- Lợi hại!
Mọi người đều giơ ngón tay cái về phía Âu Dương. Nhưng Âu Dương hi vọng hiện tại bọn họ giơ ngón giữa với mình hơn, chí ít như vậy trong lòng mình còn có thể thoải mái hơn một chút.
- Ta là loại hình quật khởi, khác với các ngươi!
Âu Dương còn muốn biện giải một chút, nhưng Âu Dương phát hiện những người ở đây căn bản không cho hắn cơ hội, chỉ có Vệ Thi đi tới bên cạnh hắn sau đó cầm tay hắn an ủi nói:
- Không cần ngại ngần, người nào cũng có một số quá khứ không hoàn mỹ, việc này cũng không mất mặt, chúng ta sẽ không để cả tiên giới biết chuyện.
Cái này cũng xem là an ủi sao….Mình nhiều người quen như vậy, kết quả những người này đều đã biết. Lúc này Âu Dương thật sự hối hận, hắn hối hận vì sao khi đắp nặn pho tượng Lăng Túc ở Đại Vận lại làm phong độ như vậy, nếu như sớm biết có kết quả này, Âu Dương thề, hắn nhất định đắp nặn một đội trưởng Lăng Túc siêu cấp hèn mọn cho mọi người xem, để mọi người biết đây là một người chuyên đâm dao sau lưng huynh đệ.
Sau một phen vui cười, mọi người cũng kể cho nhau nghe những chuyện thú vị của mình, nhưng sau đó Âu Dương cũng không mở miệng, hắn có quá nhiều nhược điểm trong tay đàn cầm thú này, hắn rất sợ lại bị người ta lôi ra làm trò cười.
Thời gian vui vẻ qua đi rất nhanh, chớp mắt, bên ngoài đã hoàn toàn bị đại tuyết huyết sắc bao trùm, toàn bộ phương bắc đã biến thành một mảnh hồng sắc quỷ dị. Không, không riêng gì phương bắc, lúc này toàn bộ tiên giới đều đã là một mảnh huyết hồng. Huyết hồng này khiến một số người vô cùng hưng phấn, nhưng đối với một số người khác, đại tuyết hồng sắc này lại giống như một loại ma chú đòi mạng, khiến cho bọn họ cảm giác số mệnh của mình sắp đi đến thời khắc cuối cùng.
Buổi tối, Âu Dương và Vệ Thi ngồi trong tầng mây. Âu Dương rất ít khi có được thời gian yên ổn như vậy, cho nên lén lút kéo thê tử tương lai của mình chạy đến tầng mây nói chuyện lãng mạn, mặc dù Âu Dương cũng không cho rằng mình là một người lãng mạn.
- Ngày mai phải đi sao?
Vệ Thi nhìn Âu Dương, trong mắt nàng không có nhiều lo lắng, bởi vì nàng rất lý giải nam nhân trước mắt này, nam nhân này từ trước đến nay cũng không phải là người vì ngăn cản của ai mà từ bỏ. Nàng cũng biết rất rõ thực lực của nam nhân này, nàng tin tưởng, chỉ cần nam nhân này không muốn chết, cho dù toàn bộ tiên giới vây quét hắn, hắn cũng có thể dễ dàng rời khỏi.
- Đúng, loại chuyện này cần tốc chiến tốc thắng là tốt nhất. Ta rõ ràng có một loại cảm giác, Thiên Vương phảng phất sắp xuất hiện.
Âu Dương nhìn ánh trăng trên tầng mây, lúc này phía dưới tầng mây là tuyết bay, phía trên tầng mây là ánh trăng sáng tỏ, có vẻ rất quỷ dị.
- Thật không rõ vì sao hắn lại khư khư cố chấp như vậy!
Vệ Thi lắc đầu thở dài, nàng không rõ Thiên Vương rốt cuộc phát bệnh điên gì, vì sao cứ muốn triệt để hủy diệt thế giới này?
- Kỳ thực lý do rất đơn giản!
Âu Dương nhẹ nhàng ôm Vệ Thi vào trong lòng nói:
- Nói trắng ra là hai chữ, buồn chán! Từ khi ta bắt đầu ở tiểu thế giới cho tới bây giờ, tính ra đã vạn năm, cuối cùng cũng vượt qua quá trình không ngừng phấn đấu, cho nên ta cũng không cảm thấy có gì dài dằng dặc, nhưng Thiên Vương đã sống bao nhiêu năm? Cho dù thế giới này tuyệt đẹp như thế nào, sợ là hắn cũng đã chán ghét, cho nên hắn muốn nhanh chóng sáng tạo ra một thế giới mới mẻ hơn, để mình thoát khỏi cảm giác buồn chán này.
