Edit: A Li
Trần Tống Mạn cúi đầu, ngón tay vuốt ve ảnh bọn họ chụp chung, nét mặt có hơi ủ dột.
“Sao thế?” Chất giọng đầy từ tính của Giang Hành vang bên tai cô.
Trần Tống Mạn nghe xong, do dự nói: “Anh…” Cô hít sâu một hơi. “Chúng ta cứ thế kết hôn, có phải sơ suất quá hay không?” Nói xong lời này, thanh âm của cô ngày càng nhẹ, dường như biết những chữ này nói ra sẽ không mang hiệu quả bình thường.
Quả nhiên, ánh mắt Giang Hành u ám. Anh dứt khoát đưa tay kéo phanh khiến xe thắng gấp ở ven đường.
Xe hơi thình lình bị phanh khiến Trần Tống Mạn phát hoảng. Cô hét một tiếng sợ hãi, đôi mắt mở to, vội đưa tay tóm lấy tay Giang Hành. Thẳng đến khi xe ngừng hẳn, cô mới ngã ra sau ghế, yếu ớt tựa vào.
Bên trong xe đột nhiên vang lên tiếng hít thở đè nén.
Tim cô đập bình tĩnh lại, khẽ mím môi, có chút chột dạ rút tay trở về. Hai tay cô đặt trên đầu gối, mười ngón đan xen đầy nỗi bất an.
“Sơ suất?” Giang Hành hít sâu một hơi. Anh thật muốn bổ đầu cô ra xem cô đang suy nghĩ cái gì.
“Không, anh hiểu lầm em.” Ánh mắt rụt rè của cô đảo một vòng, cuối cùng rơi trên mười ngón tay quấn quít. “Ý em là, anh là người đàn ông ưu tú như vậy, kết hôn với em có phải sơ suất hay không? Nếu không, anh có thể suy nghĩ…”
“Anh nghĩ ba năm rồi.” Giang Hành ngắt lời cô, ngữ điệu quyết đoán.
Anh đặt tay lên vai cô, xoay cô đối diện với mình: “Nghe đây, anh chỉ nói một lần duy nhất.” Gương mặt anh mờ ảo dưới ánh đèn, nhưng giọng nói lại rõ ràng, chân thực. “Anh, Giang Hành, nguyện ý cưới Trần Tống Mạn làm vợ. Không kể giàu hay nghèo, dù ốm đau hay bệnh tật, không kể đau khổ khó khăn; chỉ cần ở cạnh em, anh sẽ không bỏ rơi em, cùng em sống tới răng long đầu bạc.”
Thanh âm anh thật trầm thấp, tràn ngập chân thành, từng câu chữ chậm rãi lọt vào tai khiến hốc mắt cô đỏ hoe. Anh nói bằng hết thảy niềm trang trọng, mỗi lời đều nặng nghĩa tình, tựa như bao nhiêu yêu thương đều dồn vào câu thề nguyền nghiêm túc.
“Trần Tống Mạn, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, hoặc em đứng trên tòa án, hoặc em đối diện truyền thông, dù cho kết quả ra sao, anh cũng sẽ cùng em gánh vác.” Bàn tay vững chắc của anh nắm bao bọc lấy tay cô. “Đừng lo, kết quả tệ thế nào cũng còn anh ở đây. Anh và em như cá với nước.”
Trần Tống Mạn đang bị anh làm cho cảm động, nghe xong câu cuối lại phì cười. Cô đưa tay lau nước mắt trên gò má, thấp giọng oán trách: “Sao tệ được.”
Hai người vội vàng kết hôn trong lúc đó là do Giang Hành đề nghị.
Hiện giờ không có hôn lễ, không có gia quyến đôi bên, cũng không có tiệc cưới, khách mời. Kết hôn chỉ có hai người bọn họ yên tĩnh trong xe, huyên náo bên đường, anh cứ như vậy thề nguyền cùng cô.
Trần Tống Mạn luôn nghĩ rằng lúc đó chỉ mình cô đơn phương dựa vào anh. Nhưng cô không biết rằng anh luôn sẵn sàng để cô dựa dẫm. Nay cô gái nhỏ cứ lo được lo mất, nguồn căn cũng là lỗi của anh.
