Gây thù chuốc oán, nguy hiểm gần kề. Nhưng bực mình nhất vẫn là khi thù ấy không phải do mình gây nhưng oán mình vẫn phải chuốc, nguy hiểm vẫn phải gánh.
Sáng hôm sau, cô đang mơ màng trong giấc mộng thì thấy có người đá chân mình rồi hét lớn:
- Dương! Dậy mau.
- Mẹ à! Vẫn sớm mà. Để con ngủ thêm chút nữa đi.
- Mẹ nào? Nguyễn Hoàng Dương. Cậu có dậy không thì bảo?
Hàn Vũ vừa nói vừa kéo chiếc chăn mỏng của cô.
- Hả?
- Cậu đúng là do lợn nuôi. Suốt ngày ngủ như lợn. Dậy đi. – Anh nhăn mày nói.
- Sao…..sao cậu lại ở trong phòng tôi? – Cô giật mình nên chỉ lắp bắp đáp mà không đôi co việc anh chế giễu cô như mọi ngày.
Cô mặt đỏ như cua luộc kéo lại chiếc chăn ấy. Mà có lẽ, ở trong trường hợp của cô, không đỏ mặt chỉ có thể là mặt dày. Cô đang mặc nguyên một bộ pijama màu hồng có in hình Hello Kitty cực kỳ “rực rỡ”. Thì ra sau khi suy nghĩ lung tung, cô đã ngủ thiếp đi mất. Không biết tại sao đang ở bàn học mà cô lại leo được lên giường ngủ. Vũ cũng kịp nhìn thấy chiếc áo ấy. Anh mỉm cười trêu trọc.
- Bộ đồ đẹp thật.
Mặt Dương thì khỏi phải nói, đỏ như gấc, á khẩu luôn. Thấy vậy Vũ cũng không muốn trêu cô nữa. Anh nói:
- Không đi học à?
Cô á một tiếng rồi quấn luôn lấy chăn, chạy ra tủ lấy quần áo và vào “cố thủ” trong WC luôn. Vũ nhìn theo cô mà khoé môi bất chợt cong lên. Mắt anh quét khắp phòng, than ôi, con gái gì đâu mà bừa bộn khủng khiếp, sách vở vứt lung tung hết cả, có lẽ sách vở ngày hôm nay còn chưa soạn. Nghĩ rồi anh tiến tới bàn học soạn sách giúp cô. Vừa thay đồ cô vừa nói vọng ra:
- Sao cậu lại vào được phòng tôi vậy?
Vũ không trả lời mà nhớ lại lúc cô lên trên tầng hai. Sau khi cố nuốt món mì mà thực ra anh cũng không biết có phải mì hay không của cô, anh định mở sách ra đọc thì thấy… chùm chìa khóa cô làm rớt ở ghế sôfa. Lúc đầu anh định mang lên trả, nhưng nghĩ tới bản chất “mèo lười” của cô, anh liền lấy một chiếc rồi đeo vào chùm chìa khóa của mình, đề phòng khi cô cứng đầu cố tình ngủ dậy muộn mà “cố thủ” trong phòng. Và sáng nay quả là có hiệu nghiệm. Sau khi đứng ngoài gọi rát cả cổ họng mà không nhận được bất cứ một tín hiệu phản hồi nào, anh đành lấy chìa khoá mở cửa. Vậy mới có màn anh đánh thức cô dậy này.
- Này! Cậu không nghe thấy tôi nói gì à?
Cô đã đứng cạnh anh từ lúc nào. Cô nói với anh nhưng không thấy anh phản ứng gì, lại thỉnh thoảng bật cười ngây ngốc nên lên tiếng. Vũ thoáng giật mình. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng ban đầu, đưa cho cô chiếc balo đã soạn sách xong, anh lên tiếng trêu trọc cô:
- Cậu là con gái gì mà bừa bộn vậy?
- ….
- À, cậu có phải người không? Sao đi không có tiếng động gì hết vậy?
- Ai bảo vậy? Cậu mải nghĩ tới cô nào nên đâu có để ý tới tôi đâu. Làm tôi độc thoại nãy giờ đó chứ.
- ….
- Sao không nói gì hết vậy? Đúng quá à?
- Cậu ghen à?
Vũ im lặng nửa ngày mới thốt ra ba chữ. Kết quả làm Dương nghe thấy liền hoảng hồn tuôn luôn một tràng:
- What the f*ck? Sáng cậu uống nhầm thuốc à, hay vẫn chưa tỉnh ngủ? Có mơ thì cũng thực tế chút đi chứ.
- Thôi, có đi học không thì bảo?
- Được rồi! Cậu xuống nhà đi. Tôi sẽ xuống ngay đây.
- Ừ. Nhanh lên. Không thì cuốc bộ.
- Biết rồi. Nhỏ nhen.
Vũ vừa xuống tới nhà được một xíu thì cô cũng xuống.
- Nhanh vậy.
- Cậu nói vậy mà. Đi thôi.
Vậy là Vũ đèo cô tới trường. Buổi sáng đầu thu, sương mù vẫn còn giăng mắc. Mọi người qua lại chỉ nhìn thấy cái bóng mờ ảo của nhau. Đi được một đoạn, anh nói:
- Ngày mai cậu sẽ phải đèo tôi.
- Cái gì? Cậu là đồ mỏ nhọn à nhầm nhỏ mọn. Mới đèo được có 2,3 lần mà đã kì kèo này nọ. Hơn nữa một đứa con trai tuy không cao to đen hôi nhưng cũng được 1m80, nặng 60kg gì đấy lại bắt một đứa con gái cao 1m63, nặng 42kg đèo mình là sao? Cậu không có chút galant hay menly nào sao? Cậu không sợ bị người ta nói à? Da mặt cậu dày bao nhiêu vậy?… bla…bla….
Két… “bốp”… Vũ phanh ngay xe lại. Trên mặt đường còn hằn rõ vết bánh xe. Do bất ngờ, đầu Dương va chạm khá mạnh với lưng Vũ, cô ôm đầu nhăn nhó hét lên:
- Ui da. Đau quá. Cậu điên à, tự dưng dừng lại như thế làm gì, vỡ đầu người ta rồi. Hừ….
- Im ngay. – Anh quát.
Dương lập tức im lặng. Vũ nói tiếp:
- Lần này là nhẹ đấy. Lần sau mà lắm chuyện thì đừng trách.
- Xì… – Mặt cô xị ra như bánh đa nhúng nước.
