Trên người hắn, hỏa diễm linh hồn bốc cháy hừng hực. Tất cả những oan hồn va chạm vào Âu Dương trực tiếp bị thiêu thành tro tàn biến mất khỏi thế giới này.
Lúc này Âu Dương cũng bất chấp những oan hồn này có phải là vô tội hay không. Rất nhiều người Tiên giới giết chết. Bây giờ cho dù lại giết những oan hồn này cũng không thể coi là cái gì. Ngụy Bỉnh Dập đi theo phía sau Âu Dương. Hai người đã bước chân vào trong địa ngục. Đồng thời khi hai người vừa tiến vào, vèo một tiếng nơi chó ba đầu đào, một quang điểm cực kỳ yếu ớt từ dưới đất chui lên, sau đó hóa thành một đạo lưu quang trực tiếp trốn vào trong biển biến mất không thấy bóng dáng... Trong địa ngục biến hóa cực điểm. Các oan hồn vốn đã cực kỳ xao động. Mặc dù có Tu La Vương trấn áp những oan hồn này, vẫn không ngừng có một vài oan hồn đáng sợ vọt tới bên cạnh Âu Dương. Tuy nhiên chúng đều không ngoại lệ. Kết cục cuối cùng đều bị hỏa diễm linh hồn thiêu thành tro tàn.
Trước mặt hỏa diễm linh hồn, bất kể là oan hồn cường đại tới mức nào, chỉ cần ngươi vẫn chứa một chữ hồn, nhất định đều chết không thể lại chết.
Lúc trước Âu Dương một người một ngựa cũng dám đại sát tứ phương tại hồn giới. Phải biết rằng, lúc đó Âu Dương yếu ghê gớm. Mà bây giờ Âu Dương gần như đã đại thành. Mặc dù không có Thứ Kiêu Cung giúp đỡ, chỉ dựa vào hỏa diễm linh hồn trên người cũng đủ để thiêu đốt tất cả địa ngục.
Thời điểm lần trước Âu Dương đến, chính là tiếp cận chí cao vô thượng. Mà bây giờ Âu Dương so với những này ngụy chí cao vô thượng Thiên Đình còn cường đại hơn nhiều. Cho nên Âu Dương mới có lòng tin giết chết Minh Hậu!
Ầm...
Ngay thời điểm đám người Âu Dương vừa bước vào địa ngục tầng thứ bốn, hỏa diễm che ngợp bầu trời liền thiêu đốt về phía hắn. Trong nháy mắt hỏa diễm linh hồn của Âu Dương biến thành một cái ô lớn che trước mặt của hắn. Cái ô này xoay tròn ngăn cản ngọn lửa màu xanh xông tới!
- Địa Ngục Minh Phượng! Gia hoả này không phải đã bị giết sao?
Ngụy Bỉnh Dập thấy rõ vật phóng hỏa phía trước là vật gì. Đó là một con Phượng Hoàng lớn trăm trượng. Trên người con Phượng Hoàng này đang không như quỷ hỏa, không ngừng thiêu đốt ngọn lửa màu đen!
- Diễn trò đương nhiên phải làm giống như thật. Thật ra lần trước ta đã cảm thấy cổ quái. Phượng Hoàng vạn thế niết bàn sao có thể bị giết chết dễ dàng như vậy? Hiện tại xem ra đây đều là âm mưu của Minh Hậu!
Âu Dương nhìn Minh Phượng trong mắt mang theo vài phần khinh thường.
- Ha ha ha! Tiểu tử, ngươi đoán không sai chút nào. Tuy nhiên ta khuyên ngươi vẫn đi đi. Minh Hậu đại nhân không có bất kỳ suy nghĩ gì đối với thế giới này. Ngươi lại...
Minh Phượng còn chưa nói hết lời đã bị Âu Dương mở miệng ngắt lời!
- Bớt thả rắm đi.
