Tính đếm thời điểm hiện tại, Ôn Vân chưa từng có cuộc nói chuyện nào nghiêm túc với anh thì phải?
"Làm gì vậy?"_Dương Nhật Hạo nhìn tấm ảnh để trên bàn học vui vẻ nói.
"Đợi một người"_Cô nói.
"Đợi ta sao?"
"Không có, ta đợi mi làm gì? Đợi fan!"_Ôn Vân cười vui vẻ nói qua điện thoại.
"Fan sao? Có ai hỏi về ta không?"
"Có, có đứa bảo nam chính là tên nào? Gặp ngoài đời sẽ đánh mi một trận, cho chừa tội bỏ rơi ta!"_Ôn Vân không chút che giấu nói.
"Vậy sao? Bảo họ không nên nói xấu ta như vậy. À quên, lão bà muốn gặp Thúy Vũ không?"
Ôn Vân trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, nhớ tới người tên Thúy Vũ:
"Có, em ấy đâu?"
"Video call! Ta cho mi gặp nó! Bằng không thì thôi!"_Dương Nhật Hạo phía bên đầu dây vang lên giọng thách thức.
Ôn Vân nôn nóng, vừa muốn nói chuyện với em gái của anh nhưng lại không muốn video call làm sao đâg? Cô không thể cứ vậy mà vụt mất cơ hội nói chuyện với con bé được, được rồi, Ôn Vân thầm nghĩ trong đầu.
"Video call thì video call, sao mà không dám!"
Nói xong, cô ngay lập tức tắt máy, gửi một tin nhắn:
"Ta có chút việc, 5 phút nữa video call *icon phẫn nộ*"
Dương Nhật Hạo cười, quay người mở cửa phòng sang gặp em gái. Trước khi đi còn cố nán lại trước gương ngắm ngắm vuốt vuốt lại mái tóc. Bên này, Ôn Vân chạy nhanh xuống phòng, lôi Ôn Trân đang xem TV lên phòng ấn nó ngồi trên giường rồi khẩn trương chọn quần áo.
"Mày điên à?"_Ôn Trân nổi cáu nói.
"Nhìn tao được không, có cần thay bộ khác không?"
"Mày điên vừa thôi? Ở nhà thay quần áo làm gì?"
"Nam chính bảo tao phải video call thì mới được gặp Thúy Vũ. Tao muốn gặp em tên đó, mà ăn mặc ở nhà hơi quá không?"
"Mặc bình thường đi, dù sao mày với nó cũng đâu phải người lạ! Xinh vừa thôi đến lúc xấu lại chịu không được"_Nó mỉa.
Còn đang tính phản bác lại thì chiếc điện thoại bị lãng quên bông phát sáng. Ôn Trân ngồi bên cạnh nhanh tay với lấy nó, chạm vào nút bắt đầu, phía bên cạnh, Ôn Vân mới chỉ kịp vuốt vuốt lại mái tóc rối, cô lừ nó giằng lấy chiếc điện thoại, nở nụ cười:
"Thúy Vũ đâu?"
Dương Nhật Hạo nhăn mặt, Thúy Vũ chỉ là cái cớ, cái chính là muốn nhìn thấy cô nên mới video call, cô lại không suy nghĩ mà hỏi nó:
"Đây!"_Vừa nói, Dương Nhật Hạo vừa đưa tay xách Y Nhan đứng bên cạnh đang soi gương chải lại máu tóc.
"Hi chị, muội là Thúy Vũ, cuối cùng cũng được gặp đại tẩu!"_Vừa nói, Y Nhan vừa cười để lộ ra chiếc răng khểnh.
"Chào em, sao hả, gặp chị ngoài đời thấy sao hả?"
"Chị rất hiền nha, lại còn đáng yêu nữa, tóc ngắn dễ thương!"_Y Nhan giằng lấy chiếc điện thoại từ tay Dương Nhật Hạo, toàn bộ hình ảnh trên màn hình nó chiến trọn chỉ chừa lại một góc cho anh.
