Đợt sóng lực lượng tung hoành bốn phía, tất cả núi đá nơi nó đi qua hóa thành bột phấn, tất cả cây cối đều bị thiêu đốt thành tro. Âu Dương bị vây trong trung tâm bạo tạc, cảm giác như có một luồng lực lượng hủy diệt từ trên trời giáng xuống, lực lượng khổng lồ đánh lên thân thể hắn, hắn giống như một con búp bê vải, trực tiếp bị luồng lực lượng này bắt đầu nghiền nát.
- Ông. . .
Ngay khi thân thể Âu Dương bắt đầu bị nghiền nát, Đông phương chiến kỳ và Nam phương chiến kỳ đồng thời rung động, hai chiến kỳ từ trong thân thể Âu Dương bắn ra, Đông phương Thanh Long chiến kỳ đại diện cho Vĩnh Sinh ý chí, lúc này bắt đầu hộ chủ, vô số quang điểm điên cuồng chữa trị thân thể của Âu Dương.
Vĩnh Sinh ý chí đại diện cho ý chí bất tử, trừ phi một chiêu của đối phương trực tiếp hủy diệt toàn bộ thân thể và linh hồn của Âu Dương, bằng không chỉ cần còn có thể sót lại một tia lực lượng, Vĩnh Sinh chiến kỳ đều có thể bảo vệ chủ nhân không chết.
Vĩnh Sinh chiến kỳ mạnh thì mạnh, nhưng Âu Dương lại không thể khống chế, không thể chân chính làm được bất tử, điều hắn có thể làm chính là đợi Vĩnh Sinh chiến kỳ tự động hộ chủ, hiện tại lực lượng của chiến kỳ xác thực cường đại, nhưng không có Âu Dương khống chế, chiến kỳ có thể giúp hắn lần này, về phần có thể giúp hắn lần sau hay không thì không ai biết.
Khi cảm thụ được tia tuyệt vọng và sợ hãi của Âu Dương, Chu Tước chiến kỳ đại diện cho ý chí không khuất phục từ trong thân thể Âu Dương bắn ra, chiến kỳ đón gió tung bay, trên chiến kỳ, Chu Tước phảng phất như sống lại, mang theo chiến ý bất khuất ngút trời không ngừng truyền lại cho Âu Dương.
- Bất khuất, dũng cảm tiến tới.
Lúc này, Âu Dương rốt cuộc đọc được ý chí bất khuất trong Chu Tước chiến kỳ.
Bất khuất ý chí đại biểu cho ý chí không bao giờ chấp nhận thất bại, bất luận con đường phía trước gian nan thế nào, bất luận địch nhân cường đại cỡ nào, vĩnh viễn không thể khiến ta cúi đầu.
Hai loại ý chí vĩnh sinh và bất khuất đại biểu cho hai loại ý chí mạnh nhất trong tứ đại lực lượng viễn cổ, đồng dạng cũng đại biểu cho ý chí cuối cùng của Phi Tiên, lúc này hai mặt chiến kỳ rốt cuộc nhen nhóm toàn bộ chiến ý trong lòng Âu Dương.
- Không bao giờ chấp nhận thất bại.
Âu Dương ngửa mặt lên trời rống giận, mặc dù tử quang Tu La vô cùng cường đại, ngay cả một tia năng lực chống lại mình cũng không có, nhưng bất luận lực lượng cường đại cỡ nào tuyệt đối đều không thể khiến mình cúi đầu.
Bay trong tử quang, bên người Âu Dương có hai đại chiến kỳ thủ hộ, Âu Dương đón tử quang nhìn Kim Minh đang ở trên bầu trời không ngừng cười nhạt, lúc này Kim Minh có thể dùng lực lượng áp chế Âu Dương, nhưng tuyệt đối không thể áp đảo ý chí không chịu thất bại của Âu Dương.
