- Rồi anh để xuống đi!! Để tôi tự ăn..! – Lạc An quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt u mê đầy ma thuật của anh.
Không nói gì, cánh tay vẫn trực bón cho cô mà không có ý chiều theo lời nói ban nãy cô đưa ra.
Biết cái tính cách của Dương Dương kể cả có ngồi đây mà bướng bỉnh chờ anh bỏ tay xuống thì có mà còn lâu. Thà cứ ngoan ngoãn chịu đựng sau đó tẩu thoát còn hơn.
Anh đương nhiên mãn nguyện, lùi xa cô một chút để cô tự ăn. Tay vẫn chống lên cằm nhìn người con gái trước mắt.
- Này!! Nhìn tôi như vậy sao ăn?! – Lạc An định cắm dĩa xuống bất ngờ quay ngoắt đầu nhìn Dương Dương.
- Việc của em, em làm! Việc tôi ngồi nhìn cứ mặc kệ tôi đi! – Gương mặt lười biếng đặt trên bàn tay to lớn chẳng chút chai sạn, ánh mắt vẫn đưa về cô chẳng định rời đi.
- Từ bao giờ việc của tôi lại là ăn cho anh xem??!! Nếu tiếp tục vậy tôi sẽ thất lễ bước ra khỏi đây.
Anh thấy gương mặt cô đã nghiêm túc trở lại, cái thân hình to lớn đang siêu vẹo lười biếng chợt thẳng dậy, anh quay mặt về bàn ăn, cầm dao dĩa lên cười cười.
- Đây!! Tôi ăn!! Được chưa?!!
Cô quan sát cử chỉ của anh, định rằng sẽ làm anh thấy khó chịu như cảm giác của cô vừa rồi.
Ngược lại với Lạc An, Dương Dương ăn rất ngon miệng chẳng có chút gì gọi là khó chịu hay phiền phức như cô nghĩ cả.
Cái cách anh cầm dao dĩa trông cũng thật chuyên nghiệp và điệu nghệ, chẳng khác nào đang quay một đoạn quảng cáo cho món beefsteak này cả. Cứ mải nhìn mải nghĩ, từ lúc nào anh quay sang nhìn cô chằm chằm cô còn không biết.
Mỉm cười ngốc nghếch, Dương Dương ghé sát mặt vào gương mặt đang thờ thẫn của cô.
Giật mình, Lạc An trợn mắt lên, khẽ mím môi.
- Làm..làm gì vậy?
- Câu đó phải để tôi hỏi em thì đúng hơn! – Vẫn giữ nguyên tư thế đó, khuôn miệng phát ra cái âm thanh trầm thấp dịu dàng mà đầy mê hoặc.
Cô nuốt nước miếng quay mặt, tránh ánh mắt chọc ngoáy biểu cảm trên gương mặt cô của anh.
Lại cái nụ cười ngốc nghếch hiện lên trên đôi môi Dương Dương, cái nụ cười này lâu nay tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể trở lại.
Giờ đã 13 giờ 18 phút, ánh nắng của ban trưa đang lan tỏa trên nóc của chiếc Lamborghini Reventon nổi lên màu đen huyền bí sang trọng.
Chưa đầy chục phút, căn biệt thự đồ sộ nhà Lạc An đã hiện ra dần dần.
Vẫn theo thói quen cũ, cô chưa định hình được mình sẽ xuống thế nào thì Dương Dương đã xuống xe, nhanh chóng tiến về phía cửa xe của cô mở cửa xe. Hành động vừa mang ý chăm sóc, vừa dịu dàng và lịch thiệp.
Cảm giác như từ khi về nước đến giờ, Dương Dương hình như đã lột bỏ được cái vẻ trẻ con khoảng 70%
- Tôi vào nhà đây! – Bước khỏi xe, cô không quay đầu.
Bước đi được vài bước thì tốc độ của cô giảm từ từ, lạ nhỉ. Tại sao lại không có bất cứ biểu hiện nào, như mọi lần có lẽ đã thể hiện một cái gì đó với cô. Nhưng hôm nay thì không.
