Đại quân Đa La đóng quân nghỉ ngơi tại bên ngoài Khai Lâm mười dặm, Khai Lâm cũng yên ắng, chờ đợi Đa La trùng kích qua.
Trước Khai Lâm có tường thành cao vút che chắn, phía sau có kho lương Mễ Nạp không ngừng tiếp viện, Mễ Nhĩ không có bất luận người nào nghĩ một trận chiến này bọn họ thất bại. Bọn họ tự tin đúng như lời nói của mình, bọn họ muốn đánh cho Đa La phải trở về nhà đi trồng trọt.
Đa La cùng Mễ Nhĩ ở trên Khai Lâm trình diễn cuộc chiến điên cuồng, trong hai ngày xác chết chồng chất dưới Khai Lâm thành, vô số Đa La tướng sĩ nuốt hận tại đây. Lúc này Đa La tướng sĩ đã là giết đỏ mắt, bất chấp tất cả muốn tông mở cửa Khai Lâm thành.
Lục Đại Đỉnh cũng lần lượt mưu tính đánh mở tường thành, nhưng năm cường giả của Mễ Nhĩ cũng không phải ăn chay. Năm cường giả của Mễ Nhĩ hết lần này đến lần khác liều mình ngăn cản, hai bên đã tiến vào trạng thái giằng co.
Buổi tối, Đa La và Mễ Nhĩ tạm thời vào giai đoạn ngừng chiến, hai bên bắt đầu nghỉ ngơi để chuẩn bị cho đại chiến ngày mai. Tuy nhiên, kho lương Mễ Nhĩ phía sau Khai Lâm không bình tĩnh.
Ác ma chi vẫn lợi dụng giáo giáp Bạch Ngân kỵ sĩ đoàn thành công lừa mở cửa lớn Mễ Nhĩ thành trì, giết vào Mễ Nhĩ. Sáu ngàn bộ binh Mễ Nhĩ chiến đấu với Ác ma chi vẫn. Bảy trăm Ác ma chi vẫn tử thương thảm trọng, nhưng sáu ngàn bộ binh trả cái giá gấp mười lần Ác ma chi vẫn.
Tên bay tứ tung, máu đang sục sôi. Âu Dương đã lặng lẽ đi tới kho tiếp viện. Lúc này bên ngoài chiến đấu đã chia thắng bại, mặc dù Ác ma chi vẫn bị tử thương thảm thiết nhưng họ thành công kéo xuống kho lương Mễ Nhĩ.
Một đoàn lửa rực cháy trong tay Âu Dương, hắn nhìn vô số lương thảo quân giới, hắn biết khi ngọn lửa này cháy lên, con đường hắn chinh chiến cũng đi tới tận cùng.
- Nếu làm như vậy vẫn không thể đánh mở Khai Lâm của các ngươi thì Đa La không cần nói đến báo thù.
Âu Dương ném ngọn lửa vào đống lương thảo, ngọn lửa gặp lương thảo liền điên cuồng đốt cháy.
Lương thực khô ráo và cỏ khô với ngọn lửa xúc tác cháy lên nhanh vô cùng. Yêu khí trên người Âu Dương bùng phát, dẫn phong vân xung quanh kéo theo thế lửa lan tràn bốn phía.
Âu Dương đứng trong biển lửa, nhìn trên mặt chiến sĩ Ác ma chi vẫn còn sống lộ nụ cời, hắn biết đã làm đủ rồi, tiếp theo họ phải dựa vào năng lực của bản thân chiến đấu.
Ác ma chi vẫn là Âu Dương ban đầu đề ra, giờ hắn xem như công thành cũng nên rút chân. Ngọn lửa cuối cùng này xem như là món quà cuối cùng Âu Dương tặng cho Đa La.
Ngọn lửa bốc tận trới, yêu khí của Âu Dương kéo theo bão tố, lửa ánh hồng cả bầu trời, dù là xa ngoài trăm dặm cũng trông thấy khoảnh trời bị đốt đỏ rực này.
