- Thập Tam vương tử đã trở về, Đa La chúng ta không có diệt vong!
Các loại tiếng gọi ầm ĩ liên tiếp vang lên. Lúc này người trong vương thành đã tin tưởng, Đa Minh thực sự đã trở về, đây chính là tia sáng phủ xuống trước đường hầm tối đen, là tuyệt đại phùng sinh.
- Đa La muôn năm, Đa La muôn năm, Đa La vô địch, Đa La mãi không thôi.
- Phục quốc, phục quốc!
- Đánh đuổi kẻ xâm lược, đòi lại tôn nghiêm Đa La.
- Đa La bất diệt, Thập Tam vương tử muôn năm.
Đủ loại những tiếng ầm ĩ vang lên khắp vương thành. Lúc này dân chúng trong vương thành thực sự như điên, đều quỳ rạp xuống đất, bọn họ rưng rưng con mắt ngấn lệ nhìn về vị tân vương giả của mình, nhìn người đã từng là hoàn khố trở thành một vị vương giả có thể dẫn lĩnh bọn họ đi lên con đường phục hưng.
Vương giả trở về, đúng nghĩa chân chính là vương giả trở về.
- Xin mọi người yên tĩnh!
Thanh âm Đa Minh không tính là lớn, thế nhưng lại có thể khiến vương thành đang sôi trào trong nháy mắt liền an tĩnh xuống, vô số người đang chờ đợi vị vương giả của họ mở miệng.
- Ta là Đa Minh, ta là người Đa La đã từng phạm phải vô số sai lầm, thế nhưng mọi người vẫn thủy chung không có buông bỏ ta. Hôm nay Đa Minh ta trở lại vương thành, Đa Minh trước kia đã chết, Đa Minh hiện tại là huyết mạch cuối cùng của Đa gia, vẫn như cũ sẽ theo bước các vị tiền bối trong Đa gia, sóng vai chiến đấu cùng với mọi người, sau này mọi người chúng ta đồng sinh cộng tử với nhau, sóng vai chiến đấu với nhau, tái hiện lại vinh quang Đa La của chúng ta ngày nào, đòi lại tôn nghiêm chúng ta đã đánh mất.
Đa Minh rất kích động. Âu Dương đứng ở bên người Đa Minh có thể phát hiện, khi Đa Minh nói ra những lời này, thân thể hắn cũng không ngừng run lên.
- Đồng sinh cộng tử, sóng vai chiến đấu, khôi phục lại quang vinh Đa La, đòi lại tôn nghiêm đã đánh mất.
Dân chúng hô lên theo lời Đa Minh, nhiệt huyết trong tim bọn họ lại một lần nữa được thiêu đốt.
Đa Minh nhìn dân chúng phía dưới tường thành, trước đó hắn vẫn không hiểu, phụ thân là quốc quân, vì sao vẫn thủy chung nói với hắn như vậy.
- Hài tử, Đa La thuộc về mỗi người, Đa gia chỉ là người lãnh đạo, Đa gia không phải là người tối cao. Tại Đa La, Đa gia chúng ta với dân chúng như huynh đệ tỷ muội, bởi vì chúng ta là huyết mạch tương liên.
- Hài tử, đừng nên nghĩ chính mình rất cao quý, người Đa gia chưa bao giờ cho rằng chính mình cao quý, bởi vì bất luận khi nào, người Đa gia cũng đứng sóng vai chiến đấu với dân chúng Đa La.
- Hài tử, ngươi cũng không hiểu được trái tim vương giả, bởi vì ngươi thủy chung cho rằng mình tài trí hơn người. Khi nào ngươi thực sự có thể buông bỏ tất cả, đứng chung một chỗ với dân chúng, cười vui với bọn họ, chia khổ với bọn họ. Khi đó bọn họ có thể không chút câu thúc, kể khổ với ngươi, kể cho ngươi biết một ít việc vặt trong sinh hoạt của họ, khi đó ngươi mới là một vương giả chân chính.
