- Vừa rồi không phải còn không muốn bái sư sao? Tại sao trong chớp mắt lại muốn thay đổi rồi!
Âu Dương lại điểm vào mũi Thanh Nhi, trong mắt Âu Dương, Thanh Nhi chính là một hậu bối, hơn nữa sau này Thanh Nhi sẽ trở thành đệ tử của mình, là vãn bối của mình, động tác như vậy đương nhiên không tính là gì, nhiều nhất chỉ có thể xem là biểu hiện của yêu thương mà thôi.
- Có Thần Tiễn làm sư phụ, ta ra ngoài cũng có thêm thể diện!
Thanh Nhi nhìn Âu Dương, cũng không biết vì sao, Thanh Nhi hoàn toàn không thấy sợ Âu Dương, có thể là vì nhãn thần của Âu Dương, kỳ thực Âu Dương bình thường nhìn qua không khác gì người bình thường, hắn cũng không có luồng khí thế hung ác như Ngụy Bỉnh Dập.
- Tiểu nha đầu, ta còn chưa đồng ý thu ngươi làm đồ đệ!
Âu Dương cũng có chút bất đắc dĩ với tiểu đồ đệ này của mình. Không ngờ đến lúc này mình lại gặp được một người thích hợp tu tập tiễn thuật như Liên Thanh Nhi, cái này cũng coi như ông trời không bạc đãi mình, như vậy cho dù cuối cùng mình chết trận trong tay Thiên Vương, tiễn thuật của mình cũng có được truyền thừa rất tốt.
- Vì sao không đáp ứng, ngươi không phải nói, nếu ngươi thắng ngươi sẽ làm sư phụ ta sao!
Thanh Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ như vậy thật sự vô cùng đáng yêu, Thanh Nhi không ôn nhu như Lý Uyển Như, cũng không có nụ cười mị lực nghiêng thành như Sở Yên Nhiên, cũng không có khí chất đẹp đẽ quý giá như Vệ Thi, Thanh Nhi giống như một nữ hài bình thường, một nữ hài có dáng vẻ hoạt bát, rất dễ khiến người ta có cảm giác gần gũi thân mật.
- Ta có nói vậy sao?
Âu Dương cũng vui vẻ, kỳ thực Liên Thanh Nhi có vài phần cảm giác của Lợi Tịnh, thuộc về loại đã chiếm được tiện nghi còn khoe mã, hơn nữa nữ hài như vậy đều có một đặc điểm, chính là thần kinh tương đối chắc bền, từ trước đến nay đều không mẫn cảm với đại nhân vật.
Trước kia khi Tịnh tỷ nhìn thấy Thiệu Phong và tử thần chẳng phải cũng như vậy. Nữ hài bình thường, nếu như biết thân phận của Thiệu Phong, không nói mặt dày mày dạn dính vào, chí ít cũng phải tìm cách tiếp cận một chút, dù sao con người ai cũng hiếu kỳ. Nhưng Tịnh tỷ thì sao? Thiệu Phong mặt dày mày dạn theo đuổi hai năm, cuối cùng ngay cả nụ hôn đầu của Tịnh tỷ cũng không có được, nhiều nhất chỉ có thể nắm tay Tịnh tỷ một chút, đây có thể cũng chính là chỗ thu hút của Tịnh tỷ với Thiệu Phong.
- Nhưng ngươi là Thần Tiễn, Thần Tiễn làm sao có thể lừa gạt một tiểu cô nương như ta!
Thanh Nhi trừng mắt nhìn Âu Dương, cảm giác như nếu ngươi không đáp ứng ta sẽ khóc cho ngươi xem.
- Ha ha ha ha! Còn không nhanh tiến lên dập đầu bái sư!
Ngụy Bỉnh Dập từ phía sau vỗ vai Liên Thanh Nhi, sau đó chỉ chỉ Âu Dương.
- Sư phụ ở trên, xin nhận bái lạy của đồ nhi!
Liên Thanh nhi vô cùng thông minh, nghe thấy lời nói của Ngụy Bỉnh Dập, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ với Âu Dương, mặc dù Âu Dương rất thích đồ nhi này, nhưng lễ tiết nên có nhất định vẫn phải có, dù sao mình muốn truyền thụ cho nàng chính là tiễn thuật mạnh nhất của mình.
- Được! Bái môn hạ của ta cũng không có nhiều quy củ, nhưng ta là người dạy theo trình độ, ta chỉ có thể nói cho ngươi một số then chốt, con đường của ngươi ta sẽ không ảnh hưởng, bởi vì con đường của mỗi người là khác nhau, mọi người truy cầu đắc đạo cũng khác nhau, cho nên sau này ngươi rút cuộc có thành tựu cao thế nào vẫn phải xem năng lực của cá nhân ngươi.
