Sau gần một ngày ngồi trên máy bay, cuối cùng gia đình Ngọc cũng đặt chân lên đất nứơc "nữ thần tự do". Đối với nó chuyến du lịch lần này khá thú vị và xen chút "đáng sợ". Cũng dễ hiểu thôi khi kĩ năng nghe, nói của nó chỉ mới tiến bộ hơn một chút. Đó là kết quả khóa huấn luỵên đặc biệt của Anh Phong suốt ba tháng cuối năm. Ngẫm ra thì hắn cũng có tài năng trong khỏan giảng dạy nhỉ?
- Lát nữa gặp bà nội, con nhớ lễ phép chào. Lần đầu gặp bà chắc háo hức lắm, đúng không con gái?
- Dạ vâng. Cơ mà... bà nội bíêt nói tíêng vịêt không ba?
Nó e dè nhìn ông Vương. Ông thừa biết đứa con gái rượu này sợ ngọai ngữ đến nhừơng nào. Chính điều ấy khiến ông lo lắng, phân vân trứơc quyết định định cư tại Mỹ của bố mình. Nếu thật sự phải ở lại, có lẽ cũng cần hai năm để luỵên tập cấp tốc cho Ái Ngọc. Như thế chắc hẳn sẽ giúp con bé bớt bỡ ngỡ hơn. Không chỉ vậy, lúc ấy con bé cũng đã mười tám tuổi, đủ chín chắn, bản lĩnh để hoà nhập môi trừơng mới. Thế nhưng ông lại cố tình giấu nỗi lo lắng ấy bằng nụ cười cùng lời châm chọc:
- Biết con gái nói tíêng Anh không giỏi rồi. Bà nội biết nói tíêng vịêt lơ lớ thôi. Sẵn dịp này luỵên giao tiếp luôn đi con gái. Nó giúp ích cho sau này lắm!
- Ôi! Vậy ra ba là con lai sao?
Nó ngạc nhiên reo lên. Nhưng một cách nhanh chóng, ông Vương lãnh đạm chối bỏ:
- Không. Ba là người Việt
Không gian chợt im ắng lạ thừơng. Nó tròn mắt nhìn ba và ông nội. Chuỵên gì đang xảy ra thế này? Nó vừa hỏi một điều không nên sao? Chậm rãi, ông nội xoa đầu nó dịu dàng trả lời:
- Bà ấy là mẹ kế của ba con.
- Thế còn bà nội rụôt của con ở đâu?- Nó vô ý thốt lên trong phút ngỡ ngàng.
- Bà ấy mất rồi. Do đột quỵ.
Ba nó bỗng nhiên chen ngang. Nhìn sắc mặt không mấy vui vẻ của ba, Ái Ngọc biết mình tiếp tục nói thêm điều không phải. Nó nhăn mặt, tự trách mình vô ý quá. Phút giây này đây nó nên im lặng là tốt nhất. Câu hỏi : "Bà nội là người như thế nào?" đành để tự nó tìm câu trả lời vậy. Nó hỏi thêm thì không dám mừơng tựơng chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng nghĩ kĩ thì quả thật đáng kinh ngạc khi ông nội có vợ nhỏ. Có lẽ vì thế mà ba chưa bao giờ đưa gia đình sang Mĩ. Dừơng như Ái Ngọc mập mờ linh cảm đựơc có chuỵên không hay đang xảy ra giữa ba nó và ông nội. Và chuỵên ấy chắc chắn liên quan đến người bà bí ẩn kia của nó.
~ Chẳng mấy chốc, chiếc xe hơi đã đỗ ngay trước cổng một biệt thự màu trắng nho nhỏ. Nhìn nó khá đơn giản nhưng cũng không kém phần sang trọng. Vừa bứơc vào nhà, Ái Ngọc liền bắt gặp một bà lão với dáng người nhỏ nhắn. Dù nơi đuôi mắt đã có nhiều vết chân chim cùng mái tóc bạc nhưng chúng cũng không giấu nổi bí mật ngày xưa bà là một người phụ nữ mang nét đẹp "sắc nứơc hương trời". Nó tự hỏi chẳng biết mấy chục năm trước có định nghiã hot-girl không. Nếu có thì hẳn sẽ không mấy ngạc nhiên nếu có tên bà trong đấy.
