Từ hai giờ chiều ở Hồng Kông tới New York là hơn mười sáu giờ bay, nhưng vì đi qua đường đổi ngày, lúc đến nơi mới có sáu giờ chiều. Lúc bay qua đường đổi ngày, tôi giống như thấy được quang cảnh kỳ diệu chỉ ở trong truyện tranh mới có, nhưng thật đáng tiếc, tôi không có chút cảm xúc nào. Nếu bên cạnh tôi không có anh, hết thảy đều không có lực hấp dẫn.
Đến New York mới biết du khách không thể tự ý tách đoàn, vậy là tôi phải tốn biết bao công sức nài nỉ anh hướng dẫn viên cho phép mình rời đoàn đi tìm bạn. Mặc dù trông anh không quá yên tâm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, thậm chí còn giúp tôi vẫy một chiếc taxi.
New York không loạn như tivi hay nói, cũng không đẹp như tôi hằng tưởng tượng. Thật ra tôi thấy nó cũng gần giống như Quảng Châu mà thôi. Đưa địa chỉ cho bác tài xế xem, bác liền lái xe chở tôi đến một vùng ngoại thành.
Trước khi xuống xe, tôi cố dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo của mình, nhờ bác chỉ nốt đoạn đường đến nhà anh. Bác ra hiệu cho tôi cứ đi thẳng về phía trước, tôi cúi đầu cảm ơn, sau đó khoác chiếc balô to bự lên – hành lý duy nhất của tôi trong chuyến đi Mỹ lần này
Đó là một gian biệt thự tường trắng mái đỏ. Ôi chao, máu tiểu thuyết trong tôi lại trào lên nữa rồi, tôi luôn cảm thấy nó rất giống căn nhà nhỏ trong truyện cổ tích, còn tôi, tôi đang đến tìm chàng hoàng tử của đời mình.
Trong tôi có rất nhiều dự cảm xấu. Tại sao anh lại không hồi âm cho tôi vậy? Chẳng lẽ anh gặp chuyện ngoài ý muốn? Chẳng lẽ anh đã thích người khác rồi sao? Tôi sợ là ý trước, vậy nên mới kiên trì muốn tới đây. Nếu như anh có chuyện, nhất định tôi phải ở bên cạnh anh đến cùng.
Đi tới trước cửa, tôi hít sâu một hơi, tự nói với mình nhất định phải kiên cường, mặc kệ ba mẹ anh có báo tin dữ gì đi chăng nữa, tôi cũng đều phải chịu đựng.
Nhấn chuông cửa xuống, tôi nghe thấy có tiếng bước chân lại gần đây, sau đó cửa từ từ mở ra.
Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa, chuẩn bị chào hỏi ba mẹ của anh.
Cửa mở ra, người tôi nhìn thấy lại là anh.
Tôi hoàn toàn bất ngờ, hiển nhiên anh lại càng không dám tin. Không, nét mặt của anh không chỉ đơn giản là không dám tin, mà còn chộn rộn rất nhiều thứ khác nữa, nói chung khó mà dùng lời để hình dung cho hết được. Có lẽ anh nghĩ mình nhìn thấy ảo ảnh, dù sao trong mấy bức mail, tôi cũng không đề cập chút xíu nào đến chuyện mình muốn sang Mỹ.
Bị anh dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ mới tốt. Là vì không nói câu nào mà đột nhiên tới đây khiến anh cảm thấy khó xử sao? Tôi giống như làm việc trái với lương tâm, ánh mắt không dám chớp nhìn về góc dưới bên trái. Đứng im nửa ngày, tôi đột nhiên muốn xoay người bỏ chạy.
Tất nhiên là tôi không chạy được, bởi vì vừa mới xoay người thôi, anh đã vươn tay ra túm lấy ba lô của tôi rồi.
Tôi giống như con thỏ bị thợ săn túm lấy đôi tai, giãy dụa thế nào cũng chạy không thoát.
Tôi lẽo đẽo theo anh vào nhà. Đóng cửa lại, trông anh có vẻ vô cùng tức giận nhìn chằm chằm tôi. Tôi chưa từng thấy anh nổi giận, vậy nên chỉ dám dùng từ ‘có vẻ’ để hình dung, bởi vì ngoại trừ lông mày nhăn lại một chút, khuôn mặt cũng chẳng khác gì lúc không cười, tôi đã sớm nói anh có khuôn mặt tú lơ khơ rồi mà phải không?
Anh mặc một chiếc áo len màu đen, trông vô cùng đẹp mắt. Hình như anh gầy đi một chút, là vì nhớ tôi sao? Hay là vì không quen với khí hậu bên này? Nhưng thực lòng mà nói, ngoại trừ việc gầy đi một chút ra, trông anh đã khá hơn trước nhiều, ít nhất làn da cũng không trắng theo kiểu tái nhợt nữa. Nghe nói khí hậu tốt sẽ giúp khí sắc thay đổi tốt theo, hóa ra đây lại là sự thật.
Quan trọng nhất là, anh vẫn bình an vô sự. Trong tiểu thuyết “Rất yêu rất yêu anh”, nữ chính vừa ra nước ngoài đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy nên mới bất đắc dĩ từ bỏ nam chính. Rất nhiều truyện khác cũng có tình huống tương tự. Cũng may đây không phải tiểu thuyết, cũng may chúng tôi sống trong hiện thực, cũng may, những điều đó đã không xảy ra.
Tôi vừa len lén quan sát anh, vừa cúi đầu giống như cô học sinh làm sai chuyện, cầu xin thầy giáo bỏ qua, lần sau sẽ không tái phạm nữa.
Chúng tôi ngồi ở chiếc bàn trong phòng bếp, anh ở bên phải của tôi. Tôi không thấy ba mẹ anh, có lẽ họ không có nhà lúc này. Kéo kéo tay áo anh, hi vọng anh đừng tức giận nữa.
Anh thở dài, không thể làm gì khác ngoài việc lôi giấy bút ra viết.
