Lạc An nhìn theo cánh tay anh, ngước dần dần lên. Bằng một giọng trầm trầm, đầy súng ống.
- Không muốn chết thì buông ra!
Anh thậm chí còn ghì chặt hơn, quay mặt lại nhìn cô. Gương mặt sáng nhập nhoạng trong ánh đèn, sống mũi cao và vầng trán của anh thật đẹp, dương đôi mắt nhìn thẳng vào Lạc An, anh nói với giọng làm cho người ta cảm thấy thật dễ chịu.
- Lạnh lắm! Cô không muốn mai không còn giọng để chứng minh mình đúng thì cứ đi ra khỏi tôi đi!!
Cạn lời thanh niên, cô gườm gườm anh vì chẳng có cái lý do gì thêm để mà chối cãi nữa.
Quay vòng về gara để xe cạnh trường. Giờ đã là 19:30 tối, chưa gì đã muộn thế này rồi. Thế mà cô còn cứ tưởng mới chỉ lang thang cùng anh chút xíu đến 30 phút là cùng vậy mà đến tận bây giờ.
- Vào đi! – Anh mở cửa xe cho cô, tay vẫn cầm ô che đến khi cô ngồi vào xe rồi mới chạy vào ghế lái.
Xe bắt đầu lăn bánh, cô im lặng, anh cũng lặng im. Không nói gì cả, bầu không khí khá ngột ngạt.
Lạc An hơi bận tâm một chút, việc cô bị gán cho cái tội vấy bẩn nhân cách học sinh Bertha Maximus là một việc quả thực đối với cô là quá mức vô lý dù gì thì anh cũng nói anh thích cô vậy mà lại chẳng nói chẳng giằng.Suy nghĩ của cô cứ thế càng nhiều lên, tính cô vốn là con người tự lập, tự thân làm tất cả mọi chuyện và mà chẳng thể hiểu nổi từ khi biết đến một người gọi là Dương Dương thì cô lại dễ dàng yêu đuối và tủi thân thế này.
Đi đã được một đoạn dài mà anh thấy cô không nói gì, chút chút lại quay sang nhìn thái độ của cô. Gương mặt đẹp tựa như hoa hôm nay phảng phất chút buồn bã, đôi mắt với hàng mi dài cụp xuống. Vẫn cái điệu bộ chống tay lên cằm và nhìn từng ngôi nhà khi xe đi qua.
- Bật nhạc nhé?! – Anh mở lời.
- Nhức đầu lắm! – Lạc An xua xua tay.
Kệ lời cô, anh cứ thích nghe nhạc cơ. Tiện tay mở một vài bài hát có sẵn trong album anh vẫn thường nghe cả khi vui hoặc buồn.
- Ơ hay!! Anh cứ thích trêu ngươi tôi là làm sao?! – Lạc An bóp nhẹ thái dương, xoay người qua bấm nút tắt.
Chẳng nản chí, anh lại mở lên. Nhạc thì có phải êm đềm nhẹ nhàng gì đâu, gầm rú lên khiến cô nhiều đoạn phát giật cả mình.
- Tôi không đùa với anh đâu! – Lần này cô đưa tay cho nhỏ âm thanh xuống.
- Nghe nhạc mà bật bé thế này làm sao mà nghe được?!! – Anh lại đưa tay tăng volum lên.
Ôi trời đất ơi, sao ngày hôm nay ai cũng đối xử không công bằng với cô thế này.
- Không muốn chết thì tắt ngay nhạc đi!!!! – Gương mặt xinh đẹp lộ rõ sự nghiêm túc trong câu nói.
Dương Dương nuốt nước miếng, đưa tay tắt nhạc.
Trong xe lại trở về trạng thái yên tĩnh.
- Cô có khó chịu khi ở cạnh tôi không? – Dương Dương mắt nhìn lên con đường đằng trước.
Lạc An quay mặt lại nhìn anh, nét mặt thoáng có sự ngạc nhiên, cô lại cứ nghĩ anh đang đùa.
- Có!! Dễ chịu khi ở cùng anh thì có mà điên!! – Giọng nói trong trẻo nửa đùa nửa thật.
