- Thì ra là hậu nhân của cố nhân...
Âu Dương nhìn thoáng qua quả chuông, cho dù tới lúc này Âu Dương vẫn nhớ Bì Ba, nhớ đến những lời tướng quân nói với mình trước kia.
Nếu như không có Bì Ba, có thể cũng không có Âu Dương sau này, mà Âu Dương là người rất ghi nhớ lòng tốt của người. Cho nên lúc này ánh mắt Âu Dương nhìn Bì Khánh Phong đã không có sát khí.
- Hậu nhân của cố nhân...
Nghe thấy câu này Uân Thanh thoáng cái sửng sốt, rất hiển nhiên người này có lẽ biết lai lịch của quả chuông này, cũng có thể có một ít quan hệ với tổ tiên Bì gia, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.
- Quả chuông này có ba lần công hiệu, hiện nay đã dùng hai lần, lần cuối cùng nhất định phải dùng cẩn thận!
Âu Dương phất tay, quả chuông lại một lần nữa bay đến tay Bì Khánh Phong, sau đó Âu Dương quay trở về trong phòng, ném hai người ra ngoài.
Bì Khánh Phong nhìn quả chuông, sau đó nhìn cửa phòng đã nghiền nát và gian nhà trống trơn, trong mắt hắn không còn vẻ khẩn trương như ban đầu.
Cố nhân của tổ tiên Bì gia? Nếu như vậy, vậy mình còn lo lắng cái gì? Nếu đối phương tự xưng là tiền bối, đương nhiên không thể làm khó hậu bối sau này!
- Chúng ta tới thư phòng!
Bì Khánh Phong quay sang nói với Uân Thanh, sau đó kéo Uân Thanh đi về phía thư phòng.
Sau khi hai người bọn họ rời khỏi, Âu Dương lẳng lặng ngồi trong gian phòng hồi tưởng lại tất cả ... Đảo mắt đã qua mấy nghìn năm, cảnh còn người mất. Đại Vận quốc mặc dù vẫn gọi là Đại Vận quốc, nhưng nơi này đã không còn kỵ sĩ đoàn mũi nhọn vô địch trước kia, cũng không còn trung đội thứ bảy quét ngang chiến trường.
- Triệu Cương, ngươi còn có kiếp sau không? Các huynh đệ của trung đội thứ bảy, kiếp sau của các ngươi ở đâu? Quốc sư, ngươi cũng sẽ sống lại chứ? Sư phụ, ngươi còn nhớ chữa trị thuật truyền cho đồ nhi không?
Trong tay Âu Dương thải quang chớp động, đây là quang mang của chữa trị thuật, chữa trị thuật còn đây, nhưng Trịnh Ngoại đã vô tư truyền chữa trị thuật cho mình, lại tặng cho mình hi vọng đã không còn nữa!
- Các huynh đệ! Sư phụ! Một ngày kia Âu Dương ta nhất định để mọi người một lần nữa đoàn tụ!
Trong thư phòng của Bì Khánh Phong, Bì Khánh Phong ngồi trước bàn, nhìn Uân Thanh hỏi:
- Quốc sư nghĩ đây là ai?
- Không dễ nói, mặc dù cường giả có quan hệ với Bì gia cũng không nhiều, nhưng cũng không ít, hơn nữa những người này đều tiến nhập Chân Linh Giới, sau đó chúng ta cũng không có tin tức gì, cho nên nhất thời ta suy đoán không ra.
Uân Thanh kỳ thực cũng đang suy nghĩ đây rút cuộc là ai.
- Quốc sư, lẽ nào ngươi không phát hiện một chuyện quái lạ sao?
Bì Khánh Phong không phải người không có đầu óc, hắn suy nghĩ hồi lâu chuyện kỳ quái nhất từ khi hắn nhìn thấy Âu Dương đến bây giờ!
- Chuyện gì?
Uân Thanh không rõ chuyện kỳ quái mà Bì Khánh Phong nói rốt cuộc là cái gì!