-----
"Con bé này, trả đây!"
"Cho em mượn! Một lát thôi!"_Y Nhan cau có mặt mày.
"Không, mau đưa đây!"
"Anh này, một lát thôi, anh chị còn gặp nhau trên lớp cơ mà!"_Y Nhan nịnh nọt.
Chiếc điện thoại truyền đến cảnh giằng co của hai người, hình ảnh cứ lúc người này lúc người kia.
Ôn Vân phì cười, né sang một bên giành chỗ kéo Ôn Trân đang nghịch điện thoại vào một nên:
"Thúy Vũ, đây là Ôn Trân em gái chị!"
Ôn Trân ngơ ngác chưa hiểu chuyện, rồi cầm cái gối ném vào cô nhanh chóng chạy ra một góc.
Hai người bên kia đang giằng co cũng im bặt, Dương Nhật Hạo nhân lúc Y Nhan không để ý giằng lại điện thoại, lôi đứa em ra khỏi phòng.
Ôn Vân và Thúy Vũ cả hai dường như không hài lòng, người la hét đò vào người thì cau có quát:
"Ta còn chưa nói chuyện xong mà!"
"Ta nói onl để mi nói chuyện với nó sao? Ta còn chưa được nói!"_Dương Nhật Hạo nó lớn.
Ôn Vân nghe xong thì phì cười, nhìn Ôn Trân đang lửa giận bừng bừng, rón rén bước ra ban công rồi mới nói:
"TVV mi muốn nói gì?"
"Lão bà...làm bạn gái ta nhé!"_Dương Nhật Hạo như sợ bị giằng lời nói qua chiếc điện thoại, cũng chuyển sang gọi thoại, có lẽ cậu không muốn cô nhìn thấy sự ngượng ngùng hay lúng túng của cậu.
Ôn Vân tắt nhím nụ cười, tất cả quay về một buổi tối vài tháng trước.
------
Vào một buổi tối, xung quanh mọi thứ im lặng, cảnh vật chỉ một màu đen, trong một căn nhà nhỏ, ánh sáng mờ ảo chiếu qua một kẽ hở của chiếc chăn, Ôn Vân trùm chăn kín đầu, hào hứng nói chuyện với một người.
Bên kia đột nhiên gọi tên cô:
"Ôn Vân!"
"Sao vậy, bộ khùng hả? Tự nhiên gọi tên ta làm gì?"
"Lão bà, làm bạn gái ta nhé!"_Đối phương nhắn.
Trong lòng vốn là vui mừng đến khó tả cũng là sợ sệt mất đi thứ gig đó, cô không trả lời trực tiếp, cũng không từ chối thẳng thừng, lảng tránh vấn đề:
"Biết ngay mà, bộ nay mi sốt hả bao cát?"
"Ta nói: "làm bạn gái ta nhé!", trả lời ta đi!"_Đối phương dường như không muốn đáp án là câu nói trốn tránh ấy, tiếp tục thẳng thắn hỏi.
......
Ôn Vân tối hôm ấy mang theo tâm sự, cô hiện tại thực rối, nhận lời cậu rồi yêu xa hay cứ vậy mà để lỡ nhau rồi hối hận. Đáp án vẫn là "không".
-------
Hiện tại, câu nói ấy một lần nữa vang lên, chỉ khác là, khi ấy, cả hai mỗi người một cuộc sống, vị trí địa lí, thời tiết hai nơi cả hai chính là không gặp mặt. Còn bây giờ, cô đã gặp được cậu, cả hai ngày ngày đối mặt, cậu đem cô đặt lên hàng đầu, mặc kệ cô từ chối lảng tránh vẫn là kiên trì theo đuổi.
"Làm bạn trai ta khó lắm! Bao cát mi sẽ làm được chứ?"_Cô hỏi.