Anh không sơ suất, ngược lại đã nghĩ suy rất nhiều, hơn nữa liên tục suy nghĩ về việc đó. Có thể lấy tờ đăng ký kết hôn đỏ thắm này từ cục dân chính đặt vào tay cô, nhất định cô sẽ không lo được lo mất, sẽ không do dự nữa.
Chỉ khi bọn họ kết hôn rồi, anh mới danh chính ngôn thuận đứng cạnh cô, mới dùng hết sức mình bảo vệ cô, yêu thương cô, khiến cho mọi người đều biết Trần Tống Mạn không phải lẻ loi một mình.
Đây là tư tưởng của anh, hiện tại đã truyền đạt thành công cho Trần Tống Mạn.
Mà cô nghe từ lời anh nói, càng cảm nhận được sự sâu nặng của tình yêu.
“Ngoan, đừng nghĩ nhiều.” Giang Hành xoa đầu cô, sau đó khởi động xe hơi một lần nữa, “những gì bà ngoại nói hôm nay vô cùng có lợi với chúng ta, nếu tài liệu trên tay anh có thể xác nhận hoàn thành thì cái chết của mẹ em sẽ có kết quả. Tuy nhiên, chuyện quan trọng bây giờ nhất không phải chuyện này.”
Một tay anh lái xe, tay kia lấy ra một tờ báo đưa cho Trần Tống Mạn.
Trần Tống Mạn cầm giấy đăng ký kết hôn trên tay, vừa ngẩng đầu đã thấy anh đưa qua tờ báo. Cô cầm lấy, phát hiện bên trên đề ngày ba mươi tháng sáu năm 20xx —
Tiêu đề đầu trang in chữ to màu đen — “Thiếu nữ tàn nhẫn sát hại cha mình, một dao duy nhất – thủ đoạn ác liệt”, bên cạnh là ảnh minh họa Trần Tống Mạn chụp cùng cha cô.
Báo chí tường thuật rất nhiều, hơn nữa vì khai thác đề tài này mà tòa soạn còn mời vài chuyên gia khoa thần kinh nổi tiếng lẫn bình luận viên để mổ xẻ vấn đề, trong đó có một người từng là bạn của Trần Khánh Dân, năm nọ y còn ngồi dùng cơm với Trần Tống Mạn.
Tờ báo này cô chưa từng đọc qua, chỉ biết việc này gây chấn động dư luận, chỉ bằng nhìn số lượng phóng viên túc trực hôm ở tòa án thì hiểu. Tuy nhiên cô không rõ kết quả mà truyền thông công bố là thế nào.
Cô đọc rất cẩn thận, nhất là vị bình luận viên quen thuộc kia, cô nhìn thêm vài lần.
Vị này là người duy nhất không công kích trực diện cô, ông ta chỉ miêu tả đơn giản Trần Tống Mạn trong ấn tượng của mình. Nguyên văn của y là – ‘theo ấn tượng của tôi, Trần Tống Mạn là một cô bé thông minh sáng sủa, cực kỳ hài hước, tình cảm với cha cũng rất tốt đẹp. Phát sinh vụ án này, tôi cho rằng có liên quan đến gia thế giàu có của cô bé.’ – – y đánh giá như thế, Trần Tống Mạn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Giọng Giang Hành vang bên tai cô: “Vụ án của mẹ em còn có manh mối, nhưng vụ án của cha em thì vẫn chưa. Đây là tờ báo đưa tin cái chết của cha em, anh để trên xe một tờ, ngoài ra trong nhà cũng trữ không ít. Tất cả đều do anh lưu giữ, em đọc kỹ xem còn nhớ tới tình tiết nào nữa không.”
Nét mặt cô có phần uể oải: “Trước buổi tối ba em qua đời, mọi chuyện đều bình thường quá mức, bình thường đến nỗi em không để ý gì cả.” Cô liếm cánh môi khô khốc, “em giống như mọi khi, lên giường ngủ, ở trong phòng mình, nhưng vừa tỉnh dậy thì đã thấy thi thể của ba nằm bên cạnh.”