Đây đều là những lời phụ thân Đa Minh, quốc quân Đa La từng nói. Vị quốc quân Đa La tiền nhiệm được ngoại giới xưng là Thiết Huyết Ma Quân, cũng không phải lãnh huyết như mọi người tưởng tượng, hắn có thể tùy ý đi ra ngoài hoàng thành, hắn có thể cùng ăn cùng ở một chỗ với dân chúng. Dân chúng cũng không có sợ hãi vị vương giả được ngoại giới xưng là Thiết Huyết Ma Quân, bởi vì bọn họ đều có chung một trái tim.
Đa Minh còn nhớ rõ, mỗi đời quốc quân đều không nhất định là người ưu tú nhất, thế nhưng mỗi đời quốc quân lại đều có một điểm giống nhua, đó chính là bất cứ lúc nào hắn cũng không cho rằng mình cao quý hơn dân chúng, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đứng bên dân chúng, thoải mái vui cười với dân chúng, sẵn sang chia khổ với dân chúng.
Trước đó Đa Minh căn bản không thể hiểu được những lời này, tại trong mắt hắn, thân là vương giả hẳn phải cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều phải cúi đầu lễ bái hắn.
Thế nhưng Đa Minh lại phát hiện, hắn làm như vậy chỉ khiến dân chúng Đa La rời xa hắn.
Hiện tại, Đa Minh rốt cuộc hiểu được ý tứ của phụ thân rồi, hắn rốt cuộc biết hàm nghĩa trong lời phụ thân nói. Vương giả không nhất định phải cao cao tại thượng, vương giả không nhất định phải dùng quyền thế khiến cho người khác cúi đầu.
Đa Minh đã ngộ ra được, vương giả hẳn phải là người đưa tới hi vọng cho dân chúng, chư không phải là chèn ép dân chúng. Đa Minh lại một lần nữa thấu ngộ rồi.
Đa Minh quỳ rạp xuống đất, giờ khắc này hắn không cảm thấy mất mặt, hắn đang muốn nói với toàn thể dân chúng, rằng hắn đã từng sai rồi, hắn đã từng là kẻ vô tri thế nào.
Đa Minh cúi đầu với vô số dân chúng, cái cúi đầu này tuy rằng không có bất luận thanh âm gì, thế nhưng dân chúng vương thành lại có thể hiểu được tấm lòng của Đa Minh, bởi vì lúc này bọn họ liên tâm, bọn họ là huyết mạch tương liên.
Bọn họ có thể cảm nhận được sự áy náy trên người Đa Minh.
Bọn họ biết, khi Đa Minh một lần nữa đứng lên, Đa La đã xuất hiện trở lại một vị vương giả đúng nghĩa, một vị vương giả dẫn lĩnh bọn họ đi trên con đường phục quốc.
- Chúng ta sóng vai nhau chiến đấu, chúng ta đồng sinh cộng tử…
Tiếng gọi ầm ĩ hỗn tạp với nước mắt dâng trào, vô số dân chúng nhìn Đa Minh chậm rãi đứng lên trên tường thành. Giờ khắc này, bọn họ đã thấy được trên người Đa Minh thứ cảm giác đã từng có trên mỗi người mỗi đời quốc quân.
Vương giả hiền hậu không đánh mất uy nghiêm, thân ái lại tràn ngập khí phách.
- Đây mới là vương giả chân chính.
Âu Dương nhìn biến hóa trên người Đa Minh, trong lòng Âu Dương có được không ít cảm ngộ. Âu Dương tự cảm thấy may mắn khi chính mình có thể kinh lịch qua tất cả chuyện này, bởi vì những cảm ngộ này không thể dùng bất cứ thứ gì khác đổi lại được.
Trải nghiệm cảm ngộ còn khó khăn hơn nhiều so với tu luyện lực lượng, bởi vì nó là vô hình, nếu như không có cơ duyên, cho dù ngươi có thiên phú nghịch thiên, cũng vĩnh viễn không thể tìm ra được tồn tại của nó.
…
Vương thành huy hoàng ngày trước đã không còn, hiện tại nơi nơi đều là tuyệt vọng và quyến luyến. Đương nhiên tội ác theo đó cũng tấn công vào tòa thành này.
