Ngày thứ nhất:
Cổ tỉnh dậy với cái đầu nặng chĩu, mệt mỏi. Dậy trước cả đồng hồ những 1 phút (5:59) có lẽ cô đã “vất vả” và “chằn chọc” suốt cả đêm.
Ăn sáng xong, trong đầu cô lại hiện lên những suy nghĩ về chuyện đến trường, vừa lung lay lại vừa cứng rắn. Cô lẩm bẩm:”KHÔNG BAO GIỜ! TẠI SAO MÌNH LẠI PHẢI ĐI HỌC?! KHÔNG NHÉ! KHÔNG!!!”
Ngày thứ 2:
Ngày tiếp theo của cô cũng như vậy, chỉ khác là sớm hơn hẳn 2 phút (5:58) chắc chắn có chuyện gì xảy ra rồi. Sáng hôm ấy, Lạc An đã suy nghĩ nghiêm túc hơn về việc đi học, nhưng có vẻ vẫn còn hơi chần trừ. Để thỏa mãn sự tò mò, cô đã tìm hiểu, đọc hết những thông tin về ngôi trường mà cô đang học. Lòng cô cũng có chút dao động.
Ngày thứ 3:
Cuối cùng ngày hôm nay cũng đã đến, đồng hồ kêu cũng là lúc cô tỉnh dậy (6:00). Chỉ nhanh nhanh chóng chóng ăn xong bữa sáng và vận lên mình bộ đồ sang chảnh, cô đi mua sắm. Lạc An rất ghét ra đường, hằng ngày chỉ ở nhà nên việc ra đường là cả một cực hình đối với cô. Ánh nắng bé nhỏ kia đang thiêu cháy cô, dù chỉ là một cơn gió nhẹ thổi qua cũng chính đang tạt khói bụi vào đường thở của cô:)) tại sao cô phải ra cái nơi nguy hiểm như vậy trong khi ở nhà điều hòa mát lạnh và có không khí trong lành?
Dừng xe tại Trung Tâm Mua Sắm ACTION PLAZA – Tập Đoàn của nhà Lạc An, quả là đương kim tiểu thư nhà họ Diệp, ngay sau khi bước vào cửa nhận thông tin từ xa, đã có Quản Lý Maketing chạy ra đón tiếp cô nồng nhiệt.
- Ồ, đây không phải là tiểu thư Diệp Lạc An đây sao? Đã lâu không gặp cô! – Cô giám đốc chân dài, có bộ ngực bốc lửa cười tươi nhìn cô.
Đáp lại sự niềm nở đó bằng khuôn mặt lạnh lùng, cô chỉ khẽ đưa tay lên ra hiệu “được rồi, biết rồi”. Đi được vài bước, cô cất tiếng hỏi:
- Cặp sách ở tầng nào?
- Dạ? – Cô quản lý kia cười tươi và dường như không biết tính cách khó chịu của Lạc An.
Cô dừng chân, quay mặt lại nhìn.
- Tôi hỏi cặp sách ở tầng mấy? Cô điếc hay cô vờ điếc vậy?!
Được một phen hoàn hồn, cô ả lũn cũn chạy lên phía trước tay chỉ đường và không ho he thêm một câu gì.
Đến một gian hàng tràn ngập những đồ hàng hiệu, chỉ toàn là ba lô, túi xách. Ngừng lại ở một chiếc bàn nhỏ bày một mẫu ba lô có thiết kế khá độc đáo, cô nhấc lên.
- Có mấy chiếc này?
- New Age của Louis Vuitton ở ACTION là có đầu tiên đó ạ, hiện tại thì có 2 chiếc. – Quản lý marketing thỏ thẻ nói.
