Khi người ta trẻ, người ta nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ một cuộc tình. Vì người ta nghĩ rằng hạnh phúc, những điều mới mẻ sẽ đến trong tương lai. Nhưng người ta đâu biết rằng, những gì ta mong muốn và cần nhất chỉ đến một lần trong đời. – Trịnh Công Sơn –.
Chiều tối hôm sau, Dương nghe thấy bên ngoài phòng khách có tiếng nói chuyện thì ngáp một cái rồi ngồi dậy. Cô đi vệ sinh cá nhân, chỉnh trang lại trang phục rồi ra ngoài.
Dù sao thì bạn Vũ cũng toàn nhân vật tầm cỡ, cô không thể để bộ dạng dọa ma này mà ra ngoài được. Nhưng khi cô ra tới nơi thì lại thấy mọi người đang khênh lỉnh kỉnh toàn hành lí. Hỏi Vũ cô mới biết hôm nay Hải Quân và mẹ anh bắt đầu dọn lên đây. Cô còn nghe nói bệnh tim của Hải Quân đã phần nào ổn định, tuy vẫn cần dựa dẫm vào thuốc, nhưng khả năng tử vong không còn nhiều nữa. Thấy cô mẹ anh niềm nở:
- Dương! Cháu vẫn còn ở đây sao? Ta còn tưởng cháu bị thằng con xấu tính của ta dọa chạy mất rồi chứ? Lại đây, ta có thứ này cho con.
Cô cười gượng rồi chạy lại gần, quả thực hình như Vũ có lối tư duy rất giống mẹ, mà đầu óc bình thường của cô thì chẳng thể theo nổi rồi. Mẹ anh ngồi xuống ghế rồi lấy một hộp giấy đưa cho cô, bà nói:
- Dương, tuy là con trai ta bây giờ rất nhiều tiền, nhưng đây là món quà ta tặng con bằng tiền của mình. Con đừng chê nhé. Ta luôn muốn có một đứa con như con.
Dương nói cảm ơn rồi mở hộp giấy. Bên trong là một đôi giày búp bê màu trắng rất đẹp. Cô cười rạng rỡ nói:
- Rất đẹp ạ. Cháu rất thích.
- Vậy là tốt rồi, mau đưa hành lí của ta và Hải Quân về phòng. Ta già rồi, tốt nhất là nên có phòng riêng. Con và Vũ dọn về cùng phòng đi. Ta cũng không phải bà già cổ hủ.
Dương tay ôm giày mà đứng bất động. Thế này là sao? Cô nhìn sang Vũ thì thấy anh chỉ nhún vai một cái rồi lấy hành lí của bà đưa vào phòng cô. Dương nhìn … trần nhà mà nghẹn. Không phải mẹ anh tưởng rằng cô và anh đã làm mấy cái chuyện đó, vì ngại nên không muốn bộc lộ ra ngoài chứ? Lối tư duy của gia đình này kiểu gì vậy? Khi Dương còn đang rầu rĩ thì Vũ đã mang đồ của cô lên phòng. Khóe miệng anh nở một nụ cười, gương mặt tỏ rõ niềm vui. Rõ ràng là rất mờ ám.
Sau khi bừng tỉnh, cô chạy theo Vũ lên phòng. Vừa mở cửa ra cô đã va phải anh, Vũ thuận thế kéo cô vào lòng. Anh ghé tai cô nói nhỏ:
- Em không cần phải dọn ra ngoài nữa đâu.
Anh nói rồi buông cô ra rồi đi ra ngoài. Cô đi vào phòng, nằm xuống giường một lát mới hiểu ý anh. Có lẽ anh còn sợ cô vẫn ngại. Bây giờ có Mẹ anh và Hải Quân rồi, cô có thể thoải mái ở trong nhà anh.
Nhưng khoan, ở cái kiểu gì thế này, cô nam quả nữ ở trong cùng phòng. Dù là Vũ không phải một con sói háo sắc, nhưng đàn ông là loài động vật nghĩ bằng nửa thân dưới, cô có thể không đề phòng sao? Mà thôi, chuyện tới đâu hay tới đó, cô còn có võ hộ thân mà. Dương nghĩ một lát rồi đem cất đồ của cô vào phòng.
Sau khi đã thu dọn xong, cô xuống dưới nhà thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Gì chứ? Riêng ăn cô chưa bao giờ từ chối. Vậy là cô nhảy chân sáo vào nhà bếp. Mẹ anh đang nấu ăn thấy cô con dâu tương lai vào thì cười niềm nở. Dương tinh nghịch lấy tay ăn vụng một miếng thịt nên bị Mẹ anh lấy thìa cốc cho một cái. Cô nhăn mặt ôm chán nói:
- Đau đó bác. Món ăn bác làm ngon thật đấy.
- Còn biết đau sao? Dương này, Vũ cũng là một chàng trai bình thường thôi. Vì bác và gia đình này mà nó thiệt thòi quá. May mà có cháu, cháu cố gắng nhé. Tính nó hơi ngang bướng một chút?
Mẹ anh đang nói chuyện gì thế nhỉ? Cô nghe từ nãy tới giờ mà còn chẳng hiểu. Trong khi Dương còn mơ mơ màng màng thì Mẹ anh đã nói:
- Dương. Con ra siêu thị gần nhà mua cho bác ít thịt và đồ uống nhẹ được không? Ta muốn làm món thịt hầm. Đi nhanh nhé.
Dương đành gật đầu đồng ý rồi vội vàng đi ngay. Đối chọi với lối tư duy của gia đình này, cô chỉ còn nước thua cuộc. Sau khi vào siêu thị và chọn được loại thịt và đồ uống thích hợp, cô tung tăng ra về. Đi được một đoạn, cô nhận thấy có người đang theo sau mình.
Cùng lúc đó, Vũ đang ngồi xem TV ở ngoài phòng khách thì nghe tiếng Mẹ anh than vãn:
- Sao giờ này con bé vẫn chưa về chứ? Vũ, con mau đi tìm đi.
- Cô ấy có võ hộ thân mà, ai dám động tới chứ?
- Dù sao nó cũng là một đứa con gái. Con không biết thôi, khi chuyển tới đây, mẹ có thấy mấy người rất kì cục, giống như mấy tên biến thái vậy. Con mau đi đi.
Vũ nghe tới đó thì lo lắng tột cùng. Cô tuy có võ hộ thân, hàng ngày cũng tính tình ương bướng, nhưng anh biết, khi gặp chuyện cô lại chẳng thể nào tự giải quyết ổn thỏa. Nếu họa chăng có gặp tên biến thái thật, có khi cô còn tưởng người ta là ăn mày rồi thương tình giúp đỡ. Nghĩ tới đó anh vội vàng chạy ra ngoài tìm cô.
Dương sợ hãi. Lại có chuyện gì nữa đây. Trời thì tối như vậy, hơn nữa đây là khu nhà giàu nên đường thường rất vắng vẻ. Nếu xảy ra chuyện gì, cô biết kêu ai? Nghĩ vậy cô rảo bước nhanh hơn. Nhưng kì lạ, cô đi nhanh người đó cũng đi nhanh, cô đi chậm người đó cũng đi chậm. Cuống quá cô ù chạy. Vậy là cô và người đó rượt mất mấy con phố. Bỗng người đó nhảy lên trước mặt cô nói:
- Dừng lại. Đừng có chạy nữa.
Dương thở dốc nhìn người trước mặt. Ông ta có nước da ngăm ngăm, tóc bù xù. Và đặc biệt trời nắng như vậy mà còn mặc áo khoác, biến thái hơn là ngoài chiếc áo khoác ấy, ông ta chẳng mặc gì. Đích thị đây là thể loại biến thái chuyên đi “khoe của” hại đời các nữ sinh. Cô run run hỏi:
- Ông là ai? Sao lại chặn đường tôi?
- Cô chạy nhanh thật đấy? Tôi chỉ cần cô nhìn một chút thôi.
- Gì … gì … nhìn gì chứ?
Ông ta không đáp lại, chỉ trực cởi chiếc áo khoác. Cô nhắm tịt mắt lại hét lớn:
- Dừng lại. Tôi mà nhắm mắt là chẳng nhìn thấy gì đâu.
Dương nói rồi định bụng quay lại chạy tiếp. Nhưng khi vừa chạy được vài bước, chiếc giày bên trái cô bị tuột ra. Cô giật mình quay lại thì thấy hắn đang đứng gần chiếc giày.
- Khoan đã, đó là giày của tôi mà. Chú không đi được đâu.
