Nhưng nàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng, Bì Vân Liệt đã tiến lên một bước, ôm nàng vào trong lòng...
Trong nháy mắt Vân Sinh công chúa ngây người, nàng lớn như vậy, ngoại trừ phụ hoàng, đây tuyệt đối là người khác phái đầu tiên ôm nàng vào lòng, cảm thụ được khí tức khác phái cùng với cánh tay hữu lực kia, trong lúc nhất thời nàng quên luôn phản kháng!
Thế nhưng không duy trì lâu, Vân Sinh công chúa liền tỉnh ngộ! Mình đường đường là trưởng công chúa của Đại Vận lại bị một nam nhân ôm ở chỗ này! Cho nên tiếp theo chính là một tiếng hét chói tai vượt qua một trăm hai mươi đê-xi-ben!
Nhưng bất luận nàng thét chói tai như thế nào, nam nhân vẫn không buông cánh tay ôm nàng ra, Vân Sinh công chúa chợt nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm vô cùng ôn nhu:
- Thì ra thực sự có chuyển thế...
- Chuyển thế?
Vân Sinh công chúa thật sự có chút mê man, nàng tuyệt đối không phải loại người kém cơ trí, nhưng nàng là một nữ nhân mỹ lệ đáng yêu, hoàn toàn không giống với người mà Âu Dương quen biết. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Âu Dương ôm Vân Sinh công chúa trong lòng, lúc này hắn có thể xác định, người này người chính là người mình đã từng ôm. Loại cảm ứng đến từ sâu thẳm linh hồn, hắn vẫn có thể tìm thấy được...
- Yên Nhiên, nàng có biết ta nhớ nàng thế nào không ...
Đây là lời nói của Âu Dương, không sai, Vân Sinh công chúa có khuôn mặt giống Sở Yên Nhiên như đúc. Nếu như chỉ dựa vào khuôn mặt, Âu Dương đương nhiên sẽ không cho rằng đây là Sở Yên Nhiên trước kia, nhưng khi hắn cảm thụ được linh hồn ba động của Vân Sinh công chúa, hắn minh bạch, đây chính là Sở Yên Nhiên, là Sở Yên Nhiên chuyển thế luân hồi.
Cho nên lúc này Âu Dương cũng không khống chế được cảm xúc của mình, vội vàng ôm nữ nhân đã từng ngọt ngào gọi mình là phu quân vào lòng.
- Phu quân, lẽ nào Yên Nhiên không phải nữ nhân xinh đẹp nhất thế giới này sao?
- Phu quân, lúc nào ngươi mới lấy Yên Nhiên?
- Phu quân, hôm nay đích thân nếm thử món ăn Yên Nhiên làm đi!
- Phu quân, món ăn cuối cùng này tên là Không oán Không hận...
Âu Dương vẫn nhớ rõ dáng vẻ của Sở Yên Nhiên khi nàng nấu bữa cơm cuối cùng cho mình. Lúc đó Sở Yên Nhiên mỹ lệ như vậy, ban đầu là nàng hạ con sâu tình cho mình, dùng loại phương pháp này hi vọng mình giúp đỡ yêu nữ của nàng, cuối cùng từng bước tiến vào trái tim Âu Dương. Âu Dương còn nhớ rõ, sau khi mình nhìn thấy trên ngực Sở Yên Nhiên cắm một cây chủy thủ, nàng đã nói với mình không oán không hận.
Âu Dương thực sự không ngờ lúc này hắn có thể gặp lại Sở Yên Nhiên! Mặc dù đã luân hồi chuyển thế vô số lần, nhưng Sở Yên Nhiên vẫn là Sở Yên Nhiên trước kia. Trong lòng Âu Dương, Sở Yên Nhiên vẫn là Sở Yên Nhiên luôn ngọt ngào gọi mình là phu quân, vẫn là Sở Yên Nhiên không oán không hận.
Nếu như nói Âu Dương hổ thẹn, như vậy hoàn toàn không khoa trương, ngoại trừ Lý Uyển Như, Âu Dương cảm thấy người thua thiệt nhất tuyệt đối là Sở Yên Nhiên. Nữ tử này vẫn theo mình, nhưng từ đầu đến cuối mình vẫn cho rằng nàng chẳng qua vì muốn mình giúp nàng làm việc mà thôi, nhưng cho đến khi mình chân chính giúp Sở Yên Nhiên hoàn thành tất cả, Sở Yên Nhiên lại dùng tính mạng của mình giải khai cấm chú của sâu tình. Lúc đó Âu Dương mới minh bạch, kỳ thực nữ nhân này không phải vì mục đích gì mới tiếp cận với hắn. Câu "không oán không hận" đã nói lên tất cả.