Vũ thấy vậy thì suýt nữa thì phì cười. Kì thật, lần nào cô bày ra gương mặt ấy là anh không thể nào nói thêm hay giận thêm được nữa. Anh thở dài rồi nói:
- Haizzz. Chuyện lúc nãy… tôi đùa thôi.
- Thật hả? Hì… hì…vậy mà làm tôi tưởng thật chứ. – Dương lập tức vui vẻ trở lại, chỉ còn thiếu nước chưa chạy ra ôm chân anh và vẫy đuôi thôi.
- Đúng là… – Anh mỉm cười xoa nhẹ đầu cô rồi lại đạp xe đi tiếp.
- Hừ…tôi đâu còn là con nít. – Nói vậy nhưng cô vẫn toe toét cười.
Hai người tiếp tục đi tới trường. Sương sớm đã tan được phân nửa, nhờ đó cô nhanh chóng nhận ra khung cảnh xung quanh hình như….hơi vắng. Chỉ có mấy cái ô tô tải và mô tô của mấy người lái buôn. Chắc họ tới chợ đầu mối lấy hàng sớm. Nhưng sao lại vắng vậy?
- Này! – Cô vỗ vỗ vào vai anh.
- Gì? – Anh vẫn tiếp tục đạp xe.
- Mấy giờ rồi? – Cô hỏi.
- 6 giờ kém 15 phút – Vũ lơ đẵng trả lời.
- Cái gì? Cậu … cậu … – Cô không thể tin nổi vào tai mình.
- Cậu tới trường để ăn cướp hả? – Sau mấy giây trấn tĩnh cô hét lên.
- Tai tôi không điếc, cậu không cần hét. Mà cậu là người hay mèo vậy?
- Hả? – Các dây thần kinh của cô lại đơ rồi.
- Cậu ngủ mãi không chán à?
- Ừ - Cô lơ đễnh trả lời.
Vũ không nói mà bật cười. Tiếng cười lớn thoát ra một cách sảng khoái, đôi vai không ngừng rung lên. Cô nhóc này, vẫn ngốc như vậy.
Một lúc sau, Dương mới hiểu ra. Cô hét lên:
- Á…Cậu dám xỏ xiên tôi hả?
Vừa nói cô liền lấy tay đấm vào lưng Vũ. Một lát sau, cô hỏi:
- Tôi vẫn thắc mắc tại sao cậu vào được phòng tôi.
- Vì có một con mèo quên không khóa cửa chứ sao?
- Á! Thật hả? Chết thật! May mà không sao. Lỡ mà hôm qua có trộm thì sao nhỉ? Chậc chậc. Chắc tôi tiêu đời rồi. Cậu nói xem có phải hắn ta sẽ giết tôi rồi cho vào bao tải. Sau đó vứt tôi vào thùng rác rồi vào nhà ăn trộm hết đồ không? Mấy phim trên TV toàn vậy mà. Hay là………Bla….bla ….Tối nay phải kiểm tra lại mới được. – Sau một hồi suy diễn lung tung cô chốt lại một câu.
- Ngốc!
- Hả? Cậu nói gì?
Đáp lại câu hỏi của cô, Vũ chỉ nói một câu “không có gì” rồi im lặng đạp xe. Dương cô nào có thể biết rằng ai đó đang phải nhịn cười tới mức nội thương. Chiếc xe lại lăn bánh đều đều, đến một con dốc nhỏ, Vũ lại nghĩ ra chiêu trò trêu trọc cô. Anh lên tiếng:
- Mà cậu ngồi gần lại đi.
- Gì cơ? – Dương sau một hồi ngây ngốc, hai má bất chợt ửng hồng nhỏ nhẹ đáp – Cậu có ý gì với tôi à?
- Cậu đùa à? Tôi bảo cậu ngồi gần lại vì tới dốc tôi sợ xe bềnh càng thôi mà.
Sau một hồi giả ngây, Vũ đáp đúng như những ý nghĩ ban đầu. Sau xe, đầu cô đã bốc khói. Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, không mở miệng thì thôi, mở miệng ra là chẳng có gì tốt đẹp. Sao hắn cứ phải đả động tới vấn đề cân nặng của cô chứ. Mấy tuần nay, ngoài một ngày ăn tới 7 bữa, 2 bữa chính ăn ba bát cơm, trước khi đi ngủ có thưởng thức chút đồ ngọt cô có ăn gì đâu chứ. Cái này là vô sỉ, đại đại đại vô sỉ, sỉ nhục + mũ n của sỉ nhục, mà cô là người bị sỉ nhục trần trụi nha.
***.
Cuối cùng thì cũng tới trường, Hàn Vũ đèo cô vào tới trước lớp học rồi mang xe vào nhà xe. Trên đường đi có rất nhiều ánh mắt nhìn cô và anh.
- Có chuyện gì vậy nhỉ?
- Hả?
- Mọi người…….
- Không có gì đâu – Anh ngắt lời cô.
Cô cũng không nghĩ gì nữa. Nhưng sau khi anh đi rồi, những ánh mắt đó vẫn không tha cho cô.
- Có chuyện quái gì vậy nhỉ?
Dương tuy là rất hiếu kì nhưng lại không muốn hỏi bọn họ. Xem ra những ngày tháng sau này của cô không dễ sống rồi. Cô tới của lớp thì … “ Bốp” … Có lẽ cô đã va vào ai đó:
- Á…Xin lỗi.. – Dương cúi đầu nói.
- Hừ….
Cô ngẩng đầu lên nhìn xem đó là ai, thì ra đó chính là Quyên. Bây giờ cô mới có thể nhìn rõ cô ta. Nói đúng thì thật sự cô ta rất xinh. Vẻ đẹp của cô ta toát lên thật cao sang và quý phái, giống như bông hoa hồng rực rỡ giữa ánh nắng vậy. Nhưng cách ăn mặc thì có vẻ quá lố so với một cô gái đang học bậc phổ thông.
Mái tóc dài chấm lưng nhuộm đồng uốn xoăn thả sau lưng. Áo sơ mi tuy vẫn là đồng phục trường nhưng kiểu cách mặc rất khác. Áo không hề cài cúc cổ, từ cúc cổ mở xuống hai cúc khác, ẩn hiện vòng ngực của một cô gái mới lớn. Gấu áo không hề được đóng thùng trong váy mà buộc vạt vào với nhau khoe vòng eo nhỏ nhắn không mỡ thừa. Đôi bàn tay trắng nõn mịn màng nhưng đeo đủ loại vòng, từ vàng, bạc đến vòng dây cũng có. Cô ta bận chiếc váy đồng phục loại ngắn để lộ đôi chân thon dài, chân đi một đôi xăng đan đế mây 7 phân tôn dáng. Móng tay móng chân thì để dài, sơn màu lòe loẹt. Quả thật phong thái có khác biệt, rất biết cách tôn lên những nét đẹp hình thể. Không biết cô ta học kiểu gì mà vào được lớp này. Cô lẩm bẩm.