"Em tới bằng cách nào?"
Anh không hỏi tôi tại sao lại tới, mà là tới bằng cách nào. Có lẽ anh đại khái cũng đoán được lý do tôi tới đây, vậy nên vấn đề thứ hai có vẻ đáng quan tâm hơn đi?
"Em tới cùng đoàn du lịch."
"Thế sao không đi cùng đoàn mà lại một mình tới đây?"
"Em tới tìm anh, không phải là đi ngắm cảnh."
Anh thở dài, nhìn tôi một chút.
"Ba mẹ em có biết không?"
"Em nói với họ là mình đi du lịch Quảng Tây cùng đám bạn."
"Em tới đây cùng bạn à?"
"Không, chỉ có mình em thôi."
Tôi nhìn thấy lông mày của anh nhíu lại thật chặt.
"Đi thế này mất bao nhiêu tiền?"
"Cũng gần ba vạn tệ."
"Chẳng lẽ ba mẹ em…"
Anh còn chưa viết xong đã gạch mấy từ đó đi, xem ra anh cũng hiểu tôi không thể nào ngửa tay xin ba mẹ nhiều như vậy được.
"Tiền ở đâu ra?"
"Em tự đi kiếm."
Anh vỗ bàn một cái, làm tôi giật cả mình. Hiện tại nét mặt của anh không phải là ‘có vẻ’ rất tức giận nữa, mà là thật sự rất tức giận. Nếu như anh có thể nói, khẳng định lúc này sẽ quát tôi một trận cho ra hồn. Anh nhất định không tin một cô sinh viên lại có thể làm ra ba vạn tệ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đi?
"Rốt cuộc tiền ở đâu ra?"
"Em tự đi kiếm thật mà, không có lừa anh đâu."
Anh nhìn đôi mắt của tôi trong chốc lát.
"Làm nghề gì?"
Tay của anh có chút run rẩy, chẳng lẽ anh nghĩ tôi đi làm chút chuyện không đứng đắn gì đó?
"Em viết truyện cho một tờ tạp chí, vừa có tiền nhuận bút vừa có tiền thưởng ngoài, xin thêm của ba mẹ, cộng với mấy ngàn em tích trữ được từ trước nữa là vừa đủ."
Anh chăm chú nhìn tôi, lông mày giãn ra. Sau đó kéo tôi vào trong lòng, dùng sức ôm tôi thật chặt.
Có phải anh đã bị tôi làm cho cảm động rồi hay không? Một cô gái vất vả đi làm ngày làm đêm, tiêu gần ba vạn tệ tới một quốc gia xa lạ, chỉ để nhìn thấy anh.
Tôi nhắm mắt tựa ở trong ngực anh, để chín tháng tưởng niệm hòa tan trong vòng tay ấm áp. Dù cho tôi có phải tiêu ba vạn tệ một lần nữa, tôi cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà giao ra, chỉ hi vọng được ở trong ngực anh thêm một hồi.
Liên tục ôm tôi thật lâu anh mới chịu buông tay ra, nhìn kĩ tôi trong chốc lát, sau đó cầm bút viết.
"Em gầy."
Tôi gầy? Tôi còn chưa nói anh gầy đâu đấy! Vì tiết kiệm tiền đến Mỹ, mỗi ngày tôi chỉ dám ăn một bữa cơm, đọc sách viết truyện hơn mười hai tiếng đồng hồ, không gầy mới là lạ.
Tôi tránh đi lời của anh, hiện tại đến lượt tôi hỏi.
"Mail em gửi đi anh có nhận được không?"
"Nhận được."
"Vậy sao không trả lời em?"
Hiện tại đến phiên tôi nhíu mày.
Anh suy nghĩ thật lâu, tôi lẳng lặng chờ anh đưa ra câu trả lời thuyết phục.
"Anh…"
Anh mới viết một từ đã dừng lại, hồi lâu mới viết tiếp.
"Nhận được bức thư thứ nhất của em, em nói mình đã có bạn trai mới. Anh vốn định chúc em hạnh phúc, nhưng cố gắng mấy lần đều không thể nào viết nổi. Anh phát hiện ra mình căn bản không thể bỏ qua mọi chuyện như vậy được, anh không muốn em có bạn trai, không muốn em được người khác ôm, càng không muốn em được anh ta chăm sóc cẩn thận.
Anh thật sự rất ích kỷ, bản thân không chiếm được hạnh phúc nên cũng không muốn em hạnh phúc với ai. Anh cũng biết loại ích kỷ này sẽ chỉ hại em. Vậy nên anh muốn nói vài câu quá đáng khiến em chán ghét, nhưng anh lại không làm được. Anh không muốn em bị đau khổ hay tổn thương. Anh chỉ muốn làm cho em quên anh, không để lại bất cứ liên lạc gì với em, hi vọng một ngày nào đó em sẽ có thể quên đi mà tìm kiếm hạnh phúc của chính mình."
Anh viết viết rồi lại ngừng ngừng, suy tư cẩn thận xem phải biểu đạt thế nào cho tôi hiểu rõ.
"Nếu biết trước em sẽ tới thế này, nhất định anh sẽ viết thư bảo em đi tìm người khác."
Không đợi anh viết xong, tôi đã ôm chặt lấy anh, nước mắt không ngừng rơi xuống. Tôi không muốn khóc, tôi khóc sẽ khiến anh đau lòng, nhưng là, tôi không nhịn được nữa.
Tôi nhớ tết Trung thu anh cắt bánh cho tôi, tôi nhớ lúc ở nhà hàng Tây anh trầm tư nhìn về góc dưới bên trái, tôi nhớ bàn tay ấm áp của anh kéo tôi rời đi vụ tai nạn, tôi nhớ ánh mắt ướt át của anh lúc ở sân bay. Tất cả những gì thuộc về anh, tôi đều nhớ rõ hết. Tôi phải nói thế nào mới khiến chàng trai thiện lương lại tự ti này hiểu rằng, tôi yêu anh nhiều thật nhiều bây giờ?