Ông ta không thèm để tâm tới lời cô nói mà nhảy tới nhặt chiếc giày, cô cũng bổ tới nhưng chậm hơn một chút. Cô nói:
- Chú trả lại tôi đi.
- Chỉ cần cô nhìn một chút, tôi sẽ trả lại. Nhớ đừng có nhắm mắt đấy.
Dương thở hắt một cái rồi mở mắt nhìn chằm chằm. Ông ta cởi từng chiếc cúc trên áo khoác rồi mở toang. Cùng lúc đó, một bàn tay đưa lại bịt mắt cô, đồng thời xoay người cô. Cô mở mắt ra, nhìn lên trên. Ra là Vũ, cô mừng rỡ nói:
- Sao cậu lại ở đây?
Ông chú biến thái kia thấy có người tới thì liền cụp đuôi chạy mất. Vũ chưa kịp trả lời câu hỏi của cô mà đã chạy theo ông ta.
Với người đã từng vô địch tám trăm mét xuất sắc như anh, đuổi kịp ông ta không phải một việc khó. Anh tóm vai ông ta. Do lực hơi mạnh nên ông ta bị ngã. Anh chống tay xuống đầu gối vừa thở vừa nói:
- Ông không thể đi như thế được.
- Xin cậu tha cho tôi, tôi mới làm nghề này thôi.
Anh không đáp lại mà đưa tay giựt lấy chiếc giày trong túi áo khoác. Anh nói:
- Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy ông lởn vởn ở khu này nữa.
Anh đợi ông ta chạy xa rồi quay lại chỗ cô. Dương chưa nói được gì đã bị anh mắng té tát:
- Đầu óc em làm bằng gạch hả? Sao thấy nguy hiểm mà không chạy đi chứ?
- Nhưng đó là đôi giày mẹ cậu tặng mà. Tôi mới đi thôi.
- Em đích thực là heo, sao ngốc thế chứ ….
Anh chưa nói hết câu thì Dương đã lao vào ôm anh. Vũ thực sự bất ngờ. Và anh còn bất ngờ hơn khi nghe cô nói:
- Chúng ta kết hôn đi.
Trong những giờ phút ấy, đột nhiên Dương hiểu ra mọi chuyện chẳng còn gì quan trọng. Nếu đã yêu, tại sao cô phải chốn tránh tình cảm của mình.
Bảy năm trước, anh du học rồi biệt tích, nhưng chẳng phải bây giờ anh đã trở về bên cô rồi sao? Cô tin tình yêu của cô sẽ khiến hai người mãi mãi chẳng thể dời xa. Vũ đưa tay ôm lấy tiểu mỹ nhân trước mặt. Anh nâng cằm cô lên rồi đặt lên đó một nụ hôn mãnh liệt. Một lúc lâu sau, anh buông cô ra rồi nói:
- Được, chỉ cần em chịu trách nhiệm với anh.
***.
Vũ và Dương nắm tay nhau cùng về. Về tới nhà Mẹ anh đã sốt sắng hỏi han:
- Dương, con không sao chứ? Ta lo quá.
- Dạ không sao ạ?
Vũ định bụng lên phòng, nhưng nhìn thấy cô và mẹ, anh lại muốn đẩy nhanh tiến độ hơn chút nữa. Dù gì đây cũng chẳng phải là anh khai pháo, anh chỉ thêm chút dầu thôi Vũ quay lại, ngồi vào ghế sofa rồi kéo Dương xuống bên cạnh. Hải Quân ngửi thấy mùi kịch hay bèn xán lại gần. Anh nói:
- Mọi người, con sẽ kết hôn với Dương.
Cô đỏ mặt cúi đầu. Hải Quân và Mẹ anh thì ngạc nhiên tột độ. Nhưng chỉ vài phút sau, sự ngạc nhiên ấy trở thành niềm vui cùng sự sung sướng. Mẹ anh ôm cô nói:
- Cuối cùng con cũng trở thành con của ta rồi. Nếu sau này thẳng quỷ kia có gì bắt nạt con, cứ nói với ta.
Dương chỉ còn biết cười trừ. Vũ giả vờ ho rồi lôi cô ra khỏi vòng tay âu yếm của Mẹ anh:
- Mẹ, bọn con cần đi tắm.
Ây da, cái này rất mờ ám nha. Nghe như hai người tắm chung. Nghĩ vậy cô càng đỏ mặt hơn. Buổi tối ấy kết thúc trong sự vui vẻ của mỗi người.
Tuy nhiên, sau khi về phòng, Dương lại không dám ở gần chiếc giường. Tuy là cô và anh đã xác định cả rồi, nhưng cô cũng chẳng thể ngủ chung giường cùng anh được.
Thấy cô đứng ngoài ban công mãi, anh bước ra, ôm cô từ sau lưng rồi thì thầm:
- Vợ, em sao thế?
- Chúng ta nhất thiết phải ngủ chung sao?
Ra là chuyện này. Anh cười rồi dẫn cô vào phòng. Anh nói:
- Em ngủ trên giường đi. Anh sẽ ngủ ở đây.
Anh nói rồi chỉ tay vào chiếc tủ đựng quần áo rồi nói. Cô ngạc nhiên không nói nên lời. Không lẽ anh định chui vào đó ngủ sao?
Tuy là nó cũng lớn, nhưng như thế sẽ rất ngột ngạt, cô có thể chia cho anh nửa chiếc giường mà, chỉ cần … không có màn vận động kịch liệt là được.
Nhìn vẻ mặt cô, anh như hiểu ra mọi ý nghĩ. Ý cười trên mặt lại càng sâu hơn. Anh tiến lại chiếc tủ, mở ra hai ngăn cạnh cửa sổ rồi lật ra một chiếc giường gọn gàng. Cô lại càng ngạc nhiên hơn. Đúng là nhà thông minh có khác. Vậy là Hoàng Dương đã yên tâm chiếm đoạt giường của ai đó và ngủ không biết trời đất rồi phải không?
Trải qua trăm bề cơ cực, cuối cùng chỉ mong đạt được hai từ VIÊN MÃN.
Một tháng trôi qua thực nhanh. Đám cưới của cô và anh được ấn định vào cuối tuần nên bây giờ cô và anh phải làm những việc mà các cặp đôi trước khi cưới làm với nhau. Nào là chụp ảnh cưới, thử váy cưới … Nhưng thứ khiến cô khó chịu nhất là anh chẳng có chút hào hứng nào của một chú rể.
Đầu tiên là khi đi thử váy cưới. Dương mải mê thử hết bộ này đến bộ khác, còn anh thì chẳng những không động viên vợ lấy một câu mà còn nhiệt tình chê bai. Cả buổi sáng, cô và anh đã đi đến mười ba tiệm váy cưới mà chưa chọn được một bộ ưng ý. Thừa nhận rằng người đề nghị kết hôn trước là cô, nhưng cô có phải loại sứt môi lồi rốn, trán rô mắt híp gì gì đâu mà anh cần tỏ thái độ đó chứ. Nhưng khi nghĩ là hai người cũng sắp thành vợ chồng, dù gì cũng cần nhẫn nhịn nhau nên cô nhẹ nhàng nói:
- Vũ, anh thấy không muốn thử váy trước thì chúng ta đi chụp ảnh nhé. Dù gì cũng cần có một album phải không?
- Anh không thích bị người khác điều khiển. Nghẹo sang bên phải một chút, cười đi, … Bắt anh làm mấy cái chuyện buồn cười ấy anh không làm đâu, em đi mà chụp.
Đến lúc này thì cô chẳng thể nhịn thêm được nữa. Cô hét lớn:
- Này, Trần Hàn Vũ, rốt cuộc là bây giờ anh có muốn cưới nữa không hả?
Thấy cô vợ xinh đẹp bên cạnh đã sắp hóa hổ, người đi đường thì ngày càng hiếu kỳ, anh đành hạ giọng:
- Em làm gì vậy chứ? Đang ở ngoài đường đấy, mọi người đều nhìn mình kìa, thật là xấu hổ quá đi.
- Em mới là người xấu hổ. Dù sao cũng ra đây rồi, anh không chiều em được một chút sao?
- Dương, em đến đây cùng anh một chuyến nhé.
Chiếc xe của Vũ đỗ trước một cửa hàng thời trang nổi tiếng. Theo cô biết thì NTK này chỉ nhận thiết kế riêng cho giới quý tộc giàu có, do đó giá của các bộ quần áo hay váy… đều là những cái giá trên trời, một nhân viên quèn ngưỡng như cô đừng có mơ được vào trong shop chứ chưa nói đến mua được một bộ quần áo mà mặc. Thật là được mở rộng tầm mắt a!~~~.
