Nguồn truyện: Tám nghìn… Một vạn… Hai vạn… Mười vạn… Ba mươi vạn… Nhân số lấy một loại tốc độ tăng trưởng đáng sợ, ngắn ngủi trong thời gian bốn ngày, từ mấy nghìn người xuất phát tại biên thành đã ngưng kết thành một đội ngũ hơn mười vạn người, bọn họ đều ấp ủ chung một mộng tưởng, chính là trùng kiến Đa La.
Khi vô số người cùng chung mộng tưởng tụ tập lại một chỗ, bọn họ là một khối thống nhất, không thể phá vỡ.
Lúc này Âu Dương và Đa Minh đã đi tới trên vương thành. Vương thành huy hoàng hiện đã không còn, nơi đây chỉ là một mảnh thê lương đổ nát, nơi nơi đều là tiếng gào khóc hét thảm, thế nhưng vô luận hoàn cảnh không xong cỡ nào, đều không thể khiến Đa Minh tuyệt vọng, bởi vì Đa Minh biết, những dân chúng này cần một người lãnh đạo, cần một người bọn họ có thể tin tưởng dựa vào, lúc này hắn phải có trách nhiệm gánh vác của một vị vương giả.
Đa gia không có diệt vong, hắn là một người cuối cùng trong Đa gia, Đa Minh tin tưởng, chỉ cần hắn còn sống, Đa La tất nhiên có thể khôi phục lại vinh quang ngày nào…
- Xuống phía dưới xem sao!
Âu Dương dẫn theo Đa Minh, chợt lóe đã đi tới trên kjhu vực từng là hoàng thành. Hoàng thành trước kia đã từng huy hoàng vô cùng, lúc này còn lại chỉ là đống đổ nát thê lương. Có điều ở đây cũng rất quỷ dị, bởi vì toàn bộ những địa phương khác trong vương thành đã bị bách tích cướp giật sạch sẽ, thế nhưng hoàng thành này vẫn như trước, không có bất luận kẻ nào dám khinh thường.
Khi bọn hắn hạ xuống hoàng thành, dĩ nhiên phát hiện trên tường thành tàn khuyết, trong tình cảnh lương thực khan hiếm vô cùng, tường thành hoàng thành dĩ nhiên còn có một bày một ít lương thực cung phụng.
Những lương thực này không có bất luận một người nào đi tới cướp giật, thậm chí khi bọn hắn nhìn xuống thấy có mấy đại hắn vừa cướp giật lương thực, thậm chí còn chạy đến phía hoàng thành quỳ bái, đặt phần lương thực trong tay xuống dưới tường thành hoàng thành.
Nhìn thấy một màn này, Âu Dương rất là khiếp sợ, đây là chuyện tình hắn vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi khi qua tới thế giới nhỏ này, nhưng hết lần này tới lần khác lại phát sinh tại Đa La, phát sinh trên một quốc gia đã gần tới hồi diệt vong.
- Đa La bất diệt, Đa La vĩnh viễn bất diệt!
Những đại hán đang tế bái kia, một mặt dập đầu về phía hoàng thành, một mặt lẩm bẩm trong miệng.
- Ngươi hẳn nên cảm thấy kiêu ngạo khi có thể trở thành vương giả một quốc gia như vậy, một quốc gia có nhiều dân chúng đáng yêu như vậy. Nếu có một ngày ta biết ngươi một lần nữa biến thành tên Thập Tam vương tử hoàn khố kia, coi như tận chân trời góc biển, ta cũng nhất định tới làm thịt ngươi.
Âu Dương nói ra lời thật lòng, vì hắn cũng bị dân chúng quốc gia này cảm nhiễm rồi.
- Không cần phải như vậy, tự ta đây sẽ lấy cái chết tạ tội.
Ánh mắt Đa Minh kiên định nhìn về phương xa.
Đại hán vừa thực hiện ba quỳ chín khấu xong, trong mắt lăn xuống một dòng nước mắt, chuẩn bị đứng lên rời đi, thế nhưng trong lúc hắn vô ý ngẩng đầu lên, lại thấy trên tường thành hoàng thành dĩ nhiên có người.