“Cảnh tượng ba em chết khiến em chịu đả kích quá lớn, hơn nữa Giang Uyển Chi đều an bài mọi sự chu đáo, không cho em gọi luật sư, ngay cả đám dư luận chỉ trích em cũng là do bà ta mời đến. Em bị giam giữ vài ngày, ăn ngủ không yên, tinh thần đã sớm kiệt quệ. Nếu không phải bạn anh tới kịp lúc thì hẳn là em sống nốt quãng đời còn lại của mình trong ngục giam.” Nhớ tới chuyện đã trải qua, Trần Tống Mạn vẫn hơi sợ sệt.
“Bạn bè em thì sao, có đến xem em không?” Giang Hành nghi vấn.
Trần Tống Mạn cau mày: “Em nhớ được lúc đầu thì có, nhưng khi đó em rất hoảng loạn, cơ bản không nhớ họ đã nói cái gì. Tiếp theo chẳng ai tới nữa.” Bấy giờ khi tiếp tục chủ đề này, ánh mắt của cô không còn tuyệt vọng như xưa, mọi thứ diễn ra thật bình thản, giống như đang kể chuyện cũ cho anh nghe.
“Ban đầu em còn oán trách bọn họ, cảm thấy lòng người dễ đổi thay. Hiện tại nghĩ kỹ, nói không chừng do Giang Uyển Chi giở trò.”
Cô ngồi trượt xuống ghế mấy cm, giấu mặt trong cổ áo bành tô, thở hắt: “Em ghét nhất cảm giác này, rõ ràng cái gì cũng biết Giang Uyển Chi gây ra nhưng lại không tìm ra chứng cớ, cứ vậy cam chịu oan uổng.”
Nháy mắt hai người đã về tới nhà, Giang Hành lái xe vào gara.
“Đừng nghĩ nhiều.” Anh rút chìa khóa xe, đồng thời mở cửa xe cho cô. “Muốn người ta không biết trừ phi mình không làm, thành phố T lại lớn như thế, bà ta không thể một tay che trời đâu.”
Trong gara tranh sáng tranh tối, anh điềm nhiên nắm tay cô, nói: “Đi thôi, chúng ta vào nhà.”
— – —
Cuộc sống của những ngày tiếp theo, Giang Hành cứ theo lẽ đi làm, còn công việc duy nhất của Trần Tống Mạn là ở nhà chờ chồng tan ca.
Bởi vì sợ người khác nhận ra nên cách tốt nhất là cô ở trong nhà. Người khác có thể sẽ cảm thấy buồn chán, nhưng đối với kẻ đã ăn ngủ suốt nửa năm ở bệnh viện tâm thần như cô thì đây chẳng là cái đinh gì cả. Huống hồ nhà anh có TV, có laptop, có thể đi tới đi lui tự do cô đã thấy rất hài lòng.
Trước khi tìm đủ bằng chứng xin kháng án, cô phải nhẫn nhịn, thậm chí còn không cảm nhận được sự sống của bản thân. Hai ngày qua cô ở nhà, cũng lên mạng xem rất nhiều tư liệu về án mạng năm đó.
Cô tìm tòi gõ vào ô tìm kiếm ‘thiếu nữ’ ‘giết chết cha’; cứ như vậy hiện ra những kết quả tương tự. Cô suy nghĩ, lại gõ thêm ‘thành phố T’ – ‘tập đoàn Dân An’, thế là những tin tức có liên quan hiện lên màn hình máy tính dày đặc.
Cô xem từ trên xuống dưới, phát hiện tin tức hữu dụng không đáng là bao. Nhưng cô tìm được mấy bình luận mắng cô ầm ĩ, vốn đang có hứng tham quan, vừa trông thấy cô đã đen mặt ấn phím tắt.
Haizz.
Cô đóng laptop đặt một bên, ngã phịch vào giường. Trần Tống Mạn chậm rãi nhắm mắt, cẩn thận nhớ đến những chi tiết của buổi tối kia.
