Sau mười lăm phút đi xe đạp, cuối cùng nó cũng đến trường Ánh Dương và đứng hình tại chỗ với cảnh tượng trước mặt. Ngôi trường thật sự nguy nga, lộng lẫy biết nhường nào! Trường có tất cả ba dãy học với ba tầng lầu bao bọc một khoảng sân rộng bao la. Những cây bàng, cây phượng và cả bò cạp vàng nữa đứng sừng sững trong sân như chào đón học sinh mới. Kế bên trường là cả một hồ bơi rộng lớn. Thật không ngờ giữa thành phố sầm uất, tấc đất như tấc vàng này mà có cả một ngôi trường đồ sộ thế thì cũng thật đáng ngưỡng mộ. Đi loay hoay trong sân trường, nó cố tìm lấy tấm bảng mang tên 10A13 trong đám học sinh nhốn nháo trước mặt. Chợt “Ầm” Ối! Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nó như mới vừa được tham quan cõi tiên về vậy. Đầu nó u một cục, quay mòng mòng như chong chóng.
– Có sao không?
Một giọng ấm áp có chút lo lắng vang lên khiến nó ngạc nhiên ngước nhìn. Sững sờ. Đó là hai từ có thể diễn tả hình dạng của nó lúc này. Đứng trước nó bây giờ là hai chàng trai mỗi người một vẻ. Bên phải là một cậu con trai sắc đẹp cũng tàm tạm với đôi môi mỏng hồng. Đôi mắt như biết nói, óng ánh có nước khuất sau hàng mi dài cong vuốt. Thật là…mắt còn đẹp hơn con gái nữa. Ghen tị quá đi à! >.
- Thật bất lịch sự (vương giả đây ấy hả? -_-)
Nó ngơ ngác quay lại, mắt to tròn nhìn hắn. Ơ! Không phải nó cúi đầu rồi à?
- Không sao! Không sao đâu! ^_^- Cậu con trai kế bên giảng hoà khi thấy nhiệt độ xung quanh đang tuột một cách chóng mặt
Nó cúi đầu khẽ nói hai từ "Xin lỗi" rồi quay mặt bỏ đi tiếp tục tìm kiếm lớp học của mình.
- Phong! Hôm nay bị gì vậy? Tự nhiên làm khó con nhỏ đó làm gì?- Tiếng cậu con trai hiền hoà vọng lại đằng sau
- Thích- Hắn cộc lốc trả lời
- Lần đầu tiên nha! Mà con nhỏ đó khờ thiệt. Vậy cũng nghe theo nữa
Hắn khẽ nhếch mép cười. Một nụ cười ngắn ngủi trong vài giây. Và đồng thời, cách đó không xa, một Hỏa Diệm Sơn đang bốc cháy ngùn ngụt trong lớp vỏ bọc điềm tĩnh đến thờ ơ, vô cảm. "Khờ? Tưởng các người thông minh lắm à? Thứ chân dài não ngắn >.
————————————————————————————
+ Giới thiệu nhân vật mới
– Hoàng Minh Khiết (16 tuổi): con trai của một gia đình cũng khá giả. Là bạn thân của hắn.Sắc đẹp không quá chói loá. Điểm nhấn trên khuôn mặt là đôi môi mỏng hồng, đôi mắt đẹp hơn con gái. Là người rất thông minh, là thánh trong môn vật lí. Chỉ có duy nhất mỗi tật lười bẩm sinh nên hạng cứ lẹt đẹt mãi.
“Reng…Reng…Reng…” Tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên phá tan giấc mộng đẹp. Ối! Trễ giờ rồi! Nó hốt hoảng lăn xuống giường phóng thẳng vào nhà vệ sinh. Chưa kịp đặt chân tới cửa thì… đã gặp ngay cái bản mặt trời đánh của thằng em. Cậu nhóc nhìn nó bằng con mắt nảy lửa như muốn ăn tươi nuốt sống luôn người chị hiền dịu của mình (mắc ói quá!!!)
– Bị gì vậy hả? Mới sáng sớm mà la om sòm là sao?
– Sắp trễ giờ rồi không la mới…
Chưa kịp nói hết câu, một cái cốc đau điếng đã giáng xuống chiếc đầu thân yêu của nó.
– Oái! Làm gì vậy hả thằng kia!- Nó tru tréo la lên
– Cái đó em mới hỏi chị á! Chị học buổi chiều mà! Làm gì mà la oai oải như ma đuổi thế. Định đi học cũng phải chạy lên tưởng có chuyện gì…@%&
– Rồi rồi rồi. Mau đi học đi coi chừng trễ đấy.