Âu Dương dùng một ngón tay chỉ vào Minh Phượng. Nghe thấy câu chửi này Minh Phượng lập tức sững người tại chỗ. Nó không thể tưởng tượng được Âu Dương sẽ trực tiếp mở miệng mắng nó như vậy!
- Minh Hậu không suy nghĩ gì đến thế giới này sao? Chó má! Nhóm gia hỏa Minh Hậu với Thiên Đình chẳng qua là cấu kết với nhau làm việc xấu. Nếu như không có nàng ra tay, nhóm tiểu tử Thiên Đình ngu xuẩn kia cũng có thể phong tỏa được luân hồi sao? Tính lừa gạt quỷ sao? Nguồn truyện:
Âu Dương nói rất khó nghe. Nhưng lời hắn nói khiến Minh Phượng không thể nói gì chống đỡ được nữa. Đúng vậy, Âu Dương nói không sai. Nếu như không có Minh Phượng ra tay, người Thiên Đình có thể phong tỏa luân hồi được sao? Tuy rằng đến bây giờ cũng không biết tại sao đám gia hoả này lại muốn phong tỏa luân hồi. Nhưng không nghi ngờ chút nào, Minh Hậu chắc chắn đã cấu kết với những gia hoả kia làm việc xấu!
- Tiểu tử, cho dù ngươi biết được gì có thể làm được gì? Lực lượng của Minh Hậu đại nhân cũng không thể kém hơn Thiên Đế. Cho dù các ngươi tiến vào Phượng Hoàng thành cũng chỉ có một con đường chết!
Rất rõ ràng Minh Phượng vô cùng tự tin đối với Minh Hậu. Nó căn bản không cho rằng có người nào có thể đánh bại được Minh Hậu.
- Chẳng qua chỉ là một đôi cẩu nam nữ mà thôi. Nếu như ta đoán không sai, Thiên Vương hẳn chính là Thiên Đế trong miệng của ngươi!
Âu Dương trừng mắt với Minh Phượng một cái. Vào lúc này, gần như tất cả những câu đố này đều được mở ra. Trong miệng Minh Hậu, phu thê tình thâm gì đó, không thể đối phó với Thiên Vương gì đó, đều rất thối. Nàng căn bản là người của Thiên Vương. Tuy rằng không biết sau lưng của bọn họ có chuyện gì xấu, nhưng không nghi ngờ chút nào, suy đoán của Âu Dương là chính xác.
- Vậy thì thế nào? Ngươi vẫn không thể tiến vào Phượng Hoàng thành! Ta chính là tồn tại bất tử. Cho dù là ngươi có lực lượng cường đại hơn nữa thì có thể làm được gì!
Minh Phượng kêu lên. Nó thật sự có tư cách này. Nó chính là Minh Phượng bất tử. Nó thật sự có thể trùng sinh vô hạn. Chí ít trong những năm tháng qua, nó chưa bao giờ chết đi.
- Vậy ta xem thử ngươi có thể sống dưới hỏa diễm linh hồn hay không!
Âu Dương vừa nói xong, ầm một tiếng hỏa diễm trên người hắn biến thành một con bàn tay khổng lồ tóm lấy Địa Ngục Minh Phượng. Hỏa diễm linh hồn lần này cường đại hơn lần trước tới trăm, ngàn lần. Khí tức cực nóng gần như đã khiến địa ngục tầng thứ tư phải sụp đổ!
Lần này Âu Dương liều mạng phát hỏa một lần với Minh Phượng. Vào lúc này Âu Dương chỉ muốn làm thế nào để có thể giết chết nó nhanh nhất! Sống lại vô hạn? Phượng Hoàng sống lại vô hạn nghe ra có vẻ thật sự rất trâu bò. Nhưng trâu bò thế chứ trâu bò nữa thì có ích lợi gì? Lúc trước Trầm Điễn cũng được gọi là bất tử, cuối cùng không phải hắn vẫn bị Âu Dương giết chết, thi thề nằm trong biển rộng sao?
