Edit: A Li
Trần Phinh Đình vừa vào phòng đã thấy Giang Uyển Chi ngồi xổm bên cửa sổ. Sắc mặt bà ta tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt, miệng còn liên tục lẩm bẩm gì đó.
Mà Trần Tống Mạn đứng đối diện với Giang Uyển Chi, lúc này chỉ quay đầu nhìn về cửa chính bằng đôi con ngươi bình thản, tựa như bọn họ không cùng một thế giới; còn cô, chỉ là người đứng xem.
Nàng không có cãi nhau với Trần Tống Mạn, chỉ liếc mắt một cái sau đó nhanh chóng bước tới bên cạnh Giang Uyển Chi, ôm lấy vai bà.
Giang Uyển Chi không ngừng lặp lại: “Không phải lỗi của tôi, đừng đến tìm tôi… Cái gì tôi cũng không biết…” Tựa như người điên. Trần Phinh Đình nhăn mày hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Giang Uyển Chi tựa như không nghe thấy giọng nói của con gái, chỉ ôm đầu mình nhìn vào khoảng không xa xăm. Hơn nữa bởi vì sự đụng chạm của Trần Phinh Đình mà bà ta co rụt về sau, hất tay nàng ra ‘bộp’ một tiếng. âm thanh vang giữa văn phòng.
Ánh mắt nàng ta sầm lại, biểu cảm cũng hơi tối tăm: “Mẹ, con là Phinh Đình, nhìn con!”
Nàng bắt buộc Giang Uyển Chi phải nhìn mình, nhìn đăm đăm vào đôi đồng tử: “Mẹ, không có gì hết. Mẹ nhìn con đi, chúng ta đừng sợ hãi!”
Tinh thần Giang Uyển Chi hoảng loạn, vừa rồi cảnh tượng Trần Phinh Đình nói chuyện với bà ta khiến bà ta ngỡ rằng mình đang ở buổi sáng ngày 29 tháng 6. Ngày đó Trần Khánh Dân ở trong phòng, bà ta cũng giống như hiện tại, ngồi xổm trên sàn gạch không biết làm sao. Mà Trần Phinh Đình cũng ngồi đối diện với bà, cũng nói những lời như vậy.
“Mẹ, không có gì hết. Mẹ nhìn con đi, chúng ta đừng sợ hãi!”
Quá khứ kinh hoàng lần nữa diễn ra.
Chính là lúc này xảy đến với Giang Uyển Chi.
“Con bảo mẹ làm sao bây giờ? Ba con nằm ở đó, mẹ giết ông ấy! Không, mẹ không cố ý giết đâu, là ông ấy đánh mẹ trước!” Giang Uyển Chi bắt lấy tay của Trần Tống Mạn, kích động kêu lên. “Phinh Đình, giúp mẹ! Cứu mẹ con ơi, cứu mẹ đi…”
Chát!
Một bạt tai vang lên.
Mái tóc Giang Uyển Chi hỗn độn, gương mặt bị một lực mạnh tát lên, phút chốc đã hiện năm ngón tay trên da. Trần Tống Mạn đứng một bên cũng bất lực lắc đầu.
Thế mà cũng đánh được.
“Mẹ nói gì hả?” Trần Phinh Đình nhỏ giọng gắt. Nàng rút bàn tay đang giơ giữa không trung, lại nắm lấy bả vai Giang Uyển Chi, trấn an bà ta. Giang Uyển Chi vừa rồi hãy còn sợ hãi, nhưng sự sợ hãi ấy đã chậm rãi tan đi để lý trí quay về.
Bước chân Giang Uyển Chi có chút run rẩy, tuy nhiên dưới sự trợ giúp của Trần Phinh Đình, bà ta đã đứng thẳng được. Giang Uyển Chi nhìn Trần Phinh Đình một cái, ánh mắt có chút hoài nghi: “Phinh Đình?”
Bà ta khẽ cau mày: “Sao con lại ở đây?”