- Sao? Ngắm đủ chưa? Chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à?
Cô ta vừa nói vừa vênh mặt, vừa lấy tay hất một lọn tóc trên vai ra sau gáy. Dương nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới rồi cười khinh bỉ đáp:
- Người đẹp sao? Cũng đúng. Nhìn cậu cũng khá dễ thương.
- Tất nhiên! Đứa nhà quê như mày cũng có mắt đấy. Xem ra bố mẹ mày cũng biết dạy mày. – Vừa nói Quyên vừa đưa tay vuốt mặt cô.
Ngay lập tức Dương nắm lấy cổ tay Quyên. Cô vặn tay cô ta lại, xiết chặt. Đỗ Quyên kia lập tức xám mặt. Cô nói:
- Nhà quê sao? Cậu tưởng có một chút tiền, sống ở nơi xa hoa như cái Thành Phố này là có thể lên mặt dạy đời sao? Có thể coi là “người thành phố” sao? Đúng! Có thể tôi xuất thân thấp kém, nhưng tôi biết được vị trí của mình và luôn luôn cố gắng. Không như mấy “người Thành Phố” các cậu, ăn no dửng mỡ, kiếm cớ sinh sự, được sống no đủ mà không biết trân trọng. Cậu có thể xỉ nhục tôi, nhưng cậu đừng hòng động vào bố mẹ tôi. Họ đáng để được trân trọng, chứ không phải bị đứa vô học như cậu bôi xấu. Nhìn mặt cậu có thể dễ thương đấy nhưng tôi thấy ngoài cái gương mặt này và những bộ quần áo đắt tiền này ra thì cậu chỉ là đứa làm phách, vô học mà thôi. Tôi nghĩ chúng cũng do bố mẹ cậu ban tặng đấy chứ. Tôi không biết gia cảnh nhà cậu như thế nào nhưng có giỏi thì hãy chứng minh bản thân bằng năng lực thật sự của mình đi. Dựa vào gia đình thì có cái quái gì đáng để lên mặt dạy đời chứ. Đáng tiếc mặt đẹp, tâm không đẹp. Gửi lời đồng cảm sâu sắc của tôi tới bố mẹ bạn nhé!
Dương cười nhếch mép một cái rồi hất tay Đỗ Quyên ra, cô ta loạng choạng vài bước thì có người đằng sau đỡ. Dương quay đầu đi vào lớp, khi vào cô còn nói vọng ra một câu:
- Tôi rút lại lời xin lỗi lúc nãy.
Đỗ Quyên tức giận tới mức sắc mặt biến đổi như bảy sắc cầu vồng. Lúc đầu là đỏ, rồi đỏ sang tím, tím sang đen và cuối cùng đen sang trắng bệch. Cô ta hất tay, những người đỡ cô ta ban nãy xô vào nhau ngã dúi dụi. Dương vào lớp được tầm dăm ba phút thì thấy cô ta đi xuống, không vào lớp nữa. Bạn gái ngồi bàn trên quay xuống:
- Bạn là Nguyễn Hoàng Dương đúng không? Mình Lê Thanh Tâm. Bạn cứ gọi tớ là Tâm cũng được.
- Chào cậu. Tâm. Rất vui khi gặp cậu.
- Ừ. Mình với cậu có thể làm bạn bè với nhau được không? Mà lúc nãy cậu nói chuyện với cô ta hay thật đó. Nghe mà sướng cả lỗ tai.
- Ai?
- Đỗ Quyên. Hì hì. Mình ghét cậu ta lắm, nhưng không dám cả gan **** cô ta một trận như thế.
- Tại sao?
- Cậu không biết sao? Mẹ ơi, tớ còn tưởng thân thế cậu kinh khủng lắm thì mới dám lên mặt dạy đời con bé chạnh choẹ ấy chứ? Tớ phục cậu sát đất luôn.
Vậy là thông qua Tâm, Dương đã biết không ít về thân thế Đỗ Quyên. Thì ra bố cô ta là một trong hai nhà đồng tài trợ góp vốn xây mới lại trường A. Hàng năm bố cô ta cũng tài trợ không ít cho các hoạt động của trường. Nào là tổ chức học bổng, nào là quyên góp tiền... nên rất có chỗ đứng trong trường. Hơn nữa gia đình nhà họ có thế lực rất lớn. Nghe nói công ti ADB là của nhà cô ta. ADB là một công ti xuyên quốc gia hàng đầu khu vực Tam Giác Vàng và Đông Nam Á và đang có ý muốn vươn ra toàn thế giới. Vậy nên vị tiểu thư kia mới kiêu căng như thế, như lời Tâm thì cô ta chảnh theo kiểu “tao có tiền, tao xinh đẹp tao có quyền”. Cuối cùng Tâm còn bổ sung một ý vô cùng quan trọng là nếu cô ta nói với bố, và đòi bố nói với nhà trường đuổi học cô thì cô chỉ còn nước cuốn gói. Trước đây cũng có vài cô gái đắc tội với cô ta, và hậu quả thì … thật không dám tưởng tượng nha. Sau khi nghe Tâm nói xong, cô nổi giận đùng đùng bất mãn nói:
- Tôi không quan tâm. Hơn nữa người đúng là tôi, đâu phải cô ta, bố cô ta muốn giúp cũng phải dựa trên lí lẽ chứ. Đâu phải muốn trắng hay đen đều được. Định lấy bàn tay che cả bầu trời sao? Tôi cũng tin, nếu đã thành công được như vậy thì ít nhất bố cô ta cũng là người biết tôn trọng lẽ phải.
Tâm thấy thái độ Dương như vậy thì cũng cả kinh mà cấm khẩu luôn. Cô ậm ừ tỏ vẻ đồng ý rồi lạ đá sang chuyện khác.
- Mà cậu với Vũ có chuyện gì vậy? Cậu là bạn gái cậu ta à?
- Cái gì? Bạn gái sao? Không đời nào, hắn là khắc tinh của tôi.
