- Sư huynh, ta đi cùng ngươi, xem xem sơn phong bị ngươi san bằng trước kia khôi phục hay chưa!
Lỗ Tu nghe thấy lời nói của sư huynh Bạch Hủ Minh còn chạy đến trêu ghẹo Bạch Hủ Minh. Bạch Hủ Minh nghe thấy câu này liếc mắt nhìn Âu Dương nói:
- Chuyện này ngươi cũng không trách được ta, ngươi có trách thì trách tiểu tử này. Lúc đó tiểu tử này sở hữu tứ phương chiến kỳ, thật sự khiến người khác quá chú ý, nếu như ta không ẩn giấu bí mật đó, như vậy ngươi nghĩ Vạn Tiên Sơn chúng ta có thể ngăn cản toàn bộ Chân Linh Giới đến cướp giật tứ phương chiến kỳ sao...
- Đương nhiên không thể. Nhưng quyết đoán của sư huynh là đúng, nếu như thực sự để tứ phương chiến kỳ chia năm xẻ bảy, như vậy hiện tại sợ rằng Chân Linh Giới cũng không ai có thể đánh vỡ tỏa yêu tháp, sợ rằng đến bây giờ chúng ta còn bị vây ở Chân Linh Giới.
Lỗ Tu suy nghĩ một lát nói tiếp:
- Chúng ta không có thọ mệnh dài như vậy, cho nên chúng ta...
Không sai, tiên nhân của tiên giới thật sự là thọ nguyên vô tận, nhưng Chân Linh Giới lại không có thọ nguyên vô tận. Bất luận là Lỗ Tu hay Bạch Hủ Minh hơn vạn năm tuổi sợ rằng cũng chỉ có thể xuất hiện ở tiên giới. Nếu đổi đến Chân Linh Giới, có lẽ trong những người ở đây, ngoại trừ Tiểu Nhạc thực sự không chết, những người khác cơ bản đều sẽ chết.
- Sư phụ mới thông thiên triệt địa, ban đầu khi sư phụ mọc cánh phi tiên đã từng nói sẽ vô địch thiên hạ Chân Linh Giới, tiên giới cũng có thể. Hiện tại sư phụ đã làm được!
Dạ Thiên cũng không phải tại khen tặng Âu Dương, điều hắn nói chính là tình hình thực tế. Trước kia ở Chân Linh Giới, sức của một mình Âu Dương đủ kéo toàn bộ Vạn Tiên Sơn, khiến tất cả mọi người của Chân Linh Giới đều cúi đầu trước một pho tượng Vạn Tiên Sơn, có thể hù dọa toàn bộ Chân Linh Giới không dám làm cái gì.
Hiện giờ ở tiên giới Âu Dương cũng như vậy. Mặc dù hiện tại Âu Dương đã leo lên tuyệt đỉnh ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, nhưng "cầu một lần bại", phỏng chừng cũng không có ai có thể nhảy ra khiêu chiến hắn.
Một người có thể chém giết nhiều tổ cấp cường giả như vậy, đương nhiên không ai có thể đối kháng. Đại thời đại trước kia cuối cùng đều là tổ cấp cường giả sống mái với nhau một thời gian dài, sau đó có một kẻ không may ngã xuống, kẻ không may này lại được người ta gọi là chí cao vô thượng gì đó, sau đó những người khác bởi vì đại thời đại kết thúc mà ngủ say. Đây vốn là thiên địa pháp tắc bình thường, nhưng lại bị người ta cho rằng sau khi chí cao vô thượng sinh ra ức chế tất cả mọi người, cũng rất khôi hài.
- Âu Dương, tiếp theo có tính toán gì không?
Bạch Hủ Minh nhìn đệ tử của mình, Bạch Hủ Minh đặc biệt tự hào. Chuyện khiến hắn kiêu ngạo nhất, chính là năm đó để Lỗ Tu dẫn Âu Dương đến Âm Vân Phong, đồng thời sau khi biết được Âu Dương có được tứ phương chiến kỳ cũng không có hãm hại Âu Dương, một đường bảo hộ Âu Dương trưởng thành. Hiện nay thành tựu mà đệ tử có được, cho dù mình là sư phụ cũng cảm thấy khó có thể ngưỡng vọng. Nhưng bất cứ lúc nào, người ta nói đến Âu Dương, người ta vẫn nhớ đến mình là sư phụ của Âu Dương, điểm này hoàn toàn không cần nghi ngờ, như vậy đối với Bạch Hủ Minh là đủ rồi.
- Ta có thể có tính toán cái gì, muốn đi đâu thì đâu.
Âu Dương cười ha ha, không trả lời chính diện câu hỏi của Bạch Hủ Minh. Nhưng Âu Dương rất rõ ràng, lúc này sẽ không có người hoài nghi điều này.
