- Thật sao? Ta chờ ngươi đã lâu!
Thật ra từ mấy phút trước Âu Dương đã tỉnh lại. Hắn đang kiểm tra lại lực lượng yêu đan, chuẩn bị bắn ra mũi tên linh hồn.
- Chuyện này...
Nhìn Âu Dương đột nhiên mở mắt kéo dây cung, Trịnh Càn Duyệt gần như có ý định quay đầu bỏ chạy. Nhưng lúc này trận đồ vẫn phong tỏa. Hắn có thể chạy về phía nào.
- Ngươi là người thứ hai!
Trên mặt Âu Dương mang theo nụ cười mỉm giống như một ác ma nói. Khi lời nói của hắn vừa dứt, đồng thời có mười con cú huyết sắc từ lên trên dây cung Thứ Kiêu Cung bay ra.
Âu Dương Cửu giai! Âu Dương đã tới cửu giai đủ để điều động mười con cú huyết sắc trong nháy mắt. Đây là một mũi tên tất sát. Bất kỳ người nào dưới Thánh thể chỉ cần cho Âu Dương thời gian chuẩn bị, mũi tên linh hồn đều có thể giết chết người đó.
- Không nên...
Dù thế nào Trịnh Càn Duyệt cũng không thể tưởng tượng được, vào thời điểm cuối cùng không ngờ Âu Dương lại đột nhiên xuất hiện khiến càn khôn nghịch chuyển.
- Chết! Tất cả các ngươi đều phải chết! Đầu của các ngươi đều phải treo bên trên hoàng thành!
Lần này mười con cú huyết sắc của Âu Dương không phải tất cảđều bay về phía Trịnh Càn Duyệt. Với thực lực của hắn bây giờ, chỉ cần ba con đã đủ giết chết Trịnh Càn Duyệt. Cho nên bảy con còn lại bay về phía Trịnh Càn Phi đang còn đấu với Sở Tương Hợp. Hắn muốn một lần bắn ra giết chết hai tên.
A...
Tiếng kêu sợ hãi từ trong miệng Trịnh Càn Duyệt phát ra. Nhưng vô dụng bởi vì chỉ cần con cú huyết sắc bay ra, mặc cho ngươi né tránh thế nào, con cú huyết sắc đều sẽ lôi linh hồn của ngươi từ trong thân thể ra.
Con cú huyết sắc mang theo linh hồn của Trịnh Càn Duyệt rời khỏi thân thể. Sau đó xuất hiện hai con cú huyết sắc dưới sự khống chế của Âu Dương chui vào trong thân thể của Trịnh Càn Duyệt. Hai con cú huyết sắc đồng thời nổ tung, tạo ra hàng ngàn, hàng vạn con cú nhỏ bay múa đầy trời, lấy đi tính mạng cũng như linh hồn của Trịnh Càn Duyệt.
Vèo...
Một đạo tiễn quang huyết sắc bay ra, mang theo thi thể của Trịnh Càn Duyệt ghim bên cạnh thi thể của Trịnh Càn Hâm. Cùng lúc đó, bảy con cú huyết sắc khác cũng va vào người Trịnh Càn Phi. Đây là mũi tên linh hồn tất sát. Khi con cú huyết sắc mang linh hồn của Trịnh Càn Phi đi ra, Sở Tương Hợp cũng nắm được cơ hội cuối cùng dùng một chiêu linh hồn trực tiếp đánh nát linh hồn của Trịnh Càn Phi thành từng mảnh nhỏ.
Nghịch chuyển kinh thiên. Chẳng ai ngờ rằng vào thời điểm bọn họ phán đoán Âu Dương không thể cứu vãn, không ngờ Âu Dương lại thức tỉnh. Hơn nữa nhìn lực lượng của hắn hiện tại tuyệt đối là sự nâng cao về chất.
- Hai người kia cũng phải chết.
Lam Thông máu huyết sôi trào đứng xem nói. Nếu quả thật không phải hắn đã tiêu hao hết linh nguyên, ngay cả kiếm linh cũng không thể thôi thúc, hắn tuyệt đối sẽ đột ngột từ dưới mặt đất lao lên chém giết hai tên bị Lý Vĩ khóa lại kia. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thểđứng ở đây để quan sát.
