Nhưng lúc này càng có nhiều người chờ đợi màn biểu diễn đặc sắc, bọn họ muốn nhìn xem Âu Dương và Vạn Tiên Sơn cuối cùng sẽ kết thúc đại phong vân này như thế nào.
- Âu Dương muốn sống, cơ hội duy nhất chính là tìm được Bạch Hủ Minh, cũng chỉ có Bạch Hủ Minh mới có thể bảo vệ được hắn.
Dưới đáy biển Mê Hồn Hải, Âu Dương đang đứng trước một khối bia đá cực lớn, lau vết bùn trên mặt tấm bia để xem văn tự.
- Phong Bạo Thành.
Toàn bộ tấm bia đá, Âu Dương vắt hết óc cũng chỉ có thể đọc được ba chữ này, các cổ văn khác đều vô cùng cổ quái, căn bản không phải văn tự Chân Linh Giới lúc này sử dụng.
Vòng qua tấm bia, Âu Dương chậm rãi bơi về phía tòa thành thị giống như một tòa thành.
Lúc này đại môn Phong Bạo Thành đã đóng chặt, nhìn từ bên ngoài ngoại trừ có thể nhìn ra toàn bộ kiến trúc thành thị, nhưng căn bản không thể thấy bên trong rốt cuộc có cái gì.
- Phong Bạo Thành này rốt cuộc thuộc về ai?
Âu Dương để tay lên ngực tự vấn, một tòa thành thị như vậy, cho dù ở viễn cổ cũng tuyệt đối độc nhất vô nhị, rốt cuộc là ai có thể có tư cách sở hữu thành thị như vậy?
- Lẽ nào này thành thị này có liên quan đến cường giả viễn cổ kia?
Âu Dương hồi tưởng lại cảnh tượng đã thấy khi trở về viễn cổ. Những người hắn nhìn thấy trên biển lúc đó kỳ thực không phải là Đại Đế mà lúc đầu Âu Dương phán đoán.
Lúc đó trong lòng Âu Dương, Đại Đế đã là người mạnh nhất, nhưng sau khi chân chính cảm thụ được lực lượng Đại Đế, Âu Dương mới biết được, cho dù là Đại Đế đỉnh phong tuyệt đối cũng không thể so sánh với những người chết trên biển. Âu Dương cảm thấy bọn họ có lẽ là những cường giả sở hữu ý chí.
Thế nhưng tại sao lại có nhiều cường giả sở hữu ý chí chết trên biển như vậy? Lẽ nào đều là nam tử đó một mình đánh chết? Nếu như vậy, nam tử đó chẳng phải là một Phi Tiên chân chính?
Mạnh mẽ đẩy đại môn thành thị ra, Âu Dương chuẩn bị tiến vào trong thành, Âu Dương muốn xem xem Phong Bạo Thành viễn cổ rốt cuộc có hình dáng như thế nào, rốt cuộc lại năng lực gì khiến nó phi hành trên trời? Mình có thể làm sống lại tòa thành thị này hay không, như vậy chẳng khác nào mình sở hữu một tòa pháo đài có thể tùy ý di động trên bầu trời, đáng sợ nhất chính là cho dù là Đại Đế xuất thủ cũng không thể lay động pháo đài này.
Đại môn thành thị chậm rãi mở ra, nhưng khi đại môn mở ra, Âu Dương cảm giác có một cổ hấp lực cực lớn từ trong đại môn truyền đến, hắn không thể khống chế được thân thể của mình, cứ như vậy bị luồng hấp lực này trực tiếp hút vào trong thành thị. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Bay vào thành thị, toàn thân Âu Dương quỳ rạp trên mặt đất, nhưng còn chưa đợi hắn hồi tỉnh, hắn lại phát hiện một chuyện còn kỳ quái hơn.
Trong thành thị hoàn toàn không có nước biển, mặc dù bên trong cũng có tổn hại, thế nhưng tuyệt đối không rách nát như trong tưởng tượng.
- Đây là cái gì?
Âu Dương đứng trước một tòa kiến trúc bị sập, trong kiến trúc phế tích này lộ ra một cánh tay, đây là một cánh tay nữ nhân . . .
Âu Dương vừa định bước về phía trước, bỗng nhiên phát hiện toàn thân mình đã không thể nhúc nhích, tiếp theo trên bầu trời thành thị giống như trên Xuyên Vân Thuyền trước kia, bỗng nhiên xuất hiện phong vân, phong vân quyển động một bức hoạ mở ra.
- Lại là bức tranh viễn cổ.
Mặc dù thân thể Âu Dương không thể cử động, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy tất cả bức tranh xuất hiện.
Phong Bạo Thành mang theo lôi mang đầy trời phi hành trên không, Chân Linh Giới đều ở dưới thành, mỗi một lần di động chí ít đều ở ngoài nghìn dặm. Một tòa thành thị có thể sở hữu tốc độ Đại Đế không thể với tới, Âu Dương thật sự bị chấn động.