Trần Phinh Đình hừ lạnh một tiếng:“Nếu con không kịp thời tới, mẹ còn mất mặt dài dài.” Trước mặt nhiều người như vậy, Trần Phinh Đình không giữ mặt mũi cho Giang Uyển Chi dù chỉ một chút.
Nhưng Trần Tống Mạn đứng đối diện khẽ nhíu mi, ánh mắt có vài phần suy ngẫm.
Thì ra là thế.
Từ trước đến nay cô luôn cho rằng, mọi chuyện xấu đều do một tay Giang Uyển Chi gây ra, cùng lắm Trần Phinh Đình chỉ là đồng lõa. Hiện tại nhìn kỹ, nàng ta mới đúng là kẻ khiến cô bất ngờ.
Trần Phinh Đình trấn an Giang Uyển Chi thành công, chợt quay đầu nhìn về phía Trần Tống Mạn: “Ai cho chị vào đây?” Nàng nhíu mày, ánh mắt lướt qua Trần Tống Mạn và Giang Hành. Lúc nhìn anh, đôi con ngươi của nàng đã khựng lại vài giây.
Trần Tống Mạn nhún vai nói: “Hiển nhiên là mẹ em cho chị vào.” Cô ngó về hướng của Trần Phinh Đình và nhóm bảo vệ, phát hiện Chương Minh đi theo đội ngũ cuối cùng, ông ta nhìn cô bằng gương mặt có vài phần áy náy.
Cô nhanh chóng gật đầu, sau đó nói với Trần Phinh Đình: “Chị có lòng tốt đem tài liệu cho mẹ em xem, tiện tay đưa luôn hai bức ảnh. Ai biết năng lực tự chủ của mẹ em kém thế, chị chưa nói hai câu, bà ấy đã thành ra như vậy.”
Hôm nay Trần Phinh Đình ăn mặc vô cùng chuyên nghiệp, tuy rằng bọn họ không cùng dòng máu nhưng nhìn thoáng qua, quả thật có nét tương đồng.
“Tôi có thể tố cáo chị tội đe dọa.” Nàng trỏ trỏ Giang Uyển Chi, “mọi người ở đây có thể làm chứng, vừa rồi tinh thần mẹ tôi không bình thường, có thể nói là chị cố tình đe dọa bà ấy.”
“Trời ơi.” Biểu cảm Trần Tống Mạn có chút khoa trương, “cố tình đe dọa? Em đùa sao? Chị là bệnh nhân tâm thần mà còn biết đe dọa người khác?”
Trần Phinh Đình quay ngoắt nhìn sang gã đàn ông: “Chị có thể ở đây, nghĩa là chị không có bệnh, hoặc bệnh chị đã tốt lắm. Hiện tại tôi muốn tố chị, đừng nghĩ một tờ chứng nhận tâm thần giả dối có thể cứu chị.”
Trần Tống Mạn chau mày.
“Còn muốn tố chị hả? Vừa rồi mẹ em nói gì chị đã nghe hết rồi, bà ấy thừa nhận chính mình đã giết ba chị, hơn nữa cũng có em trợ giúp.” Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm nàng ta. “Có phải lần này đến lượt dì và em làm giấy chứng nhận tâm thần?”
“Chị nói gì cơ?” Trần Phinh Đình nhăn nhíu, “vừa rồi mẹ tôi có nói gì?” Nét mặt nàng rất vô tội. “Tuy nhiên mẹ tôi nói gì, vừa rồi ở đây cũng chỉ có các người và mẹ tôi, tôi hoàn toàn có thể tố các người có ý định mưu sát bà ấy, ngoài ra – -” Ngón tay nàng chỉ vào Giang Hành. “Anh ta là bác sĩ tâm thần, có thể thông qua thủ đoạn nào đó, tỷ như thôi miên, khiến mẹ tôi nói ra những lời trái sự thật.”
