đây là ngoại truyện, bối cảnh cổ trang không hề liên quan tới bản đô thị của Yêu Anh Lau Bằng Nước Mắt. Nhưng xây dựng nhân vật chính là lấy nguồn cảm hứng từ câu chuyện giữa Lăng Hạo Vũ và Triệu Hiểu Vy. Chủ yếu kể về nàng hậu Đại Đông trải qua tình yêu với Lăng Tử hoàng đế đã từng sâu đậm đến thế nào.
Đại đông quốc năm thứ ,
Tiên hoàng đế Hạo Minh Hàng băng hà, truyền ngôi cho nhi tử là hoàng thế tử Diên Vũ. Đăng cơ hoàng vị, lấy hiệu là Lăng Tử. Cùng lúc nữ nhi của Lan Chương Dương tể tướng được tiên vương ban hôn sắc phong làm Minh Vân Chiêu hoàng hậu. Nàng tên thật là Lan Tự Vy, sau đổi lại hiệu là Hy Vy Tự hoàng hậu.
Cả thiên hạ đều biết, Chàng là vị hoàng đế vô cùng anh minh lỗi lạc, đánh trận dẹp giặc nơi sa trường một dặm quét sạch cả vạn quân. Tài mưu lược nhìn xa trông rộng. Trong mắt bách tính, Lăng Tử hoàng đế không những là một đấng quân vương đệ nhất thiên hạ mà còn là bậc kì tài, trị vì đất nước quốc thái dân an.
Còn nàng từ lâu đã được thiên hạ mệnh danh "mỹ nhân đẹp nhất Đại Đông", xuất thân lá ngọc cành vàng từ gia tộc quyền cao chức trọng, là nữ nhi cao quý của vị tể tướng đức độ có công lao lớn với triều đình, cầm kì thi hoạ nàng đều tinh thông. Ngay khi đăng cơ trở thành hoàng hậu, bách tính vui mừng ca tụng nàng là bậc mẫu nghi thiên hạ, tài sắc vẹn toàn và tin rằng nàng chắc chắn sẽ đảm đương được trọng trách cùng hoàng đế chăm lo cho con dân, duy trì sự thịnh uy của Đại đông quốc.
Nhưng tất cả liệu có đúng như những gì mà thiên hạ nghĩ về vị hoàng hậu hiền lương thục đức này?
Trong hậu cung ba ngàn giai lệ, các phi tần đấu đá lẫn nhau, tranh sủng hoàng đế là chuyện không thể tránh khỏi và vô cùng khốc liệt. Chỉ cần bất kể vị phi tần nào có được tình yêu của hoàng đế thì hà tất liền dễ dàng nhận được những ân sủng từ ngài.
Sau vẻ ngoài tựa thiên tiên giáng trần, kiều diễm như hoa xuân của nàng lại là một mặt đối lập hoàn toàn. Có lẽ bản chất thật sự ẩn giấu sâu bên trong nàng là một người tâm cơ đa kế, nham hiểm thâm độc giống như một con hồ ly gian xảo, biến hoá khôn lường.
Chuyện xấu trước giờ Hy Vy Tự hoàng hậu làm nhiều vô kể, cho dù trên người nàng có nhuốm bao nhiêu gió tanh mưa máu, nàng cũng phải tàn sát để đạt được mục đích riêng mình. Rốt cuộc điều gì có thể khiến một con người dịu dàng, tựa như tiên tử hiền lương lại có thể trở thành ác linh tàn bạo, đáng sợ đến vậy?
Trên đời này, tất cả đều khao khát sắc đẹp của nàng, địa vị của nàng. Vậy còn nàng thì khao khát thứ gì mà trở nên điên cuồng như hiện tại đây?
Như bao phi tần khác, thứ mà Tự Vy mong muốn có được nhất chính là trái tim của hoàng đế. Trong suốt năm qua, tuy nàng ở bên cạnh hoàng đế rất gần nhưng lại tưởng chừng như rất xa. Nàng và chàng được thiên hạ ngợi ca là một cặp trời ban, hai người thanh mai trúc mã nhân duyên định sẵn ắt hẳn dành cho nhau.
Ngoài cung còn đang xôn xao câu chuyện tình đáng ngưỡng mộ giữa hoàng đế và hoàng hậu Đại Đông, nhưng nào có ai biết rằng những lời đồn đại ấy hết thảy đều là hàm hồ, nực cười tới mức khiến nàng cảm thấy hổ thẹn thay cho chính mình.