Thế nhưng ngày hôm nay đã khác rồi, ngày hôm nay vương giả Đa La đã trở về, toàn bộ Đa La một lần nữa có được trái tim, bất luận người Đa gia nào cũng chính là trái tim của Đa La, chỉ cần người Đa gia còn, chỉ cần có một đệ tử Đa gia dẫn lĩnh Đa La, như vậy người Đa La sẽ không ngừng đứng lên chiến đấu.
Ánh trăng nhô lên cao, lửa trại nổi lên giữa quảng trường đã bị phá hủy trong vương thành. Lúc này Đa Minh không còn ngạo khí gì đó của Thập Tam vương tử, hắn và vô số con dân Đa La đang ngồi vây xung quanh đống lửa, giống như phụ thân hắn, người đã từng là vương giả Đa La, đã từng kiên nhẫn lắng nghe thanh âm của con dân.
Ngồi tựa lưng vào một gốc cây đã bị đốt thành màu đen, Âu Dương không phải, lúc này Đa Minh cần điều động lòng nhiệt tình của dân chúng, còn việc Âu Dương phải làm chính là trải ra một con đường rực rỡ trước mặt Đa Minh.
- Đấy là vị trưởng lão nào?
Người trong Thiên Khải thành đều suy đoán rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đốm sáng chậm rãi ngưng tụ, ở trên không trung hình thành nửa người trên ông lão áo đen suýt bị Âu Dương làm thịt. Lúc này thân thể lão chỉ còn lại ngực, cái đầu, đôi tay đã biến mất.
*Vèo!*
Một bàn tay to màu đen từ tháp cao chính giữa Thiên Khải thành đại biểu nữ vương Hồn tộc chí cao vô thượng bay ra, chộp lấy linh hồn ông lão áo đen sắp vỡ nát từ trên trời xuống.
Có người trông thấy ông lão áo đen, không dám tin kêu lên:
- Hình như là Hắc Mạn trưởng lão!
Một số người chất vấn:
- Không phải chứ? Hắc Mạn trưởng lão trong toàn Hồn Giới có thực lực đủ vào mười hàng đầu ai có thể làm Hắc Mạn trưởng lão bị thương đến như vậy?
- Sẽ không sai! Mới rồi ta cũng thấy, chắc chắn là Hắc Mạn trưởng lão. Rốt cuộc là ai làm Hắc Mạn trưởng lão bị thương thành như vậy? Không lẽ là các trưởng lão khác đánh nhau?
Những người Hồn tộc xôn xao.
Hồn Giới khác với thế giới của nhân loại, họ tương đương với một tiểu thế dư, chẳng qua Hồn Giới nhiều năm liên kết với Chân Linh Giới, Hồn tộc cực kỳ cường đại, lúc viễn cổ cũng là đẳng cấp tranh hùng bá chủ một phương.
Sau này vì vài chuyện Hồn tộc chỉ có thể ở trong Hồn Giới không cách nào tiến vào Chân Linh Giới, mọi người dần quên đi sự tồn tại của Hồn tộc, chỉ biết Chân Linh Giới có thiên ngoại thiên, chỉ biết thiên ngoại thiên rất nguy hiểm.
Cấu tạo Hồn tộc không khác với một quốc gia bao nhiêu, vương tọa ủng Thiên Khải thành thống trị toàn Hồn Giới, dưới Thiên Khải thành còn có vô số thành thị, những thành dị do các đại trưởng lão quản lý, quốc gia tương đương với tính chất một tông phái.
Trong Hồn tộc giữa trưởng lão cũng có xuất hiện đại chiến, nhưng bình thường chỉ cần không đánh đến không thể giải quyết thì nữ vương sẽ không dễ dàng ra tay, giống như hôm nay Hắc Mạn sắp chết là tình huống chưa từng xuất hiện.
Số lượng người Hồn tộc không nhiều, Hồn tộc sinh sản không dễ như nhân loại, vậy nên bình thường Hồn tộc ít có người giết chóc. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Dù hai người đánh đỏ mắt thì tối đa nhốt tên kia lại.
*Xẹt!*
Hắc Mạn bị bàn tay to bắt vào tháp cao, từng đợt lực linh hồn tiến vào thân thể rách nát của lão, tiến hành tu sửa.