Thấy có người trên hoàng thành, lúc đầu đại hán liền phẫn nộ mười phần. Hoàng thành này đã trở thành nơi thần thánh không thể khinh nhờn, thế nhưng giờ khắc này dĩ nhiên có người dám đứng trên thánh địa bọn họ, điều này sao có thể khiến đại hán không phẫn nộ đây?
Thế nhưng khi con mắt đại hán thấy được diện mạo người đứng trên tường thành, toàn thân hắn trực tiếp ngây ngốc tại chỗ.
- Thập… Thập Tam vương tử!
Thấy Đa Minh đứng trên tường thành, tuy rằng bộ dạng chật vật, thế nhưng lại khí độ bất phàm, đại hán lắc đầu, tại vương thành huy hoàng, ngươi người đều biết Đa Minh là tên hoàn khố cực điểm, hắn vì sao có thể trở thành dạng này đây?
Khi đại hán đang tự hỏi, Đa Minh đã quỳ gối trên hoàng thành, hắn đã quay về phía đã từng là hoàng cung, một mặt lễ bái, một bên cất giọng nói:
- Tử tôn Đa Minh bất hiếu, hôm nay trở lại vương thành huy hoàng, vô luận đường đi phía trước có khó khăn cỡ nào, vô luận có bao nhiêu gian nan cách trở, Đa Minh thề, nhất định phải trùng kiến Đa La…
Thanh âm Đa Minh rất vang dội, coi như đại hán dưới thành cũng nghe được.
Nghe được thanh âm Đa Minh, vẻ mê man trên mặt đại hán thoáng cái liền tiêu biến, nước mắt tràn mi. Giờ khắc hắn hắn rốt cuộc đã xác định được đây là Thập Tam vương tử, có điều Thập Tam vương tử từng là cực độ hoàn khố đã biến mất không còn, hắn hiện tại đã trưởng thành, biến thành Thập Tam vương tử có thể dùng đôi vai không tính là rộng của mình, gánh vách trách nhiệm đưa đường chỉ lối, kiến lập lại Đa La.
- Thập Tam vương tử còn sống!
Đại hán la lên như phát rồ, hắn cuồn cuộn lao đi trong thành, vừa chạy vừa hét lên:
- Thập Tam vương tử còn sống, ông trời không tuyệt Đa La, ông trời không muốn Đa La diệt vong, Thập Tam vương tử đã trở về, Thập Tam vương tử đã trở về dẫn dắt chúng ta một lần nữa lên đường phục quốc!
Vô số người đứng lên khỏi mặt đất, trên mặt bọn họ lộ vẻ nghi hoặc, dù sao mấy ngày này cũng có một vài người điên la rống lên những lời điên dại, cái gì là Đa La không có diệt vong… Thế nhưng cho dù đôi khi bọn họ biết đó chỉ là lời điên, nhưng vẫn hi vọng nó là sự thực.
- Thập Tam vương tử đang ở trên tường thành hoàng thành, nhanh đi nhìn xem, Thập Tam vương tử đã trở về, Đa La không có diệt vong, vương giả của chúng ta đã trở về, chúng ta không phải nô lệ vong quốc.
Thanh âm đại hán đã muốn khàn đặc, thế nhưng đại hắn vẫn như trước không chịu dừng lại, hắn muốn chạy khắp nơi trong toàn bộ vương thành, hắn muốn báo tin tức này cho mỗi một người đều biết.
- Thập Tam vương tử đã trở về?
- Thập Tam vương tử đang ở trên tường thành hoàng thành?
Các loại nghi vấn đồng loạt dấy lên, vô số người chen chúc đi về phía hoàng thành, tuy rằng nghi hoặc, tuy rằng uể oải, nhưng bọn họ vẫn muốn nhìn xem rốt cuộc có phải là thật hay không.
Ánh mắt Âu Dương có thể thấy được vương thành như bỗng nhiên sống lại, lúc này Âu Dương đã xác định được rồi, đây là một quốc gia điên cuồng. Kỳ thực Âu Dương đã sớm nghĩ đến, chưa từng có quốc gia nào có thể được như Đa La, mỗi lần chiên chiến lục đại đỉnh phong, đều không oán không hận tham chiến.
