Trong phòng, Lãnh Duệ đứng lặng trước cửa sổ, im lìm không nói gì. Lưu Lam theo hầu bên cạnh, vẻ mặt vô cảm.
“Thái tử”. Một bóng đen lướt vào phòng, quỳ một chân trên đất. “Chuyện thái tử phân phó đã làm xong”
Lãnh Duệ gật đầu, sau đó lạnh lùng căn dặn. “Lưu Lam, lát nữa nhớ đốt trụi nơi này. Nơi ta từng ở không thể để người khác tới làm bẩn”
Lưu Lam nhận lệnh, lại nhịn không được hỏi rằng. “Thái tử, sao phải đi vội vã như vậy? Chúng ta có thể chờ Lôi trở về, không cần phải liều lĩnh”
Lãnh Duệ cúi đầu nhìn bàn tay xinh đẹp của mình hồi lâu rồi mới nói. “Bây giờ không phải lúc. Ta đã sai một bước, khắp nơi bị quản chế, đại thế đã mất. Dù bọn họ về cũng phí công, không bằng án binh bất động mà đợi tương lai”. Sau đó hắn cười nhạt. “Muốn đi chỉ có hiện tại mà thôi, nếu không đi thì sau này sẽ không đi được nữa”
Lãnh Duệ chậm rãi cong ngón tay, tiếp tục nhìn mà nói. “Hiện nay Lãnh Giác còn chưa giết ta, hắn cần ta sống để chứng tỏ ta nhường ngôi cho Lãnh Lan mà không phải bọn họ soán vị, hơn nữa có thể dùng ta đến khống chế một ít triều thần. Nhưng một khi bọn họ đã khống chế cục diện, người thứ nhất muốn giết sẽ là ta. Lãnh Giác sẽ không lưu lại bất cứ tai họa ngầm nào”
Đột nhiên Lãnh Duệ xoay người, mắt lóe ra hàn quang. “Nếu đổi lại là ta, ta cũng làm vậy. Hiện tại Dịch Thủy đã điều động binh mã, khống chế cục diện, không ở trong cung. Mà Lãnh Giác…”. Hắn mỉm cười. “Tối nay hắn sẽ cực kì bận rộn, không rảnh chú ý chúng ta, đây là thời điểm tốt để chúng ta ra đi”
Đột nhiên, ngoài cung nổi lên tiếng ồn, giống như đang điều động binh sĩ, một mảnh hỗn loạn, mơ hồ trong đó có người đang gọi. “Có người ám sát bệ hạ, điều phân nửa binh mã qua bảo vệ”
Lưu Lam ngẩn ra. “Thái tử muốn giết Tam hoàng tử?”
“Sao lại thế được? Ta chỉ sợ Nhị ca nhàm chán nên tìm chút chuyện cho hắn làm mà thôi”. Lãnh Duệ vừa cười vừa nói. “Sao ta có thể để bọn họ chết dễ dàng như vậy? Bọn họ phải sống thật tốt chờ ta trở lại”
Nhìn nụ cười cực đẹp này, Lưu Lam chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý dâng lên, không khỏi rùng mình.
“Được rồi, đi thôi”. Lãnh Duệ phân phó. “Hủy hết mọi thứ, không chừa lại bất cứ thứ gì”
Trong chốc lát, ánh lửa nổi lên bốn phía, Quỳnh Hoa cung rơi vào biển lửa. Trong cảnh hỗn loạn, vài người nhanh chóng lẩn vào bóng đêm, biến mất.
“Hắn đi rồi”. Lãnh Giác ưu mỹ nâng chén trà lên uống một ngụm, thuật lại.
“Vâng, vương gia đã biết rồi ư?”. Dịch Thủy quỳ trước mặt hắn, có chút kinh ngạc.
“Ta đoán”. Lãnh Giác dùng ngón tay vuốt ve mặt sứ sáng bóng, bình thản nói.
“Là thuộc hạ sơ sẩy, xin vương gia trị tội”. Vẻ mặt Dịch Thủy chuyên chú.
“Không phải lỗi của ngươi, nếu dễ dàng thành công như vậy thì không phải là Lãnh Duệ”. Hắn phất tay bảo Dịch Thủy đứng dậy, uống một ngụm trà rồi đổi đề tài. “Trà này rất thơm, ngươi cũng nếm thử đi”
“Vương gia không đuổi theo ư? Thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng”. Dịch Thủy bất động mà nói.
“Đuổi theo? Ngũ đệ muốn chạy, trên đời này còn có người đuổi theo được ư?”. Lãnh Giác khẽ cười. “Huống hồ cũng không cần”
“Nhưng, vương gia…” Dịch Thủy còn muốn nói tiếp, Lãnh Giác đã cắt ngang. “Ngươi đi đi, ta muốn yên lặng một mình”
Dịch Thủy bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chắp tay lui ra.
Trong phòng, Lãnh Giác khẽ đung đưa cái chén, nhìn trà Bích lục chìm nổi trong nước, lẳng lặng một lúc mới hồi thần, thấp giọng lẩm bẩm. “Duệ, ngươi đúng là tuyệt tình”. Sau đó hắn nâng chén. “Đi đường bình an, Duệ, ta chờ ngươi trở lại”
…
“Hắn đi rồi”. Lãnh Lan thất thần nói. “Ta sẽ không được gặp lại hắn, đúng không?”. Lãnh Lan lao ra khỏi phòng. “Ta phải đi tìm hắn”
Một bóng người nhanh chóng lóe ra, ngăn cản Lãnh Lan. “Bệ hạ, ngươi hiện tại là vua một nước, không thể như vậy được”
“Ta không muốn làm hoàng đế”. Lãnh Lan giống như bộc phát mà kêu to. “Buông ra, Tư Hoa, ta muốn tìm Duệ”
“Ngươi đã không thể quay đầu, Bệ hạ”. Tư Hoa lãnh khốc nói. “Hiện tại ngươi làm gì cũng không thay đổi được sự thật. Ngươi đã phản bội Thái tử, hắn sẽ không tha thứ cho ngươi”
Tư Hoa nhìn chăm chú vào Lãnh Lan, tiếp tục vô tình nói rằng. “Ngươi là quốc quân, phải có dũng khí gánh vác chuyện mình làm”. Nhìn Lãnh Lan bị đả kích lớn, vẻ mặt sầu thảm, trong ánh mắt Tư Hoa lộ ra thương tiếc. “Cái quỳ của Thái tử đã đoạn tuyệt tất cả tình cảm của các ngươi, ngươi không còn đường lui nữa rồi”
Lãnh Lan thất thểu lui về phía sau, ngã xuống giường. Tư Hoa do dự một chút mới nói. “Bệ hạ, xin hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai là đại điển đăng cơ”
“Ngươi ra ngoài đi, đừng làm phiền ta”. Lãnh Lan kêu to, sau đó vùi đầu thật sâu vào trong chăn.
“Vâng”. Tư Hoa ra ngoài, khẽ khép cửa lại, cũng khép lại tiếng nức nở đứt quãng bên trong.