Cô nhớ trước đó một hôm,
Trước đó là ngày 29 tháng 6, tối thứ sáu, bởi vì thứ hai là ngày hai mẹ con bà ta bảo về nhà gặp mặt cô.
Đáng giận.
Trần Tống Mạn thầm mắng một câu.
Ngày đó thật sự quá mức bình thường, chuyện gì đặc biệt cũng chưa xảy ra cho nên một điểm ấn tượng cô cũng không có. Cô không phục, bèn tái hiện hành động của bản thân ngày hôm đó, chuẩn bị mô phỏng trình tự những việc trước khi cô về nhà.
Quyết định như thế, Trần Tống Mạn nhảy xuống từ giường, đi đến cửa chính làm như vừa mới mở cửa vào.
Dựa theo thói quen của bản thân, cô cởi giày, sau đó thản nhiên đi lên cầu thang, thậm chí trước khi bước lên bậc tam cấp cô còn theo quán tính giơ tay chào Trần Khánh Dân.
Ý thức được mình đã làm gì, Trần Tống Mạn cũng sửng sốt một phen. Cô nhìn bàn tay còn giơ trong không trung, khẽ cười.
Tiếp theo, cô lên lầu, đi đến phòng cô, thay quần áo.
Thay quần áo xong, lúc này cô phải xuống lầu ăn cơm – nhưng chờ đã.
Cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng là gì?
Cô cảm nhận được ánh sáng vừa vụt chớp trong đầu cô, tuy nhiên vận tốc quá nhanh khiến cô không thể bắt kịp.
Rốt cuộc, thứ cô đang muốn biết…
Cô trở lại phòng ngủ, chuẩn bị đẩy cửa bước vào trong.
Kính koong!
Bước chân cô khựng lại.
Kính koong- –
Là tiếng chuông cửa.
Trần Tống Mạn theo bản năng định đi xuống, nhưng chân vừa nhích lên đã lui trở về.
Cô ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn về cánh cửa kia – – Giang Hành có chìa khóa, nếu về nhà anh sẽ tự mình mở cửa.
Vậy thì người ấn chuông ngoài đó, là ai?
Trần Tống Mạn cúi đầu, ngón tay vuốt ve ảnh bọn họ chụp chung, nét mặt có hơi ủ dột.
“Sao thế?” Chất giọng đầy từ tính của Giang Hành vang bên tai cô.
Trần Tống Mạn nghe xong, do dự nói: “Anh…” Cô hít sâu một hơi. “Chúng ta cứ thế kết hôn, có phải sơ suất quá hay không?” Nói xong lời này, thanh âm của cô ngày càng nhẹ, dường như biết những chữ này nói ra sẽ không mang hiệu quả bình thường.
Quả nhiên, ánh mắt Giang Hành u ám. Anh dứt khoát đưa tay kéo phanh khiến xe thắng gấp ở ven đường.
Xe hơi thình lình bị phanh khiến Trần Tống Mạn phát hoảng. Cô hét một tiếng sợ hãi, đôi mắt mở to, vội đưa tay tóm lấy tay Giang Hành. Thẳng đến khi xe ngừng hẳn, cô mới ngã ra sau ghế, yếu ớt tựa vào.
Bên trong xe đột nhiên vang lên tiếng hít thở đè nén.
Tim cô đập bình tĩnh lại, khẽ mím môi, có chút chột dạ rút tay trở về. Hai tay cô đặt trên đầu gối, mười ngón đan xen đầy nỗi bất an.
“Sơ suất?” Giang Hành hít sâu một hơi. Anh thật muốn bổ đầu cô ra xem cô đang suy nghĩ cái gì.
“Không, anh hiểu lầm em.” Ánh mắt rụt rè của cô đảo một vòng, cuối cùng rơi trên mười ngón tay quấn quít. “Ý em là, anh là người đàn ông ưu tú như vậy, kết hôn với em có phải sơ suất hay không? Nếu không, anh có thể suy nghĩ…”
“Anh nghĩ ba năm rồi.” Giang Hành ngắt lời cô, ngữ điệu quyết đoán.
