Edit: A Li
“Ngoại đang nói gì…?”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý để nghe câu trả lời nhưng Trần Tống Mạn vẫn không kìm được sửng sốt, cô run run hỏi. “Là Giang Uyển Chi, đúng không?”
Bà lão vừa nghe cái tên kia, động tác ngừng lại, đột ngột trợn trừng mắt.
“Giang Uyển Chi…” Đôi mắt bà toát nên sợ hãi lẫn mù mịt. “Ai vậy? Là người hại chết con Thanh sao?”
Trần Tống Mạn nghi ngờ: “Chẳng lẽ ngoại không biết người này, cũng chưa từng nghe thấy tên bà ta?”
Bà lão lắc đầu.
“Trước hết, bà ngoại hãy nói những gì ngoại biết cho cháu.” Trần Tống Mạn bình tĩnh lại, tập trung sự chú ý vào bà. “Ngoại nhất định phải nói mọi thứ, vì chuyện này liên quan đến chân tướng cái chết của mẹ cháu, cháu phải làm rõ ngọn ngành.”
Bà lão thở dài đáp: “Năm đó mẹ cháu qua đời, ngoại luôn nghĩ rằng nó chết do bệnh. Bởi vì bác sĩ đã nói nó sống không lâu, cho nên nó ra đi đột ngột như thế ai cũng ngỡ là do bệnh tình nó chuyển biến xấu.”
“Mà từ khi mẹ cháu chết rồi, cậu cháu cũng không gượng dậy nổi. Suốt ngày nó cứ nhốt mình trong phòng. Ban đầu ngoại tưởng vì mẹ cháu đột nhiên chết nên nó khổ sở, ngoại thấy vậy nhưng cũng hết cách khuyên lơn. Thẳng đến một ngày, ngày đám tang của mẹ cháu.”
Trần Tống Mạn bỗng nhớ lại chuyện cũ từ sâu trong tiềm thức, vội gật đầu: “Cháu có ấn tượng. Ngày đó cậu khóc tức tưởi, còn ngất xỉu trước linh đường.” Cũng chính là lần đó cô biết tình cảm chị em của cậu và mẹ gắn bó như keo sơn, tuy rằng bọn họ thường bất đồng quan điểm nhưng vẫn yêu thương nhau lắm.
Bây giờ ngẫm lại, thì ra tiếng khóc sau lưng ấy cũng không đơn thuần là xót thương tình thân, mà còn có dằn vặt.
Bà lão gật đầu nói: “Đúng vậy, khi cậu cháu đưa tang trở về, nó nhốt mình trong phòng uống rượu, bất kể ngoại khuyên thế nào cũng không mở cửa ra. Cho tới lúc nửa đêm, ngoại thấy nó ngã sóng soài trong phòng khách, miệng còn lẩm bẩm ‘chị hai, em có lỗi với chị’. Nó nói năng lộn xộn, khi đó ngoại nghĩ, mẹ cháu đã không chết đơn giản như thế.”
Trong mắt bà tràn đầy ân hận: “Nếu lúc đó ngoại đưa nó đi chỗ khác sống, có lẽ nó sẽ không ra nông nỗi này.”
Trần Tống Mạn có chút rối ren: “Cậu bị bệnh tâm thần không phải do tự trách quá mức sao?”
Bà lão không khẳng định cũng không phủ định, chỉ lặng lẽ thở dài: “Nếu ngoại hỏi ra đáp án thì chắc nó cũng không đi đi về về, để rồi gặp bọn người kia.”
“Bọn người kia?” Tựa như bắt được một thông tin hữu ích, hai tai cô dựng lên, vội hỏi. “Bọn người kia là ý gì?” Cô nhớ được lúc còn ở bệnh viện tâm thần, Augus từng nhắc tới thời trẻ Chúc Thần có liên quan tới kẻ mà bọn hắn điều tra. Chẳng lẽ ‘bọn người kia’ trong miệng bà lão là ám chỉ kẻ mà cô từng đối mặt một lần, đánh cô sống dở chết dở? Lưu Thanh, gương mặt hung ác của y và nòng súng lạnh lẽo chĩa ngay đầu, vừa nhớ tới đã khiến Trần Tống Mạn nhất thời hoảng hốt, cơ thể cũng chao nghiêng.