Từ khi duyên mệnh gắn kết hai người họ, thuở bồng bột còn là những tiểu hài tử vô tư lự, vờn hoa bắt bướm trong vườn Thượng Uyển, nô đùa cùng nhau hết cả buổi chiều tà. Cho đến khi Tự Vy và Diên Vũ trưởng thành, chính thức bén phận phu thê. Cũng là lúc mối quan hệ giữa họ ngày càng trở nên xa cách lạ lùng.
Có lẽ chàng đã quên đi mất những ngày tháng tươi đẹp đó, quên để tranh đấu giành lấy hoàng quyền đầy rẫy những âm mưu chính trị và chính nàng cũng bị cuốn vào vòng xoáy khốc liệt ấy. Nhưng đối với Tự Vy, không một ngày nào là nàng hết yêu chàng sâu đậm. Tình yêu của nàng vẫn luôn da diết như vậy, chỉ có chàng là thực sự đổi thay.
Đáng tiếc, tình yêu của nàng lại bi thương ở một chỗ, yêu nhưng không dám bày tỏ, chỉ biết lặng lẽ chịu đựng đứng nhìn chàng ngày đêm lưu luyến vòng tay của vô số nữ nhân khác. Lòng Tự Vy quay cuồng mặc cho đau đớn kêu gào khiến trái tim nàng tan vỡ nhiều lần nhưng nàng vẫn nhất quyết vọng tưởng cuồng si, yêu Diên Vũ đến mất hết lí trí.
Tất cả những nữ nhân đã từng được thị tẩm hoàng đế hay bất kể là những kẻ dám bày tỏ tình ý với ngài. Tự Vy đều ra tay với họ bằng những thủ đoạn tàn ác nhất, dường như trên tay nàng đã nhuốm máu của hàng tá những nữ nhân xấu số vô tội.
Một khi những nữ nhân đó tiếp cận hoàng đế, có được sự sủng ái của chàng, nàng chắc chắn sẽ bằng mọi cách dụng mưu hãm hại, khiến họ khổ sở, sống không bằng chết, nhẹ thì phế bỏ tứ chi quẳng vào rừng sâu, tự sinh tự diệt. Còn nặng hơn thậm chí là gϊếŧ chết họ rồi đem xáƈ ŧɦịŧ vứt cho đồng loài dã thú trên núi gặm cắn tan nát. Từ đó, trong cung luôn có những câu chuyện quỷ dị truyền tai nhau về những hồn ma vất vưởng đã từng chết dưới tay Hy Tự Vy hoàng hậu.
Và nàng đơn giản suy nghĩ, chỉ cần diệt trừ hết đám nữ nhân quấn quít lấy chàng, chiếm hữu được tâm chàng, khiến họ biến mất vĩnh viễn thì nàng mới có thể lấy được sự chú ý của hoàng đế, muốn chàng để mắt đến mình. Vì điều nàng sợ nhất chính là một ngày nào đó Diên Vũ không cần nàng nữa, tàn nhẫn vứt bỏ nàng.
Nhưng dẫu cho Tự Vy có gây ra hàng loạt những chuyện xấu xa, tàn bạo thế nào, trấn động khắp chốn hậu cung ra sao thì chàng cũng không một lần tỏ ra giận dữ, càng không đứng ra trách phạt nàng nặng nhẹ, chàng cứ vậy chẳng hề bận tâm, tưởng chừng sự hiện diện của nàng trong lục cung như chưa hề tồn tại.
Chàng đối với nàng hoàn toàn là sự lãnh cảm, lời nói vô tình lan dần đến đầu môi.
Các phi tần và cung nữ ngày ngày sống trong lo sợ nhưng cũng không ngừng bày mưu tính kế đối phó, đấu đá hoàng hậu. Các triều thần hầu hết đều theo phe cánh của Lan Chương Dương tể tướng, hơn nữa nhà họ Lan lại luôn một mực trung thành và là cánh tay đắc lực, phục tùng các vị hoàng đế bao đời nay. Vì vậy, không một ai dám lên án những thị phi và hành vi đáng sợ của Hy Vy Tự hoàng hậu. Một phần họ cũng hiểu vì sao, hoàng đế không phân tư công minh vì nàng.