Kim Minh nhìn tử quang bạo liệt phía dưới, mặc dù một kích này hắn chỉ sử dụng tam thành lực lượng, nhưng cũng đủ giết chết một Thánh Thể cấp nhỏ bé.
Nhưng khi ánh mắt hắn xuyên qua tử quang, nhìn thấy Âu Dương, hắn cảm giác đầu mình thiếu chút nữa tan vỡ.
- Chiến kỳ tứ phương.
Lúc này Kim Minh rốt cuộc nhìn thấy Thanh Long chiến kỳ đại diện cho phía Đông và Chu Tước chiến kỳ đại diện cho phía Tây đồng thời xuất hiện hộ chủ, Đông phương chiến kỳ không ngừng chữa trị thân thể, giúp chủ nhân sống lại trong tử vong. Chu Tước chiến kỳ thiêu đốt ý chí của Âu Dương, lúc này Âu Dương đứng trong tử quang, chằm chằm nhìn mình.
Tròng mắt Kim Minh như lồi ra, trong lúc nhất thời hắn phảng phất minh bạch mình đã gặp phải rắc rối? Mình muốn tru sát Âu Dương, thân phận Tu Phục Tông Sư của hắn không đáng sợ, có Lỗ Tu bảo hộ cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là người này có tứ phương chiến kỳ.
Có tứ phương chiến kỳ đại biểu là cái gì? Đại biểu chính là tương lai hắn nhất định bước vào con đường Đại Đế, bước lên con đường Phi Tiên.
- Ầm ầm. . .
Bầu trời bỗng nhiên từ ban ngày biến thành đêm tối, trong nháy mắt phảng phất như bị cái gì che khuất, toàn bộ Vạn Tiên Sơn đều ngẩng đầu lên nhìn thiên không.
Khi bọn hắn nhìn thấy cái gì đang che chắn bầu trời, cho dù là Lỗ Tu thiếu chút nữa cũng bất tỉnh.
Một bàn tay to màu đen, mang theo viễn cổ lực, giống như muốn nghiền nát toàn bộ Vạn Tiên Sơn đột nhiên xuất hiện trên bầu trời.
Chỉ Thủ Che Thiên, đó chân chính là Chỉ Thủ Che Thiên, chỉ thủ phong tỏa toàn bộ bầu trời Vạn Tiên Sơn, thậm chí ngăn cách toàn bộ khí tức Vạn Tiên Sơn.
- Viễn cổ lực, sư huynh đã chạm tới sát biên giới viễn cổ lực.
Lỗ Tu biết, ở Vạn Tiên Sơn, thậm chí toàn bộ Chân Linh Giới, người có năng lực Chỉ Thủ Che Thiên chỉ có một người, đó là Bạch Hủ Minh
Chiến đế Bạch Hủ Minh tám trăm năm trước từng một mình quét ngang mười hai thánh địa, không ai có thể kháng cự, chiến đế Bạch Hủ Minh sống lại rồi, rốt cuộc là ai dẫn động lửa giận của Bạch Hủ Minh khiến hắn Chỉ Thủ Che Thiên.
- Tất cả trưởng lão thủ hộ Thông Thiên Phong, không cho phép phi hành, không được rời khỏi Thông Thiên Phong.
Lỗ Tu biết, một khi Bạch Hủ Minh tức giận, ngoại trừ cường giả cấp Đại Đế có thể kháng hạ lửa giận, Pháp Thân cường giả ai đụng vào cũng chết.
Lỗ Tu hóa thành lưu quang điên cuồng bay về phía Vân Vụ Phong, nơi đó chỉ là một ngọn núi cấp thấp, làm sao có thể chọc giận sư huynh Bạch Hủ Minh đến mức sư huynh Bạch Hủ Minh Chỉ Thủ Che Thiên muốn giết chết bọn hắn?
- Dừng lại.