- Vậy tôi lấy cả 2! Thanh toán đi!- Cô nói trong sự bình thản, và mặc kệ lũ người từ nhân viên đến quản lý đều đang mắt chữ Ô mồm chữ A kia. Phiên bản cặp sách có giới hạn, cô chủ của Tập Đoàn tự mua của Tập Đoàn. Cô ả quản lý vội vã rút điện thoại, báo cáo tình hình cho cấp trên là Giám đốc điều hành tổ thiết kế - tức chị dâu Triệu Ý Lan của Lạc An. Ngược lại với thái độ của mọi người, Ý Lan chỉ cười nhẹ rồi nói:
- Tôi biết rồi, cứ để em ấy lấy cả 2 chiếc. Nhớ thanh toán như bình thường nhé!
Lạc An mau chóng rời khỏi và tiến sang “chợ giày” ngoài việc học ra cô còn rất thích giày. Tủ giày đồ sộ, đầy màu sắc của cô, có vẻ hôm nay sẽ được đón thêm thành viên mới rồi.
Vài đôi Adidas, vài đôi Nike, vài đôi Vans, vài đôi Converse, và đôi Puma, vài đôi Saucony,…… dần dần đã phải điều thêm vệ sĩ sách đồ.
Buổi tối, Lạc An sang phòng bố, cô gõ cửa và khẽ đẩy cửa đi vào.
- Sao vậy? – Ông Diệp Lâm mỉm cười đôn hậu.
- Con sẽ thử! – Cô mím môi, mắt nhìn ông.
- Đồng phục chút nữa sẽ có người mang đến, con chuẩn bị đi. 7h sẽ có quản lý đưa con đi học. – Ông Diệp Lâm ôn tồn nói.
Để cô ra khỏi phòng rồi, ông mới mìm cười thật tươi, ngày hôm nay mọi hoạt động của cô ông đều nắm rõ từ việc cô mua những gì, làm những gì. Sớm biết sẽ có khoảnh khắc này, ông nén lại niềm vui cố tỏ ra uy nghiêm trước con gái.
Còn cô, sau khi ra khỏi phòng, cô cũng mỉm cười, nụ cười tưởng trừng có thể khiến bông hoa đang héo cũng phải tươi đầy màu sắc và trạng thái.
Cổ tỉnh dậy với cái đầu nặng chĩu, mệt mỏi. Dậy trước cả đồng hồ những 1 phút (5:59) có lẽ cô đã “vất vả” và “chằn chọc” suốt cả đêm.
Ăn sáng xong, trong đầu cô lại hiện lên những suy nghĩ về chuyện đến trường, vừa lung lay lại vừa cứng rắn. Cô lẩm bẩm:”KHÔNG BAO GIỜ! TẠI SAO MÌNH LẠI PHẢI ĐI HỌC?! KHÔNG NHÉ! KHÔNG!!!”
Ngày thứ 2:
Ngày tiếp theo của cô cũng như vậy, chỉ khác là sớm hơn hẳn 2 phút (5:58) chắc chắn có chuyện gì xảy ra rồi. Sáng hôm ấy, Lạc An đã suy nghĩ nghiêm túc hơn về việc đi học, nhưng có vẻ vẫn còn hơi chần trừ. Để thỏa mãn sự tò mò, cô đã tìm hiểu, đọc hết những thông tin về ngôi trường mà cô đang học. Lòng cô cũng có chút dao động.
Ngày thứ 3:
Cuối cùng ngày hôm nay cũng đã đến, đồng hồ kêu cũng là lúc cô tỉnh dậy (6:00). Chỉ nhanh nhanh chóng chóng ăn xong bữa sáng và vận lên mình bộ đồ sang chảnh, cô đi mua sắm. Lạc An rất ghét ra đường, hằng ngày chỉ ở nhà nên việc ra đường là cả một cực hình đối với cô. Ánh nắng bé nhỏ kia đang thiêu cháy cô, dù chỉ là một cơn gió nhẹ thổi qua cũng chính đang tạt khói bụi vào đường thở của cô:)) tại sao cô phải ra cái nơi nguy hiểm như vậy trong khi ở nhà điều hòa mát lạnh và có không khí trong lành?