Một tiểu thái dương màu vàng lơ lửng trên Phong Bạo Thành, Âu Dương đưa mắt nhìn lại, đây là một khối tinh thể rất lớn, chỉ có điều khối tinh thể này ẩn chứa năng lượng cực mạnh.
Hình ảnh không ngừng chuyển động, tiếp theo Phong Bạo Thành bắt đầu chậm rãi giải thể, cuối cùng chỉ còn lại một nam tử đưa tay nâng tiểu thái dương bay lên trời cao.
Nam tử này có trang phục giống như nam tử Âu Dương nhìn thấy trên biển, không khó phán đoán đây chính là người đã ôm nữ tử trên biển trước kia.
Nam tử chậm rãi rơi xuống mặt đất, cùng với đại địa bắt đầu rung động, nam tử hoa khai hư không, từng khối cự thạch từ trong hư không bay ra, bắt đầu quay chung quanh tiểu thái dương, toàn bộ Phong Bạo Thành cũng bắt đầu chậm rãi được kết nối.
- Đây. . . Đây là....Phong Bạo Thành được kiến tạo chỉ nhờ lực của một người này.
Nhìn thấy màn này, Âu Dương rốt cuộc biết chủ nhân Phong Bạo Thành là ai.
Phong Bạo Thành thành hình, hình ảnh lại chuyển, điện thiểm tiếng sấm, mưa rền gió dữ. Trên một vùng biển xanh thẳm, nam tử một mình đứng trên Phong Bạo Thành trên, mặc dù không nhìn thấy biểu tình của nam tử, nhưng lại có thể cảm thụ được hắn đang bi thương.
Vô số nhân ảnh từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, những người này cường đại đến mức Âu Dương hết hồn. Cho dù đã từng nhìn thấy Chỉ Thủ Che Thiên của Bạch Hủ Minh, lúc này nhìn thấy những người này vẫn có thể cảm giác bọn họ đáng sợ.
Nói cách khác, những người này còn đáng sợ hơn Bạch Hủ Minh, đây tuyệt đối là cường giả lĩnh ngộ ý chí, hơn nữa còn không phải một loại ý chí
- Nhiều cường giả ý chí như vậy sao?
Âu Dương nhìn chằm chằm vào hình ảnh, chờ mong tiến triển tiếp theo, nhưng hình ảnh đến đó bắt đầu nghiền nát, từng mảnh nhỏ theo gió tiêu tán trong Phong Bạo Thành, giống như tất cả đều chỉ là ảo giác. . .
- Không phải chứ.
Âu Dương nhìn bức hoạ biến mất, vô cùng phiền muộn, nhưng Âu Dương rất nhanh phát hiện một việc, trước kia mình ở trong viễn cổ tế đàn nhìn thấy xác chết của những cường giả trôi trên đại dương, bây giờ lại nhìn thấy Phong Bạo Thành từ kiến tạo đến chủ nhân của nó sừng sững trên biển, độc chiến thiên hạ, điều này nói rõ cái gì?
- Lẽ nào nói ta là một hạt giống, khi va chạm vào người hoặc vật có liên quan đến viễn cổ chi mê sẽ khởi động bức tranh viễn cổ bày ra viễn cổ chi mê?
Âu Dương suy tư một lát, hắn cảm thấy sợ rằng chỉ có nói như vậy mới có thể giải thích cho mọi chuyện.
- Mặc kệ, thăm dò Phong Bạo Thành này trước đã, nếu như có thể khởi động Phong Bạo Thành một lần nữa, để nó bay lên trên cao, cho dù là Đạm Thai gia tộc muốn giết chết ta cũng không có khả năng.
Chỉnh lý một chút suy nghĩ, Âu Dương không lựa chọn đi đụng vào nữ thi kia, không hề nghi ngờ, đây là nữ thi tồn tại từ viễn cổ, năm tháng cũng không thể ăn mòn thi thể của nàng, Âu Dương có thể tưởng tượng khi còn sống nàng cường đại như thế nào.
Quan vọng kiến trúc sụp đổ một lát, Âu Dương phát hiện kiến trúc này có lẽ bị nữ thi kia đánh sập, một tòa thành thị Đại Đế không thể lay động lại bị một người dùng thân thể xuống, Âu Dương không khỏi rùng mình.
Dọc theo đường đi, Âu Dương tiến vào trung tâm thành thị, mục tiêu của hắn đương nhiên chính là tìm tiểu thái dương kia. Tiểu thái dương khẳng định chính là đầu mối của tòa thành thị, chỉ cần có thể được tiểu thái dương kia tán thành, như vậy mình chẳng khác nào chiếm được viễn cổ thành thị này, sợ rằng từ nay về sau thực sự có thể tung hoành thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Truyền lệnh xuống cánh trái cho ta, nếu như không phá đường tuyến phòng ngự của đối phương, vậy toàn bộ đều chết tại đây cho ta!
