Tiểu Thiên nhìn Mộng Hi, hắn cũng mỉm cười. Mộng Hi nói không sai, nếu như không có Âu Dương, có thể bọn họ cũng sẽ không gặp nhau, quen biết, hiểu nhau sau đó cùng nhau đi tới ngày hôm nay.
- Bất luận sau này như thế nào đó cũng là chuyện sau này, chí ít chúng ta vĩnh viễn không thể quên được những ngày tháng đã trải qua. Mấy nghìn năm này với ta mà nói đã thoải mãn rồi, hơn nữa, cho dù bỏ mạng ta cũng có chàng bên cạnh, mà chàng cũng có ta bên cạnh, chúng ta sẽ không cô đơn!
Mộng Hi đặt tay Tiểu Thiên lên ngực mình, để Tiểu Thiên có thể cảm thụ được nhịp đập của trái tim mình.
Tiểu Thiên nhu tình vô hạn nhìn nữ tử đã đi cùng mình mấy nghìn năm qua, câu chuyện của bọn họ có thể được xem là câu chuyện của tên ăn mày và công chúa.
- Mộng Hi, nàng có hối hận không? Nếu như không phải theo ta, có lẽ nàng đã không...
Khi Tiểu Thiên nói đến đây, Mộng Hi lấy tay nhẹ nhàng bịt kín miệng Tiểu Thiên.
- Ta đương nhiên hối hận, ta hối hận không thể mãi mãi sống cùng với nàng.
Nhu tình trong mắt Mộng Hi đã nói cho Tiểu Thiên tất cả. Lúc này Tiểu Thiên không còn hoảng loạn như vừa rồi, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, cho dù một khắc sau chính là tử vong cũng đủ rồi, chí ít với hắn mà nói vậy là đủ rồi. Cuộc đời này của hắn không thể truyền kỳ như Âu Dương, nhưng bản thân hắn vẫn cảm thấy tràn ngập thỏa mãn với cuộc đời này!
Tất cả mọi người đang suy đoán Ngụy gia gặp rủi ro, nhưng Ngụy gia lại gió êm sóng lặng, chí ít biểu hiện từ bên ngoài Ngụy gia là như vậy. Trên thực tế thì không phải. Đệ tử Ngụy gia còn xa mới bình tĩnh bằng Tiểu Thiên và Mộng Hi, bọn họ đã bắt đầu sợ hãi, đã bắt đầu lo nghĩ. Ngụy Trung Hưng ngồi trên chiếc ghế đá trong luyện võ trường, trong mắt hắn mang theo mấy phần lo nghĩ nồng đậm. Mấy ngày nay hắn đã nhiều lần cầu kiến gia gia, nhưng gia gia vẫn né tránh không gặp, chỉ nói với hắn một câu: Những gì nên đến cuối cùng sẽ đến, lo lắng và sợ hãi chỉ có thể bộc phát sự thiếu tự tin và không ổn định của chúng ta.
Những lời này Ngụy Trung Hưng không rõ có ý tứ gì, lúc đầu Ngụy Trung Hưng nghĩ Ngụy gia còn có thủ đoạn gì, nhưng sau khi tự hỏi hồi lâu, Ngụy Trung Hưng buông tha suy nghĩ này, ngay cả Thần Tiễn Âu Dương cũng bị truy đuổi chạy trốn khắp nơi, Ngụy gia bọn họ còn có chỗ dựa nào mạnh hơn Thần Tiễn Âu Dương sao? Chuyện này hiển nhiên không có khả năng...
- Ca ca, chúng ta sẽ chết sao?
Muội muội của Ngụy Trung Hưng, Ngụy Linh nhìn ca ca của mình, so với ca ca nàng ngược lại trầm ổn hơn một ít.
- Chết? Ha ha, sinh tử của chúng ta không phải nắm giữ trong tay chúng ta, trong đại thời đại này, sinh tử của chúng ta nắm giữ trong tay các cường giả.
Ngụy Trung Hưng nói không sai. Vào thời kì hòa bình, thực lực của Ngụy gia tuyệt đối rất mạnh, cho dù là tứ đại tông phái trước đây có thể cũng không thể đối địch với Ngụy gia.