Dừng xe tại Trung Tâm Mua Sắm ACTION PLAZA – Tập Đoàn của nhà Lạc An, quả là đương kim tiểu thư nhà họ Diệp, ngay sau khi bước vào cửa nhận thông tin từ xa, đã có Quản Lý Maketing chạy ra đón tiếp cô nồng nhiệt.
- Ồ, đây không phải là tiểu thư Diệp Lạc An đây sao? Đã lâu không gặp cô! – Cô giám đốc chân dài, có bộ ngực bốc lửa cười tươi nhìn cô.
Đáp lại sự niềm nở đó bằng khuôn mặt lạnh lùng, cô chỉ khẽ đưa tay lên ra hiệu “được rồi, biết rồi”. Đi được vài bước, cô cất tiếng hỏi:
- Cặp sách ở tầng nào?
- Dạ? – Cô quản lý kia cười tươi và dường như không biết tính cách khó chịu của Lạc An.
Cô dừng chân, quay mặt lại nhìn.
- Tôi hỏi cặp sách ở tầng mấy? Cô điếc hay cô vờ điếc vậy?!
Được một phen hoàn hồn, cô ả lũn cũn chạy lên phía trước tay chỉ đường và không ho he thêm một câu gì.
Đến một gian hàng tràn ngập những đồ hàng hiệu, chỉ toàn là ba lô, túi xách. Ngừng lại ở một chiếc bàn nhỏ bày một mẫu ba lô có thiết kế khá độc đáo, cô nhấc lên.
- Có mấy chiếc này?
- New Age của Louis Vuitton ở ACTION là có đầu tiên đó ạ, hiện tại thì có 2 chiếc. – Quản lý marketing thỏ thẻ nói.
- Vậy tôi lấy cả 2! Thanh toán đi!- Cô nói trong sự bình thản, và mặc kệ lũ người từ nhân viên đến quản lý đều đang mắt chữ Ô mồm chữ A kia. Phiên bản cặp sách có giới hạn, cô chủ của Tập Đoàn tự mua của Tập Đoàn. Cô ả quản lý vội vã rút điện thoại, báo cáo tình hình cho cấp trên là Giám đốc điều hành tổ thiết kế - tức chị dâu Triệu Ý Lan của Lạc An. Ngược lại với thái độ của mọi người, Ý Lan chỉ cười nhẹ rồi nói:
- Tôi biết rồi, cứ để em ấy lấy cả 2 chiếc. Nhớ thanh toán như bình thường nhé!
Lạc An mau chóng rời khỏi và tiến sang “chợ giày” ngoài việc học ra cô còn rất thích giày. Tủ giày đồ sộ, đầy màu sắc của cô, có vẻ hôm nay sẽ được đón thêm thành viên mới rồi.
Vài đôi Adidas, vài đôi Nike, vài đôi Vans, vài đôi Converse, và đôi Puma, vài đôi Saucony,…… dần dần đã phải điều thêm vệ sĩ sách đồ.
Buổi tối, Lạc An sang phòng bố, cô gõ cửa và khẽ đẩy cửa đi vào.
- Sao vậy? – Ông Diệp Lâm mỉm cười đôn hậu.
- Con sẽ thử! – Cô mím môi, mắt nhìn ông.
- Đồng phục chút nữa sẽ có người mang đến, con chuẩn bị đi. 7h sẽ có quản lý đưa con đi học. – Ông Diệp Lâm ôn tồn nói.
Để cô ra khỏi phòng rồi, ông mới mìm cười thật tươi, ngày hôm nay mọi hoạt động của cô ông đều nắm rõ từ việc cô mua những gì, làm những gì. Sớm biết sẽ có khoảnh khắc này, ông nén lại niềm vui cố tỏ ra uy nghiêm trước con gái.
Còn cô, sau khi ra khỏi phòng, cô cũng mỉm cười, nụ cười tưởng trừng có thể khiến bông hoa đang héo cũng phải tươi đầy màu sắc và trạng thái.