Bạch Tinh lắc đầu cười khổ, những yêu ma này cũng là không có việc gì để làm, thấy người ta là một tiểu cô nương bình thường, khi dễ người ta, kết quả không những không ăn trộm được gà còn mất nắm gạo...
Bạch Tinh tiến tới bên cạnh Thanh Nhi, lúc này hắn đã thu hồi Yêu Thần Thương, nhìn nữ hài cầm một cây săn cung đơn giản, Bạch Tinh đang suy nghĩ một vấn đề, nữ hài này rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn Âu Dương, có thể để Âu Dương thu làm đệ tử, thậm chí dùng bản mạng hỏa diễm thủ hộ nàng?
- Lẽ nào Âu Dương để ý nữ hài này?
Bạch Tinh quét sạch những suy nghĩ xấu xa sang một bên, dù sao Âu Dương không có bất cứ tiền lệ như vậy, trong mắt Bạch Tinh Âu Dương tuyệt đối không phải một kẻ lưu manh...
Bỗng nhiên, Bạch Tinh nhìn thấy trong mắt của nữ hài có một tia quang điểm không sai biệt lắm với Âu Dương!
- Con mắt đặc thù!
Bạch Tinh minh bạch, hắn rốt cuộc minh bạch vì sao Âu Dương lại coi trọng nữ hài này như vậy, thì ra nữ hài này có hai mắt đặc thù không khác biệt lắm với Âu Dương, cũng chính vì điều này mới khiến Âu Dương thu nàng làm đệ tử!
- Ngươi tên là gì?
Bạch Tinh nhìn Thanh Nhi, lúc này thanh âm của hắn rất nhu hòa. Nhưng Thanh Nhi nhìn Bạch Tinh trước mắt, trong mắt đã có vẻ sợ hãi, dù sao mũi tên vừa rồi là từ trán mình bay ra, giết người của người ta nhiều như vậy, người ta có thể không giết mình hay không?
Thanh Nhi còn quá nhỏ, nàng căn bản không rõ, những người chết đi trong mắt người bình thường có thể đều là cường giả, nhưng trong mắt Bạch Tinh, toàn bộ liên quân đều không bằng một mình Âu Dương.
Tiên giới không phải thế gian, trong tiểu thế giới ngươi có thể tổ chức mấy trăm vạn đại quân quét ngang tất cả, nhưng tiên giới thì không. Đây là một thế giới là lực lượng tuyệt đối quyết định tất cả, ở đây, cho dù số lượng tiên giới liên quân có nhiều hơn nữa cũng không quyết định được vận mệnh.
- Ta... Ta là Thanh Nhi... Là sư phụ kêu ta tới!
Lúc này Thanh Nhi vẫn rất sợ hãi, một phàm nhân đột nhiên thấy yêu ma bay đầy trời, cảm giác đầu tiên không phải là kinh hỉ, mà là sợ hãi, đây mới là phản ứng chính xác.
- Ta biết, sư phụ ngươi là Âu Dương đúng không!
Vệ Thi từ xa bay đến, mũi tên vừa rồi tuyệt đối hữu hiệu hơn thiên ngôn vạn ngữ của Thanh Nhi. Mũi tên đó tuyệt đối thuộc về Âu Dương, nếu như Thanh Nhi là giả, khẳng định không thể bắt chước ra một mũi tên như vậy.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Thanh Nhi vội vã gật đầu, nàng hiếu kỳ nhìn một đám người từ phía xa bay đến, những người này khẳng định đều là những nhân vật trước kia nàng không thể tiếp xúc. Đồng dạng Thanh Nhi cũng biết, đây là tiên giới liên quân, một trong hai đại thế lực ở tiên giới hiện tại.
Những người này có lẽ chính là cường giả khống chế tiên giới liên quân, bất cứ người nào trong bọn họ tựa hồ đều là nhân vật trong truyền thuyết.