Âu Dương đứng trong biển lửa, lửa đốt cháy bì giáp của hắn, lộ ra quần áo đen bên dưới. Nhưng ngọn lửa này không thể nào đốt cháy bộ đồ đen của hắn, có yêu khí thủ hộ, cho dù Âu Dương ở trong biển lửa cũng không có chuyện gì.
Ngọn lửa đỏ tựa tinh linh không ngừng nhảy múa, Âu Dương nhắm mắt lại. Đang lúc Âu Dương định bay lên rời đi thì cảm giác như có như không lại lần nữa xuất hiện trong đầu hắn.
Hình ảnh quen thuộc biết bao, ba mươi tám người tập kích vô số dặm, xâm nhập vào sau lưng địch, cùng sinh cùng tử thiêu hủy kho lương kẻ địch, Phì Thủy thành run sợ, hình ảnh này không ngừng nhoáng lên trước mắt Âu Dương, dường như hắn đã bắt được cái gì.
- Là cái gì! Đây rốt cuộc là cái gì?
Âu Dương không ngừng hỏi chính mình nhưng hắn không có được đáp án. Chính Âu Dương cũng không phát hiện, lúc này hắn từ từ bay lên, đi theo sương khói đen đậm đặc, sắp bay lên trời.
Yêu khí ở trong người Âu Dương bất quy tắc run run, loại cảm giác này cực kỳ quái dị, hắn không thể nắm bắt được nó, nhưng rõ ràng cảm giác đó ở bên người.
*Ong!*
Trong vòng tay, thật nhiều mảnh vụn Thứ Kiêu cung xuất hiện bên cạnh Âu Dương, hắn phát hiện cảm giác không thể nắm bắt đang bay vào trong Thứ Kiêu cung.
Âu Dương mở to mắt, huyết sắc Chân Thực Chi Nhãn nhìn Thứ Kiêu cung từ vô số mảnh vụn bắt đầu chậm rãi tiếp hợp lại, ở trước mặt hắn hình thành cái mới. Âu Dương rốt cuộc biết loại cảm giác này là cái gì!
- Đây...đây là cảm giác Thần Sư! Sao ta đột nhiên chạm vào loại cảm giác này?
Âu Dương dám khẳng định, mình tuyệt đối không có bước vào Thần Sư, bởi vì Thần Sư cần cái gì đến bây giờ hắn vẫn không biết.
*Két!*
Đang lúc Âu Dương khó hiểu thì Tứ Phương chiến kỳ trong người hắn bắt đầu run rẩy. Tứ Phương chiến kỳ bay ra khỏi cơ thể Âu Dương, sau đó hắn phát hiện mình lại bị đông cứng.
Viễn cổ họa quyển lần nữa mở ra, bốn viễn cổ cường giả đứng quanh hắn, có một ông lão đứng đằng trước bốn người, ông lão mặc áo lam trên người không có khí thế kinh người gì nhưng hiện ra vô cùng thần thánh.
- Ta sẽ làm lại thân thể cho các ngươi, còn về làm ra thất thể cho cho các ngươi cuối cùng bước lên con đường phi tiên hay không chỉ có các ngươi mới biết.
Âu Dương lần đầu tiên nghe được thanh âm trong viễn cổ họa quyển, đây là thanh âm của ông lão.
Lúc nghe tiếng nói này Âu Dương rốt cuộc hiểu, ông lão là một Thần Sư! Một Thần Sư chân chính.
Ông lão vung tay, tiếp theo viễn cổ họa quyển vỡ ra. Viễn cổ họa quyển xuất hiện nhanh mà tan vỡ cũng nhanh, nhưng Âu Dương không thấy được Thần Sư làm sao tạo ra thân thể cho bốn người.
Ông lão mở miệng:
- Tiểu tử, Chân Thực Chi Nhãn, Tứ Phương chiến kỳ, chắc ngươi là người truy tìm bí mật viễn cổ đúng không?
