Lâm Bắc thật sự khó chịu, người làm cùng cô gái hàng xóm còn chưa về, làm cho Lâm Bắc một con mèo cô đơn chờ bọn họ mang quà về, kết quả chờ tới giờ cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Móa! Bọn họ quên Lâm Bắc rồi sao? Chẳng lẽ hôm nay Lâm Bắc nhất định phải chết đói ở nơi này trong căn phòng cũ nát này sao?
Chuyện nhỏ? Còn có một tô lớn thức ăn mèo, Lâm Bắc không chết đói?
Móa! Không phải Lâm Bắc từng nói, thức ăn mèo không an ủi được Lâm Bắc sao.
Lâm Bắc vì lòng tự tôn, hôm nay tình nguyện dù đói bụng cũng không ăn thức ăn cho mèo, không phải là không thể chờ bọn họ mang đồ ăn về, chỉ là bụng càng lúc càng đói, Lâm Bắc có thể đói chết hay không? Có cần viết di chúc hay không?
Móa! Chết vì đói thật sự là làm nhục uy danh của Lâm Bắc, tức chết mất!
Đang giữa hoạt động nướng thịt thì bỏ về sớm, hai người đành đi nhờ xe về thành phố, thấy có người muốn mời khách, Đường Dĩ Kỳ không muốn làm cho đối phương đau lòng, không chút khách khí cố ý chọn một nhà hàng cao cấp mà thường ngày cô tuyệt đối không bước chân vào, muốn nhìn thấy vẻ mặt ai đó khi nhìn bảng giá trên thực đơn chắc sẽ rất thú vị.
Đáng tiếc, cô đã thất bại, từ lúc vào nhà hàng ngồi xuống, đến lúc mở thực đơn gọi món, vẻ mặt người con trai đó không chút thay đổi, ngay cả lông mày cũng chưa từng nhíu lại.
Được rồi! Nếu như không phải là nhà anh ta có tiền, không coi chút tiền này đáng là gì, thì chính là anh ta rất hào phóng với cô, mặc kệ nguyên nhân gì, dù sao cô cũng có một bữa ăn ngon lành, trong lòng cảm thấy rất vui!
Trong bụng thầm nghĩ, Đường Dĩ Kỳ không nhịn được cười trộm.
"Đang cười cái gì?" Mắt đang nhìn thực đơn ngước lên, chỉ thấy một người đang cười, không biết là có chuyện gì vui, Tề Thiệu Khải không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
"Không có a!" Không ngừng lắc đầu phủ nhận, nhưng cánh môi đỏ thắm vẫn như cũ cong lên.
"Xem ra tâm tình của cô rất tốt." Khóe miệng của anh cũng cong lên, hiển nhiên cũng bị lây tâm tình tốt của cô.
"Được ăn bữa tiệc lớn, dĩ nhiên tâm trạng tốt rồi." Không chút phủ nhận, mắt Đường Dĩ Kỳ cũng cười híp lại.
Ăn bữa cơm thôi, có thể vui như vậy sao?
Tề Thiệu Khải cảm thấy cô dễ dàng hài lòng thì lắc đầu bật cười, giọng nói lạnh lùng từ trước đến giờ không tự chủ hơi mềm mỏng lại.
Thấy cô vui vẻ, chẳng biết tại sao mà tâm trạng Tề Thiệu Khải cũng phấn chấn lên, kêu phục vụ tới để gọi thức ăn, hơn nữa còn thêm một chai rượu đỏ.
Không lâu, từng món được đưa lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện —— dĩ nhiên, phần lớn thời gian đều là cô nói anh nghe, nhưng không khí vẫn luôn vui vẻ, có thể nói là khách và chủ đều vui.
Cứ như vậy trò chuyện, ăn, cuối cùng món chính cũng ăn xong, điểm tâm ngọt được mang lên—— Tiramisu (một loại bánh ngọt tráng miệng nổi tiếng ở Ý), trong nháy mắt hai con mắt của Đường Dĩ Kỳ phát sáng, chờ phục vụ đi xuống, cô lấy miếng thật to ăn.
"Đúng rồi! Có chuyện tôi rất ngạc nhiên nha!" Nuốt miếng Tiramisu xuống mà trong miệng vẫn còn hương vị ngọt ngào, tranh thủ thời gian Đường Dĩ Kỳ hỏi: "Anh chơi cổ phiếu kiếm được rất nhiều sao?"
Chưa từng thấy anh ta ra ngoài làm việc, nhưng tiền bạc lại không lo thiếu, làm cho người ta không thể không thắc mắc.
"Cũng tạm, nuôi được bản thân mình." Hình như cảm thấy ngạc nhiên, tự dưng sao cô lại hỏi tới vấn đề này, Tề Thiệu Khải trả lời cho qua, không nói rõ, quả thật anh kiếm được không ít. . . . . .
Không! Nếu với tiêu chuẩn của người bình thường, phải nói là rất nhiều, vô cùng nhiều, nhiều đến mức cả đời cô kiếm tiền cũng không đạt được con số này.
"Ai. . . . . . Thật tốt!" Đường Dĩ Kỳ xúc một miếng Tiramisu thật lớn cho vào miệng, mắt đầy ghen tị.
"Ở nhà nhàn hạ chỉ click chuột, hạ lệnh, mà tiền cứ chảy vào túi, còn bọn tôi 9giờ sáng tới 5giờ chiều, còn phải để ý tới sắc mặt sếp, mỗi tháng mới có được chút tiền lương?" Ô. . . . . . Cuộc sống thật là không công bằng a!
". . . . . ." Không nói gì, Tề Thiệu Khải không muốn giải thích cho cô hiểu, người đầu tư cổ phiếu không giống như cô nghĩ "Ở nhà nhàn hạ chỉ click chuột, hạ lệnh" , mà là mỗi ngày đều phải tìm một đống tài liệu, nghiên cứu tin tức tài chính mới nhất, sự thay đổi cổ phiếu cổ phần, nhanh chóng phán đoán chuẩn xác khi nào nên mua vào lúc nào thì bán ra.
Mặc dù trời sinh đối với con số anh vô cùng nhạy bén, lúc ở đại học đã biết đầu tư, nhưng cũng tốn rất nhiều tâm huyết, mới có con mắt chính xác như hôm nay, đảm bảo việc đầu tư của mình không thất bại.
"Anh nói, nếu tôi cũng chơi cổ phiếu, có thể kiếm được một chút hay không?" Bỗng dưng, cô thích thú hỏi.
"Cô có hiểu báo cáo tài chính là gì không?" Lạnh lùng, Tề Thiệu Khải hỏi ngược lại.
"Ách. . . . . . Không hiểu!" Bị hỏi làm cho ngây người.
"Cô biết cái gì là so tăng giảm không?"
"Không, không biết. . . . . ."
"Cô biết cái gì gọi là giao hàng kết toán, cái gì là trừ quyền trừ tức, cái gì là kẻ đầu cơ, đầu tư cổ phiếu, cái gì vừa lưu động phần trăm. . . . . ." Mặt không đổi sắc một hơi đọc lên một chuỗi dài danh từ căn bản mà người đầu tư nên hiểu, ngay cả thở Tề Thiệu Khải cũng không thở gấp.
Thoáng chốc, Đường Dĩ Kỳ nghe được nghẹn họng trố mắt nhìn, hơn nữa mỗi một danh từ anh nói ra, đầu cô liền quay cuồng, hơn nữa càng quay cuồng càng mất tự tin, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ mặt đỏ lên, kêu đau cầu xin tha, "Oa —— van xin anh, đừng nói thêm nữa. . . . . ."
"Ngay cả những điều cơ bản nhất cũng không hiểu, cô học người ta chơi cổ phiếu cái gì? Chuẩn bị đào hố chôn mình sao?" Giọng nói giễu cợt, Tề Thiệu Khải không chút nể tình.
"Thật xin lỗi, tôi sai rồi! Tôi biết tôi sai rồi. . . . . ." Che mặt gào khóc, khóc thảm thấy mình vô dụng.
Ô. . . . . . Cô thừa nhận là trời sinh cô đã quản lý tài chính rất kém rồi, nhưng anh ta có cần đả kích cô như vậy không?
Lúc này Tề Thiệu Khải mới cười, đưa tay vuốt chỗ tóc xoà xuống mặt cô."Người đầu tư phải hiểu quản lý tài sản, nếu không hiểu, học sẽ biết, nhưng tuyệt đối không thể chưa hiểu rõ đã lao đầu vào chơi, như vậy dù có nhiều tiền cũng không đủ để bồi thường, biết không?"