- Bì gia ta đặc biệt coi trọng quả chuông này, bởi vì quả chuông huyết diễm này chính là Thần Tiễn Âu Dương trước kia truyền lại cho chúng ta, cho nên trong lịch đại của Bì gia, bất luận là người có quan hệ rất tốt cũng tuyệt đối không được đụng đến quả chuông này, nhưng vừa rồi...
Trên mặt Bì Khánh Phong mang theo một luồng hưng phấn!
- Không thể nào!
Uân Thanh đương nhiên minh bạch Bì Khánh Phong đang nghĩ đến cái gì, nhưng theo hắn thấy điều đó không có khả năng. Người Bì Khánh Phong nghĩ đến không phải một người bình thường, đó là một vị thần! Một vị thần chân chính! Thần linh như vậy làm sao có thể trở lại tiểu thế giới này?
- Nhưng làm sao hắn có thể triệu hoán quả chuông? Quả chuông này là huyết mạch tương liên với ta, trừ phi hắn là...
Bì Khánh Phong kỳ thực cũng không dám xác định, dù sao người bọn họ suy đoán có địa vị thật sự quá lớn, chỉ riêng nhắc đến tên cũng đủ dẫn động thiên địa!
- Có lẽ bởi vì hắn rất cường đại!
Uân Thanh kỳ thực cảm cảm thấy giải thích này có chút ngu ngốc, nguyên nhân rất cường đại sao? Dù mạnh nhưng có thể mạnh hơn Thần Tiễn sao? Nhưng bất luận giải thích này ngu ngốc cỡ nào, chí ít cũng hợp lý hơn nhiều suy đoán của bọn họ. Dù sao trong mắt bọn họ người đó là một vị thần chân chính, làm sao có thể xuất hiện?
- Đừng nói những chuyện này nữa, chờ bảy ngày sau tiền bối tự nhiên sẽ rời đi, nếu có cơ hội, đến lúc đó chúng ta sẽ mở miệng hỏi!
Uân Thanh suy nghĩ một hồi, nhưng bất luận nghĩ như thế nào cũng không có đáp án thỏa mãn, cho nên cũng chỉ có thể chờ đợi.
- Được! Bảy ngày này ta sẽ không đi trêu chọc tiền bối, ta sẽ cho người hầu hạ chu đáo!
Bì Khánh Phong cũng minh bạch, lúc này tuyệt đối không thể trêu chọc vào tiền bối này, lúc này hắn nên tận tâm hầu hạ mới đúng.
Sau khi đàm luận với Bì Khánh Phong một lúc, Uân Thanh thấy sắc trời đã tối, cự tuyệt ý tốt của Bì Khánh Phong muốn lưu hắn lại, quay trở về phủ quốc sư. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Trên đường trở về, Bì Khánh Phong một mình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì, cũng chỉ có thể nghỉ ngơi, đợi bảy ngày sau ...
Sáng sớm hôm sau, Bì Khánh Phong đã ngồi xe ngựa đến hoàng cung tham gia buổi triều hàng ngày. Mặc dù hiện nay biên quan đã không còn chiến sự, nhưng Đại Vận đế vương cũng là một vị minh quân, cũng không gián đoạn buổi triều hàng ngày. Hành động như vậy cũng khiến rất nhiều đại thần cảm thấy bệ hạ anh minh, cho nên mặc dù không có chiến sự, hàng ngày Bì Khánh Phong vẫn vào triều tham gia triều sớm!
Hoàng cung, Linh Lan Uyển chính là nơi ở của đệ nhất mỹ nữ Đại Vận quốc hiện nay, cũng chính là Vân Sinh công chúa! Lúc này Vân Sinh công chúa đang ngồi trong hoa viên rầu rĩ không vui, hôm qua phụ hoàng đã báo cho nàng biết, tháng sáu sang năm sẽ gả nàng cho tên ăn chơi trác táng Bì Vân Liệt!
Khắp đế đô đều biết tài ăn chơi của Bì Vân Liệt, trong Đại Vận quốc, hầu như nữ nhân nào nghe nói tới Bì Vân Liệt đều biến sắc, nhưng phụ hoàng lại đẩy mình vào hố lửa, điều này làm cho Vân Sinh công chúa rất khó hiểu!