Thanh âm của Lỗ Tu đầy vẻ lo lắng, vô số kiếm quang từ trên người hắn phát ra, cự kiếm bảy màu xuất hiện trong tay Lỗ Tu, Lỗ Tu kiếm chỉ trời xanh, giơ kiếm toàn lực chém xuống đại thủ màu đen.
Thời không xung quanh cự kiếm bảy màu đều bị chém thành mảnh nhỏ.
- Tông chủ xuất thủ.
Khi cự kiếm bảy màu xuất hiện trên bầu tời, toàn bộ đệ tử Vạn Tiên Sơn đều thấy được Lỗ Tu điên cuồng. Lỗ Tu đã bao nhiêu năm không xuất thủ, khi hắn lần thứ hai giơ kiếm xuất thủ, có thể tiêu diệt đại thủ màu đen này không?
- Thật đáng sợ, lực lượng của tông chủ còn mạnh hơn trước đây vài phần, ngạo kiếm thuật đã đạt được quang mang bảy màu, tiến thêm một bước đó là thất sắc hợp nhất Đại Đế đỉnh phong.
Trên Thông Thiên Phong, vô số trưởng lão nhìn một kiếm kinh thiên của Lỗ Tu, bọn họ đều minh bạch, Lỗ Tu cách Đại Đế đỉnh phong đã không còn xa.
Một kiếm kinh thế của cường giả Đại Đế, toàn bộ Vạn Tiên Sơn thậm chí toàn bộ Chân Linh Giới đã bao lâu không có Đại Đế xuất thủ ?
Toàn bộ Vạn Tiên Sơn đều đưa mắt nhìn lên không trung, chăm chú quan sát tông chủ Lỗ Tu, xem xem một kiếm của cường giả cấp Đại Đế rút cuộc mạnh như thế nào.
- Trảm.
Lỗ Tu hét lớn một tiếng, cự kiếm bảy màu mang theo quang sóng cực lớn hung hăng chém lên phần dưới của đại thủ màu đen, một kiếm này kinh hãi toàn bộ Vạn Tiên Sơn, bất luận là trưởng lão hay đệ tử đều không nhịn được há hốc miệng.
Một kiếm kinh khủng như vậy đã đủ để phân sơn đoạn núi, thế nhưng một kiếm này chém lên đại thủ màu đen lại không mang tới bất cứ sóng động nào. Đại thủ màu đen chỉ hơi chấn động, vô số khí tức màu đen hóa thành quang đoàn bay lượn, tổ chức thành một tấm lưới màu đen bao phủ Lỗ Tu bên trong.
Chuyện này là thế nào? Một kiếm toàn lực của Đại Đế lại không có một chút thương tổn? Lẽ nào người này là Phi Tiên?
Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người lúc này, nhưng bọn họ căn bản không kịp tự hỏi nhiều hơn, đại thủ màu đen đã cuồn cuộn nổi lên một cơn lốc thổi tới Vân Vụ Phong.
Kim Minh nhìn đại thủ màu đen đột nhiên kéo tới, hắn nghĩ đại thủ này nhất định có liên quan đến Âu Dương, nhất định có liên quan đến tứ phương chiến kỳ.
Nếu như mình không cẩn thận thua cuộc, như vậy mình sẽ trực tiếp tiến vào trong mây mù. Mọi người đều biết tiến vào trong mây mù chẳng khác nào phải chết, cho dù có chân thực chi nhãn cũng vô dụng, nhưng Âu Dương biết mình không giống với những người sở hữu chân thực chi nhãn khác.
Bởi vì mình sở hữu chân thực chi nhãn đồng thời còn sở hữu thể chất không sợ bất cứ huyễn trận nào, cho nên mặc dù là bước vào sương mù dày đặc, mình cũng chưa chắc đã chết.
- Nếu hai bên các ngươi đã nguyện ý, vậy hôm nay ở đây ta sẽ lấy ra đạo cụ bình phán chữa trị.
U Nguyệt Ảnh nói xong rồi chợt lóe đi đến cửa buồng nhỏ, tiếp tục nói:
- Đi thôi, lên phía trên boong tàu.
