“Tôi đương nhiên hi vọng…” Trần Tống Mạn thốt ra, đột ngột ý thức được cái gì liền im lặng.
Nếu cô không bị bệnh tâm thần, rất có thể nửa đời còn lại phải ở trong này. Nói không chứng dưới thế lực của mẹ kế kia, bước chân ra khỏi cửa phòng bệnh cũng là điều không thể. Cô khẽ cắn môi dưới. Người này… Trần Tống Mạn ngẩng đầu nhìn Giang Hành, anh ta hiện tại đang cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc trên cánh tay cô. Người này vì sao lại hỏi như vậy?
“Thắc mắc vì sao tôi hỏi làm gì, cô lo cho bản thân còn tốt hơn đó.” Giang Hành tháo còng tay của cô ra, sau đó dùng băng gạc quấn vào vết thương, “nếu muốn biết cô có phải bệnh tâm thần hay không, tôi chỉ có thể nói với cô rằng bản báo cáo xét nghiệm kia là thật.”
Trần Tống Mạn nhíu mày: “Nếu là thật vì sao tôi không ấn tượng một tí nào về nó?”
“Lúc cha cô tìm đến chúng tôi, ông ấy yêu cầu chúng tôi kiểm tra tâm lý cô, nhưng điều kiện tiên quyết là không gây xáo trộn cuộc sống thường nhật của cô.” Anh vừa nói, vừa vững vàng tiến hành động tác, “nói cách khác, kiểm tra tâm lý là chúng tôi quan sát cuộc sống cô để làm báo cáo đấy.”
“Hơn nữa cô có hành vi phạm tội, lại tổng hợp thêm vào báo cáo nữa.” Giang Hành thắt nơ con bướm trên tay Trần Tống Mạn, rồi ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, “có gì muốn hỏi tiếp không?”
Trần Tống Mạn trầm mặc nửa ngày, khẽ cắn môi nói: “Các anh dựa vào cái gì mà phán tôi bệnh tâm thần? Tôi không đồng ý vì bình thường tôi không làm điều gì kích động cả!”
“Ok!” Giang Hành vươn tay xoay ghế cô về vị trí cũ, “cô không tin mình có bệnh, ừm, chúng ta làm một thí nghiệm đơn giản.”
Giang Hàng lấy trong túi áo ra chiếc bút, ấn nút, Trần Tống Mạn đang đối diện màn hình to màu trắng thì đột ngột đứng dậy. Giang Hành nhìn cô một cái.
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng máu chảy đầm đìa. Người đàn ông trung niên nằm trên giường, trước ngực có ba nhát dao – cảnh tưởng này... Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng. Sau đó, giống như hoạt hình, sắc máu càng ngày càng loang rộng ra trông rất quỷ quái. Cô chợt rùng mình, nhớ lại buổi sáng hôm ấy, cha mình nằm chết trên sàn nhà…
Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm những hình ảnh kia, rất nhiều suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Cô siết chặt ống quần, trên mu bàn tay nổi lên cả gân xanh. Ánh mắt cô ngày càng điên cuồng, gió lốc quét qua đáy mắt, biểu cảm cũng trở nên cẳng thẳng. Âm thanh rất khẽ của kim loại rơi xuống, Trần Tống Mạn khôi phục một tia lý trí.
Cô đau đầu kịch liệt, ngã người vào ghế. Đợi đến khi khôi phục hoàn toàn, cô mới biết rõ tình huống trước mắt, trên bàn đồ đạc lộn xộn, Giang Hành đứng cách cô không xa, mặt anh ta còn có một vết thương. Màn hình cũng trắng như cũ. Mà chính cô lại đang nắm cái ống tiêm, trên châm còn có ít máu đỏ.