- Khắc tinh sao? Thế là thế nào? Sao tớ thấy hai người giống như một cặp tình nhân hơn. Vì cậu ấy mà cậu vào lớp mình, hai người là thanh mai trúc mã ….
Dương nghe Tâm nói thì hung hăng trợn mắt nhìn tới muốn lọt con ngươi. Nhận thấy ai đó không những không nhiệt tình hưởng ứng với câu chuyện của mình mà còn sắp bốc hoả, Tâm hạ giọng nói:
- Thôi, không phải thì thôi, cậu làm gì nhìn như nữ chính trong phim kinh dị thế. Nếu cậu có bất cứ dính líu gì tới Vũ thì coi như tiêu rồi. Nếu là bạn gái thì còn thảm hại hơn. Cậu biết không, Vũ là hotboy của khối mình đó. Cậu ta cũng là người mà Đỗ Quyên theo đuổi nữa.
- Nói vậy tức là cô ta vẫn chưa phải bạn gái tên đó.
- Ừ. Chính vì vậy mới nói. Bất cứ cô gái nào tiếp cận với Vũ đều bị … - Nói đoạn Tâm đưa bàn tay kéo qua cổ rồi tiếp tục - Mấy lần trước có vài cô gái to gan dám tỏ tình với Vũ. Bị cậu ta từ chối đã đành, đằng này liền sau đó lại bị Đỗ Quyên thuê xã hội đen bắt cóc, cho tới nhà hoang “hầu hạ” bọn bụi ở đó một đêm rồi quay clip tung lên mạng nữa. Có mấy cô còn phải nhảy lầu tự tử rồi đó. - Nói tới đó Tâm nuốt nước bọt “ực” một tiếng. - Nói chung cậu nên cẩn thận.
- Ghê vậy sao? Nhưng rất tiếc tôi chẳng sợ. Ha ha ha ha….
Cô bật cười thành tiếng. Lố bịch. Mấy thứ đó mà làm cô sợ được sao. Cô là ai chứ? Cô là Nguyễn Hoàng Dương không sợ trời, không sợ đất cơ mà, làm gì có gì dọa được cô.
Tất cả mọi người trong lớp đều đang lắng tai nghe hai cuộc đối thoại ban nãy giữa cô với Đỗ Quyên và Tâm. Họ thầm chẹp miệng rồi thở dài, than hộ cho số phận của cô sau này. Có thể sẽ rất khó sống, vì hơn ai hết họ hiểu rằng Đỗ Quyên không phải loại người đơn giản. Chuyện đụng độ lúc nãy cộng thêm việc cô có quan hệ mờ ám với Vũ đã cho thấy chuỗi những ngày sau này của cô sẽ sống khổ hơn chết.
Tâm vẫn đang ba hoa đủ thứ chuyện về Vũ thì nghe thấy tiếng vật va chạm với mặt bàn. Dương nhìn lên phía phát ra tiếng động. Đó là một hộp xôi vuông vức. Cô ngước lên nhìn thì thấy đó là Vũ. Cô nuốt nước bọt “ực” một tiếng. Thực ra mà nói thì từ lúc cô nói chuyện với Đỗ Quyên kiến đã bò bụng rồi. Đang định lôi Tâm đi ăn, tiện thể lấy đồ ăn lấp miệng Tâm lại thì ai dè tên yêu nghiệt đã mang tới. Anh nhíu mày khó hiểu hỏi:
- Nhìn gì vậy? Ăn không?
- Có. Cho tôi hả? Cảm ơn nhé.
- Hỏi thừa.
- Hì hì…. – Dương cười rồi ăn luôn, không nể nang hay khách sao gì ai cả.
Hai người nói chuyện với nhau nhưng lại hoàn toàn không chú ý tới ai kia đang hoàn toàn hóa đá, tròng mắt rớt ra ngoài như có lò xo rồi. Tâm lắp bắp:
- Hàn… Vũ…cậu…cậu biết nói sao?
Dương ngây ra một lúc rồi lăn ra cười sặc sụa. Chỉ thiếu mức chưa sặc chết. Vũ thì chỉ nhíu mày, anh nhìn thẳng vào mắt Tâm. Tâm vội tránh đi chỗ khác, nuốt nước bọt rồi trả lời:
- Xin lỗi. Ý tôi không phải vậy đâu. Tại hơn một năm nay, dù ngồi trên cậu nhưng tôi chưa nghe thấy cậu nói bao giờ cả. Cậu nói giọng rất hay. Hì.
Tâm nói xong cười thật tươi chữa ngượng. Cô luôn cảm thấy ánh mắt của Vũ rất đáng sợ. Như vừa rồi, trong ánh mắt mênh mông như sóng biển ấy bất chợt nổi lên những tia đỏ chứa đầy sự tức giận xen lẫn phẫn nộ. Cô nghĩ Vũ bình thường không mở lời nói chuyện với ai bao giờ. Bây giờ lại như vậy xem ra quan hệ giữa Vũ và Dương thật sự không đơn giản, vậy mà nữ chính kia lại thản nhiên như không có gì, còn muốn giấu cô nữa, để xem sau này cô sẽ bắt hai người khai như thế nào. Cô lên tiếng xoa dịu không khí:
- Khoan đã! Vũ, cậu thiên vị thật đó. Cậu chỉ mua cho mỗi mình Dương thôi sao? Còn tôi nữa, tôi cũng đói mà.
Mới nói vậy nhưng Tâm đã chẳng nể nang ai, ăn luôn một miếng. Dương ngừng ăn, lấy trong balô ra một hộp xôi khác rồi đưa cho Tâm.
- Cậu ăn đi.
- Thì ra cậu cũng mua rồi sao? Cậu mua lúc nào vậy?
- Bí mật – Kèm theo là một cái máy mắt tinh nghịch - À, yên tâm. Của cậu đây nè. – Dương lôi một hộp bánh donut từ trong cặp ra, là loại 6 cái/hộp. – Loại cậu thích ăn. Được chưa.
Vũ ừ gọn lỏn rồi ngồi xuống ăn ngấu nghiến. Tâm thấy vậy thì hóa đá toàn thân. Thấy thái độ bất thường Dương nói:
- Sao vậy? Không ngon à?
- Không, hì, tại tớ thấy hơi lạ khi Vũ “nói nhiều” như thế. Với lại không ngờ Vũ lại thích đồ ngọt. Hì. Ăn thôi.
Vậy là ba người ngồi ăn cùng nhau. Và cũng cho tới lúc này, các nhân khác trong lớp mới chợt bừng tỉnh trong “cơn hóa thạch” ban nãy.