- Công chúa, nghe nói tên gia hỏa đó bị đập hôn mê bây giờ còn ở nhà nghỉ ngơi, cho nên hai ngày nay bên ngoài yên ổn không ít!
Một tiểu nha đầu cũng không tính là tuyệt sắc, nhưng nhìn qua rất đáng yêu đứng bên cạnh Vân Sinh công chúa nói.
- Không đập chết sao?
Vân Sinh công chúa có chút tiếc nuối, nàng hiện tại hi vọng ông trời có thể đánh xuống một viên vẩn thạch, đập chết tên gia hỏa kia, như vậy không chỉ vì dân trừ hại, đồng dạng cũng là cứu nàng khỏi nước lửa!
- Công chúa, mặc dù Bì Vân Liệt là một công tử ăn chơi, nhưng bệ hạ không phải nói rồi sao. Bì Vân Liệt còn nhỏ tuổi, thời gian tới hắn có thể thay đổi cũng không chừng! Hơn nữa, tương lai hắn sẽ là người kế thừa Bì gia!
Tiểu nha đầu vốn không hiểu rõ thế giới này, nàng căn bản không hiểu con người Bì Vân Liệt, căn bản sẽ không biết sâu mọt này buồn nôn như thế nào.
Khi Âu Dương lần đầu tiên phủ xuống trên người hắn, cho dù không biết sự tích quang huy của Bì Vân Liệt cũng có thể minh bạch người kia không phải thứ gì tốt đẹp, bằng không thân thể của hắn làm sao có thể yếu ớt đến trình độ như vậy...
- Bằng hữu có thể nói chuyện với ngươi lúc ngươi buồn chán, có thể giúp ngươi lúc ngươi gặp nguy nan, có thể ở cùng ngươi lúc ngươi sung sướng. Cho dù là chí cao vô thượng thì thế nào. Trong lúc đó bằng hữu chưa bao giờ phân chia cường đại và yếu ớt, chỉ có tình nghĩa và vĩnh hằng! Rất nhiều người bình thường sinh mạng chỉ ngắn ngủi khoảng trăm năm. Một trăm năm, đối với ngươi và ta mà nói chẳng qua chỉ là thời gian trong chớp mắt. Có thể chúng ta ở chỗ này nói chuyện với nhau, có thể chúng ta chỉ nhẹ nhàng ngủ gật, một trăm năm đã dễ dàng trôi qua. Thời gian này đối với người đại biểu cho thiên địa như ngươi có vẻ như hoàn toàn không có ý nghĩa. Bởi vì trong lòng ngươi thời gian là vĩnh hằng. Cho dù thế giới này bị hủy diệt trăm lần, ngàn lần, ngươi vẫn bất tử bất diệt. Cgươi có thể chứng kiến mỗi thời đại biến đổi. Ngươi có thể chứng kiến mỗi thời đại hủy diệt và phục hưng. Nhưng ngươi lại vĩnh viễn không thể lĩnh hội được ý nghĩa và niềm vui của tình hữu nghị vĩnh hằng!
- Phàm nhân trăm năm tuổi thọ. Mặc dù sẽ có ngày bọn họ chết đi, trong lòng bọn họ vẫn nhớ tới sự tồn tại của tình bằng hữu! Ngươi đi theo ta!
Âu Dương vung cánh tay lên. Hành lang luân hồi được gọi là thần bí nhất đã xuất hiện ở trước mặt hắn và Thiên Vương. Cánh cửa trong hành lang luân hồi đóng lại, đối với người khác mà nói là một con đường không thể quay đầu trở lại. Nhưng đối với cấp bậc như bọn họ xem ra không khác nào hậu viên của nhà mình.
- Ngươi thả luân hồi ra, khiến luân hồi vận chuyển bình thường. Ta dẫn ngươi đi xem khi phàm nhân còn sống, sinh lão bệnh tử, vui mừng tức giận buỗn bã, đều là những điều ngươi không có. Cái gì là chí cao vô thượng? Chí cao vô thượng không nhất định là có lực lượng phá hủy tất cả. Chí cao vô thượng có lẽ chỉ là đi tìm lại chính chúng ta mà thôi.
