Sáng hôm sau đáng nhẽ một con người hoàn hảo như Lạc An phải dậy đúng giờ để đi học, nhưng không hiểu vì chuyện gì mà cho đến khi mặt trời lên từ rất cao cao cao rồi cô mới tỉnh dậy. Vì cô vốn là một cô tiểu thư khó tính và hay cáu vặt nên chẳng người giúp việc nào giám bén mảng vào giờ cô đang ngủ, còn chiếc đồng hồ bình thường kêu to là thế nhưng hôm nay cũng đang nằm gọn dưới đất. Lạc An vén chăn, bật dậy. Nhanh chóng ăn sáng thay đồng phục và xách cặp đi học. Không quên chải lại mái tóc đen dài.
Đến trường, không khí khá im ắng vì đang trong giờ học. Đúng là ngôi trường dành cho giới thượng lưu, khuôn viên của trường ngập màu sắc của lá hoa cây cỏ, các dãy lớp học đều được chắn bởi lớp kính trong suốt có thể nhìn thấy các học viên, đồng phục của trường khá đẹp với thiết kế độc đáo và có lẽ chỉ có một. Cô vẫn đang ngắm nhìn cảnh vật xung quanh thì bất ngờ, có bàn tay đặt nhẹ lên vai cô.
- Em Diệp Lạc An phải không nhỉ?
Quay lưng lại, cô thấy một người phụ nữ khá đẹp, với mái tóc dài với những lọn sóng uốn lượn, đôi môi đỏ và đôi mắt sâu. Lạc An khẽ gật đầu, cô mỉm cười nhè nhẹ.
- Em đi học muộn 1 tiết rồi, giờ cùng vào lớp nhé! – Cô hiệu trưởng nói.
Lạc An không nói gì, lúc này cũng đã đến giờ ra chơi, tiếng chuông reo lên; dù gọi là ra chơi nhưng không khí vẫn khá trầm lắng ngoại trừ các lớp B-BB C-BC C-CC (đây là các lớp rất đông học sinh nhưng hầu hết đều có học lực khá)
Cô như một sinh vật lạ khi đi dọc hành lang đến phòng học. Như tỏa ra một thứ ánh sáng hào nhoáng nào đó, một sức hút đến lạ lùng. Tất cả đều ngó ra nhìn cô, nhìn cái sự sang chảnh và hào nhoáng đó của cô. Cô không mang vẻ đẹp bóng bẩy của những món đồ hàng hiệu mà là cái sự sang chảnh quý tộc của cô.
Có tiếng xì xào:
“- Có phải Diệc Lạc An không?”
“- Đúng Diệp Lạc An rồi!!”
“- Cái tên luôn xuất hiện ở đầu bảng điểm là cô gái này sao?!”
“- Đẹp thật đấy!”
“- Tội cho Dương Dương!!”
Cô bước chân đến cửa lớp cũng là lúc tiếng chuông vào lớp vang lên. Tất cả lại ập về phòng học. Lạc An đứng ngoài cửa, có chút hồi hộp. Tim có đập nhanh hơn so với bình thường.
- Lớp A-AA1 hôm nay có bạn mới, các em nhé! – Cô hiệu trường mỉm cười nói.
Tất cả im lặng, cô chủ nhiệm dịu dàng ra hiệu cho Lạc An bước vào. Lạc An trong bộ đồng phục duyên dáng, đôi tắt to đen láy cùng mái tóc dài mượt thẳng tắp bước vào lớp trong cái nhìn chăm chú của các bạn học viên.
- Xin chào! Tôi là Diệp Lạc An! Rất vui được học với các bạn! – Cô hơi cúi đầu, bình thản hết sức.
Bên dưới đã có tiếng xì xào, một vài cậu con trai ngồi dưới vội ôm lấy lồng ngực như vừa bị ai bắn chúng, ra sức reo hò và pha trò trước vẻ đẹp của cô.
- Được rồi, em có thể ngồi vào những chỗ trống, nhưng nếu không nhìn được hoặc có bất cứ vấn đề gì thì lên gặp cô trực tiếp nhé! – Cô hiệu trường nhìn Lạc An với cái nhìn trìu mến.