Trong lúc cô vẫn đang còn lơ ngơ như bò đeo nơ ở ngoài cửa hiệu mà trầm trồ, mà suýt xoa thì đã có một cánh tay vững trãi kéo cô vào trong cửa hàng.
- Kính chào quý khách! – Hai nhân viên trong cửa hàng đon đả.
“Oa! Nhân viên trong shop cũng thật xinh đẹp a!~~~ Ăn mặc cũng cực kì có gu và sành điệu nữa. Thật ngưỡng mộ” Dương vừa nhìn hai cô nhân viên kia vừa tâm đắc. Trong lúc đó cô có nghe loáng thoáng Vũ nói với một nhân viên.
- Nhà thiết kế Alie đâu? Tôi có hẹn với cô ấy.
- Quý khách hỏi bà chủ chúng tôi có chuyện gì ạ? – Nhân viên A lên tiếng.
Vũ đang định nói thì vị nhân viên B lại lên tiếng.
- Dạ quý khách có phải Tổng Giám Đốc Trần bên ICT không ạ?
- Đúng vậy!
- Vậy xin quý khách chờ trong giây lát, tôi sẽ đi gọi bà ấy ngay, bà ấy có dặn tôi khi nào tiên sinh tới thì phải lập tức báo cáo.
- Thật hả mày? – vị nhân viên A há hốc mồm hỏi lại rồi rối rít nói - Xin lỗi quý khách! Do tôi không nhớ.
- Không có gì! – Vũ điềm nhiên nói.
Vị nhân viên B kia nhanh chóng chạy đi tìm bà chủ. Vũ lúc này mới nhận ra vẻ khác thường của Dương.
- Dương! Em làm gì vậy.
Nhìn vẻ tò mò của Dương khi cứ lần lượt sờ vào từng bộ quần áo trong shop, Vũ không kìm được mà chạy tới kéo tay cô tới bộ ghế sofa.
- Em có ngồi yên không? Thật mất lịch sự.
Vũ vừa nói vừa ấn cô ngồi xuống ghế. Vị nhân viên A kia chứng kiến hết mọi chuyện nên phải bụm miệng để đỡ phát ra tiếng cười gây ảnh hưởng. Dương phẫn nộ đáp:
- Anh dám … Mà anh đưa em tới đây làm gì.
- Thực ra anh đã đặt may một bộ váy cưới cho riêng em ở đây, hôm nay tới hẹn lấy.
Cô định hỏi thêm Vũ vài thứ thì bên trong phát ra tiếng động. Một người phụ nữ trung niên với lối ăn mặc sang trọng đi xuống. Đây chính là NTK Alie. Nhìn thấy anh, bà niềm nở:
- A! Tổng Giám Đốc Trần! Lâu rồi không gặp.
Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi ôm hôn bà Alie theo thể thức của người nước ngoài. Dương vốn là loại con gái cổ hủ nhất trong những người con gái theo phong cách Á Đông nên nhìn thấy cảnh này thật sự chẳng vừa mắt chút nào. Cô giả vờ ho: Khụ khụ khụ . . . Bà Alie dời ánh mắt từ Vũ sang phía cô nói:
- Tiểu thư đây là . . . .
- Là người mà tôi đã kể với bà đó.
- Ồ! Thật vinh hạnh quá. – Bà Alie nói rồi dang tay tỏ vẻ muốn ôm cô.
Dương chẳng hiểu mô tê gốc tích gì nhưng cũng dang vòng tay ra để đón nhận cái ôm đó. Có lẽ nụ cười và gương mặt của bà Alie quá phúc hậu. Nó khiến cô nhớ tới người mẹ họ Nguyễn của mình. Lần này đến lượt Vũ lên tiếng.
- Bà Alie! Chuyện lần trước tôi nói với bà tới đâu rồi?
Bà Alie buông Dương ra và quay sang nói chuyện với Vũ.
- Việc cậu nói tôi đã làm xong rồi. Hôm nay chẳng phải tới hẹn lấy hàng sao? Tôi sao có thể trễ hẹn được.
- Thế thì tối quá – Vũ phấn khởi.
Bà Alie quay sang vị nhân viên B nói.
- Cô đi lấy mẫu thiết kế tôi đặt riêng trong tủ ra đây!
Cô nhân viên đáp lại cung kính rồi vào bên trong lấy ra một bộ váy cưới hết sức trang trọng và quyến rũ. Nó khiến Dương hóa thạch tại chỗ.
- Có nhân viên trang điểm chứ?
- Dạ có ạ!
- Vậy hãy mau làm cho cô ấy đi!
Dương chưa trở lại trạng thái bình thường thì đã bị hai nhân viên kia kéo tuột tới một phòng kín. Bên trong căn phòng chứa đầy dụng cụ trang điểm. Vậy là Dương lại sa vào vòng tay của những vũ khí mang tên “trang điểm” và “làm tóc”. Sau khoảng 2 tiếng chờ đợi, Dương bước ra ngoài trước con mắt ngạc nhiên của nhiều người.
Bộ váy là một chiếc váy xòe tròn với những chi tiết đính ren nổi 3D tinh tế, cầu kỳ, nhẹ nhàng và thanh thoát hơn với dáng vai trần.
Chiếc váy vẫn giữ nguyên thân váy kiểu truyền thống nhưng các nhà thiết kế tạo phong cách hiện đại cho váy bằng phần vai cắt đến hơn xương quai xanh một chút.
Phong cách này khoe nét đẹp bờ vai, nét nữ tính, lãng mạn và gợi cảm đồng thời tạo sự thu hút với vòng một cho người mặc. Phần eo váy bó sát cơ thể có điểm nhấn được tạo bởi hoa văn bằng đá quý gắn vào. Phần chân của váy có hai lớp. Lớp trong là vải ren trắng tinh tế, lớp ngoài là vải voan mềm mại.
Vai trần gợi cảm, làn da trắng, cách trang điểm nhẹ nhàng, chân thon . . . Chiếc váy kết hợp với đôi giày cao gót màu ngà, bó hoa hồng trắng, mái tóc được vuốt lên cao, phần đuôi được đặt lệch sang một bên, uốn xoăn nhẹ và đôi khuyên tai kim cương dài màu trắng đã làm nổi bật lên vẻ đẹp ngọt ngào mà đầy quyến rũ của cô.
Trái tim Trần Hàn Vũ bất chợt rung rinh. Nhưng khi thấy vẻ mặt nhăn nhó cùng hai cánh tay đang ra sức che ngực với kéo váy của cô, lông mày Vũ nhíu lại. Anh đứng dậy, đi về phía cô rồi giật cánh tay đang che ngực của cô ra.
- Nhỏ như vầy, có gì đâu mà che.
Vũ nói rồi nhanh tay kéo Dương ra ngoài. Sau đi Dương đã yên vị trong xe, anh hỏi cô:
- Giờ chúng ta đi đâu?
- Chẳng phải em muốn có một album ảnh cưới sao?
Dương nói rồi phóng vụt đi. Chiếc xe dừng trước địa điểm chụp ảnh. Nơi đây là một đồng cỏ xanh bát ngát, bên trong còn có rừng thông lá đỏ, vừa cổ điển, vừa hiện đại.
Dương, Vũ cùng thợ chụp ảnh vất vả cả buổi mà vẫn chưa chụp được những bức ảnh ưng ý. Thợ chụp ảnh quyết định di chuyển địa điểm chụp vào sâu trong rừng.
Dương phải đi giày cao gót leo núi nên đã vô tình trật chân. Vũ nhăn mặt bế cô vào chiếc ghế bên cạnh đường mòn. Anh đặt cô xuống ghế, tháo giày trên chân cô, gương mặt lộ rõ sự lo lắng. Dương thấy vậy thì mỉm cười hạnh phúc. Thợ chụp ảnh lợi dụng cơ hội chụp luôn một bức tuyệt tác. Bức ấy chính thức trở thành ảnh treo trong đám cưới của hai người.
***.
Trước đám cưới. Gia trang họ Đỗ. Đỗ bố ngồi một mình trong vườn. Đôi lông mày nhíu lại, bàn tay đặt trước miệng, có lẽ ông đang suy tư chuyện gì đó. Lê Hân thấy vậy bèn tiến tới hỏi:
- Anh vẫn chưa nghỉ sao?