Nhưng hắn sai rồi, lần này không riêng gì Vệ Thi ngẩng đầu, dùng một loại nhãn thần quỷ dị nhìn hắn, cho dù là nhãn thần Yên Hồng nhìn hắn cũng có chút thay đổi.
- Hôn lễ kinh thế thì sao? Hôn lễ ngươi đồng ý với bằng hữu tốt nhất của ngươi thì sao?
Yên Hồng bỗng nhiên mở miệng, nhưng lúc này nàng cũng không phải mở miệng trước mặt người khác, mà là dùng một loại phương thức truyền âm hỏi Âu Dương. Nàng biết Âu Dương tuyệt đối không phải người vong ân bội nghĩa, nếu như dưới tình huống bình thường, Âu Dương nhất định sẽ hoàn thành tất cả hứa hẹn của mình trước đó, nhưng hắn lại không làm. Yên Hồng đương nhiên minh bạch bên trong có một số bí mật.
- Hôn lễ... Hôn lễ để sau này đi, nếu như ta còn sống...
Âu Dương nhìn thoáng qua Yên Hồng, tiếp tục nói:
- Giúp ta giữ kín bí mật này, để những thân nhân bằng hữu của ta có thể an tâm đi làm chuyện của bọn họ, cho dù tương lai có là tai họa, cũng để bọn họ thả lỏng một thời gian?
Đây là thỉnh cầu của Âu Dương, cũng là hô hoán chân chính của Âu Dương. Âu Dương không biết kết cục cuối cùng của mọi người sẽ là cái gì, điều duy nhất hắn có thể làm chính là tận lực để mọi người vui vẻ một chút.
- Được...
Yên Hồng cũng không hỏi nhiều, bởi vì Yên Hồng biết, nếu Âu Dương muốn nói mấy vấn đề này, nhất định hắn sẽ nói cho mình, nếu như hắn không muốn nói, như vậy cũng không ai biết được bí mật bên trong.
Sau một phen tâm tình, rất nhiều người đều lựa chọn đi du lịch các nơi ở tiên giới. Đừng thấy đám người này tới tiên giới vạn năm, nhưng tiên giới vô cùng rộng lớn tựa hồ không thể lý giải. Hơn nữa trong thời gian mấy nghìn năm khắp nơi đều là chinh chiến, hầu như không có cách nào dừng lại ngắm cảnh sắc ở đây, cho nên suy nghĩ đầu tiên của rất nhiều người chính là dạo chơi tiên giới, dù sao theo bọn họ thấy, bọn họ có sinh mệnh vĩnh hằng, cũng không nóng lòng nghỉ ngơi.
- Các ngươi đi đi, ta ở chỗ này nghỉ ngơi vài ngày, sau đó cũng đi du lịch các nơi!
Âu Dương nói xong, kéo tay Vệ Thi vù một tiếng biến mất trước mặt mọi người.
- Tiểu tử thối, mang cô nương người ta đi như vậy. Hiện tại Vệ Thi là hỗn tộc độc nhất vô nhị trong thiên địa. Cho dù sau này lại có hỗn tộc tiến vào tiên giới cũng phải tôn xưng Vệ Thi một tiếng hỗn tổ, tiểu tử này cũng không cho người ta một nhắn nhủ!
Bạch Hủ Minh cười mắng một câu, sau đó cùng với sư đệ Lỗ Tu cũng rời khỏi thánh sơn phương bắc. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Toàn bộ tiên giới sau khi đại thời đại chấm dứt xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tất cả nhữn nơi bị phá hủy đều được khôi phục thành nguyên dạng. Ngoại trừ thánh sơn vẫn bảo trì vết tích chiến đấu trước đó, phảng phất như nhắc nhở mọi người. Những nơi khác đều đã khôi phục thành dáng vẻ mỹ lệ vốn có.
Rất nhiều người ngửa mặt lên trời cầu xin, cầu xin vĩnh viễn đừng xuất hiện đại thời đại nữa, mãi mãi đừng để xảy ra bi kịch như vậy nữa.
Sau khi đại thời đại chấm dứt, bi thảm nhất đương nhiên chính là nhân tộc vốn nằm trong tay tiên giới.
Sau trận chiến này, tất cả cường giả gia nhập thiên đình hầu như đã chết hết. Nhân khẩu tiên giới cũng vì đại thời đại lần này trực tiếp giảm phân nửa quân số. Tứ đại tông phái toàn bộ biến mất không thấy.
Tất cả đều cần một lần nữa khởi công xây dựng. Theo mọi người thấy, bọn họ chí ít có trăm vạn năm yên ổn. Trăm vạn năm đã là những ngày rất dài, tất cả đều có thể được khôi phục.
- Cho dù lại có đại thời đại cũng không sợ. Với sự cường đại của Thần Tiễn, trăm vạn năm sau cho dù lại có đại thời đại, Thần Tiễn đại nhân cũng có thể lấy dùng lực lượng của mình kết thúc.