Thắt lưng Trần Phinh Đình thẳng tắp, từng câu chữ phun ra hợp lý hợp tình: “Mẹ tôi là chủ tịch tập đoàn Dân An, tinh thần luôn ổn định, hơn nữa nộp thuế đầy đủ. Ngoài ra đã tham gia bốn lần bán đấu giá từ thiện, còn xây một khu trường tiểu học Hi Vọng.” Ánh mắt nàng liếc cô, “mà chị, dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết hại cha mình, lại là bệnh nhân tâm thần có quan hệ yêu đương với vị bác sĩ ngồi bên kia. Không biết lợi dụng thế nào mà có thể vào văn phòng mẹ tôi, cũng uy hiếp bà ấy nói ra những lời trái ý.”
Khóe môi nàng nhếch cao: “Tại đây có camera, hành vi của chị cơ bản không giấu được.”
Trần Phinh Đình tiến lên một bước, khoảng cách giữa Trần Tống Mạn và nàng chỉ cách nhau một mét thôi. “Chị gái, trước kia chị tàn nhẫn giết cha, giữa chúng ta tình thân đã cạn. Mối thù kia tôi vẫn nhớ trong lòng, nay chị còn đến quấy rối mẹ tôi, tôi có quyền báo cảnh sát đến điều tra làm rõ.”
Trần Tống Mạn đứng đó, im lặng lắng nghe. Trên mặt cô cũng mang theo tươi cười, nhưng ánh mắt lạnh băng một mảng.
Cô nhớ mang máng, sở dĩ mình ghét Trần Phinh Đình là do nàng là con gái của Giang Uyển Chi. Thậm chí cô từng nghĩ rằng nàng và cô giống nhau, đều bị Giang Uyển Chi lừa không biết gì. Tuy rằng tính nết của nàng là thảo mai thánh mẫu, nhưng cũng tính là thiện lương.
Nhưng hôm nay, theo như từng câu chữ, từng hành động mà nàng ta phô bày; phát âm rõ ràng, logic chặt chẽ, cô thế này mới ý thực được, thì ra nàng mới chính là rắn độc ẩn mình trong hố sâu.
“Chị khâm phục mẹ con em lắm lắm!” Trần Tống Mạn không biết nói gì cho hay, hết cách với loại người không biết xấu hổ như bọn họ. “Một kẻ tỏ ra đoan trang, một kẻ tỏ ra thuần khiết, hai người bình thường sống rất mệt chăng?”
Trần Phinh Đình cúi đầu: “Nể tình chị từng là chị gái tôi, tôi chẳng muốn làm khó dễ chị. Tôi không biết chị rời khỏi bệnh viện bằng cách nào, nhưng cách mà chị rời khỏi hẳn người ta không biết.” Nàng chắc chắn Trần Tống Mạn bám đuôi Giang Hành để xuất viện, nếu không việc mà Trần Tống Mạn hồi phục chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi là không có khả năng. Dù sao trước đó gặp mặt vài lần, Trần Tống Mạn vẫn dễ dàng bị chọc tức. Trần Phinh Đình suy nghĩ thấu đáo rồi, cho dù chị ta thật sự xuất viện, chỉ bằng biểu hiện ở văn phòng hôm nay, có đông đủ mọi người làm chứng cũng đủ khiến chị ta phải quay lại viện tâm thần.
“Nhưng ngại quá.” Trần Tống Mạn huơ tay. “Chị không như mong muốn của em đâu.” Ánh mắt cô nhìn sang Giang Uyển Chi đã ổn định tinh thần, đột nhiên thò đầu về phía bà ta, đôi con ngươi lóe lên tia quỷ quái. “Dì, dì xem, ba tôi ở đó kìa.”
Lần này phản ứng của Giang Uyển Chi cũng không kịch liệt như ban nãy.
Thậm chí bà ta còn đẩy Trần Phinh Đình, tự thân đứng đối diện với cô, khinh thường nói. “Cùng một cách con muốn dùng hai lần? Mạn Mạn, tuổi con vẫn còn rất trẻ.”