Đỗ bố thấy vợ mình ra ngoài thì chỉnh lại tư thế ngồi. Dù gì bà cũng là vợ của ông ngần ấy năm, chồng mình nghĩ sao, chẳng lẽ bà không biết. Bà mạo muội:
- Sao thế? Có phải anh lại nghĩ tới chuyện của Dương không? Dù gì cũng ở cùng nhà rồi, cứ cưới đi, người đời đỡ bàn tán.
- Ừ, anh biết rồi, chỉ là, anh không biết phải làm sao.
- Có chuyện gì mà không biết chứ, Dương nó cũng lớn rồi, ai làm cho nó hạnh phúc chẳng có lẽ nó lại không hiểu sao?
- Anh cả nghĩ quá rồi.
Ông cười rồi nắm lấy bàn tay vợ mình. Hai người nhìn nhau rồi mỉm cười hạnh phúc. Trong phòng, sau khi cười đùa một hồi, Đỗ Quyên nói:
- Hai người nhanh thật đấy. Có phải có chuyện gì gì đó rồi không?
Dương nghe chị mình nói vậy thì trợn mắt thanh minh:
- Này, gì chứ, làm gì có chuyện gì. Tuy có hơi đột ngột, nhưng em tuyệt đối không phải bác sĩ bảo cưới nha.
Cô em này của cô đúng thật là. Cô chỉ mới nói như vậy, nó đã đỏ hết mặt rồi. Đỗ Quyên cười nói:
- Em hạnh phúc chứ?
- Tất nhiên rồi, dù sau này có chuyện gì, em sẽ không hối hận.
- Được. Chị sẽ nhớ câu nói này của em. À, chị có quà cưới cho em này. Rất đặc biệt.
Cô nói rồi nháy mắt đầy nguy hiểm. Dương háo hức mở quà. Bên trong hộp là một bộ nội y ren màu đỏ và một lọ nước hoa. Mấy thứ ám muội này … thật khiến người ta phải tưởng tượng. Cô đỏ mặt nói:
- Này, chị sao lại tặng mấy thứ này chứ.
- Con bé ngốc này, trong đêm tân hôn, đồ ngủ và nước hoa rất quan trọng đấy. Phải biết cách mà quyến rũ chồng chứ.
Đỗ Quyên cốc vào đầu cô rồi nói. Dương xấu hổ nên lấy gối quăng vào người Quyên. Hai người quăng qua quăng lại một hồi, lông vũ bay trắng nền nhà.
Cùng lúc đó, Trần Hàn Vũ đang xem TV thì Quân tắt rụp rồi đứng trước mặt nói:
- Anh, anh sắp cưới chị Dương rồi nhỉ?
- Ừ, em không thích sao?
- Ngoài việc chị ấy hơi ngốc thì em tán thành đó, tuy là em trai nhưng em cũng phải nói thẳng nhé, tính cách của anh thực sự chẳng có ai chịu nổi. Có lẽ chỉ có chị ấy mới hợp với anh. Dù sao thì hồi trước, anh từng sàm sỡ chị ấy rồi mà….
Vũ nghe tới đó thì đen mặt nói:
- Em nói gì vậy.
- Anh trai, đừng vờ vịt nữa. Chẳng phải hồi nhỏ, khi chị ấy sang nhà mình chơi và ngủ lại, anh đã lựa lúc nửa đêm rồi hôn trộm người ta còn gì.
Hải Quân mới nói được nửa câu thì đã bị Vũ nhảy tới bịt miệng. Anh dặn Hải Quân một thôi một hồi rồi xấu hổ lên phòng. Thằng em này, thì ra hôm đó đã dám theo dõi anh. Chuyện này nếu để cô biết thì thật mất mặt.
Dương nửa đêm đi lấy đồ uống thì thấy Đỗ bố vẫn đang ngồi uống rượu một mình trong bếp. Cô tiến lại gần nói:
- Sao bố còn ngồi đây?
- Ừ, bố không ngủ được. Còn con, mai làm cô dâu rồi, sao còn chưa ngủ? Để mắt bị thâm sẽ xấu lắm đấy.
Cô nắm lấy tay bố mình rồi cười nói. Khóe mắt cô đã dưng dưng:
- Con cũng không ngủ được. Bố, tuy thời gian bố con mình ở gần nhau không được nhiều, nhưng con cảm ơn bố vì tất cả.
- Này, sao con lại khóc chứ. Bố muốn cười cơ. Hay chúng ta cùng tập nhé.
Vậy là hai người khoác tay nhau tập luyện cho ngày mai. Dưới sàn in hình hai cái bóng, một già một trẻ.
***.
Sáng hôm sau. Tại đám cưới. Đám cưới được tổ chức tại nhà hàng của họ Hoàng. Ngoài sảnh đặt một cổng hoa oải hương lớn. Bên trái bên phải đều có hình ảnh của cô dâu chú rể. Sàn được trải thảm nhung màu đỏ. Bàn ghế đều được sắp xếp lại và thêm khăn trải bàn mới. Mọi thứ lấy sắc tím làm chủ đạo. Khung cảnh thật lung linh tuyệt diệu. Mọi người cùng Vũ đang lo đón tiếp khách mời bên ngoài, còn cô cùng mọi người đang chụp ảnh kỉ niệm trong phòng chờ. Hôm nay phù dâu cho cô chính là Vy Vy và Tâm.
Sau khi mọi người ra ngoài không khí căng thẳng quay lại trong cô. Nhớ lại buổi nói chuyện với anh hôm đi lấy album thật là không chịu nổi. Sau khi lấy album xong, anh đưa cô ra công viên hít thở không khí trong lành. Cảm thấy trước sau gì cũng cần biết nên cô đã mạo muội hỏi anh về tuần trăng mật. Ai ngờ anh đáp gọn lỏn: “Có cần thiết không?” Thật là hết biết. Sau một hồi đấu tranh vì lẽ phải, anh cũng phải chịu thua. Nhưng địa điểm đi tuần trăng mật lại không phải là nơi cô hằng ao ước. Anh muốn đến Nha Trang. Nghĩ tới đó, cô đã muốn nổi cáu. Chồng gì không biết.
Hải Quân bên cạnh thấy sát khí đàng đàng trên gương mặt chị dâu thì cũng hoảng hồn. Ngoài lễ đường vang lên tiếng thông báo: “Sắp đến giờ cử hành hôn lễ của chú rể Trần Hàn Vũ và cô dâu Đỗ Minh Châu, đề nghị đội nhạc công chú ý”. Dương nghe tới đó thì bắt đầu căng thẳng. Cô vân vê ngón tay nói với Hải Quân:
- Hải Quân, phải làm sao đây?
- Chị căng thẳng sao? À, có muốn em tặng chị quà cưới không?
- Quà cưới sao? Tất nhiên rồi.
Dương hớn hở nói. Hải Quân nói cô ghé lại gần rồi tiết lộ một thông tin động trời.
Nhạc hiệu vang lên, cô khoác tay bố rồi tiến ra lễ đường. Tới nơi, ông đưa tay cô cho anh rồi nói: “Hãy chăm sóc nó thật tốt giúp bố nhé”.
Vũ nắm lấy tay cô rồi đỡ cô quay lại phía Chủ hôn. Lời tuyên thệ nhanh chóng được nói ra và giờ là đến màn trao nhẫn. Vũ cầm nhẫn, lồng vào tay cô nhẹ nhàng. Dương do căng thẳng nên khi sắp lồng vào tay anh lại làm rơi mất.
Cả lễ đường vang lên một trận cười giòn giã. Còn gia đình hai bên thì cuống cuồng tìm nhẫn. Bà ngoại cô chỉ thở dài rồi nói: “Cháu à, sao lại hậu đậu thế chứ, đeo cái nhẫn mà cũng không xong.” Cuối cùng mẹ anh cũng tìm thấy chiếc nhẫn rồi trao lại cho cô. Lần này thì cô đeo nhẫn trot lọt. Anh nói:
- Đúng là ngốc như heo mà.
- Này, đừng có mà khích bác em. Chẳng phải anh từng sàm sỡ em sao?
Vũ nghe tới đây thì mặt đột nhiên biến sắc. Anh lia tia nhìn sắc lạnh sang phía cậu em trai của mình. Quân thấy sự việc đã bại lộ thì nhìn lên trần nhà, coi anh trai là không khí. Cô tất nhiên phải bảo vệ cậu em đáng yêu này. Cô nói không sao rồi hôn anh một cái thật nồng nhiệt. Cả lễ đường lại vang lên một trận cười giòn giã nữa.