Mặc kệ anh có nghe thấy hay không, có nói được hay không, tôi cũng sẽ không tìm thấy người nào yêu tôi hơn anh, tựa như anh nhất định cũng không tìm được cô gái nào yêu anh hơn tôi vậy.
Trong cuộc sống, nói và nghe là không thể tách rời, nhưng với tình yêu, không nhất thiết phải nói ra hứa hẹn, nghe được hứa hẹn thì mới là sâu đậm.
Tình yêu là để ở trong lòng.
Tôi nhìn vào ánh mắt anh, anh lại muốn dời đi tầm mắt. Tôi ôm đầu của anh, không để cho anh nhìn hướng khác.
Tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đụng môi vào làn môi ấm áp của anh.
Anh rất kinh ngạc nhìn tôi. Anh cảm thấy sao? Những lời mà tôi muốn nói, tình yêu mà tôi muốn biểu đạt?
Anh nhìn tôi một chút, lại nhìn xuống góc dưới bên trái một chút, sau đó dường như quyết định được điều gì, vòng tay ôm lấy tôi, nhắm mắt lại, cho tôi một nụ hôn say đắm.
Đây là lần đầu tiên anh hôn tôi. Anh rốt cục cũng hiểu tôi thương anh nhiều thế nào rồi đi? Tôi sẽ không đi tìm chàng trai khác, bởi vì chàng trai mà tôi yêu, chỉ có thể là anh.
Nụ hôn của anh rất trẻ trung, so với bạn trai trước kia của tôi thì không khác nhiều lắm, tôi có thể khẳng định, mình chính là cô gái đầu tiên mà anh hôn.
Lúc trước cùng bạn trai hôn môi, tôi sẽ lầm rầm ở trong lòng ba trăm khúc thơ Đường, bởi vì kỹ thuật của hắn ta đã không có gì thú vị đáng nói, một khi hôn còn muốn hôn thật lâu, khiến tôi đành phải kiếm chút biện pháp giết thời gian, giúp bản thân đỡ bị buồn chán mà chết.
Nhưng cảm giác lúc hôn anh lại không phải như vậy, mặc dù kỹ thuật của anh cũng chẳng có gì đáng nói, tôi lại vẫn không tự chủ được trầm luân.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn lông mi của anh ở khoảng cách gần như vậy, phát hiện ra lông mi của anh rất dài. Thật đáng ghét, rõ ràng là con trai, tại sao lông mi lại dài lại cong hơn của tôi cơ chứ?
Hàng lông mi xinh đẹp ấy đột nhiên động đậy. Anh mở mắt ra, thấy tôi đang nhìn anh, hơi nhíu mày một chút, lấy tay trái che lên mắt tôi.
Thì ra chủ nghĩa đàn ông trong anh khá là lớn, lúc hôn môi muốn con gái nhất định phải nhắm mắt lại.
Tôi cũng không biết chúng tôi rốt cuộc hôn bao lâu, hình như là rất lâu, lại giống như cũng không lâu lắm. Dù sao cuối cùng cũng vẫn phải tách ra, tôi thấy anh có chút thẹn thùng, không khỏi có ý định trêu cợt.
Tôi viết nhanh một dòng chữ, sau đó giơ lên cho anh xem.
Trên đó viết: "Chàng trai ngây thơ ơi, đây là nụ hôn đầu tiên của anh phải không? Thật ngại quá đi, nó đã bị em cướp mất rồi! Ha ha! PS. Kỹ thuật hôn của anh quá hư thúi, có thời gian thì tập luyện đầu lưỡi một chút đi!"
Một bên giơ giấy, một bên le lưỡi ra trêu anh.
Tôi là cố ý muốn chọc giận anh, ai bảo anh luôn dựa vào việc mình lớn hơn tôi ba tuổi mà xem tôi là trẻ con cơ chứ.
Anh đọc xong, khuôn mặt liền đỏ lựng lên như quả táo chín. Nhìn tôi vẫn còn le lưỡi ra trêu chọc, anh đột nhiên đứng dậy, khiến tôi giật bắn mình. Đang nghĩ ngợi xem anh muốn làm gì, anh đã trực tiếp tiến đến bế ngang tôi lên, đi ra khỏi phòng bếp. Bước lên trên lầu hai, anh quẹo vào một gian phòng phía bên trái, vừa nhìn tôi cũng biết nhất định đây là phòng của anh.
Bốn bức tường của căn phòng được vẽ đầy những bụi cỏ cao gần đến phần eo, thảm cũng là màu xanh cỏ. Phía trên đầu giường vẽ một cây cổ thụ rất lớn, cành lá lan tràn ra xung quanh, khiến cho nơi đây giống như một thảo nguyên xanh tươi tĩnh lặng. Đồ đạc trong phòng anh, từ giường ngủ đến bàn đọc sách, từ máy vi tính đến ghế dựa đều là màu trắng tinh khiết. Tôi biết rõ, anh chỉ thích những màu đơn thuần.
Đang cảm thán gian phòng này đặc biệt, cả người tôi đã bị anh đẩy vào giường lớn.
Hiện tại dù có là học sinh tiểu học, tôi cũng biết anh muốn làm gì.
Anh cười đến âm hiểm, ánh mắt còn mang theo một tia đắc ý, rõ ràng là vì muốn báo thù tôi vừa rồi đã dám giễu cợt anh như vậy. Quá đáng nhất chính là, nụ hôn của anh rất ôn nhu, ôn nhu đến mức tôi không có cách nào kháng cự. Lần này anh có điểm tiến bộ, bắt đầu chú ý đến động tác của đầu lưỡi, tốt lắm, trẻ con quả nhiên là dễ dạy.
Không đúng, bây giờ không phải lúc nghĩ đến mấy điều này, tay của anh còn đang lần vào áo của tôi rồi đây! Lúc mới vào nhà tôi đã cởi áo khoác, bây giờ áo sơ mi cũng bắt đầu bị anh cởi.