Ầm một tiếng, bàn tay lớn chộp tới Minh Phượng. Minh Phượng giang rộng đôi cánh. Hai cánh giống như hai lưỡi dao sắc bén mang theo ngọn lửa màu xanh bổ vào bàn tay lớn do hỏa diễm linh hồn của Âu Dương tụ thành!
Ba lần này đã thể hiện ra thực lực của Minh Phượng. Không nhìn những thứ khác, chỉ lần này đã khiến Âu Dương hiểu rõ, lần trước Minh Phượng ngốc kia chắc chắn làm giả. Thực lực của mình bây giờ đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều. Cho dù là hiện tại, hỏa diễm linh hồn của mình đều bị bổ ra, nếu là lúc đó mình khẳng định càng không được!
- Ta cho ngươi bổ!
Lần này Âu Dương cũng bất chấp là con đường quen thuộc hay không, trên người run lên. Thứ Kiêu Cung đã được Âu Dương cầm trong tay. Đối với mục tiêu bay trên trời còn lớn như vậy, Âu Dương dám nói cho dù mình nhắm mắt lại cũng có thể bắn nó thành một cái sàng!
Vèo...
Một mũi tên huyết sắc so với Minh Phượng lớn như vậy, chỉ giống như một cái kim thêu hoa bé nhỏ. Minh Phượng thậm chí không kịp né tránh, kim thêu hoa đã chui vào trong thân thể Minh Phượng.
Tuy rằng phòng ngự của Phượng Hoàng Vũ không dám nói là rất mạnh, nhưng cho dù đối mặt với chí bảo như Yêu thần thương, cũng tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng thời điểm đối mặt với mũi tên của Âu Dương, Phượng Hoàng Vũ liền biến thành lông chim thật sự. Phượng Hoàng chỉ có thể cảm giác trong chỗ nào trong thân thể mình chợt đau nhói. Sau đó mũi tên huyết sắc đã bay vào bên trong thân thể mình...
Nhưng Thẩm Đông Bình làm thế nào cũng không cảm thấy có một người từ tiểu thế giới tiến vào Chân Linh Giới, sau đó lập tức mọc cánh phi tiên. Theo Thẩm Đông Bình thấy trừ phi hắn là quái vật .
- Sư Sư huynh Hắn không phải muốn mọc cánh phi tiên chứ?
Sư muội xinh đẹp nhìn Âu Dương trên bầu trời, trong mắt nàng cũng lộ vẻ không dám tin tưởng.
- Không biết! Chúng ta cứ chờ xem.
Thẩm Đông Bình nhẹ nhàng ôm lấy sư muội, sau đó nhìn Âu Dương. Chỉ thấy lúc này toàn thân Âu Dương sặc sỡ loá mắt, Âu Dương nhìn quầng sáng xung quanh, lộ ra một nụ cười khổ, sau đó thản nhiên nói:
- Lực lượng cảm ứng của thế giới này thật sự lợi hại, ta vừa mới tiến vào đã khiến ta mọc cánh phi tiên
Âu Dương cũng không nói nhỏ, cũng chính vì như vậy, hầu như tất cả mọi người của Tiếp Dẫn thành đều nghe thấy rõ ràng, cho nên trong nháy mắt hầu như tất cả mọi người đều sửng sốt. Từ tiểu thế giới tiến vào Chân Linh Giới đồng thời trực tiếp tiến vào tiên giới của vĩnh sinh bất tử?
Có thể nói, lúc này trên mặt vô số người đều là biểu tình ước ao đố kị. Âu Dương nhìn thấy biểu tình của những người này cũng rất bất đắc dĩ. Không sai, trong mắt người bình thường, tiên giới chính là một thế giới vô cùng ôn hòa, ở đó tiên thú đi lại khắp nơi, tiên nhân nhàn nhã vui sương. Nhưng thực tế thì sao? Trên thực tế tiên giới hiện tại hỗn loạn hơn bất cứ thế giới nào.
So với đại chiến của tiên giới, chiến tranh của tiểu thế giới hoặc là đại tặc của Chân Linh Giới đều chỉ là tồn tại giống như phù vân.