Khi người ta trẻ, người ta nghĩ có thể dễ dàng từ bỏ một cuộc tình. Vì người ta nghĩ rằng hạnh phúc, những điều mới mẻ sẽ đến trong tương lai. Nhưng người ta đâu biết rằng, những gì ta mong muốn và cần nhất chỉ đến một lần trong đời. – Trịnh Công Sơn –.
Chiều tối hôm sau, Dương nghe thấy bên ngoài phòng khách có tiếng nói chuyện thì ngáp một cái rồi ngồi dậy. Cô đi vệ sinh cá nhân, chỉnh trang lại trang phục rồi ra ngoài.
Dù sao thì bạn Vũ cũng toàn nhân vật tầm cỡ, cô không thể để bộ dạng dọa ma này mà ra ngoài được. Nhưng khi cô ra tới nơi thì lại thấy mọi người đang khênh lỉnh kỉnh toàn hành lí. Hỏi Vũ cô mới biết hôm nay Hải Quân và mẹ anh bắt đầu dọn lên đây. Cô còn nghe nói bệnh tim của Hải Quân đã phần nào ổn định, tuy vẫn cần dựa dẫm vào thuốc, nhưng khả năng tử vong không còn nhiều nữa. Thấy cô mẹ anh niềm nở:
- Dương! Cháu vẫn còn ở đây sao? Ta còn tưởng cháu bị thằng con xấu tính của ta dọa chạy mất rồi chứ? Lại đây, ta có thứ này cho con.
Cô cười gượng rồi chạy lại gần, quả thực hình như Vũ có lối tư duy rất giống mẹ, mà đầu óc bình thường của cô thì chẳng thể theo nổi rồi. Mẹ anh ngồi xuống ghế rồi lấy một hộp giấy đưa cho cô, bà nói:
- Dương, tuy là con trai ta bây giờ rất nhiều tiền, nhưng đây là món quà ta tặng con bằng tiền của mình. Con đừng chê nhé. Ta luôn muốn có một đứa con như con.
Dương nói cảm ơn rồi mở hộp giấy. Bên trong là một đôi giày búp bê màu trắng rất đẹp. Cô cười rạng rỡ nói:
- Rất đẹp ạ. Cháu rất thích.
- Vậy là tốt rồi, mau đưa hành lí của ta và Hải Quân về phòng. Ta già rồi, tốt nhất là nên có phòng riêng. Con và Vũ dọn về cùng phòng đi. Ta cũng không phải bà già cổ hủ.
Dương tay ôm giày mà đứng bất động. Thế này là sao? Cô nhìn sang Vũ thì thấy anh chỉ nhún vai một cái rồi lấy hành lí của bà đưa vào phòng cô. Dương nhìn … trần nhà mà nghẹn. Không phải mẹ anh tưởng rằng cô và anh đã làm mấy cái chuyện đó, vì ngại nên không muốn bộc lộ ra ngoài chứ? Lối tư duy của gia đình này kiểu gì vậy? Khi Dương còn đang rầu rĩ thì Vũ đã mang đồ của cô lên phòng. Khóe miệng anh nở một nụ cười, gương mặt tỏ rõ niềm vui. Rõ ràng là rất mờ ám.
Sau khi bừng tỉnh, cô chạy theo Vũ lên phòng. Vừa mở cửa ra cô đã va phải anh, Vũ thuận thế kéo cô vào lòng. Anh ghé tai cô nói nhỏ:
- Em không cần phải dọn ra ngoài nữa đâu.
Anh nói rồi buông cô ra rồi đi ra ngoài. Cô đi vào phòng, nằm xuống giường một lát mới hiểu ý anh. Có lẽ anh còn sợ cô vẫn ngại. Bây giờ có Mẹ anh và Hải Quân rồi, cô có thể thoải mái ở trong nhà anh.
Nhưng khoan, ở cái kiểu gì thế này, cô nam quả nữ ở trong cùng phòng. Dù là Vũ không phải một con sói háo sắc, nhưng đàn ông là loài động vật nghĩ bằng nửa thân dưới, cô có thể không đề phòng sao? Mà thôi, chuyện tới đâu hay tới đó, cô còn có võ hộ thân mà. Dương nghĩ một lát rồi đem cất đồ của cô vào phòng.
Sau khi đã thu dọn xong, cô xuống dưới nhà thì ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Gì chứ? Riêng ăn cô chưa bao giờ từ chối. Vậy là cô nhảy chân sáo vào nhà bếp. Mẹ anh đang nấu ăn thấy cô con dâu tương lai vào thì cười niềm nở. Dương tinh nghịch lấy tay ăn vụng một miếng thịt nên bị Mẹ anh lấy thìa cốc cho một cái. Cô nhăn mặt ôm chán nói:
- Đau đó bác. Món ăn bác làm ngon thật đấy.
- Còn biết đau sao? Dương này, Vũ cũng là một chàng trai bình thường thôi. Vì bác và gia đình này mà nó thiệt thòi quá. May mà có cháu, cháu cố gắng nhé. Tính nó hơi ngang bướng một chút?
Mẹ anh đang nói chuyện gì thế nhỉ? Cô nghe từ nãy tới giờ mà còn chẳng hiểu. Trong khi Dương còn mơ mơ màng màng thì Mẹ anh đã nói:
- Dương. Con ra siêu thị gần nhà mua cho bác ít thịt và đồ uống nhẹ được không? Ta muốn làm món thịt hầm. Đi nhanh nhé.
Dương đành gật đầu đồng ý rồi vội vàng đi ngay. Đối chọi với lối tư duy của gia đình này, cô chỉ còn nước thua cuộc. Sau khi vào siêu thị và chọn được loại thịt và đồ uống thích hợp, cô tung tăng ra về. Đi được một đoạn, cô nhận thấy có người đang theo sau mình.
Cùng lúc đó, Vũ đang ngồi xem TV ở ngoài phòng khách thì nghe tiếng Mẹ anh than vãn:
- Sao giờ này con bé vẫn chưa về chứ? Vũ, con mau đi tìm đi.
- Cô ấy có võ hộ thân mà, ai dám động tới chứ?
- Dù sao nó cũng là một đứa con gái. Con không biết thôi, khi chuyển tới đây, mẹ có thấy mấy người rất kì cục, giống như mấy tên biến thái vậy. Con mau đi đi.
Vũ nghe tới đó thì lo lắng tột cùng. Cô tuy có võ hộ thân, hàng ngày cũng tính tình ương bướng, nhưng anh biết, khi gặp chuyện cô lại chẳng thể nào tự giải quyết ổn thỏa. Nếu họa chăng có gặp tên biến thái thật, có khi cô còn tưởng người ta là ăn mày rồi thương tình giúp đỡ. Nghĩ tới đó anh vội vàng chạy ra ngoài tìm cô.
Dương sợ hãi. Lại có chuyện gì nữa đây. Trời thì tối như vậy, hơn nữa đây là khu nhà giàu nên đường thường rất vắng vẻ. Nếu xảy ra chuyện gì, cô biết kêu ai? Nghĩ vậy cô rảo bước nhanh hơn. Nhưng kì lạ, cô đi nhanh người đó cũng đi nhanh, cô đi chậm người đó cũng đi chậm. Cuống quá cô ù chạy. Vậy là cô và người đó rượt mất mấy con phố. Bỗng người đó nhảy lên trước mặt cô nói:
- Dừng lại. Đừng có chạy nữa.
Dương thở dốc nhìn người trước mặt. Ông ta có nước da ngăm ngăm, tóc bù xù. Và đặc biệt trời nắng như vậy mà còn mặc áo khoác, biến thái hơn là ngoài chiếc áo khoác ấy, ông ta chẳng mặc gì. Đích thị đây là thể loại biến thái chuyên đi “khoe của” hại đời các nữ sinh. Cô run run hỏi:
- Ông là ai? Sao lại chặn đường tôi?
- Cô chạy nhanh thật đấy? Tôi chỉ cần cô nhìn một chút thôi.
- Gì … gì … nhìn gì chứ?
Ông ta không đáp lại, chỉ trực cởi chiếc áo khoác. Cô nhắm tịt mắt lại hét lớn:
- Dừng lại. Tôi mà nhắm mắt là chẳng nhìn thấy gì đâu.
Dương nói rồi định bụng quay lại chạy tiếp. Nhưng khi vừa chạy được vài bước, chiếc giày bên trái cô bị tuột ra. Cô giật mình quay lại thì thấy hắn đang đứng gần chiếc giày.
- Khoan đã, đó là giày của tôi mà. Chú không đi được đâu.