U Nguyệt Ảnh vừa dứt lời, toàn thân đã bước ra khỏi buồng nhỏ đi lên boong tàu. Còn Trương Uân và Âu Dương căm tức liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng đi lên phía trên boong tàu.
Phấn Tú nơm nớp lo sợ đi theo Trương Uân, đừng thấy người xuất thủ chính là Trương Uân, nhưng thực tế nếu thua trận người bỏ mạng sẽ là mình, lúc này nếu như hắn còn có thể bình tĩnh mới thực sự quái.
Mọi người cũng lần lượt đi theo hai người lên phía trên.
Không ai ngờ, hai tháng rong ruổi yên bình trên biển lại bắt đầu xuất hiện một màn kích thích như vậy.
Thái độ cường ngạnh của Vạn Tiên Sơn khiến mọi người ở đây đều có nhận thức mới về Vạn Tiên Sơn, trận đánh cược kinh thiên này cũng là trận đánh cược lớn nhất một nghìn năm qua của các Tu Phục Sư.
Tu Phục Tông Sư Âu Dương dùng chính sinh mệnh của mình đi đánh cược tính mệnh của một Tu Phục Đại Sư, tất cả mọi người đang tự hỏi, rốt cuộc là thù hận như thế nào mà khiến Âu Dương điên cuồng như vậy.
Xuyên Vân Thuyền vẫn bình yên chạy trong sương mù dày đặc, ánh trăng rơi xuống boong tàu, trên boong tàu đã đứng đầy người. Lúc này Tu Phục Tông Sư của các tông và thánh địa đã vây quanh, cùng nhau chờ đợi U Nguyệt Ảnh xuất ra đạo cụ chữa trị lần này.
U Nguyệt Ảnh đứng giữa đoàn người, nhìn Âu Dương và Trương Uân, nàng chậm rãi lấy từ vòng tay của mình ra hai khối ngọc lưu ly thạch thanh sắc đồng dạng.
- Thanh thiên ngọc lưu ly thạch.
Nhìn thấy ngọc lưu ly thạch thanh sắc này, những người xung quanh bất luận là Tu Phục Đại Sư hay Tu Phục Tông Sư đều hít một ngụm lãnh khí.
Thanh thiên ngọc lưu ly thạch vô cùng hiếm có, bình thường chỉ có yêu binh của cường giả trên Pháp Thân tam trọng thiên bị hao tổn mới có thể sử dụng thanh thiên ngọc lưu ly thạch, lúc này U Nguyệt Ảnh xuất ra hai khối thanh thiên ngọc lưu ly thạch hầu như tương đồng khiến mọi người đều giật mình.
Đương nhiên, mọi người giật mình cũng không phải vì U Nguyệt Ảnh có thể xuất ra thanh thiên ngọc lưu ly thạch trân quý như vậy, dù sao U Nguyệt Ảnh thân là chưởng tông Thái Nhất Tông, còn là một Tu Phục Tông Sư, U Nguyệt Ảnh xuất ra loại bảo vật trân quý như thanh thiên ngọc lưu ly thạch cũng không tính là ngạc nhiên.
Chân chính khiến mọi người giật mình chính là U Nguyệt Ảnh lại lấy ra hai khối thanh thiên ngọc lưu ly thạch vì cuộc tỷ thí của Âu Dương và Trương Uân.
- Nguyệt Ảnh tông chủ quả nhiên đại khí phách. . .
Âu Dương thấy U Nguyệt Ảnh lấy ra bảo vật trân quý như vậy, cho dù là hắn cũng có chút giật mình.
- Khí phách chưa nói tới, nghìn năm trước Tu Phục Tông Sư cược mệnh thậm chí dám lấy ra ngọc lưu ly thạch bảy màu, hôm nay ta chẳng qua chỉ xuất ra hai khối thanh thiên ngọc lưu ly thạch, có thể nhìn thấy một cuộc cược mệnh kinh thiên của Tu Phục Tông Sư, xem như ta lời rồi. Hơn nữa. . .
