- Ngươi muốn nói cái gì?
Minh Hậu nhìn Âu Dương nói. Nàng phát hiện Âu Dương thậm chí có mấy phần điên cuồng.
- Ta không muốn nói cái gì cả. Bây giờ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc thời loạn lạc đáng chết này, để ta có thể đi tìm bằng hữu của ta, sau đó cử hành hôn lễ sau đó tiến vào trong luân hồi tìm huynh đệ bằng hữu người thân của ta, xem bọn họ sống tốt hay không! Ta chỉ có nguyện vọng đơn giản như vậy. Ta sẽ không giống với đám người ngu ngốc kia mưu toan lập ra trật tự mới gì đó! Cái gì mà khai thiên tích địa? Đây chỉ là những lời nói vô nghĩa. Làm chuyện như vậy có tác dụng gì sao?
- Ngươi muốn khuyên ta hợp với ngươi sao?
Minh Hậu mang theo vài phần cười nhạo nhìn Âu Dương. Rất rõ ràng nếu Âu Dương muốn dựa vào mấy câu nói như vậy để tước vũ khí của Minh Hậu khiến đầu hàng, thực sự là nói đùa.
- Nếu như ta có thể cho ngươi điều ngươi rất muốn thì sao?
Âu Dương nhìn Minh Hậu. Hắn biết, đây là lợi thế lớn nhất. Minh Hậu tuyệt đối sẽ không từ chối cái lợi thế này!
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Minh Hậu có chút mê hoặc!
- Giết Thiên Vương. Nhưng ta sẽ không hủy diệt linh hồn của hắn. Ta sẽ để hắn chuyển thế luân hồi. Như vậy hắn sẽ tiến vào tiểu thế giới. Hắn sẽ biến thành hắn trước đây. Ngươi cũng có thể có một khởi đầu mới với hắn. Như vậy không phải tất cả đều vui sao?
Âu Dương híp mắt lại. Hắn biết Minh Hậu không có cách nào từ chối được điều này. Giống như hiện tại nếu Thiên Vương nói cho hắn biết, nếu như ngươi thả xuống tất cả những điều này ta có thể cho ngươi nguyện vọng có thể khiến ngươi thỏa mãn!
Quả nhiên, sau khi nghe được những lời Âu Dương vừa nói, ánh mắt Minh Hậu bắt đầu bắt đầu lấp lánh. Nàng đã động tâm. Tuy nhiên nàng sẽ không lập tức thua trận.
- Lời ta nói là thật hay giả ta nghĩ hiện tại không có ai rõ ràng hơn ngươi!
Âu Dương lại bỏ thêm lợi thế. Hắn biết vừa nãy Minh Hậu có chút nghi ngờ. Nếu như vào thời điểm khác, Âu Dương nói những lời này, Minh Hậu tin tưởng mới là lạ. Nhưng hiện tại nàng với Âu Dương đã dung hợp linh hồn. Âu Dương nói có phải là thật hay không Minh Hậu rõ ràng nhất!
- Ngươi đã thắng!
Minh Hậu nhìn Âu Dương. Ba chữ kia đã nói rõ tâm ý của nàng. Vậy cũng là một kết cục vui mừng nhất. Chí ít theo Âu Dương thấy so với giết Minh Hậu thì tốt hơn nhiều.
Giết Minh Hậu thật sự sẽ khiến Thiên Vương bớt đi một sự trợ giúp lớn. Nhưng đừng quên, bất kể là Thiên Vương bây giờ hay là quá khứ, chỉ sợ vẫn thật sự thích nữ nhân này. Bằng không vào thời điểm hắn ngủ say không thể nào lại ở trước cửa luân hồi. Sở dĩ hắn làm như vậy bởi vì Thiên Vương chỉ tin tưởng một mình Minh Hậu. Hắn biết cho dù Minh Hậu biết mình trốn ở luân hồi lén lút ngủ say cũng tuyệt đối không tổn thương hắn. Thậm chí nếu như có người tới uy hiếp mình, Minh Hậu còn có thể bất chấp mọi giá trợ giúp mình.
