Gió biển thổi nhè nhẹ, sóng biển rì rào, những cánh buồm nhấp nhô trên mặt biển, tiến chim hải âu vút cao trên bầu trời trong xanh, tiếng cười vui vẻ của mọi người đang đùa nghịch trên bãi biến, mấy cậu bé đứng trên ván lướt, thi thoảng lại bị những cơn sóng biển nuốt chửng, làm rộ lên hàng loạt tiếng kêu lo lắng.
Vũ ngồi trên bãi cát, im lặng, thi thoảng trong đáy mắt của anh, người ta lại nhìn thấy sự vui vẻ. Lát sau, Vũ đứng lên. Khi anh định trèo lên bậc cấp thì một quả bóng da xinh xắn lăn tới chân anh, ngay sau đó anh nhìn thấy một cậu bé xinh xắn, mập mạp với đôi mắt to tròn đang lật đật chạy tới. Vũ ngay lập tức bị cậu bé đáng yêu đó thu hút, cậu bé nhoẻn miệng cười:
- Bố, bố chơi với con đi.
Vũ nhìn đứa bé, có một cảm giác yêu thương khó nói thành lời, bèn ôm nó vào lòng, một mùi thơm của sữa thoang thoảng bên mũi anh, anh véo má nó, hỏi:
- Mẹ con đâu rồi?
- Con không nói cho bố biết đâu, bố phải chơi với con đã.
Hàn Vũ cười:
- Nhóc con lém lỉnh, còn biết mặc cả nữa hả. Được thôi, bố sẽ chơi với con!
Hải Đăng đang định nói gì đó thì bỗng dưng thấy mẹ lại gần, vội vàng tụt xuống khỏi lòng anh:
- Mẹ, con ở đây.
- Hải Đăng, mau xuống đây, đừng có chạy lung tung! Thoáng một cái đã không thấy đâu. Nói với con bao nhiêu lần rồi, không được đi lung tung cơ mà, cẩn thận bị người xấu bắt cóc đấy, chẳng chịu nghe lời mẹ gì cả.
Vũ nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc, lập tức quay đầu lại, anh nhìn thấy Dương đang đi về phía mình, bộ váy liền màu trắng, mái tóc buông xõa, khuôn mặt tươi tắn như một đóa hoa, cô vẫn như thế, vẫn không thay đổi nhiều so với bốn năm trước. Thời gian trôi nhanh thật, thoáng chốc đã bốn năm. Hai người hiện tại cũng đã có một tiểu quỷ rồi. Anh đặt cho bé cái tên Hải Đăng, nghĩa là ngọn đèn sáng trong đêm. Anh mong con trai mình sau này có thể vượt qua mọi trở ngại, dù có sống trong sóng gió vẫn có thể tỏa sáng.
Dương nhìn thấy chồng mình thì thoáng ngạc nhiên nói:
- Anh sao lại ra ngoài này, em tưởng anh còn ngủ.
Vũ nhìn vợ mỉm cười:
- Ừ, anh dậy rồi. Không thấy hai mẹ con đâu nên định ra ngoài chờ. Tiện thể tận hưởng không khí trong lành cũng không uổng.
Dương mỉm cười nắm tay con trai cùng anh vào phòng khách sạn. Nhân dịp mùa hè nên cả nhà đi nghỉ mát. Khu resort cao cấp thường có rất nhiều chiêu trò móc tiền của khách. Đương nhiên cũng có nhiều dịch vụ đi kèm. Giả dụ như khu vui chơi riêng của trẻ em vậy. Hải Đăng vào phòng với bố mẹ được một lát là lại chạy ra khu đó chơi. Trong phòng chỉ còn lại cô và anh. Cô dựa vào lòng Vũ, cảm thấy thật hạnh phúc, khóe mắt dịu dàng nhìn anh, bỗng dưng nghĩ ra cái gì đó, hỏi:
- Vũ, bao năm qua em vẫn thắc mắc một chuyện. Em có thể hỏi anh không?