- Nice to meet you! Cháu... yêu của bà đây sao?
Bà nhìn nó mỉm cuời âu yếm. Có vẻ như bà rất rành tiếng Vịêt dù chất giọng vẫn lơ lớ. Chắc có lẽ không xảy ra trường hợp nó ngây người vì không hiểu bà nội nói gì. Nó mong thế. Ái Ngọc chưa kịp đáp lời chào thì ông Vương bước vào. Hai đôi mắt vừa chạm nhau liền lóe lên tia lửa. Nụ cười thân thịên của người bà kia cũng trở nên ngượng ngạo, miễn cưỡng:
- My son... Đã lâu không gặp.
Ông Vương nghe nhưng không đáp, chỉ quay sang con gái khẽ bảo:
- Con cùng cô người làm lên phòng mới của mình đi để dọn dẹp quần áo rồi nghỉ ngơi
- Con...
Nó tròn mắt nhìn. Chuỵên gì đang xảy ra? Nó vẫn tửơng lần đầu gặp bà nội sẽ rất vui vẻ nhưng dường như không phải vậy. Cuối cùng người bà kia là người như thế nào? Chuyện gì đã xảy ra giữa ba và bà nội? Nếu giữa cả hai có thù hằn thì sao ba lại dẫn gia đình sang đây sau mười mấy năm không về? Chuyến đi này là có mục đích hay chỉ đơn thuần là du lịch? Vừa xách vali lên phòng, nó vừa miên man suy nghĩ, đôi mắt vẫn cố dõi theo tình hình dưới nhà. Cả hai người họ đang nói gì đó... rất căng thẳng. Chợt tiếng cô người làm vang lên kéo nó về thực tại:
- This is your bedroom.
Cánh cửa mở ra, một căn phòng đơn giản nhưng xinh xắn hiện ra trước mắt nó. Khẽ cúi đầu cảm ơn chị giúp việc và bước vào phòng, khóa trái cửa. Sau khi dọn dẹp đồ dùng cá nhân gọn gàng, nó vội trút bỏ xiêm y để thay chíêc đầm ngủ thoải mái. Nằm ườn trên người, Ái Ngọc chán nản bật nguồn điện thoại. "Một tin nhắn chưa đọc"- dòng thông báo hiện trên màn hình điện thoại. Nó chậm rãi bấm đọc. Thật nó chẳng thiết tha, trông ngóng sẽ nhận được tin trả lời từ Anh Phong. Nó sợ mình sẽ phải hụt hẫng thêm một lần. Nhưng sao bất ngờ, đến khi nó không trông mong thì tin nhắn ấy lại xuất hiện.
"Anh xin lỗi. Tuần qua anh có việc bận nên không biết em nhắn. Em bên đó có vui không?"
Nước mắt nó chợt lưng tròng. Có lẽ vì bất ngờ và vui quá độ. Những suy tư, những nghi ngờ về một linh tính xấu dường như tan biến hết. Những thắc mắc, những bận tâm về mối quan hệ mâu thuẫn giữa ba và bà nội cũng tạm lắng. Tin nhắn đáp trả của nó nhanh chóng được gửi qua.
"Khá vui. Anh bận việc cũng phải báo trước chứ, khiến em lo."
" Chuỵên khá gấp nên anh quên. Lần sau anh sẽ không dám"
...