Giang Hành ngồi bên cạnh trông thấy đã đưa tay đỡ bả vai cô, kéo cô từ hồi ức sợ hãi quay về.
“Ngoại cũng chẳng biết họ là ai.” Bà lão nói.
Trần Tống Mạn hỏi: “Là… người làm việc cùng cậu?”
Bà lão tiếp tục lắc đầu: “Sau khi mẹ cháu chết, nó cũng không đi ra ngoài, cũng không đem gì về. Có mấy lần ra cửa là do nhận điện thoại rồi vội vàng đi, lúc quay lại tinh thần hoảng loạn, lẩn trốn trong phòng.”
Trần Tống Mạn nghe xong chân mày càng nhíu chặt.
“Ngoại hỏi nó làm sao, nó không nói mà chỉ ngồi ở góc tường.” Có lẽ là chuyện đã nhiều năm trước, hơn nữa tuổi cao trí nhớ cũng suy giảm, cho nên bà lão luôn cố hết sức để kể.
“A đúng rồi!” Giọng bà bỗng nhiên cất cao, “ngoại nhớ lúc đó ngoại không đưa nó đi chỗ khác là vì nó thường xuyên nói ‘đều là lỗi con, là đáng kiếp con’, nó nói vậy…”
“Sau này nó càng lúc càng bất thường, vài lần ra ngoài cả tối không về nhà. Hôm sau ngoại đi công viên tìm nó, thấy nó nằm ngủ ở đó.”
Kể đến đây, cảm xúc của bà lão rất kiệt quệ: “Nửa đời trước, tiễn bước bạn già. Nửa đời sau, tiễn chân con trẻ…” Bà hít sâu một hơi, “đây là số kiếp của ngoại…”
Một câu đủ khiến Trần Tống Mạn sống mũi cay xè, nước mắt chực trào ra.
“Ngoại quyết định đưa nó vào bệnh viện là do nó ở trong phòng muốn tự sát. Nó cầm lưỡi dao cắt mạch máu, lúc ngoại phát hiện thì nó đã hôn mê, miệng luôn lẩm bẩm ‘hết rồi’. Khi chờ xe cứu thương tới, ngoại vẫn nghe nó nói như vậy.”
“Cậu cháu nói gì?” Trần Tống Mạn ngừng thở.
Bà lão nhẹ nhàng nói: “Nó nói ‘thực xin lỗi, chị à. Em nhìn thấy người ta rút ống thở chị, nhưng em không dám nói, em xin lỗi chị.”
Có người, rút ống thở của mẹ?
Trần Tống Mạn che miệng mình, suýt chút nữa hét lên thất thanh. Da đầu cô run lên từng cơn, sau lưng chạy một luồng điện lạnh toát, toàn thân gai ốc đều nổi lên.
Nhất thời, bầu không khí như ngưng kết giữa không trung. Hơi thở đè nén lan tỏa trong không khí, hai kẻ đối diện đều khiếp đảm khi nghe thấy thông tin này.
“Thật đáng sợ, lúc đó ngoại cũng sợ hãi.” Bà lão mở miệng, phá tan bầu không khí gượng gạo. “Ngoại so với hai đứa phản ứng còn dữ dội hơn. Ngoại ngồi trên sàn nhà, đầu óc choáng váng, cứ lay nó rồi hỏi rốt cuộc là sao. Nhưng nó cũng không nói tiếp nữa, nó chỉ liên tục lẩm bẩm nó không biết gì hết, không biết gì hết.”