Tôi khẩn trương đến mức toàn thân cứng ngắc. Hôn môi không phải là lần đầu tiên, nhưng chuyện gì kia với tôi thì đúng là như vậy. Mặc dù rất sợ hãi, tôi lại vẫn không muốn cự tuyệt anh, bởi vì vào khoảnh khắc anh chạm vào da thịt tôi, tôi cũng muốn được làm điều tương tự.
Nghe nói lần đầu tiên rất đau, hi vọng anh có thể ôn nhu với tôi một chút. Tất nhiên đây cũng chỉ là nói thừa, bởi vì trên thực tế, tôi còn chưa gặp được chàng trai nào ôn nhu hơn anh. Nếu như cùng anh mà cảm thấy đau đớn, như vậy cùng người khác nhất định còn đau hơn. Tôi nỗ lực tin tưởng vào anh, tin anh sẽ đối xử với mình thật tốt để quên đi cảm giác khẩn trương hồi hộp lúc này.
Anh hôn cổ của tôi, hôn xuống xương quai xanh, tiếp tục hôn xuống dưới nữa. Đáy lòng tôi không ngừng gào thét, trái tim đập càng lúc càng nhanh, mồ hôi trên trán mướt ra tố cáo tôi đang sợ sệt. Chỉ có điều tôi vẫn không muốn anh dừng lại, vươn tay ra, ôm chặt lấy bờ vai rắn chắc của anh.
Đúng lúc cả hai đang say mê nhất, tôi nghe thấy lầu dưới có tiếng mở cửa, cẩn thận nghe thêm, còn thấy cả tiếng nói chuyện nữa.
Xong rồi! Ba mẹ anh trở lại!
Tôi bối rối khoa tay múa chân, mà anh chỉ biết mờ mịt nhìn tôi, không hiểu tôi đang làm gì cả.
Tôi sốt ruột nhìn quanh bốn phía, thấy đầu giường của anh có giấy bút, lập tức chộp lấy rồi vội vàng viết, "Em nghe thấy tiếng mở cửa, chắc là ba mẹ anh đã về rồi!"
Anh không thấy thì thôi, vừa thấy liền giật bắn mình. Giờ phút này cả hai chúng tôi đều không mặc áo, quần tuy rằng chưa cởi, thế nhưng như vậy cũng đủ hỏng bét rồi!
Anh lập tức cầm chiếc áo sơ mi mới cởi ra của tôi choàng lại cho tôi, sau đó luống cuống tìm áo của mình. Đúng lúc này, ba mẹ anh mở cửa bước vào, nhìn thấy!
Tôi nên phản ứng kiểu gì mới tốt đây?
"A… Cháu chào hai bác ạ!"
Ba mẹ anh ngây dại, nhìn tôi một chút, lại nhìn anh một chút, đại khái cũng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Ba anh giận dữ bước vào, vo tròn tờ báo trên tay đánh cho anh một cái vào ót.
Tôi nghĩ nhất định là rất đau, bởi vì anh liên tục phải để tay ở sau ót xoa xoa. Đây là lần đầu tiên tôi được thấy anh méo méo miệng, vẻ mặt ủy khuất không cam lòng. Thật sự trông rất dễ thương.
"Xin lỗi cháu, Hiểu Tuyền! Không ngờ thằng con trai khốn kiếp nhà hai bác lại dám làm ra loại chuyện tày trời này!”
Ba mẹ anh không ngừng nhận lỗi với tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng thẹn thùng. Chuyện ban nãy xảy ra tôi đã không hề cự tuyệt, tôi cũng là người có lỗi mới đúng.
Ba anh dùng thủ ngữ nói chuyện với anh một hồi, hình như đều là mắng mỏ, sau đó giận đùng đùng bỏ xuống lầu trước. Lần này đến phiên mẹ của anh nói chuyện. Dù tôi không hiểu lắm, nhưng có vẻ như ba anh tức giận hơn, còn mẹ anh lại giống như cố gắng khuyên bảo, về sau anh không được tiếp tục làm như vậy nữa.
Cuối cùng, mẹ anh gõ cho anh một cái vào ót thật mạnh, chỉ tay ra cầu thang, ý bảo anh đi xuống lầu dưới. Nhìn vẻ mặt căm giận bất bình lại không dám làm gì của anh, tôi xem mà liên tục phải nén cười trong bụng.
“Có lỗi với cháu quá! Thằng con trai của bác, thật đúng là… Thôi, cháu mặc quần áo tử tế vào đi, hai bác sẽ chờ cháu ở dưới lầu.” Nói xong, mẹ của anh dường như lại nghĩ đến điều gì, khó xử hỏi, “Áo sơ mi… Không bị rách đấy chứ?”
“Dạ không, không! Bác không cần phải lo đâu ạ!” Mẹ của anh đại khái nghĩ, nhất định là vừa rồi thú tính của anh nổi lên, không cầm giữ nổi nên mới đối xử với tôi như vậy. Tôi biết phải giải thích thế nào đây? Chỉ sợ lát nữa ở lầu dưới anh sẽ không được bình yên rồi!
Chờ cửa phòng đóng lại, tôi mới thoải mái cười ra tiếng. Nghĩ đến bộ dáng mếu máo vừa rồi của anh, thật sự là ngàn năm khó gặp a! Lần nào trước mặt tôi anh cũng tỏ ra mình là một người chững chạc, nhưng hóa ra trước mặt ba mẹ anh, anh vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi!
Ha ha! Cô gái thông minh là phải biết nhớ kĩ những điều này, mai sau nhàm chán, tôi còn có thể đem ra trêu chọc anh một chút.
Tôi nằm ở trên giường của anh, cảm thụ hơi ấm anh lưu lại sau từng giấc ngủ. Không biết mỗi khi tối trời nằm ở chỗ này, anh đã suy nghĩ về những gì vậy? Có nhớ tôi nhiều giống như tôi nhớ anh không? Ngắm kĩ gian phòng một lần nữa, tôi mới chợt phát hiện ra một điều. Ngoài đồ gia dụng cơ bản ra, trên tường không treo một bức tranh nào hết, vậy những bức tranh anh vẽ để đâu cả rồi? Không lẽ, nơi này còn một phòng cất tranh khác?