Ông ta không thèm để tâm tới lời cô nói mà nhảy tới nhặt chiếc giày, cô cũng bổ tới nhưng chậm hơn một chút. Cô nói:
- Chú trả lại tôi đi.
- Chỉ cần cô nhìn một chút, tôi sẽ trả lại. Nhớ đừng có nhắm mắt đấy.
Dương thở hắt một cái rồi mở mắt nhìn chằm chằm. Ông ta cởi từng chiếc cúc trên áo khoác rồi mở toang. Cùng lúc đó, một bàn tay đưa lại bịt mắt cô, đồng thời xoay người cô. Cô mở mắt ra, nhìn lên trên. Ra là Vũ, cô mừng rỡ nói:
- Sao cậu lại ở đây?
Ông chú biến thái kia thấy có người tới thì liền cụp đuôi chạy mất. Vũ chưa kịp trả lời câu hỏi của cô mà đã chạy theo ông ta.
Với người đã từng vô địch tám trăm mét xuất sắc như anh, đuổi kịp ông ta không phải một việc khó. Anh tóm vai ông ta. Do lực hơi mạnh nên ông ta bị ngã. Anh chống tay xuống đầu gối vừa thở vừa nói:
- Ông không thể đi như thế được.
- Xin cậu tha cho tôi, tôi mới làm nghề này thôi.
Anh không đáp lại mà đưa tay giựt lấy chiếc giày trong túi áo khoác. Anh nói:
- Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy ông lởn vởn ở khu này nữa.
Anh đợi ông ta chạy xa rồi quay lại chỗ cô. Dương chưa nói được gì đã bị anh mắng té tát:
- Đầu óc em làm bằng gạch hả? Sao thấy nguy hiểm mà không chạy đi chứ?
- Nhưng đó là đôi giày mẹ cậu tặng mà. Tôi mới đi thôi.
- Em đích thực là heo, sao ngốc thế chứ ….
Anh chưa nói hết câu thì Dương đã lao vào ôm anh. Vũ thực sự bất ngờ. Và anh còn bất ngờ hơn khi nghe cô nói:
- Chúng ta kết hôn đi.
Trong những giờ phút ấy, đột nhiên Dương hiểu ra mọi chuyện chẳng còn gì quan trọng. Nếu đã yêu, tại sao cô phải chốn tránh tình cảm của mình.
Bảy năm trước, anh du học rồi biệt tích, nhưng chẳng phải bây giờ anh đã trở về bên cô rồi sao? Cô tin tình yêu của cô sẽ khiến hai người mãi mãi chẳng thể dời xa. Vũ đưa tay ôm lấy tiểu mỹ nhân trước mặt. Anh nâng cằm cô lên rồi đặt lên đó một nụ hôn mãnh liệt. Một lúc lâu sau, anh buông cô ra rồi nói:
- Được, chỉ cần em chịu trách nhiệm với anh.
.
Vũ và Dương nắm tay nhau cùng về. Về tới nhà Mẹ anh đã sốt sắng hỏi han:
- Dương, con không sao chứ? Ta lo quá.
- Dạ không sao ạ?
Vũ định bụng lên phòng, nhưng nhìn thấy cô và mẹ, anh lại muốn đẩy nhanh tiến độ hơn chút nữa. Dù gì đây cũng chẳng phải là anh khai pháo, anh chỉ thêm chút dầu thôi Vũ quay lại, ngồi vào ghế sofa rồi kéo Dương xuống bên cạnh. Hải Quân ngửi thấy mùi kịch hay bèn xán lại gần. Anh nói:
- Mọi người, con sẽ kết hôn với Dương.
Cô đỏ mặt cúi đầu. Hải Quân và Mẹ anh thì ngạc nhiên tột độ. Nhưng chỉ vài phút sau, sự ngạc nhiên ấy trở thành niềm vui cùng sự sung sướng. Mẹ anh ôm cô nói:
- Cuối cùng con cũng trở thành con của ta rồi. Nếu sau này thẳng quỷ kia có gì bắt nạt con, cứ nói với ta.
Dương chỉ còn biết cười trừ. Vũ giả vờ ho rồi lôi cô ra khỏi vòng tay âu yếm của Mẹ anh:
- Mẹ, bọn con cần đi tắm.
Ây da, cái này rất mờ ám nha. Nghe như hai người tắm chung. Nghĩ vậy cô càng đỏ mặt hơn. Buổi tối ấy kết thúc trong sự vui vẻ của mỗi người.
Tuy nhiên, sau khi về phòng, Dương lại không dám ở gần chiếc giường. Tuy là cô và anh đã xác định cả rồi, nhưng cô cũng chẳng thể ngủ chung giường cùng anh được.
Thấy cô đứng ngoài ban công mãi, anh bước ra, ôm cô từ sau lưng rồi thì thầm:
- Vợ, em sao thế?
- Chúng ta nhất thiết phải ngủ chung sao?
Ra là chuyện này. Anh cười rồi dẫn cô vào phòng. Anh nói:
- Em ngủ trên giường đi. Anh sẽ ngủ ở đây.
Anh nói rồi chỉ tay vào chiếc tủ đựng quần áo rồi nói. Cô ngạc nhiên không nói nên lời. Không lẽ anh định chui vào đó ngủ sao?
Tuy là nó cũng lớn, nhưng như thế sẽ rất ngột ngạt, cô có thể chia cho anh nửa chiếc giường mà, chỉ cần … không có màn vận động kịch liệt là được.
Nhìn vẻ mặt cô, anh như hiểu ra mọi ý nghĩ. Ý cười trên mặt lại càng sâu hơn. Anh tiến lại chiếc tủ, mở ra hai ngăn cạnh cửa sổ rồi lật ra một chiếc giường gọn gàng. Cô lại càng ngạc nhiên hơn. Đúng là nhà thông minh có khác. Vậy là Hoàng Dương đã yên tâm chiếm đoạt giường của ai đó và ngủ không biết trời đất rồi phải không?
Trải qua trăm bề cơ cực, cuối cùng chỉ mong đạt được hai từ VIÊN MÃN.
Một tháng trôi qua thực nhanh. Đám cưới của cô và anh được ấn định vào cuối tuần nên bây giờ cô và anh phải làm những việc mà các cặp đôi trước khi cưới làm với nhau. Nào là chụp ảnh cưới, thử váy cưới … Nhưng thứ khiến cô khó chịu nhất là anh chẳng có chút hào hứng nào của một chú rể.
Đầu tiên là khi đi thử váy cưới. Dương mải mê thử hết bộ này đến bộ khác, còn anh thì chẳng những không động viên vợ lấy một câu mà còn nhiệt tình chê bai. Cả buổi sáng, cô và anh đã đi đến mười ba tiệm váy cưới mà chưa chọn được một bộ ưng ý. Thừa nhận rằng người đề nghị kết hôn trước là cô, nhưng cô có phải loại sứt môi lồi rốn, trán rô mắt híp gì gì đâu mà anh cần tỏ thái độ đó chứ. Nhưng khi nghĩ là hai người cũng sắp thành vợ chồng, dù gì cũng cần nhẫn nhịn nhau nên cô nhẹ nhàng nói:
- Vũ, anh thấy không muốn thử váy trước thì chúng ta đi chụp ảnh nhé. Dù gì cũng cần có một album phải không?
- Anh không thích bị người khác điều khiển. Nghẹo sang bên phải một chút, cười đi, … Bắt anh làm mấy cái chuyện buồn cười ấy anh không làm đâu, em đi mà chụp.
Đến lúc này thì cô chẳng thể nhịn thêm được nữa. Cô hét lớn:
- Này, Trần Hàn Vũ, rốt cuộc là bây giờ anh có muốn cưới nữa không hả?
Thấy cô vợ xinh đẹp bên cạnh đã sắp hóa hổ, người đi đường thì ngày càng hiếu kỳ, anh đành hạ giọng:
- Em làm gì vậy chứ? Đang ở ngoài đường đấy, mọi người đều nhìn mình kìa, thật là xấu hổ quá đi.
- Em mới là người xấu hổ. Dù sao cũng ra đây rồi, anh không chiều em được một chút sao?
- Dương, em đến đây cùng anh một chuyến nhé.
Chiếc xe của Vũ đỗ trước một cửa hàng thời trang nổi tiếng. Theo cô biết thì NTK này chỉ nhận thiết kế riêng cho giới quý tộc giàu có, do đó giá của các bộ quần áo hay váy… đều là những cái giá trên trời, một nhân viên quèn ngưỡng như cô đừng có mơ được vào trong shop chứ chưa nói đến mua được một bộ quần áo mà mặc. Thật là được mở rộng tầm mắt a!~~~.
