Lúc này chuyện Âu Dương dẫn dắt Chiến tộc bước vào ngoại vực đã truyền đến tai Thiên Đình. Không ai có thể ngờ được Âu Dương quá lợi hại tới mức như vậy.
Cuộc chiến ngoại vực, điều này đại biểu cho cái gì? Điều này đại biểu Chiến tộc đã quyết liều mạng. Mà một khi tất cả trăm vạn Chiến tộc đều buông tay buông chân, có thể tưởng tượng được cuộc chiến này sẽ thành thế nào.
Cho nên khi tin tức kia truyền tới Lạc Tuyết Nguyên, Tây Bắc, tất cả cường giả Thiên Đình gần như đều bị đả kích hoàn toàn! Vốn tới nơi này làm vật hy sinh bọn họ vẫn không hề nói gì. Bởi vì bất kỳ ai cũng biết, cho dù có đánh trận chiến này cũng sẽ không chết quá nhiều người. Cuối cùng bọn họ sẽ đầu hàng hoặc là chạy trốn.
Chiến tộc, được xưng là một chủng tộc sinh ra để chiến đấu. Một khi đến ngoại vực, thử tưởng tượng một chút đi, bọn họ sẽ điên cuồng tới mức nào! Mà bây giờ tin tức không chết không dừng được truyền ra giống như một cái búa tạ mạnh mẽ oanh kích vào tâm linh của mỗi người. Chuyện này đối với sĩ khí thực sự là một đả kích đến mức cực hạn!
Chiến đấu một trận ở ngoại vực không chết không thôi! Tin tức kia như gió truyền khắp Tiên giới. Không nghi ngờ chút nào, lần này liên quân Tiên Giới trực tiếp sôi trào. Trước khi Chiến tộc và Âu Dương xuất hiện, không hề có một người nào từng nghĩ tới chuyện chiến đấu ở ngoại vực. Không chết không thôi bọn họ lại càng không người nào dám nói.
Mặc dù đối diện với nhân số ít cũng phải đến mấy trăm ngàn người. Một chiến đấu khiến mấy trăm ngàn cường giả Nhân tộc chôn xương tại ngoại vực. Hào khí như vậy chỉ sợ chỉ có một mình Âu Dương mới có được! Dũng khí như vậy cũng chỉ có Chiến tộc mới có! Cuộc chiến không chết không thôi trực tiếp trở thành trung tâm chú ý của tất cả Tiên giới. Thậm chí có người suy đoán, trong trận chiến này, có lẽ Thiên Đình sẽ hoảng sợ, có lẽ ngay cả chiến trường ngoại vực cũng không dám tiến đã liền ảo não cút khỏi phía bắc khiến Âu Dương không uổng người nào chỉ cần một câu nói đầu tiên đã doạ khiến tất cả Thiên Đình phải rút lui.
Nếu như trước đây có người nói có thể dọa cường giả Thiên Đình phải bỏ chạy, chuyện như vậy chắc chắn sẽ là chuyện cười, còn là một chuyện cười rất tẻ nhạt. Nhưng bây giờ lại khác. Hiện tại tất cả Tiên giới đều đang suy đoán, liệu có phải Thiên Đình sẽ bị một câu nói của Âu Dương doạ bỏ chạy hay không.
- Âu Dương quá hung tàn, đây mới là tính cách của Âu Dương. Dẫn theo trăm vạn Chiến tộc chờ ngươi ở ngoại vực. Người nào tới người đó phải chết, một tên cũng không để lại!
Tiểu Nhạc cầm viên gạch giơ lên kêu gào. Nếu như lúc này Âu Dương ở chỗ này, bất kể nói thế nào Tiểu Nhạc cũng nhất định sẽ cùng theo để tham gia vào trận đại chiến này.
- Chuyện này đối với tất cả liên quân Tiên Giới nói đều là một tin tức vô cùng tốt. Thật không thể tưởng tượng được, Âu Dương vừa trở về đã liên tiếp làm hai chuyện lớn như thế. Xem ra chúng ta thật sự không bằng Âu Dương!