Anh đặt tay lên vai cô, xoay cô đối diện với mình: “Nghe đây, anh chỉ nói một lần duy nhất.” Gương mặt anh mờ ảo dưới ánh đèn, nhưng giọng nói lại rõ ràng, chân thực. “Anh, Giang Hành, nguyện ý cưới Trần Tống Mạn làm vợ. Không kể giàu hay nghèo, dù ốm đau hay bệnh tật, không kể đau khổ khó khăn; chỉ cần ở cạnh em, anh sẽ không bỏ rơi em, cùng em sống tới răng long đầu bạc.”
Thanh âm anh thật trầm thấp, tràn ngập chân thành, từng câu chữ chậm rãi lọt vào tai khiến hốc mắt cô đỏ hoe. Anh nói bằng hết thảy niềm trang trọng, mỗi lời đều nặng nghĩa tình, tựa như bao nhiêu yêu thương đều dồn vào câu thề nguyền nghiêm túc.
“Trần Tống Mạn, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, hoặc em đứng trên tòa án, hoặc em đối diện truyền thông, dù cho kết quả ra sao, anh cũng sẽ cùng em gánh vác.” Bàn tay vững chắc của anh nắm bao bọc lấy tay cô. “Đừng lo, kết quả tệ thế nào cũng còn anh ở đây. Anh và em như cá với nước.”
Trần Tống Mạn đang bị anh làm cho cảm động, nghe xong câu cuối lại phì cười. Cô đưa tay lau nước mắt trên gò má, thấp giọng oán trách: “Sao tệ được.”
Hai người vội vàng kết hôn trong lúc đó là do Giang Hành đề nghị.
Hiện giờ không có hôn lễ, không có gia quyến đôi bên, cũng không có tiệc cưới, khách mời. Kết hôn chỉ có hai người bọn họ yên tĩnh trong xe, huyên náo bên đường, anh cứ như vậy thề nguyền cùng cô.
Trần Tống Mạn luôn nghĩ rằng lúc đó chỉ mình cô đơn phương dựa vào anh. Nhưng cô không biết rằng anh luôn sẵn sàng để cô dựa dẫm. Nay cô gái nhỏ cứ lo được lo mất, nguồn căn cũng là lỗi của anh.
Anh không sơ suất, ngược lại đã nghĩ suy rất nhiều, hơn nữa liên tục suy nghĩ về việc đó. Có thể lấy tờ đăng ký kết hôn đỏ thắm này từ cục dân chính đặt vào tay cô, nhất định cô sẽ không lo được lo mất, sẽ không do dự nữa.
Chỉ khi bọn họ kết hôn rồi, anh mới danh chính ngôn thuận đứng cạnh cô, mới dùng hết sức mình bảo vệ cô, yêu thương cô, khiến cho mọi người đều biết Trần Tống Mạn không phải lẻ loi một mình.
Đây là tư tưởng của anh, hiện tại đã truyền đạt thành công cho Trần Tống Mạn.
Mà cô nghe từ lời anh nói, càng cảm nhận được sự sâu nặng của tình yêu.
“Ngoan, đừng nghĩ nhiều.” Giang Hành xoa đầu cô, sau đó khởi động xe hơi một lần nữa, “những gì bà ngoại nói hôm nay vô cùng có lợi với chúng ta, nếu tài liệu trên tay anh có thể xác nhận hoàn thành thì cái chết của mẹ em sẽ có kết quả. Tuy nhiên, chuyện quan trọng bây giờ nhất không phải chuyện này.”
Một tay anh lái xe, tay kia lấy ra một tờ báo đưa cho Trần Tống Mạn.
Trần Tống Mạn cầm giấy đăng ký kết hôn trên tay, vừa ngẩng đầu đã thấy anh đưa qua tờ báo. Cô cầm lấy, phát hiện bên trên đề ngày ba mươi tháng sáu năm 20xx —
Tiêu đề đầu trang in chữ to màu đen — “Thiếu nữ tàn nhẫn sát hại cha mình, một dao duy nhất – thủ đoạn ác liệt”, bên cạnh là ảnh minh họa Trần Tống Mạn chụp cùng cha cô.