- Các ngươi muốn làm gì. Nếu như giết sạch chúng ta, Thái Nhất Tông sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Lần này Trịnh Càn Nguyên thật sự hoảng sợ. Ai có thể biết được cuối cùng lại xuất hiện nghịch chuyển kinh thiên như vậy? Tất cả những thứ này đều bởi vì mũi tên linh hồn đáng sợ của Âu Dương.
Sở Tương Hợp khinh thường liếc mắt nhìn hai người một cái nói:
- Nói những lời nhảm nhí này làm gì. Giết ba người, lẽ nào Thái Nhất Tông sẽ bỏ qua chúng ta sao? Tương lai do bản thân tạo ra, không phải do người khác cho. Giết bọn họ!
Lời nói vừa dứt, Sở Tương Hợp phi thân tiến vào trong trận đồ của Lý Vĩ. Trận đồ của Lý Vĩ chỉ có thể tiến vào không thể ra.
- Tặng ta một tên.
Âu Dương cũng theo sát phía sau Sở Tương Hợp đồng thời vọt vào. Hắn vừa vào bên trong, khẽ hít sâu một hơi. Một cỗ huyết lực khổng lồ tràn vào trong thân thể của hắn, không chỉ bù đắp lại tiêu dao do hắn bắn ra mũi tên linh hồn mười cú vừa nãy, đồng thời còn đẩy lực lượng của hắn từ cửu giai sơ cấp trực tiếp lên tới cửu giai trung cấp tiếp cận cửu giai đỉnh phong.
Giết hai tên cửu giai đỉnh phong, tốc độ trưởng thành của Âu Dương cực kỳ khủng bố. Nếu không phải Sở Tương Hợp giành trước một bước giết Trịnh Càn Phi, nói như vậy không chừng Âu Dương thật sự có cơ hội trực tiếp lên tới cửu giai đỉnh phong.
Vốn Lý Vĩđối chiến hai người không rơi xuống thế hạ phong. Lúc này Sở Tương Hợp và Âu Dương xông tới, hai người kia nhất thời đều tuyệt vọng. Rất rõ ràng, ngày hôm nay đám người kia không dự định để cho bất kỳ người nào chạy thoát.
Huyễn Trận mở ra phía trong trận đồ, Lý Vĩ nắm chuẩn cơ hội, tập trung nhốt Trịnh Càn Khải lại tại chỗ chỉ trong một giây ngắn ngủi. Nhưng một giây này đã đủ rồi. Trong một giây công kích linh hồn của Sở Tương Hợp đã đập vỡ hoàn toàn linh hồn của Trịnh Càn Khải.
Cường giả quyết đấu, có lúc đại chiến liên tục mấy ngày không phân ra thắng bại. Nhưng có lúc một sai lầm sẽ vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.
- Thái Nhất Tông sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Các ngươi không nên quá đáng quá!
Trịnh Càn Nguyên hoảng hốt. Hắn kêu gào. Nét sợ hãi trên mặt hắn lại không thể thay đổi vận mệnh tử vong của hắn. Lý Vĩ mở trận đồ ra. Lôi điện khắp nơi phóng loạn xuống. Tuy rằng những lôi điện này không có cách nào so sánh với Cửu Tiêu Thần Lôi, nhưng đủ để gây ra nguy hiểm đối với cường giả cửu giai.
- Người cuối cùng lưu lại cho ngươi.
Sở Tương Hợp đã liền giết hai người. Hắn quay về Lý Vĩ cười ha ha. Sau đó trận đồ bỗng nhiên cuốn lên, để lại một mình Trịnh Càn Nguyên đang tránh né lôi điện.
- Ta...
Hiện tại Âu Dương rất muốn dùng một mũi tên thuấn sát Trịnh Càn Nguyên, nhưng hắn mới ngưng tụ ra tiễn quang đặt lên trên dây cung đã nhìn thấy ngũ lôi của Lý Vĩđánh xuống. Tên Trịnh Càn Nguyên thậm chí còn đến không kịp kêu lên một tiếng kinh sợ đã trực tiếp bị vô số lôi xà cuốn vào trong. Nhìn cảnh tượng như vậy trong lòng Âu Dương cảm thấy ớn lạnh, Đây thật sự chính là trời giáng ngũ lôi...
