Tối hôm đó, đối với Anh Phong và Ái Ngọc là một đêm dài. Cả hai chẳng tài nào có thể chợp mắt. Cứ nhắm mắt lại là nhìn thấy hình bóng của đối phương và những kỉ niệm xưa cũ. Tim lại nhói đau. Nước mắt lại khẽ lăn dài trên má. Nhưng đau rồi lại mặc đó vì chẳng thể thay đổi được gì.
Sáng hôm sau, Anh Phong đến gặp Hoàng Thảo. Dù đã trau chuốt vẻ bề ngoài thật kĩ nhưng cũng không che lấp nổi vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt hắn. Phong thái cao ngạo, lạnh lùng thường ngày cũng nhạt nhòa bớt phần nào. Trong khi đó, vừa nhìn thấy Phong, cô lại vui tươi lên hẳn:
- Anh chịu đến gặp tôi rồi ư? Chắc chắn anh đã có câu trả lời xác đáng nhỉ?
Cô khẽ mỉm cười. Trong ánh mắt ánh lên niềm hy vọng tràn trề. Nực cười làm sao khi cùng nói về một đề tài nhưng tâm trạng của cả hai lại hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu Hoàng Thảo đầy háo hức thì đối với Anh Phong chỉ là một cảm giác chán ghét không hơn không kém. Hắn gật đầu và nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, xen chút gì đó đau thương:
- Chúng ta quen nhau đi
Cô mỉm cười hạnh phúc. Một câu nói ngắn gọn, trực tiếp như thế, cả hai bắt đầu chính thức quen nhau.Chuyện tình giữa Anh Phong và Hoàng Thảo nhanh chóng lan truyền trên mạng với tốc độ chóng mặt. Cũng dễ hiểu khi cô là một hot-girl nổi tiếng trong giới trẻ. Hắn thì lại mang một vẻ đẹp vạn người mê. Cả hai thật sự trông rất đẹp đôi. Mỗi tấm hình của cả hai đều trên ngàn lượt yêu thích, đa phần bình luận đều khen và chúc cả hai hạnh phúc.
Còn về phần Ái Ngọc, những ngày sau đó, nó cứ nằm ì trong phòng, chẳng muốn đi đâu, chẳng muốn gặp ai. Nó cứ chôn mình trong nỗi cô đơn. Sau bức thư ngày hôm ấy, hắn bặt vô âm tính, biến mất khỏi cuộc đời nó như chưa từng xuất hiện. Nó... nhớ hắn rất nhiều. Đến khi một chút tin tức về hắn xuất hiện, cũng là lúc nỗi đau trong lòng nó trỗi dậy khi đã nguôi ngoai phần nào. Một tấm ảnh hạnh phúc của hắn và cô vô tình hiện lên trang cá nhân của nó. Vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là hình dáng thân thương ấy nhưng... người bên cạnh đã không còn là nó. Dẫu đã biết từ trước nhưng nó vẫn không tránh khỏi hụt hẫng. Tim nó vẫn không thôi nhói lên một nhịp đến rợn người. Họ đã quen nhau rồi sao? Nó nở một nụ cười chua chát. Đau đớn tột cùng là thế nhưng trong nó chẳng hiểu sao luôn dấy lên một mối nghi ngờ mờ nhạt. Chính mối nghi ngờ ấy khiến lòng nó không thôi hy vọng. Nó quá si tình rồi hay chăng?
Thời gian lại trôi. Mới đó đã là mùng mười tết. Tết năm nay của nó sao mà ảm đạm đến thế. Hôm nay nó phải quay trở lại trường đi học bình thường rồi. Tuy vậy, nó lại chẳng mấy háo hức, nếu không nói là chán nản. Vì nó tự biết phải chạm mặt Phong, có khi còn phải thấy những hành động ngọt ngào giữa họ. Nhưng nó chưa sẵn sàng. Nó phải biết đối mặt ra sao, xử sự thế nào? Quan trọng hơn, liệu nó có thể giữ bình tĩnh, kiềm hãm những giọt nước mắt đáng ghét kia? "Cạch". Bà Vương mở cửa bước vào khiến nó hơi giật mình mà thoát khỏi trạng thái mơ màng vì những dòng suy nghĩ hỗn tạp trong tâm trí. Khẽ thở dài, bà Vương đến bên cạnh đứa con gái bé bỏng của mình:
- Ba con ra sân bay rồi. Trước khi đi ba vẫn không thôi lo lắng cho con
- Con không sao đâu
Nó hờ hững đáp. Những ngày đầu, nó giận ông Vương vì ngăn cản nó tìm Phong. Nhưng giận rồi lại thôi, ông Vương vẫn là ba của nó. Nó và ông vẫn là một gia đình. Nó hiểu ông cấm nó vì ông thương con nên thành ra nó chỉ biết tự giận bản thân mình đã quá ngờ nghệch thế thôi.