Gây thù chuốc oán, nguy hiểm gần kề. Nhưng bực mình nhất vẫn là khi thù ấy không phải do mình gây nhưng oán mình vẫn phải chuốc, nguy hiểm vẫn phải gánh.
Sáng hôm sau, cô đang mơ màng trong giấc mộng thì thấy có người đá chân mình rồi hét lớn:
- Dương! Dậy mau.
- Mẹ à! Vẫn sớm mà. Để con ngủ thêm chút nữa đi.
- Mẹ nào? Nguyễn Hoàng Dương. Cậu có dậy không thì bảo?
Hàn Vũ vừa nói vừa kéo chiếc chăn mỏng của cô.
- Hả?
- Cậu đúng là do lợn nuôi. Suốt ngày ngủ như lợn. Dậy đi. – Anh nhăn mày nói.
- Sao…..sao cậu lại ở trong phòng tôi? – Cô giật mình nên chỉ lắp bắp đáp mà không đôi co việc anh chế giễu cô như mọi ngày.
Cô mặt đỏ như cua luộc kéo lại chiếc chăn ấy. Mà có lẽ, ở trong trường hợp của cô, không đỏ mặt chỉ có thể là mặt dày. Cô đang mặc nguyên một bộ pijama màu hồng có in hình Hello Kitty cực kỳ “rực rỡ”. Thì ra sau khi suy nghĩ lung tung, cô đã ngủ thiếp đi mất. Không biết tại sao đang ở bàn học mà cô lại leo được lên giường ngủ. Vũ cũng kịp nhìn thấy chiếc áo ấy. Anh mỉm cười trêu trọc.
- Bộ đồ đẹp thật.
Mặt Dương thì khỏi phải nói, đỏ như gấc, á khẩu luôn. Thấy vậy Vũ cũng không muốn trêu cô nữa. Anh nói:
- Không đi học à?
Cô á một tiếng rồi quấn luôn lấy chăn, chạy ra tủ lấy quần áo và vào “cố thủ” trong WC luôn. Vũ nhìn theo cô mà khoé môi bất chợt cong lên. Mắt anh quét khắp phòng, than ôi, con gái gì đâu mà bừa bộn khủng khiếp, sách vở vứt lung tung hết cả, có lẽ sách vở ngày hôm nay còn chưa soạn. Nghĩ rồi anh tiến tới bàn học soạn sách giúp cô. Vừa thay đồ cô vừa nói vọng ra:
- Sao cậu lại vào được phòng tôi vậy?
Vũ không trả lời mà nhớ lại lúc cô lên trên tầng hai. Sau khi cố nuốt món mì mà thực ra anh cũng không biết có phải mì hay không của cô, anh định mở sách ra đọc thì thấy… chùm chìa khóa cô làm rớt ở ghế sôfa. Lúc đầu anh định mang lên trả, nhưng nghĩ tới bản chất “mèo lười” của cô, anh liền lấy một chiếc rồi đeo vào chùm chìa khóa của mình, đề phòng khi cô cứng đầu cố tình ngủ dậy muộn mà “cố thủ” trong phòng. Và sáng nay quả là có hiệu nghiệm. Sau khi đứng ngoài gọi rát cả cổ họng mà không nhận được bất cứ một tín hiệu phản hồi nào, anh đành lấy chìa khoá mở cửa. Vậy mới có màn anh đánh thức cô dậy này.
- Này! Cậu không nghe thấy tôi nói gì à?
Cô đã đứng cạnh anh từ lúc nào. Cô nói với anh nhưng không thấy anh phản ứng gì, lại thỉnh thoảng bật cười ngây ngốc nên lên tiếng. Vũ thoáng giật mình. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng ban đầu, đưa cho cô chiếc balo đã soạn sách xong, anh lên tiếng trêu trọc cô:
- Cậu là con gái gì mà bừa bộn vậy?
- ….
- À, cậu có phải người không? Sao đi không có tiếng động gì hết vậy?
- Ai bảo vậy? Cậu mải nghĩ tới cô nào nên đâu có để ý tới tôi đâu. Làm tôi độc thoại nãy giờ đó chứ.
- ….
- Sao không nói gì hết vậy? Đúng quá à?
- Cậu ghen à?
Vũ im lặng nửa ngày mới thốt ra ba chữ. Kết quả làm Dương nghe thấy liền hoảng hồn tuôn luôn một tràng:
- What the fck? Sáng cậu uống nhầm thuốc à, hay vẫn chưa tỉnh ngủ? Có mơ thì cũng thực tế chút đi chứ.
- Thôi, có đi học không thì bảo?
- Được rồi! Cậu xuống nhà đi. Tôi sẽ xuống ngay đây.
- Ừ. Nhanh lên. Không thì cuốc bộ.
- Biết rồi. Nhỏ nhen.
Vũ vừa xuống tới nhà được một xíu thì cô cũng xuống.
- Nhanh vậy.
- Cậu nói vậy mà. Đi thôi.
Vậy là Vũ đèo cô tới trường. Buổi sáng đầu thu, sương mù vẫn còn giăng mắc. Mọi người qua lại chỉ nhìn thấy cái bóng mờ ảo của nhau. Đi được một đoạn, anh nói:
- Ngày mai cậu sẽ phải đèo tôi.
- Cái gì? Cậu là đồ mỏ nhọn à nhầm nhỏ mọn. Mới đèo được có , lần mà đã kì kèo này nọ. Hơn nữa một đứa con trai tuy không cao to đen hôi nhưng cũng được m, nặng kg gì đấy lại bắt một đứa con gái cao m, nặng kg đèo mình là sao? Cậu không có chút galant hay menly nào sao? Cậu không sợ bị người ta nói à? Da mặt cậu dày bao nhiêu vậy?… bla…bla….
Két… “bốp”… Vũ phanh ngay xe lại. Trên mặt đường còn hằn rõ vết bánh xe. Do bất ngờ, đầu Dương va chạm khá mạnh với lưng Vũ, cô ôm đầu nhăn nhó hét lên:
- Ui da. Đau quá. Cậu điên à, tự dưng dừng lại như thế làm gì, vỡ đầu người ta rồi. Hừ….
- Im ngay. – Anh quát.
Dương lập tức im lặng. Vũ nói tiếp:
- Lần này là nhẹ đấy. Lần sau mà lắm chuyện thì đừng trách.
- Xì… – Mặt cô xị ra như bánh đa nhúng nước.