Rõ ràng, cô suy sụp, thì ra là vậy, thì ra cô có chứng tâm thần! Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm vào ống tiêm trong tay, thẳng đến khi bình tĩnh trở lại thì có cảm giác như vừa bị ai hắt một chậu nước đá lên người. Nếu cô bị tâm thần, tay cô càng siết chặt châm đồng, như vậy cha của cô chẳng lẽ…
Trần Tống Mạn đột nhiên thấy cả thế giới của bản thân đều một mảng hỗn loạn. Cô là bệnh nhân tâm thần sao? Cô phát điên vào tối đó, cô giết cha mình nhưng không hề biết, rồi bị đưa vào bệnh viện này? Tựa hồ là một chuỗi sự việc đầy logic. Thế thì cô còn giãy dụa cái gì? Nghi ngờ cái gì chứ? Sự thật hết thảy đều mở ra trước mắt, máu chảy đầm đìa càng không ngừng nhắc nhở rằng cô đã hại chết cha mình, rằng cô đã hủy diệt cuộc đời mình. Tay cô chậm rãi buông lỏng, ống tiêm rơi trên mặt đất, ánh nhìn đầy u ám. Dường như mọi thứ là một đống tro tàn.
“1204.” Giang Hành gọi cô, nhưng cô không trả lời.
“Trần Tống Mạn!” Giang Hành kéo ghế dựa vừa bị đá ra xa trở về, ngồi đối diện với cô, “tôi là bác sĩ khoa tâm thần, cô không biết ý tứ chút à?”
Trần Tống Mạn im lặng, đôi mắt vẫn tối tăm như cũ. Không biết vì sao nhìn vào ánh mắt này, trong lòng Giang Hành có một tia kỳ quái. Anh nhặt ống tiêm vứt vào sọt rác, sau đó xoay người nói: “Tôi là bác sĩ, tôi có thể chẩn đoán được cô có bệnh hay không.”
Trần Tống Mạn như chợt sáng tỏ điều gì, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Giang Hành.
“Nhưng tôi không phải thẩm phán, còn cô thì đắc tội với thẩm phán.” Giang Hành vừa nói vừa bắt lấy cổ tay của cô kiểm tra mạch.
Sương mù chỉ xuất hiện một lần, Trần Tống Mạn có phần thanh tỉnh. Đúng vậy, cô hiện tại chỉ biết mình có bệnh, nhưng án mạng ngày đó kết quả thế nào cô vẫn không có cách chứng thực. Tuy rằng khả năng rất lớn, nhưng khi cha cô còn sống, người cô yêu thương nhất là ông, cho nên chuyện này…
“Vì sao làm như vậy?” Trần Tống Mạn nhìn về phía Giang Hành, ánh mắt có chút phức tạp, “anh và cha tôi có mối quan hệ thế nào?”
Giang Hành nhún nhún vai: “Nói thật cho cô biết, quan hệ gì cũng không có, chỉ là tôi chịu trách nhiệm với bản báo cáo quan sát của cô thôi. Về mặt khác, đề cập đến lĩnh vực chuyên môn của tôi, bảo cô lấy chỉ số thông minh ra suy nghĩ hẳn là cũng nghĩ không ra.”
Trần Tống Mạn chau mày.
“Xem trọng cô không bằng tôi xem trọng con cún canh cửa.” Giang Hành châm chọc nói, “ít nhất nó cũng sẽ không làm mặt tôi tóe máu.”
Ánh mắt cô chuyển sang vết thương của Giang Hành, một gương mặt đẹp đẽ cắt ngang một đường màu đỏ, nói thật, trông anh ta như vậy càng cuốn hút gấp nhiều lần. Trời ạ, chắc chắn cô đã điên rồi! Trần Tống Mạn quay đầu, giọng đanh lại: “Vừa rồi thật làm khó anh quá.”
Giang Hành cười khẽ một tiếng, đứng dậy đi đến trước gương, đưa cho Trần Tống Mạn chiếc áo blouse trắng. Anh lấy trong ngăn tủ ra vài thứ thuốc.
“Nếu không vẫn là tôi…” Trần Tống Mạn vội vàng đứng dậy, vươn tay về phía Giang Hành. Đột nhiên cô nhìn còng tay trên cổ tay chói lọi, nó tựa như một mũi tên cắm vào đầu gối cô.
Ngượng ngùng rụt tay về, cô đứng một bên im lặng nhìn Giang Hành tự xử lý vết thương. Miệng vết thương không lớn, chỉ một chốc Giang Hành đã xử lý xong. Anh đem thuốc bỏ vào ngăn tủ, xoay người nhìn xem Trần Tống Mạn đang nghĩ gì.