Nếu nói Thiên Vương có thể hoàn toàn tin tưởng vào một nữ nhân nhưng không hề có chút suy nghĩ nào đối với nàng, vậy đến quỷ cũng không tin!
- Ta biết ngươi muốn cái gì! Không phải ngươi muốn hiện tại đi tìm hắn, sau đó không uổng bất kỳ khí lực nào giết chết hắn sao? Đáng tiếc. Hiện tại đã muộn. Hắn đã đi rồi. Tiếp theo cho dù là ta cũng không thể nào tìm được bản tôn của hắn. Hắn là một người trời sinh có tính đa nghi. Hắn nhất định sẽ ẩn mình tại một nơi không có bất kỳ ai phát hiện được!
Minh Hậu nhìn Âu Dương nói. Âu Dương luôn cảm thấy bên trong ánh mắt của Minh Hậu mang theo vài phần hài hước...
Âu Dương nghĩ đến việc mình bất ngờ thoáng gặp thành công mà lại bỏ qua, hắn cảm thấy cực kỳ phiền muộn. Không ngờ mình lại bỏ lỡ một cơ hội kết thúc tất cả như vậy...
- Tiếp theo ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, ta sẽ không tham dự vào bất kỳ chuyện gì của các ngươi. Ta không giúp hắn, cũng sẽ không giúp ngươi!
Minh Hậu đã làm được tới giới hạn lớn nhất. Mà tất cả những điều này đều bởi vì một lời hứa hẹn của Âu Dương!
- Được! Hiệp nghị này chỉ có ngươi biết ta biết. Tiếp theo có phải Minh Hậu hẳn phải chết hay không?
Câu nói này của Âu Dương nói ra cực kỳ cổ quái, nhưng vẻ mặt Minh Hậu lại đầy u oán. Ngươi nói như vậy là có ý gì! Thân thể của ta đã bị ngươi tiêu diệt. Ta vốn định thi triển linh hồn nguyền rủa dự định kéo nhau cùng chết. Nhưng bây giờ sau khi nói xong, không ngờ hai người lại trở thành mối quan hệ hợp tác!
- Hợp tác vui vẻ...
Hai người bắt tay nhau giống như lãnh đạo thương nghiệp sau khi đàm phán thành công. Sau đó Ngụy Bỉnh Dập ở bên ngoài liền nhìn thấy hỏa diễm linh hồn trên người Âu Dương ầm ầm biến mất. Sau đó Âu Dương từ từ đứng lên. Ngụy Bỉnh Dập không nhìn thấy, trong nháy mắt khi Âu Dương đứng lên, có một cái bóng từ phía sau Âu Dương chui ra khỏi ngoại vực này!
- Thành công!
Ngụy Bỉnh Dập kích động muốn hỏng luôn. Hắn chạy đến bên cạnh Âu Dương dùng sức vỗ vào vai Âu Dương. Hắn không ngờ được, lúc này mới chỉ có ba ngày ngắn ngủi, không ngờ Âu Dương đã giải quyết được linh hồn Minh Hậu.
Đừng thấy Âu Dương và Minh Hậu chỉ nói chuyện ở bên trong một lát, nhưng trong ý thức thời gian không tồn tại, trên thực tế hai người nói chuyện một lát, bên ngoài g đã quá ba ngày.
Điều này rất giống với lúc ngươi ngủ. Có đôi khi ngươi nằm mơ có thể cảm giác mình đã qua thậtà nhiều năm, nhưng tỉnh lại vẫn chỉ có một ngày. Có lúc ngươi cảm giác chỉ có một hình ảnh chớp động đã tỉnh lại nhưng thực tế đã qua một đêm đơn giản như thế.
- Ha ha ha, rốt cuộc cũng giải quyết được lão yêu bà kia!