- Ái Ngọc à. Buông bỏ cậu ấy đi. Con còn nhiều thời gian mà. Con còn gặp nhiều người sau này nữa
Bà Vương xót xa nhìn con mình. Nó biết và nó không muốn bà lo lắng. Thế nhưng nó chẳng biết nói thế nào để an ủi nên đành lặng im bỏ nốt những quyển vở còn lại vào cặp.
- Huống hồ chi chúng ta sẽ không còn ở Việt Nam.
Trong phút lơ đễnh, bà đã vô tình nói ra điều không nên nói. Nhưng trễ hay sớm gì nó cũng cần phải biết. Thế nên bà đành thú nhận
- Vì công ti xảy ra chuyện không hay nên chúng ta sẽ quay về Mĩ sinh sống. Chẳng biết khi nào mới trở về Việt Nam
- Mẹ đang đùa thôi phải không?
Nó tròn mắt nhìn mẹ, dường như không tin vào tai mình. Một ngọn lửa vô hình bỗng nổi lên trong lòng nó. Nó bỗng cảm thấy mọi người xung quanh đều xem nó như trẻ con, đều thích giấu diếm bí mật để trêu đùa nó vậy. Đến tận bây giờ liệu còn chuyện gì nó chưa biết hay không?
- Mẹ xin lỗi. Nhưng đó là sự thật
Câu nói ấy rơi hẫng vào không gian tĩnh lặng.
- Con phải đi học rồi.
Ngọc không muốn bà biết nó đang rất giận bà, càng không muốn bà thấy khuôn mặt rối bời của mình. Thế nên nó cố tình đáng trống lãng, phá vỡ không khí ngột ngạt trong phòng và đi một mạch ra xe. Nhìn bóng dáng con dần khuất, bà tin việc định cư sang Mĩ kia sẽ giúp nó quên hắn dễ dàng hơn. Nhưng không, bà đã lầm. Điều đó chỉ khiến lòng nó chợt dấy lên một mối nghi ngờ mờ nhạt. Tia hy vọng vốn đã muốn dập tắt nay lại bùng lên mạnh mẽ.
- Có phải anh vì chuyện này nên mới làm thế với em không? Anh đâu thích Thảo thật lòng đâu,phải không anh? Tất cả chỉ là một màn kịch.
Nó tự thì thầm với chính mình. Nó phải gặp Phong. Nó phải nghe lời thú nhận từ chính hắn. Nếu điều nó nghi ngờ là sự thật, nó và hắn sẽ quay lại như trước thì tương lai sẽ ra sao? Điều đó nó chưa nghĩ tới. Thậm chí nó chẳng còn tâm trí nào để quan tâm điều đó vào giây phút này. Nó chỉ muốn biết... lý do thật sự khiến hắn phải tàn nhẫn với nó như thế.
- Mày làm gì mà như người mất hồn vậy?
Minh Khiết khá ngạc nhiên khi thấy bộ dạng hiện tại của hắn. Khuôn mặt hắn cứ thẩn thờ, chẳng chút thần sắc. Còn đâu dáng vẻ cao ngạo thường ngày của một Lã Anh Phong? Đáp lại, hắn chỉ khẽ cười khẩy- một nụ cười bất cần:
- Tất cả đã xong rồi. Kết thúc rồi
- Mày đang nói cái quái gì vậy- cậu nhướn mày khó hiểu, đồng thời ngồi xuống cạnh hắn- nói rõ đầu đuôi thì tao mới có thể giúp mày được
Hắn thở dài và bắt đầu kể. Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa dám tin những điều xảy ra gần đây là sự thật. Nó quá đau khổ, quá tàn khốc đối với hắn. Mà khi đã quá đớn đau, nước mắt cũng dành cho con trai. Hắn muốn khóc để trong lòng bớt nặng nề, để từng nhịp thở dễ dàng hơn. Nhưng hắn không khóc được, chỉ giữ nụ cười đắng ngắt trên môi. Có lẽ vì quá đau khổ đến không thể khóc nên đành cười vậy thôi.
