Dưới thân máu như mạn châu sa hoa nở rộ trong tuyết vào đông, xinh đẹp mà mang theo hơi thở tàn nhẫn, từ dưới thân Chúc Thần loang trên nền tuyết lạnh.
Ánh mắt cô nhìn theo vết máu xung quanh, từng bước từng bước đến gần Chúc Thần. Tuy rằng cái chết khó coi, nhưng trên mặt y vẫn còn bình tĩnh. Y nhắm mắt, khóe môi hơi cong lên, tựa như có vài phần thanh thản.
Dường như cái chết đối với y mà nói, là một loại giải thoát, một loại giải thoát.
Trần Tống Mạn nhẹ nhàng khép mi lại, sống mũi cay xè, nhưng không rơi lệ.
Đây là lựa chọn của cậu mình, điều này cô rõ hơn ai hết. Nhất định mấy năm nay cậu chịu rất nhiều áp lực, một câu kia thừa nhận với cô, tinh thần ít nhiều cũng không bị sự tra tấn giày vò. Nếu cái chết có thể khiến cậu vui vẻ, Trần Tống Mạn nguyện ý tôn trọng quyết định của y.
Tuy nhiên, cô vẫn không cảm thấy cam lòng.
Hai ngày, chỉ còn hai ngày thôi! Chỉ hai ngày. Giáo sư Pixar sẽ đến thành phố T, bệnh tình cậu có thêm hi vọng, không biết chừng còn có thể chuyển biến tốt hơn. Mặt khác, còn có cơ hội xuất viện, ngoài ra còn có thể khôi phục như bình thường, ngoài ra…
Trần Tống Mạn siết chặt tay anh.
Nhưng bây giờ, tất cả đã quá muộn.
“Có thể…” Giọng nói của cô nghẹn ứ trong cổ họng, thật khó khăn mới thốt ra một câu. “Có thể đừng đem việc cậu em qua đời nói cho người thân? Bà ngoại em tuổi đã cao, em sợ bà ngoại…”
Giang Hành vỗ vỗ mu bàn tay cô, tuy rằng không nói, nhưng Trần Tống Mạn cũng hiểu được.
Cô mở mắt ra, lại nhìn về phía Chúc Thần.
Cô buông tay Giang Hành, tự mình đẩy xe lăn lên trước, dừng lại; sau đó cúi người, vươn tay nhẹ nhàng sờ mái tóc thưa của cậu mình. Rõ ràng là người đàn ông ngoài ba mươi, thế nhưng tóc đã sắp rụng hết. Cõi lòng Trần Tống Mạn cảm thấy đau đớn bủa vây.
Cô nhìn Chúc Thần nhắm mắt, chậm rãi mở miệng: “Đi thôi, cậu à. Cậu yên tâm, mẹ không trách cậu đâu. Cậu gặp mẹ con rồi, nhớ đừng cãi nhau với mẹ. Sau đó cậu bảo mẹ rằng, cuộc sống của con đang rất tốt, nói mẹ chớ lo mà hãy vui vẻ sống tiếp.”
Bàn tay cô mềm mại, như là đang vuốt ve một đứa trẻ con. Cô dịu dàng vuốt ve mỗi nếp nhăn trên gò má Chúc Thần: “Cậu khổ sở đến giờ, nay cũng nên nghỉ ngơi cho tốt. Việc cậu nhờ con, con sẽ thay cậu làm. Cậu cũng đừng lo cho bà ngoại, con sẽ tìm người chăm sóc cho bà, cậu yên tâm ra đi.”
Nói xong những lời này, cô kéo khăn choàng cổ xuống. Chiếc khăn đỏ au, màu sắc diễm lệ như màu máu loang trên tuyết trắng.
Cô đem khăn choàng khoác lên cổ y, ở cái nơi mà y từng dùng dao cắt vào động mạch, để lộ ra một vết sẹo xấu xí. Sau đó Trần Tống Mạn quyết đoán xoay người, lăn nhẹ xe lăn, cũng không ngoảnh mặt lại, hướng phía ngoài bỏ đi.