Mối quan hệ của cả hai nhanh chóng vui vẻ trở lại thế đấy. Có một sự thật hiển nhiên rằng đôi khi niềm vui,hy vọng lại được tạo nên từ những lời nói dối ngọt ngào. Nói dối chưa hẳn bao giờ cũng xấu xa. Tốt hay xấu, tất cả đều phụ thuộc vào mục đích mà người nói hướng tới. Như lúc này đây, khi Ái Ngọc vừa nhắn tin vừa toét miệng cười hạnh phúc thì bên kia, Anh Phong phải vật lộn với thứ cảm xúc hỗn tạp trong lòng. Lo lắng, bứt rứt, xấu hổ, đau đớn,...- những cảm xúc ấy, cứ trộn lẫn vào nhau, dày vò trái tim Phong. Cũng dễ hiểu khi giây phút này đây, cùng lúc hắn nhắn tin với cả Ngọc và Thảo. Sự xuất hiện của Thảo khiến hắn thấy có lỗi với nó nhường nào. Thấy có lỗi bao nhiêu,hắn lại tự trách bản thân hèn nhát, đê tiện bấy nhiêu. Lỡ như, chỉ là lỡ như, Hoàng Thảo đem lòng thích hắn thì hắn phải giải quyết ra sao? Từ bỏ Ái Ngọc để chọn Thảo, hắn không nỡ và cũng không thể. Khứơc từ cô, hắn lại càng không dám mường tượng công ti nhà hắn- tâm huyết bao đời gia tộc Lã, sẽ phải hứng chịu hậu quả gì từ cơn thịnh nộ của chủ tịch Đặng, vốn nổi tiếng là "sát thủ thương trừơng". Nhắm mắt vài giây, lần đầu tiên hắn cầu trời khấn phật rằng cơn ác mộng ấy sẽ không bao giờ xảy ra.
Trở lại phòng khách nhà ông Vương, tình hình nơi đây cũng chẳng thoải mái hơn tí nào. Vẫn thấy hiện diện những nụ cười. Nhưng trông chúng sao mà gựơng gạo biết mấy. Phải, chúng quá giả tạo. Bởi có ai mịêng thì cười nhưng đôi mắt lại hằn lên những tia hận thù không?
- Nào con trai, ngồi xuống ghế trước đã rồi hãy trò chuyện. Hai mẹ con lâu rồi chưa gặp nhau tâm tình.
- Con đã bảo không bao giờ nhận bà ấy làm mẹ. Và con cũng chẳng có chuyện gì để tâm tình với người đã hại chết mẹ ruột của con- Vừa nói ông Vương vừa bình thản nắm tay vợ ngồi xuống ghế
- Thế sao lại bất ngờ xuất hiện sau mười mấy năm bỏ đi?- Nụ cười thân thiện trên môi bà chợt trở nên nham hiểm khó lường.
- Bà Jessica, tôi không rãnh rỗi tới nơi địa ngục này đâu. Nếu không phải bố nhờ tôi về đây để dọn dẹp đống tàn cuộc do con trai cưng của bà gây ra. Mẹ nào con nấy thật quả không sai. Cũng nham hiểm, thâm độc, gian xảo như nhau- ông Vương nhếch mép cười khinh thường
- Cậu....
- Thôi đi con trai
Có vẻ như xung quanh Ái Ngọc đâu đâu cũng gài bom nổ hẹn giờ. Chỉ là nó vẫn vô tư không hề hay biết nguy hiểm đang ngày một cận kề. Tít...tít... Tiếng quả bom vô hình ấy cứ kêu chầm chậm, chầm chậm. Thời gian đang đếm ngược dần dần. Cuộc sống hạnh phúc, êm đềm của nó,còn lại bao lâu?
* Bà Jessica: Là vợ hai của ông nội Vương Ái Ngọc, tức mẹ kế ông Vương.Bà có một đứa con trai. Theo lời ông nội trần thuật thì đứa con trai ấy đang bóc lịch sau song sắt vì tội lừa đảo. Nhưng thực hư thế nào thì dường như vẫn chưa rõ. Như Ái Ngọc vẫn thắc mắc: "Bà là người như thế nào?" thì đành từ từ tìm hiểu sẽ rõ.
Dừơng như ngày chủ nhật hôm nay, chỉ có riêng mình cha con chủ tịch Đặng có được niềm vui. Khu trung tâm giăng đầy ánh địên lung linh, lộng lẫy. Những cửa hàng bắt mắt, xa hoa nằm san sát nhau. Nhưng tất cả đều không thể khiến tâm trạng hắn khá khẩm thêm.
- Anh thấy bộ váy nào đẹp? - Cô cười tươi thân mật hỏi hắn
- Bộ nào cũng hợp với cô cả. Nhưng tôi nghĩ màu vàng sẽ khiến cô thêm dễ thương, tươi tắn- hắn cố tỏ vẻ vui vẻ, hoà đồng nhất có thể.