Âu Dương nói. Thiên Vương thả hành lang luân hồi ra. Toàn thế giới giống như lại trở nên yên tĩnh. Hành lang luân hồi chung quy đã được mở ra.
Âu Dương đi ở phía trước. Thiên Vương đi phía sau Âu Dương. Hắn muốn xem thử vĩnh hằng trong miệng Âu Dương rốt cuộc là cái gì! Thiên Vương chưa bao giờ hiểu rõ những điều này. Trong lòng Thiên Vương, vĩnh hằng chính là vĩnh sinh. Nhưng thật sự có phải là như thế hay không?
- Ngươi nhìn gia đình kia đi. Đó là một gia đình bình thường!
Âu Dương tùy tiện chọn một thế giới. Nhưng lần này đúng dịp, vừa vặn chọn đúng thế giới địa cầu trong cơ thể của Thiên Vương. Đây là một đôi vợ chồng hết sức bình thường. Cuộc sốngn của hai người bọn họ quá nghèo khó. Người chồng mỗi ngày đều phải ra ngoài làm công. Người vợ lúc nào cũng bận rộn lo toan cuộc sống. Nhưng mỗi buổi tối hai người này đều mỉm cười ôm nhau ngủ...
Trong luân hồi mở ra một lối vào có thể khiến hai người cùng đi qua. Âu Dương dẫn theo Thiên Vương đi tới bầu trời của địa cầu. Lúc này chính là khi màn đêm buông xuống. Âu Dương và Thiên Vương đi trong bóng đêm. Mọi người đều không thể nhìn thấy và không cảm nhận được sự hiện hữu của bọn họ. Hai người bọn họ giống như hai quỷ ảnh.
- Chính là bọn họ, chú ý đôi phu thê này!
Âu Dương chỉ vào hai vợ chồng phía trước đang tay trong tay từ trên xe buýt đi xuống. Lúc này, người nữ tử kia có bụng rát lớn. Rõ ràng hai người này không phải là gia đình giàu có. Nếu không, hẳn bọn họ đã đi xe riêng của mình, chứ không dẫn theo thê tử trong bụng mang dạ chửa chen chúc trên xe bus.
- Đây là điều ngươi muốn ta xem sao? Đây chính là công bằng ngươi muốn ta xem sao? Những người có tiền có thể bởi vì thú vui độc ác trong lòng mình mà một đêm tung ra ngàn vạn. Người như vậy lại chỉ có thể sống bình thường. Thật sự là công bằng sao?
Trong mắt Thiên Vương mang theo một tia trào phúng. Tuy nhiên Âu Dương cũng không giải thích gì. Hắn vẫn chỉ vào đôi vợ chồng này nói:
- Chúng ta có nhiều thời gian. Vậy chúng ta xem một trăm năm tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì được không?
- Hừ hừ, được. Chúng ta xem một trăm năm tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì!
Thiên Vương cũng không vội vã nói thêm điều gì. Hắn đi theo đôi vợ chồng này trở về nhà.
Chỉ sợ hai vợ chồng bọn họ có nằm mơ cũng không tưởng tượng được, nhất cử nhất động của bọn họ thậm chí một lời nói một nụ cười, tất cả cuộc sống riêng đều lộ ra dưới ánh mắt của hai kẻ cuồng ăn cắp này... Ách, có lẽ hai người này cũng không được tính là cuồng ăn cắp. Bởi vì bản thân hai người này căn bản không có bất kỳ hứng thú gì đối với chuyện của hai vợ chồng họ.
Thời gian đối với phàm nhân mà nói khả năng từng ngày từng giờ đều rất quan trọng. Nhưng đối với hai thần linh chí cao vô thượng như bọn họ mà nói, thời gian thật ra không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nếu như hai người nguyện ý, có thể khiến thời gian vĩnh viễn không di chuyển. Đúng vào lúc này, thậm chí bọn họ có thể khiến thời gian quay trở lại một khắc trước.