Đám đông đang vây quanh cũng chủ động nhường cô một khoảng trống, Trương Tiểu Hồng lập tức đi tới đẩy xe lăn cho cô. Giang Hành bước bên cạnh Trần Tống Mạn, bàn tay nắm chặt bàn tay cô, không rời. Anh đau lòng khi thấy Trần Tống Mạn như thế.
Hai năm rưỡi trước, chỉ cần Trần Tống Mạn nhìn thấy thi thể sẽ không khống chế bản thân được mà phát cuồng. Nhưng giờ đây, ngồi trên xe lăn, đối mặt với xác của người thân, cô lại có thể trật tự nói chuyện, trật tự làm những việc thật kiên cường. Anh nhìn bóng lưng gầy yếu ở trước mặt mọi người mà thẳng tắp kia, không dám vươn tay chạm vào.
Anh chẳng biết phải làm gì, phải làm gì khiến cô đừng thương tổn? Anh tự tin mình sẽ bảo vệ tốt cho cô, nhưng nhìn đùi bó thạch cao và cái chết của Chúc Thần, hai chuyện này như hai bạt tai tát vào mặt anh. Giang Hành mím môi, không nói, chỉ nhìn Trương Tiểu Hồng đưa Trần Tống Mạn trở về. Sau đó cô lăn lăn bánh xe, đi tới trước cửa nhà vệ sinh.
“Để em tự vào trong.” Trần Tống Mạn quay đầu bảo anh như vậy.
Giang Hành không trả lời, anh chỉ cầm cán xe đẩy cô đi vào, mặc kệ đây không phải toilet nữ. Anh siết nhẹ tay cô: “Anh chờ em bên ngoài.”
Trần Tông Man gật gật đầu, sau đó Giang Hành ra khỏi nhà vệ sinh. Giang Hành không có đi xa. Anh đứng dựa vào tường ốp gạch men sứ, tuy trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng manh, nhưng anh cũng không cảm thấy lạnh. Anh lấy trong túi ra một gói thuốc, rút một điếu ngậm vào miệng. Tay kia cầm bật lửa nhấn một cái, ngọn lửa màu cam liền hiện lên.
Nửa ngày, động tác anh dừng trong không trung một chút. Điếu đầu lọc còn nguyên bị anh ném vào thùng rác, gói thuốc cũng bị ném luôn một thể.
Anh ngẩng đầu, tựa vào gạch men sứ lạnh lẽo, không làm gì hơn. Vài phút sau, trong nhà vệ sinh vang lên những tiếng khóc đè nén.
—
Trần Tống Mạn đại khái khóc hơn hai mươi phút.
Lúc khóc, cô nhớ tới rất nhiều người. Kẻ đã qua đời, kẻ còn sống, kẻ đã gặp qua, kẻ sẽ gặp trong tương lai. Hai tay cô ôm mặt, chống lên đầu gối, tựa như muốn đem nước mắt đẩy hết về sau. Trần Tống Mạn cảm thấy mình đã khóc lâu lắm rồi, lâu đến mức lúc cô ngẩng đầu lên, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào sáng đến chói lòa khiến tâm trí cô cũng hơi váng vất.
Cô lăn xe tới trước gương, nhìn mái tóc mình trong gương tán loạn. Vành mắt cô đỏ hoe, cô ngẩn ngơ một lát, sau đó vặn vòi nước, rửa mặt. Tiếng nước ào ào từ vòi xả xuống, đánh sâu từng âm thanh dội trong bốn bức tường.
Cô vươn một bàn tay chạm vào làn nước, lạnh, thật lạnh lẽo.
Sau đó hai tay vươn vào trong, vốc từng đợt nước hắt lên mặt mình.