Đến New York mới biết du khách không thể tự ý tách đoàn, vậy là tôi phải tốn biết bao công sức nài nỉ anh hướng dẫn viên cho phép mình rời đoàn đi tìm bạn. Mặc dù trông anh không quá yên tâm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, thậm chí còn giúp tôi vẫy một chiếc taxi.
New York không loạn như tivi hay nói, cũng không đẹp như tôi hằng tưởng tượng. Thật ra tôi thấy nó cũng gần giống như Quảng Châu mà thôi. Đưa địa chỉ cho bác tài xế xem, bác liền lái xe chở tôi đến một vùng ngoại thành.
Trước khi xuống xe, tôi cố dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo của mình, nhờ bác chỉ nốt đoạn đường đến nhà anh. Bác ra hiệu cho tôi cứ đi thẳng về phía trước, tôi cúi đầu cảm ơn, sau đó khoác chiếc balô to bự lên – hành lý duy nhất của tôi trong chuyến đi Mỹ lần này
Đó là một gian biệt thự tường trắng mái đỏ. Ôi chao, máu tiểu thuyết trong tôi lại trào lên nữa rồi, tôi luôn cảm thấy nó rất giống căn nhà nhỏ trong truyện cổ tích, còn tôi, tôi đang đến tìm chàng hoàng tử của đời mình.
Trong tôi có rất nhiều dự cảm xấu. Tại sao anh lại không hồi âm cho tôi vậy? Chẳng lẽ anh gặp chuyện ngoài ý muốn? Chẳng lẽ anh đã thích người khác rồi sao? Tôi sợ là ý trước, vậy nên mới kiên trì muốn tới đây. Nếu như anh có chuyện, nhất định tôi phải ở bên cạnh anh đến cùng.
Đi tới trước cửa, tôi hít sâu một hơi, tự nói với mình nhất định phải kiên cường, mặc kệ ba mẹ anh có báo tin dữ gì đi chăng nữa, tôi cũng đều phải chịu đựng.
Nhấn chuông cửa xuống, tôi nghe thấy có tiếng bước chân lại gần đây, sau đó cửa từ từ mở ra.
Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa, chuẩn bị chào hỏi ba mẹ của anh.
Cửa mở ra, người tôi nhìn thấy lại là anh.
Tôi hoàn toàn bất ngờ, hiển nhiên anh lại càng không dám tin. Không, nét mặt của anh không chỉ đơn giản là không dám tin, mà còn chộn rộn rất nhiều thứ khác nữa, nói chung khó mà dùng lời để hình dung cho hết được. Có lẽ anh nghĩ mình nhìn thấy ảo ảnh, dù sao trong mấy bức mail, tôi cũng không đề cập chút xíu nào đến chuyện mình muốn sang Mỹ.
Bị anh dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ mới tốt. Là vì không nói câu nào mà đột nhiên tới đây khiến anh cảm thấy khó xử sao? Tôi giống như làm việc trái với lương tâm, ánh mắt không dám chớp nhìn về góc dưới bên trái. Đứng im nửa ngày, tôi đột nhiên muốn xoay người bỏ chạy.
Tất nhiên là tôi không chạy được, bởi vì vừa mới xoay người thôi, anh đã vươn tay ra túm lấy ba lô của tôi rồi.
Tôi giống như con thỏ bị thợ săn túm lấy đôi tai, giãy dụa thế nào cũng chạy không thoát.
Tôi lẽo đẽo theo anh vào nhà. Đóng cửa lại, trông anh có vẻ vô cùng tức giận nhìn chằm chằm tôi. Tôi chưa từng thấy anh nổi giận, vậy nên chỉ dám dùng từ ‘có vẻ’ để hình dung, bởi vì ngoại trừ lông mày nhăn lại một chút, khuôn mặt cũng chẳng khác gì lúc không cười, tôi đã sớm nói anh có khuôn mặt tú lơ khơ rồi mà phải không?
Anh mặc một chiếc áo len màu đen, trông vô cùng đẹp mắt. Hình như anh gầy đi một chút, là vì nhớ tôi sao? Hay là vì không quen với khí hậu bên này? Nhưng thực lòng mà nói, ngoại trừ việc gầy đi một chút ra, trông anh đã khá hơn trước nhiều, ít nhất làn da cũng không trắng theo kiểu tái nhợt nữa. Nghe nói khí hậu tốt sẽ giúp khí sắc thay đổi tốt theo, hóa ra đây lại là sự thật.
Quan trọng nhất là, anh vẫn bình an vô sự. Trong tiểu thuyết “Rất yêu rất yêu anh”, nữ chính vừa ra nước ngoài đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy nên mới bất đắc dĩ từ bỏ nam chính. Rất nhiều truyện khác cũng có tình huống tương tự. Cũng may đây không phải tiểu thuyết, cũng may chúng tôi sống trong hiện thực, cũng may, những điều đó đã không xảy ra.
Tôi vừa len lén quan sát anh, vừa cúi đầu giống như cô học sinh làm sai chuyện, cầu xin thầy giáo bỏ qua, lần sau sẽ không tái phạm nữa.
Chúng tôi ngồi ở chiếc bàn trong phòng bếp, anh ở bên phải của tôi. Tôi không thấy ba mẹ anh, có lẽ họ không có nhà lúc này. Kéo kéo tay áo anh, hi vọng anh đừng tức giận nữa.
Anh thở dài, không thể làm gì khác ngoài việc lôi giấy bút ra viết.
"Em tới bằng cách nào?"
Anh không hỏi tôi tại sao lại tới, mà là tới bằng cách nào. Có lẽ anh đại khái cũng đoán được lý do tôi tới đây, vậy nên vấn đề thứ hai có vẻ đáng quan tâm hơn đi?
