Nhưng những lời này của Lam Thông lại khiến trong lòng Lăng Túc có chút không dễ chịu, đừng thấy hắn và phụ thân nói chuyện mấy câu là khắc khẩu, thế nhưng phụ tử dù sao cũng là phụ tử, máu mủ tình thâm. Hiện nay Vạn Tiên Sơn lớn như vậy, phụ thân ở nơi nào hắn cũng không biết, phụ thân có sống tốt hay không hắn cũng không biết.
- Đừng lo lắng, nguyên soái ăn muối nhiều hơn chúng ta ăn gạo, khẳng định sẽ không có việc gì, hiện tại Âu Dương đang bị cấm đoán, chờ hai tháng nữa chúng ta sẽ tới Âm Vân Phong, nếu Âu Dương có thể tìm được ngươi, khẳng định cũng có thể tìm được nguyên soái.
Lý Vĩ an ủi, hắn biết lúc này có lẽ Lăng Túc đang rất lo lắng cho Lăng Trung Thiên.
- Đúng. . .
Lăng Túc gật đầu tự an ủi mình, lúc này Âu Dương đã trở thành trưởng lão Vạn Tiên Sơn, mặc dù trưởng lão này thuộc về Tu Phục Đường, thế nhưng tuyệt đối cũng không ai dám xem thường Âu Dương.
Tuổi còn trẻ không quan hệ, Âu Dương có tư cách làm trưởng lão. Tu Phục Tông Sư trẻ tuổi nhất, còn có chân thực chi nhãn. Nói không chừng có một ngày Âu Dương sẽ bước vào Tu Phục Thần Sư, chuyện này cũng không phải không có khả năng.
- Ngươi là Mộc Xuân?
Trí nhớ của Lăng Túc rất tốt, mặc dù mái tóc của Mộc Xuân đã bạc trắng hơn mười năm trước rất nhiều, thế nhưng Lăng Túc vẫn nhận ra Mộc Xuân mười năm trước đã cùng bọn hắn tiến vào Vạn Tiên Sơn, chờ mong có một ngày có thểđược Tu Phục Tông Sư chữa trị kiếm linh.
- Đúng vậy. . .
Lúc này Mộc Xuân đã không còn chán chường như trước đây, chờđợi mười năm, hiện tại cơ hội thực hiện mộng tưởng ngay trước mắt. Đợi hai tháng nữa, khi thời hạn cấm bế của Âu Dương kết thúc, đám người Lý Vĩ sẽ tiến vào Âm Vân Phong, đưa Âu Dương đến Thông Thiên Phong chữa trị kiếm linh cho hắn.
Mộc Xuân biết rõ trình độ tổn hại của kiếm linh. Kiếm linh của hắn tổn hại còn hơn cả Lam Thông, Mễ Bản từng xem qua kiếm linh của hắn, nhưng Mễ Bản không lựa chọn chữa trị cho hắn, điều này chủ yếu là vì muốn chữa trị kiếm linh của Mộc Xuân, cho dù là Tu Phục Tông Sư cũng không thể một lần thành công, cần rất nhiều lần chữa trị mới có thểđạt được hoàn thiện.
Trước kia Mễ Bản là Tu Phục Tông Sư duy nhất của Vạn Tiên Sơn, đối mặt với hơn mười vạn đệ tử của Vạn Tiên Sơn, không ngày nào không có hơn nghìn người đến chữa trị yêu binh và kiếm linh? Hắn căn bản không có tinh lực chữa trị cho cửu giai Mộc Xuân.
- Ngươi. . .
Lăng Túc thấy Mộc Xuân vẫn là cửu giai, hơn nữa biến hóa lại cực đại như vậy, hắn biết, mười năm qua kiếm linh của Mộc Xuân có lẽ vẫn chưa được chữa trị.
- Ha ha, mười năm như giấc mộng. . .
Mộc Xuân cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh. Ở Thông Thiên Phong quét rác mười năm, phần nghị lực và chấp nhất này mới là then chốt để Lam Thông và Lý Vĩ quyết định kết giao với hắn.