“Ồ? Phải không?” Trần Tống Mạn không gọi là bĩu môi, đôi mắt quét qua một vòng trên người mụ đàn bà. “Dáng vẻ hiện tại của dì đã tốt hơn, nhưng dì đứng tuổi rồi, phấn son cũng không che hết nếp nhăn trên mặt. Tuy nhiên vẫn có một điểm không thay đổi, đó là nhìn dì đã khiến tôi muốn cười cho.”
Giang Uyển Chi giận xanh mặt.
Trên mặt bà ta vẫn còn lờ mờ năm ngón của Trần Phinh Đình, mái tóc tán loạn rối rắm, thoạt trông vô cùng chật vật.
Nghe xong những lời Trần Tống Mạn nói, bà ta vừa cảm thấy xấu hổ khi đã không cảnh giác với cô, ngược lại cũng cảm thấy may mắn ở chỗ – vừa rồi trước lúc bà ta sợ mất lý trí đã lặng lẽ gọi điện cầu cứu Trần Phinh Đình, nếu không chẳng biết hậu quả hôm nay nghiêm trọng cỡ nào… Khoan đã, nhắc tới hậu quả, ánh mắt Giang Uyển Chi đột ngột lóe lên. Bà ta nhớ từ khi vào cửa, Trần Tống Mạn luôn giữ chặt túi hồ sơ bên mình.
Giang Uyển Chi chỉ chỉ túi hồ sơ, nói: “Phinh Đình, nó giấu hung khí trong túi kia!”
Trần Phinh Đình nghe xong, quay đầu nói gì đó với mấy tên bảo vệ. Tiếp theo hai tên bước lên đứng phía sau nàng. Trần Phinh Đình mỉm cười: “Tôi nghĩ chị không chỉ giấu hung khí mà còn giấu máy ghi âm hoặc camera gì chăng?” Nàng như tỏ tường hết thảy, nhìn Trần Tống Mạn từ đầu tới chân, hơn nữa biểu cảm cứng đờ của cô cũng thu vào đáy mắt.
“Trần Tống Mạn, chị còn non lắm.” Hai người bọn họ, một người từ nhỏ được cha che chở lớn lên, đại tiểu thư không lo cơm ăn áo mặc; ngược lại một người từ nhỏ không có cha, lặng lẽ nhìn mẹ từ một nhân viên nho nhỏ leo lên hàng chủ tịch. Tuy rằng bằng tuổi nhau, nhưng đối với Trần Tống Mạn không có tâm cơ gì, Trần Phinh Đình căn bản chưa từng đặt cô vào mắt.
“Một tay quản lý nho nhỏ nhưng muốn khống chế toàn bộ bảo vệ của công ty?” Trần Phinh Đình quay đầu liếc Chương Minh một cái, giọng điệu khinh miệt, “còn định nấp à?”
Nói xong, nàng hướng về phía bảo vệ phất tay: “Đi lục soát cô ta, cô ta giấu thứ tốt đẹp gì cũng phải moi bằng được.”
Đầu ngón tay nàng lướt qua Trần Tống Mạn, cuối cùng dừng lại trên người Giang Hành ngồi cách đó không xa.
Đã đến nước này mà người đàn ông kia bộ dáng vẫn thản nhiên, điềm tĩnh, tựa như mọi chuyện đều không liên quan đến mình.
Thậm chí từ đầu tới cuối anh còn không nhìn nàng ta một cái.
Không thể phủ nhận, lần đầu gặp Giang Hành nàng có mấy phần thiện cảm. Nhưng loại thiện cảm tí tẹo này đã sớm bay biến kể từ khi nàng thấy Giang Hành cùng với Trần Tống Mạn đứng chung.
Hứ.
Nàng hừ nhẹ trong xoang mũi: “Lục soát cả anh ta!”
Đã vào đây còn muốn ra ngoài?