Cô rửa đến da tay và da mặt không còn cảm giác, bấy giờ mới chậm rãi tắt vòi. Cô ngẩng đầu nhìn lên gương soi, thấy cô gái trong kia đã sáng lạn hơn, mới bèn sửa sang lại tóc, vỗ vỗ hai bên sườn mặt. Từ trước giờ cô luôn nghĩ, dẫu có tìm cũng chẳng thấy tương lai. Hiện tại cô đã nhận ra rằng, quá khứ ở nơi tiềm thức của cô, mà tương lai – cũng sẽ do tay cô nắm chặt.
Cô lại ngây người một lát, tiếp theo hít một hơi thật sâu, tự thưởng cho bản thân nụ cười, rồi quay đầu lăn xe lăn ra cửa. Vừa ra đến, cô đã gặp ánh mắt bình thản của anh.
“Sao anh còn chờ em?” Lúc Trần Tống Mạn khóc to nhất, cô đã nghĩ rằng anh sớm rời đi.
Giang Hành điềm nhiên trả lời: “Sao anh bỏ em một mình được?”
Nói xong, anh lặng lẽ theo cô về phòng.
Thời điểm này, luôn là thời điểm Trần Tống Mạn tự thân lăn xe. Giang Hành cũng chỉ đi bên cạnh cô, không lần nào vươn tay trợ giúp.
Bởi vì anh rất rõ.
Cho nên anh nguyện ý đứng bên cạnh cô, nhìn cô tự vươn lên từng ngày. Cửa phòng bệnh, Trương Tiểu Hồng từ lâu đã đứng chờ ở đó.
Trần Tống Mạn quay đầu nhìn về phía anh: “Giáo sư Pixar vẫn ghé bệnh viện chứ?” Thanh âm của cô có chút khàn, nói dứt câu, cô liền vuốt vuốt cổ họng, ho vài tiếng.
Giang Hành vỗ nhẹ lưng cô: “Lịch trình giáo sư vẫn vậy, không gặp cậu em thì sẽ gặp bệnh nhân khác.”
Trần Tống Mạn hiểu rõ gật đầu, trưng ra một khuôn mặt tươi cười với anh: “Anh đi làm việc tốt nhé, em buồn ngủ quá này.”
Giang Hành nghe xong nhướn mày, ngữ điệu ung dung nói: “Hiện giờ anh không có việc.” Anh ngồi, nhìn thẳng Trần Tống Mạn, bởi vì khóc lóc mà gò má cùng hốc mắt ửng hồng. “Việc của anh bây giờ là làm việc liên quan em.”
“Việc liên quan em?” Trần Tống Mạn có hơi mù mịt.
Giang Hành đứng lên, đem xe đẩy vào phòng bệnh, sau đó xoay người bế bổng cô như công chúa, đặt cô trên giường, đem chân thạch cao gác sang một bên.
“Gần đây em không xem tin tức?” Anh hỏi.
Trần Tống Mạn nghiêng đầu: “Tin tức thành phố T?”
“Ừ.” Giang Hành gật, rồi nhìn cô nói. “Theo anh được biết, tập đoàn Dân An lần này được trung ương cắt cử người tới kiểm tra.”
Nghe được bốn chữ ‘Tập đoàn Dân An’, Trần Tống Mạn không kìm được nhíu đầu mày: “Giang Uyển Chi phạm pháp?” Chuyện ở công ty đều do Trần Khánh Dân lúc sinh thời xử lý. Tuy rằng cô là con của ông, nhưng là con gái nên cũng không hiểu biết nhiều. Ngược lại dường như mấy năm nay Giang Uyển Chi luôn vì Trần Khánh Dân ở công ty trước sau chuẩn bị, ngay cả Trần Phinh Đình cũng có tham vọng muốn được làm tại công ty.
Trần Tống Mạn là sinh viên khoa ngữ văn, đối với những việc kinh tế thương trường, hiển nhiên không có hứng thú.
Giang Hành ngồi trên xe lăn của cô, đầu cúi thấp. Anh xoa bóp toàn bộ bắp chân cô, động tác chuyên nghiệp. Ngón tay thuôn dài di chuyển tới lui trông thật đẹp mắt, cho nên thể xác và tinh thần của Trần Tống Mạn bỗng chốc trở nên thư thái rất nhiều.