Trong mắt U Nguyệt Ảnh hiện lên một tia giảo hoạt nói:
- Hơn nữa đệ tử ta mới thu nhận cách đây không lâu, hình như cũng là bạn cũ với ngươi. . .
U Nguyệt Ảnh vừa nói ra những lời này, trong lòng Âu Dương bỗng nhiên chấn động, với trí thông minh của Âu Dương đương nhiên nghĩ tới một người, một nữ nhân Âu Dương nhớ nhung rất lâu - Trịnh Tú Nhi.
Âu Dương lập tức nói ra ba chữ Trịnh Tú Nhi.- Tú Nhi luôn nói với ta, Âu Dương là một người túc trí đa mưu, tâm cao hơn người, hiện tại xem ra Tú Nhi nói không sai.
U Nguyệt Ảnh giống như đang trò chuyện chuyện nhà với Âu Dương.
- Ha ha, Nguyệt Ảnh tông chủ quá đề cao Âu Dương rồi, nhưng xưa nay nghe nói Thái Nhất Tông non xanh nước biếc, một ngày kia Âu Dương nhất định sẽ đích thân đến thăm hỏi.
Âu Dương nói xong cũng không nói với U Nguyệt Ảnh chuyện về Trịnh Tú Nhi.
Trịnh Tú Nhi lúc nào cũng là một khúc mắc trong lòng Âu Dương, Âu Dương từng suy đoán Trịnh Tú Nhi sẽ tới Thái Nhất Tông, hiện tại chân chính biết được nàng đang ở đâu, Âu Dương cũng coi như giải quyết xong một mối tâm sự.
- Được rồi, hiện tại sẽ nói tới quy tắc tỷ thí lần này.
U Nguyệt Ảnh lại chuyển trọng tâm câu chuyện về cuộc tỷ thí lần này.
- Nếu là cược mệnh, lại là cược mệnh cấp Tu Phục Tông Sư, chúng ta đương nhiên không thể dùng các loại chữa trị yêu binh gì đó để phán định. Ta tin tưởng với thủ đoạn của hai vị, cho dù là chữa trị yêu binh của Pháp Thân đỉnh phong cũng không thành vấn đề.
U Nguyệt Ảnh giao hai khối thanh thiên ngọc lưu ly thạch lại cho Âu Dương và Trương Uân nói:
- Hai khối thanh thiên ngọc lưu ly thạch này hầu như giống nhau như đúc, hai vị có thể kiểm tra.
Âu Dương tiếp nhận thanh thiên ngọc lưu ly thạch, nhẹ nhàng áng chừng trong tay một lát, lập tức chân thực chi nhãn lóe ra, quay sang nhìn ngọc lưu ly thạch phía bên Trương Uân nói:
- Nguyệt Ảnh tông chủ thật thủ đoạn.
- Ha ha, như vậy ta sẽ nói phương thức đánh cược lần này.
Những lời này của U Nguyệt Ảnh vừa xuất khẩu, toàn bộ boong tàu không còn một ai nghị luận, mà chuyên tâm lắng nghe phương thức đánh cược lần này.
- Đạt được Tu Phục Tông Sư, tất cả mọi người đều biết, Tu Phục Tông Sư đã có năng lực trao cho ngọc lưu ly thạch linh hồn ngắn ngủi, cho nên lần này nội dung tỷ thí của chúng ta chính là hai chữ - Linh hồn
- Linh hồn. . .
Hai chữ "linh hồn" của U Nguyệt Ảnh vừa ra khỏi miệng, boong tàu vừa mới yên tính nhất thời lại trở nên hỗn loạn.