Suốt mấy tháng, đôi vợ chồng này có sung sướng cũng có cãi vã. Tuy nhiên hai người vẫn sống nương tựa lẫn nhau. Mãi đến ngày hôm này, bên trong bệnh viện, Âu Dương và Thiên Vương đứng ở trong phòng sinh nhìn sinh mạng nhỏ vừa mới sinh ra. Âu Dương nói:
- Thiên Vương, đây mới là nhân vật chính. Xem thế giới có công bằng hay không cũng không thể trực tiếp nhìn người đã trưởng thành, mà phải xem sinh mạng nhỏ này!
- Sinh mạng nhỏ? Hắn có thể làm được gì?
Thiên Vương không biết trong hồ lô của Âu Dương rốt cuộc muốn làm cái gì.
- Ha ha, cũng bởi vì hắn cái gì cũng không làm được, cho nên đây mới là bắt đầu. Mỗi kiếp, sinh mạng đều bắt đầu như thế. Bọn họ cái gì cũng không làm được. Cho dù là ban đầu ngươi cũng giống như vậy. Một khắc khi ngươi vừa sinh ra chỉ sợ tùy tiện tìm một người bình thường cũng có thể dễ dàng giết chết người. Lúc đó ngươi vẫn cho rằng ngươi là vô địch là bất bại sao?
Âu Dương trừng mắt với Thiên Vương một cái. Trong chớp mắt hắn lại nhìn sinh mạng nhỏ kia. Tên tiểu tử này không ngừng mở mắt nhìn về phía Âu Dương và Thiên Vương.
- Ngươi xem, ánh mắt của tên tiểu tử này thuần khiết tới mức nào. Hắn có thể nhìn thấy chí cao vô thượng như chúng ta. Ngươi biết đó là vì cái gì hay không?
Âu Dương lại hỏi Thiên Vương. Tuy nhiên lần này Thiên Vương lại trầm mặc. Âu Dương giống như tự hỏi tự đáp vậy, nói:
- Bởi vì bản thân con người chính là chí cao vô thượng. Thời khắc mỗi đứa bé sinh ra thật ra chúng đều là trời sinh chí cao vô thượng. Chỉ có điều vào lúc này hài tử căn bản không rõ cái gì là chí cao vô thượng. Đợi đến khi bọn họ dần dần lớn lên, cái vốn thuộc về bọn họ đã bị thế giới này ô nhiễm.
- Ngươi, thật ra thời điểm ngươi sinh ra cũng giống với phần lớn những đứa trẻ này. Nếu như nói không giống nhau, có lẽ là giây phút khi ngươi sinh ra đã có thể lý giải được thiên địa này. Đây chính là ý tứ của thiên địa chi tử đi.
Âu Dương dùng mấy câu nói công pháp đã nói rõ rất cả bí ẩn của con người trước mặt Thiên Vương.
Ban đầu thân thể Thiên Vương không phải mang theo thần quang gì đó, cũng không có chấn động kinh thiên động địa. Ban đầu Thiên Vương sinh ra cũng giống với phần lớn mọi người. Cái gọi là không cha không mẹ đều là khoác lác.
Cha mẹ của Thiên Vương hẳn vẫn còn tồn tại. Bởi vì hắn tuyệt đối không thể nào là yêu ma quỷ quái từ trong tảng đá khe nứt ra. Chỉ có điều bản thân Thiên Vương là một cô nhi. Trong lòng hắn muốn quên đi tất cả những điều này.
Cho nên lúc này mới có một Thiên Vương chôn vùi tất cả trí nhớ của mình, khiến mình vĩnh viễn tin tưởng mình là do thiên địa sinh ra thôi.
- Mỗi người thật ra đều từng có chí cao vô thượng lực lượng. Nhưng mỗi người đều giốn nhau. Thời điểm bọn họ vẫn không thể nào hiểu được pháp tắc, pháp tắc đã che mắt hai mắt của bọn họ, khiến bọn họ không có cách nào lại tìm đến chí cao vô thượng...
Âu Dương chỉ tay về phía trước liền nhìn thấy vô số những thứ màu xám bắt đầu tiến vào trong thân thể của tiểu tử, sau đó tụ tập trong thân thể của tiểu tử kia. Quá trình này cũng không nhanh. Có lẽ cần thời gian mấy tháng.
- Thiên Vương, ngươi nhìn con mắt của ta đi!