- Vậy tôi nghe theo anh- cô nháy mắt tinh nghịch và quay sang cô tiếp tân bên cạnh- lấy bộ này cho em. Thẻ đây chị.
Cứ như thế, cả hai đi từ tịên quần áo đến tịêm giày rồi trang sức. Nhìn vào ai cũng nghĩ cả hai là đôi tiên đồng ngọc nữ. Người bạn trai sao mà quá ga lăng, chăm lo người bạn gái từng chút một. Chỉ riêng mình Anh Phong là tự thấy mình chẳng khác gì kẻ phục dịch mà tủi hổ.
Đến tận quá trưa, cụôc vui chơi "đày đọa" ấy mới kết thúc. Nhìn đứa con gái vui vẻ rạng rỡ, chủ tịch Đặng hài lòng lắm. Chẳng chần chừ, ông hẹn ngay tuần sau ông Lã đem hợp đồng kí hợp tác. Trứơc khi lên xe, Hòang Thảo còn lại gần thì thầm bên tai hắn:
- Cảm ơn anh! Hôm nay tôi vui lắm. Mong sớm ngày gặp lại.
Mùi nứơc hoa nhẹ nhàng lan tỏa có thể quyến rũ bất cứ ai. Cả Anh Phong cũng thế. Tíêc thay điều ấy sẽ thành sự thật nếu là trứơc đây, trứơc khi Hòang Thảo vô tình dùng uy quyền chèn ép, bắt bụôc người khác. Mặc cho sự khó chịu đang dày vò trong lòng nhưng hắn đủ tỉnh táo, bình tĩnh để biết những lời cần phải nói lúc này. Khẽ nở nụ cười xã giao, nụ cười duy nhất trong buổi đi chơi, hắn lịch sự đáp:
- Vâng tôi cũng mong sẽ sớm gặp lại.
- Thế... anh cho tôi số địên thọai đựơc không? Để dễ liên lạc ấy mà
- Chuyện này...- hắn ngập ngừng tỏ vẻ không thích.
- Không đựơc sao???
Ngay khi đôi mày nhỏ khẽ nhíu lại thất vọng, lập tức khuôn mặt của hai chủ tịch tỏ vẻ phật ý. Nhất là ba hắn. Ông quắc mắt nhìn, hất hàm bảo ý cứ cho. Vậy là hắn đành ngoan ngoan trao đổi số địên thoại với cô. Hắn rầu rĩ khóc ròng trong lòng. Vậy là từ nay chính thức bị đày đọa dài dài. Nhiều người con trai ham chứ hắn thì... cho xin. Nhìn hắn lúc này thì có khác gì mấy tên trong hộp đêm không chứ? Có điều là đáng giá hơn một xí thôi.
Chíêc xe của chủ tịch Đặng vừa khuất cũng là lúc khuôn mặt lạnh lùng thừơng ngày của Anh Phong trở lại. Hắn nhìn ông Lã đầy trách cứ rồi lặng lẽ lên xe.
- Khi nào Hòang Thảo nhắn tin hay gọi địên, nhớ trả lời với người ta tử tế. Ba muốn sự hợp tác gĩưa hai công ti diễn ra suôn sẻ đến khi công trình hoàn thành.
- Đối với ba thế nào là tử tế? Đối xử lịch sự, bình đẳng với nhau hay nịnh hót thiếu điều quỳ xúông dưới chân họ?- hắn tức gịân móc miả.
- Có những điều con không thể hiểu.
- Hình như câu nói ấy phải là của con dành cho ba. Con thật không thể hiểu từ bao giờ ông Lã đã trở thành kẻ ham tiền, hư danh bất chấp mọi thứ, kể cả danh dự như thế.
- Hỗn láo. Ai cho con buông ra những lời tày đình như thế
Ông cáu tiết gằn giọng. Nhưng Anh Phong chẳng tỏ vẻ gì sợ hãi hay lo lắng. Vẫn khuôn mặt thản nhiên đó, hắn bình tĩnh đáp trả:
- Con chỉ tôn trọng sự thật mà thôi.