Đến lúc này, tất cả năm tên Linh Sử đã chết. Nhưng điều Âu Dương muốn làm còn chưa kết thúc. Hắn bước từng bước ra khỏi trận đồ của Lý Vĩ, mắt nhìn chằm chằm vào hoàng thành Tây Kỳ.
Lúc này phía trên tường thành hoàng thành, thi thể của bốn tên Linh Sử đã bị treo bên trên. Âu Dương thành công hoàn thành lời hứa của hắn. Tuy nhiên tất cả còn chưa kết thúc. Bởi vì vẫn có một người hắn phải giết.
- Trịnh Đan Đằng!
Âu Dương gầm lên một tiếng giận dữ. Dưới tác dụng của yêu lực, tất cả Đô Thành đều có thể nghe thấy tiếng kêu của hắn.
Lúc này Trịnh Đan Đằng đang quỳ tại hoàng thành Tây Kỳ. Gắn không thể nào tiếp nhận được kết quả này. Hắn chẳng thể ngờ được Âu Dương lại có thể cường thế như vậy. Ngay cả cục diện gần như tất sát cũng có thể bị hắn xoay chuyển.
Trịnh Đan Đằng rất muốn chạy trốn, nhưng bây giờ hoàng thành đã hoàn toàn bị phong tỏa. Hắn đi không được, hắn biết với hành động của hắn lúc đó, Âu Dương chắc chắn sẽ giết chết hắn. Bởi vì Âu Dương từng nói, đầu của hắn sẽ treo ở bên trên tường thành của hoàng thành.
Tuy trên người Vương Tử Phong không có sóng lực lượng chấn động, nhưng lại có nhiều tia linh khí không ngừng tuôn ra.
- Ân, vận may quả thật không tệ.
Không chỉ Sở Tương Hợp, lần này ngay cả trên mặt Lam Thông và đám người Âu Dương đều nở nụ cười. Thật ra bọn họ sợ nhất chính là không gặp được người của Vạn Tiên Sơn ở đây. Nếu đúng như vậy, bọn họ thật sự sẽ gặp phiền toái. Phải biết rằng chuyện bọn họ chém Linh Sử, khẳng định Thái Nhất Tông đã biết. Nếu như không có cách tìm được nơi che chở trước khi bá chủ Thái Nhất Tông này tìm tới bọn họ, như vậy bọn họ chỉ có thể chờ đợi cái chết.
- Chúng ta cũng qua đó.
Sở Tương Hợp đi đầu, chen chúc qua vô số người bắt đầu xếp hàng. Đừng thấy mỗi người bọn họ đều là nhân vật huyền thoại tại tiểu thế giới. Khi đến Chân Linh Giới, bọn họ thật sự không tính là gì. Cho nên bọn họ vẫn phải xếp hàng đàng hoàng thì tốt hơn.
- Bát giai đỉnh phong, nhưng đáng tiếc đã tám mươi tuổi. Ngươi không hợp cách.
Vương Tử Phong nghe một lão đầu nhìn qua tuổi phải bằng gia gia của hắn nói xong, trực tiếp từ chối hắn.
Nói đùa. Tám mươi tuổi mới đạt tới bát giai đỉnh phong? Dùng cách nói của Vương Tử Phong chính là tại sao ngươi không đi chết đi? Tuy nhiên hiện tại Vương Tử Phong sẽ không lấy tuổi tác của hắn để phán đoán tương lai của hắn. Nhưng sáu mươi chín tuổi mới đạt tới bát giai sơ cấp nhìn dung mạo định tính cách, vừa nhìn đã biết không hợp cách...
Không phải là không có người có đại tài nhưng trưởng thành muộn. Nhưng những người đại tài nhưng trưởng thành muộn lại quá ít. Toàn Chân Linh Giới chỉ có Thánh chủ La Thiên Thánh địa La Phong là thiên tài như vậy.
Năm mươi tuổi đạt được thất giai. Nếu như đặt ở tiểu thếgiới, người như vậy thậm chí ngay cả tư cách tiến vào Chân Linh Giới cũng không có.
Sáu mươi hai tuổi đạt được bát giai hoàn thành dung mạođịnh cách. Đây nhất định sẽ được đánh giá là vô dụng. Không có ai cảm thấy hắn sẽ tìm được lối thoát nào trong tương lai. Thậm chí người thân của hắn đều từ bỏ hắn.