Nhưng lúc này không phải thời kì hòa bình, đây là thời đại Tiên Tôn khắp nơi, Tiên Đế nhiều như cẩu, trong thời đại này này Ngụy gia quá yếu!
Nghe ca ca nói, Ngụy Linh lẳng lặng cúi đầu, trong mắt nàng phảng phất có cái gì luyến tiếc, nhưng nàng cũng không nói ra, cho nên cũng không có ai minh bạch. Trong một tiểu viện rất sạch sẽ bên cạnh Ngụy gia, Hồng Doanh toàn thân hồng y đang quét dọn trong sân, đừng thấy Hồng Doanh nhìn qua da thịt mịn màng, giống như người quen nuông chiều từ bé, nhưng tất cả công việc lặt vặt ở đây đều một tay nàng đảm nhiệm. Hồng Doanh cũng không oán giận cái gì, Âu Dương chẳng khác nào ban tặng cho nàng một cuộc sống mới, đối với một nữ hài mà nói, cho dù chết cũng tuyệt đối hạnh phúc hơn lưu lạc làm kỹ nữ rất nhiều.
Hồng Doanh rất thích cuộc sống hiện tại, mặc dù cuộc sống này không thể so sánh với cuộc sống của vị tiểu thư được nuông chiều từ bé trước khi gia tộc bị tiêu diệt, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
- Ca ca!
Hồng Doanh thấy Âu Dương đi tới, buông chiếc chổi trong tay, kêu một tiếng ca ca, còn Âu Dương quay lại nhìn Hồng Doanh mỉm cười.
Nhưng lúc này, một cái bóng từ ngoài cửa lóe vào, người này chính là Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập, Ngụy Bỉnh Dập nhíu mày nói:
- Âu Dương, thiên đình thật sự âm độc!
- Có phải bọn họ bắt đầu bắt người quen của ta ở Thiên Nam không?
Âu Dương kỳ thực sớm đã dự đoán tới chuyện này, cho nên hắn cũng không giật mình, việc bọn họ vẫn ở đây không đi kỳ thực còn có một nguyên nhân, chính là Âu Dương không yên lòng về Ngụy gia!
- Lão đệ, ngươi cũng biết rõ, nếu như hiện tại không đi, chúng ta có thể sẽ bị làm vằn thắn !
Ngụy Bỉnh Dập nhắc nhở, mặc dù nói Ngụy gia đối với hắn cũng rất quan trọng, nhưng Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối không thể vì một Ngụy gia mà ở lại nơi này.
Đây chính là chỗ khác biệt giữa hắn và Âu Dương, bằng hữu chết đi của Âu Dương đã quá nhiều, Âu Dương không muốn nhìn thấy bằng hữu của mình chết đi nữa, cho nên hắn nhìn Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Hiện giờ cách thời hạn hẹn ước còn có ba ngày, ngươi đi đi, ta sẽ ở lại chỗ này, ngươi tới phương bắc chờ ta, sau khi ta khôi phục lực lượng sẽ trở về!
- Ngươi nói đùa gì vậy! Lão tử cùng đi với ngươi, bây giờ ngươi lại kêu lão tử bỏ ngươi lại, chạy một mình! Ngươi xem lão tử là cái gì!
Ngụy Bỉnh Dập cũng nổi giận, không sai, hắn đôi khi có sợ hãi, nhưng Ngụy Bỉnh Dập cũng không phải một tiểu nhân sợ chết. Hắn đã đồng hành với Âu Dương thời gian dài như vậy, hiện giờ cũng đã trở thành giao tình sống chết với Âu Dương. Bây giờ kêu hắn bỏ Âu Dương lại, một mình đào tẩu, hắn tuyệt đối không làm như vậy!
- Ha ha...
Âu Dương mỉm cười nhìn Ngụy Bỉnh Dập, kỳ thực bản tính của Ngụy Bỉnh Dập rất xấu, bằng không hắn cũng không thể trở thành Ma Vương, thế nhưng Ma Vương có xấu đến đâu, cũng không phải không có nhân tính.