Vũ thấy vậy thì suýt nữa thì phì cười. Kì thật, lần nào cô bày ra gương mặt ấy là anh không thể nào nói thêm hay giận thêm được nữa. Anh thở dài rồi nói:
- Haizzz. Chuyện lúc nãy… tôi đùa thôi.
- Thật hả? Hì… hì…vậy mà làm tôi tưởng thật chứ. – Dương lập tức vui vẻ trở lại, chỉ còn thiếu nước chưa chạy ra ôm chân anh và vẫy đuôi thôi.
- Đúng là… – Anh mỉm cười xoa nhẹ đầu cô rồi lại đạp xe đi tiếp.
- Hừ…tôi đâu còn là con nít. – Nói vậy nhưng cô vẫn toe toét cười.
Hai người tiếp tục đi tới trường. Sương sớm đã tan được phân nửa, nhờ đó cô nhanh chóng nhận ra khung cảnh xung quanh hình như….hơi vắng. Chỉ có mấy cái ô tô tải và mô tô của mấy người lái buôn. Chắc họ tới chợ đầu mối lấy hàng sớm. Nhưng sao lại vắng vậy?
- Này! – Cô vỗ vỗ vào vai anh.
- Gì? – Anh vẫn tiếp tục đạp xe.
- Mấy giờ rồi? – Cô hỏi.
- giờ kém phút – Vũ lơ đẵng trả lời.
- Cái gì? Cậu … cậu … – Cô không thể tin nổi vào tai mình.
- Cậu tới trường để ăn cướp hả? – Sau mấy giây trấn tĩnh cô hét lên.
- Tai tôi không điếc, cậu không cần hét. Mà cậu là người hay mèo vậy?
- Hả? – Các dây thần kinh của cô lại đơ rồi.
- Cậu ngủ mãi không chán à?
- Ừ - Cô lơ đễnh trả lời.
Vũ không nói mà bật cười. Tiếng cười lớn thoát ra một cách sảng khoái, đôi vai không ngừng rung lên. Cô nhóc này, vẫn ngốc như vậy.
Một lúc sau, Dương mới hiểu ra. Cô hét lên:
- Á…Cậu dám xỏ xiên tôi hả?
Vừa nói cô liền lấy tay đấm vào lưng Vũ. Một lát sau, cô hỏi:
- Tôi vẫn thắc mắc tại sao cậu vào được phòng tôi.
- Vì có một con mèo quên không khóa cửa chứ sao?
- Á! Thật hả? Chết thật! May mà không sao. Lỡ mà hôm qua có trộm thì sao nhỉ? Chậc chậc. Chắc tôi tiêu đời rồi. Cậu nói xem có phải hắn ta sẽ giết tôi rồi cho vào bao tải. Sau đó vứt tôi vào thùng rác rồi vào nhà ăn trộm hết đồ không? Mấy phim trên TV toàn vậy mà. Hay là………Bla….bla ….Tối nay phải kiểm tra lại mới được. – Sau một hồi suy diễn lung tung cô chốt lại một câu.
- Ngốc!
- Hả? Cậu nói gì?
Đáp lại câu hỏi của cô, Vũ chỉ nói một câu “không có gì” rồi im lặng đạp xe. Dương cô nào có thể biết rằng ai đó đang phải nhịn cười tới mức nội thương. Chiếc xe lại lăn bánh đều đều, đến một con dốc nhỏ, Vũ lại nghĩ ra chiêu trò trêu trọc cô. Anh lên tiếng:
- Mà cậu ngồi gần lại đi.
- Gì cơ? – Dương sau một hồi ngây ngốc, hai má bất chợt ửng hồng nhỏ nhẹ đáp – Cậu có ý gì với tôi à?
- Cậu đùa à? Tôi bảo cậu ngồi gần lại vì tới dốc tôi sợ xe bềnh càng thôi mà.
Sau một hồi giả ngây, Vũ đáp đúng như những ý nghĩ ban đầu. Sau xe, đầu cô đã bốc khói. Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, không mở miệng thì thôi, mở miệng ra là chẳng có gì tốt đẹp. Sao hắn cứ phải đả động tới vấn đề cân nặng của cô chứ. Mấy tuần nay, ngoài một ngày ăn tới bữa, bữa chính ăn ba bát cơm, trước khi đi ngủ có thưởng thức chút đồ ngọt cô có ăn gì đâu chứ. Cái này là vô sỉ, đại đại đại vô sỉ, sỉ nhục + mũ n của sỉ nhục, mà cô là người bị sỉ nhục trần trụi nha.
.
Cuối cùng thì cũng tới trường, Hàn Vũ đèo cô vào tới trước lớp học rồi mang xe vào nhà xe. Trên đường đi có rất nhiều ánh mắt nhìn cô và anh.
- Có chuyện gì vậy nhỉ?
- Hả?
- Mọi người…….
- Không có gì đâu – Anh ngắt lời cô.
Cô cũng không nghĩ gì nữa. Nhưng sau khi anh đi rồi, những ánh mắt đó vẫn không tha cho cô.
- Có chuyện quái gì vậy nhỉ?
Dương tuy là rất hiếu kì nhưng lại không muốn hỏi bọn họ. Xem ra những ngày tháng sau này của cô không dễ sống rồi. Cô tới của lớp thì … “ Bốp” … Có lẽ cô đã va vào ai đó:
- Á…Xin lỗi.. – Dương cúi đầu nói.
- Hừ….
Cô ngẩng đầu lên nhìn xem đó là ai, thì ra đó chính là Quyên. Bây giờ cô mới có thể nhìn rõ cô ta. Nói đúng thì thật sự cô ta rất xinh. Vẻ đẹp của cô ta toát lên thật cao sang và quý phái, giống như bông hoa hồng rực rỡ giữa ánh nắng vậy. Nhưng cách ăn mặc thì có vẻ quá lố so với một cô gái đang học bậc phổ thông.
Mái tóc dài chấm lưng nhuộm đồng uốn xoăn thả sau lưng. Áo sơ mi tuy vẫn là đồng phục trường nhưng kiểu cách mặc rất khác. Áo không hề cài cúc cổ, từ cúc cổ mở xuống hai cúc khác, ẩn hiện vòng ngực của một cô gái mới lớn. Gấu áo không hề được đóng thùng trong váy mà buộc vạt vào với nhau khoe vòng eo nhỏ nhắn không mỡ thừa. Đôi bàn tay trắng nõn mịn màng nhưng đeo đủ loại vòng, từ vàng, bạc đến vòng dây cũng có. Cô ta bận chiếc váy đồng phục loại ngắn để lộ đôi chân thon dài, chân đi một đôi xăng đan đế mây phân tôn dáng. Móng tay móng chân thì để dài, sơn màu lòe loẹt. Quả thật phong thái có khác biệt, rất biết cách tôn lên những nét đẹp hình thể. Không biết cô ta học kiểu gì mà vào được lớp này. Cô lẩm bẩm.