“Ngày mai tôi sẽ đem thuốc đến phòng cô, cô không cần đi lại đâu.” Giang Hành chỉ chỉ cánh tay của cô.
Trần Tống Mạn ừ một tiếng, sau đó quay gót toan bỏ đi.
Giang Hành đứng khoanh tay nói: “Cô không nói với tôi cô ở phòng bệnh kia, là muốn tôi có thể tìm cô sao?” (Thứ lỗi, câu này A Li không hiểu lắm.)
Trần Tống Mạn nghe vậy, ngoảnh mặt cười với Giang Hành: “Xem ra bác sĩ Giang đối với mũi cún của mình không tin tưởng sao. Tôi ở phòng kim cương số ba, các người vẫn gọi như vậy mà?”
“Không sai.” Giang Hành nhếch ánh mắt, gật đầu.
Trần Tống Mạn không nói nữa, lắc lắc mái tóc dài bước ra khỏi phòng khám, trước khi đi khỏi cô còn nghe anh ta cười khẽ: “Thiện ý nhắc nhở cô, vừa nãy cô phát bệnh, tôi nhìn thấy hết rồi.”
Bóng lưng Trần Tống Mạn đơ tại chỗ. Mẹ kiếp, cô đã quên mình không mặc áo lót! Mỗi ngày đều không mặc áo lót, đi chân trần tới lui, chẳng biết còn bao nhiêu tên biến thái muốn thừa nước đục thả câu đây?!
Trở về phòng bệnh đã là tám giờ đêm, bệnh viện tắt đèn là mười giờ, nói cách khác, Trần Tống Mạn còn hai giờ để hoạt động. Bệnh nhân ở đây cũng khá phong phú, biết vẽ tranh, biết đọc sách, hoặc ngồi tán gẫu linh tinh. Ban nãy Trương Tiểu Hồng nói với cô đối diện phòng cô có một cô bé đặc biệt thích vẽ tranh, nếu ngay thời điểm cô bé không phát bệnh thì cô có thể tìm cô bé để tâm sự. Nhưng mà lúc về phòng, cô thấy phòng Abel cửa mở toang, thầm nghĩ cô nên qua “báo cáo” cho Abel thấy cô vẫn bình an. Vì thế Trần Tống Mạn nhìn mình qua thủy tinh sửa sang lại mái tóc rối, đứng trước cửa gõ nhẹ hai cái.
Abel buồn ngủ bước ra, tựa người trên khung cửa, ánh mắt hắn có phần mơ màng.
“Amanda, rốt cuộc cũng thấy em, quả nhiên giống như nó nói, em chính là một cô gái xinh đẹp.” Abel hất mái tóc đỏ, ánh mắt đột nhiên tỏa sáng.
“Ơ… anh là…?” Biểu cảm Trần Tống Mạn có chút xấu hổ.
Abel vui vẻ ôm lấy cánh tay cô, đem cô kéo vào trong: “Lần đầu gặp mặt, chị là Cora.”
“Cora?” Trần Tống Mạn thử hỏi, “chị là… phụ nữ à?”
Cora vô cùng phấn khởi đáp: “Đúng vậy, chị là chị của Angus.”
Trần Tống Mạn nhìn Cora, biểu cảm phong phú, tính tình vui vẻ, lại nghĩ đến người buổi chiều nhìn thấy, căn bản là kẻ lạnh nhạt, nhất thời cô nhận ra tâm thần phân liệt cũng rất thần kỳ.
“Hai chúng tôi có giống nhau không nào?” Cora nháy nháy mắt với Trần Tống Mạn, “em nhất định không nghĩ tới việc thằng em suốt ngày lầm lầm lì lì của chị lại khen em đẹp gái đâu. Em trai chị dáng vẻ điển trai, tính cách ngoài lạnh trong nóng, tuy rằng mặt nó hơi lạnh lùng nhưng tuyệt đối là đàn ông tốt. Thế nào, em có muốn lo lắng cho nó hay không? ~”
Lo lắng gì chứ? Về sau cùng ba người dị thường sinh hoạt cùng nhau, hơn nữa ba người đều là một người, đúng là bệnh viện tâm thần. Trần Tống Mạn ngẫm nghĩ đều cảm thấy mọi thứ ở đây rất khủng bố!