Kinh ngạc khi phát hiện anh ta trông thế nhưng lại làm cho người ta cảm giác rất dịu dàng, rất cưng chìu khi xoa đầu mình, Đường Dĩ Kỳ ngẩn người ra, hai gò má trắng mịn lại không thể khống chế đỏ lên . . . . . .
Không phải anh ta luôn lạnh lùng sao? Sao lúc này đột nhiên lại dịu dàng với cô như thế? Làm cho cô thấy thẹn thùng a!
"Biết, biết rồi!" Nhỏ giọng lầu bầu, rất sợ bị anh ta phát hiện ra mình đỏ mặt, nhịp tim nhảy 100 lần khác thường, Đường Dĩ Kỳ chỉ có thể cúi đầu xuống ăn món điểm tâm ngọt để che giấu khuôn mặt ửng hồng của mình.
Hai ba cái, cô đã ăn sạch phần bánh Tiramisu của mình, cuối cùng, ánh mắt thèm thuồng không tự chủ được nhìn về phía bánh Tiramisu đối diện mà anh vẫn chưa đụng tới.
Nhìn thấy bộ dạng tham ăn của cô, khóe môi Tề Thiệu Khải mỉm cười, tự động đem phần điểm tâm ngọt của mình đẩy tới trước mặt cô."Cô ăn đi!"
"Ô. . . . . . Anh thật là một người tốt, xin cho tôi hôn lên ngón chân của anh, để tỏ lòng biết ơn của tôi!" Hai tay nắm chặt cảm động, mắt Đường Dĩ Kỳ ứa lệ nhìn anh, chỉ vì một miếng bánh ngọt có thể làm cho cô bán đi nhân cách, không chút xấu hổ mà nói ra những lời nịnh bợ đáng xấu hổ như vậy.
Tại sao lời nói ghê tởm như vậy, cô có thể nói ra một cách thuận miệng?
Tề Thiệu Khải nghĩ mãi không ra, nhưng bị chọc cho bật cười, uống rượu đỏ vừa nhìn cô ăn điểm tâm ngọt, không nhịn được tò mò hỏi: "Cô thích ăn Tiramisu à?"
"Không chỉ là Taramisu, chỉ cần món điểm tâm ngọt có chocolate, tôi đều thích ăn!". Cô rất bận rộn, vừa ăn vừa trả lời!
Thì ra là như vậy!
Gật đầu, thừa dịp cô đang mải mê ăn Tiramisu, Tề Thiệu Khải vẫy tay gọi phục vụ, nói nhỏ mấy câu, chỉ thấy phục vụ gật đầu liên tục rồi nhanh chóng lui xuống, mà anh thì khẽ cười, vừa uống rượu đỏ vừa nhìn bộ dạng vui vẻ thích thú khi ăn của cô.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng đem nốt đĩa Tiramisu thứ hai ăn sạch, vui vẻ cười giống như con mèo, đúng lúc đó, Tề Thiệu Khải bỗng cầm khăn giấy lên nghiêng người về phía trước. . . . . .
"Anh, anh định làm gì. . . . . ." Bị gương mặt đẹp trai của anh càng lúc càng tiến lại gần, Đường Dĩ Kỳ hơi bối rối kêu lên, vẫn còn chưa nói xong, cảm thấy hoa mắt, bên môi bị người ta nhẹ nhàng lau qua, sau đó anh ta ngồi ngay ngắn lại vị trí của mình.
"Dính." Mỉm cười lắc lắc khăn giấy dính chocolate, giống như chuyện giúp cô lau miệng là chuyện đương nhiên.
"Oh. . . . . .cám ơn!" Lắp bắp nói cám ơn, mặt cô đỏ lên lúng túng kháng nghị. "Anh có thể bảo tôi, tôi có thể tự lau được rồi!"
Muốn chết! Anh ta có biết hành động đó khiến con gái mặt hồng tim đập, thậm chí hiểu lầm hay không.
Nghe vậy, Tề Thiệu Khải bỗng dưng ngẩn ra. . . . . .
Đúng a! Rõ ràng cô ấy có thể tự mình làm, vì sao anh lại có cử chỉ thân mật như vậy với cô? Từ trước đến giờ anh không chủ động đụng vào người khác, có thể nói là chán ghét, nhưng vì sao đối với cô, lại là trường hợp ngoại lệ?
"Anh không nên có hành động dịu dàng như vậy đối với con gái!" Thành thật khuyên bảo, Đường Dĩ Kỳ nhắc nhở."May mà đối tượng là tôi, nếu không anh sẽ bị người ta hiểu lầm là anh đối với người ta có tình ý rồi."
Chẳng biết tại sao, nghe cô nói như thế, Tề Thiệu Khải lại cảm thấy có chút không vui."Vậy sao cô không hiểu lầm?"
"Ách. . . . . . Anh muốn tôi hiểu lầm?" Đường Dĩ Kỳ há hốc mồm hỏi ngược lại. Quái! Chuyện gì xảy ra với người này vậy? Hình như cô không hiểu lầm, anh ta không vui!
Thật ra thì cô cũng là con gái, với cử chỉ thân mật vừa rồi của anh, cô cũng xấu hổ, chẳng qua là ngượng ngùng không dám thừa nhận mà thôi a!
". . . . . ." Không biết nên nói gì, chính xác mà nói, là Tề Thiệu Khải vẫn chưa hiểu trái tim mình, quyết định nói sang chuyện khác."Phải về thôi?"
"Được!" Dù sao lau hết dầu, cơm nước no nê rồi, có thể về nhà ngủ bù, thật là tốt.
Gật đầu một cái, Tề Thiệu Khải phất tay, lát sau, phục vụ tới tính tiền đồng thời, còn đưa túi giấy đựng hai hộp đồ ăn.
"Thưa ông, đây là đồ ông đã dặn." Cười thân thiết, người phục vụ trẻ tuổi cung kính đem túi giấy đưa cho anh ta.
"Cám ơn." Gật đầu nói cảm ơn, Tề Thiệu Khải lấy thẻ vàng từ ví da đưa cho phục vụ.
"Xin chờ một chút, lập tức sẽ quay lại." Cầm thẻ tín dụng, phục vụ rất nhanh lui xuống đi cà thẻ tính tiền.
Chờ phục vụ rời đi, Đường Dĩ Kỳ nhìn túi giấy trên bàn, tò mò hỏi: "Là cái gì vậy?"
"Một chút điểm tâm chocolate, cho cô." Đem một hộp bên trong túi đưa cho cô, Tề Thiệu Khải từ từ nói.
Món điểm tâm chocolate? Cho cô sao?
Đường Dĩ Kỳ lặng đi một chút, sau đó vui vẻ nở nụ cười rực rỡ, vui vẻ nói, "Cám ơn!"
Ha ha. . . . . . Không nghĩ sau khi anh ta biết cô thích điểm tâm chocolate, lại đặc biệt bảo nhà hàng mang lên cho cô, làm cô vừa được ăn vừa được mang về, thật sự làm cho người ta rất cảm động.
"Ừ." Khẽ gật đầu đáp nhẹ một tiếng, chẳng biết tại sao, Tề Thiệu Khải cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Vậy còn cái túi trong tay anh là cái gì?" Cô cười, tò mò lại hỏi.
"Cái này a. . . . . ." Nụ cười đáng yêu, Tề Thiệu Khải đặc biệt cưng chiều vật nuôi."Đây là muốn mang về hối lộ Độc Nhãn."
A. . . . . . Một phần thịt bò bít tết cao cấp, Độc Nhãn sẽ rất thích.
Trời! Một con mèo còn được ăn ngon như vậy, chả trách Độc Nhãn lại mập không ra hình mèo nữa, thì ra là do anh ta gây ra!
Đang lúc Đường Dĩ Kỳ cười trộm, phục vụ đã quay lại, đem thẻ vàng cùng hóa đơn trở lại.
Thấy thế, Tề Thiệu Khải cất thẻ vàng, nhanh chóng ký tên lên hoá đơn, đứng dậy chuẩn bị cùng cô về thì, cảm thấy có người đang chăm chú nhìn mình, theo bản năng anh quay đầu lại nhìn về phía sau. . . . . .
Là cô ấy!
Một đôi mắt trong như nước mùa thu ở trong trí nhớ rất lâu rồi không ngờ giờ lại xuất hiện trước mắt, trong nháy mắt nụ cười trên môi Tề Thiệu Khải biến mất.
