thấy nao nao trong lòng.
Tại nơi ánh dương chiếu xuống, Trần Tống Mạn luôn lẩm bẩm huyên thuyên nói đủ chuyện trên đời, cô cũng không chú ý tới việc người đàn ông chân trần ngồi trên giường kia, ngón chân có hơi động đậy.