Vừa nói nó vừa đẩy thằng em ra khỏi phòng. Gì chứ thằng nhóc này mà giảng đạo là còn dài dòng hơn cả sư thầy. Nhìn thấy bóng dáng ấy chỉ vừa khuất sau cánh cửa, nó liền…
– Coi chừng bà đó. Cái đồ hỉ mũi chưa sạch.
– Ê!- chưa kịp chửi đã miệng thì thằng nhóc ấy tự nhiên từ đâu ló đầu vào khiến ba hồn bảy vía của nó xém bay mất dạng- Em quên nói một chuyện quan trọng với chị. Trước khi đi làm, mẹ có nhờ em dặn chị ở nhà nhớ nấu cơm nha! Nhưng yên tâm, em sẽ không ăn đâu. Đây không muốn vào thăm bác sĩ. ^_^
Nói xong cái thằng trời đánh ấy liền phóng đi mất. Aaaaaa. Cái đồ nhóc quỷ! Là em nó mà nhìn xem…như anh hai nó vậy á! Thật tức chết mà! Chu mỏ, nó dậm chân đùng đùng rồi leo lên giường để thực hiện tiếp một nhiệm vụ vô cùng cao cả- đánh bài với Chu Công ~.~
Ba tiếng sau. Lúc kim dài vừa điểm qua con số .
“Oáp” Nó mệt mỏi há miệng ngáp dài, tiếc nuối rời bỏ chiếc giường thân yêu mà chậm rãi lê cái thân nặng trịch của mình đi làm vệ sinh cá nhân và bầu bạn với cái ti vi trong phòng.
“Cheng. Bùm. Chíu” Ấy! Đừng hiểu lầm! Đấy không phải tiếng phát ra trong ti vi đâu. Chúng xuất phát từ gian bếp gia đình nó đấy. Nó đang nấu cơm thôi mà.Sau một tiếng vật lộn với xoong, nồi, chảo, cuối cùng cũng nấu xong một bữa trưa “hoành tráng” với cơm trắng, canh cà chua và một dĩa trứng chiên thơm lừng.(Vĩ đại ghê!! ~.~)
Thay bộ đồ ngủ trên người, Ái Ngọc cứ ngắm ngía mình mãi trong gương. Ôi! Đúng là trường điểm có khác. Đồng phục cũng đẹp lạ thường nữa. Chỉ với hai màu trắng,xanh dương đậm cổ điển nhưng lại khiến người đối diện nhìn không rời mắt. Chiếc váy được cách điệu ngắn hơn đầu gối một chút, xếp ly nơi đuôi váy. Phía trong là chiếc quần đùi ngắn dính liền giúp nó mặc cảm thấy thoải mái,kín đáo hơn. Nhìn cứ như đồng phục mấy nữ sinh bên xứ hoa anh đào ý. Nhưng chúng chỉ đẹp khi chưa vận lên người con nhóc như nó thôi. Một đứa con gái tay, chân đen nhẻm, bụng thì trắng hếu- kết quả của những buổi sinh hoạt Đoàn Đội, tóc luôn cột cao thêm cái cặp kính cận đầy tri thức. Xấu. Đó là từ mà chúng bạn hay tả về nó. Và năm cấp III này có lẽ nó sẽ được “vinh hạnh” nằm trong danh sách “những người bị cô lập” nữa quá.Haizz!!! Nhắc đến mà buồn thúi ruột. Lo suy nghĩ vẩn vơ , tưởng tượng những thứ linh tinh trong đầu, nó chẳng hề hay biết rằng Mama đại nhân đã trở về cho đến khi…
– VƯƠNG ÁI NGỌCCCC-Tiếng mẹ nó la thất thanh phía dưới nhà- Xuống đây mẹ bảo nhanh lên!
– Dạ!- Nó ngọt xớt trả lời và đi xuống. Đơn giản là vì đây là chuyện thường ngày ở huyện ấy mà
– Cô xuống bếp mà xem này. Kêu cô nấu bữa cơm mà cô bày bừa thấy ớn luôn. Còn cơm canh nữa! Tôi dặn bao nhiêu lần cô mới nhớ cho hành vào canh hả…@&%
Thế là một bài thuyết trình dài đăng đẵng thứ hai lại được ban xuống cho đôi tai tội nghiệp này của nó một lần nữa. Haizzz! Phải chịu trận trong khi ăn cơm thật là … nuốt không nổi. Chán nản, nó cố lùa cơm vào đầy họng rồi chạy biến lên phòng, lấy cặp và đi tới trường Ánh Dương- ngôi trường cấp III nổi tiếng của thành phố. Thật là một khởi đầu chẳng mấy suôn sẻ.