Ông trời cũng không phụ công chờ của anh. Cửa hé mở, Lạc An từ từ đi ra…
Cô nàng có làn da trắng muốt, diện trên người trang phục yukata truyền thống, vốn đẹp, nay lại đẹp hơn, mái tóc dài đen được thả dài phủ trên bờ vai nhỏ. Đúng là người đẹp vì lụa, không hiểu cô đẹp do trang phục hay trang phục nhờ cô mà lại đẹp. Bộ trang phục chỉ có giá bằng 1/20 giá tiền của đồ cô mặc, nhưng lại hết sức thoải mái. Nét đẹp của người con gái lại càng tăng lên, lôi cuốn lạ thường.
Người đắm say ở đây không thiếu, mà chỉ có một người duy nhất là mê cô đến phát điên. Anh nhận ra cô chẳng những vì tính cách, nhan sắc tuyệt trần này sao cho đến giờ anh mới tìm thấy.
Dương Dương tiến lại gần, trêu chọc:
- Cô mau cởi ra đi nếu không muốn tôi bế cô về!!
Gương mặt xinh đẹp gượng ngùng, gò má ửng hồng mà miệng vẫn hống hách:
- Anh có tin anh mất cái răng cửa không?!
Mặc kệ anh đứng cười ngốc nghếch, cô đi về phía Mi Lan. Miệng cô nàng há ra trước vẻ đẹp của Lạc An.
- Trời ạ!! Đẹp như vậy tại sao cứ giấu, cậu xem!! Chỗ nào ra chỗ ấy!! Cậu là người mặc đẹp nhất tớ từng nhìn đó. – Mi Lan miệng liến thoắng.
Chưa kịp nói gì, Thụy Chi đã bồi thêm.
- Nghiêng nước nghiêng thành, lòng ai đó chắc siêu vẹo vì cậu lắm rồi đấy!!
Hạo Nhiên và Vũ Huy cũng góp vui:
- Ôi dào!! Tên Dương Dương kia đúng là có mắt nhìn mà.. Bao lâu nay mới tìm lại được cảm giác yêu thì đào trúng một mỏ kim cương rồi.
Đang nói, Hạo Nhiên chột dạ, đưa tay bịt miệng.
Lạc An nghiêng đầu, đưa mắt nhìn anh. Cô không nghe nhầm thì cái gì mà “bao lâu nay mới tìm lại được cảm giác yêu”?
Mi Lan mím môi, đưa tay thúc mạnh vào sườn Hạo Nhiên, lườm đến mức bốc khói.
Đang rối trí không biết làm sao thì đằng sau là tiếng hét khe khẽ của bà chủ trẻ tuổi. Dương Dương đứng sau cô, với bộ đồ yukata nam đầy quyến rũ.
Mùi hương của anh bay toán loạn từ phía sau tỏa lên người cô. Quay đầu lại, ngực anh sắp chạm trán cô rồi.
Lạc An nuốt nước miếng, lùi ra xa, phòng anh nghe được tiếng thịch thịch thì ngại chết.
Nhưng càng lùi ra thì tim cô lại càng đập mạnh. Thiếu gia nhà họ Dương có làn da chỉ trắng kém cô chút thôi, bộ Yukata xanh than sọc trắng nhỏ, đai buộc màu đen bản rộng. Nhìn anh có khác nào chàng hoàng tử đến từ Nhật Bản đâu. Sự mềm mại của bộ trang phục làm tăng thêm sức nam tính cuốn hút cho anh. Còn gì bằng một người đẹp trai như vậy đứng trước mặt, khoe với người con gái rằng anh đang mặc Yukata.
Mọi suy nghĩ trong cô tan ra dần dần, mải ngắm chàng hoàng tử và nàng công chúa. Cảnh tưởng tưởng trừng chỉ có trong ngôn tình, lại xảy ra ở một tiệm y phục nhỏ bé.
Mi Lan nuốt nước miếng ực một cái làm thức tỉnh Hạo Nhiên, anh quay sang nổi cơn ghen tuông.
- Em nhìn cậu ta làm gì?! Hoàng tử của em ở đây chứ không phải hắn!!!
Mi Lan giật mình.
- Anh sao phải căng thẳng thế!! Em chỉ nhìn thôi mà!!!
