Không ai ngờ, Âu Dương lại cuồng vọng đến mức này, lại có thể quay về giết chết một gã Đại Đế trong sự truy sát của nhiều người như vậy.
Phần khí phách và cuồng ngạo này khiến tất cả mọi người ở Bách Tôn Đảo có một loại cảm giác điên cuồng. Đã bao nhiêu năm? Chân Linh Giới bao nhiêu năm không có Đại Đế ngã xuống? Nhưng Âu Dương lại chỉ dựa vào một viên Đế đan duy nhất liên tục giết chết hai gã Đại Đế, tổn thất này ngay cả là Đạm Thai gia tộc cũng tuyệt đối không chịu nổi.
- Hắn... Hắn còn chưa đi?
Vương Tử Phong ngơ ngác nhìn thi thể phía xa, đó là thi thể Đại Đế, một khắc trước Đại Đế này còn trào phúng bọn họ, khiến cho bọn họ vô cùng không vui. Nhưng một khắc sau tên Đại Đế này lại bị mũi tên của Âu Dương kết thúc sinh mệnh. Biến hóa như vậy thật sự là quá đột nhiên, đột nhiên đến mức bọn họ đến giờ vẫn còn đang hoài nghi đây có phải là nằm mơ.
- Lại... Lại một Đại Đế ngã xuống... Hắn... Hắn rốt cuộc muốn làm gì...
Mục Uyển đã có chút nói lắp . Nàng đang suy nghĩ lẽ nào Âu Dương triệt để điên cuồng ? Lẽ nào Âu Dương không biết hắn làm như vậy sẽ khiến tất cả cường giả Đạm Thai gia có ý niệm giết hắn trong đầu hay sao?
Âu Dương biết, Âu Dương biết rõ hậu quả liên tục giết chết hai gã Đại Đế hơn bất cứ người nào khác. Nhưng Âu Dương từ trước đến nay cũng không phải một người bị động chờ chết, so với bị người ta truy sát như chó nhà có tang, Âu Dương tình nguyện kích phát lực lượng cuối cùng, lưu lại một ký ức vĩnh viễn cho Đạm Thai gia.
Âu Dương biết Đạm Thai gia liên tục đánh mất hai gã Đại Đế, tổn thất thảm trọng cỡ nào, đồng dạng cũng biết Đạm Thai gia sẽ điên cuồng thế nào. Nhưng bọn hắn điên cuồng thì cứ điên cuồng, muốn lấy mạng mình vẫn không hề dễ dàng.
Âu Dương cắm đầu vào trong biển, toàn thân lặn về phía cổ thành thiên không rơi xuống biển.
- Ông...
Ngọc bài của Đạm Thai gia lại một lần nữa rung động, nhưng gần đây tần suất ngọc bài rung động thật sự rất nhiều, khiến người của Đạm Thai gia đã có chút quen thuộc.
Nhưng lần này không giống với những lần trước, bởi vì khi người của Đạm Thai gia lấy ngọc bài ra, bọn họ phát hiện trên ngọc bài toả ra quang mang màu vàng.
Quang mang màu vàng chính là đại biểu cho một Đại Đế tử vong, mấy ngày trước quang mang màu vàng đột nhiên xuất hiện, đó là lúc Đại Đế Đạm Thai Phong ngã xuống. Tiếp theo những người ngã xuống đại thể đều là một số Thánh Thể, thỉnh thoảng có Pháp Thân, mặc dù khiến người ta có chút kinh hãi nho nhỏ, nhưng dù sao đều là phân nhánh, đều là một số người mới bước vào Pháp Thân, người như vậy đi tiêu hao lực lượng của một Đại Đế đỉnh phong tử vong là không tránh khỏi.
Nhưng hôm nay kim quang tái hiện, điều này biểu thị Đạm Thai gia lại có một gã Đại Đế ngã xuống, trùng kích do kim quang này mang đến còn có thể vượt xa kim quang trước đó mang đến.