Bọn họ mới là một đế quốc chân chính ngưng tụ được với nhau, những quốc gia khác trong thế giới nhỏ này cũng có cường giả đỉnh phong, nhưng cũng không thể giống được như Đa La, tại lúc chinh chiến có thể ngưng tụ được lực lượng cường đại như vậy, đây chính là chỗ khác biệt giữa bọn họ và Đa La.
Có thể cũng chính sự khác biệt này giúp Đa La có được sức chiến đấu cường đại như vậy, nếu không phải lục đại cường giả lọt vào vòng mai phục rồi bị diệt giết, thần thoại Đa La vĩnh viễn sẽ không bị đánh vỡ.
- Thập Tam vương tử, đúng thật là Thập Tam vương tử.
Vô số người chen chúc đi tới phía dưới tường thành hoàng thành. Khi bọn họ thấy được Thập Tam vương tử Đa Minh đứng ngạo nghễ trên tường thành, cả đám bọn họ dường như hài tử ủy khuất gặp được phụ mẫu, không thể kìm giữ được nước mắt tuôn trào.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Suy nghĩ đầu tiên của Âu Dương là mau chóng ra khỏi thiên ngoại thiên, dù sao đã xem xong viễn cổ họa quyển. Bên kia mây đen đang bay tới đây, mây đen có thể hù một cường giả ý chí bỏ trốn, hắn ở lại đây không khác gì chịu chết.
Nhưng Âu Dương định hành động chợt khựng lại, mặc dù mây đen đáng sợ nhưng chờ đợi hắn ở bê ngoài là Khúc Hướng Tiền, hắn có ra ngoài cũng là đường chết.
- Bà nội nó! Ra ngoài là chết chắc, không bằng ở đây đụng độ Hồn Giả xem sao!
Âu Dương cắn răng, Khúc Hướng Tiền canh giữ bên ngoài, hắn đi ra ngoài chỉ có nước chết. Đứng ở đây tuy rằng nguy hiểm nhưng ít nhất tốt hơn là ra ngoài chăc chắn chết.
Lại nói Âu Dương từ trong viễn cổ họa quyển thấy được trong thiên ngoại thiên toàn là thể linh hồn, hơn nữa Khúc Hướng Tiền luôn hét Hồn Giả. Nếu nói trong thiên ngoại thiên thật sự tồn tại một chủng tộc chưa biết, hơn nữa đều là thể linh hồn thì hắn có gì mà sợ?
Âu Dương không sợ nhất là thể linh hồn, hôm nay đừng nói là Hồn Giả gì, dù là hồn phi tiên đến cũng phải chào thua!
Mây đen che đậy mặt trời, khiến rừng rậm vốn đã âm u càng như đêm đen. Bay đầy trời là thứ giống như quỷ hồn, trông như là phim kinh dị.
Nếu là Âu Dương ở thế giới trước, thấy tình hình như vậy đã bị hù nhũn chân. Nhưng từ khi hắn đến thế giới này, chính mắt thấy nhiều thứ còn quái dị hơn, giờ đừng nói là quỷ hồn, Phật tổ đến cũng đừng mơ hù sợ hắn.
- U u u...
Tiếng hú khiến người sởn tóc gáy vang lên xung quanh Âu Dương, vô số cái bóng đủ màu bềnh bồng, mặt đất biến thành màu xanh quái dị. Nếu con gái có mặt ở đây chắc chắn đã bị hù ngất xỉu.
Âu Dương vẫn chắp hai tay sau lưng, nói:
- Hừ! Hồn Giả các ngươi là dựa vào hù người để thắng sao?
Hắn giương mắt nhìn lên cao, nếu nói cái gọi là Hồn Giả chỉ dựa vào thủ đoạn như vậy thì hắn cần gì sợ?
Mấy thứ này dù loại gì nhưng vẫn là loại linh hồn, hơi giống với huyễn trận của Huyễn Thuật Sư, chẳng qua lợi hại hơn huyễn thuật.
huyễn trận của Huyễn Thuật Sư là dùng lực linh hồn ảnh hưởng kẻ địch tạo thành ảo ảnh, chỗ này xuất hiện linh hồn là linh hồn thật sự, nói theo kiểu thế giới trước của Âu Dương thì mấy thứ này là ma quỷ!