“Sự tình công ty Dân An anh không rõ lắm.” Giang Hành tiếp tục. “Nhưng anh biết, đây là một cơ hội vô cùng hay.”
“Khi nào?” Trần Tống Mạn nín nhở nhìn người đàn ông tuấn tú.
Giang Hành ngẩng lên, trong mắt mang theo ý cười, chậm rãi nói: “Là cơ hội tốt để em xuất viện.”
Xuất viện, hai từ này kể từ khi cô vào viện, dường như không hề tồn tại trong đây. Về sau nó càng bị thời gian phai nhạt, thẳng đến khi Trần Tống Mạn gặp được Chúc Thần, hơn nữa còn nghe chính miệng y nói một ít bí mật bản thân không biết, bấy giờ từ ngữ ấy mới lần nữa hiện lên. Hơn thế loại ý niệm này ngày càng mãnh liệt.
Nay ‘xuất viện’ được Giang Hành thốt ra, Trần Tống Mạn vốn bị mưa tuyết làm cho tâm trạng ướt sũng, hiện tại lửa đã nhen nhóm khơi màu.
“Anh nói tiếp đi?” Trần Tống Mạn cố gắng dằn nén cơn xúc động trong tim, kiềm chế hỏi.
Giang Hành chậm rãi đáp: “Gần nhất tập đoàn Dân An sẽ bị trung ương cắt cử quan chức tới kiểm tra. Như vậy trước mắt, thân là chủ tịch tập đoàn, Giang Uyển Chi sẽ ngạo nghễ đi chuẩn bị tiếp đón bọn họ. Cũng đồng nghĩa khoảng thời gian kia bà ta sẽ cực kỳ bận rộn, việc công chạy không kịp thở, hơi sức nào để ý đến đứa con riêng của ông chồng quá cố của mình tại viện tâm thần.”
“Cho nên, em cần chuẩn bị tốt hơn.” Giang Hành bình tĩnh nhìn cô, bàn tay tinh tế không ngừng truyền sự ấm áp vào cơ thể Trần Tống Mạn.
“Em phải chuẩn bị đổi chiến trường.”
Ánh mắt cô nhìn theo vết máu xung quanh, từng bước từng bước đến gần Chúc Thần. Tuy rằng cái chết khó coi, nhưng trên mặt y vẫn còn bình tĩnh. Y nhắm mắt, khóe môi hơi cong lên, tựa như có vài phần thanh thản.
Dường như cái chết đối với y mà nói, là một loại giải thoát, một loại giải thoát.
Trần Tống Mạn nhẹ nhàng khép mi lại, sống mũi cay xè, nhưng không rơi lệ.
Đây là lựa chọn của cậu mình, điều này cô rõ hơn ai hết. Nhất định mấy năm nay cậu chịu rất nhiều áp lực, một câu kia thừa nhận với cô, tinh thần ít nhiều cũng không bị sự tra tấn giày vò. Nếu cái chết có thể khiến cậu vui vẻ, Trần Tống Mạn nguyện ý tôn trọng quyết định của y.
Tuy nhiên, cô vẫn không cảm thấy cam lòng.
Hai ngày, chỉ còn hai ngày thôi! Chỉ hai ngày. Giáo sư Pixar sẽ đến thành phố T, bệnh tình cậu có thêm hi vọng, không biết chừng còn có thể chuyển biến tốt hơn. Mặt khác, còn có cơ hội xuất viện, ngoài ra còn có thể khôi phục như bình thường, ngoài ra…
Trần Tống Mạn siết chặt tay anh.
Nhưng bây giờ, tất cả đã quá muộn.
“Có thể…” Giọng nói của cô nghẹn ứ trong cổ họng, thật khó khăn mới thốt ra một câu. “Có thể đừng đem việc cậu em qua đời nói cho người thân? Bà ngoại em tuổi đã cao, em sợ bà ngoại…”
Giang Hành vỗ vỗ mu bàn tay cô, tuy rằng không nói, nhưng Trần Tống Mạn cũng hiểu được.