Lạc An gật đầu, tiến về nơi mà cô cảm thấy thoải mái. Khi cô vừa ngồi xuống, mọi ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về cô, cô khẽ chớp mắt đánh mặt sang phải, quay mặt sang trái thì tất cả lại làm ngơ và nhìn vào sách vở trên bàn.
Tiết 2 kết thúc, cô đang xếp lại sách vở vào ngăn bàn. Thì đột nhiên có một giọng nói dịu dàng nào đó.
- Này, cậu nên lau lại ngăn bàn này đi. Chủ cũ của nó không được sạch sẽ cho lắm!
Lạc An ngước mắt lên nhìn, trước mặt cô là một cô gái với mái tóc đen dài hơi sóng xoăn được gài vào cánh tai, ở góc độ của cô có thể nhìn thấy tỉ lệ khuôn mặt thật chuẩn, với nước da trắng nõn nà, đôi môi đỏ, sống mũi cao và đôi lông mày như được kẻ vẽ còn đôi mắt thì như biết cười vậy. Lạc An mỉm cười, khẽ nhận chiếc khăn mà cô gái ấy đưa cho.
- Làm quen với cậu có được không? – Cô gái mỉm cười tươi, vẫn là giọng nói trong trẻo.
- Ừm, chào cậu. Tớ là Diệp Lạc An, cứ gọi tớ là Lạc An.
- Tớ là Lưu Thụy Chi, gọi tớ là Thụy Chi nhé! Rất vui khi được làm quen với Lạc An! – Cô bạn đưa tay ra, đôi mắt nheo lại như biết cười.
Lạc An thấy hơi sợ, cô lúng túng không biết làm thế nào vì có lẽ giao tiếp với bạn bè thì đây là lần đầu cô làm. Cô đưa tay ra bắt tay Thụy Chi, cũng mỉm cười thật tươi. Cuối cùng cũng bị khuất phục trước vẻ đẹp trong sáng thánh thiện của Thụy Chi.
Chưa kịp mở lời, bỗng một cô gái khác ở đâu láo đến.
- Chi Chi!!! Chị thích vị dâu hay vị cam? – Cô gái đưa hai hộp sữa lên mặt, làm dáng vẻ đáng yêu.
- Vị dâu nhé! – Thụy Chi lấy một hộp từ tay cô bạn kia xuống.
Cô gái đó đang mỉm cười với Thụy Chi, bất ngờ quay sang nhìn Lạc An với cái nhìn đầy sự ngạc nhiên.
- Chi vừa nói chuyện với Lạc An đấy hả?! Trời ơi, em nghe nói cậu ấy chảnh lắm đó khó gần nữa! – Cô thì thầm.
Thụy Chi nhìn Lạc An, cười nhẹ rồi kéo cô gái kia lại, trỏ tay và nói:
- Đây là em gái sinh đôi của tớ, Lưu Mi Lan.
Lúc này Lạc An mới giật mình, cô nhìn kỹ thì thấy 2 cô bạn này giống hệt nhau chỉ khác là mỗi người một phong cách. Người kia dịu dàng thì người này cá tính. Mi Lan có chút nổi loạn với mái tóc xám tro gẩy vài sợi đen được cột cao, bộ đồng phục được biến tấu bởi áo len đen mặc bên ngoài áo sơ mi. Quần tất đen hơi rách, lông mày cũng được chỉnh chếch lên. Hoàn toàn ngược lại với hình ảnh dịu dàng của Thụy Chi.
- Hô hô, chào cậu! Diệp Lạc An! Tớ là Lưu Mi Lan! – Cô gái cười hớn hở, giọng điệu có chút pha trò.
- Hai cậu sao giống nhau quá vậy?! Thích thật đấy! – Lạc An cười tươi, tay chỉ vào Thụy Chi và Mi Lan.
Mi Lan rất ngạc nhiên, không chỉ vì sự thân thiện của Lạc An, mà còn vì mình suýt nữa đá đánh giá sai cả một con người. Cô nghĩ Lạc An sẽ chảnh chọe, không cần có bạn bè bởi Lạc An xinh đẹp, nhà giàu, học giỏi có lẽ thích độc lập. Nhưng đến khi tiếp xúc thì bất ngờ bởi sự đáng yêu của Lạc An ngoài khuôn mặt lạnh lùng thì, còn rất dễ gần.