Hình như chủ nhân đôi mắt đó cũng không còn ngờ sẽ gặp anh, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu trong thoáng chốc biến sắc, đôi môi đỏ mọng hé ra rồi khép lại vài lần hình như muốn gọi người nào đó, nhưng cuối cùng tất cả thanh âm biến mất ở trong miệng, chỉ có thể im lặng nhìn anh.
"Sao vậy?" Đứng ở bên cạnh, Đường Dĩ Kỳ thấy anh giống như bị niệm chú đứng im nên đứng bất động rất lâu, không khỏi cảm thấy kỳ quái buộc phải hỏi thăm, đồng thời ánh mắt cũng theo hướng tầm mắt anh nhìn quét tới. . . . . .
Oa — một cô gái xinh đẹp nha!
Mặc dù bản thân cũng là nữ, nhưng Đường Dĩ Kỳ vẫn kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái quyến rũ kia, không nhịn được nói nhỏ: "Anh quen? Muốn qua chào hỏi không?"
"Không cần!" Lạnh lùng, mặt anh không chút thay đổi nói, sau đó lại tự động dắt tay của nàng, nhanh chóng đi ra khỏi nhà hàng.
"Hả? Thật không cần à. . . . . ." Không nhịn được liên tiếp quay đầu lại, Đường Dĩ Kỳ thầm cảm thấy anh ta có chút kỳ lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào, cảm thấy mờ mịt, cuối cùng vẫn là bị anh kiên quyết kéo đi.
Mà bên trong nhà hàng, cặp mắt đẹp kia vẫn nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, không rời mắt. . . . . .
Đêm đó, ở nhà Tề Thiệu Khải có một khách không mời mà đến.
"Tại sao lại đến đây?" Nhìn chằm chằm người con trai không mời mà tới này, Tề Thiệu Khải nói thầm.
Anh định tìm Ôn Thiệu Hằng hỏi chút chuyện, định nói chuyện qua điện thoại thôi, không ngờ chưa kịp gọi điện, cái tên con trai nói nhiều này lại tới trước.
"Sợ cậu chết đói, nên mang đồ ăn tới." Bị đối xử lạnh nhạt, nhưng Ôn Thiệu Hằng không phật lòng, vẫn xách hai túi đồ ăn to đi vào bếp.
Mặc kệ anh ta, Tề Thiệu Khải lại chăm chú vào màn hình máy tính nghiên cứu websites trên báo ẩm thực giới thiệu, vẻ mặt rất tập trung.
Lát sau, Ôn Thiệu Hằng trở lại phòng khách thì thấy Độc Nhãn phe phẩy cái đuôi kiêu ngạo chặn trước chân mình.
"Meo meo ——" đường này là tôi mở, nhà này là nhà tôi, nếu muốn đi qua nơi này, mang thức ăn ngon ra đây.
Thấy thế, Ôn Thiệu Hằng cũng biết tính nết của Độc Nhãn, lập tức bật cười móc ra miếng thịt khô đã chuẩn bị sẵn, ý đồ lấy lòng "Lão Đại" trong nhà này.
Vậy mà Độc Nhãn chỉ liếc mắt nhìn, bằng ánh mắt khinh thường xoay người bỏ đi.
"Meo meo!" Móa! Lâm Bắc này là tên ăn xin sao, miếng thịt khô tầm thường này mà có thể lấy lòng tôi sao? Không phải thịt bò bít tết cao cấp giống chiều nay người làm mang về cho tôi, Lâm Bắc tôi nhất định không chấp nhận.
"Tôi. . . . . . bị ghét bỏ rồi sao?" Nhìn nó chẳng thèm ngó ngàng tới, đủng đỉnh bỏ đi, Ôn Thiệu Hằng cảm thấy không biết nên khóc hay cười.
Trời ơi! Vì sao anh lại có cảm giác bị con mèo mập này coi thường?
Nghe thấy tiếng than, Tề Thiệu Khải quay đầu lại liếc nhìn miếng thịt trên tay anh ta, nghiêm túc gật đầu."Bị ghét bỏ là đúng rồi."
Buổi chiều Độc Nhãn mới được ăn thịt bò bít tết cao cấp, đương nhiên, miếng thịt trong tay anh ta quá tầm thường rồi, chẳng trách Độc Nhãn không thèm ăn.
Bị nói như thế, Ôn Thiệu Hằng im lặng cất miếng thịt đi, nhớ tới cảnh tượng lúc mở tủ lạnh ra, khuôn mặt tao nhã không khỏi đăm chiêu suy nghĩ, quyết định bắt đầu bằng lời nói khách sáo."Trong tủ lạnh nhà cậu tích trữ sữa tươi ít hơn trước rất nhiều, có phải gần đây ăn uống ‘bình thường’ rồi sao?"
Cái gì mà "bình thường" ? Mặc dù gần đây thường bị Đường Dĩ Kỳ kéo sang nhà cô ấy ăn cơm, cho nên mua sữa tươi ít đi, nhưng . . . . . trước đây không bình thường sao?
Mặt Tề Thiệu Khải không chút thay đổi liếc anh ta một cái."Ở công ty cậu nhàn quá, không có chuyện gì làm sao?" Đường đường là một tổng giám đốc, giờ còn muốn quản cả đồ ăn trong tủ lạnh nhà anh sao, có hơi quá rảnh rỗi không.
"Yên tâm đi! Công ty phát triển không ngừng, cách khả năng phải đóng cửa còn một đoạn khá xa, vốn đầu tư của anh rất chắc chắn, không cần phải lo lắng." Khẽ mỉm cười, Ôn Thiệu Hằng giả bộ nghiêm túc.
Ai lo lắng?
Biết anh ta cố ý xuyên tạc câu nói của mình, Tề Thiệu Khải liếc anh ta một cái, nhưng nếu đã nhắc tới đề tài này, đúng lúc anh cũng có chuyện muốn hỏi."Thiệu Hằng, cậu nghe qua công ty ‘điện tử tiệp đức’ chưa?"
Chỉ thấy anh vừa hỏi xong, Ôn Thiệu Hằng không nói gì, thật lâu sau, lấy vẻ mặt không biết nên khóc hay cười trả lời, "Nghe qua."
"Công ty này ai là tổng giám đốc vậy? Nhận xét người đó như thế nào?" Không nhận thấy vẻ mặt khác thường của bạn tốt, Tề Thiệu Khải tiếp tục hỏi.
Hiếm thấy, từ trước đến giờ Ôn Thiệu Hằng luôn bình tĩnh giờ liếc mắt nhìn anh, giọng nói trầm xuống hỏi ngược lại: "Tổng giám đốc tên gọi Ôn Thiệu Hằng, cậu cảm thấy anh ta như thế nào?"
Lần này, người không nói gì đổi thành Tề Thiệu Khải.
Không ngờ ban ngày anh nói công ty nuôi heo, công ty nát đúng là. . . . . . Ai! Không còn gì để nói.
"Thiệu Khải, xin cậu đừng quá đáng như vậy." Vỗ trán, Ôn Thiệu Hằng ngồi phịch trên ghế sa lon than thở."Tôi biết cậu không muốn nhúng tay vào chuyện buôn bán của công ty, không quan tâm tới điều đó cũng được, nhưng một nửa cổ phần trong công ty là của cậu, ít ra cậu cũng nên nhớ tên công ty chứ!"
Ai. . . . . . Đối với người bạn tốt này, anh thật không biết nên nói gì. Anh chỉ có thể nói, mình là một chính nhân quân tử, nếu không với thái độ này của bạn tốt, anh đã chiếm lấy cổ phần trong công ty, chỉ sợ người này cũng không quan tâm, nói chung là vĩnh viễn không bao giờ biết.
Anh chỉ giúp một chút tiền ban đầu cho bạn thôi, những thứ khác liên quan gì tới anh?
Thầm nghĩ trong bụng, Tề Thiệu Khải liếc xéo giễu cợt, " Mấy năm nay tôi còn tưởng cậu kinh doanh điện tử, không ngờ là nuôi heo."
"Nuôi heo?" Tức giận cười trách cứ, Ôn Thiệu Hằng cảm thấy điều anh ta nói chắc chắn có liên quan tới chuyện buổi sáng, lập tức nghiêm mặt nói: "Nói rõ ràng!"
Vì vậy, dưới yêu cầu đó, Tề Thiệu Khải lạnh lùng kể lại chuyện sáng nay ở buổi nướng thịt, cả chuyện Đường Dĩ Kỳ bị quấy rối tất cả đều nói ra hết.