Hắn không có một bằng hữu, bởi vì trong mắt hắn, trong thiên hạ không ai có thể có tư cách làm bằng hữu của hắn, nhiều năm qua hắn cùng Âu Dương trải qua mấy lần sinh tử biến thiên, hắn phát hiện Âu Dương đã bất giác trở thành người bằng hữu đầu tiên của hắn, là loại bằng hữu thật tình tương đãi.
Ngụy Bỉnh Dập là như thế, nếu như hắn không xem ngươi là bằng hữu, đâm dao sau lưng, phóng ám tiễn gì đó đều là chuyện vô cùng dễ dàng. Nhưng một khi hắn nhận định ngươi trở thành bằng hữu của hắn, đó chính là sóng vai chiến đấu, cho dù chết cũng phải chết trước!
Không hề nghi ngờ, hiện tại Âu Dương chính là bằng hữu của Ngụy Bỉnh Dập, bằng hữu duy nhất! Lúc này kêu Ngụy Bỉnh Dập bỏ lại bằng hữu một mình rời đi, Ngụy Bỉnh Dập thà rằng sát lên thiên đình, quyết một trận tử chiến với thiên đình cho thống khoái!
- Lão Ngụy, chúng ta quen biết đã bao nhiêu năm rồi?
Âu Dương nhìn Ngụy Bỉnh Dập, lúc đầu khi bọn họ quen biết cũng tính toán lẫn nhau, Âu Dương còn muốn kéo Ngụy Bỉnh Dập ngã ngực, nhưng cuối cùng cũng không thành công.
- Mấy nghìn năm rồi!
Ngụy Bỉnh Dập suy nghĩ một chút, không sai, trong thời gian biểu của hắn đã mấy nghìn năm, mặc dù thời gian ở bên nhau không nhiều lắm, nhưng hắn xác thực đã quen biết Âu Dương mấy nghìn năm.
- Lão Ngụy, năm đó ngươi giết ta, bây giờ trả lại ta một cái mạng, thế nào hả!
Âu Dương nhìn Ngụy Bỉnh Dập hỏi!
- Ha ha ha ha! Lão Ngụy ta sợ cái gì! Không phải chỉ là một cái mạng sao! Trả lại ngươi là được chứ gì!
Ngụy Bỉnh Dập đương nhiên minh bạch ý tứ của Âu Dương, Âu Dương muốn nói với hắn là, bất luận như thế nào, sóng vai chiến đấu với ta, tin tưởng ta!
Lần đầu tiên Âu Dương nói với người khác là hãy tin tưởng ta chính là trong tứ quốc hội võ. Lần đó hắn đã khiến mọi người thất vọng, những người cùng tiến vào với hắn đều chết hết, nhưng lần này khi Âu Dương lần thứ hai nói ra, hắn thề, lần này tuyệt đối sẽ không có bi kịch gì nữa!
- Được! Hai chúng ta liên thủ, trong thiên hạ ai có thể phá!
Âu Dương hào khí vạn trượng nhìn kiến trúc cao to của Ngụy gia bên cạnh nói:
- Ba ngày sau ở đây chính là chiến trường của chúng ta! Đến lúc đó chúng ta sẽ ở đây thử tay với đám người Khâu Vân Bình!
- Ngươi cứ nói thẳng chúng ta lôi kéo bọn họ chạy đi, còn thử tay cái gì...
Ngụy Bỉnh Dập nghe ra, Âu Dương cũng có chút lo lắng, nếu như hắn thật sự tự tin, nhất định sẽ không nói những lời như vậy. Nếu như hắn có lòng tin tuyệt đối, nhất định sẽ nói chém giết Khâu Vân Bình, hiện tại thử tay, phỏng chừng là Âu Dương đã chuẩn bị bỏ chạy.
- Nếu đánh, hiện tại hai người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc làm gì được người của Khâu Vân Bình người, nhưng nói đến chạy lão tử chắc chắn không sợ ai!
Âu Dương vỗ tay, những lời này quá ngưu bức, nói đến chạy lão tử chắc chắn không sợ ai!
Âu Dương còn nhớ rõ, khi mình ở trong tiểu sơn thôn, Lý Vĩ ngây ngốc hỏi mình ý nghĩa cao nhất của tiễn thuật là gì, mình đã trả lời hắn một đáp án kinh điển!