Tu Phục Sư đương nhiên biết hai chữ linh hồn này có ý tứ gì, nhưng một số người không hiểu lại hiện lên vẻ nghi vấn, bọn họ đang nghi vấn, Tu Phục Tông Sư đã thần kỳ đến mức có thể sáng tạo linh hồn ?
- Linh hồn là cái gì?
Đừng nói là người thường, ngay cả Mục Uyển cũng không rõ hàm nghĩa của hai chữ linh hồn này.
Mễ Bản đứng bên cạnh Mục Uyển chậm rãi nói:
- Tu Phục Tông Sư, đã có thể hoàn thành thông linh với ngọc lưu ly thạch, linh thể ngắn ngủi sản sinh ở thông linh được gọi là linh hồn.
- Không phải chứ, Tu Phục Tông Sư không phải có thể sáng tạo linh hồn ?
Vương Tử Phong ở một bên giật mình nói.
- Không, ngay cả là Tu Phục Tông Sư đỉnh phong nhất, linh thể sản sinh ở thông linh cũng chỉ có thể duy trì một hai ngày rất ngắn, nhưng chiêu thức này của U Nguyệt Ảnh tông chủ xác thực là phương thức tỷ thí giản đơn sáng tỏ nhất. Lấy thời gian tồn tại dài ngắn của linh hồn để phán đoán thắng thua, xác thực rất công bằng.
Lúc này Mễ Bản cũng rất khẩn trương, nhưng hắn cũng không có cách nào, Âu Dương giống như phát điên đòi mạng của Phấn Tú, lúc này thậm chí không tiếc mở miệng cược mạng với Trương Uân, làm cho Mễ Bản thậm chí muốn ngăn cản cũng không có cơ hội.
- Cược linh hồn. . . Lần này Âu Dương phiền phức rồi.
Các Tu Phục Tông Sư xung quanh bắt đầu nghị luận. Phải biết rằng cược linh hồn và cược trình độ chữa trị không quan hệ đến nhau, nếu như cược linh hồn, phải dựa vào cảm ngộ chứ không phải chân thực chi nhãn.
Nhìn U Nguyệt Ảnh, Âu Dương biết U Nguyệt Ảnh nhìn như công bằng, trên thực tế là chế ước mình, nhưng Âu Dương cũng không nói thêm gì. Cược mệnh là hắn nói ra, hiện tại U Nguyệt Ảnh đứng ra làm công chứng viên, phương thức cược linh hồn này bất luận kẻ nào cũng không thể nói là không công bằng.
- Được, Nguyệt Ảnh tông chủ quả nhiên vô cùng công bằng, không biết Âu Dương trưởng lão có ý kiến gì không?
Trương Uân nhìn Âu Dương, trong mắt hắn lộ vẻ đắc ý, nếu như cược trình độ chữa trị, hắn có thể không bằng Âu Dương, nhưng cược linh hồn hắn nghĩ Âu Dương không thể là đối thủ của hắn.
Linh hồn là dựa vào cảm ngộ, vô tâm cảm ngộ đối với đại thế giới, mình đã sống bao nhiêu năm? Âu Dương đã sống bao nhiêu năm? Cho dù chữa trị thuật của hắn cường đại không gì sánh được, về phương diện cảm ngộ hắn tuyệt đối không thể vượt qua mình?
- Ta không có ý kiến.
Âu Dương gật đầu, chuyện cho tới bây giờ Âu Dương biết mình chỉ có thể liều mạng. Phương diện cảm ngộ, Âu Dương không cảm thấy mình kém hơn bất cứ người nào.
- Được, lúc này tài liệu đã đến tay hai vị, thời hạn của chúng ta là một ngày, hai vị có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
U Nguyệt Ảnh nói xong, phất phất tay với mọi người xung quanh, ý bảo bọn họ yên lặng.
Sáng tạo linh hồn không giống với chữa trị yêu binh, đối với Tu Phục Tông Sư, cho dù ở chợ bán thức ăn vẫn có thể tiến hành chữa trị, nhưng sáng tạo linh hồn lại cần hết sức chuyên chú, có thể một chút động tĩnh nhỏ bé cũng sẽ khiến tất cả thất bại trong gang tấc.