"Mi sẽ hàng ngày phải chịu đựng mấy lời nói lảm nhảm đôi khi khó hiểu của ta. Ngày ngày dành thời gian ở bên làm cho ta cười, hàng tuần sẽ cùng ta xuống bà không có thời gian để đi chơi cùng bạn đã..."
Chưa kịp nói xong, Dương Nhật Hạo đã bật cười:
"Lúc trước yêu xa cũng đâu có thấy mi đòi hỏi vậy chứ? Lão bà, ngày đó không phải là ta đã làm rất tốt sao? Ta đủ tiêu chuẩn làm bạn trai mi rồi chứ?"
"Bao cát, đừng bỏ rơi ta được chứ? Nếu không làm được mi có thể..."
Lại một lần nữa bị cậu giật lời:
"Ta nói sẽ bỏ mi sao? Nếu đã bỏ rơi mi tại sao còn phải như thằng ngố mà theo đuổi mi như bây giờ chứ? Lão bà ngốc!"_Mặc dù là không có đối diện nhau chỉ nghe thấy giọng nói nhưng Ôn Vân dường như vẫn cảm nhận được Dương Nhật Hạo là đang nhịn cười.
"Bao cát! 520!"
"520 thôi sao? Lão bà, 520 999"
"520 1314!"_Cậu ấy không chịu thua mà nói.
"Bao cát, 25251325!"
"584.1314.520 thua chưa?"
"Bao cát, những gì mi nói ta sẽ lấy làm bằng chứng. Nếu mi mà không thực hiện được ta sẽ không nói chuyện với mi!"
Tối ấy, ở một thành phố nhỏ, một mối tình đẹp chớm nở, một chuyện tình cứ ngỡ sẽ không có một kết thúc đẹp như vậy được mở đầu.
-----------
520: Anh yêu em
520 1314: Anh yêu em trọn đời trọn kiếp
520 999: Anh yêu em mãi mãi
25251325: Yêu em yêu em mãi mãi yêu em
584.1314.520: Anh xin thề, suốt đời anh yêu em
"Làm gì vậy?"_Dương Nhật Hạo nhìn tấm ảnh để trên bàn học vui vẻ nói.
"Đợi một người"_Cô nói.
"Đợi ta sao?"
"Không có, ta đợi mi làm gì? Đợi fan!"_Ôn Vân cười vui vẻ nói qua điện thoại.
"Fan sao? Có ai hỏi về ta không?"
"Có, có đứa bảo nam chính là tên nào? Gặp ngoài đời sẽ đánh mi một trận, cho chừa tội bỏ rơi ta!"_Ôn Vân không chút che giấu nói.
"Vậy sao? Bảo họ không nên nói xấu ta như vậy. À quên, lão bà muốn gặp Thúy Vũ không?"
Ôn Vân trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, nhớ tới người tên Thúy Vũ:
"Có, em ấy đâu?"
"Video call! Ta cho mi gặp nó! Bằng không thì thôi!"_Dương Nhật Hạo phía bên đầu dây vang lên giọng thách thức.
Ôn Vân nôn nóng, vừa muốn nói chuyện với em gái của anh nhưng lại không muốn video call làm sao đâg? Cô không thể cứ vậy mà vụt mất cơ hội nói chuyện với con bé được, được rồi, Ôn Vân thầm nghĩ trong đầu.
"Video call thì video call, sao mà không dám!"
Nói xong, cô ngay lập tức tắt máy, gửi một tin nhắn:
"Ta có chút việc, 5 phút nữa video call *icon phẫn nộ*"
Dương Nhật Hạo cười, quay người mở cửa phòng sang gặp em gái. Trước khi đi còn cố nán lại trước gương ngắm ngắm vuốt vuốt lại mái tóc. Bên này, Ôn Vân chạy nhanh xuống phòng, lôi Ôn Trân đang xem TV lên phòng ấn nó ngồi trên giường rồi khẩn trương chọn quần áo.