- Hóa ra lại làm cô khó chịu vậy à? – Sự lạ thường trong lời nói của anh hơi làm cô giật mình.
Lại thêm lần nữa hiểu lầm, cô ngả người về phía anh. Quay mặt nhìn chăm chú.
- Đồ trẻ con này!! Lại giận dỗi à?!! Quả thực tôi đau đầu quá!! Anh muốn nghe nhạc cũng được nhưng mở nhỏ thôi!!
- Cô không hiểu ý tôi rồi!! – Dương Dương vẫn dùng gương mặt hơi lành lạnh nói chuyện cùng cô.
Lạc An lắc lắc đầu, quay trở về tầm nhìn thẳng của mình.
Vài phút sau trước mắt đã là cổng nhà cô rồi, Dương Dương dừng xe lại.
- Cảm ơn anh!! Tôi vào nhà đây!!
Nhanh chóng mở cửa xe với ý định bước xuống vì thực sự không gian trong khoang xe này hơi có mùi súng ống và ngột ngạt.
Ý định của cô đã bị Dương Dương quật đổ, anh đã khóa cửa xe lại, khiến Lạc An mở không được liền quay ngoắt nhìn anh.
- Mở ra! – Cô chau chau cặp lông mày đậm như được kẻ vẽ.
Anh vẫn im lặng, quay người lại.
Cánh tay vươn ra nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, nhìn xuống đôi bàn tay búp măng thon dài trắng muốt của cô.
- Nhờ cô một chuyện! – Âm thanh dịu dàng được vang lên từ Dương Dương.
- Anh nói đi!! – Lạc An có hơi bất ngờ trước hành động của anh, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh vì nét mặt Dương Dương chẳng có chút nào là đùa cả.
- Hãy nhớ đến tôi đầu tiên mỗi khi cô buồn! Lập tức gọi điện cho tôi mỗi khi cô có tâm sự! Cô biết mà … đừng làm người đàn ông yêu cô phải chứng kiến cảnh cô ở một mình! – Dương Dương nhìn vào đôi mắt to tròn của Lạc An trước mắt.
Khẽ đưa bàn tay lên môi mình, hôn nhẹ.
- Không muốn chết thì buông ra!
Anh thậm chí còn ghì chặt hơn, quay mặt lại nhìn cô. Gương mặt sáng nhập nhoạng trong ánh đèn, sống mũi cao và vầng trán của anh thật đẹp, dương đôi mắt nhìn thẳng vào Lạc An, anh nói với giọng làm cho người ta cảm thấy thật dễ chịu.
- Lạnh lắm! Cô không muốn mai không còn giọng để chứng minh mình đúng thì cứ đi ra khỏi tôi đi!!
Cạn lời thanh niên, cô gườm gườm anh vì chẳng có cái lý do gì thêm để mà chối cãi nữa.
Quay vòng về gara để xe cạnh trường. Giờ đã là 19:30 tối, chưa gì đã muộn thế này rồi. Thế mà cô còn cứ tưởng mới chỉ lang thang cùng anh chút xíu đến 30 phút là cùng vậy mà đến tận bây giờ.
- Vào đi! – Anh mở cửa xe cho cô, tay vẫn cầm ô che đến khi cô ngồi vào xe rồi mới chạy vào ghế lái.
Xe bắt đầu lăn bánh, cô im lặng, anh cũng lặng im. Không nói gì cả, bầu không khí khá ngột ngạt.
Lạc An hơi bận tâm một chút, việc cô bị gán cho cái tội vấy bẩn nhân cách học sinh Bertha Maximus là một việc quả thực đối với cô là quá mức vô lý dù gì thì anh cũng nói anh thích cô vậy mà lại chẳng nói chẳng giằng.Suy nghĩ của cô cứ thế càng nhiều lên, tính cô vốn là con người tự lập, tự thân làm tất cả mọi chuyện và mà chẳng thể hiểu nổi từ khi biết đến một người gọi là Dương Dương thì cô lại dễ dàng yêu đuối và tủi thân thế này.