“Sau này ngoại nghĩ, phải chăng nó đã biết cái gì, cho nên bị người rút ống thở con Thanh tìm tới cửa đe dọa nó. Hơn nữa thần kinh nó không ổn định, sớm muộn đã phát triển thành bệnh tâm thần.” Bà lão cười đau đớn, “giá mà ngoại dẫn nó đi sớm một chút, có lẽ mọi chuyện đã…”
“Không phải lỗi của bà.” Giang Hành chậm rãi nói. Tay anh áp vào bàn tay già nua, truyền hơi ấm và sự kiên định sang cho bà. “Bà đừng tự trách, chuyện qua nhiều năm như thế, tự trách cũng không được gì. Nói thật, lần nà cháu và Mạn Mạn đến thăm bà, cũng là muốn biết rõ năm đó xảy ra điều gì.”
Anh nhìn thoáng qua cô gái vẫn đang khiếp sợ kia, tiếp tục nói: “Sự việc của con gái bà, thật tiếc nuối. Chúng cháu nhất định sẽ lôi kẻ hãm hại bà ấy ra ánh sáng. Để cho pháp luật xử lý, cũng như cho con trai bà một công bằng. Nói thật, chuyện này không chỉ liên lụy đến hai đứa con của bà, mà còn liên lụy đến cha của Mạn Mạn. Trước lúc ông ấy chết cũng có nhiều điểm đáng ngờ, cháu tin bà sẽ không nghe lời gièm pha mà nghĩ rằng cháu gái là người giết cha ruột.”
Bà lão nhắm mắt, khẽ thong thả gật đầu.
“Bà cứ yên tâm, chuyện này cháu và cô ấy sẽ cùng điều tra cặn kẽ. Khiến bà nhớ lại nhiều thứ như thế, vất vả cho bà.” Lời nói của anh rất thành khẩn, giọng điệu ôn tồn lọt vào tai bà lão khiến bà lão ngồi đối diện với cậu trai trẻ này cũng yên tâm vài phần.
Ba người ngồi cùng nhau, thoáng chốc đã chiều. Bà lão chưa dùng cơm, cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Trần Tống Mạn lưu luyến không muốn đi, nếu không phải Giang Hành nhắc nhở thì cô ngồi đây chưa chịu về.
Trước lúc đi khỏi, cô nắm chặt tay bà lão, hỏi: “Ngoại à, hay ngoại chuyển qua ở với chúng cháu được không?”
Bà vỗ nhẹ tay cô đáp: “Ngoại ở đây nhiều năm như vậy, quen rồi. Hay thôi đi, cháu rảnh rỗi thì đến thăm là được. Cháu có chuyện muốn hỏi thì ngoại vẫn luôn ở đây. Bà ngoại tự lo bản thân được, cháu chớ xen vào.”
Bà lại hỏi: “À phải, giờ cháu ở đâu?”
Trần Tống Mạn quay đầu nhìn anh một cái, đáp lời: “Hiện cháu ở với Giang Hành. Ngoại yên tâm, chúng cháu đã đăng ký kết hôn.” Cô nhìn ánh mắt lo lắng của bà lão, nói.
Dứt câu, cô và anh cùng nhìn nhau.
Đúng thế, hôm nay trước khi đến viện dưỡng lão thì họ đã đăng ký kết hôn. Giang Hành làm người giám hộ của cô, hộ khẩu, chứng minh nhân đều có. Lúc đem ra cả hai không ai bảo ai mà làm theo thủ tục. Chờ lúc cầm giấy đăng ký trên tay, Trần Tống Mạn mới ý thức được mình đã là phụ nữ có chồng.
“Bà đã già, đi lại cũng khó khăn, con đường về sau nhờ cháu rể dìu Mạn Mạn. Từ nhỏ cháu đã dựa dẫm cậu, đôi khi bốc đồng, nhưng hiện giờ trầm ổn lắm.” Bà thở dài, “cháu không nói bà cũng biết cháu đã nếm nhiều đắng cay.”
“Vâng, ngoại.” Trần Tống Mạn ôm cổ bà, hương vị quen thuộc quẩn quanh nơi chóp mũi cô. “Mọi thứ qua rồi, hoàn cảnh ở đây cũng tốt, ngoại nhất định phải giữ gìn sức khỏe, cháu và anh ấy sẽ thường xuyên đến thăm.”