Nhưng những lực linh hồn mới đụng vào thể linh hồn rách nát của Hắc Mạn thì bị đốt lên, huyết sắc liệt diễm không ngừng nhấp nháy trên người lão, đốt cháy lão.
Cách Hắc Mạn không xa, một cô gái mặc đồ hồng, vẫy tay hướng liệt diễm, lực linh hồn đen cường đại không gì sánh bằng bao bọc huyết sắc liệt diễm như muốn kéo nó khỏi người Hắc Mạn.
*Xèo xèo!*
Lực linh hồn đen mới đụng vào huyết sắc liệt diễm liền bị đốt cháy, cô gái nhìn thấy vậy biểu tình từ giật mình đến chấn kinh.
- Không thể nào! Huyết sắc liệt diễm làm sao cường đại như vậy được? Nhân loại có huyết sắc liệt diễm trong người căn bản không thể tu luyện!
Cô gái nói không sai, nhân loại có được huyết sắc liệt diễm không thể tu luyện, đây chính là lý do thể chất quái lạ của Âu Dương. Nhưng có ai ngờ trong người Âu Dương có huyết sắc yêu đan?
Tất cả đều là cơ duyên xảo hợp có ngày hôm nay. Thể chất phế vật có Linh Hồn Liệt Diễm trăm phần trăm, bởi vì thể chất đó đã định trước không thể tu luyện.
Âu Dương xuyên qua đến, lực gia truyền Hàng Long Thập Bát Chưởng cơ duyên xảo hợp biến thành huyết sắc yêu đan, khiến hắn đạt đến trình độ bán yêu giả.
Sau này huyết sắc yêu đan trợ giúp Âu Dương một đường giết đén đỉnh Đại Đế, đây là điều không ai ngờ được, có thể tính là kiếm tẩu thiên phong đến cực hạn.
Hắc Mạn mặt đầy cười khổ nói:
- Nữ vương bệ hạ không cần uổng phí lực lượng, đó là một quái vật cường đại đến đáng sợ hơn cả Ma Quân Hoắc Khải Phong năm xưa.
Nếu không phải lão đốt cháy linh hồn hóa thành vô số đốm sáng chạy ra thì bây giờ trên đời không còn lão tồn tại.
Nữ vương giật mình nhìn Hắc Mạn, hỏi:
- Rốt cuộc là ai?
Lúc viễn cổ Hắc Mạn độc chiến Hồn Giới, dùng sức của một người di sơn đảo hải, cường giả toàn Hồn Giới dốc hết sức cũng không thể đối kháng với lão.
Bây giờ Hắc Mạn nói có một quái vật còn đáng sợ hơn Hoắc Khải Phong, đó rốt cuộc là người như thế nào?
Trong mắt Hắc Mạn có tia sợ hãi, nói:
- Hắn không có sức chiến đấu cười ngạo khung trời như Hoắc Khải Phong, nhưng hắn có Linh Hồn Liệt Diễm mà Hồn tộc chúng ta vĩnh viễn không thể đối kháng. Đáng sợ nhất là lực lượng của hắn đạt đến cấp Đại Đế! Bệ hạ nên biết Linh Hồn Liệt Diễm cấp Đại Đế đủ thiêu cháy toàn Hồn Giới!
Lúc này dù là đông đúc cường giả ý chí nhân loại bước vào Hồn Giới thì Hồn Giả cũng dám chiến, dù Hồn Giới nhỏ nhưng sức chiến đấu tuyệt đối không kém gì Chân Linh Giới.
Nhưng Âu Dương không phải người đám Hồn Giả có thể đối kháng. Ngươi đánh hắn, hắn không phản ứng. Hắn tùy tiện đụng ngươi, người liền bị thương. Quái vật như vậy làm sao đối kháng?
Một biên quan trấn nhỏ, lúc này Âu Dương đứng trên cột cờ, trấn nhỏ dưới chân bị hắn đồ sát, tất cả Hồn Giả bị hắn một tên đâm xuyên giết chết.
Thật nhiều huyết lực ùa vào người hắn nhưng không thể cho Âu Dương tăng lên một bước, hắn biết lực lượng của hắn bây giờ đã đạt đến cực hạn, muốn đột phá thì cách duy nhất là ngộ đạo ý chí hủy diệt.