"Có chuyện này sao?" Ôn Thiệu Hằng cảm thấy kinh ngạc, có người quấy rối nhân viên nữ trong công ty mà anh lại không hề hay biết.
"Sao tôi phải lừa cậu?" Trừng mắt nhìn anh ta, giọng nói của Tề Thiệu Khải rất lạnh."Tóm lại, cậu muốn xử lý tên heo mập đó thế nào thì tuỳ, nhưng tôi không muốn thấy Đường Dĩ Kỳ bị quấy rối nữa, nếu không. . . . . . Hừ! Tôi sẽ tìm người phụ trách."
Điều hiển nhiên, cái "Người phụ trách" dĩ nhiên là nói anh rồi.
Cười gượng, Ôn Thiệu Hằng nghiêm túc gật đầu."Yên tâm đi! Chuyện này tôi sẽ xử lý."
Đừng nói đây là vì yêu cầu của bạn tốt, mà là vì chính mình nữa, tuyệt đối không cho phép trong công ty có chuyện quấy rối nhân viên nữ.
Gật đầu một cái, Tề Thiệu Khải thấy chuyện của mình đã được giải quyết, bắt đầu hạ lệnh đuổi khách."Không còn việc gì nữa, cậu có thể về được rồi."
Lợi dụng xong thì đuổi người ta về, thật quá đáng nha!
Vì người con trai trước mặt im lặng, Ôn Thiệu Hằng lại như cũ ngồi ở trên ghế sa lon không nhúc nhích, lại còn rất nhàn hạ thoải mái bắt đầu tán gẫu."À, tại sao cậu lại quen với cô tổng đài ở công ty chúng ta? Xem ra tình cảm khá tốt nha!"
A. . . . . . Tốt tới mức ra mặt bảo vệ cô ấy, thật sự làm cho người cảm thấy kỳ lạ.
Thấy anh ta cười tới mức kỳ dị, Tề Thiệu Khải không chịu được trừng mắt liếc, lạnh lùng nói ra hai chữ."Hàng xóm!"
"Té ra là hàng xóm, thật là vừa khéo!" Nụ cười càng thêm tươi, khiến người khác rất chướng mắt.
"Cậu cười cái gì?" Tức giận, Tề Thiệu Khải lại lườm anh ta.
"Không có gì, chẳng qua là. . . . . ." Dừng lại, Ôn Thiệu Hằng từ cười ranh mãnh chuyển thành ấm áp dịu dàng."Tôi chỉ là vui vẻ. . . . . . Thay cậu cảm thấy rất vui. . . . . ."
Ai. . . . . . tính tình Thiệu Khải quá mức lầm lì lạnh nhạt, gần như chưa bao giờ muốn kết giao với ai, ngay cả ban đầu anh biết anh ta cũng vì thái độ đó mà cho rằng anh ta là người khó gần kiêu ngạo, trừ thỉnh thoảng chia tổ làm bài mà gặp nhau bên ngoài, thường ngày ở trên lớp học có gặp, nhiều lắm là cũng chỉ là quen biết sơ sơ, không có qua lại gì.
Không ngờ sau lại vì xảy ra một chút việc, vào lúc tuyệt vọng không có ai giúp đỡ, Đối với việc anh ta đưa tay ra giúp thì không còn là quen biết sơ sơ nữa.
Từ lúc đó trở đi, anh mới hiểu Tề Thiệu Khải nhìn thì lạnh lùng, nhưng bên trong lại ấm áp dịu dàng, hơn nữa hết lần này tới lần khác chủ động gần gũi, mặc dù lần nào cũng bị ghét bỏ, nhưng anh hiểu bạn tốt là"Miệng không nói điều thật lòng".
Sau này học xong, muốn trở về nước gây dựng sự nghiệp lại không có vốn, bạn tốt sau khi biết được không nói nhiều, trực tiếp gom một khoản tiền lớn cho anh, vì vậy anh lại càng cảm động, trong lòng quyết chí về Đài Loan lập nghiệp, và "Tiệp đức điện tử" ra đời, thành công, kiếm ra nhiều tiền rồi, mà tình nghĩa giữa hai người vẫn như cũ không thay đổi hình thức "Mặt nóng dán mông lạnh", kéo dài suốt tới nay.
Thành thật mà nói, ngoài mặt Thiệu Khải lạnh lùng cự tuyệt người khác, trong tim cũng tạo thành một bức tường dày, từ chối bước ra, cũng không cho người khác tiến vào, để tránh mình và người khác sinh ra tình cảm quá sâu, hơn nữa đã mấy lần bị thương, làm cho anh ta càng khép mình lại bức tường ngăn cách càng dày hơn.
Nhưng giờ, trong khoảng thời gian trở về Đài Loan, hình như anh ta có chút biến chuyển, đã có một đối tượng làm cho anh ta quan tâm, như vậy rất tốt, thật sự là rất tốt!
A. . . . . . Anh thật rất vui khi thấy bạn tốt có sự thay đổi tốt như vậy. . . . . .
"Cậu thật phiền phức. . . . . ." Hiểu rõ ý trong lời nói của anh ta, Tề Thiệu Khải hơi không được tự nhiên nói khẽ, nhưng có chút ấm áp ở trong lòng.
Thấy anh ta không được tự nhiên nhưng lại cố tỏ ra như không có chuyện gì, Ôn Thiệu Hằng muốn cười phá lên, hơn nữa khi lướt qua màn hình máy tính thấy websites món ăn thì cười càng tươi hơn.
"Cậu từ khi nào mà có hứng thú với chocolate, sao tôi lại không biết?" Nhìn! trên websites là giới thiệu điểm tâm ngọt chocolate, còn có thể đặt hàng trực tuyến nữa!
"Liên quan gì tới cậu?" Xấu hổ thành giận, gương mặt tuấn tú của Tề Thiệu Khải giờ có một chút hồng, không khách khí lần nữa đuổi khách."Tôi rất bận, cậu mau cút đi!"
Bận cái gì? Bận đặt hàng điểm tâm ngọt chocolate sao?
Trong bụng thầm cười nhạo, Ôn Thiệu Hằng không có ngốc mà nói ra, chỉ là vội vàng giơ hai tay lên làm bộ đầu hàng, cười đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng, khi Ôn Thiệu Hằng tới cửa thì giống như nhớ ra điều gì, bỗng dưng quay đầu lại mặt nghiêm túc."Thiệu Khải. . . . . ."
"Lại chuyện gì?" Tối nay anh cảm thấy mình bị cười đủ rồi, tốt nhất cái người chủ chăn heo này đừng có lại cười điên loạn nữa.
"Xế chiều hôm nay tôi nhận được một cuộc điện thoại. . . . . ." Thở dài, Ôn Thiệu Hằng hình như đang suy nghĩ có nên nói hay không, cuối cùng cảm thấy nên để người trong cuộc quyết định.
"Là Trầm Tương Vân gọi tới, hỏi số điện thoại của cậu, tôi muốn nói cho cậu biết, để cậu quyết định có muốn cho hay không." Nhớ ngày đó, cú ngã rất mạnh của anh ta là do người con gái này ban tặng!
Trầm Tương Vân, một cái. . . . . .tên đã từ lâu không gọi. . . . . .
Tề Thiệu Khải hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt lại trở lại lạnh băng, mặt không chút thay đổi hỏi ngược lại: "Cậu với cô ấy vẫn còn liên lạc sao?" Nếu không vì sao lại biết số điện thoại của anh ta?
"Không có liên lạc, nhưng cậu cũng biết, Đài Bắc nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, đương nhiên thỉnh thoảng vẫn có gặp, hai bên đều chung bạn bè, cô ấy muốn biết số điện thoại của tôi cũng không phải là việc khó gì." Ôn Thiệu Hằng trả lời.
"Tốt nhất là không cho!" Lắc đầu cự tuyệt , Tề Thiệu Khải cảm thấy cô ấy đã là chuyện quá khứ, không hứng thú nhắc lại.
"Tôi hiểu!" Mỉm cười gật đầu, Ôn Thiệu Hằng vẫy tay, đi về.
Sau khi nhìn anh ta rời đi, Tề Thiệu Khải lại quay lại với máy vi tính, nhìn trên màn hình nhiều loạiđiểm tâm ngọt vị chocolate, nhấp chuột không ngừng, còn khẽ cười, sớm đem ba chữ "Trầm Tương Vân" vứt ra sau, quên hết sạch.
