- Kỳ thực cũng không có gì, con chẳng qua không thích Bì Vân Liệt. Phụ hoàng ngươi cũng biết, con thân là một cường giả "thiên hạ vô địch", làm sao có thể lấy một phế vật như vậy, cho nên con mới cố ý thay đổi y phục dạ hành, giữa ban ngày tới thám thính phủ nguyên soái.
Vân Sinh công chúa nói rất là vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt Tôn Hành Quyền đã biến thành tử sắc.
- Con đi giết Bì Vân Liệt ?
Sắc mặt Tôn Hành Quyền rất khó nhìn, kỳ thực hiện tại hắn thật ra không lo lắng cho an toàn của Bì Vân Liệt. Dựa theo lời nói vừa rồi của quốc sư và nguyên soái Bì Khánh Phong, lúc này Bì Vân Liệt cường đại đến mức không thể tưởng tượng, căn bản không thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường ra so sánh.
Bọn họ là hai cửu giai, ngay cả cửa nhà người ta còn chưa tiến vào đã bị một chưởng đánh bay ra ngoài. Một chiêu này đã chứng tỏ rõ ràng chênh lệch giữa bọn họ lớn như thế nào.
Hơn nữa hôm nay Bì Vân Liệt nghiền nát hư không mà đến, càng khiến hai người minh bạch, hôm qua người ta đã nể mặt bọn họ. Hai người bọn họ tuyệt đối không cho rằng thân thể của mình có thể cứng cỏi hơn hư không. Người có thể phá nát hư không, căn bản là không phải người bọn họ có thể đối kháng, cường giả như vậy chỉ có thể xuất hiện trên tiên giới, hơn nữa cho dù ở trên tiên giới cũng là nhân vật cực kỳ cường đại.
Nhưng nữ nhi của hắn, mặc dù vẫn tự cho là "thiên hạ vô địch". Trên thực tế Tôn Hành Quyền biết, đây căn bản là một hư danh. Một "Thiên hạ vô địch" hư danh đi ám sát thiên hạ vô địch chân chính không phải là muốn chết sao? Cũng may nữ nhi của mình không thiếu tay thiếu chân trở lại, cũng được cho là chuyện may mắn rồi.
Vân Sinh công chúa đương nhiên không biết phụ hoàng mình đang lo lắng cái gì, theo nàng thấy, có lẽ phụ hoàng đang lo lắng mình làm thịt Bì Vân Liệt! Trong lòng Vân Sinh công chúa xác định là như vậy.
- Được rồi, con có thể an toàn trở về đã là chuyện vô cùng may mắn!
Tôn Hành Quyền nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của nữ nhi, làm sao không biết nàng đang nghĩ cái gì. Không ai hiểu con bằng cha, mặc dù Tôn Hành Quyền có rất nhiều con gái, nhưng không hề nghi ngờ, người được hắn sủng ái nhất chính là Vân Sinh công chúa.
Cho dù là tam hoàng tử đã được lập thành thái tử cũng không được cũng thương yêu nhiều như công chúa. Từ nhỏ đến lớn, những công chúa hoặc hoàng tử khác phạm sai lầm, Tôn Hành Quyền đều nghiêm phạt, duy độc có Vân Sinh công chúa chỉ cần không phạm phải sai lầm gì lớn, Tôn Hành Quyền đều sẽ không nghiêm phạt. Cũng chính vì điểm này khiến cho Vân Sinh công chúa bị các huynh đệ tỷ muội khác xa lánh.
Nhưng Vân Sinh công chúa cũng không cảm thấy có cái gì, người khác không chơi với nàng, nàng tự chơi một mình. Hơn nữa Vân Sinh công chúa còn có một bằng hữu tốt là Liên nhi.
- Vân Sinh, hôm nay phụ hoàng tới là muốn nói cho con biết Bì Vân Liệt đã từ hôn!
Tôn Hành Quyền nhìn nữ nhi của mình, hắn nghĩ nếu nữ nhi nghe được tin tức này có lẽ sẽ rất vui vẻ.
Nhưng hắn sai rồi, hắn đánh giá quá thấp nữ nhi của hắn. Khi nghe được tin tức này Vân Sinh công chúa cũng không biểu hiện ra cảm giác mừng rỡ như điên, mà là vẻ mặt giật mình không gì sánh được.
- Cái gì? Hắn cũng dám từ hôn? Hắn còn không vừa mắt ta?
Những lời này của Vân Sinh công chúa thiếu chút nữa khiến Tôn Hành Quyền phun máu. Nữ nhi của mình đang nghĩ cái gì vậy? Suốt ngày khóc lóc kêu gào đòi hủy hôn, bây giờ hủy hôn nàng lại không hài lòng, nàng muốn đùa chết mình sao?