"Em tới cùng đoàn du lịch."
"Thế sao không đi cùng đoàn mà lại một mình tới đây?"
"Em tới tìm anh, không phải là đi ngắm cảnh."
Anh thở dài, nhìn tôi một chút.
"Ba mẹ em có biết không?"
"Em nói với họ là mình đi du lịch Quảng Tây cùng đám bạn."
"Em tới đây cùng bạn à?"
"Không, chỉ có mình em thôi."
Tôi nhìn thấy lông mày của anh nhíu lại thật chặt.
"Đi thế này mất bao nhiêu tiền?"
"Cũng gần ba vạn tệ."
"Chẳng lẽ ba mẹ em…"
Anh còn chưa viết xong đã gạch mấy từ đó đi, xem ra anh cũng hiểu tôi không thể nào ngửa tay xin ba mẹ nhiều như vậy được.
"Tiền ở đâu ra?"
"Em tự đi kiếm."
Anh vỗ bàn một cái, làm tôi giật cả mình. Hiện tại nét mặt của anh không phải là ‘có vẻ’ rất tức giận nữa, mà là thật sự rất tức giận. Nếu như anh có thể nói, khẳng định lúc này sẽ quát tôi một trận cho ra hồn. Anh nhất định không tin một cô sinh viên lại có thể làm ra ba vạn tệ trong khoảng thời gian ngắn như vậy đi?
"Rốt cuộc tiền ở đâu ra?"
"Em tự đi kiếm thật mà, không có lừa anh đâu."
Anh nhìn đôi mắt của tôi trong chốc lát.
"Làm nghề gì?"
Tay của anh có chút run rẩy, chẳng lẽ anh nghĩ tôi đi làm chút chuyện không đứng đắn gì đó?
"Em viết truyện cho một tờ tạp chí, vừa có tiền nhuận bút vừa có tiền thưởng ngoài, xin thêm của ba mẹ, cộng với mấy ngàn em tích trữ được từ trước nữa là vừa đủ."
Anh chăm chú nhìn tôi, lông mày giãn ra. Sau đó kéo tôi vào trong lòng, dùng sức ôm tôi thật chặt.
Có phải anh đã bị tôi làm cho cảm động rồi hay không? Một cô gái vất vả đi làm ngày làm đêm, tiêu gần ba vạn tệ tới một quốc gia xa lạ, chỉ để nhìn thấy anh.
Tôi nhắm mắt tựa ở trong ngực anh, để chín tháng tưởng niệm hòa tan trong vòng tay ấm áp. Dù cho tôi có phải tiêu ba vạn tệ một lần nữa, tôi cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà giao ra, chỉ hi vọng được ở trong ngực anh thêm một hồi.
Liên tục ôm tôi thật lâu anh mới chịu buông tay ra, nhìn kĩ tôi trong chốc lát, sau đó cầm bút viết.
"Em gầy."
Tôi gầy? Tôi còn chưa nói anh gầy đâu đấy! Vì tiết kiệm tiền đến Mỹ, mỗi ngày tôi chỉ dám ăn một bữa cơm, đọc sách viết truyện hơn mười hai tiếng đồng hồ, không gầy mới là lạ.
Tôi tránh đi lời của anh, hiện tại đến lượt tôi hỏi.
"Mail em gửi đi anh có nhận được không?"
"Nhận được."
"Vậy sao không trả lời em?"
Hiện tại đến phiên tôi nhíu mày.
Anh suy nghĩ thật lâu, tôi lẳng lặng chờ anh đưa ra câu trả lời thuyết phục.
"Anh…"
Anh mới viết một từ đã dừng lại, hồi lâu mới viết tiếp.
"Nhận được bức thư thứ nhất của em, em nói mình đã có bạn trai mới. Anh vốn định chúc em hạnh phúc, nhưng cố gắng mấy lần đều không thể nào viết nổi. Anh phát hiện ra mình căn bản không thể bỏ qua mọi chuyện như vậy được, anh không muốn em có bạn trai, không muốn em được người khác ôm, càng không muốn em được anh ta chăm sóc cẩn thận.
Anh thật sự rất ích kỷ, bản thân không chiếm được hạnh phúc nên cũng không muốn em hạnh phúc với ai. Anh cũng biết loại ích kỷ này sẽ chỉ hại em. Vậy nên anh muốn nói vài câu quá đáng khiến em chán ghét, nhưng anh lại không làm được. Anh không muốn em bị đau khổ hay tổn thương. Anh chỉ muốn làm cho em quên anh, không để lại bất cứ liên lạc gì với em, hi vọng một ngày nào đó em sẽ có thể quên đi mà tìm kiếm hạnh phúc của chính mình."
Anh viết viết rồi lại ngừng ngừng, suy tư cẩn thận xem phải biểu đạt thế nào cho tôi hiểu rõ.
"Nếu biết trước em sẽ tới thế này, nhất định anh sẽ viết thư bảo em đi tìm người khác."
Không đợi anh viết xong, tôi đã ôm chặt lấy anh, nước mắt không ngừng rơi xuống. Tôi không muốn khóc, tôi khóc sẽ khiến anh đau lòng, nhưng là, tôi không nhịn được nữa.
Tôi nhớ tết Trung thu anh cắt bánh cho tôi, tôi nhớ lúc ở nhà hàng Tây anh trầm tư nhìn về góc dưới bên trái, tôi nhớ bàn tay ấm áp của anh kéo tôi rời đi vụ tai nạn, tôi nhớ ánh mắt ướt át của anh lúc ở sân bay. Tất cả những gì thuộc về anh, tôi đều nhớ rõ hết. Tôi phải nói thế nào mới khiến chàng trai thiện lương lại tự ti này hiểu rằng, tôi yêu anh nhiều thật nhiều bây giờ?
Mặc kệ anh có nghe thấy hay không, có nói được hay không, tôi cũng sẽ không tìm thấy người nào yêu tôi hơn anh, tựa như anh nhất định cũng không tìm được cô gái nào yêu anh hơn tôi vậy.