Cái chết của Sở Yên Nhiên đã khiến Âu Dương vô cùng hổ thẹn, trong mắt Âu Dương, Sở Yên Nhiên là một nữ hài tốt, nàng nên có một kết cục tốt hơn, chứ không phải một câu "không oán không hối hận", mang theo tiếc nuối rời khỏi thế giới này! Nhưng lúc đó Âu Dương không cho nàng được kết cục tốt, không cho nàng được thứ nàng muốn, lúc đó Âu Dương chỉ có thể trốn tránh.
Hiện giờ phát hiện chuyển thế của Sở Yên Nhiên, Âu Dương thề nhất định phải để Sở Yên Nhiên hạnh phúc. Mình cho thể mang đến hạnh phúc cho Sở Yên Nhiên, cũng sẽ giúp nàng tìm kiếm, tìm cho nàng một người có thể quan tâm nàng, yêu thương nàng, để nàng biết được cảm giác của hạnh phúc.
Ôm khuôn mặt Sở Yên Nhiên trong tay mình, Âu Dương mỉm cười. Hắn biết, lúc này Sở Yên Nhiên nhất định không nhớ ra hắn, nhưng Âu Dương cũng không muốn cho Sở Yên Nhiên nhớ lại mình. Theo Âu Dương thấy, chuyện đã qua cứ cho nó qua đi, hà tất phải kéo lại làm gì? Hơn nữa cho dù để Sở Yên Nhiên nhớ lại cũng có chỗ tốt gì, để Sở Yên Nhiên nhớ lại mình trước kia, để nàng một lần nữa nhớ tới tiếc nuối đã qua sao?
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì...?
Vân Sinh công chúa thực sự sợ hãi, nàng thề, nếu như biết là kết quả này, hôm nay nàng tuyệt đối không chạy đến đây.
Mình chạy đến đây là vì muốn ám sát người khác, nhưng mình lại bị đồ lưu manh này ôm vào trong ngực, kêu mình sau này làm sao ngẩng mặt nhìn người khác?
Nhưng hình như người này chính là vị hôn phu tương lai của mình... Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm mình sẽ được gả cho người này, nghĩ tới đây, Vân Sinh công chúa thực sự phiền muộn, lấy một phế vật như vậy, tuyệt đối không phải hi vọng của nàng.
Từ nhỏ nàng đã mộng tưởng mình có thể lấy một đại anh hùng, lấy một nam nhân mình yêu, lấy một người có thể bảo vệ mình suốt đời. Nhưng nàng sinh ra trong đế vương gia, nàng không có quyền lợi lựa chọn số phận của mình, cũng không có quyền lựa chọn hôn nhân của mình...
Nghĩ tới đây, trong mắt Vân Sinh công chúa hiện lên một tia bi thương. Tia bi thương này vừa vặn bị Âu Dương nhìn thấy. Lúc này Âu Dương phảng phất lại nhìn thấy lúc Sở Yên Nhiên tan biến trước kia. Lúc đó Sở Yên Nhiên cũng dùng loại nhãn thần này nhìn mình, cũng chính lúc đó, Sở Yên Nhiên nói ra câu "không oán không hận"!
- Không! Cuộc đời này ta sẽ không để nàng có bất cứ tiếc nuối gì!
Âu Dương tự nói thầm với mình mình, hắn không thể mang hạnh phúc đến cho Sở Yên Nhiên, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép Sở Yên Nhiên một lần nữa bị thương tổn, hắn sẽ bảo vệ nữ tử này, để nữ tử này có được hạnh phúc, để nàng có thể vĩnh viễn mỉm cười, chứ không phải vẻ bi thương trong mắt như vậy.
- Ngươi có phải không muốn lấy Bì Vân Liệt?
Âu Dương nhìn Vân Sinh công chúa, mở miệng hỏi, nói thật những lời này của hắn khiến Vân Sinh công chúa nhất thời không minh bạch!
Có người nói như vậy sao? Bì Vân Liệt hỏi mình có phải không muốn lấy Bì Văn Liệt? Vân Sinh công chúa có thông minh thế nào cũng không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra...
- Có phải ngươi không muốn lấy ta?
Âu Dương phảng phất cũng phát hiện sơ suất của mình, hắn vội vàng thay đổi phương thức, nhưng những lời này cũng rất cổ quái. Hỏi vị hôn thê của mình có phải không muốn lấy mình, chuyện này đúng là kỳ lạ....
- Được rồi... Có phải ngươi không đồng ý hôn sự này...
Âu Dương lại thay đổi phương thức, nhưng nói xong câu đó Âu Dương lại cảm thấy mình ngu ngốc.... Có người nào đồng ý vị hôn phu tương lai của mình, mà còn cầm đao vọt tới đòi giết hắn không?
- Được rồi...
Âu Dương không biết nên nói như thế nào, nói thật khi hắn nhìn thấy chuyển thế của Sở Yên Nhiên, hắn thực sự kích động. Sở Yên Nhiên còn sống, vậy có phải nói Lý Uyển Như còn sống? Có phải nói Trịnh Tú Nhi còn sống? Thậm chí những chiến hữu từng kề vai chiến đấu với mình cũng đều luân hồi chuyển thế?