Trần Phinh Đình vừa vào phòng đã thấy Giang Uyển Chi ngồi xổm bên cửa sổ. Sắc mặt bà ta tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt, miệng còn liên tục lẩm bẩm gì đó.
Mà Trần Tống Mạn đứng đối diện với Giang Uyển Chi, lúc này chỉ quay đầu nhìn về cửa chính bằng đôi con ngươi bình thản, tựa như bọn họ không cùng một thế giới; còn cô, chỉ là người đứng xem.
Nàng không có cãi nhau với Trần Tống Mạn, chỉ liếc mắt một cái sau đó nhanh chóng bước tới bên cạnh Giang Uyển Chi, ôm lấy vai bà.
Giang Uyển Chi không ngừng lặp lại: “Không phải lỗi của tôi, đừng đến tìm tôi… Cái gì tôi cũng không biết…” Tựa như người điên. Trần Phinh Đình nhăn mày hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Giang Uyển Chi tựa như không nghe thấy giọng nói của con gái, chỉ ôm đầu mình nhìn vào khoảng không xa xăm. Hơn nữa bởi vì sự đụng chạm của Trần Phinh Đình mà bà ta co rụt về sau, hất tay nàng ra ‘bộp’ một tiếng. âm thanh vang giữa văn phòng.
Ánh mắt nàng ta sầm lại, biểu cảm cũng hơi tối tăm: “Mẹ, con là Phinh Đình, nhìn con!”
Nàng bắt buộc Giang Uyển Chi phải nhìn mình, nhìn đăm đăm vào đôi đồng tử: “Mẹ, không có gì hết. Mẹ nhìn con đi, chúng ta đừng sợ hãi!”
Tinh thần Giang Uyển Chi hoảng loạn, vừa rồi cảnh tượng Trần Phinh Đình nói chuyện với bà ta khiến bà ta ngỡ rằng mình đang ở buổi sáng ngày 29 tháng 6. Ngày đó Trần Khánh Dân ở trong phòng, bà ta cũng giống như hiện tại, ngồi xổm trên sàn gạch không biết làm sao. Mà Trần Phinh Đình cũng ngồi đối diện với bà, cũng nói những lời như vậy.
“Mẹ, không có gì hết. Mẹ nhìn con đi, chúng ta đừng sợ hãi!”
Quá khứ kinh hoàng lần nữa diễn ra.
Chính là lúc này xảy đến với Giang Uyển Chi.
“Con bảo mẹ làm sao bây giờ? Ba con nằm ở đó, mẹ giết ông ấy! Không, mẹ không cố ý giết đâu, là ông ấy đánh mẹ trước!” Giang Uyển Chi bắt lấy tay của Trần Tống Mạn, kích động kêu lên. “Phinh Đình, giúp mẹ! Cứu mẹ con ơi, cứu mẹ đi…”
Chát!
Một bạt tai vang lên.
Mái tóc Giang Uyển Chi hỗn độn, gương mặt bị một lực mạnh tát lên, phút chốc đã hiện năm ngón tay trên da. Trần Tống Mạn đứng một bên cũng bất lực lắc đầu.
Thế mà cũng đánh được.
“Mẹ nói gì hả?” Trần Phinh Đình nhỏ giọng gắt. Nàng rút bàn tay đang giơ giữa không trung, lại nắm lấy bả vai Giang Uyển Chi, trấn an bà ta. Giang Uyển Chi vừa rồi hãy còn sợ hãi, nhưng sự sợ hãi ấy đã chậm rãi tan đi để lý trí quay về.
Bước chân Giang Uyển Chi có chút run rẩy, tuy nhiên dưới sự trợ giúp của Trần Phinh Đình, bà ta đã đứng thẳng được. Giang Uyển Chi nhìn Trần Phinh Đình một cái, ánh mắt có chút hoài nghi: “Phinh Đình?”
Bà ta khẽ cau mày: “Sao con lại ở đây?”