- Oa oa oa...
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, một quỷ thủ chộp xuống Âu Dương. Quỷ thủ màu xanh nhìn cực kỳ đáng sợ, nhưng Âu Dương lười để ý, người hắn dâng lên huyết sắc liệt diễm rực cháy
- Oa!
Khi huyết sắc liệt diễm cháy lên thì mây đen vèo một cái bay ngược lại, những thể linh hồn cách Âu Dương khá gần đều bị huyết sắc liệt diễm đốt trọi. Dù là quỷ thủ chộp xuống cũng bị huyết sắc liệt diễm đốt biến sắc.
- Giả thần giả quỷ! Hồn Giả nếu chỉ là hạng giả thần giả quy thì thật khiến ta thất vọng!
Dù miệng Âu Dương nói vậy nhưng trong lòng rất vui vẻ, nếu Hồn Giả đều là thể linh hồn khống chế lực lượng linh hồn thì hắn ở đây tựa như thần linh.
Bên ngoài có Khúc Hướng Tiền canh giữ, Âu Dương không ra được, ở đây hắn được ích lợi. Nếu hắn đủ độc thì ở đây giết vào đỉnh Đại Đế, thậm chí giết ra ý chí viễn cổ cũng không phải không thể!
Thứ Kiêu cung xuất hiện trong tay Âu Dương, huyết sắc vòng xoáy tên nhảy nhót trên dây cung. Thần Sư Chi Nhãn màu vàng của Âu Dương tỏa định thể linh hồn màu đen ngay trung tâm mây đen phía xa, tên mang theo huyết quang bắn ra!
Huyết sắc tên xuyên thấu tầng tầng mây đen, nưh xúc tua ác ma đánh vào thể linh hồn đen. Huyết sắc tên bắn trung thể linh hồn đen, mây đen trên trời vèo một tiếng tan tác, mặt trời lại xuất hiện, Hồn Giả dễ dàng bị Âu Dương một mũi tên diệt sát!
- Diệt hồn tiễn!
Sau khi Âu Dương một mũi tên bắn chết linh hồn thì cuối chân trời xuất hiện bão tố đen, Thần Sư Chi Nhãn xuyên qua bão tố thấy trung tâm có một thể linh hồn hình người mang theo kinh ngạc bay nhanh tới đây.
Tất cả sợi tơ quấn quanh Âu Dương khoảnh khắc bốc hơi hết, hai tay ông lão dán vào người hắn đúng lúc huyết sắc liệt diễm bốc cháy.
Huyết sắc liệt diễm giống như tử vong hỏa diễm địa ngục chuyên môn đốt linh hồn, quỷ thủ bị ngọn lửa đốt trọi. Ông lão hét thảm, mặc dù lão có tu vi cường đại nhưng có mạnh hơn cũng vô dụng, bởi vì đây không phải chênh lệch về lượng mà là chất.
Linh Hồn Liệt Diễm của Âu Dương khắc bất cứ thể linh hồn nào, gần như miễn dịch tất cả lực lượng linh hồn. Nếu như Âu Dương là cấp thánh thể có lẽ bị ông lão đè chết, nhưng bây giờ hắn bước vào Đại Đế, trừ phi bước ra một linh hồn cấp phi tiên, nếu không thì linh hồn nào đến đốt cháy linh hồn đó.
*Bộp!*
Âu Dương một tay bóp cổ ông lão, nhìn lão cả người vặn vẹo, lão hóa thành đoàn mây khói tránh khỏi ngọn lửa cháy bỏng chui vào trời cao chuẩn bị bỏ trốn!
- Là hướng đó sao? Ta hiểu rồi!
Âu Dương cười, Thứ Kiêu cung bị hắn kéo căng. Đối diện đồng tộc Âu Dương có thể giết chóc giống như Tu La, bây giờ với dị tộc hắn còn gì bó tay bó chân?
Dây cung kéo căng, huyết sắc tên kéo ra ánh sáng liệt diễm dài dài xông lên trời mây. Ông lão hóa thành mây khói bay ra trăm dặm rồi phập một tiếng, bị tên từ đằng sau đâm thủng.