Mặc dù viễn cổ họa quyển tan vỡ nhưng Âu Dương phát hiện ông lão áo lam không biến mất! Đây là lần đầu tiên Âu Dương đụng phải chuyện quái dị như vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng của ông lão hình như đang nói chuyện với hắn.
- Ta vì chính mình nghịch thiên cải mệnh chỉ bởi con đường Thần Sư có thể kéo dài. Bây giờ ta đem thương cảm động của Thần Sư giao cho ngươi, hy vọng ngươi thật sự giải được bí mật viễn cổ, tái hiện huy hoàng phi tiên từng có.
Trông ông lão như không phải thực thể, lão dứt lời thì vỡ ra thành nhiều mảnh bay vào đầu Âu Dương.
Đau đớn như bị người rạch mở da đầu, Âu Dương cảm thấy trước mắt bỗng biến tối đen, sau đó hắn tiến vào thế giới vô cùng huyền bí.
Vô số đốm sáng nhỏ bay bên cạnh Âu Dương, những đốm sáng bắt đầu tiến vào thân thể của hắn. Âu Dương cảm giác mình giống khối bọt biển, những đốm sáng là bọt nước. Vô số đốm sáng tiến vào thân thể hắn, bị Âu Dương hấp thu hết.
Cách hấp thu này khá giống với Âu Dương hấp thu huyết lực. Đốm sáng bị hấp thu càng lúc càng nhanh, Âu Dương phát hiện Thứ Kiêu cung tự động tiếp hợp xuất hiện ngay trước mắt. Nhưng lúc này Thứ Kiêu cung vẫn là mảnh vụn, chẳng qua nó cho Âu Dương một cảm giác khác biệt.
- Cái...cái này là Thần Sư sao?
Âu Dương ngẩn ra, sao tự dưng bỗng nhiên trở thành Thần Sư?
Hắn không thể biết Thần Sư thời viễn cổ này trước nghi chết dùng lực nghịch thiên để nghịch thiên cải mệnh cho mình, đem hồn Thần Sư để lại trên thế gian, chờ đợi người hữu duyên đến.
Mà hồn Thần Sư gần như không thể trực tiếp kéo một người lên Thần Sư, cho dù có cũng tuyệt đối không có khả năng tạo ra được chân chính Thần Sư. Nhưng có một số việc đúng là trùng hợp như vậy, huyết sắc yêu đan của Âu Dương lại một lần nữa trợ giúp hắn, người bình thường hấp thu không được, nhưng hắn có huyết sắc yêu đan thì dựa vào nó nuốt hồn Thần Sư, biến thành một phần của hắn.
Chân Thực Chi Nhãn của Âu Dương không ngừng chớp lóe ánh sáng, từ màu đỏ biến thành xanh, từ xanh thành lam, đến cuối cùng đôi mắt Âu Dương biến thành màu vàng, đôi mắt vàng là Thần Sư Chi Nhãn chân chính!
Nếu như nói Chân Thực Chi Nhãn là vì nhìn thấu tất cả hư ảo mà xuất hiện, vậy thì Thần Sư Chi Nhãn chính là vì nhìn thấu sinh tử. Nhìn thấu sinh tử, ở trước mặt Thần Sư Chi Nhãn không có chân chính sinh tử, nhưng phải cần trả một cái giá khá đắt mới hồi phục được.
Âu Dương mơ hồ nhìn từng điểm sức sống trên Thứ Kiêu cung của mình, vươn tay túm các mảnh vụn lại, huyết sắc yêu khí bắt đầu tỏa ra từ người hắn, những yêu khí này kích thích sức sống.
- Thì ra trong mắt Thần Sư Chi Nhãn tất cả đều có sinh mệnh.
Âu Dương rốt cuộc hiểu cái gì là Thần Sư. Nếu như nói Tu Phục Tông Sư tu phục yêu binh chỉ là đem những yêu binh vỡ vụn dán lại với nhau thì Thần Sư chính là lại đốt lên ngọn lửa sự sống.