Nếu cô không bị bệnh tâm thần, rất có thể nửa đời còn lại phải ở trong này. Nói không chứng dưới thế lực của mẹ kế kia, bước chân ra khỏi cửa phòng bệnh cũng là điều không thể. Cô khẽ cắn môi dưới. Người này… Trần Tống Mạn ngẩng đầu nhìn Giang Hành, anh ta hiện tại đang cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc trên cánh tay cô. Người này vì sao lại hỏi như vậy?
“Thắc mắc vì sao tôi hỏi làm gì, cô lo cho bản thân còn tốt hơn đó.” Giang Hành tháo còng tay của cô ra, sau đó dùng băng gạc quấn vào vết thương, “nếu muốn biết cô có phải bệnh tâm thần hay không, tôi chỉ có thể nói với cô rằng bản báo cáo xét nghiệm kia là thật.”
Trần Tống Mạn nhíu mày: “Nếu là thật vì sao tôi không ấn tượng một tí nào về nó?”
“Lúc cha cô tìm đến chúng tôi, ông ấy yêu cầu chúng tôi kiểm tra tâm lý cô, nhưng điều kiện tiên quyết là không gây xáo trộn cuộc sống thường nhật của cô.” Anh vừa nói, vừa vững vàng tiến hành động tác, “nói cách khác, kiểm tra tâm lý là chúng tôi quan sát cuộc sống cô để làm báo cáo đấy.”
“Hơn nữa cô có hành vi phạm tội, lại tổng hợp thêm vào báo cáo nữa.” Giang Hành thắt nơ con bướm trên tay Trần Tống Mạn, rồi ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, “có gì muốn hỏi tiếp không?”
Trần Tống Mạn trầm mặc nửa ngày, khẽ cắn môi nói: “Các anh dựa vào cái gì mà phán tôi bệnh tâm thần? Tôi không đồng ý vì bình thường tôi không làm điều gì kích động cả!”
“Ok!” Giang Hành vươn tay xoay ghế cô về vị trí cũ, “cô không tin mình có bệnh, ừm, chúng ta làm một thí nghiệm đơn giản.”
Giang Hàng lấy trong túi áo ra chiếc bút, ấn nút, Trần Tống Mạn đang đối diện màn hình to màu trắng thì đột ngột đứng dậy. Giang Hành nhìn cô một cái.
Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng máu chảy đầm đìa. Người đàn ông trung niên nằm trên giường, trước ngực có ba nhát dao – cảnh tưởng này... Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng. Sau đó, giống như hoạt hình, sắc máu càng ngày càng loang rộng ra trông rất quỷ quái. Cô chợt rùng mình, nhớ lại buổi sáng hôm ấy, cha mình nằm chết trên sàn nhà…
Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm những hình ảnh kia, rất nhiều suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Cô siết chặt ống quần, trên mu bàn tay nổi lên cả gân xanh. Ánh mắt cô ngày càng điên cuồng, gió lốc quét qua đáy mắt, biểu cảm cũng trở nên cẳng thẳng. Âm thanh rất khẽ của kim loại rơi xuống, Trần Tống Mạn khôi phục một tia lý trí.
Cô đau đầu kịch liệt, ngã người vào ghế. Đợi đến khi khôi phục hoàn toàn, cô mới biết rõ tình huống trước mắt, trên bàn đồ đạc lộn xộn, Giang Hành đứng cách cô không xa, mặt anh ta còn có một vết thương. Màn hình cũng trắng như cũ. Mà chính cô lại đang nắm cái ống tiêm, trên châm còn có ít máu đỏ.