Ngụy Bỉnh Dập hoàn toàn không biết gì về cuộc nói chuyện giữat Âu Dương với Minh Hậu trong thế giới ý thức kia. Dưới cái nhìn của hắn chính là lão yêu bà tội ác tày trời, nên trực tiếp bóp chết, còn bóp nát như đầu trứng gà kia..
- Đừng cao hứng quá sớm. Ngươi có tin hiện tại chúng ta ra ngoài sẽ thấy năm đại cường giả Thiên Đình đã sớm chờ ở đó hay không...
Âu Dương cười khổ. Thật ra cuối cùng Minh Hậu đã nhắc nhở Âu Dương, năm đại cường giả Thiên Đình đã chờ ở bên ngoài từ lâu.
- Còn chưa đụng tới Thiên Vương đã chết. Bởi vì năm đại cường giả Thiên Đình đã ở bên ngoài chờ đuổi giết ngươi rồi!
Đây là nguyên văn những lời Minh Hậu đã nói! Mà lúc liếc mắt Âu Dương nhìn Minh Hậu một cái vô cùng tự tin nói:
- Ta đã bị đuổi giết vô số lần. Nhưng hiện tại ta vẫn còn sống khỏe re. Ta xin thề, ta muốn đi, trong thiên hạ không ai có thể ngăn được ta. Cho dù là Thiên Vương sống lại cũng vậy!
Đây chính là sự tự tin của Âu Dương. Đối mặt với năm đại cường giả Thiên Đình, có thể ung dung không vội như vậy trên đời này chỉ có một mình Âu Dương mới có thể làm được.
- Hiện tại thật ra có một vấn đề!
Ngụy Bỉnh Dập cũng biết, nhìn qua tuy rằng Âu Dương không có chuyện gì, nhưng cuối cùng linh hồn nguyền rủa kia đã thực sự tổn thương Âu Dương. Âu Dương muốn hồi phục chắc hẳn không mười ngày cũng phải nửa tháng. Nếu như bọn họ trốn ở trong này mười ngày nửa tháng nói, nói không chừng Thiên Đình đã lật tung Tuyết Sơn lên rồi!
Lúc này Ngụy Bỉnh Dập cũng bất kể đó có phải là bí mật hay không, hắn vẫn mở miệng hỏi, nhưng hắn biết, cho dù Âu Dương không nói cho hắn, hắn cũng không thể nói gì, vì cái này vốn là cảm ngộ của bản than Âu Dương, người ta không cần phải nói cho hắn.
- Chính là cái này!
Âu Dương chỉ vào trái tim mình nói:
- Lấy thân hóa đạo, trong lòng ngươi có đạo, chính là thiên đạo đó! Đợi sau khi hủy diệt thiên đình, tiên giới sẽ tiến vào những ngày yên ổn, còn ta cũng sẽ tan hết lực lượng toàn thân, triệt để xóa bỏ ký ức của mình, sau đó tiến vào trong luân hồi, đi tìm con đường của chí cao vô thượng!
Âu Dương biết đây là lựa chọn cuối cùng của hắn, cũng chỉ có con đường này mới có thể khiến hắn tìm được chiếc cầu thông đến bờ bên kia!
- Ngươi
Hai người đều không biết nói gì, bọn họ biết đây không phải chuyện bọn họ có thể ngăn cản, đồng dạng bọn họ cũng có thể minh bạch, đạt được giai đoạn của Âu Dương, để có thể bước ra một bước này rốt cuộc khó khăn như thế nào....
Chí cao vô thượng, từ ngày tiến vào tiên giới đến nay Âu Dương chưa bao giờ buông tha. Cảnh giới được xem là chưa bao giờ có người tiếp xúc cũng là mục tiêu cuối cùng của Âu Dương, hắn biết, nếu như không thể chạm vào chí cao vô thượng, lòng hắn khó yên.