Ông lão bị đánh về nguyên hình, lại biến thành hình dạng ông lão áo đen, nhưng lúc này thân thể lão cho cảm giác hư ảo, đôi tay quái dị biến mất.
Bị thiêu, bị bắn, hai đợt khiến ông lão gần như tan vỡ, lão bực mình hơn bất cứ ai. Thật ra Hồn tộc sớm đã có truyền thuyết, trong nhân loại có một loại người trời sinh có Linh Hồn Liệt Diễm, nhưng người này không thể tu luyện, vì vậy từ xưa đến giờ Hồn tộc không mấy để ý nhân loại.
Nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ, Âu Dương là ngoại lệ lớn nhất. Âu Dương có được huyết sắc yêu đan có thể hấp thu huyết lực, hắn có thể đánh vỡ tất cả trói buộc để trưởng thành. Bây giờ Âu Dương bước vào Đại Đế, huyết sắc liệt diễm càng cường đại đến đủ thiêu chết một linh hồn cấp ý chí.
*Phập*
Ông lão chưa kịp phản ứng đã bị mũi tên thứ hai của Âu Dương đâm thủng ngực, đây là mũi tên trí mạng. Nửa người dưới của Âu Dương bị Âu Dương bắn vỡ nát, nửa người trên bùm một tiếng tạc nổ tứ tung thành đốm sáng nhỏ hướng tứ phía bỏ chạy.
- Phù.
Âu Dương hít một hơi, thật nhều huyết lực từ bên ngoài bay vào người Âu Dương, đây là lần đầu tiên hắn hấp thu huyết lực của cường giả cấp ý chí viễn cổ.
Mặc dù đó không phải là huyết lực hoàn chỉnh của cường giả cấp ý chí viễn cổ, nhưng nhiều huyết lực như vậy đủ khiến Tứ Phương chiến kỳ trong người Âu Dương nở rộ ánh sáng.
- Giết hồn thể tuyệt hơn giết người nhiều! Thể linh hồn chỉ cần bị ta tổn thương liền sẽ sinh ra huyết lực!
Âu Dương cảm nhận Tứ Phương chiến kỳ biến đổi, hắn biết có lẽ mình sắp thăng cấp.
Chưa đến một tháng, từ pháp thân một đường tăng lên Đại Đế, lúc này quái dị đi tới thiên ngoại thiên đụng phải Hồn tộc toàn là thể linh hồn, đung là ông trời giúp hắn. Nếu không nắm chắc cơ hội này điên cuồng tăng lên thì Âu Dương đúng là sẽ hối đến thắt ruột!
Thật nhiều huyết lực dẫn động Tứ Phương chiến kỳ. Tứ Phương chiến kỳ cùng yêu đan dung hợp đầu tiên là bốn phía cùng chớp động, chậm rãi ba mặt chiến kỳ ảm đạm, tây phương chiến kỳ đại biểu cho ý chí hủy diệt một mình lấp lóe.
Hủy diệt chiến kỳ chớp lóe, Âu Dương phát hiện huyết lực mình mới hấp thu chuyển hóa thành nhiều yêu khí xông vào kinh mạch toàn thân.
- Sắp đột phá?
Âu Dương không ngờ ông lão bị hắn trọng thương, cuối cùng hóa thành đốm sáng chạy trốn cường đại đến như vậy. Âu Dương chỉ tổn thương một mình lão đã đủ thăng cấp!
*Ầm!*
Âu Dương cảm thấy đầu mình ù vang, tiếp theo thật nhiều yêu khí chạy khắp toàn thân hắn, hắn như là bá chủ đứng trong biển lửa.
Một thanh chiến cung từ từ hình thành sau lưng Âu Dương, tùy theo yêu khí không ngừng bùng phát, chiến cung càng lúc càng rõ ràng. Bộ dạng của Thứ Kiêu cung ở Mê Hồn Hải sau thời gian dài lại trở về trên người Âu Dương.
Đại Đế chân thân! Đây là Đại Đế chân thân của Âu Dương, đây là Đại Đế chân thân không giống lúc trước chỉ có một lần, là Đại Đế chân thân thật sự trăm phần trăm. Một lần hấp thu trực tiếp bước vào đỉnh Đại Đế, cái này dù là Âu Dương cũng không tưởng tượng được.