Hai người ôm nhau nói thêm chút nữa, đến khi cô thấy sắc trời đã tối, gió cũng lạnh dần thì mới xoay người rời đi, còn không ngừng quay đầu bảo ngoại vào nhà đi.
Ngồi trong xe, Trần Tống Mạn bất động nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, tựa như một đứa trẻ vô tri vô giác, ngay cả dây an toàn cũng không cài. Giang Hành bất đắc dĩ vươn tay cài dây cho cô, nhìn cô một cái, rồi lấy giấy đăng ký kết hôn trong túi ra ném trên đùi cô.
Trần Tống Mạn nhìn giấy đăng ký kết hôn, lại ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt có chút mờ mịt. Bởi vì vội vã đi vào viện dưỡng lão nên chỉ nhìn lướt qua rồi đem trả Giang Hành, nay ngồi ở đây cô mới có thời gian xem kỹ.
Cô mở ra, dưới ánh đèn xe thấy trên ảnh chụp một nam một nữ.
“Không công bằng gì hết.” Cô bất mãn thở than, “rõ ràng anh hơn em mấy tuổi, nhưng trông anh trẻ như em kìa. Hơn nữa tóc em hơi rối, không hề đẹp.”
“Không hài lòng á?” Giang Hành nhìn cô, cong khóe miệng. “Vậy đợi anh giải quyết xong mấy việc này, chúng mình đi chụp hình lần nữa được không?”
“Sao mà được chứ!” Trần Tống Mạn phản đối ngay, “giấy kết hôn sao có thể tùy tiện làm bừa!” Cô ôm tờ giấy vào ngực như bảo bối.
Cô có thể làm vợ của anh đã là chuyện hạnh phúc nhất, nay ảnh chụp không đẹp thì cũng có làm sao. Trần Tống Mạn vừa nghĩ vừa bĩu môi nhìn Giang Hành.
Ánh mắt Giang Hành nhìn thẳng phía trước, cánh tay lại đưa lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Ngoại đang nói gì…?”
Tuy đã chuẩn bị tâm lý để nghe câu trả lời nhưng Trần Tống Mạn vẫn không kìm được sửng sốt, cô run run hỏi. “Là Giang Uyển Chi, đúng không?”
Bà lão vừa nghe cái tên kia, động tác ngừng lại, đột ngột trợn trừng mắt.
“Giang Uyển Chi…” Đôi mắt bà toát nên sợ hãi lẫn mù mịt. “Ai vậy? Là người hại chết con Thanh sao?”
Trần Tống Mạn nghi ngờ: “Chẳng lẽ ngoại không biết người này, cũng chưa từng nghe thấy tên bà ta?”
Bà lão lắc đầu.
“Trước hết, bà ngoại hãy nói những gì ngoại biết cho cháu.” Trần Tống Mạn bình tĩnh lại, tập trung sự chú ý vào bà. “Ngoại nhất định phải nói mọi thứ, vì chuyện này liên quan đến chân tướng cái chết của mẹ cháu, cháu phải làm rõ ngọn ngành.”
Bà lão thở dài đáp: “Năm đó mẹ cháu qua đời, ngoại luôn nghĩ rằng nó chết do bệnh. Bởi vì bác sĩ đã nói nó sống không lâu, cho nên nó ra đi đột ngột như thế ai cũng ngỡ là do bệnh tình nó chuyển biến xấu.”
“Mà từ khi mẹ cháu chết rồi, cậu cháu cũng không gượng dậy nổi. Suốt ngày nó cứ nhốt mình trong phòng. Ban đầu ngoại tưởng vì mẹ cháu đột nhiên chết nên nó khổ sở, ngoại thấy vậy nhưng cũng hết cách khuyên lơn. Thẳng đến một ngày, ngày đám tang của mẹ cháu.”