Cô mở mắt ra, lại nhìn về phía Chúc Thần.
Cô buông tay Giang Hành, tự mình đẩy xe lăn lên trước, dừng lại; sau đó cúi người, vươn tay nhẹ nhàng sờ mái tóc thưa của cậu mình. Rõ ràng là người đàn ông ngoài ba mươi, thế nhưng tóc đã sắp rụng hết. Cõi lòng Trần Tống Mạn cảm thấy đau đớn bủa vây.
Cô nhìn Chúc Thần nhắm mắt, chậm rãi mở miệng: “Đi thôi, cậu à. Cậu yên tâm, mẹ không trách cậu đâu. Cậu gặp mẹ con rồi, nhớ đừng cãi nhau với mẹ. Sau đó cậu bảo mẹ rằng, cuộc sống của con đang rất tốt, nói mẹ chớ lo mà hãy vui vẻ sống tiếp.”
Bàn tay cô mềm mại, như là đang vuốt ve một đứa trẻ con. Cô dịu dàng vuốt ve mỗi nếp nhăn trên gò má Chúc Thần: “Cậu khổ sở đến giờ, nay cũng nên nghỉ ngơi cho tốt. Việc cậu nhờ con, con sẽ thay cậu làm. Cậu cũng đừng lo cho bà ngoại, con sẽ tìm người chăm sóc cho bà, cậu yên tâm ra đi.”
Nói xong những lời này, cô kéo khăn choàng cổ xuống. Chiếc khăn đỏ au, màu sắc diễm lệ như màu máu loang trên tuyết trắng.
Cô đem khăn choàng khoác lên cổ y, ở cái nơi mà y từng dùng dao cắt vào động mạch, để lộ ra một vết sẹo xấu xí. Sau đó Trần Tống Mạn quyết đoán xoay người, lăn nhẹ xe lăn, cũng không ngoảnh mặt lại, hướng phía ngoài bỏ đi.
Đám đông đang vây quanh cũng chủ động nhường cô một khoảng trống, Trương Tiểu Hồng lập tức đi tới đẩy xe lăn cho cô. Giang Hành bước bên cạnh Trần Tống Mạn, bàn tay nắm chặt bàn tay cô, không rời. Anh đau lòng khi thấy Trần Tống Mạn như thế.
Hai năm rưỡi trước, chỉ cần Trần Tống Mạn nhìn thấy thi thể sẽ không khống chế bản thân được mà phát cuồng. Nhưng giờ đây, ngồi trên xe lăn, đối mặt với xác của người thân, cô lại có thể trật tự nói chuyện, trật tự làm những việc thật kiên cường. Anh nhìn bóng lưng gầy yếu ở trước mặt mọi người mà thẳng tắp kia, không dám vươn tay chạm vào.
Anh chẳng biết phải làm gì, phải làm gì khiến cô đừng thương tổn? Anh tự tin mình sẽ bảo vệ tốt cho cô, nhưng nhìn đùi bó thạch cao và cái chết của Chúc Thần, hai chuyện này như hai bạt tai tát vào mặt anh. Giang Hành mím môi, không nói, chỉ nhìn Trương Tiểu Hồng đưa Trần Tống Mạn trở về. Sau đó cô lăn lăn bánh xe, đi tới trước cửa nhà vệ sinh.
“Để em tự vào trong.” Trần Tống Mạn quay đầu bảo anh như vậy.
Giang Hành không trả lời, anh chỉ cầm cán xe đẩy cô đi vào, mặc kệ đây không phải toilet nữ. Anh siết nhẹ tay cô: “Anh chờ em bên ngoài.”
Trần Tông Man gật gật đầu, sau đó Giang Hành ra khỏi nhà vệ sinh. Giang Hành không có đi xa. Anh đứng dựa vào tường ốp gạch men sứ, tuy trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng manh, nhưng anh cũng không cảm thấy lạnh. Anh lấy trong túi ra một gói thuốc, rút một điếu ngậm vào miệng. Tay kia cầm bật lửa nhấn một cái, ngọn lửa màu cam liền hiện lên.