Đại Đế chân thân ở sau lưng Âu Dương thiêu đốt huyết sắc liệt diễm tương tự, hai huyết sắc kiêu mở mắt trừng khung trời. Chúng nó linh động hơn Đại Đế chân thân lúc ở Mê Hồn Hải, bởi vì đây là lực lượng thuộc về chính Âu Dương.
Đến đây thì biến đổi trong người Âu Dương còn không kết thúc, bởi vì hủy diệt chiến kỳ chưa trở về chỗ mà hóa thành vô số đốm sáng bắt đầu phân tán toàn thân hắn.
Âu Dương phát hiện hủy diệt chiến kỳ của mình biến đổi! Tứ Phương chiến kỳ ẩn giấu trong người hắn lâu như vậy giờ rốt cuộc động. Lần đầu tiên động là hủy diệt chiến kỳ đại biểu giết chóc, hiện tại nó không còn là mặt chiến kỳ, nó đã biến thành căn nguyên ý chí hủy diệt xâm nhập vào người Âu Dương.
- Cách có một bước! Thật sự chỉ có một bước!
Âu Dương cảm nhận toàn thân tỏa ra hơi thở hủy diệt, hắn biết từ hôm nay trở đi hắn nhất định phải đi trên con đường hấp thu Tứ Phương chiến kỳ.
Chiến kỳ thứ nhất hắn phải hấp thu lại chính là hủy diệt chiến kỳ đại biểu sức chiến đấu vô song thiên hạ!
- Khúc Hướng Tiền, ngươi chờ ta, chờ ta lĩnh ngộ ý chí hủy diệt rồi ra ngoài diệt ngươi!
Âu Dương cực kỳ tà khí, có lẽ là vì bị hủy diệt chiến kỳ ảnh hưởng, bây giờ toàn thân hắn ập đến sát khí.
Tứ Phương chiến kỳ có bốn loại ý chí, bốn loại ý chí không phải chỉ là cái tên, chúng nó cũng đại biểu loại lực ý chí.
Ý chí hủy diệt là ý chí có sức chiến đấu mạnh nhất trong ý chí tứ phương, nhưng nó cũng là không hoàn thiện nhất, cũng khó đi nhất. Con đường ý chí vĩnh sinh là tu thân dưỡng tính làm dẫn.
Con đường ý chí hủy diệt lấy giết chóc làm đầu. Con đường ý chí bất khuất lấy phấn đấu không ngừng làm đầu. Ý chí trung hậu lấy trầm ổn giữ tín làm đầu.
Trong ý chí tứ phương thì ý chí vĩnh sinh dễ lĩnh ngộ nhất, khó nhất là ý chí hủy diệt và trung hậu.
Ý chí trung hậu dù khó tới đâu thì nó tồn tại một chữ ngộ, còn ý chí hủy diệt căn bản không thể lĩnh ngộ. Nó chỉ có một con đường, là giết! Giết ra một con đường thuộc về hủy diệt.
Đây chính là tại sao từ viễn cổ đến nay chỉ có một mình Hoàng Thiên Đại Đế ngộ đạo ý chí hủy diệt. Muốn ngộ đạo ý chí hủy diệt phải đạp vô số anh linh dưới chân.
Âu Dương muốn ngộ bốn loại ý chí, hiện giờ ý chí hủy diệt đại biểu giết chóc đã bắt đầu, ở trong thiên ngoại thiên đã chú định sẽ dấy lên trạn gió tanh mưa máu!
Huyết sắc tên của Âu Dương sẽ khiến vô số Hồn Giả chết tại đây, nhất tướng công thành vạn cốt khô, hôm nay Âu Dương muốn lấy mạng của các Hồn Giả phô con đường hủy diệt thuộc về hắn.
Đốm sáng bay đầy trời, trong Thiên Khải thành, rất nhiều Hồn Giả ngẩng đầu nhìn lên trời. Họ biết đốm sáng đó là cái gì, chắc là siêu cấp cường giả nào đó bị đánh đến không có chút sức phản kháng đốt một phần linh hồn hóa thành đốm sáng chạy trốn.