- Không thể nào, Đạm Thai Lang Khung chỉ quanh quẩn gần Bách Tôn Đảo, phụ cận thiên lý Bách Tôn Đảo đều đã được bố trí phòng tuyến dày đặc, lẽ nào hắn là u linh.
Đạm Thai Khước Tà nhìn kim quang, hắn biết người chết có lẽ là Đạm Thai Lang Khung, nhưng Đạm Thai Lang Khung là một người ổn trọng. Không có mệnh lệnh của mình, hắn kiên quyết không có khả năng đi đuổi giết.
Mà xung quanh Bách Tôn Đảo ngàn dặm đều có phòng tuyến, Âu Dương làm sao có thể sát nhân, lẽ nào hắn có thể khai cung sát nhân ngoài ngàn dặm?
Các trưởng lão Đạm Thai gia ngồi lại một chỗ, lúc này sắc mặt của bọn họ rất khó coi. Lúc này mới vài ngày? Bị người ta liên tục giết chết hai gã Đại Đế ngay trên địa bàn của mình, loại sỉ nhục này từ khi Đạm Thai gia xuất hiện chưa bao giờ trải qua.
Cho dù mấy trăm năm trước Bạch Hủ Minh cường thế như vậy cũng chỉ làm tứ đại trưởng lão bị thương, chuyện chém giết kiên quyết không dám làm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Gia chủ, chuyện này có chút kỳ lạ.
Đạm Thai Côn, phụ thân của Đạm Thai Minh đứng lên nói:
- Xung quanh Bách Tôn Đảo ngàn dặm có bố trí phong tỏa tạm thời không nói đến, chúng ta chỉ nói một điểm, trước kia khi Đạm Thai Phong chết đi còn có thể nói cho chúng ta biết, nhưng Đạm Thai Lang Khung trước khi chết ngay cả cơ hội để nói cũng không có, các ngươi không cảm thấy rất cổ quái sao?
Nghe Đạm Thai Côn nói như vậy, bao gồm gia chủ Đạm Thai Khước Tà đều rơi vào suy nghĩ. Trước kia bọn họ chỉ nghe người trên Bách Tôn Đảo nói Âu Dương chỉ dùng một mũi tên đã giết chết Đạm Thai Phong, nhưng chuyện này đối với bọn họ tương đối khó tin.
Đại Đế đỉnh phong chống lại Đạm Thai Phong mới vào Đại Đế, muốn tru sát chí ít phải có một thời gian triền đấu mới làm được. Dù sao đều là Đại Đế, muốn giết đối phương là chuyện rất khó.
Một mũi tên có thể giết chết Đạm Thai Phong, bọn họ cho rằng tất cả mọi người chỉ nói khoa trương mà thôi.
Thế nhưng hôm nay Đạm Thai Lang Khung chết đi, vẫn là chết ở Bách Tôn Đảo. Thậm chí ngay cả cơ hội truyền tin cũng không có, như vậy chỉ có một khả năng đó chính là nhất tiễn truy hồn này thực sự tồn tại
Nghĩ đến đây, toàn bộ Đạm Thai gia không ai nói gì. Một mũi tên có thể tru sát một Đại Đế, đây là khái niệm gì chứ? Đạm Thai Khước Tà nghĩ trừ phi có thể ngộ đạo hủy diệt ý chí trong tứ loại ý chí, như Hoàng Thiên Đại Đế vạn năm trước, chiến lực vô song, bằng không căn bản là huyễn tưởng.
- Đại trưởng lão, hay là ngươi đích thân đến Bách Tôn Đảo tìm hiểu xem sao.
Đạm Thai Khước Tà biết, chỉ sợ cách làm tiêu hao chiến lực của Âu Dương không ổn. Nếu như thật sự tên gia hỏa đáng sợ đó có thể dùng một mũi tên tru sát Đại Đế, sợ rằng muốn bọn họ phải xuất thủ rồi.