- Sư phụ nói muốn truyền cho ta tiễn thuật cực mạnh!
Thanh Nhi nói không sai, Âu Dương xác thực từng nói như thế, cũng thật sự dự định truyền cho nàng tiễn thuật cực, bởi vì tiễn thuật của Âu Dương quá đặc thù, sợ rằng trong thiên hạ người có thể học tập rất ít, mà Thanh Nhi chính là một người may mắn.
- Ha ha...
Mọi người đều mỉm cười, bọn họ đều đã nhìn ra, đây tuyệt đối là một tiểu cô nương rất bình thường. Bọn họ đều suy nghĩ, Âu Dương rốt cuộc nhìn thấy điểm nào kỳ lạ trên người nàng mà nhận nàng làm đệ tử?
- Sư phụ ngươi đâu?
Bạch Tinh hiện tại muốn biết nhất chính là tình hình của Âu Dương!
- Sau khi sư phụ ta và Ngụy bá bá giết chết Nghi Quân trên Liên Thiên Giang, nói thiên đình sẽ truy sát hắn, nói ta đi theo sẽ không an toàn, kêu ta một mình tới phương bắc tìm các ngươi, sau đó hắn đi đến tổng bộ thiên đình!
Khi Thanh Nhi nói đến đây, mọi người đều hít một ngụm lãnh khí!
Biết rõ thiên đình truy sát còn chạy đến tổng bộ thiên đình...Tên gia hỏa này cũng quá điên cuồng, chỉ sợ cũng chỉ có cường giả điên cuồng như Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương mới dám làm như vậy, hơn nữa hai người này không chỉ chạy đi, còn làm thịt Trịnh Tú Nhi... !
- Hai người bọn họ thật sự điên cuồng, nhưng ta thực sự không rõ tại sao bọn họ không trở lại?
Bạch Tinh không nói gì lắc đầu.
- Bởi vì lực lượng bọn họ tổn thất sợ rằng vượt quá tưởng tượng của chúng ta, nếu như bọn họ trở về đó mới là tử lộ!
Bạch Hủ Minh là người rất thông minh, chỉ vừa nghĩ đã minh bạch tất cả. Trước kia khi Âu Dương ở Mê Hồn Hải bị Đạm Thai gia truy đuổi, lên trời không đường xuống đất không cửa, suy nghĩ của hắn chính là chạy về nhà. Nhưng ngươi càng như vậy, đối phương lại càng đoán chắc lộ tuyến, bày ra trọng trọng bẫy rập, lúc đó nếu không phải sư đệ mình cứu Âu Dương, sợ rằng Âu Dương cũng đã sớm bỏ mạng.
Trải qua lần đó, Âu Dương bắt đầu nhận ra phương hướng, hắn cũng không ngốc nghếch chạy về nhà nữa.
- Như vậy là sao?
Bạch Tinh vẫn không giải thích được lời nói của vương giả Bạch Hủ Minh.
- Rất đơn giản, nếu như Âu Dương trốn trở về, thiên đình khẳng định sẽ không cho chúng ta cơ hội tu, sẽ chắc chắn tấn công phương bắc, liều chết với chúng ta. Nếu lực lượng của Âu Dương tổn thất, tam đại cường giả chúng ta chỉ còn lại hai người, căn bản không thể đánh thắng thiên đình, hạ tràng cuối cùng chỉ là hủy diệt mà thôi.
Bạch Hủ Minh giải thích đơn giản.