Trần Phinh Đình hừ lạnh một tiếng:“Nếu con không kịp thời tới, mẹ còn mất mặt dài dài.” Trước mặt nhiều người như vậy, Trần Phinh Đình không giữ mặt mũi cho Giang Uyển Chi dù chỉ một chút.
Nhưng Trần Tống Mạn đứng đối diện khẽ nhíu mi, ánh mắt có vài phần suy ngẫm.
Thì ra là thế.
Từ trước đến nay cô luôn cho rằng, mọi chuyện xấu đều do một tay Giang Uyển Chi gây ra, cùng lắm Trần Phinh Đình chỉ là đồng lõa. Hiện tại nhìn kỹ, nàng ta mới đúng là kẻ khiến cô bất ngờ.
Trần Phinh Đình trấn an Giang Uyển Chi thành công, chợt quay đầu nhìn về phía Trần Tống Mạn: “Ai cho chị vào đây?” Nàng nhíu mày, ánh mắt lướt qua Trần Tống Mạn và Giang Hành. Lúc nhìn anh, đôi con ngươi của nàng đã khựng lại vài giây.
Trần Tống Mạn nhún vai nói: “Hiển nhiên là mẹ em cho chị vào.” Cô ngó về hướng của Trần Phinh Đình và nhóm bảo vệ, phát hiện Chương Minh đi theo đội ngũ cuối cùng, ông ta nhìn cô bằng gương mặt có vài phần áy náy.
Cô nhanh chóng gật đầu, sau đó nói với Trần Phinh Đình: “Chị có lòng tốt đem tài liệu cho mẹ em xem, tiện tay đưa luôn hai bức ảnh. Ai biết năng lực tự chủ của mẹ em kém thế, chị chưa nói hai câu, bà ấy đã thành ra như vậy.”
Hôm nay Trần Phinh Đình ăn mặc vô cùng chuyên nghiệp, tuy rằng bọn họ không cùng dòng máu nhưng nhìn thoáng qua, quả thật có nét tương đồng.
“Tôi có thể tố cáo chị tội đe dọa.” Nàng trỏ trỏ Giang Uyển Chi, “mọi người ở đây có thể làm chứng, vừa rồi tinh thần mẹ tôi không bình thường, có thể nói là chị cố tình đe dọa bà ấy.”
“Trời ơi.” Biểu cảm Trần Tống Mạn có chút khoa trương, “cố tình đe dọa? Em đùa sao? Chị là bệnh nhân tâm thần mà còn biết đe dọa người khác?”
Trần Phinh Đình quay ngoắt nhìn sang gã đàn ông: “Chị có thể ở đây, nghĩa là chị không có bệnh, hoặc bệnh chị đã tốt lắm. Hiện tại tôi muốn tố chị, đừng nghĩ một tờ chứng nhận tâm thần giả dối có thể cứu chị.”
Trần Tống Mạn chau mày.
“Còn muốn tố chị hả? Vừa rồi mẹ em nói gì chị đã nghe hết rồi, bà ấy thừa nhận chính mình đã giết ba chị, hơn nữa cũng có em trợ giúp.” Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm nàng ta. “Có phải lần này đến lượt dì và em làm giấy chứng nhận tâm thần?”
“Chị nói gì cơ?” Trần Phinh Đình nhăn nhíu, “vừa rồi mẹ tôi có nói gì?” Nét mặt nàng rất vô tội. “Tuy nhiên mẹ tôi nói gì, vừa rồi ở đây cũng chỉ có các người và mẹ tôi, tôi hoàn toàn có thể tố các người có ý định mưu sát bà ấy, ngoài ra – -” Ngón tay nàng chỉ vào Giang Hành. “Anh ta là bác sĩ tâm thần, có thể thông qua thủ đoạn nào đó, tỷ như thôi miên, khiến mẹ tôi nói ra những lời trái sự thật.”