Một người chấp nhất, nhất định không chịu từ bỏ như vậy, một khi cho hắn cơ hội, hắn nhất định sẽ thuận gió mà lên. Thành tựu tương lại khẳng định sẽ không thấp.
- Lý Vĩ. . . Ta nói rồi, không thể một lần khắc một nghìn trận đồ, ta sẽ không thả ngươi xuống Thông Thiên Phong.
Giữa lúc bốn người đang nói chuyện, Mục Uyển vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh bọn họ.
Khi Mục Uyển xuất hiện, vẻ mặt Lý Vĩđầy bất đắc dĩ, còn Lam Thông và Mộc Xuân vội vàng cúi người hành lễ.
Trưởng lão Mục Uyển, là Trận Đồ Sư có khả năng bước vào Đại Đế nhất trong trăm năm tới, mặc dù Mục Uyển không chưởng quản bất cứ nơi nào, thế nhưng ở Vạn Tiên Sơn tuyệt đối không ai dám xem thường Mục Uyển.
Một khi Mục Uyển lĩnh ngộ được một bước cuối cùng, thành tựu bước vào hàng ngũ Đại Đế, như vậy nàng nhất định sẽ trở thành Thái thượng trưởng lão của Vạn Tiên Sơn.
Một luồng tiềm lực như vậy, ai muốn đắc tội? Ai dám bất kính với nàng? Nếu như nói có, có thể cũng chỉ có Lý Vĩ.
Thiên phú của Lý Vĩ rất mạnh, đây cũng là nguyên nhân vì sao Mục Uyển nhận hắn làm đệ tử, không tiếc tiêu hao thời gian trùng kích Đại Đếđể truyền thụ cho Lý Vĩ.
Theo Mục Uyển nói, Lý Vĩ là một hạt mầm có cơ hội bước vào hàng ngũ Đại Đế tương lai, người như vậy nếu như giao cho Trận Đồ Sư mới bước vào Pháp Thân chỉđạo, khả năng sẽ phếđi.
- Đi theo ta. . .
Mục Uyển chưa bao giờ cho Lý Vĩ cơ hội nhiều lời, bởi vì nàng rất lý giải Lý Vĩ có thể nói nhiều như thế nào. Mục Uyển trực tiếp mở một trận đồ phong kín Lý Vĩ, mang theo Lý Vĩ biến mất trước mặt ba người.
Nhìn Lý Vĩ lại một lần nữa bị mạnh mẽ mang đi, Mộc Xuân và Lam Thông cùng mỉm cười, còn Lăng Túc lại có vẻ ngơ ngác.
Lam Thông nhìn thoáng qua Lăng Túc mở miệng nói:
- Được rồi, Lăng Túc, ngươi hãy đi chọn công pháp trước đi, người có tư cách tiến nhập Thông Thiên Phong đều có một cơ hội lựa chọn công pháp, ngươi phải biết nắm chặt cơ hội này.....
Thời gian hai tháng trôi qua rất nhanh, đương nhiên đây chỉ là với một số người, đối với Âu Dương mà nói, hai tháng này quả thực giống như nghìn năm dày vò.
Hai tháng qua hắn hoàn toàn minh bạch Tiểu Nhạc là ai? Đây là một người chuyên đi gây sự, cả ngày kêu gào hắn rất hung tàn cũng được rồi, nhưng ngày nào cũng lải nhải, không quan tâm ngươi có để ý đến hắn hay không, lúc nào cũng giới thiệu với ngươi hắn lợi hại như thế nào, Âu Dương thực sự chịu không nổi.
Dùng cách nói của Âu Dương là:
- Ngươi không thể vô sỉđến trình độ này được. . .
- Ai ai ai. . . Tiểu tặc, ngươi có biết hay không, ở Vạn Tiên Sơn thậm chí toàn bộ Chân Linh Giới, ca ca đều đã tung hoành, Bạch Hủ Minh gì đó, Lỗ Tu gì đó, cho dù sư phụ của bọn họ tới ta cũng không sợ.