Đây là phân biệt từ căn nguyên, vào khoảnh khắc này Âu Dương coi như đã hiểu. Hèn chi vô số tông sư vĩnh viễn không thể đặt chân vào Thần Sư. Thì ra Thần Sư giống như phi tiên, từ viễn cổ đã tuyệt tích, Thần Sư xuất hiện trong Chân Linh Giới đều giống như hắn, là được hồn Thần Sư từ viễn cổ điểm nhiên mới tiến vào hàng ngũ Thần Sư.
Ngẫm nghĩ đến Thần Sư của Vân Đỉnh thiên cung, Âu Dương nở nụ cười, bây giờ hắn xem như hiểu Thần Sư đó giống như hắn, là người may mắn, chẳng qua gã không bằng hắn.
Gã không có huyết sắc yêu đan như Âu Dương, tuy rằng gã miễn cưỡng hấp thu hồn Thần Sư, nhưng đó không phải là Thần Sư chân chính. Gã có thể nghịch thiên cải mệnh cho người nhưng không cách nào nghịch thiên cải mệnh cho chính mình, nói chính xác hơn thì gã chỉ là một chuẩn Thần Sư.
Từng đoạn ký ức lóe qua trong đầu Âu Dương, từng bóng người xuất hiện trong óc hắn. Âu Dương biết chắc là những người này từng hấp thu hồn Thần Sư của ông lão áo lam, chẳng qua không thể được đến hồn Thần Sư chân chính. Dù là có lực Thần Sư thì cuối cùng vẫn phải chết. Mà mỗi một người chết đi, ông lão áo lam hồn Thần Sư sẽ quay về đây chờ đợi người tiếp theo, mãi đến khi có một ngày thật sự có người hấp thu hồn Thần Sư của lão, tiến giai vô thượng Thần Sư!
*Ầm!*
Sấm sét chớp giật, Thứ Kiêu cung ở trong tay Âu Dương không ngừng được chữa lành, từng khối mảnh vụn lại được dính liền. Bầu trời dường như không cho phép có chuyện nghịch hành như vậy, giáng xuống sấm sét trừng phạt, muốn lại chém Thứ Kiêu cung thành mảnh vụn, muốn đưa người nghịch thiên cải mệnh này vào luân hồi.
Nhưng Âu Dương đã hoàn toàn hấp thu hồn Thần Sư là sẽ dễ dàng bị đánh chết sao? Vô số lôi điện tẩy lễ thân thể, Âu Dương giống như những người từng hấp thu hồn Thần Sư của ông lão áo lam hồn Thần Sư, cũng nhận sấm sét tẩy lễ.
Nhưng Âu Dương khác với họ, hắn là cường giả pháp thân, cho dù sấm sét đánh yêu khí của hắn tán loạn thì thể pháp thân đâu dễ bị đánh tan.
- Con đường Thần Sư vốn là đi nghịch thiên, trời cũng không thể thu đi hồn Thần Sư của ta!
Đôi mắt vàng của Âu Dương nhìn thấu thiên cơ, nguyên bầu trời vô số lôi vân biến đổi thế nào đều bị hắn nhìn rõ ràng. Âu Dương chậm rãi di chuyển trên trời, tốc độ tuy chậm lại mỗi lần vừa đúng lướt qua thần lôi từ trên trời giáng xuống.
Sấm sét kéo dài một canh giờ, mọi người nguyên Thiên Hà tiểu thế giới đều nghe thấy tiếng sấm, người ở trong Mễ Nhĩ càng thấy được sấm sét điên cuồng chớp lóe trên bầu trời.
Tình cảnh giống như tận thế khiến nhiều người sợ hãi, họ không biết rằng trong sấm chớp bủa giăng kia có một Thần Sư mới! Một Thần Sư chân chính rốt cuộc sinh ra.
…
Chân Linh Giới.
Trong một năm nay Chân Linh Giới xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất, thiên cung chỉ mất một năm đã lực áp quần hùng thành công lấy danh đứng đầu bát đại tông phái. Làm xong những điều này thiên cung không bỏ qua, cường giả thiên cung tụ tập ở Trung Châu, muốn đánh chiếm Trung Châu, chia một chén canh với Vạn Tiên sơn.