"Mày điên à?"_Ôn Trân nổi cáu nói.
"Nhìn tao được không, có cần thay bộ khác không?"
"Mày điên vừa thôi? Ở nhà thay quần áo làm gì?"
"Nam chính bảo tao phải video call thì mới được gặp Thúy Vũ. Tao muốn gặp em tên đó, mà ăn mặc ở nhà hơi quá không?"
"Mặc bình thường đi, dù sao mày với nó cũng đâu phải người lạ! Xinh vừa thôi đến lúc xấu lại chịu không được"_Nó mỉa.
Còn đang tính phản bác lại thì chiếc điện thoại bị lãng quên bông phát sáng. Ôn Trân ngồi bên cạnh nhanh tay với lấy nó, chạm vào nút bắt đầu, phía bên cạnh, Ôn Vân mới chỉ kịp vuốt vuốt lại mái tóc rối, cô lừ nó giằng lấy chiếc điện thoại, nở nụ cười:
"Thúy Vũ đâu?"
Dương Nhật Hạo nhăn mặt, Thúy Vũ chỉ là cái cớ, cái chính là muốn nhìn thấy cô nên mới video call, cô lại không suy nghĩ mà hỏi nó:
"Đây!"_Vừa nói, Dương Nhật Hạo vừa đưa tay xách Y Nhan đứng bên cạnh đang soi gương chải lại máu tóc.
"Hi chị, muội là Thúy Vũ, cuối cùng cũng được gặp đại tẩu!"_Vừa nói, Y Nhan vừa cười để lộ ra chiếc răng khểnh.
"Chào em, sao hả, gặp chị ngoài đời thấy sao hả?"
"Chị rất hiền nha, lại còn đáng yêu nữa, tóc ngắn dễ thương!"_Y Nhan giằng lấy chiếc điện thoại từ tay Dương Nhật Hạo, toàn bộ hình ảnh trên màn hình nó chiến trọn chỉ chừa lại một góc cho anh.
-----
"Con bé này, trả đây!"
"Cho em mượn! Một lát thôi!"_Y Nhan cau có mặt mày.
"Không, mau đưa đây!"
"Anh này, một lát thôi, anh chị còn gặp nhau trên lớp cơ mà!"_Y Nhan nịnh nọt.
Chiếc điện thoại truyền đến cảnh giằng co của hai người, hình ảnh cứ lúc người này lúc người kia.
Ôn Vân phì cười, né sang một bên giành chỗ kéo Ôn Trân đang nghịch điện thoại vào một nên:
"Thúy Vũ, đây là Ôn Trân em gái chị!"
Ôn Trân ngơ ngác chưa hiểu chuyện, rồi cầm cái gối ném vào cô nhanh chóng chạy ra một góc.
Hai người bên kia đang giằng co cũng im bặt, Dương Nhật Hạo nhân lúc Y Nhan không để ý giằng lại điện thoại, lôi đứa em ra khỏi phòng.
Ôn Vân và Thúy Vũ cả hai dường như không hài lòng, người la hét đò vào người thì cau có quát:
"Ta còn chưa nói chuyện xong mà!"
"Ta nói onl để mi nói chuyện với nó sao? Ta còn chưa được nói!"_Dương Nhật Hạo nó lớn.
Ôn Vân nghe xong thì phì cười, nhìn Ôn Trân đang lửa giận bừng bừng, rón rén bước ra ban công rồi mới nói:
"TVV mi muốn nói gì?"
"Lão bà...làm bạn gái ta nhé!"_Dương Nhật Hạo như sợ bị giằng lời nói qua chiếc điện thoại, cũng chuyển sang gọi thoại, có lẽ cậu không muốn cô nhìn thấy sự ngượng ngùng hay lúng túng của cậu.
Ôn Vân tắt nhím nụ cười, tất cả quay về một buổi tối vài tháng trước.