Đi đã được một đoạn dài mà anh thấy cô không nói gì, chút chút lại quay sang nhìn thái độ của cô. Gương mặt đẹp tựa như hoa hôm nay phảng phất chút buồn bã, đôi mắt với hàng mi dài cụp xuống. Vẫn cái điệu bộ chống tay lên cằm và nhìn từng ngôi nhà khi xe đi qua.
- Bật nhạc nhé?! – Anh mở lời.
- Nhức đầu lắm! – Lạc An xua xua tay.
Kệ lời cô, anh cứ thích nghe nhạc cơ. Tiện tay mở một vài bài hát có sẵn trong album anh vẫn thường nghe cả khi vui hoặc buồn.
- Ơ hay!! Anh cứ thích trêu ngươi tôi là làm sao?! – Lạc An bóp nhẹ thái dương, xoay người qua bấm nút tắt.
Chẳng nản chí, anh lại mở lên. Nhạc thì có phải êm đềm nhẹ nhàng gì đâu, gầm rú lên khiến cô nhiều đoạn phát giật cả mình.
- Tôi không đùa với anh đâu! – Lần này cô đưa tay cho nhỏ âm thanh xuống.
- Nghe nhạc mà bật bé thế này làm sao mà nghe được?!! – Anh lại đưa tay tăng volum lên.
Ôi trời đất ơi, sao ngày hôm nay ai cũng đối xử không công bằng với cô thế này.
- Không muốn chết thì tắt ngay nhạc đi!!!! – Gương mặt xinh đẹp lộ rõ sự nghiêm túc trong câu nói.
Dương Dương nuốt nước miếng, đưa tay tắt nhạc.
Trong xe lại trở về trạng thái yên tĩnh.
- Cô có khó chịu khi ở cạnh tôi không? – Dương Dương mắt nhìn lên con đường đằng trước.
Lạc An quay mặt lại nhìn anh, nét mặt thoáng có sự ngạc nhiên, cô lại cứ nghĩ anh đang đùa.
- Có!! Dễ chịu khi ở cùng anh thì có mà điên!! – Giọng nói trong trẻo nửa đùa nửa thật.
- Hóa ra lại làm cô khó chịu vậy à? – Sự lạ thường trong lời nói của anh hơi làm cô giật mình.
Lại thêm lần nữa hiểu lầm, cô ngả người về phía anh. Quay mặt nhìn chăm chú.
- Đồ trẻ con này!! Lại giận dỗi à?!! Quả thực tôi đau đầu quá!! Anh muốn nghe nhạc cũng được nhưng mở nhỏ thôi!!
- Cô không hiểu ý tôi rồi!! – Dương Dương vẫn dùng gương mặt hơi lành lạnh nói chuyện cùng cô.
Lạc An lắc lắc đầu, quay trở về tầm nhìn thẳng của mình.
Vài phút sau trước mắt đã là cổng nhà cô rồi, Dương Dương dừng xe lại.
- Cảm ơn anh!! Tôi vào nhà đây!!
Nhanh chóng mở cửa xe với ý định bước xuống vì thực sự không gian trong khoang xe này hơi có mùi súng ống và ngột ngạt.
Ý định của cô đã bị Dương Dương quật đổ, anh đã khóa cửa xe lại, khiến Lạc An mở không được liền quay ngoắt nhìn anh.
- Mở ra! – Cô chau chau cặp lông mày đậm như được kẻ vẽ.
Anh vẫn im lặng, quay người lại.
Cánh tay vươn ra nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay mình, nhìn xuống đôi bàn tay búp măng thon dài trắng muốt của cô.
- Nhờ cô một chuyện! – Âm thanh dịu dàng được vang lên từ Dương Dương.
- Anh nói đi!! – Lạc An có hơi bất ngờ trước hành động của anh, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh vì nét mặt Dương Dương chẳng có chút nào là đùa cả.
- Hãy nhớ đến tôi đầu tiên mỗi khi cô buồn! Lập tức gọi điện cho tôi mỗi khi cô có tâm sự! Cô biết mà … đừng làm người đàn ông yêu cô phải chứng kiến cảnh cô ở một mình! – Dương Dương nhìn vào đôi mắt to tròn của Lạc An trước mắt.
Khẽ đưa bàn tay lên môi mình, hôn nhẹ.