Lâm Bắc thật sự khó chịu, người làm cùng cô gái hàng xóm còn chưa về, làm cho Lâm Bắc một con mèo cô đơn chờ bọn họ mang quà về, kết quả chờ tới giờ cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Móa! Bọn họ quên Lâm Bắc rồi sao? Chẳng lẽ hôm nay Lâm Bắc nhất định phải chết đói ở nơi này trong căn phòng cũ nát này sao?
Chuyện nhỏ? Còn có một tô lớn thức ăn mèo, Lâm Bắc không chết đói?
Móa! Không phải Lâm Bắc từng nói, thức ăn mèo không an ủi được Lâm Bắc sao.
Lâm Bắc vì lòng tự tôn, hôm nay tình nguyện dù đói bụng cũng không ăn thức ăn cho mèo, không phải là không thể chờ bọn họ mang đồ ăn về, chỉ là bụng càng lúc càng đói, Lâm Bắc có thể đói chết hay không? Có cần viết di chúc hay không?
Móa! Chết vì đói thật sự là làm nhục uy danh của Lâm Bắc, tức chết mất!
Đang giữa hoạt động nướng thịt thì bỏ về sớm, hai người đành đi nhờ xe về thành phố, thấy có người muốn mời khách, Đường Dĩ Kỳ không muốn làm cho đối phương đau lòng, không chút khách khí cố ý chọn một nhà hàng cao cấp mà thường ngày cô tuyệt đối không bước chân vào, muốn nhìn thấy vẻ mặt ai đó khi nhìn bảng giá trên thực đơn chắc sẽ rất thú vị.
Đáng tiếc, cô đã thất bại, từ lúc vào nhà hàng ngồi xuống, đến lúc mở thực đơn gọi món, vẻ mặt người con trai đó không chút thay đổi, ngay cả lông mày cũng chưa từng nhíu lại.
Được rồi! Nếu như không phải là nhà anh ta có tiền, không coi chút tiền này đáng là gì, thì chính là anh ta rất hào phóng với cô, mặc kệ nguyên nhân gì, dù sao cô cũng có một bữa ăn ngon lành, trong lòng cảm thấy rất vui!
Trong bụng thầm nghĩ, Đường Dĩ Kỳ không nhịn được cười trộm.
"Đang cười cái gì?" Mắt đang nhìn thực đơn ngước lên, chỉ thấy một người đang cười, không biết là có chuyện gì vui, Tề Thiệu Khải không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
"Không có a!" Không ngừng lắc đầu phủ nhận, nhưng cánh môi đỏ thắm vẫn như cũ cong lên.
"Xem ra tâm tình của cô rất tốt." Khóe miệng của anh cũng cong lên, hiển nhiên cũng bị lây tâm tình tốt của cô.
"Được ăn bữa tiệc lớn, dĩ nhiên tâm trạng tốt rồi." Không chút phủ nhận, mắt Đường Dĩ Kỳ cũng cười híp lại.
Ăn bữa cơm thôi, có thể vui như vậy sao?
Tề Thiệu Khải cảm thấy cô dễ dàng hài lòng thì lắc đầu bật cười, giọng nói lạnh lùng từ trước đến giờ không tự chủ hơi mềm mỏng lại.
Thấy cô vui vẻ, chẳng biết tại sao mà tâm trạng Tề Thiệu Khải cũng phấn chấn lên, kêu phục vụ tới để gọi thức ăn, hơn nữa còn thêm một chai rượu đỏ.
Không lâu, từng món được đưa lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện —— dĩ nhiên, phần lớn thời gian đều là cô nói anh nghe, nhưng không khí vẫn luôn vui vẻ, có thể nói là khách và chủ đều vui.
Cứ như vậy trò chuyện, ăn, cuối cùng món chính cũng ăn xong, điểm tâm ngọt được mang lên—— Tiramisu (một loại bánh ngọt tráng miệng nổi tiếng ở Ý), trong nháy mắt hai con mắt của Đường Dĩ Kỳ phát sáng, chờ phục vụ đi xuống, cô lấy miếng thật to ăn.
"Đúng rồi! Có chuyện tôi rất ngạc nhiên nha!" Nuốt miếng Tiramisu xuống mà trong miệng vẫn còn hương vị ngọt ngào, tranh thủ thời gian Đường Dĩ Kỳ hỏi: "Anh chơi cổ phiếu kiếm được rất nhiều sao?"
Chưa từng thấy anh ta ra ngoài làm việc, nhưng tiền bạc lại không lo thiếu, làm cho người ta không thể không thắc mắc.
"Cũng tạm, nuôi được bản thân mình." Hình như cảm thấy ngạc nhiên, tự dưng sao cô lại hỏi tới vấn đề này, Tề Thiệu Khải trả lời cho qua, không nói rõ, quả thật anh kiếm được không ít. . . . . .
Không! Nếu với tiêu chuẩn của người bình thường, phải nói là rất nhiều, vô cùng nhiều, nhiều đến mức cả đời cô kiếm tiền cũng không đạt được con số này.
"Ai. . . . . . Thật tốt!" Đường Dĩ Kỳ xúc một miếng Tiramisu thật lớn cho vào miệng, mắt đầy ghen tị.
"Ở nhà nhàn hạ chỉ click chuột, hạ lệnh, mà tiền cứ chảy vào túi, còn bọn tôi giờ sáng tới giờ chiều, còn phải để ý tới sắc mặt sếp, mỗi tháng mới có được chút tiền lương?" Ô. . . . . . Cuộc sống thật là không công bằng a!
". . . . . ." Không nói gì, Tề Thiệu Khải không muốn giải thích cho cô hiểu, người đầu tư cổ phiếu không giống như cô nghĩ "Ở nhà nhàn hạ chỉ click chuột, hạ lệnh" , mà là mỗi ngày đều phải tìm một đống tài liệu, nghiên cứu tin tức tài chính mới nhất, sự thay đổi cổ phiếu cổ phần, nhanh chóng phán đoán chuẩn xác khi nào nên mua vào lúc nào thì bán ra.
Mặc dù trời sinh đối với con số anh vô cùng nhạy bén, lúc ở đại học đã biết đầu tư, nhưng cũng tốn rất nhiều tâm huyết, mới có con mắt chính xác như hôm nay, đảm bảo việc đầu tư của mình không thất bại.
"Anh nói, nếu tôi cũng chơi cổ phiếu, có thể kiếm được một chút hay không?" Bỗng dưng, cô thích thú hỏi.
"Cô có hiểu báo cáo tài chính là gì không?" Lạnh lùng, Tề Thiệu Khải hỏi ngược lại.
"Ách. . . . . . Không hiểu!" Bị hỏi làm cho ngây người.
"Cô biết cái gì là so tăng giảm không?"
"Không, không biết. . . . . ."
"Cô biết cái gì gọi là giao hàng kết toán, cái gì là trừ quyền trừ tức, cái gì là kẻ đầu cơ, đầu tư cổ phiếu, cái gì vừa lưu động phần trăm. . . . . ." Mặt không đổi sắc một hơi đọc lên một chuỗi dài danh từ căn bản mà người đầu tư nên hiểu, ngay cả thở Tề Thiệu Khải cũng không thở gấp.
Thoáng chốc, Đường Dĩ Kỳ nghe được nghẹn họng trố mắt nhìn, hơn nữa mỗi một danh từ anh nói ra, đầu cô liền quay cuồng, hơn nữa càng quay cuồng càng mất tự tin, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ mặt đỏ lên, kêu đau cầu xin tha, "Oa —— van xin anh, đừng nói thêm nữa. . . . . ."
"Ngay cả những điều cơ bản nhất cũng không hiểu, cô học người ta chơi cổ phiếu cái gì? Chuẩn bị đào hố chôn mình sao?" Giọng nói giễu cợt, Tề Thiệu Khải không chút nể tình.
"Thật xin lỗi, tôi sai rồi! Tôi biết tôi sai rồi. . . . . ." Che mặt gào khóc, khóc thảm thấy mình vô dụng.
Ô. . . . . . Cô thừa nhận là trời sinh cô đã quản lý tài chính rất kém rồi, nhưng anh ta có cần đả kích cô như vậy không?
Lúc này Tề Thiệu Khải mới cười, đưa tay vuốt chỗ tóc xoà xuống mặt cô."Người đầu tư phải hiểu quản lý tài sản, nếu không hiểu, học sẽ biết, nhưng tuyệt đối không thể chưa hiểu rõ đã lao đầu vào chơi, như vậy dù có nhiều tiền cũng không đủ để bồi thường, biết không?"