Tiểu Nhạc lại bắt đầu kể cho Âu Dương nghe năm đó hắn ngược đãi sư huynh đệ Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu như thế nào.
- Đại ca. . . Ngươi có nhớ đã kể chuyện này bao nhiêu lần rồi không?
Âu Dương ngồi đó chán nản, ban đầu nghe được chuyện của sư phụ và tông chủ Lỗ Tu, hắn còn thấy có chút hứng thú, nhưng không ai chịu nổi cảnh một ngày phải nghe mười mấy lần như vậy.
- Huy hoàng, vĩnh viễn đều là huy hoàng, ngươi không thể xem thường thời kì huy hoàng của ca ca, sự hung tàn của ca ca, ngươi vĩnh viễn không thể nào biết được. . .
Tiểu Nhạc nói, nhưng lúc này Âu Dương căn bản không nhìn hắn, ánh mắt hắn nhìn xuống dưới chân núi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
- Rốt cuộc cũng tới rồi.
Âu Dương đứng dậy, bay xuống dưới Âm Vân Phong.
Lúc này dưới Âm Vân Phong, ba người Lý Vĩ, Lam Thông và Lăng Túc vừa nhìn Âm Vân Phong hoang vu vừa cảm thán biến thái chính là biến thái, ngay cả chỗ ở cũng biến thái như vậy.
- Thực sự là đáng tiếc, tiểu tử Mộc Xuân không có tư cách xuống Thông Thiên Phong, vẫn phải mang Âu Dương lên đó mới được.
Lam Thông nhún vai, vốn hắn muốn trực tiếp mang theo Mộc Xuân đến Âm Vân Phong tìm Âu Dương, thế nhưng Mộc Xuân có thể ở lại Thông Thiên Phong đã là đại ân điển đặc biệt, muốn xuống Thông Thiên Phong có nghĩa là hắn đã quyết định rời khỏi Vạn Tiên Sơn, muốn lên lại sợ rằng không có cơ hội.
- Không sao, ngươi còn sợ ba chúng ta không mời được Âu Dương sao. . .
Lý Vĩ mỉm cười, hắn là người hiểu Âu Dương nhất, chỉ cần đám huynh đệ bọn họ ra mặt, chỉ cần là việc Âu Dương có thể làm, hắn nhất định sẽ đáp ứng, nếu không Âu Dương cũng không thể bất chấp tất cả xông lên Thông Thiên Phong báo thù cho Lăng Túc.
- Ngươi nói chữa trị thuật của Âu Dương mạnh hay chữa trị thuật của Mễ Bản trưởng lão mạnh?
Hai tháng gần đây, Lăng Túc cũng lý giải được không ít thứ, hắn đương nhiên biết Mễ Bản. Ở Vạn Tiên Sơn, Mễ Bản có thể nói là chí bảo lớn nhất, cho dù là các trưởng lão cũng sẽ có lúc yêu binh tổn thương, muốn chữa trịđều phải cầu Mễ Bản hỗ trợ.
- Mễ Bản trưởng lão bước vào Tông Sư đã mấy trăm năm, thành tựu trên mặt chữa trị thuật sợ rằng vượt qua Âu Dương.
Lam Thông suy nghĩ một lát, mặc dù đồng dạng là Tu Phục Tông Sư, nhưng hắn nghĩ Mễ Bản có lẽ lợi hại hơn Âu Dương.
Nhưng Lý Vĩ ở bên cạnh lại lắc đầu nói:
- Chuyện này chưa chắc, Âu Dương từ trong Sinh Tử Cảnh đi ra liền thành tựu Tu Phục Tông Sư, hắn chỉ dùng thời gian mười năm, liền từ một người mới chỉ nghe qua về chữa trị thuật biến thành một Tu Phục Tông Sư, ta nghĩ chuyện này không thể chỉ dùng thời gian để suy đoán.
- Đúng, ta cũng cho rằng như vậy, phải biết rằng, Âu Dương sở hữu chân thực chi nhãn, là thứ các Tu Phục Tông Sư khác không thể nào so sánh, Âu Dương có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, nhưng Tu Phục Tông Sư khác lại chỉ có thể dựa vào cảm giác và kinh nghiệm. Cảm giác và kinh nghiệm làm sao có hiệu quả bằng tận mắt nhìn thấy.