- Cậu có muốn uống không?! – Mi Lan đưa hộp sữa ra trước mặt Lạc An, cô nàng tròn xoe mắt không hiểu nổi “đây” là cái gì.
- Này, đừng nói cậu chưa uống bao giờ đấy nhé!! – Mi Lan mắt còn to hơn cả Lạc An. Cô nhận hộp sữa từ tay Mi Lan, mỉm cười.
- Lần sau sẽ dắt cậu đi mua! – Mi Lan cười dễ thương rồi cô đi về chỗ.
- Ui xin lỗi cậu nhé, em tớ hơi nhắng đấy, nếu làm cậu sợ thì …. – Thụy Chi cau mày nói chưa hết câu thì Lạc An vội giải thích.
- Không sao không sao!! Em cậu khá dễ thương mà! – Lạc An vừa nói dứt lời, cô khựng lại, cảm thấy dường như ngày hôm nay có vẻ mình dùng nhiều từ ngữ mà chưa bao giờ dùng.
Sau buổi học, trong bữa tối. Nét mặt của cô có tươi hơn, cũng lâu rồi cô chưa ngồi ăn với ba mẹ.
- Hôm nay học thế nào con? – Bà Trần Phương tay vừa nói vừa gắp thức ăn cho cô.
- Khá ổn ạ! Nay đến có 2 bạn ra nói chuyện với con! – Cô nói.
- Ồ, ai mà có khả năng có thể làm con nói chuyện lại vậy?! – Ông Diệp Lâm mỉm cười.
- Lưu Thụy Chi, Lưu Mi Lan! Ba mẹ biết ba mẹ bọn họ không? – Lạc An nói.
Bà Trần Phương mỉm cười, đặt đũa xuống nói với giọng hồ hởi:
- Mẹ biết con sẽ chơi với 2 bạn ấy đầu tiên mà. Đây là con của bà Minh Diệp chủ tịch tập đoàn Thụy Lan, ba mất sớm nên 1 mình bà ấy phải nuôi 2 đứa con rồi đến giờ thành đạt gây dựng lên cả một tập đoàn lớn. Thụy Chi và Mi Lan rất ngoan, con nên chơi với 2 đứa nó.
Cô không nói gì, chỉ gật đầu. Bữa tối xong, cô lên phòng học bài.
Đến trường, không khí khá im ắng vì đang trong giờ học. Đúng là ngôi trường dành cho giới thượng lưu, khuôn viên của trường ngập màu sắc của lá hoa cây cỏ, các dãy lớp học đều được chắn bởi lớp kính trong suốt có thể nhìn thấy các học viên, đồng phục của trường khá đẹp với thiết kế độc đáo và có lẽ chỉ có một. Cô vẫn đang ngắm nhìn cảnh vật xung quanh thì bất ngờ, có bàn tay đặt nhẹ lên vai cô.
- Em Diệp Lạc An phải không nhỉ?
Quay lưng lại, cô thấy một người phụ nữ khá đẹp, với mái tóc dài với những lọn sóng uốn lượn, đôi môi đỏ và đôi mắt sâu. Lạc An khẽ gật đầu, cô mỉm cười nhè nhẹ.
- Em đi học muộn 1 tiết rồi, giờ cùng vào lớp nhé! – Cô hiệu trưởng nói.
Lạc An không nói gì, lúc này cũng đã đến giờ ra chơi, tiếng chuông reo lên; dù gọi là ra chơi nhưng không khí vẫn khá trầm lắng ngoại trừ các lớp B-BB C-BC C-CC (đây là các lớp rất đông học sinh nhưng hầu hết đều có học lực khá)
Cô như một sinh vật lạ khi đi dọc hành lang đến phòng học. Như tỏa ra một thứ ánh sáng hào nhoáng nào đó, một sức hút đến lạ lùng. Tất cả đều ngó ra nhìn cô, nhìn cái sự sang chảnh và hào nhoáng đó của cô. Cô không mang vẻ đẹp bóng bẩy của những món đồ hàng hiệu mà là cái sự sang chảnh quý tộc của cô.