- Tại sao ta không thể khống chế được ý niệm giết chóc của mình?
Âu Dương đứng trên cột cờ, mới rồi đi tới trấn nhỏ này cảm giác bản năng sai khiến hắn tàn sát mấy trăm Hồn Giả, ý niệm giết chóc đến từ sâu trong linh hồn khiến hắn không thể khống chế.
Âu Dương biết chắc cái này có liên quan đến hủy diệt chiến kỳ. Từ khi hủy diệt chiến kỳ biến mất hóa thành căn nguen dung nhập vào người hắn thì hắn đã không còn lựa chọn, hắn phải một đường giết tới. Ý chí hủy diệt, hoặc là hủy diệt người khác, hoặc là hủy diệt chính mình.
Âu Dương mừng là chỗ này không phải Chân Linh Giới, nếu không dù là Vạn Tiên sơn e rằng không thể bảo vệ ma vương giết chóc như hắn.
Phương xa mây đen đầy trời, tiếng linh hồn khóc thét như bất bình vì Hồn Giả trong trấn nhỏ đã chết. Nhưng tiếng kêu rên của linh hồn lại dấy lên ý niệm giết chóc sâu trong lòng Âu Dương.
Từ lúc đi lên con đường này thì Âu Dương không còn lựa chọn, ý chí hủy diệt mạnh mẽ, con đường ý chí hủy diệt tràn đầy chông gai. Hoàng Thiên Đại Đế giết vạn người thành người thứ nhất ý chí hủy diệt sau viễn cổ, có được mỹ danh sức chiến đấu vô song thiên hạ.
Hôm nay hắn đi lên con đường của Hoàng Thiên Đại Đế, Âu Dương mừng là chỗ này không phải Chân Linh Giới, ít nhất hắn giết là dị tộc, nhiều ít an ủi bản thân.
Nhưng Âu Dương không biết hắn như vậy rất nguy hiểm. Ngộ đạo ý chí hủy diệt, một khi trong lòng sinh ra chất vấn về giết chóc, hủy diệt thì ý chí hủy diệt sẽ hủy diệt bản thân.
Cho nên thời viễn cổ gần như mỗi cường giả đều trước tiên lĩnh ngộ ba ý chí khác, cuối cùng dùng vô số xương cốt chất lên ý chí thứ bốn, vũ hóa phi tiên.
Đây cũng xem như là loại tẩy lễ, hôm nay Âu Dương bắt đầu bước trên con đường viễn cổ ngày xưa.
Thần Sư Chi Nhãn màu vàng nhìn phía xa mây đen kêu gào, Âu Dương trông thấy trong mây đen có hai người. Tu vi của hai người này không yếu hơn Hắc Mạn đã bỏ trốn, nhưng Âu Dương không có gì băn khoăn. Chỉ cần đối phương là linh hồn thì hắn khác được họ, trừ phi bọn họ có thể làm ra thể linh hồn cấp phi tiên, nếu không thì Hồn Giới sẽ biến thành sân săn bắn của hắn.
Thiên Khải thành, chuông tang bỗng ngân lên, ánh sáng đỏ từ chuông tang bắn ra, bay vào tháp cao. Trên tháp cao nữ vương Hồn Giới Vệ Thi đang cùng một vài trưởng lão đang thảo luận việc Hồn Giới đột nhiên xuất hiện ác ma, nàng giơ tay đón lấy huyết quang truyền đến khi chuông tang ngân.
Mở ra huyết quang, Vệ Thi giật mình hét to:
- Cái gì!?
Một đám trưởng lão từ xa bay đến nghị sự vây quanh lại.
- Hồn Vân trấn nhỏ bị diệt.
Nhìn mấy thứ ghi chép bên trên, mọi người hí ngụm khí lạnh. Nguyên Hồn Vân trấn nhỏ có năm trăm Hồn Giả, trong một đêm Hồn Vân trấn nhỏ bị diệt, dù là đồ ngốc cũng biết chuyện chắc chắn liên quan đến ma vương kia.