Vạn Tiên sơn có thể từ bỏ vị trí đứng đầu bát đại tông phái nhưng không thể nhường ra Trung Châu, cái này không khác gì khiến Vạn Tiên sơn dời chỗ. Vậy nên bây giờ toàn Vạn Tiên sơn tiến vào trạng thái cảnh giác căng thẳng, tùy thời sẵn sàng quyết tử chiến với thiên cung, bảo vệ địa vị bá chủ Trung Châu.
Trên Âm Vân phong, trước mặt Bạch Hủ Minh đứng tông chủ Vạn Tiên sơn, Lỗ Tu. Một năm qua Lỗ Tu rốt cuộc bước vào đỉnh Đại Đế, nhưng gã biết đỉnh Đại Đế không thể bảo vệ đại vị bá chủ Trung Châu của Vạn Tiên sơn, tất cả phải nhờ vào Bạch Hủ Minh.
Nhưng hiện tại tu vi của Bạch Hủ Minh còn sót lại năm phần, tu vi năm phần làm sao kêu lão bảo vệ Vạn Tiên sơn, bảo vệ danh tiếng thiên hạ đệ nhất của lão?
- Sư huynh, nếu thật sự không được thì chúng ta...
Lỗ Tu biết bây giờ sư huynh căn bản không phải đối thủ của thiên cung lão tổ đó. Nếu là ở trạng thái bình thường, Bạch Hủ Minh đối mặt thiên cung lão tổ tất nhiên thắng được, nhưng hiện tại chỉ còn năm phần tu vi căn bản không là đối thủ của bất cứ cường giả lĩnh ngộ ý chí viễn cổ nào.
Bạch Hủ Minh nói:
- Thiên cung không phải đáng sợ nhất, hai năm trước ta làm Đạm Đài Kha trọng thương năm, e rằng hai năm nay Đạm Đài Kha đã dựa vào ý chí vĩnh sinh hồi phục lực lượng, không chừng lần này thiên cung dám khiêu khích Vạn Tiên sơn như vậy là do Đạm Đài Kha đứng sau lưng giở trò.
Bạch Hủ Minh chỉ cần dùng đầu óc một chút liền biết chỉ dựa vào thiên cung lão tổ thì chắc chắn không dám làm liều như vậy.
Nhưng thiên cung lão tổ cộng thêm Đạm Đài Kha, hai cường giả ý chí viễn cổ đều xuất hiện, nếu lúc Bạch Hủ Minh ở trạng thái đỉnh cao lấy một chọi hai dù không dám nói chiến thắng, cũng không phải không thể đấu hòa.
Nhưng bây giờ Bạch Hủ Minh làm sao tranh hùng với hai người này?
- Sư huynh, nếu không được thì chúng ta nhường ra...
Lỗ Tu chưa dứt lời đã bị Bạch Hủ Minh tức giận gầm lên lấn át:
- Nói nhảm! Từ lúc Vạn Tiên sơn thành lập đã hùng bá Trung Châu, các đời tổ tiên Vạn Tiên sơn chưa từng lùi bước, bây giờ kêu Bạch Hủ Minh ta gặp chiến liền lùi thì ta không xứng dưng là đệ tử Vạn Tiên sơn!
- Sư huynh...
Lỗ Tu nói không nên lời. Ai đều biết tạm lánh mũi nhọn tốt hơn là cứng chọi cứng, nhưng nếu bây giờ Vạn Tiên sơn từ bỏ Trung Châu thì sau này muốn lấy lại là rất khó.
Bạch Hủ Minh hừ nói:
- Hừ! Bọn họ cho rằng có thể đánh xuống Trung Châu sao? Cho dù hôm nay Vạn Tiên sơn bị trục xuất khỏi Trung Châu, cho dù Bạch Hủ Minh chết ở Vạn Tiên sơn, không lâu sau sẽ có người lấy lại tất cả cho ta!