Âu Dương chỉ vào ba con mắt của mình sau đó lại chỉ vào con mắt của đứa trẻ kia nói:
- Ngươi nhìn con mắt của chúng ta và con mắt của ngươi có chỗ nào tương đồng không?
Âu Dương nói xong, trên mặt Thiên Vương thoáng hiện vẻ ngẩn ngơ. Nhưng sau đó hắn cũng hiểu rõ tình huống.
- Con mắt của chúng ta chỉ có hai màu đen trắng, đại biểu cho trời và đất. Đại biểu cho chính nghĩa và tà ác. Đại biểu cho tồn tại và hủy diệt. Đại biểu cho sống và chết!
Thiên Vương nói xong liền nhìn thấy ngón tay của Âu Dương chỉ vào trong phòng hộ sinh. Một nữ y tá vô cùng đẹp đẽ nữ liền cảm giác mình bị lực lượng nào cho trói lại. Nàng thậm chí không kịp phát ra tiếng kêu gào đã bị mạnh mẽ kéo vào trong phòng, Sau khi nữ y tá đi vào phòng, nàng liền thấy được hai nam tử ăn mặc cổ quái đang đứng trong phòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Nhất thời sắc mặt nữ y tá run rẩy trắng bệch. Nguyên nhân rất đơn giản. Gần như trong mỗi bệnh viện đều truyền lưu hoặc nhiều hoặc ít những chuyện quỷ quái. Nữ y tá này lại mới tới. Thời điểm một vài người đồng nghiệp cũ hù dọa người mới đều thích nói những này. Đặc biệt là tiểu nha đầu này vẫn hết sức xinh đẹp. Trong bệnh viện có một vài đồng nghiệp nam ái mộ càng thích lấy những chuyện đấu trí quỷ quái để thu hút sự chú ý của tiểu cô nương!
- Lẽ nào ta gặp phải Quỷ hồn... A...
Nữ y tá phát hiện mình đã không có cách nào phát ra âm thanh. Thân thể của mình đã hoàn toàn bị trói lại. Nàng muốn động cũng không thể động được.
- Không cần sợ hãi, chúng ta không phải là ma quỷ. Hơn nữa ta có thể nói cho ngươi biết, nhìn thấy hai người chúng ta là may mắn lớn nhất trong đời ngươi. Bắt đầu từ giờ phút này trên người của ngươi có khí thức của hai người chúng ta. Cho dù ngươi đụng phải Quỷ hồn hung ác nhất cũng phải đi vòng tránh ngươi!
Âu Dương nói vậy cũng không phải là đang nói đùa. Bất kỳ thế giới nào khẳng định cũng có quỷ hồn. Tuy nhiên trong miệng tu luyện giả bọn họ chẳng qua chỉ là một vài người cường đại sau khi chết linh hồn bất diệt mà thôi. Người bình thường như vậy đều là đối tượng thích hợp để lựa chọn sống lại. Cho nên mặc dù quỷ hồn tồn tại cũng sẽ không tồn tại được bao lâu. Giống như lúc trước Mặc Phong tìm tới Bì Vân Liệt vậy.
Còn lần này đối với cô y tá nhỏ này mà nói tuyệt đối không phải là kỳ ngộ tầm thường. Hai vị thần chí cao vô thượng, một người là Thiên Vương đã hoàn thành hóa đạo, thành tựu thiên đạo này. Một tồn tại duy nhất trên đời có thể với tranh cao thấp một trận với thiên đạo. Với vị trí của hai vị thần này, đừng nói là quỷ, cho dù là thần cũng nhất định phải tránh né.
- Ta buông ngươi ra, không cho phép kêu loạn...
Âu Dương không hề muốn tổn thương một cô ý tá nhỏ như vậy. Thiên Vương cũng không có dự định này. Bởi vì hắn còn khinh thường chuyện ra tay đối với một phàm nhân.
- A...
Ngay khi Âu Dương vừa thả cô y tá nhỏ này ra, cô hộ sĩ nhỏ liền kêu lên một tiếng. Tuy nhiên nàng có kêu cũng vô ích. Âu Dương đã đóng kín tất cả các cánh cửa kính xung quanh từ lâu.