*Ong- - Ong- - *
Chuông tang lại ngân vang, nhưng lần này chuông tang liên tục gióng hai hồi, thanh âm xa xăm vô cùng.
Hai tiếng chuông tang vang, toàn Thiên Khải thành hỗn loạn.
Chuông tang ngân đại biểu cái gì ai đều biết. Tiếng thứ nhất ngắn ngủi không tính là gì, vì tiếng ngắn có lúc vì báo cáo một số chuyện khẩn cấp thì sẽ vang lên.
Nhưng chuông tang kéo dài đại biểu chỉ có một khả năng, đó là trưởng lão chết!
Hồn Giới có mười lăm trưởng lão, Hắc Mạn trưởng lão ngày hôm qua bị đánh thành tàn phấ chạy trở về Thiên Khải thành, các Hồn Giả vốn tưởng là giữa trưởng lão bùng phát đại chiến. Hôm nay chuông tang ngân dài hai tiếng chứng minh lại có hai trưởng lão chết.
Hiện tại người trong Thiên Khải thành không còn cho rằng là trưởng lão bùng phát đại chiến. Cho dù các trưởng lão có đánh đến dữ dội thì tối đa chỉ làm đối phương bị thương, giống như Hắc Mạn trưởng lão chứ làm sao có thể giết chết đối phương?
Tốt lắm, duv có lúc lỡ tay giết một trưởng lão nhưng liên tục giết hai trưởng lão là điều không thể. Trong Thiên Khải thành các Hồn Giả điều hiểu chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn!
Nói xảy ra việc lớn không bằng nói tai nạn buông xuống, bởi vì cách Thiên Khải thành mấy ngàn vạn dặm Âu Dương đang cầm Thứ Kiêu cung từng bước một đi hướng bên này. Hắn một đường đi đến gặp Hồn Giả dù là bình thường hay trưởng lão có ý chí viễn cổ đều ngã gục dưới Thứ Kiêu cung của hắn.
Tùy theo Âu Dương giết càng lúc càng nhiều Hồn Giả, hắn bắt đầu hưởng thụ khoái cảm giết chóc này. Âu Dương thậm chí say mê trong giết chóc, hắn hiện tại rất nguy hiểm! Lòng giết chóc không thể mất, vì con đườngh ủy diệt cần lòng giết chóc, nhưng một khi bị lòng giết chóc che giấu bản tâm, vậy Âu Dương cách tự mình hủy diệt không còn xa.
Hồn Giới có người vui có người buồn. Buồn đương nhiên là Hồn Giả Hồn Giới, vui thì cũng có, dù sao thiên ngoại thiên tồn tại từ viễn cổ, vô số cường giả Chân Linh Giới từng ạc dường vào thiên ngoại thiên bị Hồn Giới Hồn Giả cường đại dùng lực linh hồn nhốt tại đây.
Những cường giả bị nhốt này chợt phát hiện Hồn Giới Hồn Giả luôn bình tĩnh bắt đầu xuất hiện sợ hãi.
Một người đàn ông trung niên thoạt trông hơn bốn mươi tuổi, hai tay hai chân bị cột linh hồn xiềng xích nhìn hướng đồng bạn ở bên cạnh, nói:
- Không lẽ Hồn Giới bùng phát đại chiến gì?
Một người khác tứ chi cũng bị linh hồn xiềng xích trói, phản bác:
- Không thể nào, Hồn Giới đại chiến là thuộc về đại chiến, cho dù họ đánh nội chiến cũng sẽ không kịch liệt bao nhiêu.
Người đàn ông trung niên bắt đầu câu chuyện vẻ mặt ủ rũ nói:
- Những thể linh hồn chết tiệt, ta bị giam cầm tại đây đã bốn ngàn năm, thật hối hận năm xưa vào đây làm gì.
Gã tên gọi Từ Uy, là một tán tu, bốn ngàn năm trước đạt đến cấp Đại Đế lạc đường vào thiên ngoại thiên, bị những Hồn Giả bắt, dùng linh hồn xiềng xích trói tại đây. Bị nhốt bốn ngàn năm, Từ Uy sớm tuyệt vọng, nếu không phải sau này có mười mấy người giống như gã bị bắt tới đây thì có lẽ gã sớm tinh thần thác loạn.