Lăng Túc cũng tương đối tán thành lời nói của Lý Vĩ.
Lam Thông cũng không tranh chấp vấn đề này với hai người, dù sao đối với bọn họ mà nói, cho dù Âu Dương trở thành Đại Đế, hắn cũng vẫn là Âu Dương, là huynh đệ của bọn hắn.
- Không quan tâm là ai mạnh hơn ai, ta luôn tin tưởng vững chắc Âu Dương nhất định có thể chữa trị hoàn mỹ kiếm linh của Mộc Xuân.
Lý Vĩ luôn tràn ngập lòng tin với Âu Dương, bởi vì Âu Dương chưa bao giờ khiến hắn thất vọng.
Khi ba người vừa nói chuyện vừa đi tới giữa sườn núi Âm Vân Phong, bỗng nhiên một thanh âm tức giận xuất hiện, tiếp theo Tiểu Nhạc giống như u linh từ dưới đất xông ra, cầm trong tay viên gạch thanh sắc không biết đúc từ cái gì, la hét với ba người:
- Biết ở đây ai làm chủ không? Các ngươi cũng dám chạy đến Âm Vân Phong, hôm nay muốn sống thì lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Thanh âm đột ngột cùng với phương thức như cướp đường thoáng cái khiến ba người choáng váng.
Nơi này là Vạn Tiên Sơn sao? Từ lúc nào Vạn Tiên Sơn lại biến thành nơi thổ phỉ hoành hành? Hơn nữa tên thổ phỉ này còn là một hài tử khoảng chừng bảy tám tuổi, toàn thân mặc tiểu chiến giáp màu xanh, trong tay cầm một khối gạch màu xanh, dáng vẻ như vậy làm sao không chọc cười cho được.
- Ha ha ha ha. . .
Ba người sửng sốt một hồi, trong lúc nhất thời bộc phát ra một trận tiếng cười, bọn họ đều bị phương thức thổ phỉ của Tiểu Nhạc làm cho bật cười.
Nhưng bọn họ vui vẻ, còn Tiểu Nhạc lại nổi giận. Đây không phải lần đầu tiên hắn bị người khác cười nhạo, cấp bậc như Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu, hắn đánh không lại, cười nhạo hắn còn chưa tính, ba thằng nhãi Thánh Thể này cũng dám cười nhạo mình? Chuyện này còn có thiên lý hay không?
Cầm viên gạch trong tay, Tiểu Nhạc trực tiếp vọt về phía ba người, viên gạch trong tay đầy sinh lực, nhưng dùng gạch làm vũ khí quả thật khiến người ta toát mồ hôi.
Tiểu Nhạc nhìn qua buồn cười, nhưng viên gạch trong tay hắn tuyệt đối không phải chuyện đùa, viên gạch này không trực tiếp đập vào ba người, mà đập xuống đại đại trước mặt bọn họ.
- Ầm. . .
Toàn bộ Âm Vân Phong đều bị một đập này chấn động, chấn động cực lớn thoáng chốc đánh bay ba người không có chuẩn bị ra ngoài.
- Dừng tay. . .
Âu Dương đã là toàn lực phi hành, nhưng không biết vì sao, trên Âm Vân Phong, Tiểu Nhạc giống như di chuyển trong chớp mắt, chợt lóe đã tới bên này giao hỏa.
- Lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nếu không tất cả sẽ bịđập chết...
Tiểu Nhạc thật sự rất cuồng vọng, tay cầm gạch nhìn ba người bịđánh bay, dáng vẻ lão tử là đệ nhất thiên hạ.
- Đại ca, ngươi có thểđừng gây chuyện nữa không.
Âu Dương cũng hết chỗ nói, nhưng hắn nhìn ra Tiểu Nhạc căn bản cũng không định tổn hại ba người này, bằng không viên gạch ngay cả Bạch Hủ Minh cũng không thể công phá đã lấy mạng của ba người họ rồi.