Thắt lưng Trần Phinh Đình thẳng tắp, từng câu chữ phun ra hợp lý hợp tình: “Mẹ tôi là chủ tịch tập đoàn Dân An, tinh thần luôn ổn định, hơn nữa nộp thuế đầy đủ. Ngoài ra đã tham gia bốn lần bán đấu giá từ thiện, còn xây một khu trường tiểu học Hi Vọng.” Ánh mắt nàng liếc cô, “mà chị, dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết hại cha mình, lại là bệnh nhân tâm thần có quan hệ yêu đương với vị bác sĩ ngồi bên kia. Không biết lợi dụng thế nào mà có thể vào văn phòng mẹ tôi, cũng uy hiếp bà ấy nói ra những lời trái ý.”
Khóe môi nàng nhếch cao: “Tại đây có camera, hành vi của chị cơ bản không giấu được.”
Trần Phinh Đình tiến lên một bước, khoảng cách giữa Trần Tống Mạn và nàng chỉ cách nhau một mét thôi. “Chị gái, trước kia chị tàn nhẫn giết cha, giữa chúng ta tình thân đã cạn. Mối thù kia tôi vẫn nhớ trong lòng, nay chị còn đến quấy rối mẹ tôi, tôi có quyền báo cảnh sát đến điều tra làm rõ.”
Trần Tống Mạn đứng đó, im lặng lắng nghe. Trên mặt cô cũng mang theo tươi cười, nhưng ánh mắt lạnh băng một mảng.
Cô nhớ mang máng, sở dĩ mình ghét Trần Phinh Đình là do nàng là con gái của Giang Uyển Chi. Thậm chí cô từng nghĩ rằng nàng và cô giống nhau, đều bị Giang Uyển Chi lừa không biết gì. Tuy rằng tính nết của nàng là thảo mai thánh mẫu, nhưng cũng tính là thiện lương.
Nhưng hôm nay, theo như từng câu chữ, từng hành động mà nàng ta phô bày; phát âm rõ ràng, logic chặt chẽ, cô thế này mới ý thực được, thì ra nàng mới chính là rắn độc ẩn mình trong hố sâu.
“Chị khâm phục mẹ con em lắm lắm!” Trần Tống Mạn không biết nói gì cho hay, hết cách với loại người không biết xấu hổ như bọn họ. “Một kẻ tỏ ra đoan trang, một kẻ tỏ ra thuần khiết, hai người bình thường sống rất mệt chăng?”
Trần Phinh Đình cúi đầu: “Nể tình chị từng là chị gái tôi, tôi chẳng muốn làm khó dễ chị. Tôi không biết chị rời khỏi bệnh viện bằng cách nào, nhưng cách mà chị rời khỏi hẳn người ta không biết.” Nàng chắc chắn Trần Tống Mạn bám đuôi Giang Hành để xuất viện, nếu không việc mà Trần Tống Mạn hồi phục chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi là không có khả năng. Dù sao trước đó gặp mặt vài lần, Trần Tống Mạn vẫn dễ dàng bị chọc tức. Trần Phinh Đình suy nghĩ thấu đáo rồi, cho dù chị ta thật sự xuất viện, chỉ bằng biểu hiện ở văn phòng hôm nay, có đông đủ mọi người làm chứng cũng đủ khiến chị ta phải quay lại viện tâm thần.
“Nhưng ngại quá.” Trần Tống Mạn huơ tay. “Chị không như mong muốn của em đâu.” Ánh mắt cô nhìn sang Giang Uyển Chi đã ổn định tinh thần, đột nhiên thò đầu về phía bà ta, đôi con ngươi lóe lên tia quỷ quái. “Dì, dì xem, ba tôi ở đó kìa.”
Lần này phản ứng của Giang Uyển Chi cũng không kịch liệt như ban nãy.
Thậm chí bà ta còn đẩy Trần Phinh Đình, tự thân đứng đối diện với cô, khinh thường nói. “Cùng một cách con muốn dùng hai lần? Mạn Mạn, tuổi con vẫn còn rất trẻ.”