Trong cuộc sống, nói và nghe là không thể tách rời, nhưng với tình yêu, không nhất thiết phải nói ra hứa hẹn, nghe được hứa hẹn thì mới là sâu đậm.
Tình yêu là để ở trong lòng.
Tôi nhìn vào ánh mắt anh, anh lại muốn dời đi tầm mắt. Tôi ôm đầu của anh, không để cho anh nhìn hướng khác.
Tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đụng môi vào làn môi ấm áp của anh.
Anh rất kinh ngạc nhìn tôi. Anh cảm thấy sao? Những lời mà tôi muốn nói, tình yêu mà tôi muốn biểu đạt?
Anh nhìn tôi một chút, lại nhìn xuống góc dưới bên trái một chút, sau đó dường như quyết định được điều gì, vòng tay ôm lấy tôi, nhắm mắt lại, cho tôi một nụ hôn say đắm.
Đây là lần đầu tiên anh hôn tôi. Anh rốt cục cũng hiểu tôi thương anh nhiều thế nào rồi đi? Tôi sẽ không đi tìm chàng trai khác, bởi vì chàng trai mà tôi yêu, chỉ có thể là anh.
Nụ hôn của anh rất trẻ trung, so với bạn trai trước kia của tôi thì không khác nhiều lắm, tôi có thể khẳng định, mình chính là cô gái đầu tiên mà anh hôn.
Lúc trước cùng bạn trai hôn môi, tôi sẽ lầm rầm ở trong lòng ba trăm khúc thơ Đường, bởi vì kỹ thuật của hắn ta đã không có gì thú vị đáng nói, một khi hôn còn muốn hôn thật lâu, khiến tôi đành phải kiếm chút biện pháp giết thời gian, giúp bản thân đỡ bị buồn chán mà chết.
Nhưng cảm giác lúc hôn anh lại không phải như vậy, mặc dù kỹ thuật của anh cũng chẳng có gì đáng nói, tôi lại vẫn không tự chủ được trầm luân.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn lông mi của anh ở khoảng cách gần như vậy, phát hiện ra lông mi của anh rất dài. Thật đáng ghét, rõ ràng là con trai, tại sao lông mi lại dài lại cong hơn của tôi cơ chứ?
Hàng lông mi xinh đẹp ấy đột nhiên động đậy. Anh mở mắt ra, thấy tôi đang nhìn anh, hơi nhíu mày một chút, lấy tay trái che lên mắt tôi.
Thì ra chủ nghĩa đàn ông trong anh khá là lớn, lúc hôn môi muốn con gái nhất định phải nhắm mắt lại.
Tôi cũng không biết chúng tôi rốt cuộc hôn bao lâu, hình như là rất lâu, lại giống như cũng không lâu lắm. Dù sao cuối cùng cũng vẫn phải tách ra, tôi thấy anh có chút thẹn thùng, không khỏi có ý định trêu cợt.
Tôi viết nhanh một dòng chữ, sau đó giơ lên cho anh xem.
Trên đó viết: "Chàng trai ngây thơ ơi, đây là nụ hôn đầu tiên của anh phải không? Thật ngại quá đi, nó đã bị em cướp mất rồi! Ha ha! PS. Kỹ thuật hôn của anh quá hư thúi, có thời gian thì tập luyện đầu lưỡi một chút đi!"
Một bên giơ giấy, một bên le lưỡi ra trêu anh.
Tôi là cố ý muốn chọc giận anh, ai bảo anh luôn dựa vào việc mình lớn hơn tôi ba tuổi mà xem tôi là trẻ con cơ chứ.
Anh đọc xong, khuôn mặt liền đỏ lựng lên như quả táo chín. Nhìn tôi vẫn còn le lưỡi ra trêu chọc, anh đột nhiên đứng dậy, khiến tôi giật bắn mình. Đang nghĩ ngợi xem anh muốn làm gì, anh đã trực tiếp tiến đến bế ngang tôi lên, đi ra khỏi phòng bếp. Bước lên trên lầu hai, anh quẹo vào một gian phòng phía bên trái, vừa nhìn tôi cũng biết nhất định đây là phòng của anh.
Bốn bức tường của căn phòng được vẽ đầy những bụi cỏ cao gần đến phần eo, thảm cũng là màu xanh cỏ. Phía trên đầu giường vẽ một cây cổ thụ rất lớn, cành lá lan tràn ra xung quanh, khiến cho nơi đây giống như một thảo nguyên xanh tươi tĩnh lặng. Đồ đạc trong phòng anh, từ giường ngủ đến bàn đọc sách, từ máy vi tính đến ghế dựa đều là màu trắng tinh khiết. Tôi biết rõ, anh chỉ thích những màu đơn thuần.
Đang cảm thán gian phòng này đặc biệt, cả người tôi đã bị anh đẩy vào giường lớn.
Hiện tại dù có là học sinh tiểu học, tôi cũng biết anh muốn làm gì.
Anh cười đến âm hiểm, ánh mắt còn mang theo một tia đắc ý, rõ ràng là vì muốn báo thù tôi vừa rồi đã dám giễu cợt anh như vậy. Quá đáng nhất chính là, nụ hôn của anh rất ôn nhu, ôn nhu đến mức tôi không có cách nào kháng cự. Lần này anh có điểm tiến bộ, bắt đầu chú ý đến động tác của đầu lưỡi, tốt lắm, trẻ con quả nhiên là dễ dạy.
Không đúng, bây giờ không phải lúc nghĩ đến mấy điều này, tay của anh còn đang lần vào áo của tôi rồi đây! Lúc mới vào nhà tôi đã cởi áo khoác, bây giờ áo sơ mi cũng bắt đầu bị anh cởi.
Tôi khẩn trương đến mức toàn thân cứng ngắc. Hôn môi không phải là lần đầu tiên, nhưng chuyện gì kia với tôi thì đúng là như vậy. Mặc dù rất sợ hãi, tôi lại vẫn không muốn cự tuyệt anh, bởi vì vào khoảnh khắc anh chạm vào da thịt tôi, tôi cũng muốn được làm điều tương tự.