Vũ véo nhẹ mũi của cô, hóm hỉnh nói:
- Có chuyện gì vợ yêu cứ đề đạt.
Hoàng Dương bật cười, nũng nịu ôm vai Vũ:
- Tại sao khi anh đi du học, bảy năm biền biệt không nhắn cho em một tin nhắn lá thư nào?
Vũ ngạc nhiên nhìn cô nói:
- Em không nhận được bất cứ tin tức gì về anh sao? Vậy mà anh cứ ngỡ do em trách anh.
Thì ra, không phải anh là người vô tình. Tất cả chỉ do tính hậu đậu của cô báo hại. Ngày nào Vũ cũng gửi thư điện tử cho cô, nhưng không một bức thư nào được hồi âm. Anh còn nghĩ cô giận anh vì khoảng thời gian đầu khó khăn không thể liên lạc về nhà. Từ đó, anh quyết định kể mọi chuyện gặp phải trên đất khách quê người vào hòm thư, coi như một cuốn nhật kí, nhờ đó mà thoải mái bội phần. Còn Dương, từ đợt đó đã đổi sang dùng hòm thư mới. Tới khi nghe anh nói mới mở hòm thư cũ, quả thật choáng ngợp. Để lấy công chuộc tội, cô quyết định mỗi ngày sẽ đọc một bức, dù phải đọc trong bảy năm cô cũng đọc. Đây là tấm chân tình của chồng cô mà.
LỜI KẾT.
Khi tôi đặt bút viết những dòng đầu tiên của cuốn sách này, suy nghĩ và mong muốn duy nhất của tôi là có thể lưu lại những kỉ niệm tươi đẹp hồn nhiên của bản thân mình. Thuở nhỏ, tôi không giống với bất cứ cô gái đồng trang lứa nào. Tôi thích chơi với con trai, chơi những trò chơi của con trai. Và cũng vì thế mà tôi có rất ít bạn thân, bạn bè chơi với nhau giống như xã giao. Quen biết thì rất nhiều nhưng thật sự chẳng có ai để tôi chia sẻ mọi thứ.
Tôi gặp anh – nam chính trong chuyện khi học cấp một. Nói thực là tôi rất ghét anh, vì anh mà tôi đánh mất vị trí số một của mình. Nhưng thời gian qua đi, tôi chợt hiểu rằng, anh và tôi có rất nhiều điểm giống nhau, ở anh có rất nhiều điểm mà tôi cần học tập. Và hơn hết, tôi hiểu so sánh chỉ làm bào mòn giá trị của bản thân.
Tôi để cái kết của câu chuyện này hạnh phúc viên mãn. Tuy rằng, trên thế giới này không có bất cứ gì là hoàn hảo cả. Nhưng người ta vẫn đặt ra tiêu chuẩn hoàn hảo như một mục đích để phấn đấu. Giới trẻ thì nên hướng tới những điều tích cực đúng không?
Tôi không tạo ra quá nhiều sóng gió, quá nhiều trở ngại cho nhân vật của mình. Tôi thích và muốn hướng tới thứ gì đó nhẹ nhàng hơn, vui vẻ hơn. Tôi hy vọng sau khi đọc cuốn sách này, các bạn sẽ thấy thoải mái hơn, có thể cười sảng khoái sau những giờ làm việc và học tập căng thẳng. Cao hơn nữa, hy vọng các bạn có thể thấy đâu đó bóng dáng mình trong đó. Thế giới mà tôi xây dựng lên là một thế giới mà các bạn vẫn thường gặp hàng ngày, vẫn gặp ở đâu đó ngoài kia trong cuộc sống xô bồ và hối hả.
Với rất nhiều yêu thương, cảm ơn bạn đã dành thời gian để lật đến trang cuối cùng của cuốn sách này.
Trân trọng.