Vệ Thi tiếp lời nói:
- Lúc này Âu Dương thâm nhập Thiên Nam lại khác. Thiên đình biết Âu Dương ở Thiên Nam, bọn họ sẽ có điều cố kỵ, khiến bọn họ tấn công cũng không được, phòng thủ cũng không xong. Nếu như bọn họ tấn công chúng ta, như vậy trong khoảng thời gian ngắn muốn tiêu diệt chúng ta là không có khả năng, như vậy chắc chắn là cho Âu Dương cơ hội nghỉ ngơi hồi phục, đợi đến lúc Âu Dương khôi phục lại, cuối cùng bọn họ vẫn bị hủy diệt! Cho nên Khâu Vân Bình chỉ cần không phải kẻ ngu si, việc hắn cần làm hiện tại là truy sát Âu Dương, điên cuồng truy sát, chỉ cần giết chết Âu Dương, cho dù lực lượng của thiên đình tổn thất phân nửa vẫn có thể thắng chúng ta!
Thì ra là vậy...
Nghe thấy Vệ Thi nói, Bạch Tinh mới hiểu được Âu Dương mưu tính sâu xa như thế nào, có thể nói nước cờ này đi nhìn như hung hiểm tới cực điểm, nhưng cũng là nước cờ có thần vận nhất, cũng chỉ có nước cờ như vậy mới có thể giành thắng lợi trong nguy hiểm.
- Âu Dương là muốn kéo dài thời gian, trước kia ở hải ngoại, hắn có lẽ đã dùng bí pháp gì đó, nếu không tuyệt đối không thể cường đại như vậy!
Vệ Thi đã sớm minh bạch điểm này.
- Trận chiến hải ngoại chưa nói đến, Thanh Nhi, lúc đó ngươi cũng ở Liên Thiên Giang, Nghi Quân làm sao chết, ngươi có thấy không?
Bạch Tinh nhìn Thanh Nhi, kỳ thực hắn vẫn muốn biết, Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập làm thế nào giết chết Nghi Quân.
Nghe thấy câu hỏi của Bạch Tinh, trong mắt Thanh Nhi hiện lên vẻ buồn bã. Thanh Nhi rất đơn thuần, có thể trong mắt rất nhiều người Nghi Quân là người xấu, nhưng trong mắt Thanh Nhi, hắn là một bá bá rất bình thường. Hắn đã từng vỗ đầu mình cười ha ha, bắt cá cho mình ăn, giảng giải kiến thức cho mình...
- Lúc đó chúng ta ở trên Liên Thiên Giang, Ngụy bá bá thừa dịp một khắc Nghi Quân bá bá không đề phòng, trong nháy mắt xuất kiếm giết chết Nghi Quân bá bá...
Thanh Nhi nhớ lại tất cả, những chuyện đó đối với Thanh Nhi mà nói chẳng khác nào ác mộng. Ba người vốn đang chuyện trò vui vẻ, trong nháy mắt bỗng nhiên từ bằng hữu biến thành địch nhân, sau đó Ngụy Bỉnh Dập bỗng nhiên xuất thủ một kích khiến Nghi Quân bị thương nặng, Âu Dương lại dùng linh hồn hỏa diễm triệt để phong kín đường lui của Nghi Quân. Nhân vật một đời kiêu hùng cuối cùng chết trên Liên Thiên Giang.
Nghe tiểu nha đầu Liên Thanh Nhi kể lại, mọi người đều yên lặng cúi đầu, bọn họ cũng không phải vì chuyện Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đánh lén mà cảm thấy nhục nhã. Ở thời đại này, không ai quan tâm ngươi thắng như thế nào, chỉ cần ngươi thắng vậy ngươi chính là người thắng. Được làm vua thua làm giặc, đạo lý này ai cũng hiểu.
Mọi người cảm xúc chính là vào thời khắc cuối cùng, Nghi Quân có thể từ bỏ tất cả cừu hận với Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập, biến chiến tranh thành hòa bình. Tiên vương cả đời gây họa thì ra cũng có quá khứ như vậy, khi sắp chết hắn cũng có khúc mắc, hắn cũng có luyến tiếc.
- Một bước đi sai cũng có thể dẫn đến sai đến tận cùng, kỳ thực phía sau những kẻ đáng hận đều có một câu chuyện buồn!