Rõ ràng, cô suy sụp, thì ra là vậy, thì ra cô có chứng tâm thần! Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm vào ống tiêm trong tay, thẳng đến khi bình tĩnh trở lại thì có cảm giác như vừa bị ai hắt một chậu nước đá lên người. Nếu cô bị tâm thần, tay cô càng siết chặt châm đồng, như vậy cha của cô chẳng lẽ…
Trần Tống Mạn đột nhiên thấy cả thế giới của bản thân đều một mảng hỗn loạn. Cô là bệnh nhân tâm thần sao? Cô phát điên vào tối đó, cô giết cha mình nhưng không hề biết, rồi bị đưa vào bệnh viện này? Tựa hồ là một chuỗi sự việc đầy logic. Thế thì cô còn giãy dụa cái gì? Nghi ngờ cái gì chứ? Sự thật hết thảy đều mở ra trước mắt, máu chảy đầm đìa càng không ngừng nhắc nhở rằng cô đã hại chết cha mình, rằng cô đã hủy diệt cuộc đời mình. Tay cô chậm rãi buông lỏng, ống tiêm rơi trên mặt đất, ánh nhìn đầy u ám. Dường như mọi thứ là một đống tro tàn.
“1204.” Giang Hành gọi cô, nhưng cô không trả lời.
“Trần Tống Mạn!” Giang Hành kéo ghế dựa vừa bị đá ra xa trở về, ngồi đối diện với cô, “tôi là bác sĩ khoa tâm thần, cô không biết ý tứ chút à?”
Trần Tống Mạn im lặng, đôi mắt vẫn tối tăm như cũ. Không biết vì sao nhìn vào ánh mắt này, trong lòng Giang Hành có một tia kỳ quái. Anh nhặt ống tiêm vứt vào sọt rác, sau đó xoay người nói: “Tôi là bác sĩ, tôi có thể chẩn đoán được cô có bệnh hay không.”
Trần Tống Mạn như chợt sáng tỏ điều gì, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Giang Hành.
“Nhưng tôi không phải thẩm phán, còn cô thì đắc tội với thẩm phán.” Giang Hành vừa nói vừa bắt lấy cổ tay của cô kiểm tra mạch.
Sương mù chỉ xuất hiện một lần, Trần Tống Mạn có phần thanh tỉnh. Đúng vậy, cô hiện tại chỉ biết mình có bệnh, nhưng án mạng ngày đó kết quả thế nào cô vẫn không có cách chứng thực. Tuy rằng khả năng rất lớn, nhưng khi cha cô còn sống, người cô yêu thương nhất là ông, cho nên chuyện này…
“Vì sao làm như vậy?” Trần Tống Mạn nhìn về phía Giang Hành, ánh mắt có chút phức tạp, “anh và cha tôi có mối quan hệ thế nào?”
Giang Hành nhún nhún vai: “Nói thật cho cô biết, quan hệ gì cũng không có, chỉ là tôi chịu trách nhiệm với bản báo cáo quan sát của cô thôi. Về mặt khác, đề cập đến lĩnh vực chuyên môn của tôi, bảo cô lấy chỉ số thông minh ra suy nghĩ hẳn là cũng nghĩ không ra.”
Trần Tống Mạn chau mày.
“Xem trọng cô không bằng tôi xem trọng con cún canh cửa.” Giang Hành châm chọc nói, “ít nhất nó cũng sẽ không làm mặt tôi tóe máu.”
Ánh mắt cô chuyển sang vết thương của Giang Hành, một gương mặt đẹp đẽ cắt ngang một đường màu đỏ, nói thật, trông anh ta như vậy càng cuốn hút gấp nhiều lần. Trời ạ, chắc chắn cô đã điên rồi! Trần Tống Mạn quay đầu, giọng đanh lại: “Vừa rồi thật làm khó anh quá.”
Giang Hành cười khẽ một tiếng, đứng dậy đi đến trước gương, đưa cho Trần Tống Mạn chiếc áo blouse trắng. Anh lấy trong ngăn tủ ra vài thứ thuốc.
“Nếu không vẫn là tôi…” Trần Tống Mạn vội vàng đứng dậy, vươn tay về phía Giang Hành. Đột nhiên cô nhìn còng tay trên cổ tay chói lọi, nó tựa như một mũi tên cắm vào đầu gối cô.
Ngượng ngùng rụt tay về, cô đứng một bên im lặng nhìn Giang Hành tự xử lý vết thương. Miệng vết thương không lớn, chỉ một chốc Giang Hành đã xử lý xong. Anh đem thuốc bỏ vào ngăn tủ, xoay người nhìn xem Trần Tống Mạn đang nghĩ gì.