- Âu Dương! Cái gì là ý nghĩa tối cao của tiễn thuật?
- Ý nghĩa tối cao?
Âu Dương nhìn Lý Vĩ thần bí nói:
- Đương nhiên là sợ chết...
Sợ chết! Hai chữ này kinh điển cỡ nào, nhưng giải thích này xác thực rất thú vị. Tầm bắn thần kỳ của cung tiễn thủ rất cao, cho nên trên chiến trường, chỉ cần quân đội phía trước không tan vỡ, cung tiễn thủ thông thường sẽ không chết, đặc biệt là Thần Xạ Thủ. Thần Xạ Thủ thông thường sẽ có bảo hộ rất tốt, cho nên cho dù chiến tranh thảm liệt thế nào, cuối cùng tuyệt đại đa số Thần Xạ Thủ đều sẽ đào tẩu, cho nên hai chữ sợ chết đối với Thần Xạ Thủ thật ra chỉ là cách nói trước kia.
- Chúng ta chạy đi đâu?
Ngụy Bỉnh Dập kỳ thực không có nghiên cứu với chạy trốn, cho nên áp lực của hắn vẫn rất lớn.
- Chúng ta tách nhau ra, ngươi chạy về phương bắc, trên đường đi tuyệt đối đừng ngừng lại. Bọn họ có lẽ sẽ không quá liều mạng đuổi theo ngươi, mục tiêu chủ yếu của bọn họ là ta, cho nên ngươi có thể yên tâm rời đi. Ta hoài nghi bốn người của thiên đình, chí ít có ba người sẽ liều mạng đuổi theo ta! Nếu ta đoán không sai, đến lúc đó bọn họ hoặc là bốn người liều mạng truy đuổi ta, hoặc là ba người. Nếu là ba người, vậy ngươi sẽ trở nên rất quan trọng!
Âu Dương bắt đầu nói ra kế hoạch của mình.
- Như vậy là sao?
Ngụy Bỉnh Dập có chút không rõ.
- Nếu có người đuổi theo ngươi, ngươi chạy về phương bắc, thì ngươi cần phải một lần phản sát! Phản sát, ngươi có hiểu không?
Âu Dương nhìn Ngụy Bỉnh Dập.
- Hiện tại lực lượng của ta trên cơ bản đã hoàn toàn khôi phục, ba ngày sau ta khẳng định có thể khôi phục, nếu là một đối một, ta có thể liều mạng với bất cứ người nào, ngoại trừ Khâu Vân Bình!
Ngụy Bỉnh Dập vẫn tự tin.
- Vậy thì tốt rồi, ngươi chỉ cần có thể giúp ta liều mạng giết chết một người, như vậy ta có thể lợi dụng lúc bọn hắn đang sững sờ đào tẩu!
Âu Dương cười hắc hắc.
- Ngươi sẽ đi như thế nào?
Ngụy Bỉnh Dập đến bây giờ cũng không rõ Âu Dương rốt cuộc làm thế nào thoát khỏi tay ba cường giả tuyệt thế!
- Liều mạng đến cùng!
Âu Dương mỉm cười, mặc dù nhìn qua hắn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Ngụy Bỉnh Dập có thể nhận ra trình độ hung hiểm lần này từ trong ngôn ngữ của hắn.
Ngụy Bỉnh Dập gật đầu nói:
- Được, ta mặc kệ ngươi chạy thế nào, nhưng ta tin tưởng tiểu tử ngươi sẽ không chết dễ dàng.
Đối với chuyện này Ngụy Bỉnh Dập vẫn rất có nắm chắc, trước kia khi mình đoạt lưỡng hồn lục phách của Âu Dương, tên gia hỏa này vẫn có thể hồi sinh, hiện giờ trong thiên hạ còn có người có thể giết chết hắn sao?
- Ca ca, còn ta thì sao...
Hồng Doanh nhìn Âu Dương.
- Ngươi tới Ngụy gia, giúp ta chuyển lời cho Tiểu Thiên, kêu hắn không cần lo lắng!