Nhưng một đường đi đến bây giờ, Âu Dương biết, chỉ dựa vào đề cao lực lượng căn bản không có khả năng để hắn xuất hiện biến chất. Hiện nay hắn giống như một cái bình, hắn đã giả bộ đầy lực lượng, cho dù mở rộng dung lượng của cái bình đến vô hạn, đến cuối cùng vẫn là lượng biến, ngươi vĩnh viễn không thể biến cái bình thành bầu trời mưa.
Biến chất và lượng biến nhìn qua có thể không sai biệt lắm, trên thực tế chênh lệch lại cực lớn. Âu Dương có thể xóa bỏ tất cả, lựa chọn sống lại. Đây tựa hồ là một cách làm đặt mình vào tử địa, về phần có thể sống lại hay không, ngay cả chính hắn cũng không biết.
- Âu Dương, phương pháp đạt được chí cao vô thượng từ trước đến giờ chưa có ai từng đối diện, ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa? Nếu như ngươi... Ta là nói nếu như ngươi thất bại thì sao?
Bạch Tinh cũng biết, lúc này nói chuyện thất bại với Âu Dương xác thực có chút mất hứng, nhưng thân là đồng bọn, hắn cho rằng mình vẫn cần nhắc nhở Âu Dương một chút.
- Ta cũng cho rằng ngươi có chút quá mức, chi bằng đem lực lượng tạm thời gửi gắm ở nơi nào đó, nếu thực sự thất bại, còn có thể lấy lại lực lượng!
Ngụy Bỉnh Dập cũng cho rằng Âu Dương có chút quá mạo hiểm.
Nhưng lúc này, Âu Dương vẫn mỉm cười. Âu Dương nhìn hai người nói:
- Các ngươi có biết tại sao trước kia không có ai trùng kích được chí cao vô thượng? Vì sao Thiên Vương có thể trùng kích chí cao vô thượng mà chúng ta lại không thể?
- Vì sao?
Rất hiển nhiên, vấn đề này rất nhiều người đều quan tâm. Dù sao bốn chữ chí cao vô thượng cũng sở hữu ma lực quá cường đại, cường đại đến mức rất nhiều người si mê truy đuổi. Có thể nói bất luận một người nào đạt được tổ cấp cường giả, trong mắt bọn họ đều chỉ còn lại một truy cầu cuối cùng, đó là chí cao vô thượng.
Đạt được trình độ như bọn họ, cho dù đại thời đại cũng không có khả năng diệt bọn họ. Cho dù Thiên Vương muốn diệt thế, bọn họ chỉ cần tùy tiện tìm một chỗ trốn đi, cho dù Thiên Vương hủy diệt thế giới, bọn họ vẫn có thể tiếp tục trường tồn. Cho nên bọn họ hầu như đã là tồn tại bất tử bất diệt. Dưới loại tình huống này, truy cầu chí cao vô thượng còn lại của bọn họ sợ rằng có thể mãi mãi không cách nào đạt được.
- Bởi vì chúng ta có quá nhiều thứ không thể vứt bỏ, còn Thiên Vương lại có thể vứt bỏ tất cả.
Sau khi Âu Dương nói xong những lời này, trên mặt hắn mang theo một nụ cười khổ, lúc này hắn rốt cuộc minh bạch. Thì ra Minh Hậu sai rồi. Trong mắt Minh Hậu, Thiên Vương đã không còn để ý đến nàng, ném nàng vào trong địa ngục, để mặc nàng tự sinh tự diệt.
Nhưng nếu như đổi một suy nghĩ khác, có lẽ Minh Hậu có thể minh bạch, Thiên Vương chưa bao giờ vứt bỏ nàng. Nếu như Thiên Vương thực sự hoàn toàn không quan tâm đến nàng, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn hoàn thành vứt bỏ cuối cùng của mình trước cửa địa ngục. Bởi vì chỉ có ở nơi đó, hắn mới có thể buông tha tất cả, hắn mới có thể không chút lo lắng. Bởi vì Thiên Vương biết, toàn bộ thế giới nếu như còn một người có thể bảo vệ hắn thì chắc chắn chỉ còn Minh Hậu.