Nửa ngày, động tác anh dừng trong không trung một chút. Điếu đầu lọc còn nguyên bị anh ném vào thùng rác, gói thuốc cũng bị ném luôn một thể.
Anh ngẩng đầu, tựa vào gạch men sứ lạnh lẽo, không làm gì hơn. Vài phút sau, trong nhà vệ sinh vang lên những tiếng khóc đè nén.
—
Trần Tống Mạn đại khái khóc hơn hai mươi phút.
Lúc khóc, cô nhớ tới rất nhiều người. Kẻ đã qua đời, kẻ còn sống, kẻ đã gặp qua, kẻ sẽ gặp trong tương lai. Hai tay cô ôm mặt, chống lên đầu gối, tựa như muốn đem nước mắt đẩy hết về sau. Trần Tống Mạn cảm thấy mình đã khóc lâu lắm rồi, lâu đến mức lúc cô ngẩng đầu lên, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào sáng đến chói lòa khiến tâm trí cô cũng hơi váng vất.
Cô lăn xe tới trước gương, nhìn mái tóc mình trong gương tán loạn. Vành mắt cô đỏ hoe, cô ngẩn ngơ một lát, sau đó vặn vòi nước, rửa mặt. Tiếng nước ào ào từ vòi xả xuống, đánh sâu từng âm thanh dội trong bốn bức tường.
Cô vươn một bàn tay chạm vào làn nước, lạnh, thật lạnh lẽo.
Sau đó hai tay vươn vào trong, vốc từng đợt nước hắt lên mặt mình.
Cô rửa đến da tay và da mặt không còn cảm giác, bấy giờ mới chậm rãi tắt vòi. Cô ngẩng đầu nhìn lên gương soi, thấy cô gái trong kia đã sáng lạn hơn, mới bèn sửa sang lại tóc, vỗ vỗ hai bên sườn mặt. Từ trước giờ cô luôn nghĩ, dẫu có tìm cũng chẳng thấy tương lai. Hiện tại cô đã nhận ra rằng, quá khứ ở nơi tiềm thức của cô, mà tương lai – cũng sẽ do tay cô nắm chặt.
Cô lại ngây người một lát, tiếp theo hít một hơi thật sâu, tự thưởng cho bản thân nụ cười, rồi quay đầu lăn xe lăn ra cửa. Vừa ra đến, cô đã gặp ánh mắt bình thản của anh.
“Sao anh còn chờ em?” Lúc Trần Tống Mạn khóc to nhất, cô đã nghĩ rằng anh sớm rời đi.
Giang Hành điềm nhiên trả lời: “Sao anh bỏ em một mình được?”
Nói xong, anh lặng lẽ theo cô về phòng.
Thời điểm này, luôn là thời điểm Trần Tống Mạn tự thân lăn xe. Giang Hành cũng chỉ đi bên cạnh cô, không lần nào vươn tay trợ giúp.
Bởi vì anh rất rõ.
Cho nên anh nguyện ý đứng bên cạnh cô, nhìn cô tự vươn lên từng ngày. Cửa phòng bệnh, Trương Tiểu Hồng từ lâu đã đứng chờ ở đó.
Trần Tống Mạn quay đầu nhìn về phía anh: “Giáo sư Pixar vẫn ghé bệnh viện chứ?” Thanh âm của cô có chút khàn, nói dứt câu, cô liền vuốt vuốt cổ họng, ho vài tiếng.
Giang Hành vỗ nhẹ lưng cô: “Lịch trình giáo sư vẫn vậy, không gặp cậu em thì sẽ gặp bệnh nhân khác.”
Trần Tống Mạn hiểu rõ gật đầu, trưng ra một khuôn mặt tươi cười với anh: “Anh đi làm việc tốt nhé, em buồn ngủ quá này.”