“Ngày mai tôi sẽ đem thuốc đến phòng cô, cô không cần đi lại đâu.” Giang Hành chỉ chỉ cánh tay của cô.
Trần Tống Mạn ừ một tiếng, sau đó quay gót toan bỏ đi.
Giang Hành đứng khoanh tay nói: “Cô không nói với tôi cô ở phòng bệnh kia, là muốn tôi có thể tìm cô sao?” (Thứ lỗi, câu này A Li không hiểu lắm.)
Trần Tống Mạn nghe vậy, ngoảnh mặt cười với Giang Hành: “Xem ra bác sĩ Giang đối với mũi cún của mình không tin tưởng sao. Tôi ở phòng kim cương số ba, các người vẫn gọi như vậy mà?”
“Không sai.” Giang Hành nhếch ánh mắt, gật đầu.
Trần Tống Mạn không nói nữa, lắc lắc mái tóc dài bước ra khỏi phòng khám, trước khi đi khỏi cô còn nghe anh ta cười khẽ: “Thiện ý nhắc nhở cô, vừa nãy cô phát bệnh, tôi nhìn thấy hết rồi.”
Bóng lưng Trần Tống Mạn đơ tại chỗ. Mẹ kiếp, cô đã quên mình không mặc áo lót! Mỗi ngày đều không mặc áo lót, đi chân trần tới lui, chẳng biết còn bao nhiêu tên biến thái muốn thừa nước đục thả câu đây?!
Trở về phòng bệnh đã là tám giờ đêm, bệnh viện tắt đèn là mười giờ, nói cách khác, Trần Tống Mạn còn hai giờ để hoạt động. Bệnh nhân ở đây cũng khá phong phú, biết vẽ tranh, biết đọc sách, hoặc ngồi tán gẫu linh tinh. Ban nãy Trương Tiểu Hồng nói với cô đối diện phòng cô có một cô bé đặc biệt thích vẽ tranh, nếu ngay thời điểm cô bé không phát bệnh thì cô có thể tìm cô bé để tâm sự. Nhưng mà lúc về phòng, cô thấy phòng Abel cửa mở toang, thầm nghĩ cô nên qua “báo cáo” cho Abel thấy cô vẫn bình an. Vì thế Trần Tống Mạn nhìn mình qua thủy tinh sửa sang lại mái tóc rối, đứng trước cửa gõ nhẹ hai cái.
Abel buồn ngủ bước ra, tựa người trên khung cửa, ánh mắt hắn có phần mơ màng.
“Amanda, rốt cuộc cũng thấy em, quả nhiên giống như nó nói, em chính là một cô gái xinh đẹp.” Abel hất mái tóc đỏ, ánh mắt đột nhiên tỏa sáng.
“Ơ… anh là…?” Biểu cảm Trần Tống Mạn có chút xấu hổ.
Abel vui vẻ ôm lấy cánh tay cô, đem cô kéo vào trong: “Lần đầu gặp mặt, chị là Cora.”
“Cora?” Trần Tống Mạn thử hỏi, “chị là… phụ nữ à?”
Cora vô cùng phấn khởi đáp: “Đúng vậy, chị là chị của Angus.”
Trần Tống Mạn nhìn Cora, biểu cảm phong phú, tính tình vui vẻ, lại nghĩ đến người buổi chiều nhìn thấy, căn bản là kẻ lạnh nhạt, nhất thời cô nhận ra tâm thần phân liệt cũng rất thần kỳ.
“Hai chúng tôi có giống nhau không nào?” Cora nháy nháy mắt với Trần Tống Mạn, “em nhất định không nghĩ tới việc thằng em suốt ngày lầm lầm lì lì của chị lại khen em đẹp gái đâu. Em trai chị dáng vẻ điển trai, tính cách ngoài lạnh trong nóng, tuy rằng mặt nó hơi lạnh lùng nhưng tuyệt đối là đàn ông tốt. Thế nào, em có muốn lo lắng cho nó hay không? ~”
Lo lắng gì chứ? Về sau cùng ba người dị thường sinh hoạt cùng nhau, hơn nữa ba người đều là một người, đúng là bệnh viện tâm thần. Trần Tống Mạn ngẫm nghĩ đều cảm thấy mọi thứ ở đây rất khủng bố!