Kinh ngạc khi phát hiện anh ta trông thế nhưng lại làm cho người ta cảm giác rất dịu dàng, rất cưng chìu khi xoa đầu mình, Đường Dĩ Kỳ ngẩn người ra, hai gò má trắng mịn lại không thể khống chế đỏ lên . . . . . .
Không phải anh ta luôn lạnh lùng sao? Sao lúc này đột nhiên lại dịu dàng với cô như thế? Làm cho cô thấy thẹn thùng a!
"Biết, biết rồi!" Nhỏ giọng lầu bầu, rất sợ bị anh ta phát hiện ra mình đỏ mặt, nhịp tim nhảy lần khác thường, Đường Dĩ Kỳ chỉ có thể cúi đầu xuống ăn món điểm tâm ngọt để che giấu khuôn mặt ửng hồng của mình.
Hai ba cái, cô đã ăn sạch phần bánh Tiramisu của mình, cuối cùng, ánh mắt thèm thuồng không tự chủ được nhìn về phía bánh Tiramisu đối diện mà anh vẫn chưa đụng tới.
Nhìn thấy bộ dạng tham ăn của cô, khóe môi Tề Thiệu Khải mỉm cười, tự động đem phần điểm tâm ngọt của mình đẩy tới trước mặt cô."Cô ăn đi!"
"Ô. . . . . . Anh thật là một người tốt, xin cho tôi hôn lên ngón chân của anh, để tỏ lòng biết ơn của tôi!" Hai tay nắm chặt cảm động, mắt Đường Dĩ Kỳ ứa lệ nhìn anh, chỉ vì một miếng bánh ngọt có thể làm cho cô bán đi nhân cách, không chút xấu hổ mà nói ra những lời nịnh bợ đáng xấu hổ như vậy.
Tại sao lời nói ghê tởm như vậy, cô có thể nói ra một cách thuận miệng?
Tề Thiệu Khải nghĩ mãi không ra, nhưng bị chọc cho bật cười, uống rượu đỏ vừa nhìn cô ăn điểm tâm ngọt, không nhịn được tò mò hỏi: "Cô thích ăn Tiramisu à?"
"Không chỉ là Taramisu, chỉ cần món điểm tâm ngọt có chocolate, tôi đều thích ăn!". Cô rất bận rộn, vừa ăn vừa trả lời!
Thì ra là như vậy!
Gật đầu, thừa dịp cô đang mải mê ăn Tiramisu, Tề Thiệu Khải vẫy tay gọi phục vụ, nói nhỏ mấy câu, chỉ thấy phục vụ gật đầu liên tục rồi nhanh chóng lui xuống, mà anh thì khẽ cười, vừa uống rượu đỏ vừa nhìn bộ dạng vui vẻ thích thú khi ăn của cô.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng đem nốt đĩa Tiramisu thứ hai ăn sạch, vui vẻ cười giống như con mèo, đúng lúc đó, Tề Thiệu Khải bỗng cầm khăn giấy lên nghiêng người về phía trước. . . . . .
"Anh, anh định làm gì. . . . . ." Bị gương mặt đẹp trai của anh càng lúc càng tiến lại gần, Đường Dĩ Kỳ hơi bối rối kêu lên, vẫn còn chưa nói xong, cảm thấy hoa mắt, bên môi bị người ta nhẹ nhàng lau qua, sau đó anh ta ngồi ngay ngắn lại vị trí của mình.
"Dính." Mỉm cười lắc lắc khăn giấy dính chocolate, giống như chuyện giúp cô lau miệng là chuyện đương nhiên.
"Oh. . . . . .cám ơn!" Lắp bắp nói cám ơn, mặt cô đỏ lên lúng túng kháng nghị. "Anh có thể bảo tôi, tôi có thể tự lau được rồi!"
Muốn chết! Anh ta có biết hành động đó khiến con gái mặt hồng tim đập, thậm chí hiểu lầm hay không.
Nghe vậy, Tề Thiệu Khải bỗng dưng ngẩn ra. . . . . .
Đúng a! Rõ ràng cô ấy có thể tự mình làm, vì sao anh lại có cử chỉ thân mật như vậy với cô? Từ trước đến giờ anh không chủ động đụng vào người khác, có thể nói là chán ghét, nhưng vì sao đối với cô, lại là trường hợp ngoại lệ?
"Anh không nên có hành động dịu dàng như vậy đối với con gái!" Thành thật khuyên bảo, Đường Dĩ Kỳ nhắc nhở."May mà đối tượng là tôi, nếu không anh sẽ bị người ta hiểu lầm là anh đối với người ta có tình ý rồi."
Chẳng biết tại sao, nghe cô nói như thế, Tề Thiệu Khải lại cảm thấy có chút không vui."Vậy sao cô không hiểu lầm?"
"Ách. . . . . . Anh muốn tôi hiểu lầm?" Đường Dĩ Kỳ há hốc mồm hỏi ngược lại. Quái! Chuyện gì xảy ra với người này vậy? Hình như cô không hiểu lầm, anh ta không vui!
Thật ra thì cô cũng là con gái, với cử chỉ thân mật vừa rồi của anh, cô cũng xấu hổ, chẳng qua là ngượng ngùng không dám thừa nhận mà thôi a!
". . . . . ." Không biết nên nói gì, chính xác mà nói, là Tề Thiệu Khải vẫn chưa hiểu trái tim mình, quyết định nói sang chuyện khác."Phải về thôi?"
"Được!" Dù sao lau hết dầu, cơm nước no nê rồi, có thể về nhà ngủ bù, thật là tốt.
Gật đầu một cái, Tề Thiệu Khải phất tay, lát sau, phục vụ tới tính tiền đồng thời, còn đưa túi giấy đựng hai hộp đồ ăn.
"Thưa ông, đây là đồ ông đã dặn." Cười thân thiết, người phục vụ trẻ tuổi cung kính đem túi giấy đưa cho anh ta.
"Cám ơn." Gật đầu nói cảm ơn, Tề Thiệu Khải lấy thẻ vàng từ ví da đưa cho phục vụ.
"Xin chờ một chút, lập tức sẽ quay lại." Cầm thẻ tín dụng, phục vụ rất nhanh lui xuống đi cà thẻ tính tiền.
Chờ phục vụ rời đi, Đường Dĩ Kỳ nhìn túi giấy trên bàn, tò mò hỏi: "Là cái gì vậy?"
"Một chút điểm tâm chocolate, cho cô." Đem một hộp bên trong túi đưa cho cô, Tề Thiệu Khải từ từ nói.
Món điểm tâm chocolate? Cho cô sao?
Đường Dĩ Kỳ lặng đi một chút, sau đó vui vẻ nở nụ cười rực rỡ, vui vẻ nói, "Cám ơn!"
Ha ha. . . . . . Không nghĩ sau khi anh ta biết cô thích điểm tâm chocolate, lại đặc biệt bảo nhà hàng mang lên cho cô, làm cô vừa được ăn vừa được mang về, thật sự làm cho người ta rất cảm động.
"Ừ." Khẽ gật đầu đáp nhẹ một tiếng, chẳng biết tại sao, Tề Thiệu Khải cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Vậy còn cái túi trong tay anh là cái gì?" Cô cười, tò mò lại hỏi.
"Cái này a. . . . . ." Nụ cười đáng yêu, Tề Thiệu Khải đặc biệt cưng chiều vật nuôi."Đây là muốn mang về hối lộ Độc Nhãn."
A. . . . . . Một phần thịt bò bít tết cao cấp, Độc Nhãn sẽ rất thích.
Trời! Một con mèo còn được ăn ngon như vậy, chả trách Độc Nhãn lại mập không ra hình mèo nữa, thì ra là do anh ta gây ra!
Đang lúc Đường Dĩ Kỳ cười trộm, phục vụ đã quay lại, đem thẻ vàng cùng hóa đơn trở lại.
Thấy thế, Tề Thiệu Khải cất thẻ vàng, nhanh chóng ký tên lên hoá đơn, đứng dậy chuẩn bị cùng cô về thì, cảm thấy có người đang chăm chú nhìn mình, theo bản năng anh quay đầu lại nhìn về phía sau. . . . . .bg-ssp-{height:px}
Là cô ấy!
Một đôi mắt trong như nước mùa thu ở trong trí nhớ rất lâu rồi không ngờ giờ lại xuất hiện trước mắt, trong nháy mắt nụ cười trên môi Tề Thiệu Khải biến mất.