Nhưng La Phong lại không hề từ bò. Hắn bỏ ra mười hai năm, tới thời điểm bảy mươi bốn tuổi đạt được cửu giai đỉnh phong. Mọi người vốn cho rằng cả cuộc đời này La Phong không thể đi tiếp được nữa. Nhưng thế sự không có gì là tuyệt đối. Không ngờ tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, La Phong đã hoàn thành Thánh thể thành công bước vào cấp Thánh thể. Tuy nhiên dù vậy cũng sẽ khiến cho không người cảm thấy La Phong có bao nhiêu thiên tài, chỉ có thểnói hắn có vận khí tốt mà thôi.
Ai có thể có thể đoán được một trăm năm sau đó La Phong một đường tạo ra kỳ tích. Ba năm đạt được Thánh thể ngũ giai, mười năm đạt được Thánh thể cửu giai, mười lăm năm trùng kích Pháp Thân thành công. Sau đó La Phong lại xuất hiện kỳ tích. Tám năm đạt được Pháp Thân tam trọng thiên, một mình bước vào La Thiên Thánh địa sau đó là Vô Hồi Cốc. Năm mươi năm, đủ năm mươi năm, khi mọi người đều cho rằng La Phong đã chết tại Vô Hồi Cốc hắn lại đi ra. Hắn lấy cảnh giới Đại Đế bước ra khỏi Vô Hồi Cốc hoàn thành quá trình lột xác từ người đến thần.
Trước cửu giai hắn phải mất trăm năm. Nhưng bắt đầu từgiây phút hắn tiến vào Thánh thể một đường đi tới Đại Đếlại chỉ cần sáu mươi lăm năm. Đây là một kỳ tích. Đây là một kỳ tích gần như không thể được lặp lại.
La Phong dùng phương thức của mình nói cho người trong toàn thiên hạ biết, khi toàn thế giới đều bỏ rơi ngươi, chính ngươi cũng không nên bỏ rơi chính mình. Bởi vì con đường Đại Đế ở ngay phía trước. Chỉ có điều con đường mà ngươi lựa chọn không giống với bọn họ mà thôi.
Nhưng có mấy người như La Phong? Có mấy người thật sựcó thể là châu báu trưởng thành muộn như vậy lại khiến thiên hạ đều cảm thấy khiếp sợ vì hắn? Vương Tử Phong cảm thấy đây chẳng qua là số ít trong số ít. Vạn Tiên Sơn bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện tạo ra một La Phong Đại Đế khác. Cho nên Vương Tử Phong dứt khoát từ chối đối với một vài người hoàn toàn không có cơ hội bước vào Thánh thể.
- Ba mươi mốt tuổi bước vào bát giai, nhưng ba mươi năm sau đó lại không có chút tiến triển nào. Ngươi cũng không hợp cách.
Vương Tử Phong nghe một người tự thuật xong lại đưa ra lời từ chối.
- Tại hạ là Dương Danh. Bốn mươi lăm tuổi bước vào bát giai. Hiện nay bảy mươi sáu tuổi, chính là cửu giai.
Đến phiên một người khác. Người này quay về Vương TửPhong nói xong thời gian tu luyện của hắn cùng với số tuổi hiện tại.
- Bảy mươi sáu tuổi cửu giai?
Vương Tử Phong quan sát tỉ mỉ người này một chút. Ánh mắt của hắn nhìn người này. Dương Danh cũng vô cùng kíchđộng. Nếu như hắn có thể gia nhập Vạn Tiên Sơn, như vậy tương lai của hắn khả năng sẽ là một mảnh quang mình.
Ánh mắt của Vương Tử Phong không ngừng đảo qua thân thể Dương Danh. Lúc này ánh mắt của Vương Tử Phong hiện ra màu lam nhạt. Từng cỗ khí tức linh nguyên từ trong con mắt của hắn phóng ra. Tuy nhiên rất nhanh hắn liền thất vọng lắc đầu. Mặc dù Dương Danh là cửu giai, xem ra xuất sắc hơn nhiều so với những người khác. Nhưng trên thực tếVương Tử Phong lại dùng con mắt thấy được tương lai của hắn. Chỉ sợ cuộc đời này của hắn căn bản cũng không có cơ hội tiến vào Thánh thể. Trừ phi hắn là La Phong Đại Đế.