————————-
Dịp tuyển phi cho hoàng đế ở Đại Đông quốc cứ cách năm lại diễn ra một lần. Mỗi lần tuyển lại có cả trăm phi tần nhập cung. Các vị đại thần trong triều cũng vì mục đích gây dựng mối quan hệ tốt với hoàng tộc thì đều muốn nữ nhi của mình vào cung, chờ đợi thời cơ được hoàng đế sủng ái. Nhưng đối với năm nay thì lại có một chút thay đổi.
Như mọi lần, Các quan trong triều sau khi cung kính hành lễ với hoàng đế thì bắt đầu nghị sự.
- Bẩm hoàng thượng! Chuyện tuyển phi năm nay Bộ Lễ e là không thể giàn xếp ổn thoả vì các triều thần đang phải thi hành, phối hợp với hộ bộ giải quyết sự vụ ngân sách đã bị phản quân đánh cắp hồi quý ba. Chính sự nghiêm trọng mong bệ hạ thấu hiểu cho chúng thần!
- Xin bệ hạ thấu hiểu cho chúng thần!bg-ssp-{height:px}
Vị vua trẻ ngồi trên ngai vàng, tướng mạo anh tú, ngũ quan sắc nét, nghênh mặt ngẩng cao đầu quan sát tất cả các quần thần trên triều đang đồng thanh quỳ rạp xuống yết kiến. Khi nghĩ thấu được vấn đề hiện tại, hoàng đế cũng không vặn vẹo các quan như mọi lần, sở dĩ chỉ nói ra một điều là hiển nhiên. Từ con người ngài có thể thấy rõ khí phách của một đấng minh vương cao ngạo.
- Những năm qua, chẳng phải việc tuyển phi không phải do Minh Vân Hoàng thái hậu thì cũng sẽ là hoàng hậu đương triều đích thân tuyển chọn sao?
- Nếu đã vậy, chúng thần nghĩ việc tuyển phi năm nay nên để cho Hy Vy Tự hoàng hậu đảm đương. Hoàng hậu sắc nước hương trời, là mỹ nhân đệ nhất Đại Đông quốc, cầm kì thi hoạ vô cùng tài hoa, ắt hẳn là có thiên nhãn nhìn người. Tuyển chọn được những tú nữ có phẩm sắc và đức hạnh vẹn toàn nhất Đại Đông. Như vậy, để hoàng hậu làm gương cho thần chúng, phân minh rõ ràng mới khiến con dân bội phục! - Thượng thư Đề Chính Diệp liền đưa ra ý kiến khiến ai nấy trong Lại Bộ cũng đều tán thành xin tâu.
Ánh mắt của Hy Vy Tự hoàng hậu lạnh nhạt nhìn các vị quan thần ở dưới đang muốn phó thác trách nhiệm cho nàng, dáng vẻ nàng vẫn luôn kiêu ngạo như thế. Không một chút biểu cảm rõ ràng nào trên gương mặt kiều diễm ấy. Người khác thật khó có thể đoán được tâm tư nàng.
Lúc này, hoàng đế mới đưa mắt nhìn sang hoàng hậu đang ngồi bên cạnh mình rồi hỏi một câu.
- Hoàng hậu nàng có muốn làm chuyện này chứ?
Hy Vy Tự hoàng hậu im lặng một hồi, đối mặt với hoàng đế và các vị quan thần trước mắt, nàng thật khó lòng có thể trốn tránh trách nhiệm.
- Hôn sự của bệ hạ liên quan tới vận mệnh của đất nước, ảnh hưởng tới giang sơn xã tắc của bách tính. Thần thϊếp đồng lòng cùng ngài, tại sao lại có thể từ chối chuyện trọng đại như vậy cho được? - Nàng mỉm cười đoan trang, khôn khéo trả lời.
Nghe nàng nói, dường như cũng không còn sự vụ nào cần giải quyết. Hoàng đế cũng không muốn tiếp tục nghị sự trên triều, lập tức đưa ra thánh chỉ.
- Được, vậy việc tuyển phi ta sẽ để cho hoàng hậu toàn quyền quyết định. Bãi triều!
—————————
Ngày hè, tiết trời nóng bức và nắng chói chang chiếu xuyên qua từng tán lá cây xanh rợp bóng. Tiếng chim hót ríu rít trước thềm Thiền Ninh cung mang tới âm thanh sống động, vô cùng vui tai. Tự Vy thả hồn ngồi bên cửa sổ, tay cầm quạt phe phẩy xua tan đi cái nóng mùa hè. Trên người nàng là xiêm y mỏng manh, càng tôn lên dáng vẻ yêu kiều, mị hoặc như tiên tử mỹ lệ.