Trong lúc cô vẫn đang còn lơ ngơ như bò đeo nơ ở ngoài cửa hiệu mà trầm trồ, mà suýt xoa thì đã có một cánh tay vững trãi kéo cô vào trong cửa hàng.
- Kính chào quý khách! – Hai nhân viên trong cửa hàng đon đả.
“Oa! Nhân viên trong shop cũng thật xinh đẹp a!~~~ Ăn mặc cũng cực kì có gu và sành điệu nữa. Thật ngưỡng mộ” Dương vừa nhìn hai cô nhân viên kia vừa tâm đắc. Trong lúc đó cô có nghe loáng thoáng Vũ nói với một nhân viên.
- Nhà thiết kế Alie đâu? Tôi có hẹn với cô ấy.
- Quý khách hỏi bà chủ chúng tôi có chuyện gì ạ? – Nhân viên A lên tiếng.
Vũ đang định nói thì vị nhân viên B lại lên tiếng.
- Dạ quý khách có phải Tổng Giám Đốc Trần bên ICT không ạ?
- Đúng vậy!
- Vậy xin quý khách chờ trong giây lát, tôi sẽ đi gọi bà ấy ngay, bà ấy có dặn tôi khi nào tiên sinh tới thì phải lập tức báo cáo.
- Thật hả mày? – vị nhân viên A há hốc mồm hỏi lại rồi rối rít nói - Xin lỗi quý khách! Do tôi không nhớ.
- Không có gì! – Vũ điềm nhiên nói.
Vị nhân viên B kia nhanh chóng chạy đi tìm bà chủ. Vũ lúc này mới nhận ra vẻ khác thường của Dương.
- Dương! Em làm gì vậy.
Nhìn vẻ tò mò của Dương khi cứ lần lượt sờ vào từng bộ quần áo trong shop, Vũ không kìm được mà chạy tới kéo tay cô tới bộ ghế sofa.
- Em có ngồi yên không? Thật mất lịch sự.
Vũ vừa nói vừa ấn cô ngồi xuống ghế. Vị nhân viên A kia chứng kiến hết mọi chuyện nên phải bụm miệng để đỡ phát ra tiếng cười gây ảnh hưởng. Dương phẫn nộ đáp:
- Anh dám … Mà anh đưa em tới đây làm gì.
- Thực ra anh đã đặt may một bộ váy cưới cho riêng em ở đây, hôm nay tới hẹn lấy.
Cô định hỏi thêm Vũ vài thứ thì bên trong phát ra tiếng động. Một người phụ nữ trung niên với lối ăn mặc sang trọng đi xuống. Đây chính là NTK Alie. Nhìn thấy anh, bà niềm nở:
- A! Tổng Giám Đốc Trần! Lâu rồi không gặp.
Vũ gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi ôm hôn bà Alie theo thể thức của người nước ngoài. Dương vốn là loại con gái cổ hủ nhất trong những người con gái theo phong cách Á Đông nên nhìn thấy cảnh này thật sự chẳng vừa mắt chút nào. Cô giả vờ ho: Khụ khụ khụ . . . Bà Alie dời ánh mắt từ Vũ sang phía cô nói:
- Tiểu thư đây là . . . .
- Là người mà tôi đã kể với bà đó.
- Ồ! Thật vinh hạnh quá. – Bà Alie nói rồi dang tay tỏ vẻ muốn ôm cô.
Dương chẳng hiểu mô tê gốc tích gì nhưng cũng dang vòng tay ra để đón nhận cái ôm đó. Có lẽ nụ cười và gương mặt của bà Alie quá phúc hậu. Nó khiến cô nhớ tới người mẹ họ Nguyễn của mình. Lần này đến lượt Vũ lên tiếng.
- Bà Alie! Chuyện lần trước tôi nói với bà tới đâu rồi?
Bà Alie buông Dương ra và quay sang nói chuyện với Vũ.
- Việc cậu nói tôi đã làm xong rồi. Hôm nay chẳng phải tới hẹn lấy hàng sao? Tôi sao có thể trễ hẹn được.
- Thế thì tối quá – Vũ phấn khởi.
Bà Alie quay sang vị nhân viên B nói.
- Cô đi lấy mẫu thiết kế tôi đặt riêng trong tủ ra đây!
Cô nhân viên đáp lại cung kính rồi vào bên trong lấy ra một bộ váy cưới hết sức trang trọng và quyến rũ. Nó khiến Dương hóa thạch tại chỗ.
- Có nhân viên trang điểm chứ?
- Dạ có ạ!
- Vậy hãy mau làm cho cô ấy đi!
Dương chưa trở lại trạng thái bình thường thì đã bị hai nhân viên kia kéo tuột tới một phòng kín. Bên trong căn phòng chứa đầy dụng cụ trang điểm. Vậy là Dương lại sa vào vòng tay của những vũ khí mang tên “trang điểm” và “làm tóc”. Sau khoảng tiếng chờ đợi, Dương bước ra ngoài trước con mắt ngạc nhiên của nhiều người.
Bộ váy là một chiếc váy xòe tròn với những chi tiết đính ren nổi D tinh tế, cầu kỳ, nhẹ nhàng và thanh thoát hơn với dáng vai trần.
Chiếc váy vẫn giữ nguyên thân váy kiểu truyền thống nhưng các nhà thiết kế tạo phong cách hiện đại cho váy bằng phần vai cắt đến hơn xương quai xanh một chút.
Phong cách này khoe nét đẹp bờ vai, nét nữ tính, lãng mạn và gợi cảm đồng thời tạo sự thu hút với vòng một cho người mặc. Phần eo váy bó sát cơ thể có điểm nhấn được tạo bởi hoa văn bằng đá quý gắn vào. Phần chân của váy có hai lớp. Lớp trong là vải ren trắng tinh tế, lớp ngoài là vải voan mềm mại.
Vai trần gợi cảm, làn da trắng, cách trang điểm nhẹ nhàng, chân thon . . . Chiếc váy kết hợp với đôi giày cao gót màu ngà, bó hoa hồng trắng, mái tóc được vuốt lên cao, phần đuôi được đặt lệch sang một bên, uốn xoăn nhẹ và đôi khuyên tai kim cương dài màu trắng đã làm nổi bật lên vẻ đẹp ngọt ngào mà đầy quyến rũ của cô.
Trái tim Trần Hàn Vũ bất chợt rung rinh. Nhưng khi thấy vẻ mặt nhăn nhó cùng hai cánh tay đang ra sức che ngực với kéo váy của cô, lông mày Vũ nhíu lại. Anh đứng dậy, đi về phía cô rồi giật cánh tay đang che ngực của cô ra.
- Nhỏ như vầy, có gì đâu mà che.
Vũ nói rồi nhanh tay kéo Dương ra ngoài. Sau đi Dương đã yên vị trong xe, anh hỏi cô:
- Giờ chúng ta đi đâu?
- Chẳng phải em muốn có một album ảnh cưới sao?
Dương nói rồi phóng vụt đi. Chiếc xe dừng trước địa điểm chụp ảnh. Nơi đây là một đồng cỏ xanh bát ngát, bên trong còn có rừng thông lá đỏ, vừa cổ điển, vừa hiện đại.
Dương, Vũ cùng thợ chụp ảnh vất vả cả buổi mà vẫn chưa chụp được những bức ảnh ưng ý. Thợ chụp ảnh quyết định di chuyển địa điểm chụp vào sâu trong rừng.
Dương phải đi giày cao gót leo núi nên đã vô tình trật chân. Vũ nhăn mặt bế cô vào chiếc ghế bên cạnh đường mòn. Anh đặt cô xuống ghế, tháo giày trên chân cô, gương mặt lộ rõ sự lo lắng. Dương thấy vậy thì mỉm cười hạnh phúc. Thợ chụp ảnh lợi dụng cơ hội chụp luôn một bức tuyệt tác. Bức ấy chính thức trở thành ảnh treo trong đám cưới của hai người.
.
Trước đám cưới. Gia trang họ Đỗ. Đỗ bố ngồi một mình trong vườn. Đôi lông mày nhíu lại, bàn tay đặt trước miệng, có lẽ ông đang suy tư chuyện gì đó. Lê Hân thấy vậy bèn tiến tới hỏi:
- Anh vẫn chưa nghỉ sao?