Trần Tống Mạn bỗng nhớ lại chuyện cũ từ sâu trong tiềm thức, vội gật đầu: “Cháu có ấn tượng. Ngày đó cậu khóc tức tưởi, còn ngất xỉu trước linh đường.” Cũng chính là lần đó cô biết tình cảm chị em của cậu và mẹ gắn bó như keo sơn, tuy rằng bọn họ thường bất đồng quan điểm nhưng vẫn yêu thương nhau lắm.
Bây giờ ngẫm lại, thì ra tiếng khóc sau lưng ấy cũng không đơn thuần là xót thương tình thân, mà còn có dằn vặt.
Bà lão gật đầu nói: “Đúng vậy, khi cậu cháu đưa tang trở về, nó nhốt mình trong phòng uống rượu, bất kể ngoại khuyên thế nào cũng không mở cửa ra. Cho tới lúc nửa đêm, ngoại thấy nó ngã sóng soài trong phòng khách, miệng còn lẩm bẩm ‘chị hai, em có lỗi với chị’. Nó nói năng lộn xộn, khi đó ngoại nghĩ, mẹ cháu đã không chết đơn giản như thế.”
Trong mắt bà tràn đầy ân hận: “Nếu lúc đó ngoại đưa nó đi chỗ khác sống, có lẽ nó sẽ không ra nông nỗi này.”
Trần Tống Mạn có chút rối ren: “Cậu bị bệnh tâm thần không phải do tự trách quá mức sao?”
Bà lão không khẳng định cũng không phủ định, chỉ lặng lẽ thở dài: “Nếu ngoại hỏi ra đáp án thì chắc nó cũng không đi đi về về, để rồi gặp bọn người kia.”
“Bọn người kia?” Tựa như bắt được một thông tin hữu ích, hai tai cô dựng lên, vội hỏi. “Bọn người kia là ý gì?” Cô nhớ được lúc còn ở bệnh viện tâm thần, Augus từng nhắc tới thời trẻ Chúc Thần có liên quan tới kẻ mà bọn hắn điều tra. Chẳng lẽ ‘bọn người kia’ trong miệng bà lão là ám chỉ kẻ mà cô từng đối mặt một lần, đánh cô sống dở chết dở? Lưu Thanh, gương mặt hung ác của y và nòng súng lạnh lẽo chĩa ngay đầu, vừa nhớ tới đã khiến Trần Tống Mạn nhất thời hoảng hốt, cơ thể cũng chao nghiêng.
Giang Hành ngồi bên cạnh trông thấy đã đưa tay đỡ bả vai cô, kéo cô từ hồi ức sợ hãi quay về.
“Ngoại cũng chẳng biết họ là ai.” Bà lão nói.
Trần Tống Mạn hỏi: “Là… người làm việc cùng cậu?”
Bà lão tiếp tục lắc đầu: “Sau khi mẹ cháu chết, nó cũng không đi ra ngoài, cũng không đem gì về. Có mấy lần ra cửa là do nhận điện thoại rồi vội vàng đi, lúc quay lại tinh thần hoảng loạn, lẩn trốn trong phòng.”
Trần Tống Mạn nghe xong chân mày càng nhíu chặt.
“Ngoại hỏi nó làm sao, nó không nói mà chỉ ngồi ở góc tường.” Có lẽ là chuyện đã nhiều năm trước, hơn nữa tuổi cao trí nhớ cũng suy giảm, cho nên bà lão luôn cố hết sức để kể.
“A đúng rồi!” Giọng bà bỗng nhiên cất cao, “ngoại nhớ lúc đó ngoại không đưa nó đi chỗ khác là vì nó thường xuyên nói ‘đều là lỗi con, là đáng kiếp con’, nó nói vậy…”
“Sau này nó càng lúc càng bất thường, vài lần ra ngoài cả tối không về nhà. Hôm sau ngoại đi công viên tìm nó, thấy nó nằm ngủ ở đó.”
Kể đến đây, cảm xúc của bà lão rất kiệt quệ: “Nửa đời trước, tiễn bước bạn già. Nửa đời sau, tiễn chân con trẻ…” Bà hít sâu một hơi, “đây là số kiếp của ngoại…”
Một câu đủ khiến Trần Tống Mạn sống mũi cay xè, nước mắt chực trào ra.