- Không hợp cách...
Vương Tử Phong lắc đầu, thốt ra ba chữ này một cách rất vô tình. Tuy nhiên điều này cũng không thể nói là vô tình. Vạn Tiên Sơn không phải là nơi từ thiện. Mặc dù bọn họ chọn đệtử, nhưng cũng là thế hệ tương lai của Vạn Tiên Sơn. Tuy rằng bị phái tới thành tiếp đón không tính là chuyện tốt. Nhưng nếu hắn lấy được phần việc lại, hắn sẽ làm hết chức trách của mình.
- Linh Sử đại nhân... Nhưng ta là cửu giai...
Dương Danh không ngờ được Vương Tử Phong lại từ chối dứt khoát như vậy. Hắn gần như không thể tin được vào kết quảnày.
- Hừ hừ, vạn linh nhãn của ta có thể nhìn thấy rất nhiềuđiều mà các ngươi không thể nhìn thấy. Ta nói ngươi không hợp cách, vậy khẳng định là không hợp cách. Không tin ngươi có thể sang bên Linh Thiên Tông hỏi qua một chút. Người kế tiếp!
Vương Tử Phong cũng không thèm giải thích nhiều. Phía sau chí ít còn có mấy trăm người nữa. Nếu như mỗi người hắn đều giải thích, vậy chắc hẳn năm nay đừng hòng chạy thoát khỏi chỗ này.
Từng người tiến tới kiếm tra, phía trước đám người Âu Dương chỉ còn sót lại một nam từ nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi. Thật ra Âu Dương đã chú ý tới người này từ lâu. Phải biết rằng, muốn duy trì tuổi thanh xuân trừ phi đã bước vào bát giai, bằng không căn bản không thể nào làm được. Người này nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi. Như vậy chỉ có thể nói rõ người này hẳn là đã bước vào bát giai khi còn rất trẻ.
- Mộc Xuân, ba mươi mốt tuổi. Lục Tiên cửu giai sơ cấp. Hai mươi hai tuổi bước vào bát giai.
Rốt cuộc đến phiên người trẻ tuổi kia. Người này vừa mở miệng, nhất thời khiến mọi người đều chấn động. Ba mươi mốt tuổi đã tới cửu giai sơ cấp. Hai mươi hai tuổi đã bước vào bát giai. Sao thiên tài như vậy lại có thể xuất hiện ở thành tiếp đón? Người như vậy hẳn phải được các tông phái trực tiếp dẫn đi mới phải.
- Ba mươi mốt tuổi cửu giai sơ cấp...
Nghe Mộc Xuân nói về tuổi tác, cho dù là Vương Tử Phong cũng có chút giật mình. Đây là ở tiểu thế giới, nếu ở tại Chân Linh Giới, chỉ sợ trước khi hắn mười lăm tuổi đã có cơ hội bước vào bát giai. Hai mươi tuổi đã có thể đạt được cửu giai sơ cấp. Ba mươi mốt tuổi chỉ sợ đã có thể bước vào Thánh thể cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên.
Ánh mắt của Vương Tử Phong lại phóng ra linh khí. Hắn nhìn thân thể của Mộc Xuân. Nhưng khi vừa nhìn xuất hắn lại lắc đầu... Thân thể của Mộc Xuân không có vấn đề. Hắn không có nói láo.
- Ha ha, ta không hợp cách sao...
Lúc này Mộc Xuân rất ủ rũ. Thật ra từ lúc mới bắt đầu xếp hàng đến bây giờ, Mộc Xuân cũng không cười một tiếng. Cho dù là hiện tại hắn cười cũng là cười khổ.
Tuy nhiên Mộc Xuân vừa thốt câu này ra khỏi miệng, phía sau lại xuất hiện một trận bạo động. Thiên tài như vậy cũng không có tư cách tiến vào Vạn Tiên Sơn? Vạn Tiên Sơn thật sự đến để chiêu nhận đệ tử sao?
- Kiếm linh tổn hại. Trừ phi có Tu Phục Thuật tông sư ra tay, bằng không cuộc đời này ngươi cũng không có cơ hội tiến một bước. Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc...