Âu Dương tay cầm ngọc lưu ly thạch, đây là lần đầu tiên hắn dùng phương thức này chứng minh chữa trị thuật của mình, Âu Dương không nóng lòng động thủ, mà ngơ ngác nhìn ngọc lưu ly thạch trước mắt.
Phía bên Trương Uân thì khác, lúc này hai tay Trương Uân không ngừng vuốt ve ngọc lưu ly thạch, thanh thiên ngọc lưu ly thạch cứng rắn như sắt thép trong tay Trương Uân thật giống như là đất dẻo cao su, cùng với động tác của hắn, ngọc lưu ly thạch không ngừng tản ra thanh quang, thay đổi trạng thái.
Nhân vật, kiến trúc, hoa, chim, mây, sâu đủ loại hình thái không ngừng hình thành trong tay Trương Uân, nhìn thấy màn thần kỳ này, cho dù là Tu Phục Đại Sư, Tu Phục Tông Sư xung quanh cũng không khỏi tán thưởng thủ đoạn thần kỳ của Trương Uân.
U Nguyệt Ảnh phất tay lên boong tàu, tạo ra một khu vực cách âm bao phủ hai người Âu Dương và Trương Uân. Để nhân tố ngoại giới không ảnh hưởng đến hai người.
Tốc độ biến hoá của ngọc lưu ly thạch trong tay Trương Uân càng lúc càng nhanh, cùng với ngón tay chuyển động của Trương Uân, mặc dù những thứ được nặn ra đều chỉ lưu lại trong tay Trương Uân chốc lát, nhưng các loại sự vật hiện ra trong tay Trương Uân mang tới cho người ta cảm giác rất sống động.
- Mạnh thật, có thể xâu chuỗi một loạt các sự vật như vậy, với chữa trị thuật khai hiện trong tay, Trương Uân có thể bước vào Tu Phục Tông Sư đỉnh phong.
- Biến tảng đá từ chết biến thành sống, thủ đoạn của Trương Uân đã bước vào đỉnh phong, chỉ tiếc hắn vĩnh viễn không thể chạm vào bản chất chân chính, vĩnh viễn không thể chân chính bước vào Thần Sư.
U Nguyệt Ảnh cũng không khỏi tán thưởng thủ đoạn của Trương Uân.
Một giờ, Trương Uân vẫn như cũ không ngừng nhào nặn ngọc lưu ly thạch, còn bên kia Âu Dương vẫn dùng con mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm ngọc lưu ly thạch không nhúc nhích.
Hai giờ trôi qua, tốc độ của Trương Uân bắt đầu chậm lại. Ba giờ, thanh thiên ngọc lưu ly thạch trong tay Trương Uân đã đình chỉ biến hóa, bắt đầu bị Trương Uân chậm rãi nhào nặn.
- Trương Uân tìm được cái hắn muốn rồi.
Tông Sư bên ngoài nhìn thấy màn này nhất thời đều minh bạch, Trương Uân có lẽ đã tìm được cảm giác thuộc về hắn, lúc này hắn cần toàn lực đắp nặn ra một linh thể có thể bảo trì.
Năm giờ trôi qua, trong tayTrương Uân đã xuất hiện một nụ hoa nho nhỏ, nhìn nụ hoa này, tất cả mọi người không khỏi bị kinh sợ.
- Nụ hoa đó là vật sống.
Cho dù là Mễ Bản cũng có chút giật mình nhìn Trương Uân.
- Lão mõ có thể biến tảng đá thành vật sống, lão mõ xác thực có chút thủ đoạn.
Ngay cả Tiểu Nhạc luôn luôn khinh người, lúc này cũng không nhịn được tán thán .
- Âu Dương vì sao còn chưa động thủ? Hắn đang làm gì?