- Sao? Ngắm đủ chưa? Chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à?
Cô ta vừa nói vừa vênh mặt, vừa lấy tay hất một lọn tóc trên vai ra sau gáy. Dương nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới rồi cười khinh bỉ đáp:
- Người đẹp sao? Cũng đúng. Nhìn cậu cũng khá dễ thương.
- Tất nhiên! Đứa nhà quê như mày cũng có mắt đấy. Xem ra bố mẹ mày cũng biết dạy mày. – Vừa nói Quyên vừa đưa tay vuốt mặt cô.
Ngay lập tức Dương nắm lấy cổ tay Quyên. Cô vặn tay cô ta lại, xiết chặt. Đỗ Quyên kia lập tức xám mặt. Cô nói:
- Nhà quê sao? Cậu tưởng có một chút tiền, sống ở nơi xa hoa như cái Thành Phố này là có thể lên mặt dạy đời sao? Có thể coi là “người thành phố” sao? Đúng! Có thể tôi xuất thân thấp kém, nhưng tôi biết được vị trí của mình và luôn luôn cố gắng. Không như mấy “người Thành Phố” các cậu, ăn no dửng mỡ, kiếm cớ sinh sự, được sống no đủ mà không biết trân trọng. Cậu có thể xỉ nhục tôi, nhưng cậu đừng hòng động vào bố mẹ tôi. Họ đáng để được trân trọng, chứ không phải bị đứa vô học như cậu bôi xấu. Nhìn mặt cậu có thể dễ thương đấy nhưng tôi thấy ngoài cái gương mặt này và những bộ quần áo đắt tiền này ra thì cậu chỉ là đứa làm phách, vô học mà thôi. Tôi nghĩ chúng cũng do bố mẹ cậu ban tặng đấy chứ. Tôi không biết gia cảnh nhà cậu như thế nào nhưng có giỏi thì hãy chứng minh bản thân bằng năng lực thật sự của mình đi. Dựa vào gia đình thì có cái quái gì đáng để lên mặt dạy đời chứ. Đáng tiếc mặt đẹp, tâm không đẹp. Gửi lời đồng cảm sâu sắc của tôi tới bố mẹ bạn nhé!
Dương cười nhếch mép một cái rồi hất tay Đỗ Quyên ra, cô ta loạng choạng vài bước thì có người đằng sau đỡ. Dương quay đầu đi vào lớp, khi vào cô còn nói vọng ra một câu:
- Tôi rút lại lời xin lỗi lúc nãy.
Đỗ Quyên tức giận tới mức sắc mặt biến đổi như bảy sắc cầu vồng. Lúc đầu là đỏ, rồi đỏ sang tím, tím sang đen và cuối cùng đen sang trắng bệch. Cô ta hất tay, những người đỡ cô ta ban nãy xô vào nhau ngã dúi dụi. Dương vào lớp được tầm dăm ba phút thì thấy cô ta đi xuống, không vào lớp nữa. Bạn gái ngồi bàn trên quay xuống:
- Bạn là Nguyễn Hoàng Dương đúng không? Mình Lê Thanh Tâm. Bạn cứ gọi tớ là Tâm cũng được.
- Chào cậu. Tâm. Rất vui khi gặp cậu.
- Ừ. Mình với cậu có thể làm bạn bè với nhau được không? Mà lúc nãy cậu nói chuyện với cô ta hay thật đó. Nghe mà sướng cả lỗ tai.
- Ai?
- Đỗ Quyên. Hì hì. Mình ghét cậu ta lắm, nhưng không dám cả gan cô ta một trận như thế.
- Tại sao?
- Cậu không biết sao? Mẹ ơi, tớ còn tưởng thân thế cậu kinh khủng lắm thì mới dám lên mặt dạy đời con bé chạnh choẹ ấy chứ? Tớ phục cậu sát đất luôn.
Vậy là thông qua Tâm, Dương đã biết không ít về thân thế Đỗ Quyên. Thì ra bố cô ta là một trong hai nhà đồng tài trợ góp vốn xây mới lại trường A. Hàng năm bố cô ta cũng tài trợ không ít cho các hoạt động của trường. Nào là tổ chức học bổng, nào là quyên góp tiền... nên rất có chỗ đứng trong trường. Hơn nữa gia đình nhà họ có thế lực rất lớn. Nghe nói công ti ADB là của nhà cô ta. ADB là một công ti xuyên quốc gia hàng đầu khu vực Tam Giác Vàng và Đông Nam Á và đang có ý muốn vươn ra toàn thế giới. Vậy nên vị tiểu thư kia mới kiêu căng như thế, như lời Tâm thì cô ta chảnh theo kiểu “tao có tiền, tao xinh đẹp tao có quyền”. Cuối cùng Tâm còn bổ sung một ý vô cùng quan trọng là nếu cô ta nói với bố, và đòi bố nói với nhà trường đuổi học cô thì cô chỉ còn nước cuốn gói. Trước đây cũng có vài cô gái đắc tội với cô ta, và hậu quả thì … thật không dám tưởng tượng nha. Sau khi nghe Tâm nói xong, cô nổi giận đùng đùng bất mãn nói:
- Tôi không quan tâm. Hơn nữa người đúng là tôi, đâu phải cô ta, bố cô ta muốn giúp cũng phải dựa trên lí lẽ chứ. Đâu phải muốn trắng hay đen đều được. Định lấy bàn tay che cả bầu trời sao? Tôi cũng tin, nếu đã thành công được như vậy thì ít nhất bố cô ta cũng là người biết tôn trọng lẽ phải.
Tâm thấy thái độ Dương như vậy thì cũng cả kinh mà cấm khẩu luôn. Cô ậm ừ tỏ vẻ đồng ý rồi lạ đá sang chuyện khác.
- Mà cậu với Vũ có chuyện gì vậy? Cậu là bạn gái cậu ta à?
- Cái gì? Bạn gái sao? Không đời nào, hắn là khắc tinh của tôi.