“Ngoại quyết định đưa nó vào bệnh viện là do nó ở trong phòng muốn tự sát. Nó cầm lưỡi dao cắt mạch máu, lúc ngoại phát hiện thì nó đã hôn mê, miệng luôn lẩm bẩm ‘hết rồi’. Khi chờ xe cứu thương tới, ngoại vẫn nghe nó nói như vậy.”
“Cậu cháu nói gì?” Trần Tống Mạn ngừng thở.
Bà lão nhẹ nhàng nói: “Nó nói ‘thực xin lỗi, chị à. Em nhìn thấy người ta rút ống thở chị, nhưng em không dám nói, em xin lỗi chị.”
Có người, rút ống thở của mẹ?
Trần Tống Mạn che miệng mình, suýt chút nữa hét lên thất thanh. Da đầu cô run lên từng cơn, sau lưng chạy một luồng điện lạnh toát, toàn thân gai ốc đều nổi lên.
Nhất thời, bầu không khí như ngưng kết giữa không trung. Hơi thở đè nén lan tỏa trong không khí, hai kẻ đối diện đều khiếp đảm khi nghe thấy thông tin này.
“Thật đáng sợ, lúc đó ngoại cũng sợ hãi.” Bà lão mở miệng, phá tan bầu không khí gượng gạo. “Ngoại so với hai đứa phản ứng còn dữ dội hơn. Ngoại ngồi trên sàn nhà, đầu óc choáng váng, cứ lay nó rồi hỏi rốt cuộc là sao. Nhưng nó cũng không nói tiếp nữa, nó chỉ liên tục lẩm bẩm nó không biết gì hết, không biết gì hết.”
“Sau này ngoại nghĩ, phải chăng nó đã biết cái gì, cho nên bị người rút ống thở con Thanh tìm tới cửa đe dọa nó. Hơn nữa thần kinh nó không ổn định, sớm muộn đã phát triển thành bệnh tâm thần.” Bà lão cười đau đớn, “giá mà ngoại dẫn nó đi sớm một chút, có lẽ mọi chuyện đã…”
“Không phải lỗi của bà.” Giang Hành chậm rãi nói. Tay anh áp vào bàn tay già nua, truyền hơi ấm và sự kiên định sang cho bà. “Bà đừng tự trách, chuyện qua nhiều năm như thế, tự trách cũng không được gì. Nói thật, lần nà cháu và Mạn Mạn đến thăm bà, cũng là muốn biết rõ năm đó xảy ra điều gì.”
Anh nhìn thoáng qua cô gái vẫn đang khiếp sợ kia, tiếp tục nói: “Sự việc của con gái bà, thật tiếc nuối. Chúng cháu nhất định sẽ lôi kẻ hãm hại bà ấy ra ánh sáng. Để cho pháp luật xử lý, cũng như cho con trai bà một công bằng. Nói thật, chuyện này không chỉ liên lụy đến hai đứa con của bà, mà còn liên lụy đến cha của Mạn Mạn. Trước lúc ông ấy chết cũng có nhiều điểm đáng ngờ, cháu tin bà sẽ không nghe lời gièm pha mà nghĩ rằng cháu gái là người giết cha ruột.”
Bà lão nhắm mắt, khẽ thong thả gật đầu.
“Bà cứ yên tâm, chuyện này cháu và cô ấy sẽ cùng điều tra cặn kẽ. Khiến bà nhớ lại nhiều thứ như thế, vất vả cho bà.” Lời nói của anh rất thành khẩn, giọng điệu ôn tồn lọt vào tai bà lão khiến bà lão ngồi đối diện với cậu trai trẻ này cũng yên tâm vài phần.
Ba người ngồi cùng nhau, thoáng chốc đã chiều. Bà lão chưa dùng cơm, cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Trần Tống Mạn lưu luyến không muốn đi, nếu không phải Giang Hành nhắc nhở thì cô ngồi đây chưa chịu về.