Ngụy Bỉnh Dập bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Cuộc chiến ngoại vực như thế chỉ sợ chỉ có Âu Dương mới dám đánh.
Bởi vì Âu Dương có Chiến tộc mạnh mẽ nhất trong tất cả Tiên giới. Tuy rằng số lượng Chiến tộc chỉ có trăm vạn người, nhưng lần này cho dù Thiên Đình phái đi ngàn vạn cường giả cũng nhất định sẽ bị Chiến tộc ăn sạch. Mỗi Chiến tộc ở ngoại vực chắc chắn đều là cường giả siêu cấp dũng mãnh không sợ chết. Ngươi suy nghĩ một chút trưởng lão Chiến tộc vỗ ngực nói nếu như chạy một người, ta liền tự sát tạ tội. Ngươi có thể tưởng tượng được Chiến tộc vui mừng được chiến đấu tới mức nào! Mỗi một chủng tộc đều có tín ngưỡng của mình. Chỉ có Chiến tộc, tín ngưỡng của Chiến tộc chính là Vương của bọn họ. Chỉ cần Âu Dương nói một câu trăm vạn Chiến tộc tuyệt đối sẽ dũng mãnh không sợ chết.
- Trận chiến này Âu Dương muốn hoàn toàn nắm được phía bắc đồng thời đánh Thiên Đình đến mức đầu không ngóc lên được!
Bạch Tinh nắm Yêu thần thương nói. Thật ra hiện tại hắn rất muốn tiến vào chiến trường ngoại vực. Nhưng lần này Âu Dương nói rõ là chiến tranh của Chiến tộc, không có liên quan với những người khác. Hắn đi cũng không tiện.
- Tú Nhi, trận chiến này chúng ta không thể tiếp. Đây là phải là một trận chiến đấu chắc chắn sẽ thua sao?
Lý Thu Linh không ngốc. Nàng biết, nếu như nàng và Trịnh Tú Nhi bước vào trong trận chiến đó, rất có khả năng sẽ không đi ra được!
- Không tiếp! Có thể không tiếp được sao? Bây giờ trăm vạn Chiến tộc đã bước vào ngoại vực. Nếu như bây giờ chúng ta bỏ chạy, như vậy...
Hiện tại Trịnh Tú Nhi cũng rất bối rối. Cho tới giờ phút này nàng mới biết được, so với Âu Dương, nàng chỉ có thể là một tiểu tử, một binh tốt. Thời diểm Thiên Đình đánh người khác tuy rằng đánh rất đã nghiền, nhưng chưa từng điên cuồng như vậy.
Mà bây giờ Âu Dương dẫn theo Chiến tộc trở lại. Trận chiến đầu tiên đã muốn đưa cho bọn hắn một trận đánh siêu cấp tiêu diệt toàn đoàn! Âu Dương một người một ngựa dẫn theo Chiến tộc ở ngoại vực chờ ngươi đến liền giết sạch đoàn của ngươi. Ngươi không đến Thiên Đình liền cút ra khỏi phía bắc cho ta.
Một khi Thiên Đình cút khỏi phía bắc, như vậy tiếp theo Âu Dương nhất định sẽ từng bước ép sát, không cho Thiên Đình co bất kỳ cơ hội thở lấy hơi nào!
- Thiên Vương nói không sai. Thiên Vương bảo chúng ta phải chú ý thật kỹ tới hướng đi của Âu Dương. Một khi Âu Dương trở về, vậy phải đổi công làm thủ, chờ đợi Thiên vương trở về. Nhưng chúng ta đều quá khinh thường Âu Dương, cho nên mặc dù đang trong tình trạng tốt đẹp vẫn bị Âu Dương dùng hai trận chiến dồn chúng ta tới mức tiến thối lưỡng nan! Một chiêu đổi khách làm chủ này của hắn sử dụng quả thực xuất thần nhập hóa!