Trong thế giới nhỏ bé, lật đổ trời cũng chỉ khiến thế giới này rung động một trận mà thôi. Nhưng cường giả trong tiên giới lại trực tiếp mở ra ngoại vực, tiến vào sống mái với nhau, đây là vì sao? Còn không phải vì sự cường đại của bọn họ đã khiến tiên giới có chút không thể chịu đựng, bọn họ sợ quá nhiều cường giả sống mái với nhau trực tiếp sẽ biến tiên giới thành đất hoang.
Thần quang từ trên trời giáng xuống chiếu xạ trên thân thể Âu Dương, Âu Dương nhuộm đẫm ngũ quang thập sắc, phảng phất giống như thần linh. Âu Dương nhìn thoáng qua Tiếp Dẫn thành phía dưới Chân Linh Giới, hắn biết mình không thể lưu lại nơi này, cho dù là một giây, cho nên hắn cũng không ràng buộc lực lượng của mình, mà triệt để buông lỏng lực lượng. Trong nháy mắt lực lượng của Âu Dương hoàn toàn được buông lỏng, lực lượng của hắn trực tiếp đánh vỡ đường hầm thông đến tiên giới, sau đó toàn thân bay vào trong đường hầm tiên giới kim sắc biến mất.
Sự xuất hiện và biến mất ngắn ngủi như vậy lại thu hút vô số cường giả của Chân Linh Giới, nhưng những cường giả này đều đã nghĩ tới người này là ai, cho nên bọn họ đều rất ăn ý lựa chọn trầm mặc.
Đi qua đường hầm thời không ngũ sắc chói lọi, bay lượn trong tinh hải mênh mông Âu Dương biết. Hắn sắp sửa trở về tiên giới.
Tiên giới, trong một tòa thành trì cực lớn lơ lửng trong hư không, mọi người tốp năm tốp ba ngồi đàm luận những chuyện bát quái gần đây. Những chuyện này không ngoài chuyện bảy ngày trước Thần Tiễn hiện thân trong Minh Khê thành, liên thủ với Ngụy Bỉnh Dập. Ngụy Bỉnh Dập tru sát ngàn vạn Tiên Tôn Tiên Đế, sau đó Âu Dương một mình lôi kéo tứ đại cường giả thiên đình đến nay không về.
- Ồ! Tuyết rơi rồi!
Bỗng nhiên, một lão nhân cảm thụ được trên mặt mát lạnh, sau đó vươn tay thấy được hoa tuyết lả tả từ trên trời bay xuống. Lúc này dựa theo thời tiết của tiên giới cũng đến lúc tuyết rơi . Nhưng khi mọi người nhìn thấy màu sắc của hoa tuyết từ trên trời rơi xuống, sắc mặt đều đại biến!
- Là hoa tuyết hồng sắc!
Một tiểu tử trẻ tuổi chỉ vào hoa tuyết đã bắt đầu rơi xuống kêu lên. Hoa tuyết hồng sắc, cho dù ở tiên giới chuyện này cũng chưa bao giờ xuất hiện.
- Không phải hồng sắc, đây chỉ là bắt đầu, các ngươi nhìn xem, tuyết trên trời chính là huyết sắc!
Có người chỉ lên trời lớn tiếng la hét. Không sai, theo hoa tuyết bay xuống, toàn bộ bầu trời đều biến thành huyết sắc, trận đại tuyết huyết sắc bắt đầu phủ xuống mọi góc của tiên giới. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Toàn bộ tiên giới đều rơi vào chấn động, đồng thời trong đầu bọn họ cũng nhớ đến một câu nói: Lần này tiên giới sẽ có hoa tuyết huyết sắc, ta sẽ khiến huyết dịch của cường giả nhuộm hồng hoa tuyết này!
Đây là câu nói của Âu Dương, lúc đầu mặc dù mọi người có thể cảm thụ được loại sát khí trong đó, nhưng tuyệt đối không chấn động bằng khi tận mắt nhìn thấy hoa tuyết huyết sắc!