Âu Dương dạy dỗ đồ đệ tương đối chú trọng tùy tính mà làm, bởi vì Âu Dương vẫn cho rằng, cho dù đi cùng một con đường, cũng sẽ phân ra mạnh yếu. Mạnh và yếu là tùy thuộc vào mỗi người, Âu Dương sẽ không tận lực chế định kế hoạch gì đó cho đồ đệ, Âu Dương sẽ để mặc cho đồ đệ bước đi, hắn chỉ có thể chỉ ra sai lầm khi đồ đệ có lỗi, về phần đồ đệ cuối cùng có thể tiến lên đại đạo hay không, vẫn phải xem nỗ lực của người đó.
- Sư phụ! Lễ gặp mặt của người đâu!
Thanh Nhi từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn Âu Dương, hai bàn tay nhỏ bé như ngọc đưa đến trước mặt Âu Dương, bắt đầu đòi lễ vật.
- Đồ đệ gì vậy chứ...
Nghi Quân không chịu nổi mở miệng nói:
- Khi ta thu đồ đệ, đồ đệ ta không ở bên ngoài quỳ xuống té xỉu, tuyệt đối không mang theo suy nghĩ gì cả, Âu Dương lão đệ thu đồ đệ đơn giản như vậy, chuyện này có chút.....
Theo Nghi Quân thấy, Âu Dương thu đồ đệ cũng không có quy củ gì cả.
Đồ đệ gì lại nói với sư phụ như thế, hơn nữa mở miệng còn đòi lễ gặp mặt!
- Ngươi như thế có là gì, nếu như ta thu đồ đệ, quỳ xuống té xỉu còn là nhẹ, dám đòi lễ gặp mặt gì đó với ta, ta sẽ trực tiếp đánh cho hắn bẹp dí như hạt dưa, khiến phụ mẫu hắn cũng không nhận ra hắn!
Ngụy Bỉnh Dập ác hơn, Thanh Nhi đứng bên cạnh nghe hai tên biến thái này nói xong, mới minh bạch sư phụ bao dung với mình như thế nào.
- Đó là đồ đệ của các ngươi không có tư chất, còn bản cô nương thiên phú dị bẩm, sau này nhiệm vụ cứu vớt thế giới sẽ giao cho bản cô nương!
Thanh Nhi ưỡn thẳng ngực, nhưng những lời này của nàng lại khiến mọi người ở đây nở nụ cười.
- Ha ha ha! Được, lần đầu gặp mặt ta cũng không biết nên cho ngươi lễ vật gì, nhưng cây cung của ngươi quá kém, nếu ngươi theo ta học tập tiễn thuật, ta sẽ cho ngươi một cây cung tốt hơn!
Âu Dương nói xong, nhìn Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Ta nghe nói ngươi có một cây ngọc thụ mộc, giao ra đây!
- Dựa vào cái gì!
Ngụy Bỉnh Dập biết Âu Dương kỳ thực sớm đã có tâm tư nhắm vào ngọc thụ mộc của mình, hiện tại thừa dịp thu đồ đệ. mặt dày mày dạn đòi ngọc thụ mộc của mình...
Ngọc thụ mộc là một loại gỗ, loại gỗ này chính là loại có tính bền nhất thiên địa, hiện tại ngoại trừ Thứ Kiêu Cung không biết được chế tạo từ vật liệu gì, tất cả danh cung trong thiên hạ đều do ngọc thụ mộc chế tạo mà thành.
- Ngươi có lấy hay không!
Âu Dương trừng mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập, cuối cùng sau một phen uy hiếp, Ngụy Bỉnh Dập rốt cuộc không cam lòng lấy từ trong vòng tay của mình ra một cây ngọc thụ mộc dài hơn hai thước. Ngọc thụ mộc này đến tay, Âu Dương sẽ biến thành một cây cung, đương nhiên, Âu Dương không thể cho Thanh Nhi thần cung gì, vì hắn muốn truyền dạy cho Thanh Nhi đạo trưởng thành....
Gốc ngọc thụ mộc này nhìn qua rất lớn, nhưng trên thực tế Âu Dương lại biết, dùng gốc ngọc thụ mộc này nhiều nhất cũng chỉ có thể làm ra một cây cung nhỏ hơn Thứ Kiêu Cung một chút, muốn tạc ra một cây cung có hình dạng như Thứ Kiêu Cung khẳng định không có khả năng.
Âu Dương nhìn ngọc thụ mộc, cuối cùng hắn xuất ra một vòng tay không gian nói: Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Ở đây còn có một sợi long gân, có lẽ là tài liệu làm dây cung tốt nhất, vốn ta muốn làm một cây cung cho ngươi, nhưng ta suy nghĩ, cây cung này có lẽ là đồng bọn suốt đời của ngươi, nó không nên sinh ra trên tay ta, nó nên được chính ngươi chế tạo ra mới đúng.
Âu Dương nói không sai, nếu như vũ khí do mình đích thân làm ra, dù thế nào cũng sẽ có cảm giác hơn là trực tiếp cầm lấy một cây cung sẵn có.