Trịnh Tú Nhi thở dài. Tuy rằng nàng rất muốn đánh với Âu Dương, nhưng nàng không ngốc chút nào. Nàng biết, một khi đi vào, vậy chính là một con đường chết.
- Rút lui thôi.
Lý Thu Linh nhìn Trịnh Tú Nhi nói. Mà thời điểm nàng nói ra câu này, nàng biết, bọn họ đã mất đi bất kỳ hy vọng thắng lợi nào.
- Cứ đem phía bắc tặng cho Âu Dương như vậy sao?
Rõ ràng Trịnh Tú Nhi vẫn không cam lòng. Nhưng chuyện đến nước này không phải là vấn đề nàng cam tâm hay không cam lòng. Dùng cách nói của Âu Dương, ngươi chính là một tiểu tử. Ngươi có tư cách gì mặt đối mặt với ta!
Bây giờ vừa vặn ứng với câu nói của Âu Dương. Thậm chí ngay cả tư cách trực tiếp đối kháng với Âu Dương nàng cũng không có...
- Rút lui đi! Rút lui, chúng ta còn có thể duy trì một ít lực lượng. Nếu như đánh trận chiến này mặc dù hai người chúng ta có thể chạy thoát, chỉ sợ tất cả Nhân tộc đều sẽ làm phản!
Lý Thu Linh cân nhắc rất rõ ràng. Nếu như lôi kéo mấy chục vạn người này đi chịu chết, như vậy sau đó Nhân tộc còn có thể thật lòng đi theo Thiên Đình sao?
Sở dĩ Thiên Đình rất trâu bò bởi vì tám phần mười Nhân tộc đều quy thuận Thiên Đình.
- Trở lại thủ! Chờ Thiên Vương trở về!
Cuối cùng, Lý Thu Linh đã quyết định chủ ý! Trận chiến này hẳn sẽ là một trận chiến ác liệt thảm khốc tại ngoại vực không ngờ lại kết thúc với phương thức như vậy!
Sau này vô số người muốn phục chế trung đội thứ bảy, nhưng bọn họ lại phát hiện bất luận bọn họ làm tốt thế nào cũng không thể nào phục chế được chiến tích của trung đội thứ bảy, vì vậy rất nhiều người thậm chí hoài nghi trung đội thứ bảy có thật sự tồn tại hay không.
Trung đội thứ bảy có thực sự tồn tại hay không, vấn đề này Bì Khánh Phong thân là người thừa kế Bì gia có thể vỗ bàn nói cho ngươi biết, tuyệt đối có! Bởi vì lão tổ tông Bì Ba của bọn họ đã từng nhìn thấy đoàn đội không gì cản nổi này, cũng từng nhìn thấy những binh sĩ trong đoàn đội này.
Bọn họ tuyệt đại đa số đều là binh sĩ bình thường, nhưng sau khi sở hữu linh hồn tuyệt đối bọn họ không còn bình thường nữa. Có Lăng Túc thống lĩnh toàn cục, hơn nữa lại có tiễn thuật thần kỳ của Âu Dương, mới biến tất cả những điều không thể thành có thể.
Nhiều năm như vậy, Đại Vận tiến nhập một thời đại hòa bình mới, binh sĩ trong thời đại hòa bình này còn xa mới tinh nhuệ bằng thời đại chiến loạn lúc đó, lúc này mới xuất hiện tình huống binh sĩ bị đông cứng ngã xuống.
- Tiền bối
Uân Thanh đi tới trước người Âu Dương, quy củ hành đại lễ. Sự xuất hiện của hắn cũng khiến những binh sĩ đã sớm bị đông cứng triệt để giải thoát.
- Đây là binh sĩ tinh nhuệ nhất của Đại Vận sao?
Âu Dương đảo mắt nhìn qua đám binh sĩ phảng phất như được giải thoát, người nằm người ngồi, trong mắt hắn có một ít thất vọng.