Khi Thiên Vương lựa chọn buông tha tất cả, hắn từ bỏ thiên đình, hắn từ bỏ tất cả, hắn không giải thích với bất cứ người nào của thiên đình, bởi vì hắn biết, cho dù hắn không tồn tại, thiên đình cũng sẽ không có người đau lòng vì hắn. Nhưng đến cuối cùng hắn lại ép buộc mình triệt để tổn thương Minh Hậu, chuyện này nhìn qua có chút không thể lý giải, kỳ thực nếu thay đổi suy nghĩ, tất cả lại trở nên rất dễ hiểu.
Khi hắn còn sống, thương tổn một người khác, cho dù hắn rời khỏi, thương tổn này cũng không nhạt bớt. Nhưng nếu như Thiên Vương không làm như vậy, vạn nhất hắn thất bại, như vậy Minh Hậu có thể cùng rời đi với hắn.
Thiên Vương cũng không phải không để ý Minh Hậu, nếu như hắn không để ý, dựa theo cường đại của hắn, hắn có thể nói đi là đi, căn bản không cần làm những chuyện thương tổn người khác. Truyện Sắc Hiệp -
- Có mất mới có được.
Trong lòng Âu Dương tự nói với mình. Lúc này hắn đã hạ quyết tâm, bất luận như thế nào hắn cũng phải bước lên con đường này, nhất định phải đi tới cuối cùng.
- Ngươi vứt bỏ bọn họ, nhưng ngươi có từng nghĩ, bọn họ có thể vứt bỏ ngươi không?
Bạch Tinh nhìn ra được Âu Dương khẳng định đã hạ quyết tâm. Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy Âu Dương làm như vậy quả thực chính là thương tổn những người quan tâm đến hắn.
- Đừng nói với bọn họ, cũng đừng nói cho bọn họ ta rời đi. Dù sao ta cũng thường xuyên biến mất, cho dù biến mất mấy trăm năm cũng không có người biết.
Âu Dương mỉm cười nhìn về phía xa, sau đó hắn đứng dậy, ném một ít tiền thưởng lên mặt bàn nói:
- Đừng lo lắng, bằng hữu thiên đình đã chuẩn bị cho chúng ta nhiều lễ vật như vậy, chúng ta không có lý do không đi lấy!
Âu Dương nói như vậy cũng có chủ ý muốn chuyển sang chuyện khác. Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập là người thông minh thế nào, từ trong mỗi tiếng nói cử động của Âu Dương, bọn họ có thể nhìn ra, Âu Dương khẳng định đã hạ quyết tâm, chỉ sợ cho dù hai người bọn họ có khuyên bảo thế nào đi nữa, tuyệt đối cũng không thể để Âu Dương thay đổi suy nghĩ của mình.
- Chúng ta sẽ giúp ngươi giữ kín bí mật này.
Bạch Tinh cầm Yêu Thần Thương lấp lóe tinh quang của mình. Hắn biết, lúc này không ai giúp được Âu Dương, người có thể giúp được Âu Dương chỉ có bản thân hắn. Còn bọn họ thân là bằng hữu của Âu Dương, việc duy nhất có thể làm chính là giúp hắn giữ kín bí mật này, để Âu Dương không có bất cứ gánh nặng nào.
- Trước kia tiến vào luân hồi đều là mang theo hi vọng tiến vào, lần này ta vứt bỏ tất cả, không mang theo bất cứ hi vọng gì, ta còn có thể giác ngộ không?
Âu Dương nhìn bầu trời, kỳ thực lúc này ngay cả bản thân hắn cũng không biết lựa chọn của hắn rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng hắn biết, đây là cơ hội duy nhất của mình.