Mục Uyển cũng nhìn ra, nụ hoa trong tay Trương Uân đã đựoc giao cho sinh mệnh, khi đêm tối qua đi, khi ánh bình minh đến, nó sẽ biến thành một đóa hoa, mặc dù sinh mệnh của nó chỉ ngắn ngủi trong một ngày, nhưng không hề nghi ngờ, nó sinh ra đã là kỳ tích, một kỳ tích thuộc về Tu Phục Tông Sư.
- Phù. . .
Trương Uân phun ra một hơi thở, trải qua năm giờ nỗ lực, rốt cuộc hắn đã hoàn thành đóa hoa trong tay, đóa hoa này chất chứa vô số mộng của hắn, Trương Uân tin tưởng, dựa vào đóa hoa này, Âu Dương bất luận như thế nào cũng không thể thắng được hắn.
- Âu Dương vì sao còn chưa động?
Bên người mọi người bắt đầu nóng nảy.
- Không có cách nào, Âu Dương còn quá trẻ, nếu như là chữa trị, Âu Dương tuyệt đối sẽ không thua Trương Uân, nhưng sáng tạo linh hồn hắn khẳng định không phải đối thủ của Trương Uân.
Có người suy đoán.
Lúc này Âu Dương sớm đã quên mình đang ở nơi nào. Âu Dương cảm giác mình đang nhớ lại thôn làng ngày xưa.
Hắn giống như lần đầu tiên bước tới thế giới này, từng cảnh tượng như hiện ra trước mắt Âu Dương, từ cuộc sống bình yên trong thôn làng đến lần đầu tiên tru sát thám báo, lại gặp được Lăng Túc gia nhập trung đội thứ bảy. Những hình ảnh này không ngừng hiện lên trước mắt Âu Dương, nhưng Âu Dương biết, đây không phải thứ mình muốn, nhưng những thứ này lại không phải thứ sâu thẳm trong trái tim hắn, chỉ có chân chính chạm vào sự vật sâu nhất trong đáy lòng, từ từ tái hiện lại vật đó trong tay, mới có thể chân chính giao sinh mệnh cho thanh thiên ngọc lưu ly thạch trong tay. . . .
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt ánh bình minh đã xua tan đêm tối, một tia sáng xuyên thấu qua mây mù chiếu vào boong tàu, mặc dù một đêm không ngủ, nhưng mọi người đều không có vẻ ủ rũ, bởi vì hôm nay bọn họ sẽ được chứng kiến cuộc đánh cược sinh mệnh nghìn năm một lần của Tu Phục Tông Sư.
Nếu như Âu Dương thua, như vậy hắn sẽ mất mạng, nếu Trương Uân thua, cho dù hắn không mất mạng, nhưng hắn lại làm mất hết thể diện của Cửu Huyền Tông.
Hai bên đều không thể thua.
- Nụ hoa nở rồi.
Theo thanh âm này vang lên, mọi người quay đầu nhìn về phía nụ hoa trong tay Trương Uân, chỉ thấy khi tia sáng đầu tiên chiếu lên nụ hoa, nụ hoa từ từ nở ra, một đóa hoa thanh sắc chậm rãi hiện ra trước mắt mọi người.
- Thật thần kỳ. . .
Vô số người cảm thán.
- Âu Dương thua chắc rồi, đây đã là tác phẩm đỉnh phong của Tu Phục Tông Sư, hắn căn bản không thể đắp nặn ra sản phẩm vượt qua đoá hoa này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Nhưng Âu Dương lại không nghe được lời nói của bọn họ, cũng không nhìn thấy đoá hoa kia khoe sắc, bởi vì lúc này hắn đang ở trong tâm linh của mình. Âu Dương giống như quay lại Sinh Tử Cảnh, nhìn từng đội hữu bị cướp đoạt sinh mệnh, Âu Dương hình như bị kích thích vào chỗ sâu nhất trong trái tim.