Hình như chủ nhân đôi mắt đó cũng không còn ngờ sẽ gặp anh, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu trong thoáng chốc biến sắc, đôi môi đỏ mọng hé ra rồi khép lại vài lần hình như muốn gọi người nào đó, nhưng cuối cùng tất cả thanh âm biến mất ở trong miệng, chỉ có thể im lặng nhìn anh.
"Sao vậy?" Đứng ở bên cạnh, Đường Dĩ Kỳ thấy anh giống như bị niệm chú đứng im nên đứng bất động rất lâu, không khỏi cảm thấy kỳ quái buộc phải hỏi thăm, đồng thời ánh mắt cũng theo hướng tầm mắt anh nhìn quét tới. . . . . .
Oa — một cô gái xinh đẹp nha!
Mặc dù bản thân cũng là nữ, nhưng Đường Dĩ Kỳ vẫn kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái quyến rũ kia, không nhịn được nói nhỏ: "Anh quen? Muốn qua chào hỏi không?"
"Không cần!" Lạnh lùng, mặt anh không chút thay đổi nói, sau đó lại tự động dắt tay của nàng, nhanh chóng đi ra khỏi nhà hàng.
"Hả? Thật không cần à. . . . . ." Không nhịn được liên tiếp quay đầu lại, Đường Dĩ Kỳ thầm cảm thấy anh ta có chút kỳ lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào, cảm thấy mờ mịt, cuối cùng vẫn là bị anh kiên quyết kéo đi.
Mà bên trong nhà hàng, cặp mắt đẹp kia vẫn nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, không rời mắt. . . . . .
Đêm đó, ở nhà Tề Thiệu Khải có một khách không mời mà đến.
"Tại sao lại đến đây?" Nhìn chằm chằm người con trai không mời mà tới này, Tề Thiệu Khải nói thầm.
Anh định tìm Ôn Thiệu Hằng hỏi chút chuyện, định nói chuyện qua điện thoại thôi, không ngờ chưa kịp gọi điện, cái tên con trai nói nhiều này lại tới trước.
"Sợ cậu chết đói, nên mang đồ ăn tới." Bị đối xử lạnh nhạt, nhưng Ôn Thiệu Hằng không phật lòng, vẫn xách hai túi đồ ăn to đi vào bếp.
Mặc kệ anh ta, Tề Thiệu Khải lại chăm chú vào màn hình máy tính nghiên cứu websites trên báo ẩm thực giới thiệu, vẻ mặt rất tập trung.
Lát sau, Ôn Thiệu Hằng trở lại phòng khách thì thấy Độc Nhãn phe phẩy cái đuôi kiêu ngạo chặn trước chân mình.
"Meo meo ——" đường này là tôi mở, nhà này là nhà tôi, nếu muốn đi qua nơi này, mang thức ăn ngon ra đây.
Thấy thế, Ôn Thiệu Hằng cũng biết tính nết của Độc Nhãn, lập tức bật cười móc ra miếng thịt khô đã chuẩn bị sẵn, ý đồ lấy lòng "Lão Đại" trong nhà này.
Vậy mà Độc Nhãn chỉ liếc mắt nhìn, bằng ánh mắt khinh thường xoay người bỏ đi.
"Meo meo!" Móa! Lâm Bắc này là tên ăn xin sao, miếng thịt khô tầm thường này mà có thể lấy lòng tôi sao? Không phải thịt bò bít tết cao cấp giống chiều nay người làm mang về cho tôi, Lâm Bắc tôi nhất định không chấp nhận.
"Tôi. . . . . . bị ghét bỏ rồi sao?" Nhìn nó chẳng thèm ngó ngàng tới, đủng đỉnh bỏ đi, Ôn Thiệu Hằng cảm thấy không biết nên khóc hay cười.
Trời ơi! Vì sao anh lại có cảm giác bị con mèo mập này coi thường?
Nghe thấy tiếng than, Tề Thiệu Khải quay đầu lại liếc nhìn miếng thịt trên tay anh ta, nghiêm túc gật đầu."Bị ghét bỏ là đúng rồi."
Buổi chiều Độc Nhãn mới được ăn thịt bò bít tết cao cấp, đương nhiên, miếng thịt trong tay anh ta quá tầm thường rồi, chẳng trách Độc Nhãn không thèm ăn.
Bị nói như thế, Ôn Thiệu Hằng im lặng cất miếng thịt đi, nhớ tới cảnh tượng lúc mở tủ lạnh ra, khuôn mặt tao nhã không khỏi đăm chiêu suy nghĩ, quyết định bắt đầu bằng lời nói khách sáo."Trong tủ lạnh nhà cậu tích trữ sữa tươi ít hơn trước rất nhiều, có phải gần đây ăn uống ‘bình thường’ rồi sao?"
Cái gì mà "bình thường" ? Mặc dù gần đây thường bị Đường Dĩ Kỳ kéo sang nhà cô ấy ăn cơm, cho nên mua sữa tươi ít đi, nhưng . . . . . trước đây không bình thường sao?
Mặt Tề Thiệu Khải không chút thay đổi liếc anh ta một cái."Ở công ty cậu nhàn quá, không có chuyện gì làm sao?" Đường đường là một tổng giám đốc, giờ còn muốn quản cả đồ ăn trong tủ lạnh nhà anh sao, có hơi quá rảnh rỗi không.
"Yên tâm đi! Công ty phát triển không ngừng, cách khả năng phải đóng cửa còn một đoạn khá xa, vốn đầu tư của anh rất chắc chắn, không cần phải lo lắng." Khẽ mỉm cười, Ôn Thiệu Hằng giả bộ nghiêm túc.
Ai lo lắng?
Biết anh ta cố ý xuyên tạc câu nói của mình, Tề Thiệu Khải liếc anh ta một cái, nhưng nếu đã nhắc tới đề tài này, đúng lúc anh cũng có chuyện muốn hỏi."Thiệu Hằng, cậu nghe qua công ty ‘điện tử tiệp đức’ chưa?"
Chỉ thấy anh vừa hỏi xong, Ôn Thiệu Hằng không nói gì, thật lâu sau, lấy vẻ mặt không biết nên khóc hay cười trả lời, "Nghe qua."
"Công ty này ai là tổng giám đốc vậy? Nhận xét người đó như thế nào?" Không nhận thấy vẻ mặt khác thường của bạn tốt, Tề Thiệu Khải tiếp tục hỏi.
Hiếm thấy, từ trước đến giờ Ôn Thiệu Hằng luôn bình tĩnh giờ liếc mắt nhìn anh, giọng nói trầm xuống hỏi ngược lại: "Tổng giám đốc tên gọi Ôn Thiệu Hằng, cậu cảm thấy anh ta như thế nào?"
Lần này, người không nói gì đổi thành Tề Thiệu Khải.
Không ngờ ban ngày anh nói công ty nuôi heo, công ty nát đúng là. . . . . . Ai! Không còn gì để nói.
"Thiệu Khải, xin cậu đừng quá đáng như vậy." Vỗ trán, Ôn Thiệu Hằng ngồi phịch trên ghế sa lon than thở."Tôi biết cậu không muốn nhúng tay vào chuyện buôn bán của công ty, không quan tâm tới điều đó cũng được, nhưng một nửa cổ phần trong công ty là của cậu, ít ra cậu cũng nên nhớ tên công ty chứ!"
Ai. . . . . . Đối với người bạn tốt này, anh thật không biết nên nói gì. Anh chỉ có thể nói, mình là một chính nhân quân tử, nếu không với thái độ này của bạn tốt, anh đã chiếm lấy cổ phần trong công ty, chỉ sợ người này cũng không quan tâm, nói chung là vĩnh viễn không bao giờ biết.
Anh chỉ giúp một chút tiền ban đầu cho bạn thôi, những thứ khác liên quan gì tới anh?
Thầm nghĩ trong bụng, Tề Thiệu Khải liếc xéo giễu cợt, " Mấy năm nay tôi còn tưởng cậu kinh doanh điện tử, không ngờ là nuôi heo."
"Nuôi heo?" Tức giận cười trách cứ, Ôn Thiệu Hằng cảm thấy điều anh ta nói chắc chắn có liên quan tới chuyện buổi sáng, lập tức nghiêm mặt nói: "Nói rõ ràng!"
Vì vậy, dưới yêu cầu đó, Tề Thiệu Khải lạnh lùng kể lại chuyện sáng nay ở buổi nướng thịt, cả chuyện Đường Dĩ Kỳ bị quấy rối tất cả đều nói ra hết.