Một ông lão thoạt trông sáu, bảy mươi tuổi nói:
- Trong số chúng ta Từ Uy bị nhốt bốn ngàn năm, dù ta là người cuối cùng tiến vào cũng bị nhốt ít nhất một ngàn năm, có lẽ chúng ta thật sẽ chết già trong Hồn Giới.
Ông lão này tên gọi không Linh Quân, ngàn năm trước gây chuyện với thiên cung, kết quả bị người thiên cung quăng vào Hồn Giới, bị cầm tù tròn ngàn năm. Không Linh Quân từ ban đầu không cam lòng đến ngàn năm đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong khi Từ Uy, không Linh Quân cảm thán thì một người thanh niên bên cạnh họ, Vương Thanh Húc vãnh tai kêu họ lắng nghe:
- Các ngươi nghe họ nói cái gì không?
- Vương lão đệ, lỗ tai của ngươi tốt nhất, ngươi nghe thấy cái gì?
Mấy người khác biết công pháp Vương Thanh Húc tu luyện tăng cường lỗ tai rất mạnh, gã thính tai đến trong trăm dặm có xảy ra biến đổi gì đều biết. Tất cả quay sang hỏi Vương Thanh Húc.
- Đừng gấp!
Vương Thanh Húc phất tay, nghiêng tai lắng nghe, mặt gã lộ nụ cười.
- Có chuyện gì vậy?
Người bên cạnh thấy Vương Thanh Húc thì ai nấy hồi hộp. Hồn Giớis chết tiệt này còn ó điều gì khiến Vương Thanh Húc nở nụ cười? Không lẽ Chân Linh Giới phát hiện bí mật thiên ngoại thiên, rầm rộ tấn công vào?
Nhưng cái này không đúng, thiên ngoại thiên thực lực vô cùng mạnh mẽ, ở đây cho dù ngươi là Đại Đế, bị mấy chục Hồn Giả cùng lúc thi triển linh hồn xiềng xích thì cũng sẽ bị khóa lại không thể nhúc nhích. Cho dù cường giả bát tông thập nhị thánh địa thêm vào tứ đại gia tộc của Chân Linh Giới cùng ra mặt cũng rất khó chiếm được ưu thế trong tay Hồn Giả.
Vương Thanh Húc vẻ mặt kích động nói:
- Có đồng loại của chúng ta đến!
- Cái gì!?
Nghe Vương Thanh Húc nói mấy người khác dựa sang. Đồng loại đến? Có thể khiến Hồn Giới náo động, không lẽ thật sự là toàn bộ cường giả Chân Linh Giới giết tới thiên ngoại thiên?
- Bao nhiêu người? Có phải là bát tông thập nhị thánh địa cùng với tứ đại gia tộc chúng ta đều đến không?
Đông Phương Tường biểu tình kích động rõ rệt ai cũng thấy ra. Bị nhốt tại đây mấy ngàn năm, nếu không phải họ có tu vi cao thâm thì đã sớm tinh thần thác loạn.
Nhưng dù không tan vỡ thì mấy ngàn năm khiến lòng họ nguội lạnh như tro tàn, giờ bỗng nghe hy vọng xuất hiện, ai nấy như người điên.
- Không phải!
Vương Thanh Húc vãnh tai lắng nghe, nhưng vẻ mặt dần lộ ra thất vọng.
- Có chuyện gì vậy Vương lão đệ? Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi đừng ngập ngừng!
Một đám người vây quanh Vương Thanh Húc, chuyện này liên quan đến tự do của họ, trong mắt họ không có gì quý hơn tự do.
Vương Thanh Húc nhìn lướt qua đám người đáng thương, cười khổ nói:
- Chắc là người xui xẻ giống chúng ta lạc đường vào thiên ngoại thiên, bây giờ xuất hiện tại Hồn Giới. Hồn Giới Hồn Giả đang thảo luận làm sao đi bắt hắn.
Nghe Vương Thanh Húc nói vậy đám người lộ vẻ thất vọng, một người vào Hồn Giới, kết quả chỉ có một, đó là giống như họ vĩnh viễn bị giam cầm tại đây cho đến chết.