Trước lúc đi khỏi, cô nắm chặt tay bà lão, hỏi: “Ngoại à, hay ngoại chuyển qua ở với chúng cháu được không?”
Bà vỗ nhẹ tay cô đáp: “Ngoại ở đây nhiều năm như vậy, quen rồi. Hay thôi đi, cháu rảnh rỗi thì đến thăm là được. Cháu có chuyện muốn hỏi thì ngoại vẫn luôn ở đây. Bà ngoại tự lo bản thân được, cháu chớ xen vào.”
Bà lại hỏi: “À phải, giờ cháu ở đâu?”
Trần Tống Mạn quay đầu nhìn anh một cái, đáp lời: “Hiện cháu ở với Giang Hành. Ngoại yên tâm, chúng cháu đã đăng ký kết hôn.” Cô nhìn ánh mắt lo lắng của bà lão, nói.
Dứt câu, cô và anh cùng nhìn nhau.
Đúng thế, hôm nay trước khi đến viện dưỡng lão thì họ đã đăng ký kết hôn. Giang Hành làm người giám hộ của cô, hộ khẩu, chứng minh nhân đều có. Lúc đem ra cả hai không ai bảo ai mà làm theo thủ tục. Chờ lúc cầm giấy đăng ký trên tay, Trần Tống Mạn mới ý thức được mình đã là phụ nữ có chồng.
“Bà đã già, đi lại cũng khó khăn, con đường về sau nhờ cháu rể dìu Mạn Mạn. Từ nhỏ cháu đã dựa dẫm cậu, đôi khi bốc đồng, nhưng hiện giờ trầm ổn lắm.” Bà thở dài, “cháu không nói bà cũng biết cháu đã nếm nhiều đắng cay.”
“Vâng, ngoại.” Trần Tống Mạn ôm cổ bà, hương vị quen thuộc quẩn quanh nơi chóp mũi cô. “Mọi thứ qua rồi, hoàn cảnh ở đây cũng tốt, ngoại nhất định phải giữ gìn sức khỏe, cháu và anh ấy sẽ thường xuyên đến thăm.”
Hai người ôm nhau nói thêm chút nữa, đến khi cô thấy sắc trời đã tối, gió cũng lạnh dần thì mới xoay người rời đi, còn không ngừng quay đầu bảo ngoại vào nhà đi.
Ngồi trong xe, Trần Tống Mạn bất động nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, tựa như một đứa trẻ vô tri vô giác, ngay cả dây an toàn cũng không cài. Giang Hành bất đắc dĩ vươn tay cài dây cho cô, nhìn cô một cái, rồi lấy giấy đăng ký kết hôn trong túi ra ném trên đùi cô.
Trần Tống Mạn nhìn giấy đăng ký kết hôn, lại ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt có chút mờ mịt. Bởi vì vội vã đi vào viện dưỡng lão nên chỉ nhìn lướt qua rồi đem trả Giang Hành, nay ngồi ở đây cô mới có thời gian xem kỹ.
Cô mở ra, dưới ánh đèn xe thấy trên ảnh chụp một nam một nữ.
“Không công bằng gì hết.” Cô bất mãn thở than, “rõ ràng anh hơn em mấy tuổi, nhưng trông anh trẻ như em kìa. Hơn nữa tóc em hơi rối, không hề đẹp.”
“Không hài lòng á?” Giang Hành nhìn cô, cong khóe miệng. “Vậy đợi anh giải quyết xong mấy việc này, chúng mình đi chụp hình lần nữa được không?”
“Sao mà được chứ!” Trần Tống Mạn phản đối ngay, “giấy kết hôn sao có thể tùy tiện làm bừa!” Cô ôm tờ giấy vào ngực như bảo bối.
Cô có thể làm vợ của anh đã là chuyện hạnh phúc nhất, nay ảnh chụp không đẹp thì cũng có làm sao. Trần Tống Mạn vừa nghĩ vừa bĩu môi nhìn Giang Hành.
Ánh mắt Giang Hành nhìn thẳng phía trước, cánh tay lại đưa lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.