- Mày nỡ lòng làm thế với Ái Ngọc sao?
- Không thể cũng phải được. Thế nên tao mong mày hãy lau nước mắt cho cô ấy, hãy ở cạnh bên an ủi cô ấy... thay tao. Nếu cô ấy đòi gặp tao, hãy ngăn lại. Tao sợ... mình không đủ mạnh mẽ nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn kia
Hai vai Minh Khiết buông thõng. Trong giây phút này đây, chính cậu cũng chẳng biết phải nói lời gì để nguôi ngoai nỗi đớn đau trong lòng hắn. Nhìn thằng vào đôi mắt vô hồn kia, cậu nói với vẻ lo ngại:
- Không trốn tránh mãi được đâu. Hết nghỉ tết, hai người vẫn sẽ gặp nhau
Nghe đến đây, ánh mắt của hắn bỗng trở nên xôn xao. Hắn bỗng đưa tay siết chặt vai cậu, có vẻ như Phong muốn trấn an thằng bạn thôi lo lắng cho mình. Hắn là vậy đấy, sau cái lớp cao ngạo thường ngày lại là trái tim nồng ấm. Bao giờ cũng lo nghĩ cho người bên cạnh trước, mặc bản thân ra sao cũng chẳng quan tâm. Hắn cố trả lời ra chiều chắc chắn lắm nhưng trong giọng nói vẫn xen chút gì đó run run:
- Đến lúc đó tao tự biết giải quyết. Giờ thì đến bưu điện gần nhà Ngọc đi để mày tiện đưa cho cô ấy giúp tao
Vậy là cả hai đến nơi mà Phong đề cập. Một tờ giấy trắng,một cây bút mua tại nơi đó, đã đủ để hắn bắt đầu viết một bức thư. Thật lạ nhỉ? Trong thời buổi công nghệ hiện đại, hắn lại chọn cách truyền thống nhất. Vì hắn sợ. Hắn sợ nếu nhắn tin trên mạng xã hội, hắn sẽ không kìm được lòng mà ngồi đợi hàng giờ chấm xanh kia hiện lên mà rep. Khi đó hắn sẽ chẳng thể nào tuyệt tình nỗi. Hắn cũng chẳng dám gọi điện cho nó vì hắn sợ phải nghe giọng nói trong trẻo kia. Đáng sợ hơn hăn không muốn nghe tiếng khóc thổn thức từ người con gái hắn vẫn luôn hết lòng bảo vệ. Vậy nên hắn quyết định viết thư. Chỉ đơn giản thế thôi. Đơn giản nhưng sâu sắc đến xé lòng người.
- Đưa cho cô ấy đi
Nhận bức thư từ tay Phong, ánh mắt Khiết nhìn hắn vẫn chưa thôi ái ngại. Cậu dè dặt, ngập ngừng chẳng dám bước
- Mày chắc chắn rồi chứ. Đã đưa rồi thì không thể nào quay đầu lại được đâu
- Được rồi gửi đi
Hắn đâm ra phát cáu trước sự lưỡng lự của thằng bạn. Cậu có biết sự đắn đo của cậu khiến hắn thêm nao lòng. Ý chí ban đầu vốn đã mong manh cũng suýt sụp đổ vì cậu. Đến lúc này, cậu biết mọi chuyện đã chẳng thể dừng lại nên đành miễn cưỡng giúp đỡ. Mọi chuyện... đến cuối cùng sao lại thê thảm đến thế.