Quá chấn động, hoa tuyết huyết sắc bay xuống mọi góc của tiên giới, phảng phất như ứng nghiệm với câu nói của người kia, dùng huyết dịch của cường giả nhuộm hồng đại tuyết lần này!
Vô số người nhìn thấy màn chấn động này đều minh bạch, trận đại tuyết này phảng phất như đang dự báo cái gì đó.
Nhưng lúc này, bầu trời bỗng nhiên ba động, kim quang xé nát bầu trời, một bóng người mang theo hỏa diễm vô tận xuất hiện trên bầu trời, hắn phảng phất như thần linh của thế giới này, đứng trên cao bao quát đại địa, bao quát núi sông!
- Thứ Kiêu Cung! Là Thần Tiễn Âu Dương!
Khi nhìn thấy linh hồn hỏa diễm kia, mọi người liền nghĩ tới Thứ Kiêu Cung, khi Thứ Kiêu Cung xuất hiện, một cái tên tựa như ma chú tiến nhập vào trong đầu mọi người.
Không sai, người xuất hiện trên trời chính là Âu Dương vừa từ Chân Linh Giới trở về tiên giới. Ngay khi hắn vừa xuất hiện cũng nhìn thấy hoa tuyết huyết sắc lả tả từ trên trời rơi xuống! Nhìn thấy màn này, cho dù là Âu Dương cũng ngây ngẩn cả người! Chuyện này cũng quá chấn động! Lẽ nào trình độ của mình đã đáng sợ đến mức ngay cả trời cũng muốn đứng cùng trận doanh với mình?
- Hoa tuyết huyết sắc! Trời đã ứng nghiệm lời nó của tai!
Âu Dương vươn tay nhìn hoa tuyết hóa thành máu loãng rơi xuống tay mình, trên đầu hắn xuất hiện mồ hôi lạnh, lúc này Âu Dương có chút miên man suy nghĩ .
Hắn dĩ nhiên đang suy nghĩ, nếu như trận đại tuyết này đủ lớn, hòa tan tất cả tiên giới, liệu có thể khiến thế giới này trở nên huyết sắc giống như địa ngục hay không?
Vấn đề này chỉ quanh quẩn một lát trong đầu Âu Dương, sau đó biến mất. Âu Dương nhìn thoáng qua tiên giới. Sau khi xác định phương bắc ở nơi nào, trực tiếp bổ ra hư không, bước vào trong đó, hướng về phương bắc xa xôi.
Lúc này, toàn bộ phương bắc đã bị hoa tuyết huyết sắc bao trùm, hoa tuyết huyết sắc phủ xuống toàn bộ tiên giới, phảng phất như ông trời cũng thừa nhận vị trí của Âu Dương, phảng phất như ông trời cũng cho rằng Âu Dương nên đồ sát toàn bộ thiên đình. Hiện giờ toàn bộ tiên giới liên quân cũng biết, Âu Dương có lẽ sắp quay về, một kích cuối cùng bọn họ giành cho thiên đình cũng sắp bắt đầu rồi.
Cùng lúc đó, linh hồn của tứ đại cường giả thiên đình cũng đã trở về, bọn họ cũng về tới thiên đình, nhìn hoa tuyết huyết sắc bay lả tả khắp nơi và sắc mặt của những người thiên đình, bọn họ biết, trận chiến này còn chưa bắt đầu, bọn họ đã thua phân nửa.
- Vì sao đều ủ rũ ? Chúng ta không phải quả hồng dễ bóp, cho dù Âu Dương thống lĩnh toàn bộ phương bắc, muốn từ phương bắc một đường đánh tới đây cũng phải mất mấy tháng, mấy tháng sau sẽ như thế nào các ngươi còn không biết sao?
Khâu Vân Bình cũng biết, thiên đình đánh tới lúc này đã thua, bọn họ không phải thua ở số lượng hoặc là thực lực, bọn họ chỉ thua bởi một người.