Giang Hành nghe xong nhướn mày, ngữ điệu ung dung nói: “Hiện giờ anh không có việc.” Anh ngồi, nhìn thẳng Trần Tống Mạn, bởi vì khóc lóc mà gò má cùng hốc mắt ửng hồng. “Việc của anh bây giờ là làm việc liên quan em.”
“Việc liên quan em?” Trần Tống Mạn có hơi mù mịt.
Giang Hành đứng lên, đem xe đẩy vào phòng bệnh, sau đó xoay người bế bổng cô như công chúa, đặt cô trên giường, đem chân thạch cao gác sang một bên.
“Gần đây em không xem tin tức?” Anh hỏi.
Trần Tống Mạn nghiêng đầu: “Tin tức thành phố T?”
“Ừ.” Giang Hành gật, rồi nhìn cô nói. “Theo anh được biết, tập đoàn Dân An lần này được trung ương cắt cử người tới kiểm tra.”
Nghe được bốn chữ ‘Tập đoàn Dân An’, Trần Tống Mạn không kìm được nhíu đầu mày: “Giang Uyển Chi phạm pháp?” Chuyện ở công ty đều do Trần Khánh Dân lúc sinh thời xử lý. Tuy rằng cô là con của ông, nhưng là con gái nên cũng không hiểu biết nhiều. Ngược lại dường như mấy năm nay Giang Uyển Chi luôn vì Trần Khánh Dân ở công ty trước sau chuẩn bị, ngay cả Trần Phinh Đình cũng có tham vọng muốn được làm tại công ty.
Trần Tống Mạn là sinh viên khoa ngữ văn, đối với những việc kinh tế thương trường, hiển nhiên không có hứng thú.
Giang Hành ngồi trên xe lăn của cô, đầu cúi thấp. Anh xoa bóp toàn bộ bắp chân cô, động tác chuyên nghiệp. Ngón tay thuôn dài di chuyển tới lui trông thật đẹp mắt, cho nên thể xác và tinh thần của Trần Tống Mạn bỗng chốc trở nên thư thái rất nhiều.
“Sự tình công ty Dân An anh không rõ lắm.” Giang Hành tiếp tục. “Nhưng anh biết, đây là một cơ hội vô cùng hay.”
“Khi nào?” Trần Tống Mạn nín nhở nhìn người đàn ông tuấn tú.
Giang Hành ngẩng lên, trong mắt mang theo ý cười, chậm rãi nói: “Là cơ hội tốt để em xuất viện.”
Xuất viện, hai từ này kể từ khi cô vào viện, dường như không hề tồn tại trong đây. Về sau nó càng bị thời gian phai nhạt, thẳng đến khi Trần Tống Mạn gặp được Chúc Thần, hơn nữa còn nghe chính miệng y nói một ít bí mật bản thân không biết, bấy giờ từ ngữ ấy mới lần nữa hiện lên. Hơn thế loại ý niệm này ngày càng mãnh liệt.
Nay ‘xuất viện’ được Giang Hành thốt ra, Trần Tống Mạn vốn bị mưa tuyết làm cho tâm trạng ướt sũng, hiện tại lửa đã nhen nhóm khơi màu.
“Anh nói tiếp đi?” Trần Tống Mạn cố gắng dằn nén cơn xúc động trong tim, kiềm chế hỏi.
Giang Hành chậm rãi đáp: “Gần nhất tập đoàn Dân An sẽ bị trung ương cắt cử quan chức tới kiểm tra. Như vậy trước mắt, thân là chủ tịch tập đoàn, Giang Uyển Chi sẽ ngạo nghễ đi chuẩn bị tiếp đón bọn họ. Cũng đồng nghĩa khoảng thời gian kia bà ta sẽ cực kỳ bận rộn, việc công chạy không kịp thở, hơi sức nào để ý đến đứa con riêng của ông chồng quá cố của mình tại viện tâm thần.”
“Cho nên, em cần chuẩn bị tốt hơn.” Giang Hành bình tĩnh nhìn cô, bàn tay tinh tế không ngừng truyền sự ấm áp vào cơ thể Trần Tống Mạn.
“Em phải chuẩn bị đổi chiến trường.”