- Đạm Thai Khước Tà, ngươi có còn tôn nghiêm của cường giả hay không, cho dù hôm nay chết trong tay ngươi, ta cũng không cầu sinh, nhưng ta rất khinh thường ngươi. . .
Chuyện đã tới bước này, Âu Dương cũng không sợ gì nữa. Âu Dương khinh bỉ nhìn Đạm Thai Khước Tà tiếp tục nói:
- Đạm Thai Khước Tà đời trước của các ngươi cũng bị người ta làm thịt, nếu như ai cũng bị dồn ép giống như Đạm Thai gia các ngươi, như vậy ngọc bích cốt đao này sớm đã bị người ta bẻ gẫy rồi.
- Băng. . .
Dây cung của Thứ Kiêu Cung trực tiếp bị hắn kéo đứt, lúc này toàn bộ Thứ Kiêu Cung đã triệt để biến thành mảnh nhỏ.
- Không cần nói với ta những lời này, ngươi không phải Tu Phục Tông Sư sao? Hiện tại ngươi sửa cho ta xem.
Yêu khí trên người Đạm Thai Khước Tà bỗng nhiên phát ra, vô số yêu khí dũng mãnh tiến vào trong Thứ Kiêu Cung. Đạm Thai Khước Tà xác thực hung ác, hắn trực tiếp muốn gạt bỏ tất cả sinh cơ của Thứ Kiêu Cung . . .
- Ngươi. .
Nhìn Thứ Kiêu Cung bị triệt để hủy hoại, đau nhức trong lòng Âu Dương còn thống khổ hơn nỗi đau bị ngọc bích song đao xuyên thấu hai vai. Thứ Kiêu Cung là người bạn của hắn trong suốt hành trình, mặc dù Thứ Kiêu Cung không nói, cũng không chơi đùa với hắn, nhưng trong lòng Âu Dương, Thứ Kiêu có một địa vị không thể thay thế.
- Ngươi cái gì ngươi? Sinh mệnh của ngươi cũng sắp mất rồi, còn có công phu quan tâm đến yêu binh của mình?
Đạm Thai Khước Tà vứt mảnh vỡ của Thứ Kiêu Cung lên mặt đất, hai tay chợt lóe, rút ngọc bích cốt đao từ hai vai Âu Dương ra , sau đó dùng tốc độ nhanh hơn, lần thứ hai xuyên thấu hai tay Âu Dương, để thân hình Âu Dương biến thành hình chữ đại, dang tay trên thân cây trúc.
- Ta sẽ cắt đứt từng khớp xương của ngươi, sau đó giết chết ngươi. . .
Đạm Thai Khước Tà rất tà ác, hắn dùng đầu lưỡi khẽ liếm môi, song đao lại bị hắn rút ra, sau đó đâm vào bắp đùi Âu Dương. . .
Đau đớn quá lớn hầu như khiến Âu Dương muốn ngất đi, nhưng Âu Dương vẫn bắt mình không được hôm mê. Hôm nay dù chết cũng phải chết kiên cường.
- Được, ta rất thưởng thức ngươi, cho nên ta nghĩ hay là buông tha xương cốt của ngươi, để ngươi chảy hết máu, sau đó biến thi thể của ngươi thành một con rối, vĩnh viễn làm nô tài ở Đạm Thai gia.
Đạm Thai Khước Tà bỗng nhiên nghĩ tới một phương pháp biến thái hơn.
Ánh đao lại lóe lên, ngọc bích song đao cắt đứt hai đường động mạch trên tay Âu Dương, máu tươi điên cuồng phun ra, cảm giác suy yếu dần dần xâm chiếm thân thể Âu Dương, lúc này Âu Dương rất muốn nhắm mắt lại ngủ.
Nhưng Âu Dương nỗ lực để hai mắt mình mở lớn, bởi vì Âu Dương biết, một khi mình nhắm mắt lại sẽ không bao giờ mở ra được nữa.
- Hưởng thụ loại cảm giác tử vong đang tới đi.
Đạm Thai Khước Tà ngồi bên cạnh Âu Dương, dùng đầu lưỡi liếm máu trên ngọc bích cốt đao, lúc này Đạm Thai Khước Tà căn bản không giống gia chủ của Đạm Thai gia, hắn giống như một ác ma tàn ác từ dưới địa ngục chui ra.
Từng cảnh tượng giống như bức tranh hiện ra trước mắt Âu Dương. . .
Từ khi hắn còn là một học sinh, trong lúc vô ý được khai quật thiên phú xạ kích, bước lên con đường xạ kích đỉnh phong, vào thời khắc cuối cung khi hắn sắp bước lên đỉnh cao nhất, một chuyện bất ngờ đã đưa hắn đến thế giới này, sống lại trong sơn thôn nhỏ bé.
Chinh chiến sa trường, rong ruổi đô thành, tham gia tứ quốc hội võ, bởi vì sai lầm của mình dẫn đến đoàn đội diệt vong, tiếp theo trong Sinh Tử Cảnh mình đắc kỳ ngộ học chữa trị thuật, cuối cùng chém giết linh sử tiến vào Chân Linh Giới, đánh vỡ quy tắc đắc tứ phương chiến kỳ, trên biển được thanh đăng chỉ dẫn có được Đại Đế yêu đan.