Đa Minh biết, lúc này là lúc đối phương bạc nhược nhất, nếu phía cánh trái có thể đánh ra một lỗ hổng, như vậy một khi bộ binh giết vào trong trận, kỵ binh của địch nhân liền mất đi năng lực tấn công, tiếp theo chân chính là tàn sát.
- Rõ!
Lính liên lạc nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh do Đa Minh ban xuống.
Đa Minh cầm địa đồ trong tay nhìn về chiến trường xa xa, hắn biết trận chiến đầu tiên này không thể bại, nếu như trận chiến đầu tiên này thất bại, như vậy khí thế toàn quân sẽ giảm sút nghiêm trọng, Đa La cũng chỉ còn đường lui binh, khi đó Đa La càng chịu đả kích mạnh hơn nữa.
Mười phút… Hai mươi phút… Nửa giờ tổi qua, trung quân chém giết kịch liệt, kỵ binh điên cuồng đối khác trung quân, cánh phải cơ bản bị vây trong trạng thái giằng co, tuy rằng hai bên chém giết hung mãnh, tử thương thảm trọng, thế nhưng vẫn không bên nào áp chế được bên nào.
Chỉ có duy nhất cánh trái, binh lực cánh trái của Đa La bạc nhược, nhưng binh lực của địch nhân cũng không mạnh, khi được Đa Minh điều qua tới ba nghìn kỵ binh, mấy lần trùng kích đều bị địch nhân liều mạng chống đỡ, nếu như còn không thể phá vỡ được hàng phòng ngự bên này, như vậy trận chiến thực sự bị chuyển vào thế khó khăn.
- Trung quân còn có thể điều thêm nhân thủ nữa không?
Đa Minh quay sang hỏi một lão tướng Đa La đứng kế bên.
- Nguyên soái, trung quân đang chém giết quá kịch liệt, kỵ binh của trung quân nếu còn chia ra, như vậy trung quân sẽ nguy hiểm, một khi địch nhân phá vỡ được thế trận của trung quân, chúng ta sẽ bị chia thành hai nửa!
Lão tướng này có kinh nghiệm trận mạc phong phú, hắn biết hiện tại binh lực trung quân không còn chiếm được ưu thế, dù sao trước đó đã phải điều ba nghìn kỵ binh trùng kích qua bên cánh trái.
- Cánh trái không đánh ra được, chúng ta căn bản không có khả năng đột phá phòng ngự của đối phương.
Đa Minh nện quyền xuống trên sa bàn, trên mặt lộ vẻ giận dữ.
- Cung tiễn thủ của địch nhân áp chế quá hung mãnh, kỵ binh của chúng ta không xông lên được, vài lần xông lên đều bị cung tiễn thủ đối phương đánh đuổi trở lại.
Lão tướng Lữ Ưu lắc đầu bất đắc dĩ.
- Cung tiễn thủ… Chết tiệt, cung tiễn thủ khiến kỵ binh không thể trùng kích cuối cùng, dùng phương thức hung ác nhất…
Đa Minh vừa mới nói đến đây, hai con mắt hắn liền liếc liếc phía chiến trường, chỉ vậy thôi đã khiến hắn thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên tại chỗ.
Phía bên trái, một đám mây màu đen nửa đường giết ra, một đám mây này chính là vô số tuấn mã giục bước tạo thành. Nhìn đoàn kỵ binh giáp đen này, Đa Minh liếc mắt đã nhận ra.
Ác ma chi vẫn! Lữ Ưu nhìn ác ma chi vẫn đột nhiên giết ra, trên mặt hắn lập tức lộ vẻ hưng phấn.
- Ha ha ha, chúng ta còn có ác ma chi vẫn, đội quân ác ma chi vẫn nghìn vạn lần đừng khiến chúng ta thất vọng, nhất định phải xé tan được phòng tuyến bên cánh trái đó!
Đa Minh nhìn về phương xa, lớn giọng la lên, tuy rằng thanh âm của hắn căn bản không thể đi qua cheiens trường hỗn độn, truyền tới tai đội hình ác ma chi vẫn, thế nhưng ai cũng có thể cảm thụ được sự hưng phấn trong ngữ khí của Đa Minh.
- Kỵ binh xung phong, chúng ta yểm hộ!
Khâu Vĩ cầm chiến cung trong tay, xung phong đi đầu lao lên phía trước đội hình. Bản thân là bọn họ là cung đoàn kỵ binh, đây là lần đầu tiên bọn họ ra chiến trường, bọn họ muốn đánh một trận dương danh, khiến mọi người nhớ kỹ cung đoàn kỵ binh ác ma chi vẫn.