Nghe nói lần đầu tiên rất đau, hi vọng anh có thể ôn nhu với tôi một chút. Tất nhiên đây cũng chỉ là nói thừa, bởi vì trên thực tế, tôi còn chưa gặp được chàng trai nào ôn nhu hơn anh. Nếu như cùng anh mà cảm thấy đau đớn, như vậy cùng người khác nhất định còn đau hơn. Tôi nỗ lực tin tưởng vào anh, tin anh sẽ đối xử với mình thật tốt để quên đi cảm giác khẩn trương hồi hộp lúc này.
Anh hôn cổ của tôi, hôn xuống xương quai xanh, tiếp tục hôn xuống dưới nữa. Đáy lòng tôi không ngừng gào thét, trái tim đập càng lúc càng nhanh, mồ hôi trên trán mướt ra tố cáo tôi đang sợ sệt. Chỉ có điều tôi vẫn không muốn anh dừng lại, vươn tay ra, ôm chặt lấy bờ vai rắn chắc của anh.
Đúng lúc cả hai đang say mê nhất, tôi nghe thấy lầu dưới có tiếng mở cửa, cẩn thận nghe thêm, còn thấy cả tiếng nói chuyện nữa.
Xong rồi! Ba mẹ anh trở lại!
Tôi bối rối khoa tay múa chân, mà anh chỉ biết mờ mịt nhìn tôi, không hiểu tôi đang làm gì cả.
Tôi sốt ruột nhìn quanh bốn phía, thấy đầu giường của anh có giấy bút, lập tức chộp lấy rồi vội vàng viết, "Em nghe thấy tiếng mở cửa, chắc là ba mẹ anh đã về rồi!"
Anh không thấy thì thôi, vừa thấy liền giật bắn mình. Giờ phút này cả hai chúng tôi đều không mặc áo, quần tuy rằng chưa cởi, thế nhưng như vậy cũng đủ hỏng bét rồi!
Anh lập tức cầm chiếc áo sơ mi mới cởi ra của tôi choàng lại cho tôi, sau đó luống cuống tìm áo của mình. Đúng lúc này, ba mẹ anh mở cửa bước vào, nhìn thấy!
Tôi nên phản ứng kiểu gì mới tốt đây?
"A… Cháu chào hai bác ạ!"
Ba mẹ anh ngây dại, nhìn tôi một chút, lại nhìn anh một chút, đại khái cũng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Ba anh giận dữ bước vào, vo tròn tờ báo trên tay đánh cho anh một cái vào ót.
Tôi nghĩ nhất định là rất đau, bởi vì anh liên tục phải để tay ở sau ót xoa xoa. Đây là lần đầu tiên tôi được thấy anh méo méo miệng, vẻ mặt ủy khuất không cam lòng. Thật sự trông rất dễ thương.
"Xin lỗi cháu, Hiểu Tuyền! Không ngờ thằng con trai khốn kiếp nhà hai bác lại dám làm ra loại chuyện tày trời này!”
Ba mẹ anh không ngừng nhận lỗi với tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng thẹn thùng. Chuyện ban nãy xảy ra tôi đã không hề cự tuyệt, tôi cũng là người có lỗi mới đúng.
Ba anh dùng thủ ngữ nói chuyện với anh một hồi, hình như đều là mắng mỏ, sau đó giận đùng đùng bỏ xuống lầu trước. Lần này đến phiên mẹ của anh nói chuyện. Dù tôi không hiểu lắm, nhưng có vẻ như ba anh tức giận hơn, còn mẹ anh lại giống như cố gắng khuyên bảo, về sau anh không được tiếp tục làm như vậy nữa.
Cuối cùng, mẹ anh gõ cho anh một cái vào ót thật mạnh, chỉ tay ra cầu thang, ý bảo anh đi xuống lầu dưới. Nhìn vẻ mặt căm giận bất bình lại không dám làm gì của anh, tôi xem mà liên tục phải nén cười trong bụng.
“Có lỗi với cháu quá! Thằng con trai của bác, thật đúng là… Thôi, cháu mặc quần áo tử tế vào đi, hai bác sẽ chờ cháu ở dưới lầu.” Nói xong, mẹ của anh dường như lại nghĩ đến điều gì, khó xử hỏi, “Áo sơ mi… Không bị rách đấy chứ?”
“Dạ không, không! Bác không cần phải lo đâu ạ!” Mẹ của anh đại khái nghĩ, nhất định là vừa rồi thú tính của anh nổi lên, không cầm giữ nổi nên mới đối xử với tôi như vậy. Tôi biết phải giải thích thế nào đây? Chỉ sợ lát nữa ở lầu dưới anh sẽ không được bình yên rồi!
Chờ cửa phòng đóng lại, tôi mới thoải mái cười ra tiếng. Nghĩ đến bộ dáng mếu máo vừa rồi của anh, thật sự là ngàn năm khó gặp a! Lần nào trước mặt tôi anh cũng tỏ ra mình là một người chững chạc, nhưng hóa ra trước mặt ba mẹ anh, anh vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi!
Ha ha! Cô gái thông minh là phải biết nhớ kĩ những điều này, mai sau nhàm chán, tôi còn có thể đem ra trêu chọc anh một chút.
Tôi nằm ở trên giường của anh, cảm thụ hơi ấm anh lưu lại sau từng giấc ngủ. Không biết mỗi khi tối trời nằm ở chỗ này, anh đã suy nghĩ về những gì vậy? Có nhớ tôi nhiều giống như tôi nhớ anh không? Ngắm kĩ gian phòng một lần nữa, tôi mới chợt phát hiện ra một điều. Ngoài đồ gia dụng cơ bản ra, trên tường không treo một bức tranh nào hết, vậy những bức tranh anh vẽ để đâu cả rồi? Không lẽ, nơi này còn một phòng cất tranh khác?