Vương Tử Phong lắc đầu. Con mắt của hắn đã thấy được kiếm linh của Mộc Xuân. Tuy rằng không có cách nào thấy rõ tất cả giống như Chân Thực Chi Nhãn của Âu Dương, nhưng hắn có thể nhìn thấy vết thương bên trên kiếm linh. Thiên tài như vậy là rất tốt, nhưng kiếm linh của hắn đã bịtổn hại. Muốn đi tới trừ phi có Tu Phục Tông Sư ra tay giúpđỡ.
- Ngươi cầm cái lệnh bài này. Vạn Tiên Sơn ta cũng có Tu Phục Tông Sư, chỉ có điều có thể có thể phục hồi hay không chỉ có thể xem tạo hóa của bản thân ngươi...
Sau khi Vương Tử Phong nói xong câu nói này, liền thấy con mắt của Mộc Xuân đỏ ửng. Hắn không ngờ được Vương TửPhong lại dễ nói chuyện như vậy. Tuy rằng Vương Tử Phong không hề hứa hẹn hắn có thể gia nhập Vạn Tiên Sơn, nhưng Vương Tử Phong lại cho hắn cơ hội. Điều này khiến hắn cảm động không gì sánh được.
- Đa tạ...
Mộc Xuân cẩn thận tiếp nhận lệnh bài này, sau đó đi vào tháp cao phía sau Vương Tử Phong. Đó là nơi nghỉ ngơi của Vạn Tiên Sơn. Hắn có thể tạm thời ở trong nơi nghỉ ngơi, chờ sau khi Vương Tử Phong kiểm tra xong sẽ dẫn theo hắn tiến vào Vạn Tiên Sơn. Còn tương lai của hắn làm sao lại khó nói được.
- Người kế tiếp...
Vương Tử Phong vừa nói câu này, Sở Tương Hợp đã bước tới trước mặt Vương Tử Phong. Sở Tương Hợp nhìn qua đã bảy mươi. Tuy nhiên người biết Sở Tương Hợp đều hiểu rõ, tuyệtđối không nên dùng tuổi tác để có thể phán xét hắn. Thiên tài của Sở Tương Hợp tuyệt đối không kém hơn Lam Thông. Hai mươi ba tuổi bước vào bát giai, hai mươi sáu tuổi đạtđược cửu giai. Tuy rằng đạt được cửu giai, nhưng Sở Tương Hợp không lựa chọn lưu giữ tuổi thanh xuân. Đối với hắn mà nói thanh xuân chỉ là phù vân.
- Sở Tương Hợp, tám mươi bảy tuổi. Huyễn Thuật Sư cửu giai đỉnh phong. Hai mươi ba tuổi bước vào bát giai!
Giọng nói của Sở Tương Hợp rất nhẹ nhàng. Nhưng hắn vừa nói câu Huyễn Thuật Sư cửu giai đỉnh phong ra khỏi miệng, mặc dù giọng điệu của hắncó phần nhe nhàng cũng nhất thời khiến mọi người kinh động. Huyễn Thuật Sư cửu giai đỉnh phong? Hai mươi ba tuổi bước vào bát giai? Tuy rằng kém hơn Mộc Xuân một tuổi, nhưng mỗi cá nhân tu luyện đều có sớm có muộn. Điều này cũng không thể nói rõ Sở Tương Hợp kém hơn Mộc Xuân kém.
Hai mắt Vương Tử Phong nhìn chăm chú vào Sở Tương Hợp. Nói thật hắn đối với lời nói của Sở Tương Hợp cảm chất có chút nghi ngờ. Huyễn Thuật Sư không tồn tại chuyện xấu như kiếm linh bị tổn thương. Một cửu giai đỉnh phong như thế tại sao không bị tiếp dẫn trực tiếp? Lẽ nào con mắt của Linh Sử đã mù?
Tuy nhiên Vương Tử Phong vẫn tập trung linh khí đến mắt bắt đầu quan sát Sở Tương Hợp. Vừa nhìn, hắn suýt nữa đã kêu lên sợ hãi.
Vương Tử Phong nhìn thấy linh nguyên rắn chắc trong thân thể Sở Tương Hợp. Trong lòng hắn thầm kêu gào:
- Mẹ ơi, đây mới thật sự là cửu giai đỉnh phong! Cửu giai đỉnh phong chỉ còn cách Thánh thể một bước, lại là một bước thật sự nhập cảnh giới Thánh thể...