- Khắc tinh sao? Thế là thế nào? Sao tớ thấy hai người giống như một cặp tình nhân hơn. Vì cậu ấy mà cậu vào lớp mình, hai người là thanh mai trúc mã ….
Dương nghe Tâm nói thì hung hăng trợn mắt nhìn tới muốn lọt con ngươi. Nhận thấy ai đó không những không nhiệt tình hưởng ứng với câu chuyện của mình mà còn sắp bốc hoả, Tâm hạ giọng nói:
- Thôi, không phải thì thôi, cậu làm gì nhìn như nữ chính trong phim kinh dị thế. Nếu cậu có bất cứ dính líu gì tới Vũ thì coi như tiêu rồi. Nếu là bạn gái thì còn thảm hại hơn. Cậu biết không, Vũ là hotboy của khối mình đó. Cậu ta cũng là người mà Đỗ Quyên theo đuổi nữa.
- Nói vậy tức là cô ta vẫn chưa phải bạn gái tên đó.
- Ừ. Chính vì vậy mới nói. Bất cứ cô gái nào tiếp cận với Vũ đều bị … - Nói đoạn Tâm đưa bàn tay kéo qua cổ rồi tiếp tục - Mấy lần trước có vài cô gái to gan dám tỏ tình với Vũ. Bị cậu ta từ chối đã đành, đằng này liền sau đó lại bị Đỗ Quyên thuê xã hội đen bắt cóc, cho tới nhà hoang “hầu hạ” bọn bụi ở đó một đêm rồi quay clip tung lên mạng nữa. Có mấy cô còn phải nhảy lầu tự tử rồi đó. - Nói tới đó Tâm nuốt nước bọt “ực” một tiếng. - Nói chung cậu nên cẩn thận.
- Ghê vậy sao? Nhưng rất tiếc tôi chẳng sợ. Ha ha ha ha….
Cô bật cười thành tiếng. Lố bịch. Mấy thứ đó mà làm cô sợ được sao. Cô là ai chứ? Cô là Nguyễn Hoàng Dương không sợ trời, không sợ đất cơ mà, làm gì có gì dọa được cô.
Tất cả mọi người trong lớp đều đang lắng tai nghe hai cuộc đối thoại ban nãy giữa cô với Đỗ Quyên và Tâm. Họ thầm chẹp miệng rồi thở dài, than hộ cho số phận của cô sau này. Có thể sẽ rất khó sống, vì hơn ai hết họ hiểu rằng Đỗ Quyên không phải loại người đơn giản. Chuyện đụng độ lúc nãy cộng thêm việc cô có quan hệ mờ ám với Vũ đã cho thấy chuỗi những ngày sau này của cô sẽ sống khổ hơn chết.
Tâm vẫn đang ba hoa đủ thứ chuyện về Vũ thì nghe thấy tiếng vật va chạm với mặt bàn. Dương nhìn lên phía phát ra tiếng động. Đó là một hộp xôi vuông vức. Cô ngước lên nhìn thì thấy đó là Vũ. Cô nuốt nước bọt “ực” một tiếng. Thực ra mà nói thì từ lúc cô nói chuyện với Đỗ Quyên kiến đã bò bụng rồi. Đang định lôi Tâm đi ăn, tiện thể lấy đồ ăn lấp miệng Tâm lại thì ai dè tên yêu nghiệt đã mang tới. Anh nhíu mày khó hiểu hỏi:
- Nhìn gì vậy? Ăn không?
- Có. Cho tôi hả? Cảm ơn nhé.
- Hỏi thừa.
- Hì hì…. – Dương cười rồi ăn luôn, không nể nang hay khách sao gì ai cả.
Hai người nói chuyện với nhau nhưng lại hoàn toàn không chú ý tới ai kia đang hoàn toàn hóa đá, tròng mắt rớt ra ngoài như có lò xo rồi. Tâm lắp bắp:
- Hàn… Vũ…cậu…cậu biết nói sao?
Dương ngây ra một lúc rồi lăn ra cười sặc sụa. Chỉ thiếu mức chưa sặc chết. Vũ thì chỉ nhíu mày, anh nhìn thẳng vào mắt Tâm. Tâm vội tránh đi chỗ khác, nuốt nước bọt rồi trả lời:
- Xin lỗi. Ý tôi không phải vậy đâu. Tại hơn một năm nay, dù ngồi trên cậu nhưng tôi chưa nghe thấy cậu nói bao giờ cả. Cậu nói giọng rất hay. Hì.
Tâm nói xong cười thật tươi chữa ngượng. Cô luôn cảm thấy ánh mắt của Vũ rất đáng sợ. Như vừa rồi, trong ánh mắt mênh mông như sóng biển ấy bất chợt nổi lên những tia đỏ chứa đầy sự tức giận xen lẫn phẫn nộ. Cô nghĩ Vũ bình thường không mở lời nói chuyện với ai bao giờ. Bây giờ lại như vậy xem ra quan hệ giữa Vũ và Dương thật sự không đơn giản, vậy mà nữ chính kia lại thản nhiên như không có gì, còn muốn giấu cô nữa, để xem sau này cô sẽ bắt hai người khai như thế nào. Cô lên tiếng xoa dịu không khí:
- Khoan đã! Vũ, cậu thiên vị thật đó. Cậu chỉ mua cho mỗi mình Dương thôi sao? Còn tôi nữa, tôi cũng đói mà.
Mới nói vậy nhưng Tâm đã chẳng nể nang ai, ăn luôn một miếng. Dương ngừng ăn, lấy trong balô ra một hộp xôi khác rồi đưa cho Tâm.
- Cậu ăn đi.
- Thì ra cậu cũng mua rồi sao? Cậu mua lúc nào vậy?
- Bí mật – Kèm theo là một cái máy mắt tinh nghịch - À, yên tâm. Của cậu đây nè. – Dương lôi một hộp bánh donut từ trong cặp ra, là loại cái/hộp. – Loại cậu thích ăn. Được chưa.
Vũ ừ gọn lỏn rồi ngồi xuống ăn ngấu nghiến. Tâm thấy vậy thì hóa đá toàn thân. Thấy thái độ bất thường Dương nói:
- Sao vậy? Không ngon à?
- Không, hì, tại tớ thấy hơi lạ khi Vũ “nói nhiều” như thế. Với lại không ngờ Vũ lại thích đồ ngọt. Hì. Ăn thôi.
Vậy là ba người ngồi ăn cùng nhau. Và cũng cho tới lúc này, các nhân khác trong lớp mới chợt bừng tỉnh trong “cơn hóa thạch” ban nãy.