Khoảng cách giữa bưu điện và nhà Ngọc chẳng bao xa nên Khiết cố đi từng bước chậm rãi. Cậu chỉ mong chuyện tình đôi bạn kéo dài thêm vài giây ngắn ngủi mà thôi. Nhưng hôm nay... sao lại tới nhanh thế. "King koong... king koong" Tiếng chuông vang lên. Chẳng mấy chốc, một người đàn ông lịch lãm xuất hiện trước mặt cậu, là ông Vương. Sau buổi gặp gỡ khi nãy, ông liền đi ngay về nhằm bàn bạc lại với vợ mình. Chưa kịp trở lại công ti thì Minh Khiết lại tới.
- Cháu đến đây làm gì?
- Anh Phong nhờ cháu gửi bức thư này cho Ngọc- cậu bỗng nhiên trở nên rụt rè trước ánh mắt dò xét của ông Vương
- Anh Phong?- ông khẽ nhướn mày ngạc nhiên- Được rồi, cháu về đi, bác sẽ đưa cho Ngọc
Ngay khi dứt câu, ông liền nhận bức thư và quay gót bước vào nhà. Cô con gái bé bỏng vẫn chưa hề biết chuyện gì đang xảy ra. Nghe đến hai từ "Anh Phong", nó liền hí hửng phóng xuống nhà. Khuôn mặt không giấu nổi niềm hạnh phúc. Nhưng nụ cười kia bỗng trở nên tê dại, hai mắt nó căng lớn đọc những dòng thư. Sấm sét nổ đùng vang trời ngay bên tai Ái Ngọc. Từng dòng chữ ngay ngắn, như những con dao, từ từ ghim vào tim nó và... xé toạc
++++++++++++++++++
Ái Ngọc!
Em còn nhớ lời hứa sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn dạo trước chứ? Anh xin lỗi vì đã không còn có thể thực hiện lời hứa đó cùng em. Sau khi suy nghĩ kĩ, anh chợt nhận ra mình thích Hoàng Thảo từ khi nào cũng không hay. Anh không muốn cô ấy hiểu lầm về mối quan hệ của hai ta nên anh muốn xác định rõ trong bức thư này
Bao lâu nay, anh cảm ơn em đã luôn bên cạnh anh quan tâm, an ủi, cổ vũ. Em luôn là người mang đến nụ cười cho anh. Em cho anh những giây phút bình yên nhất. Đối với anh, em như một đứa em gái ngoan ngoãn, hiền lành không hơn không kém. Anh cảm ơn em rất nhiều về thời gian qua. Nhưng sự thân thiết này anh nghĩ chúng ta nên tiết chế lại. Hãy thông cảm cho anh vì anh yêu Thảo thật lòng. Anh biết em sẽ rất giận anh. Thế nên khoảng thời gian này chúng ta khoan gặp nhau, tránh khó xử cho đôi bên. Em đừng cố tìm anh vô ích. Anh xin lỗi!
Anh trai của em
LÃ ANH PHONG
++++++++++++++++++++
"Bịch" Ái Ngọc ngã quỵ xuống đất ngay khi đôi mắt lướt qua những con chữ cuối cùng. Em gái? Bao lâu nay, hắn bên nó, yêu thương bảo vệ nó chỉ vì hắn xem nó là em gái thôi sao? Lời hứa một năm trước sẽ bên nó cũng chỉ là lời hứa của một người anh trai dành cho em gái? Bao kỉ niệm ngọt ngào cũng chỉ đơn giản là sự thân thiết giữa hai anh em? Đau. Trái tim nó như vỡ vụn ra từng mảnh. Còn gì đớn đau hơn khi một người đang hưởng những giây phút hạnh phúc trên chín tầng mây bỗng chốc tan biến hết và rớt sâu vào địa ngục. Hụt hẫng, tuyệt vọng, trước mắt nó chỉ một màu xám ngắt. Từng giọt nước mắt nặng nề lăn dài trên má Ngọc. Nó muốn thét cho thỏa nỗi đau, nhưng lại chẳng thể cất nổi thành tiếng. Hơi thở cũng trở nên gấp gáp, khó khăn. Chẳng hiểu sao lồng ngực nó như nghẹn lại, đến không thể thở được. Nó không tin. Nó chẳng tài nào chấp nhận được. Nó phải tìm hắn hỏi cho ra nhẽ. Nghĩ là làm, mặc cho nước mắt cứ tuôn,nó cố ngồi dậy và bước ra khỏi cửa. Nhưng chẳng mấy chốc, ông Vương đã ngăn lại:
- Con tính đi đâu trong tình trạng như thế?