- Nhìn cũng không được!! Anh mặc đẹp gấp bội lần cậu ta!! – Vừa nói, anh chàng vừa huých tay cắt cặp đôi đang ngưu tầm ngưu mã tầm mã kia ra, nhanh chóng bị Mi Lan giữ lại. Cô dịu giọng dỗ dành:
- Thôi em biết Hạo Nhiên của em soái ca rồi!! Anh khỏi chứng mình!! Em tin mà!!!
Ngôn tình pha chút hài hước của cặp đôi phụ đáng yêu làm tất cả bật cười.
Lúc ra về, Hạo Nhiên và Vũ Huy tay xách đồ cho 2 cô nàng yêu cái đẹp kia. Nét mặt chẳng vui thú tẹo nào.
- Sao cô không mua?! – Dương Dương chạy lên song song Lạc An, cô quay mặt nhìn anh rồi quay đi.
- Không thích!!
- Không thích hay không cân xứng?!!
Lạc An không nói gì, đôi mắt buồn buồn nhìn về phía xa.
Cuối cùng họ dừng chân ở một quán ăn nhỏ, chủ yếu bán những loại bánh truyền thống nơi này. Ăn và trở về khách sạn.
*
Thoáng đã 15:40 chiều, thời điểm quá phù hợp để đi mua sắm.
- Chết tôi rồi các ông ơi!! – Hạo Nhiên chạy ra giữa phòng khách, ánh mắt đổ dồn về anh chờ đợi câu sau.
- Tôi hết áo mặc rồi!!!!! – Nói dứt lời, anh đưa tay vò vò đầu, trách móc bản thân.
Dương Dương – người đầu tiên quay mặt đi, chăm chú nhìn ti vi.
- Tội 1 ngày thay 5 bộ thì ông sẽ chẳng có quần áo để mặc đâu! – Lúc quay đi không quên buông lời cay đắng.
Cả phòng cười nhạt rồi quay đi.
Chiều nay không có lịch trình gì cả, tức là chiều nay ai thích đi đâu thì đi, tối có thể tự ăn hoặc ăn buffet tại Khách Sạn.
- Đi đi mua đồ đi!!! – Hạo Nhiên chạy ra chắn ti vi, hò hét. Lại cái gợi ý mua sắm này thì các cô nàng từ chối làm sao đây
Cô nàng có làn da trắng muốt, diện trên người trang phục yukata truyền thống, vốn đẹp, nay lại đẹp hơn, mái tóc dài đen được thả dài phủ trên bờ vai nhỏ. Đúng là người đẹp vì lụa, không hiểu cô đẹp do trang phục hay trang phục nhờ cô mà lại đẹp. Bộ trang phục chỉ có giá bằng 1/20 giá tiền của đồ cô mặc, nhưng lại hết sức thoải mái. Nét đẹp của người con gái lại càng tăng lên, lôi cuốn lạ thường.
Người đắm say ở đây không thiếu, mà chỉ có một người duy nhất là mê cô đến phát điên. Anh nhận ra cô chẳng những vì tính cách, nhan sắc tuyệt trần này sao cho đến giờ anh mới tìm thấy.
Dương Dương tiến lại gần, trêu chọc:
- Cô mau cởi ra đi nếu không muốn tôi bế cô về!!
Gương mặt xinh đẹp gượng ngùng, gò má ửng hồng mà miệng vẫn hống hách:
- Anh có tin anh mất cái răng cửa không?!
Mặc kệ anh đứng cười ngốc nghếch, cô đi về phía Mi Lan. Miệng cô nàng há ra trước vẻ đẹp của Lạc An.
- Trời ạ!! Đẹp như vậy tại sao cứ giấu, cậu xem!! Chỗ nào ra chỗ ấy!! Cậu là người mặc đẹp nhất tớ từng nhìn đó. – Mi Lan miệng liến thoắng.
Chưa kịp nói gì, Thụy Chi đã bồi thêm.
- Nghiêng nước nghiêng thành, lòng ai đó chắc siêu vẹo vì cậu lắm rồi đấy!!
Hạo Nhiên và Vũ Huy cũng góp vui:
- Ôi dào!! Tên Dương Dương kia đúng là có mắt nhìn mà.. Bao lâu nay mới tìm lại được cảm giác yêu thì đào trúng một mỏ kim cương rồi.
Đang nói, Hạo Nhiên chột dạ, đưa tay bịt miệng.