“Ồ? Phải không?” Trần Tống Mạn không gọi là bĩu môi, đôi mắt quét qua một vòng trên người mụ đàn bà. “Dáng vẻ hiện tại của dì đã tốt hơn, nhưng dì đứng tuổi rồi, phấn son cũng không che hết nếp nhăn trên mặt. Tuy nhiên vẫn có một điểm không thay đổi, đó là nhìn dì đã khiến tôi muốn cười cho.”
Giang Uyển Chi giận xanh mặt.
Trên mặt bà ta vẫn còn lờ mờ năm ngón của Trần Phinh Đình, mái tóc tán loạn rối rắm, thoạt trông vô cùng chật vật.
Nghe xong những lời Trần Tống Mạn nói, bà ta vừa cảm thấy xấu hổ khi đã không cảnh giác với cô, ngược lại cũng cảm thấy may mắn ở chỗ – vừa rồi trước lúc bà ta sợ mất lý trí đã lặng lẽ gọi điện cầu cứu Trần Phinh Đình, nếu không chẳng biết hậu quả hôm nay nghiêm trọng cỡ nào… Khoan đã, nhắc tới hậu quả, ánh mắt Giang Uyển Chi đột ngột lóe lên. Bà ta nhớ từ khi vào cửa, Trần Tống Mạn luôn giữ chặt túi hồ sơ bên mình.
Giang Uyển Chi chỉ chỉ túi hồ sơ, nói: “Phinh Đình, nó giấu hung khí trong túi kia!”
Trần Phinh Đình nghe xong, quay đầu nói gì đó với mấy tên bảo vệ. Tiếp theo hai tên bước lên đứng phía sau nàng. Trần Phinh Đình mỉm cười: “Tôi nghĩ chị không chỉ giấu hung khí mà còn giấu máy ghi âm hoặc camera gì chăng?” Nàng như tỏ tường hết thảy, nhìn Trần Tống Mạn từ đầu tới chân, hơn nữa biểu cảm cứng đờ của cô cũng thu vào đáy mắt.
“Trần Tống Mạn, chị còn non lắm.” Hai người bọn họ, một người từ nhỏ được cha che chở lớn lên, đại tiểu thư không lo cơm ăn áo mặc; ngược lại một người từ nhỏ không có cha, lặng lẽ nhìn mẹ từ một nhân viên nho nhỏ leo lên hàng chủ tịch. Tuy rằng bằng tuổi nhau, nhưng đối với Trần Tống Mạn không có tâm cơ gì, Trần Phinh Đình căn bản chưa từng đặt cô vào mắt.
“Một tay quản lý nho nhỏ nhưng muốn khống chế toàn bộ bảo vệ của công ty?” Trần Phinh Đình quay đầu liếc Chương Minh một cái, giọng điệu khinh miệt, “còn định nấp à?”
Nói xong, nàng hướng về phía bảo vệ phất tay: “Đi lục soát cô ta, cô ta giấu thứ tốt đẹp gì cũng phải moi bằng được.”
Đầu ngón tay nàng lướt qua Trần Tống Mạn, cuối cùng dừng lại trên người Giang Hành ngồi cách đó không xa.
Đã đến nước này mà người đàn ông kia bộ dáng vẫn thản nhiên, điềm tĩnh, tựa như mọi chuyện đều không liên quan đến mình.
Thậm chí từ đầu tới cuối anh còn không nhìn nàng ta một cái.
Không thể phủ nhận, lần đầu gặp Giang Hành nàng có mấy phần thiện cảm. Nhưng loại thiện cảm tí tẹo này đã sớm bay biến kể từ khi nàng thấy Giang Hành cùng với Trần Tống Mạn đứng chung.
Hứ.
Nàng hừ nhẹ trong xoang mũi: “Lục soát cả anh ta!”
Đã vào đây còn muốn ra ngoài?