Sự tò mò lại vòng vây trong cô, không biết anh đã rời đi chưa? Hay vẫn đứng ở đó? Mà có lẽ rời đi rồi, bỏ cuộc hơi sớm thì phải. Thầm nghĩ vậy để trấn an bản thân nhưng ai biết được rằng đó lại là một liều thuốc độc khiến cô quay ngược người trở lại, đưa ánh bắn nhìn ra xa.
Quả nhiên, cái bóng dáng cao lớn vạm vỡ hơn nhiều người con trai ở lứa tuổi thiếu niên. Đứng ở đó, vẫn chưng ra cái vẻ dịu dàng hướng về cô, người hơi tựa vào xe. Dõi theo cô.
Đứng thần người nhìn anh vài giây, cô chớp mắt. Lần này thì trở hẳn vào trong nhà.
Người thiếu niên kia, đến giờ mỉm cười nhìn cô đã hoàn toàn vào nhà mới mở cửa xe phóng đi.
Cho đến giờ anh mới càng hiểu hơn về con người cô. Không chỉ khác biệt với cái sự phá cách và thông minh của mình, mà còn một sở thích có lẽ ít người mang giới nữ nào có đó là cảm giác chinh phục.
Thời gian anh theo đuổi cô mới chỉ vài 3 chục ngày, nhưng cái tính cách thì chẳng thể nhầm lẫn được đi đâu.
Quan Hiểu Đồng anh từng yêu, là cô ta với anh đã từng bên nhau từ thơ ấu không trách được chuyện phát sinh tình cảm. Ngoài cô ta, có thể nói rằng bất cứ người con gái nào chỉ cần được chút dịu dàng của anh đều muốn ngả ngớn vào cái vòng tay ấm áp kia nhưng biết đâu được chỉ là cái bẫy để bọn họ mất đi sự danh giá của mỗi một vị tiểu thư.
Nhưng, với Diệp Lạc An lại là một cảm giác khác. Chẳng những vì cô đặc biệt, mà cô còn khiến cho người ta có cảm giác chinh phục. Cô không muốn bị ép buộc, vậy anh sẽ không ép buộc. Cô muốn không bị động, anh sẽ chiều để cô là chủ động.
Chiếc xe ngược đường lao với tốc độ khá nhanh trên đường, xe vắng người thưa càng dễ tăng tốc.
Không nói gì, cánh tay vẫn trực bón cho cô mà không có ý chiều theo lời nói ban nãy cô đưa ra.
Biết cái tính cách của Dương Dương kể cả có ngồi đây mà bướng bỉnh chờ anh bỏ tay xuống thì có mà còn lâu. Thà cứ ngoan ngoãn chịu đựng sau đó tẩu thoát còn hơn.
Anh đương nhiên mãn nguyện, lùi xa cô một chút để cô tự ăn. Tay vẫn chống lên cằm nhìn người con gái trước mắt.
- Này!! Nhìn tôi như vậy sao ăn?! – Lạc An định cắm dĩa xuống bất ngờ quay ngoắt đầu nhìn Dương Dương.
- Việc của em, em làm! Việc tôi ngồi nhìn cứ mặc kệ tôi đi! – Gương mặt lười biếng đặt trên bàn tay to lớn chẳng chút chai sạn, ánh mắt vẫn đưa về cô chẳng định rời đi.
- Từ bao giờ việc của tôi lại là ăn cho anh xem??!! Nếu tiếp tục vậy tôi sẽ thất lễ bước ra khỏi đây.
Anh thấy gương mặt cô đã nghiêm túc trở lại, cái thân hình to lớn đang siêu vẹo lười biếng chợt thẳng dậy, anh quay mặt về bàn ăn, cầm dao dĩa lên cười cười.
- Đây!! Tôi ăn!! Được chưa?!!
Cô quan sát cử chỉ của anh, định rằng sẽ làm anh thấy khó chịu như cảm giác của cô vừa rồi.
Ngược lại với Lạc An, Dương Dương ăn rất ngon miệng chẳng có chút gì gọi là khó chịu hay phiền phức như cô nghĩ cả.
Cái cách anh cầm dao dĩa trông cũng thật chuyên nghiệp và điệu nghệ, chẳng khác nào đang quay một đoạn quảng cáo cho món beefsteak này cả. Cứ mải nhìn mải nghĩ, từ lúc nào anh quay sang nhìn cô chằm chằm cô còn không biết.