Âu Dương nhìn Hồng Doanh, hắn khẳng định không thể vứt Hồng Doanh ở đây mặc kệ. Hắn kêu Hồng Doanh tới Ngụy gia cũng là an toàn nhất, dù sao một khi mình và Ngụy Bỉnh Dập hiện thân, bảo đảm không ai còn hứng thú với Ngụy gia, đến lúc đó thiên đình sẽ trực tiếp biến thân tại chỗ, trở thành một dã cẩu cởi dây cương, điên cuồng truy sát mình, khi đó còn có ai quan tâm đến Ngụy gia và Hồng Doanh.
Dù sao đi nữa Khâu Vân Bình đã ước chiến, bất luận như thế nào mình cũng phải đứng ra. Nếu đã xuất hiện thì phải chơi một trận lớn, không nháo long trời lở đất tuyệt đối không thu trường!
- Bây giờ sao?
Hồng Doanh nhìn Âu Dương!
- Không sai, đi nhanh đi! Ngươi ở lại Ngụy gia là tốt rồi, không có bất cứ vấn đề gì!
Âu Dương vỗ vai Hồng Doanh, trao cho Hồng Doanh một ánh mắt kiên định!
- Ta tin tưởng ca ca!
Hồng Doanh gật đầu, lấy từ trong phòng ra cây tỳ bà của mình, sau đó xoay người rời đi...
Âu Dương cố ý bày mưu đặt kế, Hồng Doanh không nên bại lộ vị trí của bọn họ, Hồng Doanh cũng biết. Nếu như Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập muốn chạy, cho dù đám người Khâu Vân Bình lật tung toàn bộ Minh Khê, cũng không thể bắt được Âu Dương.
Phía trước phủ đệ Ngụy gia, sự xuất hiện của Hồng Doanh nhất thời khiến hai đứa bé giữ cửa nhìn ngây dại, nhưng bọn chúng cũng là người từng thấy đại tràng diện, cho nên cũng không thất lễ.
Hồng Doanh vốn xuất thân tiểu thư khuê các, hơn nữa lại được huấn luyện lâu ngày trong Dục Tiên lâu, có thể nói mỗi tiếng nói cử động của Hồng Doanh nhìn qua đều giống như một tiểu thư quý tộc.
- Không biết tiểu thư người tìm ai?
Đứa bé giữ cửa hoàn toàn không dám chậm trễ, mặc dù gần đây Ngụy gia nhân tâm hoảng sợ, nhưng cũng không đóng cửa không tiếp khách, hiện tại có người tới cửa đương nhiên phải hỏi thăm cẩn thận.
- Ta được một người ủy thác tới gặp gia chủ các ngươi!
Hồng Doanh mở miệng nói thẳng vào chủ đề, nàng cũng không vì mấy câu ca ngợi mà quên mình tới đây làm gì.
- Gia chủ mấy ngày gần đây đều chạy đến cửa hàng, lúc này không có ở nhà!
Đứa bé giữ cửa nhìn thoáng qua Hồng Doanh nói tiếp:
- Nếu không mời tiểu thư vào phòng khách ngồi chờ?
- Gia chủ nhà các ngươi ngày nào cũng chạy đến cửa hàng sao?
Hồng Doanh cũng sửng sốt, nàng nghe Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập nói, Tiểu Thiên và Mộng Hi bình thường sẽ không xuất môn, càng rất ít tiếp khách, nhưng hiện tại đứa bé giữ cửa lại nói với nàng, gia chủ Ngụy gia ngày nào cũng chạy đến cửa hàng, đây rõ ràng là lừa dối nàng!
Kỳ thực đứa bé giữ cửa không lừa dối nàng, Tiểu Thiên thật sự là lão tổ Ngụy gia, nhưng Tiểu Thiên lại không tính là gia chủ Ngụy gia. Hiện tại gia chủ Ngụy gia chính là trưởng tử của Tiểu Thiên Ngụy Tấn Đình. Đứa bé giữ cửa chỉ nghe Hồng Doanh nói tìm gia chủ, tưởng tìm Ngụy Tấn Đình, căn bản không nghĩ có người tìm lão tổ.