"Có chuyện này sao?" Ôn Thiệu Hằng cảm thấy kinh ngạc, có người quấy rối nhân viên nữ trong công ty mà anh lại không hề hay biết.
"Sao tôi phải lừa cậu?" Trừng mắt nhìn anh ta, giọng nói của Tề Thiệu Khải rất lạnh."Tóm lại, cậu muốn xử lý tên heo mập đó thế nào thì tuỳ, nhưng tôi không muốn thấy Đường Dĩ Kỳ bị quấy rối nữa, nếu không. . . . . . Hừ! Tôi sẽ tìm người phụ trách."
Điều hiển nhiên, cái "Người phụ trách" dĩ nhiên là nói anh rồi.
Cười gượng, Ôn Thiệu Hằng nghiêm túc gật đầu."Yên tâm đi! Chuyện này tôi sẽ xử lý."
Đừng nói đây là vì yêu cầu của bạn tốt, mà là vì chính mình nữa, tuyệt đối không cho phép trong công ty có chuyện quấy rối nhân viên nữ.
Gật đầu một cái, Tề Thiệu Khải thấy chuyện của mình đã được giải quyết, bắt đầu hạ lệnh đuổi khách."Không còn việc gì nữa, cậu có thể về được rồi."
Lợi dụng xong thì đuổi người ta về, thật quá đáng nha!
Vì người con trai trước mặt im lặng, Ôn Thiệu Hằng lại như cũ ngồi ở trên ghế sa lon không nhúc nhích, lại còn rất nhàn hạ thoải mái bắt đầu tán gẫu."À, tại sao cậu lại quen với cô tổng đài ở công ty chúng ta? Xem ra tình cảm khá tốt nha!"
A. . . . . . Tốt tới mức ra mặt bảo vệ cô ấy, thật sự làm cho người cảm thấy kỳ lạ.
Thấy anh ta cười tới mức kỳ dị, Tề Thiệu Khải không chịu được trừng mắt liếc, lạnh lùng nói ra hai chữ."Hàng xóm!"
"Té ra là hàng xóm, thật là vừa khéo!" Nụ cười càng thêm tươi, khiến người khác rất chướng mắt.
"Cậu cười cái gì?" Tức giận, Tề Thiệu Khải lại lườm anh ta.
"Không có gì, chẳng qua là. . . . . ." Dừng lại, Ôn Thiệu Hằng từ cười ranh mãnh chuyển thành ấm áp dịu dàng."Tôi chỉ là vui vẻ. . . . . . Thay cậu cảm thấy rất vui. . . . . ."
Ai. . . . . . tính tình Thiệu Khải quá mức lầm lì lạnh nhạt, gần như chưa bao giờ muốn kết giao với ai, ngay cả ban đầu anh biết anh ta cũng vì thái độ đó mà cho rằng anh ta là người khó gần kiêu ngạo, trừ thỉnh thoảng chia tổ làm bài mà gặp nhau bên ngoài, thường ngày ở trên lớp học có gặp, nhiều lắm là cũng chỉ là quen biết sơ sơ, không có qua lại gì.
Không ngờ sau lại vì xảy ra một chút việc, vào lúc tuyệt vọng không có ai giúp đỡ, Đối với việc anh ta đưa tay ra giúp thì không còn là quen biết sơ sơ nữa.
Từ lúc đó trở đi, anh mới hiểu Tề Thiệu Khải nhìn thì lạnh lùng, nhưng bên trong lại ấm áp dịu dàng, hơn nữa hết lần này tới lần khác chủ động gần gũi, mặc dù lần nào cũng bị ghét bỏ, nhưng anh hiểu bạn tốt là"Miệng không nói điều thật lòng".
Sau này học xong, muốn trở về nước gây dựng sự nghiệp lại không có vốn, bạn tốt sau khi biết được không nói nhiều, trực tiếp gom một khoản tiền lớn cho anh, vì vậy anh lại càng cảm động, trong lòng quyết chí về Đài Loan lập nghiệp, và "Tiệp đức điện tử" ra đời, thành công, kiếm ra nhiều tiền rồi, mà tình nghĩa giữa hai người vẫn như cũ không thay đổi hình thức "Mặt nóng dán mông lạnh", kéo dài suốt tới nay.
Thành thật mà nói, ngoài mặt Thiệu Khải lạnh lùng cự tuyệt người khác, trong tim cũng tạo thành một bức tường dày, từ chối bước ra, cũng không cho người khác tiến vào, để tránh mình và người khác sinh ra tình cảm quá sâu, hơn nữa đã mấy lần bị thương, làm cho anh ta càng khép mình lại bức tường ngăn cách càng dày hơn.
Nhưng giờ, trong khoảng thời gian trở về Đài Loan, hình như anh ta có chút biến chuyển, đã có một đối tượng làm cho anh ta quan tâm, như vậy rất tốt, thật sự là rất tốt!
A. . . . . . Anh thật rất vui khi thấy bạn tốt có sự thay đổi tốt như vậy. . . . . .
"Cậu thật phiền phức. . . . . ." Hiểu rõ ý trong lời nói của anh ta, Tề Thiệu Khải hơi không được tự nhiên nói khẽ, nhưng có chút ấm áp ở trong lòng.
Thấy anh ta không được tự nhiên nhưng lại cố tỏ ra như không có chuyện gì, Ôn Thiệu Hằng muốn cười phá lên, hơn nữa khi lướt qua màn hình máy tính thấy websites món ăn thì cười càng tươi hơn.
"Cậu từ khi nào mà có hứng thú với chocolate, sao tôi lại không biết?" Nhìn! trên websites là giới thiệu điểm tâm ngọt chocolate, còn có thể đặt hàng trực tuyến nữa!
"Liên quan gì tới cậu?" Xấu hổ thành giận, gương mặt tuấn tú của Tề Thiệu Khải giờ có một chút hồng, không khách khí lần nữa đuổi khách."Tôi rất bận, cậu mau cút đi!"
Bận cái gì? Bận đặt hàng điểm tâm ngọt chocolate sao?
Trong bụng thầm cười nhạo, Ôn Thiệu Hằng không có ngốc mà nói ra, chỉ là vội vàng giơ hai tay lên làm bộ đầu hàng, cười đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng, khi Ôn Thiệu Hằng tới cửa thì giống như nhớ ra điều gì, bỗng dưng quay đầu lại mặt nghiêm túc."Thiệu Khải. . . . . ."
"Lại chuyện gì?" Tối nay anh cảm thấy mình bị cười đủ rồi, tốt nhất cái người chủ chăn heo này đừng có lại cười điên loạn nữa.
"Xế chiều hôm nay tôi nhận được một cuộc điện thoại. . . . . ." Thở dài, Ôn Thiệu Hằng hình như đang suy nghĩ có nên nói hay không, cuối cùng cảm thấy nên để người trong cuộc quyết định.
"Là Trầm Tương Vân gọi tới, hỏi số điện thoại của cậu, tôi muốn nói cho cậu biết, để cậu quyết định có muốn cho hay không." Nhớ ngày đó, cú ngã rất mạnh của anh ta là do người con gái này ban tặng!
Trầm Tương Vân, một cái. . . . . .tên đã từ lâu không gọi. . . . . .
Tề Thiệu Khải hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt lại trở lại lạnh băng, mặt không chút thay đổi hỏi ngược lại: "Cậu với cô ấy vẫn còn liên lạc sao?" Nếu không vì sao lại biết số điện thoại của anh ta?
"Không có liên lạc, nhưng cậu cũng biết, Đài Bắc nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, đương nhiên thỉnh thoảng vẫn có gặp, hai bên đều chung bạn bè, cô ấy muốn biết số điện thoại của tôi cũng không phải là việc khó gì." Ôn Thiệu Hằng trả lời.
"Tốt nhất là không cho!" Lắc đầu cự tuyệt , Tề Thiệu Khải cảm thấy cô ấy đã là chuyện quá khứ, không hứng thú nhắc lại.
"Tôi hiểu!" Mỉm cười gật đầu, Ôn Thiệu Hằng vẫy tay, đi về.
Sau khi nhìn anh ta rời đi, Tề Thiệu Khải lại quay lại với máy vi tính, nhìn trên màn hình nhiều loạiđiểm tâm ngọt vị chocolate, nhấp chuột không ngừng, còn khẽ cười, sớm đem ba chữ "Trầm Tương Vân" vứt ra sau, quên hết sạch.