Đỗ bố thấy vợ mình ra ngoài thì chỉnh lại tư thế ngồi. Dù gì bà cũng là vợ của ông ngần ấy năm, chồng mình nghĩ sao, chẳng lẽ bà không biết. Bà mạo muội:
- Sao thế? Có phải anh lại nghĩ tới chuyện của Dương không? Dù gì cũng ở cùng nhà rồi, cứ cưới đi, người đời đỡ bàn tán.
- Ừ, anh biết rồi, chỉ là, anh không biết phải làm sao.
- Có chuyện gì mà không biết chứ, Dương nó cũng lớn rồi, ai làm cho nó hạnh phúc chẳng có lẽ nó lại không hiểu sao?
- Anh cả nghĩ quá rồi.
Ông cười rồi nắm lấy bàn tay vợ mình. Hai người nhìn nhau rồi mỉm cười hạnh phúc. Trong phòng, sau khi cười đùa một hồi, Đỗ Quyên nói:
- Hai người nhanh thật đấy. Có phải có chuyện gì gì đó rồi không?
Dương nghe chị mình nói vậy thì trợn mắt thanh minh:
- Này, gì chứ, làm gì có chuyện gì. Tuy có hơi đột ngột, nhưng em tuyệt đối không phải bác sĩ bảo cưới nha.
Cô em này của cô đúng thật là. Cô chỉ mới nói như vậy, nó đã đỏ hết mặt rồi. Đỗ Quyên cười nói:
- Em hạnh phúc chứ?
- Tất nhiên rồi, dù sau này có chuyện gì, em sẽ không hối hận.
- Được. Chị sẽ nhớ câu nói này của em. À, chị có quà cưới cho em này. Rất đặc biệt.
Cô nói rồi nháy mắt đầy nguy hiểm. Dương háo hức mở quà. Bên trong hộp là một bộ nội y ren màu đỏ và một lọ nước hoa. Mấy thứ ám muội này … thật khiến người ta phải tưởng tượng. Cô đỏ mặt nói:
- Này, chị sao lại tặng mấy thứ này chứ.
- Con bé ngốc này, trong đêm tân hôn, đồ ngủ và nước hoa rất quan trọng đấy. Phải biết cách mà quyến rũ chồng chứ.
Đỗ Quyên cốc vào đầu cô rồi nói. Dương xấu hổ nên lấy gối quăng vào người Quyên. Hai người quăng qua quăng lại một hồi, lông vũ bay trắng nền nhà.
Cùng lúc đó, Trần Hàn Vũ đang xem TV thì Quân tắt rụp rồi đứng trước mặt nói:
- Anh, anh sắp cưới chị Dương rồi nhỉ?
- Ừ, em không thích sao?
- Ngoài việc chị ấy hơi ngốc thì em tán thành đó, tuy là em trai nhưng em cũng phải nói thẳng nhé, tính cách của anh thực sự chẳng có ai chịu nổi. Có lẽ chỉ có chị ấy mới hợp với anh. Dù sao thì hồi trước, anh từng sàm sỡ chị ấy rồi mà….
Vũ nghe tới đó thì đen mặt nói:
- Em nói gì vậy.
- Anh trai, đừng vờ vịt nữa. Chẳng phải hồi nhỏ, khi chị ấy sang nhà mình chơi và ngủ lại, anh đã lựa lúc nửa đêm rồi hôn trộm người ta còn gì.
Hải Quân mới nói được nửa câu thì đã bị Vũ nhảy tới bịt miệng. Anh dặn Hải Quân một thôi một hồi rồi xấu hổ lên phòng. Thằng em này, thì ra hôm đó đã dám theo dõi anh. Chuyện này nếu để cô biết thì thật mất mặt.
Dương nửa đêm đi lấy đồ uống thì thấy Đỗ bố vẫn đang ngồi uống rượu một mình trong bếp. Cô tiến lại gần nói:
- Sao bố còn ngồi đây?
- Ừ, bố không ngủ được. Còn con, mai làm cô dâu rồi, sao còn chưa ngủ? Để mắt bị thâm sẽ xấu lắm đấy.
Cô nắm lấy tay bố mình rồi cười nói. Khóe mắt cô đã dưng dưng:
- Con cũng không ngủ được. Bố, tuy thời gian bố con mình ở gần nhau không được nhiều, nhưng con cảm ơn bố vì tất cả.
- Này, sao con lại khóc chứ. Bố muốn cười cơ. Hay chúng ta cùng tập nhé.
Vậy là hai người khoác tay nhau tập luyện cho ngày mai. Dưới sàn in hình hai cái bóng, một già một trẻ.
.
Sáng hôm sau. Tại đám cưới. Đám cưới được tổ chức tại nhà hàng của họ Hoàng. Ngoài sảnh đặt một cổng hoa oải hương lớn. Bên trái bên phải đều có hình ảnh của cô dâu chú rể. Sàn được trải thảm nhung màu đỏ. Bàn ghế đều được sắp xếp lại và thêm khăn trải bàn mới. Mọi thứ lấy sắc tím làm chủ đạo. Khung cảnh thật lung linh tuyệt diệu. Mọi người cùng Vũ đang lo đón tiếp khách mời bên ngoài, còn cô cùng mọi người đang chụp ảnh kỉ niệm trong phòng chờ. Hôm nay phù dâu cho cô chính là Vy Vy và Tâm.
Sau khi mọi người ra ngoài không khí căng thẳng quay lại trong cô. Nhớ lại buổi nói chuyện với anh hôm đi lấy album thật là không chịu nổi. Sau khi lấy album xong, anh đưa cô ra công viên hít thở không khí trong lành. Cảm thấy trước sau gì cũng cần biết nên cô đã mạo muội hỏi anh về tuần trăng mật. Ai ngờ anh đáp gọn lỏn: “Có cần thiết không?” Thật là hết biết. Sau một hồi đấu tranh vì lẽ phải, anh cũng phải chịu thua. Nhưng địa điểm đi tuần trăng mật lại không phải là nơi cô hằng ao ước. Anh muốn đến Nha Trang. Nghĩ tới đó, cô đã muốn nổi cáu. Chồng gì không biết.
Hải Quân bên cạnh thấy sát khí đàng đàng trên gương mặt chị dâu thì cũng hoảng hồn. Ngoài lễ đường vang lên tiếng thông báo: “Sắp đến giờ cử hành hôn lễ của chú rể Trần Hàn Vũ và cô dâu Đỗ Minh Châu, đề nghị đội nhạc công chú ý”. Dương nghe tới đó thì bắt đầu căng thẳng. Cô vân vê ngón tay nói với Hải Quân:
- Hải Quân, phải làm sao đây?
- Chị căng thẳng sao? À, có muốn em tặng chị quà cưới không?
- Quà cưới sao? Tất nhiên rồi.
Dương hớn hở nói. Hải Quân nói cô ghé lại gần rồi tiết lộ một thông tin động trời.
Nhạc hiệu vang lên, cô khoác tay bố rồi tiến ra lễ đường. Tới nơi, ông đưa tay cô cho anh rồi nói: “Hãy chăm sóc nó thật tốt giúp bố nhé”.
Vũ nắm lấy tay cô rồi đỡ cô quay lại phía Chủ hôn. Lời tuyên thệ nhanh chóng được nói ra và giờ là đến màn trao nhẫn. Vũ cầm nhẫn, lồng vào tay cô nhẹ nhàng. Dương do căng thẳng nên khi sắp lồng vào tay anh lại làm rơi mất.
Cả lễ đường vang lên một trận cười giòn giã. Còn gia đình hai bên thì cuống cuồng tìm nhẫn. Bà ngoại cô chỉ thở dài rồi nói: “Cháu à, sao lại hậu đậu thế chứ, đeo cái nhẫn mà cũng không xong.” Cuối cùng mẹ anh cũng tìm thấy chiếc nhẫn rồi trao lại cho cô. Lần này thì cô đeo nhẫn trot lọt. Anh nói:
- Đúng là ngốc như heo mà.
- Này, đừng có mà khích bác em. Chẳng phải anh từng sàm sỡ em sao?
Vũ nghe tới đây thì mặt đột nhiên biến sắc. Anh lia tia nhìn sắc lạnh sang phía cậu em trai của mình. Quân thấy sự việc đã bại lộ thì nhìn lên trần nhà, coi anh trai là không khí. Cô tất nhiên phải bảo vệ cậu em đáng yêu này. Cô nói không sao rồi hôn anh một cái thật nồng nhiệt. Cả lễ đường lại vang lên một trận cười giòn giã nữa.