Tôn Hành Quyền bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng biết, có thể chính vì tính cách này của Vân Sinh công chúa, hắn mới có thể càng thêm sủng ái nữ nhi này. Trong mắt Tôn Hành Quyền, những người thân khác của mình đều quá mức quy củ, ở cùng với bọn họ căn bản không thể cảm thụ được bất cứ cảm giác phụ thân và nữ nhi, giống như mình và các thần tử.
Kỳ thực chuyện này cũng không trách được bọn họ, chỉ có thể nói bọn họ sinh ra trong đế vương gia, từ khi sinh ra đã có rất nhiều người chăm chú vào ngôi vị hoàng đế, hàng ngày đều sống rất cẩn thận, rất sợ mình có chút sai lầm để phụ hoàng nhìn mình mất hứng, ngôi vị hoàng đế xem như bay mất.
Nhưng bọn họ cũng không ngẫm lại, hoàng đế cũng là người, hoàng đế cũng có thân tình, chỉ có điều trước mặt quốc gia đại nghĩa, hoàng đế tận lực làm nhạt thân tình đi mà thôi. Chỉ có lúc ở cùng Vân Sinh công chúa, Tôn Hành Quyền mới có thể thấy một nữ nhi hoàn toàn không đặt uy nghiêm hoàng đế của mình trong mắt. Hắn cảm thấy đây mới là nữ nhi của mình, đây mới là một nữ nhi trong mắt phụ thân, chứ không phải một thần tử trong mắt hoàng đế. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Con không hài lòng?
Tôn Hành Quyền phát hiện, khi mình ở cùng Vân Sinh công chúa, uy nghiêm hoàng đế hoàn toàn không sót lại chút gì, bởi vì nữ nhi của hắn căn bản không để ý. Ai có từng thấy có nữ nhi nào của hoàng đế thường xuyên chạy đến kéo râu phụ hoàng kêu khóc đòi cái này cái kia, không có chuyện gì thì nói với phụ hoàng, kỳ thực nàng mới là "Thiên hạ đệ nhất".
- Đương nhiên không hài lòng, sắc đẹp của ta khuynh nước khuynh thành, bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn. Hắn cũng dám từ hôn! Phụ hoàng, ngươi đi nói cho hắn, chỉ cho phép ta từ hôn hắn, không cho phép hắn từ hôn ta!
Vân Sinh công chúa đã chạy tới bên cạnh Tôn Hành Quyền, ôm phụ hoàng của mình, bắt đầu dùng các loại phương thức nhõng nhẽo đòi hỏi.
- Chú ý! Ngươi là thiên hạ vô địch, đại cao thủ!
Tôn Hành Quyền ho khan hai tiếng, ngay khi Tôn Hành Quyền vừa dứt lời, trước người hắn khoảng chừng mười thước một trận ba quang chớp động, không gian nhộn nhạo giống như mặt hồ bị ném một hòn đó, sau đó thời không nhộn nhạo bị mở ra một lỗ hổng, một bóng người từ bên kia thời không bước ra!
- Đại sắc lang!
Khi nhìn thấy người đến là ai, Vân Sinh công chúa trực tiếp kêu lên, một câu "đại sắc lang" này cũng trực tiếp khiến Tôn Hành Quyền và Âu Dương thiếu chút nữa đồng thời phun máu! Nha đầu này còn là công chúa sao?
- Khụ khụ.
Âu Dương có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, lời nói vừa rồi của Vân Sinh công chúa hắn cũng nghe được, hắn sở dĩ hiện thân chính là chuẩn bị đòi ủy khuất cho mình, để Vân Sinh công chúa nhanh chóng phát cho mình một tấm thẻ người tốt. Sau đó để nàng cho mình lui, để nàng không có tiếc nuối gì nữa, nhưng ai ngờ mình vừa xuất hiện đã bị người ta ném cho danh xưng "Đại sắc lang".
Âu Dương cũng không nhìn Vân Sinh công chúa, mà ôm quyền với một nam tử đứng bên cạnh công chúa nói:
- Các hạ là Tôn Hành Quyền sao!
Những lời này nếu Bì Vân Liệt nói ra vào lúc khác, tuyệt đối là đại nghịch bất đạo. Thân là con dân Đại Vận, cho dù là cường giả như quốc sư Uân Thanh cũng phải hô một tiếng bệ hạ, nhưng tên ăn chơi trác táng Bì Vân Liệt lại gọi thẳng tên, cái này tuyệt đối là đại nghịch bất đạo, nhưng Tôn Hành Quyền cũng đã sớm biết chuyện xảy ra trên người Bì Vân Liệt. Hắn biết, tiền bối trước mặt này căn bản không phải Bì Vân Liệt, mà là tạm thời chiếm thân thể Bì Vân Liệt mà thôi, hơn nữa tiền bối này còn đáp ứng cho hắn một kênh đào, bất luận như thế nào hắn cũng không dám đắc tội.