Có tiếng xì xào:
“- Có phải Diệc Lạc An không?”
“- Đúng Diệp Lạc An rồi!!”
“- Cái tên luôn xuất hiện ở đầu bảng điểm là cô gái này sao?!”
“- Đẹp thật đấy!”
“- Tội cho Dương Dương!!”
Cô bước chân đến cửa lớp cũng là lúc tiếng chuông vào lớp vang lên. Tất cả lại ập về phòng học. Lạc An đứng ngoài cửa, có chút hồi hộp. Tim có đập nhanh hơn so với bình thường.
- Lớp A-AA1 hôm nay có bạn mới, các em nhé! – Cô hiệu trường mỉm cười nói.
Tất cả im lặng, cô chủ nhiệm dịu dàng ra hiệu cho Lạc An bước vào. Lạc An trong bộ đồng phục duyên dáng, đôi tắt to đen láy cùng mái tóc dài mượt thẳng tắp bước vào lớp trong cái nhìn chăm chú của các bạn học viên.
- Xin chào! Tôi là Diệp Lạc An! Rất vui được học với các bạn! – Cô hơi cúi đầu, bình thản hết sức.
Bên dưới đã có tiếng xì xào, một vài cậu con trai ngồi dưới vội ôm lấy lồng ngực như vừa bị ai bắn chúng, ra sức reo hò và pha trò trước vẻ đẹp của cô.
- Được rồi, em có thể ngồi vào những chỗ trống, nhưng nếu không nhìn được hoặc có bất cứ vấn đề gì thì lên gặp cô trực tiếp nhé! – Cô hiệu trường nhìn Lạc An với cái nhìn trìu mến.
Lạc An gật đầu, tiến về nơi mà cô cảm thấy thoải mái. Khi cô vừa ngồi xuống, mọi ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về cô, cô khẽ chớp mắt đánh mặt sang phải, quay mặt sang trái thì tất cả lại làm ngơ và nhìn vào sách vở trên bàn.
Tiết 2 kết thúc, cô đang xếp lại sách vở vào ngăn bàn. Thì đột nhiên có một giọng nói dịu dàng nào đó.
- Này, cậu nên lau lại ngăn bàn này đi. Chủ cũ của nó không được sạch sẽ cho lắm!
Lạc An ngước mắt lên nhìn, trước mặt cô là một cô gái với mái tóc đen dài hơi sóng xoăn được gài vào cánh tai, ở góc độ của cô có thể nhìn thấy tỉ lệ khuôn mặt thật chuẩn, với nước da trắng nõn nà, đôi môi đỏ, sống mũi cao và đôi lông mày như được kẻ vẽ còn đôi mắt thì như biết cười vậy. Lạc An mỉm cười, khẽ nhận chiếc khăn mà cô gái ấy đưa cho.
- Làm quen với cậu có được không? – Cô gái mỉm cười tươi, vẫn là giọng nói trong trẻo.
- Ừm, chào cậu. Tớ là Diệp Lạc An, cứ gọi tớ là Lạc An.
- Tớ là Lưu Thụy Chi, gọi tớ là Thụy Chi nhé! Rất vui khi được làm quen với Lạc An! – Cô bạn đưa tay ra, đôi mắt nheo lại như biết cười.
Lạc An thấy hơi sợ, cô lúng túng không biết làm thế nào vì có lẽ giao tiếp với bạn bè thì đây là lần đầu cô làm. Cô đưa tay ra bắt tay Thụy Chi, cũng mỉm cười thật tươi. Cuối cùng cũng bị khuất phục trước vẻ đẹp trong sáng thánh thiện của Thụy Chi.
Chưa kịp mở lời, bỗng một cô gái khác ở đâu láo đến.
- Chi Chi!!! Chị thích vị dâu hay vị cam? – Cô gái đưa hai hộp sữa lên mặt, làm dáng vẻ đáng yêu.
- Vị dâu nhé! – Thụy Chi lấy một hộp từ tay cô bạn kia xuống.
Cô gái đó đang mỉm cười với Thụy Chi, bất ngờ quay sang nhìn Lạc An với cái nhìn đầy sự ngạc nhiên.