Báo chí tường thuật rất nhiều, hơn nữa vì khai thác đề tài này mà tòa soạn còn mời vài chuyên gia khoa thần kinh nổi tiếng lẫn bình luận viên để mổ xẻ vấn đề, trong đó có một người từng là bạn của Trần Khánh Dân, năm nọ y còn ngồi dùng cơm với Trần Tống Mạn.
Tờ báo này cô chưa từng đọc qua, chỉ biết việc này gây chấn động dư luận, chỉ bằng nhìn số lượng phóng viên túc trực hôm ở tòa án thì hiểu. Tuy nhiên cô không rõ kết quả mà truyền thông công bố là thế nào.
Cô đọc rất cẩn thận, nhất là vị bình luận viên quen thuộc kia, cô nhìn thêm vài lần.
Vị này là người duy nhất không công kích trực diện cô, ông ta chỉ miêu tả đơn giản Trần Tống Mạn trong ấn tượng của mình. Nguyên văn của y là – ‘theo ấn tượng của tôi, Trần Tống Mạn là một cô bé thông minh sáng sủa, cực kỳ hài hước, tình cảm với cha cũng rất tốt đẹp. Phát sinh vụ án này, tôi cho rằng có liên quan đến gia thế giàu có của cô bé.’ – – y đánh giá như thế, Trần Tống Mạn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Giọng Giang Hành vang bên tai cô: “Vụ án của mẹ em còn có manh mối, nhưng vụ án của cha em thì vẫn chưa. Đây là tờ báo đưa tin cái chết của cha em, anh để trên xe một tờ, ngoài ra trong nhà cũng trữ không ít. Tất cả đều do anh lưu giữ, em đọc kỹ xem còn nhớ tới tình tiết nào nữa không.”
Nét mặt cô có phần uể oải: “Trước buổi tối ba em qua đời, mọi chuyện đều bình thường quá mức, bình thường đến nỗi em không để ý gì cả.” Cô liếm cánh môi khô khốc, “em giống như mọi khi, lên giường ngủ, ở trong phòng mình, nhưng vừa tỉnh dậy thì đã thấy thi thể của ba nằm bên cạnh.”
“Cảnh tượng ba em chết khiến em chịu đả kích quá lớn, hơn nữa Giang Uyển Chi đều an bài mọi sự chu đáo, không cho em gọi luật sư, ngay cả đám dư luận chỉ trích em cũng là do bà ta mời đến. Em bị giam giữ vài ngày, ăn ngủ không yên, tinh thần đã sớm kiệt quệ. Nếu không phải bạn anh tới kịp lúc thì hẳn là em sống nốt quãng đời còn lại của mình trong ngục giam.” Nhớ tới chuyện đã trải qua, Trần Tống Mạn vẫn hơi sợ sệt.
“Bạn bè em thì sao, có đến xem em không?” Giang Hành nghi vấn.
Trần Tống Mạn cau mày: “Em nhớ được lúc đầu thì có, nhưng khi đó em rất hoảng loạn, cơ bản không nhớ họ đã nói cái gì. Tiếp theo chẳng ai tới nữa.” Bấy giờ khi tiếp tục chủ đề này, ánh mắt của cô không còn tuyệt vọng như xưa, mọi thứ diễn ra thật bình thản, giống như đang kể chuyện cũ cho anh nghe.
“Ban đầu em còn oán trách bọn họ, cảm thấy lòng người dễ đổi thay. Hiện tại nghĩ kỹ, nói không chừng do Giang Uyển Chi giở trò.”
Cô ngồi trượt xuống ghế mấy cm, giấu mặt trong cổ áo bành tô, thở hắt: “Em ghét nhất cảm giác này, rõ ràng cái gì cũng biết Giang Uyển Chi gây ra nhưng lại không tìm ra chứng cớ, cứ vậy cam chịu oan uổng.”
Nháy mắt hai người đã về tới nhà, Giang Hành lái xe vào gara.
“Đừng nghĩ nhiều.” Anh rút chìa khóa xe, đồng thời mở cửa xe cho cô. “Muốn người ta không biết trừ phi mình không làm, thành phố T lại lớn như thế, bà ta không thể một tay che trời đâu.”