- Chính là như vậy sao?
Vệ Thi nghe thấy lời nói của Âu Dương càng thêm không rõ.
- Chẳng lẽ còn thiếu sao?
Âu Dương bất đắc dĩ nhún vai, nhưng Âu Dương suy đoán thật sự không sai, Thiên Vương quả thật có chút buồn chán.
- Nếu như ngươi thắng, sau này ngươi có trở thành Thiên Vương thứ hai hay không?
Vệ Thi nhìn Âu Dương, lời nói của nàng rất khéo léo, ẩn chứa cả hàm nghĩ bên trong.
- Ta? Ha ha, nếu ta buồn chán, ta sẽ kéo nàng xóa sạch ký ức tiến vào luân hồi, sau đó không ngừng sắm đủ loại vai, lại một lần nữa chạm mặt, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau trong các loại thế giới, sau đó già đi lại tiến vào luân hồi.
Ba cái bóng nhỏ phá trời cao bay về phía Thiên Nam, ba cái bóng này mang theo giấc mộng của rất nhiều người. Bọn họ chính là ba người mạnh nhất trong tiên giới liên quân, cũng chính là đám người Âu Dương.
- Rốt cuộc cũng xuất phát rồi! Ha ha ha!
Một thanh âm càn quấy cuồng tiếu trên bầu trời , thanh âm này đương nhiên chính là Bạch Tinh. Lần trước sau khi Bạch Tinh nghe thấy tất cả trải qua của Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cũng vô cùng chờ mong, đáng tiếc hắn không có cách nào rời khỏi, hắn phải tọa trấn toàn bộ phương bắc. Nhưng hiện nay, trận đại tuyết huyết sắc đã trực tiếp hù dọa toàn bộ thiên đình, khiến bọn họ kinh hãi trốn ở phía nam không dám ra ngoài, hắn cũng có cơ hội ra ngoài.
- Ngươi cao hứng như vậy sao? Nói cho ngươi biết, đi cùng gia hỏa đó sẽ là tranh đấu kinh tâm động phách, trái tim không tốt tuyệt đối không chịu nổi!
Khi Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập nói những lời này cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn thân là Ma Vương tự nhận không sợ trời không sợ đất, nhưng hai lần đi cùng Âu Dương lại sợ hãi, chuyện này thật sự rất mất mặt.
- Sinh mệnh của ta chính là tràn ngập kinh tâm động phách!
Bạch Tinh hiển nhiên cũng là người không chịu ngồi yên. Hắn nhìn Âu Dương nói:
- Lần này kích thích nhất định phải kích thích lớn một chút, nếu không ta sẽ rất hối tiếc.
Âu Dương nghe thấy câu này, hắn bỗng nhiên nhớ tới ba chữ "Thích ngược đãi"! Không sai, dáng vẻ này của Bạch Tinh chính là một người thích ngược đãi, khi hắn đi ra trong lòng chỉ nghĩ lần này có thể thuận lợi hay không. Nhưng Bạch Tinh lại la lên phải kinh tâm động phách, lẽ nào hắn cho rằng kinh tâm động phách là một chuyện rất tốt hay sao?
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ phải đối mặt với toàn bộ thiên đình, cho dù ngươi không muốn kinh tâm động phách cũng khó.
Âu Dương có chút bất đắc dĩ, đi cùng một kẻ dở hơi như vậy không hề dễ dàng. Tại sao khi mình ở trong yêu tổ mộ lại không nhìn ra tên yêu tổ tương lai này lại là một kẻ dở hơi? Ngụy Bỉnh Dập cũng cười nói ha ha:
- Nói bậy! Lần trước các ngươi đi một chuyến đã làm thịt Nghi Quân và Trịnh Tú Nhi, lần này tại sao chúng ta không lấy được mạng của bốn gia hỏa thiên đình!
Bạch Tinh nói, nhưng hắn lại phát hiện khi Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập nghe thấy tên hai người kia, nhãn thần lại có chút buồn bã.
Bạch Tinh chỉ biết hai người kia đã giết chết Nghi Quân, sau đó lại giết Trịnh Tú Nhi, nhưng lại hoàn toàn không biết tình huống lúc sắp chết của hai người kia. Nếu như hắn cũng ở đó, có thể hắn cũng sẽ không hận hai người kia nữa.
Trước khi sắp chết có thể giác ngộ được chân lý nhân sinh, hai người đó cũng coi như chết có ý nghĩa. Dùng lời nói của Âu Dương, bọn họ không nên mang theo cừu hận chết đi, bọn họ đều là cường giả tuyệt đối thiên địa một phương, cho dù bọn họ mất đi, cũng sẽ lưu lại truyền kỳ trong lịch sử, được hậu nhân bình luận.