- Tiền bối
Uân Thanh rất xấu hổ, lúc này làm thế nào trả lời Âu Dương? Nếu như không có câu chuyện của trung đội thứ bảy, như vậy Uân Thanh hoàn toàn có thể nghĩ Âu Dương quá coi thường binh sĩ Đại Vận, dù sao trong mắt Uân Thanh, Âu Dương hầu như là thần linh vô địch. Nhưng khi nhớ tới truyền kỳ của trung đội thứ bảy, hắn mới ý thức được, lúc đó thực lực của trung đội thứ bảy kém Thiểm Đao Doanh vô số lần.
Những binh sĩ của Thiểm Đao Doanh đều là Yêu Chiến Sĩ! Nhưng trung đội thứ bảy trước kia thì sao? Người mạnh nhất của trung đội thứ bảy là Lăng Túc, nhưng Lăng Túc cũng chưa tiến vào nhất giai, chỉ là người bình thường sở hữu mấy mã lực mà thôi, nhưng đội ngũ mà người bình thường đó tổ thành lại sáng tạo ra kỳ tích như vậy.
Uân Thanh hoàn toàn không nghi ngờ, hiện tại cho dù kêu toàn bộ Thiểm Đạo Doanh đánh vào hậu phương quân địch, phỏng chừng cũng khó có thể đi ra.
- Xem ra hòa bình quá lâu sẽ làm con người trở nên lười biếng!
Những lời này của Âu Dương hoàn toàn không sai. Trước kia chiến loạn, mọi người đều sợ hãi, nhưng đồng thời cũng tìm cách để mình trở nên mạnh mẽ hơn, để mình có thể thoát khỏi loạn thế. Còn hiện nay thì sao? Hiện nay chỉ cần ngươi có chút khí lực đều không sợ chết đói.
Lần đầu tiên Âu Dương ra chiến trường cũng nôn ói. Có thể rất nhiều người không hiểu, một người có thể ra tay giết người làm sao có thể nôn? Chuyện này kỳ thực rất bình thường, chiến trường rất nhiều người tưởng tượng ra căn bản không phải chiến trường, trên chiến trường chân chính tuyệt đối là tràng diện thi chất khắp nơi.
Dưới tình huống như vậy, Âu Dương chỉ nôn chứ không bị hù chết, đã nói rõ Âu Dương rất có dũng khí rồi. Cũng chính trên chiến trường hung hãn như vậy mới khiến Âu Dương một đường đi tới đều giống như sát thần giết người.
- Ta phải đi, ta tới để hoàn thành hứa hẹn cuối cùng của ta.
Âu Dương là một người rất trọng lời hứa, hắn đã hứa cho người ta một kênh đào, vậy nhất định phải nói được làm được, theo Âu Dương thấy đây là việc nam nhân nên làm.
Nghe thấy Âu Dương nói, cho dù Uân Thanh đã sớm biết kết quả cũng có chút mừng rỡ như điên. Đại Vận rất cần kênh đào này, mà tu kiến kênh đào bất luận là nhân lực hay vật lực đều khiến Đại Vận rơi vào một thời kỳ suy yếu rất dài.
Nhưng hiện nay có Âu Dương xuất thủ, tất cả cũng không còn là việc khó, tất cả đều trở nên dễ dàng.
- Ta đi bẩm báo bệ hạ!
Uân Thanh nói xong chuẩn bị chạy đi, nhưng lại bị Âu Dương kéo lại. Âu Dương cũng không muốn nhiều chuyện, cho nên hắn mở miệng nói:
- Không cần, đưa bản vẽ kênh đào cho ta, ta sẽ dựa theo lộ tuyến trên đó giúp Đại Vận đả thông một kênh đào!
- A! Được!
Uân Thanh vội vã giao bản vẽ cho Âu Dương. Âu Dương tiếp nhận bản vẽ, nhìn qua vài lần, trong lòng đã có một lộ tuyến đại khái, hắn gật đầu nói:
- Vậy ta cáo từ, sau này có thể ta sẽ không xuất hiện ở đây nữa, tự giải quyết cho tốt đi!