- Con phải đi tìm Phong.
Nó nói trong vô thức. Trong giọng nói chẳng còn bộc lộ chút gì của xúc cảm, chỉ còn nghèn nghẹn của nước mắt và tiếng nấc. Nhìn Ái Ngọc như thế, ông không khỏi nhói lòng. Càng xót xa bao nhiêu, ông càng giận nó bấy nhiêu:
- Con còn tìm đứa con trai tuyệt tình đó làm gì? Có đáng hay không? Ba còn chưa trách con giấu ba chuyện này.
- Con đã lớn rồi. Con yêu ai là quyền của con
- Cấp mà đòi lớn hay sao. Con còn trong tuổi ăn tuổi học. Suy nghĩ chưa chín chắn nên gìơ con thấy hậu quả chưa? Bị tên ấy lừa.
Vô tình ông Vương đã nhắc đến điều nó đang cố chối bỏ. Như một cơn sóng thần, nước mắt nó tuôn trào chẳng thể kiểm soát. Nó ấm ức gào lên trong đớn đau:
- Không có. Anh ấy không lừa con. Chắc chắn có hiểu lầm. Con phải tìm anh ấy hỏi rõ
- Vào phòng. Không hỏi han gì hết. Từ nay về sau ba cấm con qua lại với tên Anh Phong đó.
Ông Vương siết chặt tay nó lôi vào phòng. Dẫu nó vùng vẫy ra sao cũng không thể chống lại sức ba mình. "Rầm, cạch". Cánh cửa phòng đóng sầm và khoá chặt. Những phút giây đầu, Ái Ngọc cố đập cửa thật mạnh. Nhưng rồi sức lực ngày một cạn kiệt, nó trượt dài theo bức tường, tay đập cửa những phát yếu ớt
- Ba thả con ra đi mà. Con phải gặp Anh Phong. Thả con ra.
Tiếng nó cất lên thều thào. Đôi mắt tinh nghịch ngày thường cứ đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định. Tiếng kim đồng hồ kêu "tích tắc" đều đều, chậm rãi. Khi sự im lặng tràn về, nỗi cô đơn lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bao kỉ niệm xưa cũ, như một thước phim trắng đen hiện lên trong tâm trí nó. Nó nhoẻn miệng cười mà nước mắt tuôn rơi.
Hắn thật vô tâm. Hắn nói hai chữ "em gái" nhẹ tênh như một điều hiển nhiên. Vậy ra bao lâu nay chỉ một mình nó đơn phương. Thế mà nó vẫn kênh kiệu, ngạo mạn tự nhận mình là bạn gái của hot-boy Lã Anh Phong. Phải, chính nó cũng tự nói hắn là hot-boy. Hot-boy thì phải xứng đôi bên hot-girl chứ, làm gì còn chỗ cho một đứa con gái tầm thường như nó. Họa chăng được kề bên thân thiết, làm em gái của hắn cũng đã phước phần hơn nhiều người. Chỉ là nó "được voi đòi tiên", tự nó ảo tưởng, đánh gia cao năng lực bản thân. Nó đã sai. Sai vì đã yêu hắn. Sai vì ngay từ phút ban đầu đã dấn thân vào cụôc tình này.
Ở góc đường, Anh Phong cũng đang đau đáu nhìn vào ngôi nhà có người con gái mà hắn yêu. Minh Khiết đứng kế bên chỉ biết lặng im, thở dài. Vì cớ sự gì mà cả hai phải chịu đau đớn như thế. Cái kết của những con quân trong ván cờ số phận phải chẳng đều không tránh khỏi nghiệt ngã?
Sau khi hoàn thành chap, Na chỉ muốn thét lên vui sướng. Chời ơi, ai tin bức thư có chút xíu à mà Na xóa đi viết lại cả chục lần. Phong tình cảm quá chi mà hành Na quá vậy. Có ai thương Na không? (p′︵‵。)(p′︵‵。)