Bạch Tinh cảm thấy xúc động, nhưng hắn cũng thấy may mắn thay cho Nghi Quân, có thể chết trước mặt Thần Tiễn và Ma Vương, cũng không hủy hoại danh tiếng của hắn. Cuối cùng trước khi sắp chết lại lĩnh ngộ được tất cả, quát hỏi trời xanh, khiến trời xanh phải tấu lên lôi điện bi ca, cuộc đời này của Nghi Quân cũng xem như không uổng phí....
- Kỳ thực Nghi Quân bá bá là người rất tốt!
Thanh Nhi nhìn thấy mọi người cúi đầu, nàng cho rằng tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống như nàng, nhưng nàng quá đơn thuần, nếu như nàng thực sự tự mình trải qua mọi chuyện Nghi Quân đã làm, có lẽ nàng sẽ không còn nói như vậy.
- Không sai, Nghi Quân trước kia như thế nào, chúng ta cũng không nói nữa, chí ít vào thời khắc cuối cùng hắn không phải mang theo oán hận rời khỏi, hắn giải thoát rồi, hắn thực sự giải thoát rồi!
Bạch Tinh ha ha cười nói:
- Ta càng lúc càng bội phục Âu Dương, trước kia chính là hắn đã cứu ta một mạng, nếu như không có hắn cứu ta, ta có thể đã chết. Ta nhất định sẽ mang theo cừu hận chết đi, cho dù có thể chuyển thế luân hồi, nhất định cũng sẽ một lần nữa tiến nhập ma đạo! Còn Âu Dương có thể khiến Nghi Quân buông ra tất cả, để một cường giả cuối cùng mang theo tôn nghiêm rời đi, chuyện này thật sự quá khó khăn!
- Đúng vậy, cường giả không sợ chết, nhưng cường giả đều hi vọng có thể chết tôn nghiêm!
Bạch Hủ Minh đã từng là cường giả tuyệt thế, hắn đương nhiên có thể minh bạch ý nghĩ trong lòng Bạch Tinh.
Đúng như hắn nói, cường giả từ trước đến nay không bao giờ sợ chết, nhưng cường giả sợ nhất chính là khuất nhục chết đi. Vào thời khắc cuối cùng Âu Dương có thể khiến Nghi Quân mang theo tôn nghiêm rời đi, có thể lúc đó trong lòng Nghị Quân thật sự cảm tạ Âu Dương!
- Thanh Nhi, chuyện này không nên nói ra, cho dù sau này có người hỏi ngươi, Nghi Quân chết như thế nào, cũng nói cho bọn họ, Tiên Vương là đường đường chính chính đánh một trận cuối cùng với Ma Vương, mang theo tôn nghiêm chết đi!
Vệ Thi vỗ vai Liên Thanh Nhi, việc này coi như lưu danh cho Nghi Quân.
Một cường giả bị đánh lén chết, nói ra còn có chút thật mất mặt, còn một cường giả đường đường chính chính chiến đấu, cuối cùng trong tay cường giả đồng dạng, mang theo tôn nghiêm rời đi, rất đáng được tôn kính.
Thanh Nhi mặc dù không rõ ý tứ, nhưng vẫn gật đầu. Vệ Thi thấy Thanh Nhi nhu thuận như vậy cũng cười cười.
- Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta mau vào trong, Thốc Lỗ.
Bạch Tinh quay sang nói với một đại yêu bên cạnh:
- Thu dọn nơi này một chút.
- Vâng!
Thốc Lỗ cũng không nói thêm gì, bắt đầu phân phó người xử lý chuyện ở đây. Đối với những đại yêu này mà nói, chết mấy trăm căn bản không là gì, dù sao đại chiến phía trước, bình thường với va chạm như vậy sẽ có rất nhiều cường giả bỏ mạng. Sau khi nhìn thấy nhiều người chết, bọn họ cũng trở nên vô cùng chết lặng.