------
Vào một buổi tối, xung quanh mọi thứ im lặng, cảnh vật chỉ một màu đen, trong một căn nhà nhỏ, ánh sáng mờ ảo chiếu qua một kẽ hở của chiếc chăn, Ôn Vân trùm chăn kín đầu, hào hứng nói chuyện với một người.
Bên kia đột nhiên gọi tên cô:
"Ôn Vân!"
"Sao vậy, bộ khùng hả? Tự nhiên gọi tên ta làm gì?"
"Lão bà, làm bạn gái ta nhé!"_Đối phương nhắn.
Trong lòng vốn là vui mừng đến khó tả cũng là sợ sệt mất đi thứ gig đó, cô không trả lời trực tiếp, cũng không từ chối thẳng thừng, lảng tránh vấn đề:
"Biết ngay mà, bộ nay mi sốt hả bao cát?"
"Ta nói: "làm bạn gái ta nhé!", trả lời ta đi!"_Đối phương dường như không muốn đáp án là câu nói trốn tránh ấy, tiếp tục thẳng thắn hỏi.
......
Ôn Vân tối hôm ấy mang theo tâm sự, cô hiện tại thực rối, nhận lời cậu rồi yêu xa hay cứ vậy mà để lỡ nhau rồi hối hận. Đáp án vẫn là "không".
-------
Hiện tại, câu nói ấy một lần nữa vang lên, chỉ khác là, khi ấy, cả hai mỗi người một cuộc sống, vị trí địa lí, thời tiết hai nơi cả hai chính là không gặp mặt. Còn bây giờ, cô đã gặp được cậu, cả hai ngày ngày đối mặt, cậu đem cô đặt lên hàng đầu, mặc kệ cô từ chối lảng tránh vẫn là kiên trì theo đuổi.
"Làm bạn trai ta khó lắm! Bao cát mi sẽ làm được chứ?"_Cô hỏi.
"Mi sẽ hàng ngày phải chịu đựng mấy lời nói lảm nhảm đôi khi khó hiểu của ta. Ngày ngày dành thời gian ở bên làm cho ta cười, hàng tuần sẽ cùng ta xuống bà không có thời gian để đi chơi cùng bạn đã..."
Chưa kịp nói xong, Dương Nhật Hạo đã bật cười:
"Lúc trước yêu xa cũng đâu có thấy mi đòi hỏi vậy chứ? Lão bà, ngày đó không phải là ta đã làm rất tốt sao? Ta đủ tiêu chuẩn làm bạn trai mi rồi chứ?"
"Bao cát, đừng bỏ rơi ta được chứ? Nếu không làm được mi có thể..."
Lại một lần nữa bị cậu giật lời:
"Ta nói sẽ bỏ mi sao? Nếu đã bỏ rơi mi tại sao còn phải như thằng ngố mà theo đuổi mi như bây giờ chứ? Lão bà ngốc!"_Mặc dù là không có đối diện nhau chỉ nghe thấy giọng nói nhưng Ôn Vân dường như vẫn cảm nhận được Dương Nhật Hạo là đang nhịn cười.
"Bao cát! 520!"
"520 thôi sao? Lão bà, 520 999"
"520 1314!"_Cậu ấy không chịu thua mà nói.
"Bao cát, 25251325!"
"584.1314.520 thua chưa?"
"Bao cát, những gì mi nói ta sẽ lấy làm bằng chứng. Nếu mi mà không thực hiện được ta sẽ không nói chuyện với mi!"
Tối ấy, ở một thành phố nhỏ, một mối tình đẹp chớm nở, một chuyện tình cứ ngỡ sẽ không có một kết thúc đẹp như vậy được mở đầu.
-----------
520: Anh yêu em
520 1314: Anh yêu em trọn đời trọn kiếp
520 999: Anh yêu em mãi mãi
25251325: Yêu em yêu em mãi mãi yêu em
584.1314.520: Anh xin thề, suốt đời anh yêu em