Trong gara tranh sáng tranh tối, anh điềm nhiên nắm tay cô, nói: “Đi thôi, chúng ta vào nhà.”
— – —
Cuộc sống của những ngày tiếp theo, Giang Hành cứ theo lẽ đi làm, còn công việc duy nhất của Trần Tống Mạn là ở nhà chờ chồng tan ca.
Bởi vì sợ người khác nhận ra nên cách tốt nhất là cô ở trong nhà. Người khác có thể sẽ cảm thấy buồn chán, nhưng đối với kẻ đã ăn ngủ suốt nửa năm ở bệnh viện tâm thần như cô thì đây chẳng là cái đinh gì cả. Huống hồ nhà anh có TV, có laptop, có thể đi tới đi lui tự do cô đã thấy rất hài lòng.
Trước khi tìm đủ bằng chứng xin kháng án, cô phải nhẫn nhịn, thậm chí còn không cảm nhận được sự sống của bản thân. Hai ngày qua cô ở nhà, cũng lên mạng xem rất nhiều tư liệu về án mạng năm đó.
Cô tìm tòi gõ vào ô tìm kiếm ‘thiếu nữ’ ‘giết chết cha’; cứ như vậy hiện ra những kết quả tương tự. Cô suy nghĩ, lại gõ thêm ‘thành phố T’ – ‘tập đoàn Dân An’, thế là những tin tức có liên quan hiện lên màn hình máy tính dày đặc.
Cô xem từ trên xuống dưới, phát hiện tin tức hữu dụng không đáng là bao. Nhưng cô tìm được mấy bình luận mắng cô ầm ĩ, vốn đang có hứng tham quan, vừa trông thấy cô đã đen mặt ấn phím tắt.
Haizz.
Cô đóng laptop đặt một bên, ngã phịch vào giường. Trần Tống Mạn chậm rãi nhắm mắt, cẩn thận nhớ đến những chi tiết của buổi tối kia.
Cô nhớ trước đó một hôm,
Trước đó là ngày 29 tháng 6, tối thứ sáu, bởi vì thứ hai là ngày hai mẹ con bà ta bảo về nhà gặp mặt cô.
Đáng giận.
Trần Tống Mạn thầm mắng một câu.
Ngày đó thật sự quá mức bình thường, chuyện gì đặc biệt cũng chưa xảy ra cho nên một điểm ấn tượng cô cũng không có. Cô không phục, bèn tái hiện hành động của bản thân ngày hôm đó, chuẩn bị mô phỏng trình tự những việc trước khi cô về nhà.
Quyết định như thế, Trần Tống Mạn nhảy xuống từ giường, đi đến cửa chính làm như vừa mới mở cửa vào.
Dựa theo thói quen của bản thân, cô cởi giày, sau đó thản nhiên đi lên cầu thang, thậm chí trước khi bước lên bậc tam cấp cô còn theo quán tính giơ tay chào Trần Khánh Dân.
Ý thức được mình đã làm gì, Trần Tống Mạn cũng sửng sốt một phen. Cô nhìn bàn tay còn giơ trong không trung, khẽ cười.
Tiếp theo, cô lên lầu, đi đến phòng cô, thay quần áo.
Thay quần áo xong, lúc này cô phải xuống lầu ăn cơm – nhưng chờ đã.
Cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng là gì?
Cô cảm nhận được ánh sáng vừa vụt chớp trong đầu cô, tuy nhiên vận tốc quá nhanh khiến cô không thể bắt kịp.
Rốt cuộc, thứ cô đang muốn biết…
Cô trở lại phòng ngủ, chuẩn bị đẩy cửa bước vào trong.
Kính koong!
Bước chân cô khựng lại.
Kính koong- –
Là tiếng chuông cửa.
Trần Tống Mạn theo bản năng định đi xuống, nhưng chân vừa nhích lên đã lui trở về.
Cô ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn về cánh cửa kia – – Giang Hành có chìa khóa, nếu về nhà anh sẽ tự mình mở cửa.
Vậy thì người ấn chuông ngoài đó, là ai?