Âu Dương nói xong, chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng hắn suy nghĩ một chút lại nhìn đám binh sĩ thở hổn hển trên mặt đất, lắc đầu nói:
- Các ngươi không bằng tiền bối của các ngươi, truyền kỳ mà trung đội thứ bảy đã từng sáng tạo cũng không phải không thể phục chế, chỉ có điều các ngươi chỉ nghĩ làm thế nào mô phỏng chứ không phải vượt qua. Rất nhiều người trong các ngươi hoài nghi trung đội thứ bảy có tồn tại hay không? Hiện tại ta nói cho các ngươi biết, cho dù bọn họ mất đi mấy nghìn năm, chiến hồn của bọn họ vẫn kề vai chiến đấu với ta!
Khi Âu Dương nói những lời này, hắn phảng phất như nhớ lại nhiệt huyết thời đại khi sóng vai chiến đấu với trung đội thứ bảy. Hắn khẽ giơ tay lên, toàn bộ mặt đất hoàng cung bắt đầu điên cuồng hoảng động.
Lúc này rất nhiều người thậm chí hoài nghi nơi này có phải đang có địa chấn hay không. Cùng với suy đoán của bọn họ, những gò đất bỗng nhiên nổi lên!
Ba mươi tám gò đất, khi ba mươi tám gò đất này hiện ra, đại địa lay động càng thêm kịch liệt .
Khi ba mươi tám gò đất hoàn thành lay động, nó mới hiện ra dáng dấp nên có của mình.
Đây là ba mươi tám pho tượng cực lớn, chúng cũng không đẹp như những pho tượng được các đại sư điêu khắc, nhưng trên người mỗi pho tượng đều mang theo một luồng khí thế liếc nhìn thiên hạ.
Khi ba mươi tám pho tượng hiện lên trước mặt mọi người, những binh sĩ này cũng minh bạch ý tứ trong lời nói của Âu Dương là cái gì! Không sai, đây chính là trung đội thứ bảy hoành hành Tây Kỳ, không ai có thể ngăn cản trong truyền thuyết.
- Các huynh đệ! Bất cứ lúc nào chúng ta cũng sóng vai chiến đấu!
Âu Dương nói những lời này rất thành khẩn, phảng phất như trước mặt hắn không phải là ba mươi tám pho tượng mà giống như người sống thật sự.
- Đây không phải ba mươi tám pho tượng! Đây là ba mươi tám tôn thần!
Lúc này cho dù là Uân Thanh cũng chấn kinh, hắn phát hiện, ba mươi tám pho tượng này như người sống! Bọn họ không phải vật chết, bọn họ như ẩn chứa linh hồn, bọn họ dùng hình thái của mình nói ra linh hồn của bọn họ, miêu tả khí thế đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi của bọn họ trên chiến trường!
- Đây là trung đội thứ bảy trước kia sao!
Uân Thanh cũng có chút khó khống chế cảm giác của mình. Hắn rất khó tưởng tượng, rốt cuộc phải trải qua chiến tranh như thế nào mới khiến ba mươi tám người này cấu thành đội ngũ, hình thành sức chiến đấu như vậy, rốt cuộc phải là chiến hữu như thế nào mới có thể khiến Âu Dương nhớ kỹ từng tiếng nói cử động, thần sắc của bọn họ?
- Chẳng trách không thể phục chế trung đội thứ bảy, thứ chúng ta thiếu khuyết không phải là lực lượng, mà là khí thế của bọn họ! Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Uân Thanh minh bạch, vì sao nhiều năm như vậy, người ta vẫn không thể phục chế trung đội thứ bảy, chuyện này cũng không phải nói sau này bọn họ tu luyện không bằng trung đội thứ bảy, mà là bọn họ thiếu khuyết tinh thần vĩnh viễn tin tưởng mình có thể chiến thắng!