Một giờ sau, đại trưởng lão Đạm Thai Côn tự mình giá lâm Bách Tôn Đảo. Đạm Thai Côn chính là Đại Đế đỉnh phong chân chính, khi hắn xuất hiện, thi thể của Đạm Thai Lang Khung vẫn ở trên đá ngầm. Dù sao cũng là thi thể Đại Đế, trừ phi là nhân vật cấp trưởng lão của Đạm Thai gia đến, bằng không thực sự không ai dám đụng vào.
Đạm Thai Côn một mình đi tới thi thể Đạm Thai Lang Khung, nhìn tộc nhân của mình bị giết, trong lòng hắn tràn đầy lửa giận, nhưng lửa giận cũng không thể che giấu lý trí của Đạm Thai Côn, Đạm Thai Côn biết, lúc này việc mình cần phải làm là xác định thể Đạm Thai Lang Khung làm sao mà chết.
- Ngay cả linh hồn cũng bị vỡ nát... Cái chết giống như Đạm Thai Phong, đây rốt cuộc là lực lượng gì...
Đạm Thai Côn đưa tay đặt lên người Đạm Thai Lang Khung, cảm thụ được linh hồn của Đạm Thai Lang Khung đã biến mất, trên mặt Đạm Thai Côn lộ vẻ nghi vấn.
Đạm Thai Phong là bị mũi tên của Âu Dương xé nát linh hồn giết chết, hiện tại linh hồn của Đạm Thai Lang Khung cũng đồng dạng biết mất. Đây là phương thức sát nhân Đạm Thai Côn chưa bao giờ nhìn thấy.
Đại Đế bình thường, ngay cả ngã xuống, tàn hồn cũng có thể duy trì chí ít một tháng không bị phá nát. Dù sao cũng là Đại Đế cường giả, linh hồn từ lâu đã siêu phàm nhập thánh. Muốn tru sát thân thể Đại Đế đã vô cùng khó khăn, muốn muốn giết chết linh hồn của Đại Đế còn khó khăn hơn trăm lần.
Khi dung nhập vào trong cung tiễn doanh, Âu Dương cũng không tiếp thu chức vị gì, Âu Dương ghét nhất chính là làm công việc cần phải quyết sách. Nên nhớ rằng người làm công việc quyết sách cần phải suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, Âu Dương cũng không muốn gây ra chuyện gì đó trở thành mối hận thiên cổ.
Cung tiễn doanh từ bước kiến thiết cơ bản đã đi vào quỹ đạo, nơi này vẫn căn cứ theo quy tắc do Âu Dương đặt ra khi trước, đó chính là quý tinh không quý đa. Thế nên toàn bộ cung tiễn doanh cuối cùng chỉ có cỡ bảy trăm người.
Thế nhưng trong bảy trăm người này ngoại trừ gần hai mươi thần xạ thủ, mỗi một người còn lại đều là cỡ sát thần trên chiến trường. Âu Dương rất chờ mong bảy trăm người này nếu cấu thành một tiểu đội, lại chiến vị trí tốt, không biết sẽ tạo ra được hiệu quả cỡ nào.
- Có tin tức rồi! Có tin tức rồi!
Ngay sáng sớm, Khâu Vĩ được gọi đi bàn bạc chuyện quân sự, lúc này sắc mặt vui sướng đang giục ngựa chạy cuồn cuộn từ bên ngoài trở về.
Lúc này Khâu Vĩ cầm trong tay một khối lệnh bài, khi người trong cung tiễn doanh quay đầu nhìn thấy được khối lệnh bài trong tay Khâu Vĩ, bọn họ nhất thời minh bạch vì sao Khâu Vĩ lại vui vẻ như vậy.
- Mẹ nó! Nghẹn gần một năm rồi, rốt cuộc muốn xuất binh rồi!
Mã Tề hung hăng nện một quyền vào gốc cây đại thụ bên cạnh, bộ dáng rõ ràng vô cùng kích động.