- Huyễn Thuật Sư cửu giai đỉnh phong cũng có sao?
Bên Vạn Tiên Sơn vốn là tâm điểm chú ý của vô số người. Lúc này không ngờ nghe thấy ngay cả Huyễn Thuật Sư cửu giai đỉnh phong cũng xuất hiện ở đây, cho dù là những người khác vốn đang chờ người kiểm tra ở các điểm điểm tra khác cũng quay đầu nhìn về phía này.
- Hợp lệ...
Lần này Vương Tử Phong không có bất kỳ hành động gây khó dễ nào. Hắn trực tiếp phun ra hai chữ hợp lệ. Rất rõ ràng nhân vật cấp thiên tài như vậy có tư cách trùng kích cảnh giới Pháp Thân. Tuy rằng hắn không biết tại sao người này không bị tiếp dẫn, nhưng trừ phi là đầu óc của Vạn Tiên Sơn bị lừa đá phải, bằng không nhất định phải chiêu nhận đồng thời bồi dưỡng trọng điểm.
- Ta không phải chỉ có một người. Chúng ta có rất nhiều người.
Sở Tương Hợp cũng không nhận lệnh bài của Vương TửPhong đưa cho. Hắn nhìn Vương Tử Phong sau đó thoáng nhìn về phía đám người Âu Dương đứng phía sau.
- Từ trước tới nay, Vạn Tiên Sơn đều lựa chọn công bằng công chính, không ai có thể đi...
Vương Tử Phong mới vừa nói tới đây, trong lúc vô tình linh nhãn của hắn quét tới Lam Thông đứng phía sau. Lần này vừa nhìn, hắn lại suýt nữa ngất đi... Lại là một cửu giai đỉnh phong nữa?
- Lam Thông, bốn mươi sáu tuổi. Lục Tiên cửu giai đỉnh phong. Hai mươi hai bước vào bát giai.
Lam Thông liếc mắt nhìn Sở Tương Hợp một cái. Hắn chính là như vậy, mọi việc đều muốn tranh cao thấp với Sở Tương Hợp một hồi.
- Lại... lại là một cửu giai đỉnh phong sao? Bốn mươi sáu tuổi đã tới cửu giai đỉnh phong? Cửu giai đỉnh phong mới hai mươi hai tuổi đã bước vào Lục Tiên bát giai... Phát điên phátđiên mất...
Từng tiếng kêu kinh ngạc truyền khắp thành tiếp đón. Lúc này bất kể là người tới kiểm tra hay những người mới được các tông phái kia phái tới kiểm tra người mới đều nhìn vềphía bên này. Nếu như nói một cửu giai đỉnh phong đã là đáng sợ. Như vậy hiện tại tuyệt đối không bình thường...
Nhưng điều khiến bọn họ khiếp sợ mới chỉ bắt đầu. Giọng nói của Lam Thông vừa dứt, Lăng Trung Thiên cũng tiến lên trước một bước nói:
- Lăng Trung Thiên, Lục Tiên cửu giai sơ cấp, bốn mươi lăm tuổi. Bốn mươi tuổi bước vào bát giai...
Lại là một một cửu giai nữa. Tuy rằng không phải là đỉnh phong, tuy rằng bốn mươi tuổi mới bước vào bát giai, nhưng điều này tuyệt đối có thể được xếp vào cấp thiên tài. Bốn mươi tuổi bước vào bát giai tuy so với Sở Tương Hợp và Lam Thông không tính gì, nhưng phải biết rằng, nhân vật cấp nghịch thiên như vậy tại tiểu thế giới khó lắm mới có thểxuất hiện một người...
- Lý Vĩ, bát giai...
Lý Vĩ rất hời hợt nói. Tuy nhiên lúc này phương thức giới thiệu này của hắn trái lại khiến người vây xem cảm thấy dễtiếp nhận hơn.
Lý Vĩ nhìn qua khoảng hai mươi tuổi. Hắn nói mình chỉ là bát giai tuy rằng nghịch thiên, nhưng tuyệt đối không chấn động bằng cửu giai hoặc là cửu giai đỉnh phong.
- Rốt cuộc đã có một người bình thường một chút...