Trong Minh Khê thành, trong thời gian gần đây Minh Khê thành cũng không thể nào an bình, bởi vì gần đây khắp thiên hạ đều đã biết chuyện của Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập và Thần Tiễn Âu Dương. Hiện tại thiên đình liên tục truy sát Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập. Ở Thiên Nam, bất cứ người nào có quan hệ với hai người đều bị lôi đi, nhưng thiên đình tạm thời vẫn không có bất cứ tin tức hữu dụng nào...
Trong phủ đệ Ngụy gia, Tiểu Thiên nhìn Mộng Hi nói:
- Nàng đã nghĩ được cách gì chưa?
- Đây căn bản là một cục diệ khó giải, lúc này thiên đình không tiếc tất cả, nhất định muốn bắt được Âu Dương, chàng ngẫm lại xem, Âu Dương đã từng đến Minh Khê thành, lẽ nào thiên đình có thể không biết hắn đã từng tới Ngụy gia chúng ta? Cho nên cuối cùng khẳng định thiên đình sẽ đến đây.
- Ta lo lắng chính là chuyện này!
Tiểu Thiên cũng mặt ủ mày chau, hai người đã vô cùng vất vả thành lập Ngụy gia. Nhưng trước mặt quái vật lớn như thiên đình, bọn họ lại vô lực và nhỏ yếu, thiên đình muốn bóp chết Ngụy gia giống như bóp chết một con kiến.
- Nếu không chúng ta đến phương bắc?
Tiểu Thiên bỗng nhiên nghĩ ra một kiến nghị. Mộng Hi nghe thấy suy nghĩ này trực tiếp trợn tròn mắt, đầu óc của gia hỏa này nghĩ thế nào vậy?
- Đến phương bắc? Chúng ta làm sao đi? Nếu như chỉ có hai chúng ta, xé không mà đi đương nhiên không có gì, nhưng những người khác thì sao? Lẽ nào chúng ta vứt bỏ mọi người, một mình chạy trốn? Chuyện này có thể sao? Hơn nữa, chàng xác định hiện tại chúng ta không bị thiên đình theo dõi? Chúng ta không chạy trốn còn không sao, thiên đình không chiếm được thứ gì hữu dụng từ chỗ chúng ta, cuối cùng có lẽ sẽ từ bỏ. Dù sao trong mắt bọn họ, chúng ta cũng quá yếu, đến mức không đáng nhắc tới. Nhưng nếu như hiện tại chúng ta chạy trốn, ta dám cam đoan cuối cùng tuyệt đối là hạ tràng diệt tộc.
Mộng Hi suy nghĩ vẫn toàn diện hơn Tiểu Thiên.
Chạy trốn chỉ hữu dụng với cường giả, đối với kẻ yếu mà nói, chạy trốn chính là một loại lựa chọn nhanh hơn tử vong.
- Đánh cũng không đánh lại, trốn cũng trốn không thoát, ha ha ha ha...
Tiểu Thiên cười rất thê thảm, trong mắt hắn có một tia tuyệt vọng. Rơi vào tay thiên đình còn có thể sống được sao? Sợ rằng không phải kẻ ngu si cũng có thể minh bạch, khả năng này chỉ sợ không tồn tại.
- Hà tất quan tâm nhiều như vậy làm gì, mấy nghìn năm đối với chúng ta mà nói kỳ thực cũng đủ rồi. Âu Dương là bằng hữu của chúng ta, cũng là ân nhân của chúng ta, nếu như không có hắn, chúng ta cũng sẽ không quen biết, cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Tiểu Thiên trước kia là một tiểu nhân vật, còn Mộng Hi là một đại tiên tri. Hai người bọn họ vốn là hai đường thẳng song song không thể nào gặp nhau, nhưng người đó lại giống như một chiếc cầu nối hai đường thẳng song song, để hai đường thẳng này hội tụ thành một.
Mộng Hi nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Thiên, trong mắt nàng mang theo nhu tình vô hạn.