Từng cảnh tượng như bộ phim phóng sự hiện ra trước mắt Âu Dương, nhưng cuối cùng mình lại bỏ mạng trong rừng trúc này sao?
- Ta không cam lòng, mục tiêu của ta còn chưa đạt được. . .
Trong lòng Âu Dương rống giận, Âu Dương kỳ vọng tứ phương chiến kỳ lần thứ hai bạo phát bang trợ mình vượt qua cửa ải khó khăn. Đáng tiếc tứ phương chiến kỳ cũng không phải thứ hắn có thể chỉ huy, cho dù sinh mệnh bắt đầu mất đi, Đông phương chiến kỳ đại biểu vĩnh sinh trong tứ phương chiến kỳ cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
- Ông. . .
Bỗng nhiên ngay khi Âu Dương đang tuyệt vọng, chờ đợi tử vong phủ xuống, một thanh tiểu kiếm bảy màu đột nhiên phá không mà đến, tiểu kiếm đâm thẳng vào Đạm Thai Khước Tà.
- Hừ.
Đạm Thai Khước Tà hừ lạnh một tiếng, ngọc bích cốt đao che trước ngực, công kích sắc bén của tiểu kiếm bảy màu bị ngọc bích cốt đao chống đỡ, còn toàn thân Đạm Thai Khước Tà cũng bị một kích này thổi bay ra sau.
Một trận gió lạnh truyền đến, thân thể Âu Dương được gió cuốn về phía bên trái rừng trúc. Một người mặc áo choàng vung tay lên, Âu Dương được hắn chộp vào trong tay.
- Tiểu tử thối, nếu như ta đến muộn một giây, thì hôm nay ngươi phải chết ở đây rồi.
Một thanh âm quen thuộc xuất hiện bên tai Âu Dương, thanh âm này thoáng cái nhen nhóm hi vọng của Âu Dương.
Là Lỗ Tu, thanh âm này chính là của Lỗ Tu. Âu Dương cũng nhận ra tiểu kiếm bảy màu.
Tông chủ Lỗ Tu của Vạn Tiên Sơn, sau khi Âu Dương sau khi, Lỗ Tu vẫn bám theo khí tức của Âu Dương bôn tẩu, chỉ có điều hắn không có dạ hành thuật như Đạm Thai Khước Tà, cho nên tốc độ chậm hơn không ít. Nhưng Lỗ Tu tới không muộn, chí ít lúc này Âu Dương vẫn còn sống.
- Bảo mệnh trước đã.
Lỗ Tu nhét một viên đan dược bảy màu vào trong miệng Âu Dương. Đây chính là dịch mệnh đan trân quý nhất của Vạn Tiên Sơn, chỉ cần còn một hơi thở là có thể bảo trụ tính mệnh.
Đan dược vào miệng liền hóa thành linh nguyên thuần khiết nhất, mặc dù Âu Dương hấp thu năng lực đan dược còn không bằng một phần trăm người bình thường, nhưng dịch mệnh đan cũng đủ để Âu Dương giữ mạng.
- Ha ha ha ha. . . Thú vị lắm, ngạo kiếm thuật, ngươi là trưởng lão Vạn Tiên Sơn hay ngươi chính là Lỗ Tu?
Đạm Thai Khước Tà ngồi xổm ở xa, song đao giao nhau trước ngực, trên mặt mang theo vẻ cường đại tự tin.
- Đạm Thai Khước Tà, ngươi thân là gia chủ Đạm Thai gia lại đê tiện hành hạ một hậu bối đến chết, ta thực cảm thấy sỉ nhục thay cho Đạm Thai gia các ngươi.
Lỗ Tu cởi bỏ áo choàng. Mặc dù Lỗ Tu biết rõ Đạm Thai Khước Tà rất khó chơi, thế nhưng hôm nay thế tất phải đánh một trận với Đạm Thai Khước Tà, nếu bỏ trốn chắc chắn hắn không nhanh bằng dạ hành thuật của Đạm Thai Khước T.
Mà buông tha chẳng khác nào buông tha sinh mệnh của Âu Dương. Sư huynh coi trọng Âu Dương như vậy, nếu hôm nay mình buông tha sinh mệnh của Âu Dương, như vậy Bạch Hủ Minh phỏng chừng sẽ phát điên.
- Âu Dương giết hai gã Đại Đế của Đạm Thai gia, vừa vặn hôm nay tính thêm cái mạng của ngươi, xem như hòa vốn.
Đạm Thai Khước Tà nói xong, toàn thân phân hoá ra vô số bóng đen, đây là Đại Đế chân thân của hắn.
- Hừ ngươi nghĩ ngươi có thể thắng sao.
Lỗ Tu múa tay, tiểu kiếm bảy màu xoay tròn nhảy lên tay hắn, mặc dù so với Kiếm Tại Lòng Ta của Bạch Hủ Minh, Lỗ Tu còn kém rất xa, thế nhưng hôm nay cũng phải liều mạng.
Vô số cái bóng từ trên trời giáng xuống, những cái bóng này có cái chân thực, có cái hư huyễn, có cái dễ dàng sụp đổ, có cái lại mang theo lực công kích cường đại.
Toàn thân Đạm Thai Khước Tà xen kẽ trong những cái bóng, áp giáp vẩy cá biến thành màu đen, bang trợ cho Đạm Thai Khước Tà ẩn tàng.