- Là huynh đẹ ác ma chi vẫn tới!
Nguyên bản, kỵ binh đã bốn năm lần vọt lên đều bị cung tiễn thủ của đối phương đẩy lui trở lại, mỗi người đều rất phiền muộn, hiện tại thấy ác ma chi vẫn tinh nhuệ nhất của Đa La xông lên, có ác ma chi vẫn yểm trợ, bọn họ dĩ nhiên muốn phát động một lần xung phong, toàn bộ kỵ binh lại dấy lên nhiệt huyết.
- Giết!
Khâu Vĩ ngồi trên lưng ngựa, tay giương chiến cung, bảy trăm xạ thủ của ác ma chi vẫn đồng thời giương chiến cung trong tay.
Hô…
Vô số mũi tên bay ra từ trong tay cung đoàn kỵ binh, lấy một phương thức không thể tưởng tượng được hình thành lên một màn tên đen ngòm giữa trời, những mũi tên ba cạnh phát ra những tiếng ong ong. Có điều màn tên này cũng không có xạ kích địch nhân bên cánh trái, màn tên này dùng tốc độ cực nhanh bay xen qua vô số chiến sĩ cầm thuẫn bên trên, bay thẳng vào phía trong.
Một mảnh những tiếng kêu thảm thiết truyền ra bên phía trái, toàn bộ bảy trăm mũi tên đều bay thẳng tới trong trận doanh cung tiễn thủ của địch nhân, tầm bắn xa như vậy, thuật bắn cung tinh chuẩn như vậy, chỉ một kích này của ác ma chi vẫn liền trực tiếp đánh tan trận doanh cung tiễn thủ của địch nhân.
- Tản!
Một kích thành công, Khâu Vĩ không chút liều lĩnh tham công, hắn lập tức hô to một tiếng "Tản", ác ma chi vẫn từ trận hình xung phong bỗng nhiên chia thành hai đường như hai dòng nước lũ màu đen, phân giải qua hai bên.
Khi ác ma chi vẫn vừa chia đường, kỵ binh Đa La liền theo sát sau đó giết tới.
- Một kích cuối cùng đánh tan tường chắn của chúng cho ta.
Khâu Vĩ cao giọng ra lệnh, toàn bộ cung kỵ binh ác ma chi vẫn liền xoay mình ra phía sau, kéo dây chiến cung, bảy trăm mũi tên một lần nữa bay ra, hung hăng bắn thẳng tới trên tường thuẫn chắn của Mễ Nhĩ bên phía cánh trái.
Mũi tên ba cạnh bắn ra với lực đạo cực mạnh từ chiến cung màu mực do Âu Dương đích thân thiết kế, cung kỵ binh với loại tổ hợp này mỗi người hơn phân nửa có thể sánh ngang với thần xạ thủ, bảy trăm mũi tên có ít nhất ba trăm mũi tên thành công xuyên thấu qua tường thuẫn, bay vào trong trận doanh bên trái.
Một lần bắn này trực tiếp quấy rối toàn bộ trận hình Mễ Nhĩ, khiến đối phương như gặp một hồi tai nạn, một lần bắn khiến tường thuẫn của Mễ Nhĩ xuất hiện một chỗ hổng nho nhỏ, nhưng chỉ một chỗ hổng này cũng đủ cho kỵ binh phía sau xung phong lên.
Trận hình tam giác có lực xuyên thấu cực mạnh, tựa như một chiế sừng thú giữa trận chiến trực tiếp xông thẳng vào trong chỗ hổng, sau đó ba nghìn kỵ binh tựa như lưỡi dao sức bén, điên cuồng xé rách tường thuẫn của đối phương.
- Tốt, tốt, tốt!
Đa Minh nhìn kỵ binh xé nát tường thuẫn của đối phương tại phía xa, hắn liên tiếp hô lên ba tiếng "Tốt" dành cho ác ma chi vẫn, đây chân chính là ác ma chi vẫn, thời điểm chiến trường cần bọn họ nhất, bọn họ l;iền giết ra, nhất cử phá giải cục diện giằng co, mở đường cho ba nghìn kỵ binh sát nhập vào cánh trái, vạch tìm ra chỗ yếu nhược nhất của đối phương.
- Xông lên!
Kỵ binh mở trận hình, vô số bộ binh tựa như những đầu ác lang hung mãnh nhảy vào trận doanh cánh trái quân địch, toàn bộ cánh trái hoàn toàn bị đảo lộn.
Lúc này ác ma chi vẫn đã hoàn thành tập trung, bảy trăm cung kỵ binh hội tụ lại một chỗ, bọn họ không lựa chọn tiếp tục xông lên, bắt đầu tại vị trí ngoài năm trăm bước không ngừng kéo động dây cung, tạo thành một tường mũi tên bắn thẳng về phía cánh trái.