Đa La kể từ ngày Đa Minh trở về mở ra ngôi sao Đa La đến hiện tại đã gần một năm, trong thời gian một năm này Đa La nhanh chóng phát triển, kỵ binh đã lên tới ba vạn, hơn nữa Đa Minh dùng khoản lớn mua về hai vạn chiến mã từ đế quốc Kha Gia, hợp thành quân đoàn ba vạn thiết kỵ.
Bộ binh lại càng nhiều hơn, quân số đã lên tới chừng gần trăm vạn, hơn nữa trăm vạn này đều là qua tuyển chọn kỹ càng rồi thành lập thành. Toàn bộ Đa La tuy rằng không có được cục diện ba trăm vạn binh lực như thời thịnh vượng nhất, thế nhưng đại quân trăm vạn này cũng đủ cho Đa La xuất binh rồi.
- Đánh đế quốc Mễ Nhĩ! Chúng ta muốn đánh đế quốc Mễ Nhĩ đầu tiên!
Khâu Vĩ xoay người mtoj cái, lập tức nhảy người xuống ngựa, mở phần quân báo trong tay, nói:
- Mễ Nhĩ tiếp giáp biên giới với chúng ta, hiện tại biên phòng Mễ Nhĩ đồn trú sáu mươi vạn đại quân, bệ hạ muốn huy động quốc lực, nhất cử đánh tan Mễ Nhĩ.
- Huy động quốc lực!
Nghe được bốn chữ huy động quốc lực, Âu Dương có chút giật mình, dù sao vô luận xảy ra chiến tranh thế nào, cũng phải lưu lại binh lực phòng thủ, thế nhưng Đa Minh lại muốn toàn bộ giết tới, lẽ nào hắn điên rồi?
Ngay lúc Âu Dương đang tự hỏi, một câu nói của Khâu Vĩ liền nhắc nhở Âu Dương, giải đáp cho hắn.
- Chúng ta khác với những quốc gia khác, bọn họ có thử để thủ, chúng ta đã không còn gì để mất. Ý tứ của bệ hạ chính là nhất cử sát nhập Mễ Nhĩ, đoạt lại những gì chúng ta đã mất.
Thần tình Khâu Vĩ rất là kích động, dù sao Đa La đã bị chèn ép quá thảm rồi, nghẹn uất một năm trời rốt cuộc cũng được xuất chiến, không kích động mới là lạ đây.
Khâu Vĩ vừa nói xong, Âu Dương liền gật đầu.
Đúng như lời Khâu Vĩ nói, Đa La đã không còn gì để mất, cùng với việc lưu lại binh lực, không bằng nhất cử đánh tan Mễ Nhĩ.
Binh lực Mễ Nhĩ không tính là mạnh, toàn bộ đế quốc cũng không quá trăm vạn quân, so với đế quốc Tuần Thiên thì yếu hơn rất nhiều, có điều Mễ Nhĩ cũng có thành trấn thủ, Âu Dương thật ra đang rất chờ mong xem Đa Minh sẽ đánh như thế nào.
Âu Dương suy nghĩ một chút, nếu như lần này do chính mình dẫn lĩnh, mình sẽ đánh thế nào đây?
Âu Dương suy nghĩ một hồi, hắn nghĩ nếu như là chính mình, lúc này sẽ dùng một chiêu trực đảo hoàng long, Đa La không cần chia binh trấn thủ ở nhà, đây cũng giống như làm vua cũng thua thằng liều, lúc này nếu như chính mình là quan chỉ huy, sẽ trực tiếp tìm đến chỗ điểm yếu của Mễ Nhĩ, nhất cử đánh tan cửa vào Mễ Nhĩ, không chiếm thành không thủ thành, một đường giết thẳng vào bên trong, nhất cử giết tới dưới vương thành. Một đường tiến quân này, toàn bộ tiếp viện quân lương đều là cướp giật, lấy cướp nuôi binh.