Không gian lại trở về im lặng. Mối quan hệ cha con nhà họ Lã ngày càng căng thẳng và có dấu hiệu rạn nứt. Ngẫm nghĩ cũng chỉ xuất phát từ tính ít nói của cả hai. Vì cả hai không chịu chia sẻ điều gì nên dẫu sống chung dưới một mái nhà cũng không thể thấu hiểu nỗi khổ của nhau mà cảm thông. Vì nỗi khổ ấy cứ chồng chất mãi trong lòng nên mới thành ra cắn đắn nhau như thế. Chẳng biết nên đáng thương hay đáng trách.
Chiếc xe vừa đỗ ngay cổng, Anh Phong đã nhìn thấy Minh Khiết đứng chờ sẵn. Hắn nhanh chóng leo xúông xe. Nhưng Minh Khiết chẳng nói gì, chỉ cau có nhìn hắn chằm chằm. Đến khi xung quanh chẳng còn ai, cậu mới cất tíêng hỏi đầy trách móc:
- Mày đi đâu, làm gì hơn cả tuần nay? Sao không nghe điện thọai, cũng chẳng thấy lên mạng.
- Tao có vịêc bận- hắn đáp ngắn gọn
- Bận gì thì bận cũng phải nghe địên thọai một tí chứ. Mày có biết Ái Ngọc lo lắng chừng nào không? Tự nhiên lặn mất tăm hơi như chết rồi không bằng - đã bực bội gìơ nghe thêm cái gịong khinh khỉnh của hắn, cậu tức tối chỉ muốn đánh vào bụng hắn một phát cho bỏ ghét.
- Rồi rồi. Lát tao qua nhả nhỏ xin lỗi đựơc chưa? Từ bao gìơ mày khó tính như ông già vậy. Quản tao còn chặt hơn bà vú.
- Cái thằng này! Chắc tao đánh mày nhập vịên cho mày tỉnh quá! Muốn gặp Ngọc thì đợi ba tháng nữa đi rồi gặp
- Mày nói nhăng cụôi gì thế?- Hắn tròn mắt ngạc nhiên
- Mày chưa đọc tin nhắn nữa hả? Mày có phải là bạn trai nhỏ không vậy? Nhỏ sáng nay cùng gia đình lên máy bay đi Mĩ rồi. Đến đầu năm học mới về. Nhỏ báo mày không đựơc nên đã nhắn tin...
Chưa để cậu nói hết câu, hắn đã tức tốc chạy ngay vào nhà bỏ mặc đứa bạn đứng bơ vơ ngoài đường. Anh Phong xồng xỗ bứơc vào phòng ông Lã, vội vã đòi lại chíêc địên thọai. Bộ dạng hấp tấp, hối hả ấy của con trai khiến ông rất ngạc nhiên. Càng ngạc nhiên bao nhiêu, ông lại càng tò mò sức thu hút của Ái Ngọc bấy nhiêu. Và quan trọng hơn ông lại càng lo lắng mối quan hệ bất hạnh ấy có thể chấm dứt đựơc không? Bởi nhẽ nếu con trai ông không thể giải quyết thì ông đành ra tay. Vì sự nghiệp, cơ ngơi bao đời nhà họ Lã, hy sinh tình duyên một chút thì có sá gì.
Hai mươi lăm cụôc gọi nhỡ, ba mươi tin nhắn trong hộp thư với cùng một chủ đề: "Anh đang ở đâu? Trả lời em đi", hắn chợt thương Ngọc hơn bao giờ hết. Đúng là con nhỏ ngốc. Chắc nó lo lắng lắm! Đọc từng dòng tin nhắn, hắn lúc tủm tỉm cười, lúc nhăn nhó, khó chịu, cuối cùng là kinh ngạc và chạy bổ đi tìm chị giúp vịêc.
- Sáng nay có một cô bé đến tìm em phải không?
- Vâng.
- Lúc đó là mấy giờ?
- Khi đó...Khi đó ...
Cô giúp vịêc ngập ngừng khiến hắn cáu tiết gằn giọng:
- Mấy giờ?