- Quỷ...
Cô y tá nhỏ kêu gào. Nàng hi vọng vào lúc này có thể có một người đồng nghiệp nam nào đó sẽ tới cứu mình. Cho dù hiện tại người đó có bảo mình lấy thân báo đáp cũng không có vấn đề!
- Lá gan của phàm nhân thật nhỏ. Quỷ? Ngươi từng nhìn thấy quỷ thật sao? Đây mới là quỷ!
Thiên Vương phất tay một cái. Hắn cứng rắn lôi mấy con dã quỷ đang làm ác trong thành phố vào trong phòng.
Ba thân thể tiểu quỷ có chút không trọn vẹn bị lôi kéo từ trong thông đạo thời không đi ra, đảo mắt liền thấy hai người Âu Dương và Thiên Vương. Mà khi ba người bọn họ nhìn thấy hai người này, liền cảm giác mình giống như thấy được tất cả thiên địa. Ba tiểu quỷ này biết, đây chắc chắn là nhân vật siêu cấp không tầm thường!
Cũng không cần cân nhắc, ba tiểu quỷ đã té quỵ trên đất.
- Thấy được? Đây mới là tiểu quỷ! Nếu như theo cách nói của phàm nhân, chúng ta hẳn phải được gọi là thần linh!
Âu Dương nói xong, sau lưng của hắn chợt có một đạo pháp tắc tạo thành vầng sáng bảy màu chớp động. Hào quang bảy màu lóe lên dưới lớp áo bào trên người Âu Dương có vẻ như thần thánh vậy. Cô y tá nhìn thấy nam tử này trực tiếp liền ngây dại...
- Đi...
Âu Dương cũng không hề dự định làm gì với ba tiểu quỷ này. Hắn vung tay lên. Ba tiểu quỷ liền nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một lớp sương mù. Sau đó ba người bọn họ đã bị trả lại vị trí của mình lúc trước... Tất cả những điều này trước sau không vượt quá mười giây. Nhưng đối với ba tiểu quỷ mà nói chỉ sợ cho dù có chuyển thế cũng suốt đời khó quên.
Đây là kiểu tồn tại gì vậy! Phất tay liền bổ ra thời không kéo bọn họ từ phía xa tới. Thậm chí khiến bọn họ không có cách nào cảm nhận được một tia chấn động trong không gian. Động tác này đơn giản giống như ở trong nhà mình đưa tay lấy chén trà trên bàn trà của mình vậy.
- Được rồi. Ngươi không cần sợ hãi nữa!
Âu Dương cười ha ha. Thiên Vương lại tỏ ra khinh bỉ. Thiên Vương thực sự không rõ. Vì sao Âu Dương đạt được tới độ cao như vậy còn đối với phàm nhân như vậy? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
- Đến Thiên Vương. Cô nương này ở thế giới này cũng được xem là một cô nương khá thuần khiết. Hiện tại ngươi xem một chút đi. Ngươi nhìn con mắt của nàng có gì khác với chúng ta hyay không!
Âu Dương chỉ vào đứa trẻ được hắn gọi là nhân vật chính và hai người bọn họ, sau đó lại chỉ vào cô ý tá nhỏ kia mỉm cười nói.
- Được!
Thiên Vương cũng không ôn hòa như Âu Dương. Ngón tay của hắn mở ra, cô y tá nhỏ đang run rẩy, chợt phát hiện thân thể mình không nghe theo sự sai khiến của mình nữa, trực tiếp bị Thiên Vương nắm trong tay. Sau đó nàng cảm giác có vật gì đó khiến mắt của mình mở rộng. Sau đó mình đối diện với gương mặt mình cười của nam tử kia. Nam tử kia cứ như vậy mà nhìn con mắt của mình...
- Thật ra dung mạo của hắn rất đẹp trai...
Giờ phút này cô y tá nhỏ không ngờ lại nảy sinh ra một cảm giác như thế...
Thiên Vương cũng không bởi vì một câu tán thưởng của cô y tá kia đối với mình mà có ảnh hưởng gì. Hắn vẫn tiếp tục quan sát mắt của cô nương này.