Loại phương thức này rất giống với kiểu đập nồi dìm thuyền của trung đội số bảy ngày trước. Có điều 12 nghĩ đây là đấu pháp thích hợp nhất với Đa La hiện tại. Dù sao đi nữa nếu như phòng thủ, Đa La khẳng định không thể sánh bằng Mễ Nhĩ, so với việc đi lấy khuyết điểm của mình liều mạng với người khác, còn không bằng dùng toàn lực Đa La hiện tại tốc chiến tốc thắng, lấy thế mãnh hổ đẩy mạnh một đường, nếu trăm vạn đại quân Đa La đủ mạnh mẽ vây tới dưới vương thành, sợ rằng có thể khiến cho Mễ Nhĩ vỡ thành.
Chỉ cần Mễ Nhĩ bị đánh khỏi vương thành, như vậy Đa La đã giành được thắng lợi trong trận chiến này. Lấy địa vị của quân đội một vong quốc sát nhập Mễ Nhĩ, khiến Mễ Nhĩ vỡ thành lâm nguy, điều này đủ khiến cho Mễ Nhĩ không ngóc đầu nên được. Nguồn:
- Kỵ binh và bộ binh đều đã xuất phát, hiện tại nguyên soái Trác Vũ nói cho chúng ta biết, một mình chúng ta cấu thành một chiến đoàn, hắn nói để chúng ta hành động theo những gì huấn luyện viên đã chỉ dạy.
Khâu Vĩ ưỡn ngực nói:
- Từ hôm nay trở đi, cung tiễn doanh sẽ không còn được gọi là cung tiễn doanh nữa, tuy rằng nhân số chúng ta không nhiều, nhưng cũng được cấp một cái tên mới, đó chính là cung đoàn kỵ xạ.
Quân đoàn kỵ xạ, đây là tư tưởng lúc ban đầu của Âu Dương, khi đó Âu Dương suy nghĩ, nếu có thể thành lập một đột quân qua lại như gió, như vậy cung tiễn doanh cưỡi ngựa có thể sát thương ngoài bảy trăm bước, trên chiến trường sẽ tạo thành tác dụng cỡ nào đây?
Thế nên trong thời gian Âu Dương chỉ đạo cung tiễn doanh huấn luyện, đều có bài tập cưỡi ngựa bắn cung, nguyên bản những cung tiễn thủ này không quá lý giải vì sao cung tiễn thủ phải cưỡi trên lưng ngựa để bắn cung, vậy không phải muốn làm kỵ binh sao? Thế nhưng hiện tại nghe được Khâu Vĩ nói ra bốn chữ quân đoàn kỵ xạ, bọn họ rốt cuộc đã minh bạch rồi.
Đi lại như gió, mỗi một người đều có thuật bắn cung cự ly xa như thần, bảy trăm người như thế tại trên chiến trường đã không phải là mũi nhọn, bọn họ chính là những thành đồ đao! Chỉ có những đồ đao như bọn họ mới có thể giết đi ra từ bất kể địa phương nào, tại những nơi phòng tuyến vững chắc nhất của địch nhân, bọn họ có thể hỗ trợ xé mở phòng tuyến trước khi kỵ binh tới.
Tại những nơi địch nhân bạc nhược nhất, bọn họ có thể là sát chiêu cuối cùng, chặn lại toàn bộ những địch nhân có mưu đồ chạy trốn, Âu Dương cũng đặt một biệt hiệu cho quân đoàn xạ kỵ này chính là ác ma chi vẫn!
Đúng vậy, đây là một đoàn xạ kỵ ác ma, địch nhân bị bọn họ phủ tới giống như đang bị một đoàn ác ma bao phủ, hầu như chỉ có một đường kết cục là tử vong.
- Tên của chúng ta là do huấn luyện viên của chúng ta đặt cho, tên của chúng ta chính là ác ma chi vẫn…
Khâu Vĩ kích động nắm chặt tay, ác ma chi vẫn, đây là tên hiệu do vị huấn luyện viên được bọn họ coi là thần đặt cho.