- h
Ông Lã trên phòng nghe thấy vội bước xúông trách móc. Ông không muốn thấy con trai mình chỉ vì một cô gái mà có thể dễ dàng trở nên nóng nảy đến thế. Đó không phải là cách hành xử của một giám đốc tương lai. Con trai ông phải là người điềm tĩnh trứơc mọi tình huống. Nói thì thế nhưng ngay cả ông, trong giây phút công ty ở thế "ngàn cân treo sợi tóc", đôi khi ông cũng lo lắng đứng ngồi không yên.
- Đã hỗn với ba rồi, bây giờ dám hỗn với cả cô người làm sao. Dù sao cô cũng đáng tuổi mẹ con đấy.
Nhưng lời trách móc ấy hắn không quan tâm. Bởi hịên giờ hắn có rất nhiều điều muốn hỏi:
- Tại sao bạn con tới, ba lại không cho con gặp.
- Ba không cho con gặp bao gìơ. Chẳng phải khi nãy ba vẫn cho con trò chuỵên với Khiết là gì.
- h con vẫn còn chưa ra khỏi nhà nhưng cô ấy không thể gặp đựơc con vì cô giúp vịêc nói dối. Và cô giúp vịêc làm thế chỉ có một lý do duy nhất là nghe theo lời căn dặn của ba. Tại sao ba lại làm vậy?- Hắn uất nghẹn nhìn ông Lã dò hỏi
- Con tin lời đứa bạn gái quen nhau mấy tháng mà đinh ninh bảo cô giúp vịêc nuôi con từ nhỏ nói dối sao Phong? Con làm ba khá bất ngờ đó
- Tùy chuỵên ba à. Và trong trừơng hợp này, cô ấy không có lý do gì nói dối con nhưng... ba thì có.
Đến nứơc này, ông đành phải thừa nhận. Ông biết chắc chắn rằng giữa ông và Phong sẽ có thêm cụôc cãi vã không mấy vui vẻ nhưng đành chấp nhận. Ông tin sẽ có lúc hắn hiểu cho ông.
- Phải. Ba đã làm đấy. Ba không muốn quyết định của con bị xao động trứơc bất kì ai, bất cứ điều gì nên căn dặn cô giúp vịêc nói dối. Chẳng phải con thật sự đã khiến cụôc hẹn diễn ra tốt đẹp sao. Gìơ con cũng có thể liên lạc hay đi gặp mặt người bạn gái kia. Vẹn cả đôi đừơng.
- Cô ấy đi Mĩ rồi. Ba chỉ con làm sao gặp đây?
- Thế càng tốt- ông cố nở nụ cười nửa mịêng vui sứơng cho Phong thấy- Ba nghĩ con nên lợi dụng thời gian xa cách này từ từ chấm dứt đi là vừa. Giá trị của con không nằm ở cô gái kia. Nó cao hơn con tửơng đó.
- Tại sao chứ? Con thật sự không hiểu. Con không phải món hàng. Con là người, con có quyền tự do yêu đương hay làm những vịêc con thích. Con đủ lí trí để biết con yêu ai và chọn ai mà không cần ba sắp đặt.
- Con sẽ có đựơc điều đó nếu con không phải là người kế thừa cả tập đoàn. Số phận của con là như thế. Hãy quen với điều đó đi.
Nói rồi ông bỏ lên phòng. Anh Phong thì như chết trân ở đó.Số phận của hắn là con rối, quân cờ trong kế họach làm ăn sao? Đó là cái giá cho tiền bạc, cụôc sống giàu sang mà hắn đang có sao? Vậy ra có tiền của chắc gì đã sung sứơng khi trong lòng luôn buồn khổ. Vậy ra có tiền của chắc gì đã hạnh phúc khi không đựơc làm, đựơc chọn những gì mình thích. Có lẽ người xưa nói chí phải: trên đời này không có gì là hoàn hảo. Âu cũng có cái giá của nó. Và cái giá mà ba hắn- ông Lã lựa chọn là hy sinh hạnh phúc của con trai mình. Thiết nghĩ chắc chẳng riêng gì ông Lã, ngoài cụôc sống kia vẫn còn rất nhiều người như thế- hy sinh niềm vui tinh thần để có một cụôc sống vật chất đầy đủ. Ma lực của đồng tiền sao mà quá đáng sợ.