Tự Vy chỉ vừa mới trầm ngâm trong suy tư mơ hồ thì thấy một cung nữ với vẻ vội vã chạy về phía nàng, vô tình phá tan đi bầu không khí tĩnh mịch trong tẩm cung.
- Hoàng hậu nương nương! Nương nương!
- Á Nhi, ngươi làm gì mà cứ hớt ha hớt hải như vậy? - Tự Vy chống tay lên cằm, đợi cho cung nữ đó hồi sức thở đều, tiếp tục nghe nàng ta nói.
- Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nghe được hôm qua Kiều quý phi mang tới một cung nữ tên là Trúc Lam đem tới tặng cho cung Long Thiện, lí do là ở cung Long thiện đang thiếu hạ nhân nên Kiều phi liền đưa nô tỳ đó tới để hầu hạ hoàng thượng.
Sau khi nghe được điều này, Tự Vy dường như không tỏ ra tức giận như trước kia thay vào đó là gương mặt hết sức bình thản, nàng động khoé môi xinh đẹp cười nhẹ một tiếng.
- Kiều quý phi? Nàng ta như vậy là đang muốn chọc giận bổn cung sao? Cũng lớn mật thật đấy.
- Nương nương, Kiều quý phi lâu nay luôn ngấm ngầm tranh đấu với người. Chẳng qua là trước giờ nương nương đã quá nhân từ với nàng ta cho nên Kiều quý phi đó mới được nước làm tới đấy ạ.
- Hay là, để Kiều quý phi phải kinh sợ nhân cơ hội này nương nương có muốn bắt nô tỳ Trúc Lam đó qua đây rồi dạy dỗ ả không? Xem như là một màn cảnh cáo Kiều quý phi đó với lại...
- Bỏ đi. Từ giờ ta không muốn trên người ta lại dính loại máu tanh bẩn của những tiện tỳ đó nữa.
Tự Vy tỏ vẻ chán chường, nàng tựa người bên ô cửa, đôi mắt xinh đẹp hướng nhìn phong cảnh rực rỡ bên ngoài. Bấy giờ nàng mới thấy được vẻ đẹp của Thiền Ninh cung chói lọi tới mức nào. Chỉ là trước đây nàng ngày ngày ngồi trong đây tính kế đấu đá với những phi tần khác, tìm mọi cách để có được tình yêu của hoàng đế nên mới không quan tâm gì tới việc hưởng lạc lại thoải mái và an yên tới vậy.
Nếu là hoàng hậu của ngày trước nàng chắc chắn sẽ máu huyết sục sôi, trăm mưu ngàn kế nghĩ cách trừ khử đám nữ nhân khiến nàng không vừa mắt, vậy mà giờ hoàng hậu lại tỏ ra thờ ơ như thế. Quả thật quá sức kì quái!
- Nương nương, người dạo này lạ lắm! cứ như thể biến thành một người khác vậy, đã thế người còn muốn tuyển phi cho hoàng đế bệ hạ, lẽ nào nương nương đã sớm có mưu tính nào rồi chăng? - Á Nhi cảm thấy có gì đó không đúng, nàng ta chau mày khó hiểu bèn hỏi.
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Bệ hạ đã ban thánh chỉ, thân là bậc mẫu nghi thiên hạ, ngươi nói xem ta sao có thể không làm tròn trách nhiệm cho được.
- Nhưng mà nương nương... người trước giờ chẳng phải là rất ghét có thêm nữ nhân vào cung hay sao? Nghĩ lại, chuyện này sao có thể để cho nương nương làm, bệ hạ đúng thật là quá đáng! Bệ hạ đã không hiểu được tâm ý của nương nương, đã vậy còn...
- Đủ rồi! Ta cấm ngươi nói thêm những lời vô nghĩa. - trên gương mặt thanh nhã của Tự Vy tỏ rõ tức giận, nàng ném thẳng chiếc quạt lụa đang cầm trên tay xuống đất, rồi to tiếng quát mắng cung nữ trước mắt.
- Á Nhi, sau này ngươi cũng không cần phải nghe ngóng hay báo cho ta bất kể chuyện gì liên quan tới bệ hạ. Ta từ nay không muốn quan tâm chàng ấy nữa!