- Gây chuyện? Ta gây chuyện? Bọn họ đã thương tổn nghiêm trọng lòng tự tôn của ta.
Tiểu Nhạc vung tay lên, viên gạch từ trên mặt đất bay tới, nhìn viên gạch nhỏ như vậy, thực sự không thể tưởng tượng tại sao nó có thể tạo ra chấn động lớn như vậy.
- Đừng quấy rối nữa, nếu không ta sẽ nhốt ngươi vào trong Phần Linh Cốc một nghìn năm. . . Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Một thanh âm từ trên đỉnh Âm Vân Phong truyền đến, đây là thanh âm của Bạch Hủ Minh, mà người hắn cảnh cáo đương nhiên chính là Tiểu Nhạc.
- Bạch Hủ Minh ngươi giỏi lắm . . .
Tiểu Nhạc nhỏ giọng mắng một câu, nhưng có thể nhận ra, hắn có vẻ vô cùng kinh sợ Phần Linh Cốc này đốt, lần này hắn cũng không tiếp tục to giọng mắng chửi Bạch Hủ Minh như trước kia.
- Phụt. . .
Lý Vĩ từ trên mặt đất đứng lên, phun ra thảm cỏ trong miệng, nhìn Tiểu Nhạc từ xa. Lý Vĩ cảm giác mình như muốn điên. Trận Đồ Sư Thánh Thể tứ giai bị người ta đánh bay trên mặt đất, đáng trách nhất chính là người đánh bay hắn chỉ là một hài tử bảy tám tuổi.
- Đây là quái thai gì chứ.
Lam Thông cũng kêu lên, chấn động vừa rồi nhìn như kinh thiên động địa, nhưng trên thực tế uy lực cũng rất bình thường, Tiểu Nhạc căn bản cũng không dựđịnh đả thương bọn họ.
- Xem ra Âm Vân Phong thực sự là nơi tề tụ biến thái.
Lăng Túc nhìn Âu Dương lại nhìn Tiểu Nhạc đang đứng bên cạnh trợn trừng mắt nhìn bọn họ, cho dù là hắn cũng không thể không thừa nhận điểm này.
- Còn không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nói cho các ngươi biết, khi ca ca đại chiến với Bạch Hủ Minh, các ngươi còn không biết ở nơi nào.
Tiểu Nhạc vừa mới nói đến đây, Âu Dương đứng bên cạnh hắn đã toát đầy mồ hôi, hắn biết, tiếp theo tiểu gia hỏa này khẳng định sẽ kể lại chuyện năm đó hắn và Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu đánh nhau răng rơi đầy đất như thế nào.
- Được rồi đại ca, ta sợ ngươi rồi, nếu như hiện tại ngươi lập tức biến mất, chờ ta làm xong chuyện, sẽ cho ngươi một kinh hỉ thế nào hả?
Âu Dương thần bí nhìn Tiểu Nhạc, hắn biết kinh hỉ trong miệng hắn, Tiểu Nhạc khẳng định có thể minh bạch.
- Được rồi, xem như ta nể mặt tiểu đệ ngươi, ta tạm thời bỏ qua cho mấy gia hỏa này vậy.
Tiểu Nhạc minh bạch ý tứ của Âu Dương, cười hắc hắc, sau đó toàn thân chui xuống đất ngầm biến mất.
Đợi sau khi Tiểu Nhạc biến mất, trên mặt đám người Lý Vĩ vẫn cười khổ liên tục. Chuyện này là thế nào chứ, mặc dù nói ở Âm Vân Phong có rất nhiều biến thái, nhưng vừa đến đây, ba đệ tử có thể tiến vào Thông Thiên Phong lại bị người ta dùng gạch đánh bay ra ngoài.
- Ta biết các ngươi nhất định sẽ đến.
Âu Dương đi tới ôm lấy Lý Vĩ, sau đó ôm lấy Lam Thông và Lăng Túc. Thời gian mười năm chớp mắt trôi qua, lúc này gặp lại Âu Dương vẫn rất kích động.