- Chi vừa nói chuyện với Lạc An đấy hả?! Trời ơi, em nghe nói cậu ấy chảnh lắm đó khó gần nữa! – Cô thì thầm.
Thụy Chi nhìn Lạc An, cười nhẹ rồi kéo cô gái kia lại, trỏ tay và nói:
- Đây là em gái sinh đôi của tớ, Lưu Mi Lan.
Lúc này Lạc An mới giật mình, cô nhìn kỹ thì thấy 2 cô bạn này giống hệt nhau chỉ khác là mỗi người một phong cách. Người kia dịu dàng thì người này cá tính. Mi Lan có chút nổi loạn với mái tóc xám tro gẩy vài sợi đen được cột cao, bộ đồng phục được biến tấu bởi áo len đen mặc bên ngoài áo sơ mi. Quần tất đen hơi rách, lông mày cũng được chỉnh chếch lên. Hoàn toàn ngược lại với hình ảnh dịu dàng của Thụy Chi.
- Hô hô, chào cậu! Diệp Lạc An! Tớ là Lưu Mi Lan! – Cô gái cười hớn hở, giọng điệu có chút pha trò.
- Hai cậu sao giống nhau quá vậy?! Thích thật đấy! – Lạc An cười tươi, tay chỉ vào Thụy Chi và Mi Lan.
Mi Lan rất ngạc nhiên, không chỉ vì sự thân thiện của Lạc An, mà còn vì mình suýt nữa đá đánh giá sai cả một con người. Cô nghĩ Lạc An sẽ chảnh chọe, không cần có bạn bè bởi Lạc An xinh đẹp, nhà giàu, học giỏi có lẽ thích độc lập. Nhưng đến khi tiếp xúc thì bất ngờ bởi sự đáng yêu của Lạc An ngoài khuôn mặt lạnh lùng thì, còn rất dễ gần.
- Cậu có muốn uống không?! – Mi Lan đưa hộp sữa ra trước mặt Lạc An, cô nàng tròn xoe mắt không hiểu nổi “đây” là cái gì.
- Này, đừng nói cậu chưa uống bao giờ đấy nhé!! – Mi Lan mắt còn to hơn cả Lạc An. Cô nhận hộp sữa từ tay Mi Lan, mỉm cười.
- Lần sau sẽ dắt cậu đi mua! – Mi Lan cười dễ thương rồi cô đi về chỗ.
- Ui xin lỗi cậu nhé, em tớ hơi nhắng đấy, nếu làm cậu sợ thì …. – Thụy Chi cau mày nói chưa hết câu thì Lạc An vội giải thích.
- Không sao không sao!! Em cậu khá dễ thương mà! – Lạc An vừa nói dứt lời, cô khựng lại, cảm thấy dường như ngày hôm nay có vẻ mình dùng nhiều từ ngữ mà chưa bao giờ dùng.
Sau buổi học, trong bữa tối. Nét mặt của cô có tươi hơn, cũng lâu rồi cô chưa ngồi ăn với ba mẹ.
- Hôm nay học thế nào con? – Bà Trần Phương tay vừa nói vừa gắp thức ăn cho cô.
- Khá ổn ạ! Nay đến có 2 bạn ra nói chuyện với con! – Cô nói.
- Ồ, ai mà có khả năng có thể làm con nói chuyện lại vậy?! – Ông Diệp Lâm mỉm cười.
- Lưu Thụy Chi, Lưu Mi Lan! Ba mẹ biết ba mẹ bọn họ không? – Lạc An nói.
Bà Trần Phương mỉm cười, đặt đũa xuống nói với giọng hồ hởi:
- Mẹ biết con sẽ chơi với 2 bạn ấy đầu tiên mà. Đây là con của bà Minh Diệp chủ tịch tập đoàn Thụy Lan, ba mất sớm nên 1 mình bà ấy phải nuôi 2 đứa con rồi đến giờ thành đạt gây dựng lên cả một tập đoàn lớn. Thụy Chi và Mi Lan rất ngoan, con nên chơi với 2 đứa nó.
Cô không nói gì, chỉ gật đầu. Bữa tối xong, cô lên phòng học bài.