Mỉm cười ngốc nghếch, Dương Dương ghé sát mặt vào gương mặt đang thờ thẫn của cô.
Giật mình, Lạc An trợn mắt lên, khẽ mím môi.
- Làm..làm gì vậy?
- Câu đó phải để tôi hỏi em thì đúng hơn! – Vẫn giữ nguyên tư thế đó, khuôn miệng phát ra cái âm thanh trầm thấp dịu dàng mà đầy mê hoặc.
Cô nuốt nước miếng quay mặt, tránh ánh mắt chọc ngoáy biểu cảm trên gương mặt cô của anh.
Lại cái nụ cười ngốc nghếch hiện lên trên đôi môi Dương Dương, cái nụ cười này lâu nay tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể trở lại.
Giờ đã 13 giờ 18 phút, ánh nắng của ban trưa đang lan tỏa trên nóc của chiếc Lamborghini Reventon nổi lên màu đen huyền bí sang trọng.
Chưa đầy chục phút, căn biệt thự đồ sộ nhà Lạc An đã hiện ra dần dần.
Vẫn theo thói quen cũ, cô chưa định hình được mình sẽ xuống thế nào thì Dương Dương đã xuống xe, nhanh chóng tiến về phía cửa xe của cô mở cửa xe. Hành động vừa mang ý chăm sóc, vừa dịu dàng và lịch thiệp.
Cảm giác như từ khi về nước đến giờ, Dương Dương hình như đã lột bỏ được cái vẻ trẻ con khoảng 70%
- Tôi vào nhà đây! – Bước khỏi xe, cô không quay đầu.
Bước đi được vài bước thì tốc độ của cô giảm từ từ, lạ nhỉ. Tại sao lại không có bất cứ biểu hiện nào, như mọi lần có lẽ đã thể hiện một cái gì đó với cô. Nhưng hôm nay thì không.
Sự tò mò lại vòng vây trong cô, không biết anh đã rời đi chưa? Hay vẫn đứng ở đó? Mà có lẽ rời đi rồi, bỏ cuộc hơi sớm thì phải. Thầm nghĩ vậy để trấn an bản thân nhưng ai biết được rằng đó lại là một liều thuốc độc khiến cô quay ngược người trở lại, đưa ánh bắn nhìn ra xa.
Quả nhiên, cái bóng dáng cao lớn vạm vỡ hơn nhiều người con trai ở lứa tuổi thiếu niên. Đứng ở đó, vẫn chưng ra cái vẻ dịu dàng hướng về cô, người hơi tựa vào xe. Dõi theo cô.
Đứng thần người nhìn anh vài giây, cô chớp mắt. Lần này thì trở hẳn vào trong nhà.
Người thiếu niên kia, đến giờ mỉm cười nhìn cô đã hoàn toàn vào nhà mới mở cửa xe phóng đi.
Cho đến giờ anh mới càng hiểu hơn về con người cô. Không chỉ khác biệt với cái sự phá cách và thông minh của mình, mà còn một sở thích có lẽ ít người mang giới nữ nào có đó là cảm giác chinh phục.
Thời gian anh theo đuổi cô mới chỉ vài 3 chục ngày, nhưng cái tính cách thì chẳng thể nhầm lẫn được đi đâu.
Quan Hiểu Đồng anh từng yêu, là cô ta với anh đã từng bên nhau từ thơ ấu không trách được chuyện phát sinh tình cảm. Ngoài cô ta, có thể nói rằng bất cứ người con gái nào chỉ cần được chút dịu dàng của anh đều muốn ngả ngớn vào cái vòng tay ấm áp kia nhưng biết đâu được chỉ là cái bẫy để bọn họ mất đi sự danh giá của mỗi một vị tiểu thư.
Nhưng, với Diệp Lạc An lại là một cảm giác khác. Chẳng những vì cô đặc biệt, mà cô còn khiến cho người ta có cảm giác chinh phục. Cô không muốn bị ép buộc, vậy anh sẽ không ép buộc. Cô muốn không bị động, anh sẽ chiều để cô là chủ động.
Chiếc xe ngược đường lao với tốc độ khá nhanh trên đường, xe vắng người thưa càng dễ tăng tốc.