Lạc An nghiêng đầu, đưa mắt nhìn anh. Cô không nghe nhầm thì cái gì mà “bao lâu nay mới tìm lại được cảm giác yêu”?
Mi Lan mím môi, đưa tay thúc mạnh vào sườn Hạo Nhiên, lườm đến mức bốc khói.
Đang rối trí không biết làm sao thì đằng sau là tiếng hét khe khẽ của bà chủ trẻ tuổi. Dương Dương đứng sau cô, với bộ đồ yukata nam đầy quyến rũ.
Mùi hương của anh bay toán loạn từ phía sau tỏa lên người cô. Quay đầu lại, ngực anh sắp chạm trán cô rồi.
Lạc An nuốt nước miếng, lùi ra xa, phòng anh nghe được tiếng thịch thịch thì ngại chết.
Nhưng càng lùi ra thì tim cô lại càng đập mạnh. Thiếu gia nhà họ Dương có làn da chỉ trắng kém cô chút thôi, bộ Yukata xanh than sọc trắng nhỏ, đai buộc màu đen bản rộng. Nhìn anh có khác nào chàng hoàng tử đến từ Nhật Bản đâu. Sự mềm mại của bộ trang phục làm tăng thêm sức nam tính cuốn hút cho anh. Còn gì bằng một người đẹp trai như vậy đứng trước mặt, khoe với người con gái rằng anh đang mặc Yukata.
Mọi suy nghĩ trong cô tan ra dần dần, mải ngắm chàng hoàng tử và nàng công chúa. Cảnh tưởng tưởng trừng chỉ có trong ngôn tình, lại xảy ra ở một tiệm y phục nhỏ bé.
Mi Lan nuốt nước miếng ực một cái làm thức tỉnh Hạo Nhiên, anh quay sang nổi cơn ghen tuông.
- Em nhìn cậu ta làm gì?! Hoàng tử của em ở đây chứ không phải hắn!!!
Mi Lan giật mình.
- Anh sao phải căng thẳng thế!! Em chỉ nhìn thôi mà!!!
- Nhìn cũng không được!! Anh mặc đẹp gấp bội lần cậu ta!! – Vừa nói, anh chàng vừa huých tay cắt cặp đôi đang ngưu tầm ngưu mã tầm mã kia ra, nhanh chóng bị Mi Lan giữ lại. Cô dịu giọng dỗ dành:
- Thôi em biết Hạo Nhiên của em soái ca rồi!! Anh khỏi chứng mình!! Em tin mà!!!
Ngôn tình pha chút hài hước của cặp đôi phụ đáng yêu làm tất cả bật cười.
Lúc ra về, Hạo Nhiên và Vũ Huy tay xách đồ cho 2 cô nàng yêu cái đẹp kia. Nét mặt chẳng vui thú tẹo nào.
- Sao cô không mua?! – Dương Dương chạy lên song song Lạc An, cô quay mặt nhìn anh rồi quay đi.
- Không thích!!
- Không thích hay không cân xứng?!!
Lạc An không nói gì, đôi mắt buồn buồn nhìn về phía xa.
Cuối cùng họ dừng chân ở một quán ăn nhỏ, chủ yếu bán những loại bánh truyền thống nơi này. Ăn và trở về khách sạn.
*
Thoáng đã 15:40 chiều, thời điểm quá phù hợp để đi mua sắm.
- Chết tôi rồi các ông ơi!! – Hạo Nhiên chạy ra giữa phòng khách, ánh mắt đổ dồn về anh chờ đợi câu sau.
- Tôi hết áo mặc rồi!!!!! – Nói dứt lời, anh đưa tay vò vò đầu, trách móc bản thân.
Dương Dương – người đầu tiên quay mặt đi, chăm chú nhìn ti vi.
- Tội 1 ngày thay 5 bộ thì ông sẽ chẳng có quần áo để mặc đâu! – Lúc quay đi không quên buông lời cay đắng.
Cả phòng cười nhạt rồi quay đi.
Chiều nay không có lịch trình gì cả, tức là chiều nay ai thích đi đâu thì đi, tối có thể tự ăn hoặc ăn buffet tại Khách Sạn.
- Đi đi mua đồ đi!!! – Hạo Nhiên chạy ra chắn ti vi, hò hét. Lại cái gợi ý mua sắm này thì các cô nàng từ chối làm sao đây